Chương 3
Cha mẹ Lâm ngày ngóng đêm mong anh mau kết hôn sinh cho họ một đứa cháu kháu khỉnh để ẫm bồng nên lập tức dụ dỗ anh kết hôn với Lê Nhược Vũ.Anh ghét người phụ nữ đó vô cùng nên mới không đến trong ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn, chỉ giao mỗi giấy tờ cho trợ lí, hình trên giấy chứng nhận cũng được ghép thêm vào.Sau khi lấy nhau, anh thờ ơ và mỉa mai khiến Lê Nhược Vũ lại trở thành trò cười trong mắt những ngườisống trên tầng lớp thượng lưu.Lê Nhược Vũ cũng khá biết điều, lấy cớ còn nhỏ chuyển trường ra nước ngoài du học, đi bằng bằng ba năm.Người khó xử nhất trong cuộc hôn nhân này chỉ có mình Lê Nhược Vũ và chẳng ai lên tiếng trách Lâm Minh bạc tình.Vì anh là Lâm Minh, là đứa con cưng của trời.Sống hai mươi tám năm trên đời, Lâm Minh cũng không ngờ nơi duy nhất anh vấp ngã lại là giường của cô gái tên Lê Nhược Vũ.Muốn trách thì phải trách cô ta có quá nhiều mưu ma chước quỷ.Ba năm, cái mác cô Lâm và sự sống dậy của công ty Lê Gia… Lê Nhược Vũ đã có được hết những thứ cô cần.Nên cũng đến lúc chấm dứt cuộc nhân này Tồi.Lâm Minh híp mắt dặn trợ lý cá nhân, bảo cậu soạn sẵn bản thỏa thuận ly hôn gửi cho Lê Nhược Vũ.Thứ nên cho anh sẽ không giấu lại, nhưng thứ không thể lấy cô ta đừng mơ lấy được một phần!Lê Nhược Vũ không biết phải đối mặt với đêm hoang đường đó thế nào.Sáng sớm hôm sau, côcẩn thận từng li từng tí chui ra khỏi vòng tay anh để thay quần áo và bỏ chạy.Cô không thể quay về nhà họ Lê nên đành phải tìm đến cô bạn thânHạ Tư Duệ trốn vài ngàyđể nghỉ ngơi cho khỏe.Mở cửa ra trông thấy Lê Nhược Vũ, Hạ Tư Duệ còn chọc ghẹo cô đi đứng kiểu gì mà hai chân như đang run lên thế. Nhớ lại những chuyện Lâm Minh híp mắt dặn trợ lý cá nhân, bảo cậu soạn sẵn bản thỏa thuận ly hôn gửi cho Lê Nhược Vũ.Thứ nên cho anh sẽ không giấu lại, nhưng thứ không thể lấy cô ta đừng mơ lấy được một phần!Lê Nhược Vũ không biết phải đối mặt với đêm hoang đường đó thế nào.Sáng sớm hôm sau, côcẩn thận từng li từng tí chui ra khỏi vòng tay anh để thay quần áo và bỏ chạy.Cô không thể quay về nhà họ Lê nên đành phải tìm đến cô bạn thânHạ Tư Duệ trốn vài ngàyđể nghỉ ngơi cho khỏe.Mở cửa ra trông thấy Lê Nhược Vũ, Hạ Tư Duệ còn chọc ghẹo cô đi đứng kiểu gì mà hai chân như đang run lên thế. Nhớ lại những chuyện thối tha đó?“Khoan hằng xem đã, cậu có buổi phỏng vấn ở tập đoàn Phong Linh mà? Mau sửa soạn cho xong đi rồi tớ đưa cậu đến đó!” Hạ Tư Duệ lấy túi ệu trong tay cô, đặt lên bàn: “Nó đâu có mọc thêm chân, lát nữa về xem cũng không muộn mà”“Được. Lê Nhược Vũ mỉm cười. Nhìn lướt qua chữ Lâm trên túi đựng tài liệu, linh cảm kì lạ dâng lên trong lòng.Đưa bạn đến trước cửa tập đoàn Phong Linh, Hạ Tư Duệ nhìn cô gái mệt mỏi rã rời nhưng vẫn cố giữ vững tinh thần bên cạnh, quan tâm hỏi: “Nhược Vũ à, cậu có chắc là ổn không đấy?