Chương 32: Có chuyện gì xảy ra với em sao?
Chu Tuyết Sương giận giữ quay trở về phòng, đóng rầm cánh cửa lại, xả cơn giận lên chiếc gối mềm: "Cố Y Lạc... Cố Y Lạc... Lúc nào cô cũng cản đường tôi."
Ngày đó Lục Triết Tiêu đã cố níu Chu Tuyết Sương lại nhưng cô ta vẫn nhất mực dứt áo ra đi, lí do là thế giới nước ngoài sẽ tốt hơn trong nước, tuy cô ta cũng có tình cảm với Lục Triết Tiêu nhưng nó không đủ để giữ chân cô ta lại.
"Anh đã nói anh đợi em về, đợi nghe câu trả lời từ em cơ mà."- Chu Tuyết Sương hơi rưng rưng.
Vốn dĩ lần này em quay về đều là vì anh, muốn quay lại cùng anh viết tiếp chuyện tình còn dang dở thì ở đâu một Cố Y Lạc lù lù xuất hiện ngáng đường.
Đêm đã khuya nhưng Chu Tuyết Sương không thể nào ngủ được, đi dạo quay trở về vô tình nhìn thấy Lục Triết Tiêu và Bảo Bảo nằm cạnh nhau, ánh mắt cô ta dấy lên vẻ ghen tỵ ngay cả đó chỉ là một đứa bé.
Sáng sớm hôm sau, cô ta cố tình đến bệnh viện từ sớm, tay xách giỏ hoa quả tươi, lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện, kể cả việc Cố Y Lạc cố tình bị ăn hải sản để bị dị ứng đến bệnh viện nhằm dành sự quan tâm từ Lục Triết Tiêu.
Thật không ngờ ý nghĩ điên rồ ấy mà cô ta vẫn có thể nghĩ ra được...
Vừa lúc Cố Y Lạc ở phòng bệnh một mình, Chu Tuyết Sương giả vờ hỏi thăm: "Y Lạc cô thấy sao rồi?”
Cố Y Lạc mỉm cười: "Không sao. Tôi đỡ hơn rồi."
Ả cười nhạt, nụ cười đầy nghi hoặc: "Vậy thì tốt, rõ ràng biết mình dị ứng vẫn cố tình ăn phải, không phải cô cố ý đó chứ?"
Cố Y Lạc thực sự cạn lời, sững sờ như trời trồng.
Đây có phải là Chu Tuyết Sương mà cô mới gặp ngày hôm trước nữa không?
Rõ ràng hoàn toàn không giống một chút nào cả.
Thật sự bất ngờ...
Thấy Cố Y Lạc không trả lời, Chu Tuyết Sương tiếp tục đá xéo: "Mà tôi thấy cô đâu có sao, cứ nằm ì trong viện mãi để ỷ cho người khác trông con giúp cho sao? Cô không thấy phiền à..."
Hớ hớ Cố Y Lạc như con chuồn chuồn nước, hấp thụ không kịp thông tin.
"Cô Chu không biết ở đây có hiểu nhầm gì không vậy? Sao tôi lại phải thấy phiền chứ?"
Chu Tuyết Sương nhanh chóng đổi sang khuôn mặt không ưa, quạo xuống: "Cô đừng có giả vờ nữa, định dùng con trai để níu lòng thương hại của anh Tiêu sao?"
"Tôi... níu lòng thương hại của Lục Triết Tiêu sao?"
"Phải."- Chu Tuyết Sương dùng ánh mắt như mũi tên mà Cố Y Lạc lại là kẻ địch.
Cố Y Lạc cười khanh khách: "Tôi đâu có điên, tôi muốn tránh xa còn không kịp nữa là."
Chu Tuyết Sương vẫn không có ý định nhượng bộ: "Biết thân biết phận vậy thì tốt, nếu để tôi biết cô cố tình đu bám anh Tiêu thì đừng có trách."
Dứt lời thì cô ta cũng rời đi, vô tình Tô Nhã Ngọc quay về.
Thái độ Cố Y Lạc hơi khác nên Nhã Ngọc hỏi: 'Lạc, cậu sao thế?"
Cố Y Lạc bật cười, cười sặc sụa: "Cậu nhìn tôi có giống đang đu bám Lục Triết Tiêu không?"
