Chương 26: Đẩy thuyền
Thằng bé tuy không hiểu hết lời nói của Chu Tuyết Sương nhưng vẫn nán lại hỏi: “Chú Lục có phải vì chú không thích cháu nên mới không tới thăm cháu và mẹ không?”
Tới thăm sao?
Đầu óc Chu Tuyết Sương như quay cuồng, cô ta thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Tiêu Tiêu tới thăm là thế nào? Chẳng phải cô ấy là thư kí của anh sao?”
Ánh mắt Lục Triết Tiêu nhìn Chu Tuyết Sương rồi khẽ lướt đến vẻ buồn rầu của Cố Y Lạc, anh quyết định lắc đầu: “Không phải, cô ấy là một diễn viên.”
Nhưng trong danh sách diễn viên OVER làm gì có cái tên Cố Y Lạc.
Hơn nữa Lục Triết Tiêu trước nay đâu phải là hạng người thích để ý đến diễn viên.
“Cô ấy là người của công ty nào?”- Chu Tuyết Sương lưỡng lự hỏi.
“EVER.”- Anh vẫn một chất giọng lạnh như băng.
Tại sao Lục Triết Tiêu lại quen với diễn viên EVER?
Tại sao anh lại có vẻ thân với đứa bé kia?
Nhìn ánh mắt anh giành cho mẹ con cô ấy khiến Chu Tuyết Sương cảm nhận được điều gì đó.
Cố Y Lạc nhận ra điều miễn cưỡng liền gọi con trai: “Bảo Bảo chúng ta đi thôi!”
Thằng bé nũng nịu: “Nhưng con muốn chơi với chú Lục cơ?”
Ánh mắt cô nhớn nhẹ, khung lông mày hơi nhiu lại: “Bảo Bảo nghe lời.”
Thằng bé ủ rũ buông cánh tay Lục Triết Tiêu ra, đi về phía mẹ.
Thấy vậy Lục Triết Tiêu đề nghị: “Đã gặp nhau rồi thì đi cùng nhau luôn đi.”
Câu trả lời trái lập giữa Cố Y Lạc và Cảnh Sở Minh: “không” “được đó.”
Thấy Cố Y Lạc nhất mực từ chối, Cảnh Sở Minh tỏ ý khuyên răn: “Cố tiểu thư à… Chúng ta gặp đây chắc có chút duyên, hay là cứ đi cùng nhau cho vui.”
Thấy mình không thể từ chối nổi, Cố Y Lạc chỉ đành nhẹ gật đầu.
Không khí giữa bọn họ hết sức căng thẳng, tưởng tượng như thể sắp ra trận tuyến đánh giặc đến nơi, căng hơn dây đàn.
Ánh mắt Lục Triết Tiêu thi thoảng đưa mắt nhìn Cố Y Lạc, cứ mỗi độ Cảnh Sở Minh quan tâm cô quá mức lòng lại tức tối vô cùng, sắc mặt tối sầm lại.
Chu Tuyết Sương bên cạnh thì lặng lẽ đưa mắt theo Lục Triết Tiêu, càng chắc chắn anh đối với Cố Y Lạc không hề bình thường.
“Đến rồi.”- Cố Y Lạc chỉ về căn nhà cũ trước mặt.
“Nhà cô đây sao?”- Cảnh Sở Minh tiện miệng hỏi.
“Phải rồi.”
“Sao chúng ta là hàng xóm cũ mà không biết nhau nhỉ? Kể ra trên đời này cũng có những chuyện kì lạ thật.”- Cảnh Sở Minh vui vẻ nói, nhằm xua đi không khí ảm đạm ở hiện tại.
“Chắc là chưa đủ duyên.”- Cố Y Lạc cười nhạt đáp. “Được rồi tôi vào trong trước đây.”
Phải một lúc sau ba người Cảnh Sở Minh mới rời đi.
