Chương 285
“Không phải các người muốn biết tôi mang thai Con của ai sao?”
“Đúng vậy, con chịu nói rồi, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào làm cho con có thai mà lại không chịu trách nhiệm!”
Ánh mắt dứt khoát của em gái khiến Lê Nhược Vũ tim đập thình thịch, trong lòng chứa đầy những dự cảm không lành.
Đúng như dự đoán, cô ta giơ bàn tay đang bị chảy máu ngược kia, chậm rãi chỉ vào người đàn ông phía sau CÔ: “Nếu như tôi nói, đứa bé là con của anh rể thì sao?”
Viên Vũ sững $ờ.
Lê Hải Thiên phản ứng nhanh, không cần biết đứa bé cô ta phá bỏ không phải là của Lâm Minh, chỉ cần Lâm Minh không lên tiếng, người khác sẽ không thể nói được gì: “Nhã Tuyết con không được nói năng bừa bãi, phải chịu trách nhiệm với lời nói ra con biết không hả?”
Một khi chọc giận Lâm Minh, cái giá phải trả đương nhiên là cả nhà họ Lê sẽ phải gánh chịu.
“Con không hề nói năng bừa bãi, trước đây con vẫn luôn không chịu nói, là bởi vì sợ mọi người không tin, cũng không muốn phá rối quan hệ của chị gái và anh rể Lê Nhã Tuyết yếu ớt nói: “Nhưng mà mọi người đều ép con! Đều ép con đến tuyệt vọng, vậy thì con không thể không nói, nếu không thì, con sẽ bị mọi người ép đến chết!”
Lê Hải Thiên tức giận quát: “Nhã Tuyết con im mồm ngay cho ba, không được phép nói năng lung tung.”
“Nếu mọi người đã hỏi, vậy thì con nói, nhưng mà con nói rồi mọi người lại không tín, thế thì hỏi con làm gì?
Cuộc tranh cãi giữa hai người ba và con gái, ầm 7 khiến Lê Nhược Vũ đau đầu,-cô xoa trán: “Ba mẹ, con đi trước đây”
Cũng không đợi bọn họ trả lời, liền quay người rời đi.
Gió mùa đông không hề dịu dàng, thậm chí còn có chút lạnh lẽo khốc liệt Thổi vào mặt có hơi đau nhói, giống như một cái tát tát thẳng vào mặt cô.
Đối mặt với cơn gió lạnh, cô chạy càng nhanh, dường như chỉ cần cơn đau mãnh liệt hơn thì có thể tê liệt đến mức không còn cảm nhận được nữa.
Người đàn ông phía sau rất nhanh đã đuổi kịp, từ bên cạnh ôm cô vào trong lòng, anh áp bên tai cô, nặng nề nói ra bảy chữ: “Em chạy mất, anh sẽ hoảng sợ.”
Anh biết đối với cô những người trong gia đình có sức ảnh hưởng lớn thế nào, Lê Nhã Tuyết nói ra những lời như vậy, anh thậm chí còn không có cách nào để trực tiếp phản bác lại.
Vì như vậy sẽ càng tỏ ra giống như có tật giật mình.
Ôm nhau trong cơn gió lạnh, anh giúp cô bình tĩnh lại, đối mặt với mình, hai tay ôm vòng lấy cô, dùng cơ thể mình chắn gió lạnh cho cô.
Một lúc lâu sau, cô mới giữ bình tĩnh được nhịp tim, cô nấm lấy bàn tay to lớn của anh, tím kiếm một chút ấm áp: “May mà em không từ chối để anh đến cùng với em”
Nếu không thì, cô thật sự không biết làm sao để đối diện với ngôi nhà hỗn loạn này.
Dường như tất cả đều đã thay đổi, ba đã không còn là người ba nghiêm khắc mà cương trực nữa, mẹ cũng không còn là người mẹ mềm yếu mà hiền lành nữa, còn người em gái kiêu ngạo phóng khoáng, không biết bắt đầu từ khi nào, cũng trở thành một kẻ điên đi đến bước đường tuyệt vọng.
Lâm Minh nắm trọn lấy tay cô, chỉ đến khi xoa xoa được chút hơi ấm, lúc này mới đút vào trong túi áo ấm áp của mình.
