Chương 47: Sinh ra là dành cho nhau, chạy đến cuối chân trời vẫn sẽ gặp lại
Nhà hàng Tây sang trọng giữa lòng thành phố, tiếng nhạc dương cầm du dương, hương vị những món ăn quyện cùng mùi nồng say của rượu vang hạng đắt.
Đám người Cố Y Lạc lâu lắm rồi mới có cơ hội cùng nhau trò chuyện, nói cười vui vẻ.
Nụ cười trên môi Cố Y Lạc vụt tắt khi Ngô Quyến chợt hỏi: “Lạc, cậu và chủ tịch Lục sao rồi?”
Thấy vẻ hơi sững lại và sượng trân trên sắc mặt cô, Tô Nhã Ngọc lay bên tà áo Ngô Quyến: “Cậu hỏi cái gì thế?”
Trên bờ môi Cố Y Lạc gắng gượng nở nụ cười: “Tôi và anh ấy thì có chuyện gì.”
Nhưng lời nói và suy nghĩ khác nhau thì đương nhiên hành động sẽ không đồng nhất.
“Nhắc đến tào tháo thì tào tháo xuất hiện rồi kìa.”- Tô Nhã Ngọc thốt lên. “Ngô Quyến cái miệng cậu đúng là miệng quạ.”
“Cậu đừng nói với tớ là tên họ Lục đó cũng tới đây đó nha.”- Ngô Quyến vẻ hơi khựng lại, có chút hiềm nghi.
“Chứ còn sao nữa.”- Ánh mắt Tô Nhã Ngọc đảo lia lịa về phía cửa chính.
Lục Triết Tiêu mặc bộ vest lịch lãm, bước đi tự tin, khí chất ngời ngời, vẻ mặt lạnh lùng nhưng cuốn hút, đẹp trai, phong độ khỏi phải bàn.
Bên cạnh là Cảnh Sở Minh tuy có phần kém nổi khi đứng cạnh chủ tịch Lục nhưng cũng thuộc top đàn ông được giới chị em săn lùng.
Và còn… một cô gái khác, dáng người cao ráo, thon gọn, khuôn mặt sắc sảo, ăn mặc hợp thời trang, đầy quyến rũ.
Bộ ba hoàn chỉnh.
Ngô Quyến cúi thấp mặt xuống, nhỏ tiếng hỏi Cố Y Lạc: “Cậu nói xem cô gái kia là ai thế?”
Cố Y Lạc cười nhạt: “Thanh mai trúc mã.”
Tô Nhã Ngọc ngây người thốt lên: “Ý cậu là cuộc tình tay ba.”
Cố Y Lạc xua tay phủ nhận: “Không phải, cô ấy thích Lục Triết Tiêu.”
“Cái gì?”- Tô Nhã Ngọc không kìm được cảm xúc thốt lên.
“Cậu điên sao? Làm gì mà lớn tiếng vậy.”- Ánh mắt quan sát xung quanh, Cố Y Lạc vỗ một cái nhẹ lên vai bạn thân.
“Chuyện quái quỷ gì đây? Rõ ràng là có người mình yêu rồi còn cố tìm cách tán tỉnh cậu.”- Có vẻ như Tô Nhã Ngọc vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
“Tớ xin nhắc lại lần nữa, hai bọn tớ hoàn toàn không có quan hệ gì cả. Từ nay cấm hai người nhắc tới vấn đề này một lần nào nữa, nếu không thì đừng nhìn mặt tớ.”- Giọng nói cô vừa thẳng thắn vừa chắc nịch.
“Trùng hợp quá nhỉ?”- Cảnh Sở Minh mang theo vẻ tươi cười tiến tới chào hỏi.
Điều cô không muốn nhất cũng đã xảy ra. Không phải họ cứ lướt qua như chưa từng quen biết là xong rồi sao? Cứ cố nán lại làm cái gì thế không biết.
Oan gia… đúng là oan gia…
Thành phố rộng, có biết bao nhiêu nhà hàng, sao cứ phải chọn giống nhau làm cái gì cơ chứ!
Lần sau nhất định cô sẽ không chọn tới nhà hàng này lần nào nữa.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ có tiếng gọi đến tên khiến Cố Y Lạc hơi giật mình: “Y Lạc… Chúng ta lại gặp nhau rồi.”- Ánh mắt đưa tình, môi mỉm cười ngọt ngào, giọng nói ấm áp, Cảnh Sở Minh trực tiếp bộc lộ.