Kì lạ sao Lục Triết Tiêu có cảm giác quen thuộc, từ lúc Cố Y Lạc bước vào, đến ngôi nhà cũ, hay cả chiếc cửa gỗ cũ kĩ xập xệ, nhưng anh không thể nào nhớ ra nổi một phần kí ức ấy.
Càng cố nhớ càng xa vời, càng bị lu mờ đi.
Đang thẫn thờ thì bị Cảnh Sở Minh lay gọi: “Này, cậu nghĩ gì mà ngây người ra thế?”
“Không có gì.”- Lục Triết Tiêu lắc đầu, khuôn mặt vẫn một sắc lạnh đến u ám.
Lục Minh Trí vừa bị gọi về nhà họ Lục, đang bị lão Lục và bà Lục tra hỏi.
Bà Lục liên tiếp đưa ra những câu hỏi: “Minh Trí mau nói cho bố mẹ biết anh trai con và cô gái kia thế nào rồi? Sao mãi vẫn không có động tĩnh gì hết vậy?”
Lục Minh Trí khó xử: “Mẹ à… Mẹ cũng biết anh hai rồi đó, chưa chắc chắn thì anh ấy sẽ không bao giờ để lộ bất cứ tin tức nào mà.”
Bà Lục vẫn gượng hỏi: “Con là người gần anh con nhất, chắc chắn sẽ phải biết một chút thông tin nào đó.”
Nín thở, lắc đầu, Lục Minh Trí một mực phủ nhận: “Thật sự không có, mẹ nghĩ con chiếm vị trí cao trong lòng anh ấy sao?”
Lão Lục cũng không còn ở yên nữa: “Minh Trí con biết gì thì mau chóng nói ra đi, con biết bố mẹ lo cho anh con thế nào mà.”
Đúng là người đứng ở giữa chưa bao giờ là dễ dàng, Lục Minh Trí bây giờ như thể tiến thoái lưỡng nan, tiến cũng chết mà lùi cũng sống không nổi.
Đang ngồi do dự thì đột nhiên có cuộc gọi tới, là anh hai gọi: “Alo, Minh Trí em đang ở đâu?”
Lục Minh Trí nhìn thái độ bố mẹ rồi đáp: “Em đang ở biệt thự chính của Lục gia. Anh có chuyện gì sao? Cần em gấp hả? Vậy được em lập tức về ngay đây.”
Nhân cơ hội đó Lục Minh Trí liền chuồn ngay.
Ra khỏi cửa lớn cậu ta mới dám thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu kể lể: “Anh hai… Anh có biết ban nãy bố mẹ liên tục trao khảo em về chuyện của anh và Cố Y Lạc hay không?”
“Em trả lời sao?”- Chất giọng Lục Triết Tiêu lạnh lùng hỏi lại.
“Đương nhiên em nói không biết rồi.”
“Được.”
“Nhưng mà anh hai cứ giấu mãi không phải là cách đâu, em sợ mẹ sẽ tự mình đi tìm hiểu đó.”- Lục Minh Trí lo lắng khuyên.
“Chuyện đó không cần em lo.”- Lục Triết Tiêu như tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt em trai, không chút thương tiếc.
Cũng may Lục Minh Trí còn cứng miệng, không hé lộ bất cứ tin tức nào nếu không e là khó sống nổi với ông anh trai vô tình ấy.
Không nằm ngoài dự đoán, cuộc gọi đến từ Lục phu nhân, Lục Triết Tiêu nhấc máy: “Alo, mẹ.”
Lục phu nhân hỏi: “Con trai à… Bao giờ con mới dẫn con dâu mẹ về ra mắt chính thức vậy?”
Lục Triết Tiêu đáp, âm điệu không lớn cũng chẳng nhỏ: “Chưa tới thời cơ thích hợp.”
“Thế bao giờ mới thích hợp hả?”- Lục phu nhân nóng lòng hỏi lại.
Lục Triết Tiêu nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chu Tuyết Sương vừa trở về nước, mấy ngày nữa con dẫn cô ấy tới gặp mẹ.”
