Chương : 18
Nghe giọng điệu vừa rồi của Sở Tường Hùng, nhất định bọn họ có quen biết nhau.
“Ừ.”
Sở Tường Hùng gật đầu, nhưng rõ ràng anh không muốn nhiều lời về người phụ nữ này, chuyển đề tài nói: “Sao em lại tới đây?”
Lâm Phiên Phiên nhỏ giọng đáp: “Em tới… tìm anh.”
“Tìm anh?”
Sở Tường Hùng hơi kinh ngạc, lập tức sừng sộ lên nói: “Nếu đã chịu tới tìm anh, vì sao lúc đầu em cho anh số điện thoại di động giả?”
Làm anh sau đó cứ mãi đi tìm cô, nhưng làm thế nào cũng không tìm được, có trời mới biết, mấy ngày nay anh nhớ cô sắp điên rồi.
“Lúc đó em… nhớ lộn.”
Lâm Phiên Phiên nói dối, cô sợ nếu nói cô cố ý đọc sai, thì Sở Tường Hùng nhất định sẽ giận cô.
“Thật sao?”
Sở Tường Hùng hơi không tin, có điều, nếu Lâm Phiên Phiên chịu chủ động tới tìm anh, anh đương nhiên cũng không định nghiên cứu kỹ: “Bỏ đi, tạm tha cho em lần này, đi theo anh, anh giới thiệu bạn bè của anh cho em biết.”
Nói xong, cũng không đợi Lâm Phiên Phiên bằng lòng, bèn kéo cô tới gần một gian phòng bao xa hoa.
Lâm Phiên Phiên đi vào, không khỏi hơi ngơ người.
Bên trong căn phòng bao ánh đèn chớp lóe, âm nhạc như sấm có ba nam ba nữ, trong đó một nam một nữ rõ ràng là Triệu Dân Thường và Lâm Sương Sương.
“Phiên Phiên, sao cậu cũng tới?”
Vừa thấy Lâm Phiên Phiên bị Sở Tường Hùng lôi kéo vào, Lâm Sương Sương vốn dĩ rúc trong ngực Triệu Dân Thường lập tức kinh ngạc.
Triệu Dân Thường cũng không lên tiếng, nhưng vầng trán của anh ta cau lại hơi khó nhận ra, ánh mắt rơi vào bàn tay nhỏ bé bị Sở Tường Hùng gắt gao nắm chặt của Lâm Phiên Phiên, khóe miệng cười tà càng thêm mấy phần lạnh lẽo.
“Sương Sương, thì ra cậu ở đây.”
Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên kéo Lâm Sương Sương.
“Mọi người quen nhau?”
Sở Tường Hùng hơi kinh ngạc hỏi.
Không đợi Lâm Phiên Phiên giải thích, Triệu Dân Thường ngồi bắt chéo hai chân trên ghế sofa đã cười tà nói: “Nào chỉ là quen biết, cô ấy chính là vị thư ký trưởng cấp cao nhất trinh tiết bảo thủ kia của tôi, vừa mới nhắc tới cô ấy xong, thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến nha!”
Sở Tường Hùng vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức lạnh xuống, một tay kéo Lâm Phiên Phiên vào trong lòng, tuyên thệ nói với Triệu Dân Thường: “Tổng giám đốc Triệu, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi không hy vọng cậu dùng từ ngữ như vậy để miêu tả cô ấy, bằng không, tôi sẽ phải trở mặt đó.”
Triệu Dân Thường lại dung từ trinh tiết bảo thủ để miêu tả Lâm Phiên Phiên, vậy tức là nói anh ta đã xuống tay với Lâm Phiên Phiên, chỉ là cũng chưa đắc thủ mà thôi, nghĩ vậy, trong lòng Sở Tường Hùng đã bốc hỏa.
Triệu Dân Thường nhếch miệng, bưng rượu khẽ nhấp một ngụm, không nói tiếp nữa.
Thái độ của anh ta như vậy rõ ràng là đang nhượng bộ, điều này làm cho Lâm Phiên Phiên không khỏi kinh ngạc.