Anh hỏi cô: “Em có tin anh không?”
“Đúng vậy, con chịu nói rồi, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào làm cho con có thai mà lại không chịu trách nhiệm!”
Ánh mắt dứt khoát của em gái khiến Lê Nhược Vũ tim đập thình thịch, trong lòng chứa đầy những dự cảm không lành.
Đúng như dự đoán, cô ta giơ bàn tay đang bị chảy máu ngược kia, chậm rãi chỉ vào người đàn ông phía sau CÔ: “Nếu như tôi nói, đứa bé là con của anh rể thì sao?”
Viên Vũ sững $ờ.
Lê Hải Thiên phản ứng nhanh, không cần biết đứa bé cô ta phá bỏ không phải là của Lâm Minh, chỉ cần Lâm Minh không lên tiếng, người khác sẽ không thể nói được gì: “Nhã Tuyết con không được nói năng bừa bãi, phải chịu trách nhiệm với lời nói ra con biết không hả?”
Một khi chọc giận Lâm Minh, cái giá phải trả đương nhiên là cả nhà họ Lê sẽ phải gánh chịu.
“Con không hề nói năng bừa bãi, trước đây con vẫn luôn không chịu nói, là bởi vì sợ mọi người không tin, cũng không muốn phá rối quan hệ của chị gái và anh rể Lê Nhã Tuyết yếu ớt nói: “Nhưng mà mọi người đều ép con! Đều ép con đến tuyệt vọng, vậy thì con không thể không nói, nếu không thì, con sẽ bị mọi người ép đến chết!”
Lê Hải Thiên tức giận quát: “Nhã Tuyết con im mồm ngay cho ba, không được phép nói năng lung tung.”
“Nếu mọi người đã hỏi, vậy thì con nói, nhưng mà con nói rồi mọi người lại không tín, thế thì hỏi con làm gì?
Cuộc tranh cãi giữa hai người ba và con gái, ầm 7 khiến Lê Nhược Vũ đau đầu,-cô xoa trán: “Ba mẹ, con đi trước đây”
Cũng không đợi bọn họ trả lời, liền quay người rời đi.
Gió mùa đông không hề dịu dàng, thậm chí còn có chút lạnh lẽo khốc liệt Thổi vào mặt có hơi đau nhói, giống như một cái tát tát thẳng vào mặt cô.
Đối mặt với cơn gió lạnh, cô chạy càng nhanh, dường như chỉ cần cơn đau mãnh liệt hơn thì có thể tê liệt đến mức không còn cảm nhận được nữa.
Người đàn ông phía sau rất nhanh đã đuổi kịp, từ bên cạnh ôm cô vào trong lòng, anh áp bên tai cô, nặng nề nói ra bảy chữ: “Em chạy mất, anh sẽ hoảng sợ.”
Anh biết đối với cô những người trong gia đình có sức ảnh hưởng lớn thế nào, Lê Nhã Tuyết nói ra những lời như vậy, anh thậm chí còn không có cách nào để trực tiếp phản bác lại.
Vì như vậy sẽ càng tỏ ra giống như có tật giật mình.
Ôm nhau trong cơn gió lạnh, anh giúp cô bình tĩnh lại, đối mặt với mình, hai tay ôm vòng lấy cô, dùng cơ thể mình chắn gió lạnh cho cô.
Một lúc lâu sau, cô mới giữ bình tĩnh được nhịp tim, cô nấm lấy bàn tay to lớn của anh, tím kiếm một chút ấm áp: “May mà em không từ chối để anh đến cùng với em”
Nếu không thì, cô thật sự không biết làm sao để đối diện với ngôi nhà hỗn loạn này.
Dường như tất cả đều đã thay đổi, ba đã không còn là người ba nghiêm khắc mà cương trực nữa, mẹ cũng không còn là người mẹ mềm yếu mà hiền lành nữa, còn người em gái kiêu ngạo phóng khoáng, không biết bắt đầu từ khi nào, cũng trở thành một kẻ điên đi đến bước đường tuyệt vọng.
Lâm Minh nắm trọn lấy tay cô, chỉ đến khi xoa xoa được chút hơi ấm, lúc này mới đút vào trong túi áo ấm áp của mình.
Anh hỏi cô: “Em có tin anh không?”