“Sao cơ? Thật hả?”- Lục phu nhân ngạc nhiên, nhất thời kích động mà quên mất chuyện chính.
“Phải. Vậy nhé, con cúp trước đây.”
Còn chưa kịp phản ứng cuộc điện thoại đã bị dập máy.
Lục phu nhân ngồi xuống ghế sô pha thở dài: “Cái thằng quỷ này.”
Lục lão gia ngừng đọc báo, sắc mặt lo lắng chẳng kém, quay sang hỏi: “Nó bảo sao?”
“Tôi chưa kịp nói gì nó thông báo Tuyết Sương về nước rồi tắt luôn máy rồi.”- Lục phu nhân vẫn buông tiếng thở dài đằng đẵng: “Nếu Triết Tiêu nhà ta với Tuyết Sương là một cặp thì hay biết mấy. Hai lão già này cũng không cần lo lắng nhiều như thế.”
Lão Lục tuy không nói gì nhưng lòng cũng trăn trở nhiều điều.
Lục phu nhân quay sang đưa ra chủ ý: “Lão Lục hay là chúng ta thừa cơ đẩy thuyền cho hai đứa nó.”
“Chuyện này liệu có ổn không?”- Lão Lục vẫn còn chút phân vân.
“Ổn chứ. Tôi, ông và còn có cả Minh Trí nữa, chúng ta cứ tích cực tạo cơ hội chắc chắn thuyền sẽ cập bến.”- Lục phu nhân tỏ ra chắc nịch, trên bờ môi nhen nhóm nụ cười, lòng bắt đầu bày ra số nhiều ý tưởng.
Lục Triết Tiêu có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, cảm xúc của anh hiện tại hỗn loạn vô cùng.
Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến anh nhanh chóng đắp lên mặt nạ lạnh lùng: “Ai đó.”
“Là em.”
Chu Tuyết Sương đẩy nhẹ cửa đi vào, trên tay bê ly nước ép dứa, cô đặt nhẹ lên bàn: “Em vẫn còn nhớ anh thích mùi nước ép dứa nhất.”
“Cảm ơn.”
Tới thăm sao?
Đầu óc Chu Tuyết Sương như quay cuồng, cô ta thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Tiêu Tiêu tới thăm là thế nào? Chẳng phải cô ấy là thư kí của anh sao?”
Ánh mắt Lục Triết Tiêu nhìn Chu Tuyết Sương rồi khẽ lướt đến vẻ buồn rầu của Cố Y Lạc, anh quyết định lắc đầu: “Không phải, cô ấy là một diễn viên.”
Nhưng trong danh sách diễn viên OVER làm gì có cái tên Cố Y Lạc.
Hơn nữa Lục Triết Tiêu trước nay đâu phải là hạng người thích để ý đến diễn viên.
“Cô ấy là người của công ty nào?”- Chu Tuyết Sương lưỡng lự hỏi.
“EVER.”- Anh vẫn một chất giọng lạnh như băng.
Tại sao Lục Triết Tiêu lại quen với diễn viên EVER?
Tại sao anh lại có vẻ thân với đứa bé kia?
Nhìn ánh mắt anh giành cho mẹ con cô ấy khiến Chu Tuyết Sương cảm nhận được điều gì đó.
Cố Y Lạc nhận ra điều miễn cưỡng liền gọi con trai: “Bảo Bảo chúng ta đi thôi!”
Thằng bé nũng nịu: “Nhưng con muốn chơi với chú Lục cơ?”
Ánh mắt cô nhớn nhẹ, khung lông mày hơi nhiu lại: “Bảo Bảo nghe lời.”
Thằng bé ủ rũ buông cánh tay Lục Triết Tiêu ra, đi về phía mẹ.
Thấy vậy Lục Triết Tiêu đề nghị: “Đã gặp nhau rồi thì đi cùng nhau luôn đi.”
Câu trả lời trái lập giữa Cố Y Lạc và Cảnh Sở Minh: “không” “được đó.”