"Sao có thể?"- Tô Nhã Ngọc lắc đầu lia lịa, cười nhẹ.
"Vậy mà cô ta nói tớ có tình ý với Lục Triết Tiêu, lại còn đu bám nữa, thật là..." - Cố Y Lạc vẫn chưa ngưng cười: "Cậu mau đi làm thủ tục xuất viện đi, chúng ta tới đó Bảo Bảo về thôi!"
"Nhưng mà bác sĩ nói cậu mấy bữa nữa mới được ra viện."- Tô Nhã Ngọc lưỡng lự.
"Tớ không sao rồi."
Cửa biệt thự Lục gia rộng mở, Mecedec rời đi thì một chiếc taxi rẽ vào, thấy con trai đang chơi đá banh cùng Lục Minh Trí trước sân Cố Y Lạc gọi: "Bảo Bảo chúng ta về nhà thôi."
Lục Minh Trí có vẻ ngạc nhiên hỏi: "Chẳng phải cô mấy hôm nữa mới được xuất viện sao?"
Cố Y Lạc không trả lời, tỏ ra ái ngại gửi lời cảm ơn: "Mấy ngày qua làm phiền mọi người rồi."
Sau khi họ đi khỏi Lục Minh Trí mới nhớ tới anh trai liền gọi điện: "Anh hai Cố Y Lạc xuất viện rồi, cũng đã tới đây đón Bảo Bảo đi."
Còn chưa nghe được tiếng trả lời nào từ đầu giây bên kia, điện thoại đã tắt.
Lục Triết Tiêu quay xe đi tới dãy trọ cũ tìm mẹ con Cố Y Lạc, vẻ mặt tối sầm lại, như thể cảm nhận thấy có điều gì đó đã xảy ra.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Y Lạc chạy ra mở, khi nhìn thấy Lục Triết Tiêu thì lập tức muốn đóng rầm lại, nhưng nhanh chóng bị anh giữ lại.
“Anh muốn gì?”- Cố Y Lạc hỏi.
“Em như này là sao?”- Lục Triết Tiêu tỏ ra khó hiểu.
“Không sao, anh muốn làm gì thì làm kể cả hôn, tôi bây giờ không muốn gặp anh.”- Ánh mắt Cố Y Lạc khá phẫn nộ, vẻ mặt không vui, lời nói dứt khoát.
“Em bị dị ứng chứ không có ảnh hưởng gì trên đầu chứ? Hay là chúng ta tới bệnh viện kiểm tra lại đi.”- Cũng không biết anh nói đùa hay thật, là thật lòng quan tâm hay mỉa mai, móc khéo.
Cố Y Lạc cười, nụ cười đầy nhạt nhẽo: “Không cần đến anh lo.”
Nhân lúc Lục Triết Tiêu không để ý Cố Y Lạc nhanh tay đóng rầm cửa lại, mặc cho anh có gọi cũng không mở ra lần hai.
Lục Triết Tiêu chỉ đành đem cơn tức và sự khó hiểu quay trở về biệt thự.
Thấy anh hai trở về Lục Minh Trí tò mò chạy ra hỏi: “Anh hai sao rồi? Có phải Y Lạc hơi kì cục không?”
Đang không biết xả cơn giận vào đâu Lục Triết Tiêu liền bắt bẻ Lục Minh Trí, vẻ mặt đáng sợ vô cùng: “Cái tên Y Lạc là để em gọi sao?”
Lục Minh Trí lập tức thay đổi thái độ và cách xưng hô: “Ò… em biết rồi, phải gọi là chị dâu.”
Chu Tuyết Sương cũng vừa hay quay trở về, không thấy Bảo Bảo đâu liền hỏi: “Thằng nhỏ đâu?”
Lục Minh Trí nhanh miệng đáp: “Mẹ nó đón về rồi.”
“Tốt quá.”- Chu Tuyết Sương nhận ra mình buột miệng nói lời không nên đã nhanh chóng chỉnh đốn: “Ý tôi là thằng bé có lẽ rất vui. Mấy ngày qua chắc là nó nhớ mẹ lắm!”
Khi thấy phản ứng hai anh em nhà họ Lục hơi không vui, Chu Tuyết Sương liền gợi ý: “Hôm nay hai người muốn ăn gì? Tôi sẽ đích thân vào bếp nấu.”
