Chương 19: Ăn vạ
Sau một lúc thảo luận nhiều những ý kiến được kiến nghị:
"Lục tổng theo tôi thấy cứ để vậy một thời gian dư luận nó sẽ tự chìm xuống, dù sao Cố Y Lạc cũng là người của EVER, công ty đối thủ của chúng ta kia mà."
Người đó lập tức nhận được ánh mắt như vũ bão tên lửa từ Lục Triết Tiêu, chất giọng anh một màu lạnh lẽo: "Tôi thuê các anh về làm gì? Tôi không muốn nghe mấy ý kiến như vừa rồi."
Lục Minh Trí bon chen ngay phía sau: "Cuộc họp này của chúng ta là tìm cách để nhanh chóng dìm dư luận xuống chứ không phải xét người ta đến từ đâu."
Lại có thêm người đưa ra ý kiến: "Hay là tạo ra một dư luận khác để dìm chúng xuống."
"Không khả quan."
…
"Lục tổng, chúng ta có thể đăng bài thanh minh."
"Không được."
….
"Vậy có thể phản bác lại bằng bài báo khác."
"Bỏ qua."
…
Cứ như thế bọn họ bị dày vò một đêm đầy mệt mỏi, mọi ý kiến đều bị loại bỏ.
"Hôm nay tạm thời đến đây thôi. Tan họp."
Cuối cùng đám nhân viên kia thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, bị hành tơi tả cả một đêm mệt tới mức bước chân không nổi.
Trước khi rời đi Lục Minh Trí cố tình nén lại dặn dò: "Chuyện này chưa xong đâu, mọi người cứ tiếp tục suy nghĩ thêm phương án, đề phòng có thêm nhiều cuộc họp đột xuất như vậy nữa."
Hôm nay mưa, cơn mưa bay lất phất, cơn mưa phùn mùa thu, Lục Triết Tiêu vội vã lên xe đi thẳng tới căn nhà trọ ở khu tập thể ngoại thành phố, anh đã thức suốt đêm vẫn muốn tới xem cô thế nào.
Gõ cửa mấy tiếng không có lời hồi đáp, lòng anh như lửa đốt, liên tục gọi lớn: "Cố Y Lạc… Cố Y Lạc… Mau mở cửa ra."
Đột nhiên có tiếng nói quen thuộc từ sau lưng: "Sao anh lại tới đây?"
Không nói thêm lời nào nữa anh rảo chân bước về phía cô, dang rộng vòng tay ôm chặt cô vào lòng, cái ôm bất ngờ khiến cô ngạc nhiên đến thẫn người.
"Anh làm gì vậy?"
Cô càng vùng vẫy thì anh càng ôm chặt, hơi thở anh ấm áp lan tỏa qua vành tai cô: "Em có biết ban nãy anh sợ thế nào không?"
Những lời này khiến cô đứng hình, từ bao giờ mà anh lại mật ngọt tới thế, thực sự cô nghe không quen lắm.
"Tôi không sao, mấy cái tin đồn vớ vẩn ấy sao hạ gục được tôi chứ!"- Cô cố tỏ ra mình ổn.
Lúc này anh mới buông tay, trực tiếp giật lấy chìa khóa mở cửa, đi thẳng về phía giường ngả lưng nằm, mọi thứ đều tự nhiên như thể ngôi nhà ấy một phần là của anh vậy.
Cố Y Lạc tức giận bước vào: "Anh làm gì vậy? Muốn ngủ thì quay về nhà mình chứ."
Đột nhiên anh nắm lấy tay kéo cô nằm xuống cạnh, bị bất ngờ cô không kịp phản ứng, định nói gì đó thì anh chầm chậm nhắm chặt con ngươi, bàn tay thì vẫn giữ chặt cô.
Từ túi quần cô kéo chiếc điện thoại ra gọi Lục Minh Trí: "Anh cậu bị bệnh rồi sao? Cậu mau tới đây rước anh ấy về đi."