Thấy Cố Y Lạc nhất mực từ chối, Cảnh Sở Minh tỏ ý khuyên răn: “Cố tiểu thư à… Chúng ta gặp đây chắc có chút duyên, hay là cứ đi cùng nhau cho vui.”
Thấy mình không thể từ chối nổi, Cố Y Lạc chỉ đành nhẹ gật đầu.
Không khí giữa bọn họ hết sức căng thẳng, tưởng tượng như thể sắp ra trận tuyến đánh giặc đến nơi, căng hơn dây đàn.
Ánh mắt Lục Triết Tiêu thi thoảng đưa mắt nhìn Cố Y Lạc, cứ mỗi độ Cảnh Sở Minh quan tâm cô quá mức lòng lại tức tối vô cùng, sắc mặt tối sầm lại.
Chu Tuyết Sương bên cạnh thì lặng lẽ đưa mắt theo Lục Triết Tiêu, càng chắc chắn anh đối với Cố Y Lạc không hề bình thường.
“Đến rồi.”- Cố Y Lạc chỉ về căn nhà cũ trước mặt.
“Nhà cô đây sao?”- Cảnh Sở Minh tiện miệng hỏi.
“Phải rồi.”
“Sao chúng ta là hàng xóm cũ mà không biết nhau nhỉ? Kể ra trên đời này cũng có những chuyện kì lạ thật.”- Cảnh Sở Minh vui vẻ nói, nhằm xua đi không khí ảm đạm ở hiện tại.
“Chắc là chưa đủ duyên.”- Cố Y Lạc cười nhạt đáp. “Được rồi tôi vào trong trước đây.”
Phải một lúc sau ba người Cảnh Sở Minh mới rời đi.
Kì lạ sao Lục Triết Tiêu có cảm giác quen thuộc, từ lúc Cố Y Lạc bước vào, đến ngôi nhà cũ, hay cả chiếc cửa gỗ cũ kĩ xập xệ, nhưng anh không thể nào nhớ ra nổi một phần kí ức ấy.
Càng cố nhớ càng xa vời, càng bị lu mờ đi.
Đang thẫn thờ thì bị Cảnh Sở Minh lay gọi: “Này, cậu nghĩ gì mà ngây người ra thế?”
“Không có gì.”- Lục Triết Tiêu lắc đầu, khuôn mặt vẫn một sắc lạnh đến u ám.
Lục Minh Trí vừa bị gọi về nhà họ Lục, đang bị lão Lục và bà Lục tra hỏi.
Bà Lục liên tiếp đưa ra những câu hỏi: “Minh Trí mau nói cho bố mẹ biết anh trai con và cô gái kia thế nào rồi? Sao mãi vẫn không có động tĩnh gì hết vậy?”
Lục Minh Trí khó xử: “Mẹ à… Mẹ cũng biết anh hai rồi đó, chưa chắc chắn thì anh ấy sẽ không bao giờ để lộ bất cứ tin tức nào mà.”
Bà Lục vẫn gượng hỏi: “Con là người gần anh con nhất, chắc chắn sẽ phải biết một chút thông tin nào đó.”
Nín thở, lắc đầu, Lục Minh Trí một mực phủ nhận: “Thật sự không có, mẹ nghĩ con chiếm vị trí cao trong lòng anh ấy sao?”
Lão Lục cũng không còn ở yên nữa: “Minh Trí con biết gì thì mau chóng nói ra đi, con biết bố mẹ lo cho anh con thế nào mà.”
Đúng là người đứng ở giữa chưa bao giờ là dễ dàng, Lục Minh Trí bây giờ như thể tiến thoái lưỡng nan, tiến cũng chết mà lùi cũng sống không nổi.
Đang ngồi do dự thì đột nhiên có cuộc gọi tới, là anh hai gọi: “Alo, Minh Trí em đang ở đâu?”