Đành cười gượng một tiếng, Cố Y Lạc gật đầu: “Đúng là trùng hợp thật.”
Cô không dám nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt nhiều bí hiểm của anh.
Bị làm lơ khiến Lục Triết Tiêu thêm phẫn nộ, vẻ mặt anh biến sắc giống hệt trời giông, anh mở lời đề nghị: “Nếu đã gặp ở đây chắc là có duyên, hay là cứ ngồi cùng một bàn đi.”
Bị doạ cho giật mình, Cố Y Lạc lắc đầu lia lịa: “Không, không chúng tôi sắp xong rồi.”
Lần này cô trực tiếp từ chối khiến lòng anh muốn nhảy ngược lên.
Chu Tuyết Sương kéo Lục Triết Tiêu: “Anh Tiêu họ ăn cũng gần xong rồi chúng ta không thể bảo họ ngồi chờ chúng ta được, đi thôi.”
Nụ cười trên môi Cố Y Lạc vụt tắt, nét mặt nhăn nhó, ánh mắt thẫn thờ.
Cô lại làm trái lòng nữa rồi.
Rõ ràng là không muốn anh đi nhưng lại từ chối lời đề nghị.
Rõ ràng là muốn anh ở lại mà còn cố ý diễn vẻ không chào đón.
Trước đây cô đâu có như thế, cô luôn làm theo cảm xúc và con tim, điên cuồng yêu, điên cuồng xả thân, điên cuồng bám víu.
Nhưng cô hiện tại không chỉ có một mình, cô còn Bảo Bảo, không thể để con trai cùng mình chịu ấm ức và khổ đau.
Ánh mắt mơ hồ, đờ đẫn cô nhìn sang chiếc bàn hơi xa xa bên góc cửa sổ, Chu Tuyết Sương đang ân cần chăm sóc Lục Triết Tiêu, lồng ngực cô hơi nhói.
Tô Nhã Ngọc lay gọi: “Cố Y Lạc… này… Cậu sao thế?”
Gắng lắm mới hé nụ cười nhẹ: “Không sao.”
Một kẻ ngốc cũng có thể dễ dàng nhìn thấy tâm trạng không dễ chịu chút nào của cô, Tô Nhã Ngọc ngỏ ý khuyên: “Cậu ấy, đừng cố gồng mình nữa, thích thì cứ nói với người ta đi, sao cứ phải tự làm khổ bản thân như thế?”
Cũng muốn được một lần nói ra hết lắm chứ, nói ra để có thể nhẹ nhàng hơn, nhưng cô thật sự không dám mở lời vì cô sợ bước thêm một bước nữa dưới chân sẽ là vực thẳm.
“Tớ đi nhà vệ sinh một lát.”- Cô Y Lạc cầm túi đứng dậy đi về hướng WC.
Chưa bao giờ anh rời mắt khỏi cô, chỉ chờ cơ hội này, đương nhiên anh không từ bỏ, rời khỏi bàn đi vào nhà vệ sinh.
Ánh mắt Chu Tuyết Sương đảo không ngừng, hai người họ cùng nhau đi, mà nơi đến lại cùng một điểm, lòng cô ta cảm nhận thấy điều gì đó bất thường.
Trước tấm gương phẳng lớn, Cố Y Lạc rửa qua mặt, hít thở đều mấy hơi: “Không có gì phải lùi bước cả, Cố Y Lạc mày nhất định làm được. Cái vở kịch này mà mà diễn cũng không xong thì nên từ bỏ nghề đi.”
Lấy lại khí thế Cố Y Lạc quay trở ra, vừa tới trước cửa đã giật mình đứng sững: “Anh đứng đây làm gì?”
Ánh mắt anh dành cho cô vẫn đặc biệt, khác với bao người: “Đợi em, anh có chuyện muốn nói.”
Hai tay khoang trước ngực, cô gật đầu ngỏ ý muốn nghe: “Được, nói đi.”
Lục Triết Tiêu ngắn gọn hỏi: “Sao em phải trốn tránh? Có phải hiểu lầm gì không?”
Cố Y Lạc cười nhạt một tiếng: “Em tránh lúc nào, sao em phải hiểu nhầm.”