Lục Minh Trí giải thích: "Đêm qua vì chuyện của cô mà anh ấy phải họp tới tận sáng, họp xong thì lập tức tới tìm cô đó, cứ để anh ấy nghỉ ngơi một lúc đi."
Cuộc gọi kết thúc trong vô vọng, cô cố kéo cánh tay mình ra khỏi bàn tay anh nhưng thực sự không thể.
Anh đang cố tình tới ăn vạ hay gì?
Không còn cách nào khác cô chỉ đành nằm im, ánh mắt ngắm nhìn khuôn mặt anh: đến lúc ngủ mà vẫn không bớt đi sự lạnh lùng, nhìn kĩ thì anh ấy rất rất đẹp trai, sống mũi cao, làn da trắng, đôi lông mày thẳng tắp, đôi môi mềm mỏng.
Kể ra nằm cạnh người đàn ông đẹp trai như này cũng không phải là không được, chỉ tiếc là anh lại thuộc giới tài phiệt, điều mà cô chúa ghét nhất.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh cô cũng có chút ít đau lòng.
Chờ đến lúc anh tỉnh dậy thì cô đã biến mất không để lại một dấu vết, vội vàng gọi điện thoại, cho đến khi đầu giây bên kia nhấc máy anh mới có chút an tâm.
"Alo…"
"Em đi đâu thế?"
"Đi đón Bảo Bảo."
Liếc nhìn đồng hồ thì anh mới nhận ra cũng khá muộn, anh đã ngủ liên tục từ sáng tới giờ, kì lạ sao lần này ngủ nhiều như thế mà vẫn không phát bệnh.
Không suy nghĩ mấy anh vội vã lái xe đi về phía trường Bảo Bảo.
Bên đường một đám người bước tới chắn đường Cố Y Lạc: "Cô Cố chủ tịch của chúng tôi muốn gặp cô."
Cố Y Lạc quay sang nói con trai: "Con vào trong góc đó, nhắm mắt, bịt tai lại cho đến lúc mẹ gọi mới ra nhé."
Thằng bé ngoan ngoãn làm theo.
Đám người đó đoán được Cố Y Lạc muốn chống đối nên trực tiếp ra tay, ý định khống chế cô bằng vũ lực nhưng chúng không hề hay biết khi còn ở nước ngoài cô đã tiếp xúc với biết bao nhiêu thứ võ trên đời, chỉ mấy chiêu nhẹ nhàng đã khiến bốn người đàn ông quay cuồng.
Thực ra cô học võ cũng chỉ để phòng vệ, cũng lâu rồi hôm nay có cơ hội rèn luyện gân cốt.
Bên đường có đánh nhau thu hút ánh mắt Lục Triết Tiêu, anh trực tiếp xuống xe khi nhận ra mẹ con Y Lạc, thêm một cao thủ võ, chỉ trong nháy mắt đám đàn ông kia đã bị đánh gục chỉ còn đường thoát thân.
Anh lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"
"Không sao."
Vừa lên xe Cố Thúc Tịnh đã gọi tới, giọng chanh chua mắng xối xả: "Mày định chống đối tao đến cùng phải không?"
Mặc dù giận vô cùng nhưng Cố Y Lạc vẫn tỏ ra mình ổn, chất giọng nhẹ nhàng điềm tĩnh: "Tôi muốn xem thử ông còn chiêu hèn kế bẩn nào nữa."
"Súc sinh."
"Ông đừng quên một phần máu mủ trong người tôi là của ông đó."
"Mày… dám nói những lời đó sao?"- Cố Thúc Tịnh thét ra lửa, ho rục rũ lên mấy tiếng.
"Không phải là tôi dám nói, mà là đang nói sự thật, ông tưởng là tôi đây muốn lắm sao?."- Cố Y Lạc cười nhạt, bình tĩnh đáp.
Ông ta nghĩ sau tất cả mọi chuyện cô vẫn còn là đứa con gái yếu đuối mặc cho sự sắp đặt vô lí của ông sao?
Nhầm rồi, Cố Y Lạc theo năm tháng đã trưởng thành, cô ý thức được bản thân bắt buộc phải mạnh mẽ để ít nhất có thể bảo vệ cho con trai.
