Chương : 28
Lâm Phiên Phiên chợt giật mình, cả ngày hôm nay, cô cố ý nhìn điện thoại di động, sợ nhận được điện thoại của anh, không ngờ sáng sớm anh không đón được cô, buổi chiều lại chạy tới công ty của cô.
“Sương Sương, chúng ta đi cửa sau đi!”
Lâm Phiên Phiên vội vàng kéo Lâm Sương Sương trốn sau cây cột.
Lâm Sương Sương nghi hoặc: “Vì sao phải đi cửa sau? Hàn Phiêu còn ở ngoài cửa chờ chúng ta đó.”
“Sao Hàn Phiêu lại tới?”
Lần này đến lượt Lâm Phiên Phiên nghi ngờ, cô toàn tâm toàn ý với Sở Tường Hùng, vốn không để ý đến sự tồn tại của Hàn Phiêu.
“Là tớ hẹn anh ấy tới…”
Lâm Sương Sương cúi đầu nói.
Cô vốn muốn chia tay với Triệu Dân Thường nên đã hẹn Hàn Phiêu tới, cô muốn hỏi liệu anh và cô còn có thể ở bên nhau không. Bây giờ cô đã giảng hòa với Triệu Dân Thường rồi, Hàn Phiêu lại tới thật, cô thật sự không biết nên làm gì.
Lâm Phiên Phiên vừa nhìn dáng vẻ ấy của Lâm Sương Sương, cũng đã nghĩ tới điều đó, không khỏi trách cứ: “Sương Sương, cậu đã chọn Triệu Dân Thường thì không nên mập mờ dây dưa với Hàn Phiêu, anh ấy là một người đàn ông tốt, cậu đừng làm tổn thương anh ấy.”
Lâm Sương Sương vừa nghe, lập tức có chút không vui: “Tớ làm tổn thương anh ấy? Ha ha, người có thể làm anh ấy đau lòng e rằng không phải tớ.”
Người Hàn Phiêu yêu thật sự chính là Lâm Phiên Phiên, chỉ sợ trái tim của anh vĩnh viễn chỉ biết đau vì một mình Lâm Phiên Phiên mà thôi.
Lúc này lòng Lâm Phiên Phiên đang rối như tơ vò, đâu còn tâm tư đoán hàm ý trong lời nói của Lâm Sương Sương, dừng một chút mới nói: “Vậy cậu đi cửa chính đi, tớ đi cửa sau.”
Nói xong, cô vội ra khỏi công ty bằng cửa sau.
Lâm Sương Sương chỉ biết Lâm Phiên Phiên muốn tránh Hoắc Mạnh Lam nên cũng không ngăn cản Lâm Phiên Phiên, xoay người đi về hướng cửa chính.
Chuyện Hoắc Mạnh Lam quá trớn, Lâm Phiên Phiên từng kể với cô, đương nhiên cô không biết người mà Hoắc Mạnh Lam vượt quá giới hạn là Lâm Tinh Tinh – em gái của Lâm Phiên Phiên.
Ra cửa, thấy Hàn Phiêu đang đợi bên ngoài, vẫn dáng vẻ đẹp trai ngời ngời đó khiến bao cô nhân viên văn phòng ngoái đầu nhìn lại.
“Sương Sương, em tìm anh có việc gì không?”
Hàn Phiêu đón Lâm Sương Sương, nhưng ánh mắt vẫn tìm kiếm một bóng hình sau lưng Lâm Sương Sương.
“Không có việc gì thì không thể tìm anh sao, không phải chúng ta đã nói, sau khi chia tay vẫn là bạn bè ư?”
Lâm Sương Sương cười cười, lại nói: “Anh hết nhìn đông tới ngó tây, đang tìm gì vậy?”
Hàn Phiêu ngượng ngùng cười cười: “Sương Sương, em đừng trêu anh, em biết rõ ràng…”
Nói thật, sở dĩ anh hẹn gặp Lâm Sương Sương, chủ yếu là vì muốn nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, đáng tiếc hôm nay Lâm Phiên Phiên lại không tan làm cùng Lâm Sương Sương, khiến anh rất thất vọng.
Nhìn gương mặt hụt hẫng của Hàn Phiêu, trong đầu Lâm Sương Sương đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, liền hành động ngay, cô kề sát vào Hàn Phiêu, nói: “Kỳ thực hôm nay em gọi anh tới là muốn nói cho anh biết một tin tức quan trọng: Phiên Phiên và Hoắc Mạnh Lam đang cãi nhau đòi chia tay.”
Hàn Phiêu vừa nghe, kinh hãi: “Vì sao?”
“Bởi vì Hoắc Mạnh Lam phản bội.”
Lâm Sương Sương nói như thật.
“Cái gì, lúc đầu ở trường lại không biết tên khốn kiếp đó là loại người như thế, Lâm Phiên Phiên là một cô gái tốt biết bao nhiêu, thế mà hắn vẫn ra ngoài tìm gái, để xem anh xử hắn thế nào!”
Hàn Phiêu càng nói càng tức, xắn ống tay áo hùng hổ muốn lao vào tập đoàn Triệu thị.
Bởi vì anh biết Hoắc Mạnh Lam đang làm việc ở tập đoàn Triệu thị, đảm nhiệm chức vụ giám đốc.
“Hàn Phiêu, anh bình tĩnh một chút.”
Lâm Sương Sương vội kéo anh lại: “Sao anh vẫn không hiểu, em cho anh biết tin này là để cho anh cơ hội, vừa nãy để tránh Hoắc Mạnh Lam, Phiên Phiên đã một mình đi ra cửa sau của công ty, anh nhanh đi tìm cô ấy đi, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để anh ra tay.”
Tuy mấy năm nay người Hàn Phiêu thực sự yêu không phải cô, nhưng vẫn đối xử rất tốt với cô, với lại là do cô ngoại tình với Triệu Dân Thường trước nên trong lòng cô vẫn cảm thấy mắc nợ Hàn Phiêu, ngày hôm nay coi như cô trả lại cho anh.
Quả nhiên, Hàn Phiêu vừa nghe xong, từ phẫn nộ đã biến thành mừng rỡ, anh đã chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội. Hàn Phiêu kích động nắm chặt tay Lâm Sương Sương, cảm kích nói: “Cám ơn em, Sương Sương, nếu thành công, anh nhất định sẽ trả ơn em.”
Nói xong, anh chạy về phía cửa sau của tập đoàn Triệu thị nhanh như một cơn gió.
Ở bên kia, sau khi Lâm Phiên Phiên chia tay với Lâm Sương Sương, cô một mình đi về phía cửa sau, ai ngờ, khi cô mở cửa sau, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Sở Tường Hùng mặc trang phục thoải mái, nghiêng người dựa vào khung cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim của Lâm Phiên Phiên chợt lỡ mất nửa nhịp, vẻ mặt không dám tin nhìn Sở Tường Hùng đột nhiên xuất hiện ngoài cửa.