Thân là thư ký trưởng cấp cao nhất bên cạnh Triệu Dân Thường, cô ít nhiều cũng hiểu về Triệu Dân Thường, mặc kệ với người trước hay người sau, anh ta đều cao ngạo giống như một đế vương, chưa từng thấy anh ta nhường nhịn chút nào đối với bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ anh ta lại nhượng bộ Sở Tường Hùng, không ngờ mặt mũi Sở Tường Hùng lại lớn đến thế?
Lâm Phiên Phiên không khỏi nhìn lại Sở Tường Hùng thêm vài lần, cảm giác mình càng ngày càng nhìn không thấu anh.
Lúc này, Sở Tường Hùng chỉ vào hai người đàn ông trẻ tuổi khác trong phòng bao giới thiệu với Lâm Phiên Phiên: “Hai người bọn họ đều là bạn thân anh chơi cùng từ nhỏ đến lớn, cậu ta là Hứa Thịnh, cậu ta là Mạc Tiên Lầu.”
“Chào mọi người!”
Lâm Phiên Phiên lễ phép chào hỏi, ánh mắt không khỏi nhìn hai người thêm mấy lần, bởi vì thực sự rất tuấn tú rất đẹp trai.
“Chào cô, tôi là một bác sĩ, sau này nếu có trận ốm đau to hay nhỏ gì có thể tới tìm tôi, tôi chiết khấu cho cô ba mươi phần trăm nha.”
Hứa Thịnh là kiểu đàn ông có dáng dấp còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ, đeo một cặp kính gọng nhỏ màu bạc, cả người áo trắng, rất nhã nhặn đẹp trai.
“Nào có kiểu chào hỏi như cậu vậy, lần đầu tiên gặp mặt đã nói bệnh tật gì chứ, đúng là nhàm chán, chị dâu đừng để ý đến cậu ta, tên nhóc này gặp ai cũng nói mấy câu này, chị chớ để bụng.”
Mạc Tiên Lầu tức giận thưởng cho Hứa Thịnh một hạt dẻ.
Anh ta có làn da màu đồng cổ khỏe mạnh, khuôn mặt anh tuấn, khá là đẹp trai, nhưng lời nói lại chỉ thấy vẻ cà lơ phất phơ, mới gặp đã gọi Lâm Phiên Phiên là chị dâu.
Mặt Lâm Phiên Phiên không khỏi nóng lên vì bị hắn gọi, chỉ đành lúng túng một hồi gật đầu đáp lại.
Sau đó, tất cả ngồi xuống, cùng nhau hát mấy bài, lại uống vài chén rượu, bắt đầu chơi bài.
“Các vị, chúng ta muốn chơi thì nên chơi đặc biệt chút, thắng thua tiền bạc gì đó thật vô vị.”
Mạc Tiên Lầu nhảy cẫng lên nói: “Chi bằng chúng ta chơi cởi quần áo, người nào thua thì bạn gái bên người người đó phải cởi một cái, mọi người có chịu không?”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Phiên Phiên và Lâm Sương Sương lập tức thay đổi.
Hai cô gái xinh đẹp còn lại ở cạnh Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh chỉ che miệng cười trộm, các cô vốn là cô gái tiếp khách trong quán, khách thích chơi thế nào các cô cũng sẽ theo, huống hồ trò chơi còn quá mức hơn chuyện chơi bài cởi quần áo này các cô cũng chơi rồi, đâu sợ gì chứ.
“Tôi không có ý kiến.”
Hứa Thịnh nhún nhún vai nói, tuy nói anh ta là thiên sứ áo trắng, trị bệnh cứu người, nhưng điều này chỉ giới hạn ở ban ngày, đến buổi tối anh ta chính là anh ta, mọi chuyện đều tùy theo ý mình.
“Tôi tán thành.”
Triệu Dân Thường lại khẽ mỉm cười liếc Lâm Phiên Phiên đang tái mặt.
Cuối cùng chỉ thừa lại Sở Tường Hùng còn chưa tỏ thái độ gì.