Đây là lần thứ hai anh giải thích, đều dành cho cùng một người: “Thật ra anh chỉ xem Tuyết Sương như là một đứa em gái. Và tất cả những gì anh nói với em hoàn toàn là thật.”
“Anh nói xong chưa?”- Cô bình tĩnh hỏi lại.
Anh vừa gật đầu thì cô rời đi.
Cố níu tay cô lại nhưng liền bị phũ: “Anh không cần giải thích, vì tôi cũng không muốn nghe.”
Đôi chân cô bước vội vàng đi khỏi, cô sợ ở thêm một chốc nữa sẽ thật sự không kìm chế nổi cảm xúc của chính mình.
Lấy vội điện thoại giữa bàn, Cố Y Lạc thúc giục hai đứa bạn thân: “Chúng ta đi thôi.”
Còn chưa kịp phản ứng gì thì Tô Nhã Ngọc đã bị cô lôi đi.
Từ đằng xa, Lục Triết Tiêu đứng nhìn bóng lưng cô mỗi lúc một khuất, anh thật sự rất muốn đuổi theo, rất muốn nói rõ mọi chuyện.
Lần gặp này khiến anh tin vào duyên phận, những người sinh ra để dành cho nhau thì cho dù có chạy đến cuối chân trời nhất định sẽ gặp được nhau.
Lang thang trên con phố tấp nập, Tô Nhã Ngọc khoác vai Cố Y Lạc, giọng hỏi han: “Cậu không sao đó chứ?”
Quay đầu góc ba mươi độ hơn, Cố Y Lạc mỉm cười nhẹ, khẽ lắc đầu: “Không sao.”
“Thật sự là không sao?”- Tô Nhã Ngọc cố ý hỏi lại.
“Ờm… Không yêu không chết được, không ăn mới chết.”- Cố Y Lạc cười nhạt, ánh mắt nhìn về quán đồ nướng bên đường.
Lưỡng lự một chốc Tô Nhã Ngọc kéo tay bạn thân lại, vẻ mặt nhăn nhó: “Ăn đêm dễ bị béo lắm! Lại phải tốn sức lực giảm cân nữa.”
Vẻ nũng nịu, ánh mắt thèm muốn, biểu cảm nét mặt đáng yêu: “Một ít thôi mà, không làm cậu béo lên đâu. Ngọc tiểu thư à…”
Điệu bộ đó khiến Tô Nhã Ngọc bật cười, vô thức gật đầu đồng ý.
Đám người Cố Y Lạc lâu lắm rồi mới có cơ hội cùng nhau trò chuyện, nói cười vui vẻ.
Nụ cười trên môi Cố Y Lạc vụt tắt khi Ngô Quyến chợt hỏi: “Lạc, cậu và chủ tịch Lục sao rồi?”
Thấy vẻ hơi sững lại và sượng trân trên sắc mặt cô, Tô Nhã Ngọc lay bên tà áo Ngô Quyến: “Cậu hỏi cái gì thế?”
Trên bờ môi Cố Y Lạc gắng gượng nở nụ cười: “Tôi và anh ấy thì có chuyện gì.”
Nhưng lời nói và suy nghĩ khác nhau thì đương nhiên hành động sẽ không đồng nhất.
“Nhắc đến tào tháo thì tào tháo xuất hiện rồi kìa.”- Tô Nhã Ngọc thốt lên. “Ngô Quyến cái miệng cậu đúng là miệng quạ.”
“Cậu đừng nói với tớ là tên họ Lục đó cũng tới đây đó nha.”- Ngô Quyến vẻ hơi khựng lại, có chút hiềm nghi.
“Chứ còn sao nữa.”- Ánh mắt Tô Nhã Ngọc đảo lia lịa về phía cửa chính.
Lục Triết Tiêu mặc bộ vest lịch lãm, bước đi tự tin, khí chất ngời ngời, vẻ mặt lạnh lùng nhưng cuốn hút, đẹp trai, phong độ khỏi phải bàn.
Bên cạnh là Cảnh Sở Minh tuy có phần kém nổi khi đứng cạnh chủ tịch Lục nhưng cũng thuộc top đàn ông được giới chị em săn lùng.
Và còn… một cô gái khác, dáng người cao ráo, thon gọn, khuôn mặt sắc sảo, ăn mặc hợp thời trang, đầy quyến rũ.
Bộ ba hoàn chỉnh.
Ngô Quyến cúi thấp mặt xuống, nhỏ tiếng hỏi Cố Y Lạc: “Cậu nói xem cô gái kia là ai thế?”