Lục Minh Trí biết anh trai sẽ không đáp lại nên đành đỡ lấy: “Thế thì tốt quá rồi, Tuyết Sương tài nấu ăn của chị vẫn là tuyệt nhất.”
Chu Tuyết Sương mừng như được mùa, hớn hở vào bếp chuẩn bị thức ăn.
Bữa tối thịnh soạn, mùi thơm phưng phức, thức ăn hấp dẫn, trang trí bắt mắt.
Tất cả đều hiện ra trước mặt nhưng Lục Triết Tiêu hình như không để ý lắm, thần trí anh cứ bay bổng, có đôi khi ngẩn ngơ như người mất hồn.
Cho dù anh có nghĩ như nào cũng không hiểu làm sao mà Cố Y Lạc lại quay quắt thái độ ba trăm sáu mươi độ rưỡi như thế.
Trong khi Cảnh Sở Minh và Lục Minh Trí nhiệt tình với đồ ăn thì Lục Triết Tiêu chỉ cầm đũa mà không hứng thú gì cả, cứ nhặt lên rồi đặt xuống.
Cả ba đều kinh ngạc, Cảnh Sở Minh hỏi: “Tiêu Tiêu cậu sao thế?”
Câu hỏi như đánh thức Lục Triết Tiêu, anh trực tiếp đứng dậy lên phòng: “Tôi no rồi, mọi người ăn đi.”
Trong căn phòng trọ nhỏ, Cố Y Lạc vừa dỗ con trai ngủ, một mình lặng lẽ ngồi suy nghĩ, cô để ý tới những lời Chu Tuyết Sương nói, đúng là chỉ có cô ta mới thực sự hợp với Triết Tiêu.
Hơn nữa cô cũng không muốn một lần nữa đặt chân vào thế giới người giàu.
Cố Y Lạc vẫn thích cuộc sống hiện tại: tuy không dư giả nhưng vui vẻ, không cần tranh giành, cũng không phải phiền muộn.
Đối với cô bây giờ con trai là cả thế giới…
Chuông điện thoại báo tin nhắn gửi đến, là từ số điện thoại riêng của Lục Triết Tiêu: “Có chuyện gì xảy ra với em sao?”
Ngày đó Lục Triết Tiêu đã cố níu Chu Tuyết Sương lại nhưng cô ta vẫn nhất mực dứt áo ra đi, lí do là thế giới nước ngoài sẽ tốt hơn trong nước, tuy cô ta cũng có tình cảm với Lục Triết Tiêu nhưng nó không đủ để giữ chân cô ta lại.
"Anh đã nói anh đợi em về, đợi nghe câu trả lời từ em cơ mà."- Chu Tuyết Sương hơi rưng rưng.
Vốn dĩ lần này em quay về đều là vì anh, muốn quay lại cùng anh viết tiếp chuyện tình còn dang dở thì ở đâu một Cố Y Lạc lù lù xuất hiện ngáng đường.
Đêm đã khuya nhưng Chu Tuyết Sương không thể nào ngủ được, đi dạo quay trở về vô tình nhìn thấy Lục Triết Tiêu và Bảo Bảo nằm cạnh nhau, ánh mắt cô ta dấy lên vẻ ghen tỵ ngay cả đó chỉ là một đứa bé.
Sáng sớm hôm sau, cô ta cố tình đến bệnh viện từ sớm, tay xách giỏ hoa quả tươi, lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện, kể cả việc Cố Y Lạc cố tình bị ăn hải sản để bị dị ứng đến bệnh viện nhằm dành sự quan tâm từ Lục Triết Tiêu.
Thật không ngờ ý nghĩ điên rồ ấy mà cô ta vẫn có thể nghĩ ra được...
Vừa lúc Cố Y Lạc ở phòng bệnh một mình, Chu Tuyết Sương giả vờ hỏi thăm: "Y Lạc cô thấy sao rồi?”
Cố Y Lạc mỉm cười: "Không sao. Tôi đỡ hơn rồi."
Ả cười nhạt, nụ cười đầy nghi hoặc: "Vậy thì tốt, rõ ràng biết mình dị ứng vẫn cố tình ăn phải, không phải cô cố ý đó chứ?"