Lục Minh Trí nhìn thái độ bố mẹ rồi đáp: “Em đang ở biệt thự chính của Lục gia. Anh có chuyện gì sao? Cần em gấp hả? Vậy được em lập tức về ngay đây.”
Nhân cơ hội đó Lục Minh Trí liền chuồn ngay.
Ra khỏi cửa lớn cậu ta mới dám thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu kể lể: “Anh hai… Anh có biết ban nãy bố mẹ liên tục trao khảo em về chuyện của anh và Cố Y Lạc hay không?”
“Em trả lời sao?”- Chất giọng Lục Triết Tiêu lạnh lùng hỏi lại.
“Đương nhiên em nói không biết rồi.”
“Được.”
“Nhưng mà anh hai cứ giấu mãi không phải là cách đâu, em sợ mẹ sẽ tự mình đi tìm hiểu đó.”- Lục Minh Trí lo lắng khuyên.
“Chuyện đó không cần em lo.”- Lục Triết Tiêu như tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt em trai, không chút thương tiếc.
Cũng may Lục Minh Trí còn cứng miệng, không hé lộ bất cứ tin tức nào nếu không e là khó sống nổi với ông anh trai vô tình ấy.
Không nằm ngoài dự đoán, cuộc gọi đến từ Lục phu nhân, Lục Triết Tiêu nhấc máy: “Alo, mẹ.”
Lục phu nhân hỏi: “Con trai à… Bao giờ con mới dẫn con dâu mẹ về ra mắt chính thức vậy?”
Lục Triết Tiêu đáp, âm điệu không lớn cũng chẳng nhỏ: “Chưa tới thời cơ thích hợp.”
“Thế bao giờ mới thích hợp hả?”- Lục phu nhân nóng lòng hỏi lại.
Lục Triết Tiêu nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chu Tuyết Sương vừa trở về nước, mấy ngày nữa con dẫn cô ấy tới gặp mẹ.”
“Sao cơ? Thật hả?”- Lục phu nhân ngạc nhiên, nhất thời kích động mà quên mất chuyện chính.
“Phải. Vậy nhé, con cúp trước đây.”
Còn chưa kịp phản ứng cuộc điện thoại đã bị dập máy.
Lục phu nhân ngồi xuống ghế sô pha thở dài: “Cái thằng quỷ này.”
Lục lão gia ngừng đọc báo, sắc mặt lo lắng chẳng kém, quay sang hỏi: “Nó bảo sao?”
“Tôi chưa kịp nói gì nó thông báo Tuyết Sương về nước rồi tắt luôn máy rồi.”- Lục phu nhân vẫn buông tiếng thở dài đằng đẵng: “Nếu Triết Tiêu nhà ta với Tuyết Sương là một cặp thì hay biết mấy. Hai lão già này cũng không cần lo lắng nhiều như thế.”
Lão Lục tuy không nói gì nhưng lòng cũng trăn trở nhiều điều.
Lục phu nhân quay sang đưa ra chủ ý: “Lão Lục hay là chúng ta thừa cơ đẩy thuyền cho hai đứa nó.”
“Chuyện này liệu có ổn không?”- Lão Lục vẫn còn chút phân vân.
“Ổn chứ. Tôi, ông và còn có cả Minh Trí nữa, chúng ta cứ tích cực tạo cơ hội chắc chắn thuyền sẽ cập bến.”- Lục phu nhân tỏ ra chắc nịch, trên bờ môi nhen nhóm nụ cười, lòng bắt đầu bày ra số nhiều ý tưởng.
Lục Triết Tiêu có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, cảm xúc của anh hiện tại hỗn loạn vô cùng.
Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến anh nhanh chóng đắp lên mặt nạ lạnh lùng: “Ai đó.”
“Là em.”
Chu Tuyết Sương đẩy nhẹ cửa đi vào, trên tay bê ly nước ép dứa, cô đặt nhẹ lên bàn: “Em vẫn còn nhớ anh thích mùi nước ép dứa nhất.”
“Cảm ơn.”