Cố Y Lạc cười nhạt: “Thanh mai trúc mã.”
Tô Nhã Ngọc ngây người thốt lên: “Ý cậu là cuộc tình tay ba.”
Cố Y Lạc xua tay phủ nhận: “Không phải, cô ấy thích Lục Triết Tiêu.”
“Cái gì?”- Tô Nhã Ngọc không kìm được cảm xúc thốt lên.
“Cậu điên sao? Làm gì mà lớn tiếng vậy.”- Ánh mắt quan sát xung quanh, Cố Y Lạc vỗ một cái nhẹ lên vai bạn thân.
“Chuyện quái quỷ gì đây? Rõ ràng là có người mình yêu rồi còn cố tìm cách tán tỉnh cậu.”- Có vẻ như Tô Nhã Ngọc vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
“Tớ xin nhắc lại lần nữa, hai bọn tớ hoàn toàn không có quan hệ gì cả. Từ nay cấm hai người nhắc tới vấn đề này một lần nào nữa, nếu không thì đừng nhìn mặt tớ.”- Giọng nói cô vừa thẳng thắn vừa chắc nịch.
“Trùng hợp quá nhỉ?”- Cảnh Sở Minh mang theo vẻ tươi cười tiến tới chào hỏi.
Điều cô không muốn nhất cũng đã xảy ra. Không phải họ cứ lướt qua như chưa từng quen biết là xong rồi sao? Cứ cố nán lại làm cái gì thế không biết.
Oan gia… đúng là oan gia…
Thành phố rộng, có biết bao nhiêu nhà hàng, sao cứ phải chọn giống nhau làm cái gì cơ chứ!
Lần sau nhất định cô sẽ không chọn tới nhà hàng này lần nào nữa.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ có tiếng gọi đến tên khiến Cố Y Lạc hơi giật mình: “Y Lạc… Chúng ta lại gặp nhau rồi.”- Ánh mắt đưa tình, môi mỉm cười ngọt ngào, giọng nói ấm áp, Cảnh Sở Minh trực tiếp bộc lộ.
Đành cười gượng một tiếng, Cố Y Lạc gật đầu: “Đúng là trùng hợp thật.”
Cô không dám nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt nhiều bí hiểm của anh.
Bị làm lơ khiến Lục Triết Tiêu thêm phẫn nộ, vẻ mặt anh biến sắc giống hệt trời giông, anh mở lời đề nghị: “Nếu đã gặp ở đây chắc là có duyên, hay là cứ ngồi cùng một bàn đi.”
Bị doạ cho giật mình, Cố Y Lạc lắc đầu lia lịa: “Không, không chúng tôi sắp xong rồi.”
Lần này cô trực tiếp từ chối khiến lòng anh muốn nhảy ngược lên.
Chu Tuyết Sương kéo Lục Triết Tiêu: “Anh Tiêu họ ăn cũng gần xong rồi chúng ta không thể bảo họ ngồi chờ chúng ta được, đi thôi.”
Nụ cười trên môi Cố Y Lạc vụt tắt, nét mặt nhăn nhó, ánh mắt thẫn thờ.
Cô lại làm trái lòng nữa rồi.
Rõ ràng là không muốn anh đi nhưng lại từ chối lời đề nghị.
Rõ ràng là muốn anh ở lại mà còn cố ý diễn vẻ không chào đón.
Trước đây cô đâu có như thế, cô luôn làm theo cảm xúc và con tim, điên cuồng yêu, điên cuồng xả thân, điên cuồng bám víu.
Nhưng cô hiện tại không chỉ có một mình, cô còn Bảo Bảo, không thể để con trai cùng mình chịu ấm ức và khổ đau.
Ánh mắt mơ hồ, đờ đẫn cô nhìn sang chiếc bàn hơi xa xa bên góc cửa sổ, Chu Tuyết Sương đang ân cần chăm sóc Lục Triết Tiêu, lồng ngực cô hơi nhói.
Tô Nhã Ngọc lay gọi: “Cố Y Lạc… này… Cậu sao thế?”
Gắng lắm mới hé nụ cười nhẹ: “Không sao.”
Một kẻ ngốc cũng có thể dễ dàng nhìn thấy tâm trạng không dễ chịu chút nào của cô, Tô Nhã Ngọc ngỏ ý khuyên: “Cậu ấy, đừng cố gồng mình nữa, thích thì cứ nói với người ta đi, sao cứ phải tự làm khổ bản thân như thế?”