Cố Y Lạc thực sự cạn lời, sững sờ như trời trồng.
Đây có phải là Chu Tuyết Sương mà cô mới gặp ngày hôm trước nữa không?
Rõ ràng hoàn toàn không giống một chút nào cả.
Thật sự bất ngờ...
Thấy Cố Y Lạc không trả lời, Chu Tuyết Sương tiếp tục đá xéo: "Mà tôi thấy cô đâu có sao, cứ nằm ì trong viện mãi để ỷ cho người khác trông con giúp cho sao? Cô không thấy phiền à..."
Hớ hớ Cố Y Lạc như con chuồn chuồn nước, hấp thụ không kịp thông tin.
"Cô Chu không biết ở đây có hiểu nhầm gì không vậy? Sao tôi lại phải thấy phiền chứ?"
Chu Tuyết Sương nhanh chóng đổi sang khuôn mặt không ưa, quạo xuống: "Cô đừng có giả vờ nữa, định dùng con trai để níu lòng thương hại của anh Tiêu sao?"
"Tôi... níu lòng thương hại của Lục Triết Tiêu sao?"
"Phải."- Chu Tuyết Sương dùng ánh mắt như mũi tên mà Cố Y Lạc lại là kẻ địch.
Cố Y Lạc cười khanh khách: "Tôi đâu có điên, tôi muốn tránh xa còn không kịp nữa là."
Chu Tuyết Sương vẫn không có ý định nhượng bộ: "Biết thân biết phận vậy thì tốt, nếu để tôi biết cô cố tình đu bám anh Tiêu thì đừng có trách."
Dứt lời thì cô ta cũng rời đi, vô tình Tô Nhã Ngọc quay về.
Thái độ Cố Y Lạc hơi khác nên Nhã Ngọc hỏi: 'Lạc, cậu sao thế?"
Cố Y Lạc bật cười, cười sặc sụa: "Cậu nhìn tôi có giống đang đu bám Lục Triết Tiêu không?"
"Sao có thể?"- Tô Nhã Ngọc lắc đầu lia lịa, cười nhẹ.
"Vậy mà cô ta nói tớ có tình ý với Lục Triết Tiêu, lại còn đu bám nữa, thật là..." - Cố Y Lạc vẫn chưa ngưng cười: "Cậu mau đi làm thủ tục xuất viện đi, chúng ta tới đó Bảo Bảo về thôi!"
"Nhưng mà bác sĩ nói cậu mấy bữa nữa mới được ra viện."- Tô Nhã Ngọc lưỡng lự.
"Tớ không sao rồi."
Cửa biệt thự Lục gia rộng mở, Mecedec rời đi thì một chiếc taxi rẽ vào, thấy con trai đang chơi đá banh cùng Lục Minh Trí trước sân Cố Y Lạc gọi: "Bảo Bảo chúng ta về nhà thôi."
Lục Minh Trí có vẻ ngạc nhiên hỏi: "Chẳng phải cô mấy hôm nữa mới được xuất viện sao?"
Cố Y Lạc không trả lời, tỏ ra ái ngại gửi lời cảm ơn: "Mấy ngày qua làm phiền mọi người rồi."
Sau khi họ đi khỏi Lục Minh Trí mới nhớ tới anh trai liền gọi điện: "Anh hai Cố Y Lạc xuất viện rồi, cũng đã tới đây đón Bảo Bảo đi."
Còn chưa nghe được tiếng trả lời nào từ đầu giây bên kia, điện thoại đã tắt.
Lục Triết Tiêu quay xe đi tới dãy trọ cũ tìm mẹ con Cố Y Lạc, vẻ mặt tối sầm lại, như thể cảm nhận thấy có điều gì đó đã xảy ra.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Y Lạc chạy ra mở, khi nhìn thấy Lục Triết Tiêu thì lập tức muốn đóng rầm lại, nhưng nhanh chóng bị anh giữ lại.
“Anh muốn gì?”- Cố Y Lạc hỏi.
“Em như này là sao?”- Lục Triết Tiêu tỏ ra khó hiểu.
“Không sao, anh muốn làm gì thì làm kể cả hôn, tôi bây giờ không muốn gặp anh.”- Ánh mắt Cố Y Lạc khá phẫn nộ, vẻ mặt không vui, lời nói dứt khoát.