Sau khi biết vụ tin đồn, Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc hốt hoảng lao tới nhà Cố Y Lạc, lòng lo lắng vô cùng, nhưng khi tới nơi lại hết sức kinh ngạc, cảnh tưởng ba người ăn uống vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra xuất hiện trong tầm mắt.
Cố Y Lạc ngạc nhiên, môi mỉm cười nhẹ: “Sao hai cậu tới đây?”
“Thì chẳng phải lo lắng cho cậu sao? Nhưng xem ra bọn tớ lo thừa rồi.”- Tô Nhã Ngọc thở một hơi đầy nhẹ nhõm.
“Thôi đừng chọc tớ nữa, mau ngồi vào bàn ăn cùng đi.”- Cố Y Lạc có lời mời.
Hai người kia từ từ bước lại, Ngô Quyến tiện miệng chào hỏi trước: “Chủ tịch Lục cũng ở đây sao? Trùng hợp quá.”
“Phải, hai người cũng ngồi xuống đi.”
Bốn người họ chung một bàn ăn, không khí bỗng chùn xuống.
Một lúc lâu sau Ngô Quyến mới lên tiếng: “Xin lỗi cậu Y Lạc, hay là bây giờ tớ lập tức đăng bài lên trang cá nhân giải thích rõ mọi chuyện.”
Cố Y Lạc lắc đầu: “Giải thích chắc chắn phải làm nhưng không thể từ một phía được.”
Ngô Quyến trước nay hay bị mắng là “óc heo” nay bỗng dưng thông minh đột xuất: “Vậy thì cứ mở thẳng cuộc họp báo, công khai minh bạch mọi mối quan hệ là được chứ gì.”
Tô Nhã Ngọc có chút lưỡng lự: “Nhưng trước đó Y Lạc đã không muốn công khai quan hệ giữa chúng ta.”
Cố Y Lạc liên tục thở dài mấy tiếng: “Trước đúng là vậy nhưng tình hình bây giờ xem ra không thể giữ kín được nữa.”
"Lục tổng theo tôi thấy cứ để vậy một thời gian dư luận nó sẽ tự chìm xuống, dù sao Cố Y Lạc cũng là người của EVER, công ty đối thủ của chúng ta kia mà."
Người đó lập tức nhận được ánh mắt như vũ bão tên lửa từ Lục Triết Tiêu, chất giọng anh một màu lạnh lẽo: "Tôi thuê các anh về làm gì? Tôi không muốn nghe mấy ý kiến như vừa rồi."
Lục Minh Trí bon chen ngay phía sau: "Cuộc họp này của chúng ta là tìm cách để nhanh chóng dìm dư luận xuống chứ không phải xét người ta đến từ đâu."
Lại có thêm người đưa ra ý kiến: "Hay là tạo ra một dư luận khác để dìm chúng xuống."
"Không khả quan."
…
"Lục tổng, chúng ta có thể đăng bài thanh minh."
"Không được."
….
"Vậy có thể phản bác lại bằng bài báo khác."
"Bỏ qua."
…
Cứ như thế bọn họ bị dày vò một đêm đầy mệt mỏi, mọi ý kiến đều bị loại bỏ.
"Hôm nay tạm thời đến đây thôi. Tan họp."
Cuối cùng đám nhân viên kia thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, bị hành tơi tả cả một đêm mệt tới mức bước chân không nổi.
Trước khi rời đi Lục Minh Trí cố tình nén lại dặn dò: "Chuyện này chưa xong đâu, mọi người cứ tiếp tục suy nghĩ thêm phương án, đề phòng có thêm nhiều cuộc họp đột xuất như vậy nữa."
Hôm nay mưa, cơn mưa bay lất phất, cơn mưa phùn mùa thu, Lục Triết Tiêu vội vã lên xe đi thẳng tới căn nhà trọ ở khu tập thể ngoại thành phố, anh đã thức suốt đêm vẫn muốn tới xem cô thế nào.