Cũng muốn được một lần nói ra hết lắm chứ, nói ra để có thể nhẹ nhàng hơn, nhưng cô thật sự không dám mở lời vì cô sợ bước thêm một bước nữa dưới chân sẽ là vực thẳm.
“Tớ đi nhà vệ sinh một lát.”- Cô Y Lạc cầm túi đứng dậy đi về hướng WC.
Chưa bao giờ anh rời mắt khỏi cô, chỉ chờ cơ hội này, đương nhiên anh không từ bỏ, rời khỏi bàn đi vào nhà vệ sinh.
Ánh mắt Chu Tuyết Sương đảo không ngừng, hai người họ cùng nhau đi, mà nơi đến lại cùng một điểm, lòng cô ta cảm nhận thấy điều gì đó bất thường.
Trước tấm gương phẳng lớn, Cố Y Lạc rửa qua mặt, hít thở đều mấy hơi: “Không có gì phải lùi bước cả, Cố Y Lạc mày nhất định làm được. Cái vở kịch này mà mà diễn cũng không xong thì nên từ bỏ nghề đi.”
Lấy lại khí thế Cố Y Lạc quay trở ra, vừa tới trước cửa đã giật mình đứng sững: “Anh đứng đây làm gì?”
Ánh mắt anh dành cho cô vẫn đặc biệt, khác với bao người: “Đợi em, anh có chuyện muốn nói.”
Hai tay khoang trước ngực, cô gật đầu ngỏ ý muốn nghe: “Được, nói đi.”
Lục Triết Tiêu ngắn gọn hỏi: “Sao em phải trốn tránh? Có phải hiểu lầm gì không?”
Cố Y Lạc cười nhạt một tiếng: “Em tránh lúc nào, sao em phải hiểu nhầm.”
Đây là lần thứ hai anh giải thích, đều dành cho cùng một người: “Thật ra anh chỉ xem Tuyết Sương như là một đứa em gái. Và tất cả những gì anh nói với em hoàn toàn là thật.”
“Anh nói xong chưa?”- Cô bình tĩnh hỏi lại.
Anh vừa gật đầu thì cô rời đi.
Cố níu tay cô lại nhưng liền bị phũ: “Anh không cần giải thích, vì tôi cũng không muốn nghe.”
Đôi chân cô bước vội vàng đi khỏi, cô sợ ở thêm một chốc nữa sẽ thật sự không kìm chế nổi cảm xúc của chính mình.
Lấy vội điện thoại giữa bàn, Cố Y Lạc thúc giục hai đứa bạn thân: “Chúng ta đi thôi.”
Còn chưa kịp phản ứng gì thì Tô Nhã Ngọc đã bị cô lôi đi.
Từ đằng xa, Lục Triết Tiêu đứng nhìn bóng lưng cô mỗi lúc một khuất, anh thật sự rất muốn đuổi theo, rất muốn nói rõ mọi chuyện.
Lần gặp này khiến anh tin vào duyên phận, những người sinh ra để dành cho nhau thì cho dù có chạy đến cuối chân trời nhất định sẽ gặp được nhau.
Lang thang trên con phố tấp nập, Tô Nhã Ngọc khoác vai Cố Y Lạc, giọng hỏi han: “Cậu không sao đó chứ?”
Quay đầu góc ba mươi độ hơn, Cố Y Lạc mỉm cười nhẹ, khẽ lắc đầu: “Không sao.”
“Thật sự là không sao?”- Tô Nhã Ngọc cố ý hỏi lại.
“Ờm… Không yêu không chết được, không ăn mới chết.”- Cố Y Lạc cười nhạt, ánh mắt nhìn về quán đồ nướng bên đường.
Lưỡng lự một chốc Tô Nhã Ngọc kéo tay bạn thân lại, vẻ mặt nhăn nhó: “Ăn đêm dễ bị béo lắm! Lại phải tốn sức lực giảm cân nữa.”
Vẻ nũng nịu, ánh mắt thèm muốn, biểu cảm nét mặt đáng yêu: “Một ít thôi mà, không làm cậu béo lên đâu. Ngọc tiểu thư à…”
Điệu bộ đó khiến Tô Nhã Ngọc bật cười, vô thức gật đầu đồng ý.