“Em bị dị ứng chứ không có ảnh hưởng gì trên đầu chứ? Hay là chúng ta tới bệnh viện kiểm tra lại đi.”- Cũng không biết anh nói đùa hay thật, là thật lòng quan tâm hay mỉa mai, móc khéo.
Cố Y Lạc cười, nụ cười đầy nhạt nhẽo: “Không cần đến anh lo.”
Nhân lúc Lục Triết Tiêu không để ý Cố Y Lạc nhanh tay đóng rầm cửa lại, mặc cho anh có gọi cũng không mở ra lần hai.
Lục Triết Tiêu chỉ đành đem cơn tức và sự khó hiểu quay trở về biệt thự.
Thấy anh hai trở về Lục Minh Trí tò mò chạy ra hỏi: “Anh hai sao rồi? Có phải Y Lạc hơi kì cục không?”
Đang không biết xả cơn giận vào đâu Lục Triết Tiêu liền bắt bẻ Lục Minh Trí, vẻ mặt đáng sợ vô cùng: “Cái tên Y Lạc là để em gọi sao?”
Lục Minh Trí lập tức thay đổi thái độ và cách xưng hô: “Ò… em biết rồi, phải gọi là chị dâu.”
Chu Tuyết Sương cũng vừa hay quay trở về, không thấy Bảo Bảo đâu liền hỏi: “Thằng nhỏ đâu?”
Lục Minh Trí nhanh miệng đáp: “Mẹ nó đón về rồi.”
“Tốt quá.”- Chu Tuyết Sương nhận ra mình buột miệng nói lời không nên đã nhanh chóng chỉnh đốn: “Ý tôi là thằng bé có lẽ rất vui. Mấy ngày qua chắc là nó nhớ mẹ lắm!”
Khi thấy phản ứng hai anh em nhà họ Lục hơi không vui, Chu Tuyết Sương liền gợi ý: “Hôm nay hai người muốn ăn gì? Tôi sẽ đích thân vào bếp nấu.”
Lục Minh Trí biết anh trai sẽ không đáp lại nên đành đỡ lấy: “Thế thì tốt quá rồi, Tuyết Sương tài nấu ăn của chị vẫn là tuyệt nhất.”
Chu Tuyết Sương mừng như được mùa, hớn hở vào bếp chuẩn bị thức ăn.
Bữa tối thịnh soạn, mùi thơm phưng phức, thức ăn hấp dẫn, trang trí bắt mắt.
Tất cả đều hiện ra trước mặt nhưng Lục Triết Tiêu hình như không để ý lắm, thần trí anh cứ bay bổng, có đôi khi ngẩn ngơ như người mất hồn.
Cho dù anh có nghĩ như nào cũng không hiểu làm sao mà Cố Y Lạc lại quay quắt thái độ ba trăm sáu mươi độ rưỡi như thế.
Trong khi Cảnh Sở Minh và Lục Minh Trí nhiệt tình với đồ ăn thì Lục Triết Tiêu chỉ cầm đũa mà không hứng thú gì cả, cứ nhặt lên rồi đặt xuống.
Cả ba đều kinh ngạc, Cảnh Sở Minh hỏi: “Tiêu Tiêu cậu sao thế?”
Câu hỏi như đánh thức Lục Triết Tiêu, anh trực tiếp đứng dậy lên phòng: “Tôi no rồi, mọi người ăn đi.”
Trong căn phòng trọ nhỏ, Cố Y Lạc vừa dỗ con trai ngủ, một mình lặng lẽ ngồi suy nghĩ, cô để ý tới những lời Chu Tuyết Sương nói, đúng là chỉ có cô ta mới thực sự hợp với Triết Tiêu.
Hơn nữa cô cũng không muốn một lần nữa đặt chân vào thế giới người giàu.
Cố Y Lạc vẫn thích cuộc sống hiện tại: tuy không dư giả nhưng vui vẻ, không cần tranh giành, cũng không phải phiền muộn.
Đối với cô bây giờ con trai là cả thế giới…
Chuông điện thoại báo tin nhắn gửi đến, là từ số điện thoại riêng của Lục Triết Tiêu: “Có chuyện gì xảy ra với em sao?”