Gõ cửa mấy tiếng không có lời hồi đáp, lòng anh như lửa đốt, liên tục gọi lớn: "Cố Y Lạc… Cố Y Lạc… Mau mở cửa ra."
Đột nhiên có tiếng nói quen thuộc từ sau lưng: "Sao anh lại tới đây?"
Không nói thêm lời nào nữa anh rảo chân bước về phía cô, dang rộng vòng tay ôm chặt cô vào lòng, cái ôm bất ngờ khiến cô ngạc nhiên đến thẫn người.
"Anh làm gì vậy?"
Cô càng vùng vẫy thì anh càng ôm chặt, hơi thở anh ấm áp lan tỏa qua vành tai cô: "Em có biết ban nãy anh sợ thế nào không?"
Những lời này khiến cô đứng hình, từ bao giờ mà anh lại mật ngọt tới thế, thực sự cô nghe không quen lắm.
"Tôi không sao, mấy cái tin đồn vớ vẩn ấy sao hạ gục được tôi chứ!"- Cô cố tỏ ra mình ổn.
Lúc này anh mới buông tay, trực tiếp giật lấy chìa khóa mở cửa, đi thẳng về phía giường ngả lưng nằm, mọi thứ đều tự nhiên như thể ngôi nhà ấy một phần là của anh vậy.
Cố Y Lạc tức giận bước vào: "Anh làm gì vậy? Muốn ngủ thì quay về nhà mình chứ."
Đột nhiên anh nắm lấy tay kéo cô nằm xuống cạnh, bị bất ngờ cô không kịp phản ứng, định nói gì đó thì anh chầm chậm nhắm chặt con ngươi, bàn tay thì vẫn giữ chặt cô.
Từ túi quần cô kéo chiếc điện thoại ra gọi Lục Minh Trí: "Anh cậu bị bệnh rồi sao? Cậu mau tới đây rước anh ấy về đi."
Lục Minh Trí giải thích: "Đêm qua vì chuyện của cô mà anh ấy phải họp tới tận sáng, họp xong thì lập tức tới tìm cô đó, cứ để anh ấy nghỉ ngơi một lúc đi."
Cuộc gọi kết thúc trong vô vọng, cô cố kéo cánh tay mình ra khỏi bàn tay anh nhưng thực sự không thể.
Anh đang cố tình tới ăn vạ hay gì?
Không còn cách nào khác cô chỉ đành nằm im, ánh mắt ngắm nhìn khuôn mặt anh: đến lúc ngủ mà vẫn không bớt đi sự lạnh lùng, nhìn kĩ thì anh ấy rất rất đẹp trai, sống mũi cao, làn da trắng, đôi lông mày thẳng tắp, đôi môi mềm mỏng.
Kể ra nằm cạnh người đàn ông đẹp trai như này cũng không phải là không được, chỉ tiếc là anh lại thuộc giới tài phiệt, điều mà cô chúa ghét nhất.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh cô cũng có chút ít đau lòng.
Chờ đến lúc anh tỉnh dậy thì cô đã biến mất không để lại một dấu vết, vội vàng gọi điện thoại, cho đến khi đầu giây bên kia nhấc máy anh mới có chút an tâm.
"Alo…"
"Em đi đâu thế?"
"Đi đón Bảo Bảo."
Liếc nhìn đồng hồ thì anh mới nhận ra cũng khá muộn, anh đã ngủ liên tục từ sáng tới giờ, kì lạ sao lần này ngủ nhiều như thế mà vẫn không phát bệnh.
Không suy nghĩ mấy anh vội vã lái xe đi về phía trường Bảo Bảo.
Bên đường một đám người bước tới chắn đường Cố Y Lạc: "Cô Cố chủ tịch của chúng tôi muốn gặp cô."
Cố Y Lạc quay sang nói con trai: "Con vào trong góc đó, nhắm mắt, bịt tai lại cho đến lúc mẹ gọi mới ra nhé."
Thằng bé ngoan ngoãn làm theo.
Đám người đó đoán được Cố Y Lạc muốn chống đối nên trực tiếp ra tay, ý định khống chế cô bằng vũ lực nhưng chúng không hề hay biết khi còn ở nước ngoài cô đã tiếp xúc với biết bao nhiêu thứ võ trên đời, chỉ mấy chiêu nhẹ nhàng đã khiến bốn người đàn ông quay cuồng.
Thực ra cô học võ cũng chỉ để phòng vệ, cũng lâu rồi hôm nay có cơ hội rèn luyện gân cốt.
Bên đường có đánh nhau thu hút ánh mắt Lục Triết Tiêu, anh trực tiếp xuống xe khi nhận ra mẹ con Y Lạc, thêm một cao thủ võ, chỉ trong nháy mắt đám đàn ông kia đã bị đánh gục chỉ còn đường thoát thân.
Anh lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"
"Không sao."
Vừa lên xe Cố Thúc Tịnh đã gọi tới, giọng chanh chua mắng xối xả: "Mày định chống đối tao đến cùng phải không?"
Mặc dù giận vô cùng nhưng Cố Y Lạc vẫn tỏ ra mình ổn, chất giọng nhẹ nhàng điềm tĩnh: "Tôi muốn xem thử ông còn chiêu hèn kế bẩn nào nữa."
"Súc sinh."
"Ông đừng quên một phần máu mủ trong người tôi là của ông đó."
"Mày… dám nói những lời đó sao?"- Cố Thúc Tịnh thét ra lửa, ho rục rũ lên mấy tiếng.
"Không phải là tôi dám nói, mà là đang nói sự thật, ông tưởng là tôi đây muốn lắm sao?."- Cố Y Lạc cười nhạt, bình tĩnh đáp.
Ông ta nghĩ sau tất cả mọi chuyện cô vẫn còn là đứa con gái yếu đuối mặc cho sự sắp đặt vô lí của ông sao?
Nhầm rồi, Cố Y Lạc theo năm tháng đã trưởng thành, cô ý thức được bản thân bắt buộc phải mạnh mẽ để ít nhất có thể bảo vệ cho con trai.
Sau khi biết vụ tin đồn, Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc hốt hoảng lao tới nhà Cố Y Lạc, lòng lo lắng vô cùng, nhưng khi tới nơi lại hết sức kinh ngạc, cảnh tưởng ba người ăn uống vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra xuất hiện trong tầm mắt.
Cố Y Lạc ngạc nhiên, môi mỉm cười nhẹ: “Sao hai cậu tới đây?”
“Thì chẳng phải lo lắng cho cậu sao? Nhưng xem ra bọn tớ lo thừa rồi.”- Tô Nhã Ngọc thở một hơi đầy nhẹ nhõm.
“Thôi đừng chọc tớ nữa, mau ngồi vào bàn ăn cùng đi.”- Cố Y Lạc có lời mời.
Hai người kia từ từ bước lại, Ngô Quyến tiện miệng chào hỏi trước: “Chủ tịch Lục cũng ở đây sao? Trùng hợp quá.”
“Phải, hai người cũng ngồi xuống đi.”
Bốn người họ chung một bàn ăn, không khí bỗng chùn xuống.
Một lúc lâu sau Ngô Quyến mới lên tiếng: “Xin lỗi cậu Y Lạc, hay là bây giờ tớ lập tức đăng bài lên trang cá nhân giải thích rõ mọi chuyện.”
Cố Y Lạc lắc đầu: “Giải thích chắc chắn phải làm nhưng không thể từ một phía được.”
Ngô Quyến trước nay hay bị mắng là “óc heo” nay bỗng dưng thông minh đột xuất: “Vậy thì cứ mở thẳng cuộc họp báo, công khai minh bạch mọi mối quan hệ là được chứ gì.”
Tô Nhã Ngọc có chút lưỡng lự: “Nhưng trước đó Y Lạc đã không muốn công khai quan hệ giữa chúng ta.”
Cố Y Lạc liên tục thở dài mấy tiếng: “Trước đúng là vậy nhưng tình hình bây giờ xem ra không thể giữ kín được nữa.”