Chương 60: Thẳng chân rời khỏi Ever
Rất nhanh chóng ba người đàn ông mặc vest lịch lãm, nghiêm chỉnh bước vào. Bọn họ là luật sư mà Cố Hiểu Đồng điều tới, dốc sức cho Từ Khiết chống đối Cố Y Lạc.
Vẻ mặt Từ Khiết đắc chí hơn hẳn, môi ả nhếch nhẹ nụ cười xảo quyệt, ánh mắt như muốn nuốt trọn cả thế giới, liếc nhìn sang phía Cố Y Lạc, rõ ràng muốn giễu võ giương oai, giọng ả vẫn hơi chìm: “Thế nào hả? Bên cô chỉ có một còn bên tôi có tới ba người lận. Cứ ngoan ngoãn nghe lời tôi thì chắc chắn cô vẫn bảo toàn được công việc hiện tại, nếu không chỉ e là Ever không nhận thì sẽ không có công ty nào dám nhận cô cả.”
Thấy Cố Y Lạc vẫn ngồi yên bất động, không chút động tĩnh gì thì Từ Khiết lại tiếp tục dở giọng: “Em cứ ngoan ngoãn ở dưới trướng chị chắc chắn sẽ không thiệt thòi đâu. Chẳng phải bộ “bẫy tình” của em sắp kết thúc rồi sao? Chị sẽ sắp xếp cho em cast mấy bộ tốt hơn nữa.”
Nghe đến đây thực sự Cố Y Lạc không lọt tai chút nào nữa, cô nhìn trực diện vào đôi mắt Từ Khiết trực tiếp khiêu chiến: “Là phim của đạo diễn Hà Tịnh hay của Lâm Ma.”
Từ Khiết vẫn ra sức thuyết phục: “Chị thấy hai đạo diễn này cũng tiềm năng mà.”
Cô lại cười, nụ cười như không cười, đầy nhạt nhẽo: “Ai chẳng biết ngày đầu tới đây chị đã đẩy tôi cho đạo diễn Hà Tịnh biến tái, dê xồm.”
Vẫn sắc thái bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì, Từ Khiết nói: “Được rồi nếu em không muốn nhận phim của hai đạo diễn đó thì chị có thể sắp xếp cho em nhiều bộ tốt hơn nữa.”
Giọng giễu cợt, Cố Y Lạc trực tiếp từ chối: “Tôi không dám nhận mấy bộ phim tốt của chị.”
Không kìm nén cơn tức giận, chất giọng Từ Khiết lớn hẳn: “Cô muốn sao? Muốn đổi quản lí à. Thế thì hỏi xem có ai trong Ever muốn nhận cô hay không?”
Nở nụ cười tươi rói, Cố Y Lạc đáp: “Thứ tôi muốn đổi không phải là quản lí mà là công ty.”
Vừa lúc quản lí cấp cao Ever đã tới, ông ta trạc tuổi ngũ tuần, uy nghi bước đến ngồi cạnh Từ Khiết, mở lời trước: “Cố Y Lạc cô thật sự muốn rời Ever.”
Không ngần ngại Cố Y Lạc gật đầu, vẻ mặt vẫn chắc nịch: “Phải”.
Từ trong tập hồ sơ ông ấy lấy ra bản giấy quyết định nghỉ việc của Ever, cô được phép ra khỏi công ty không phải bồi thường bất cứ một khoản chi phí nào cả, hơn nữa nếu như rút hoàn toàn khỏi ngành giải trí thì sẽ nhận được số tiền mười tỷ.
Mười tỷ là con số lớn, nhưng làm sao đủ để lay động tâm ý Cố Y Lạc, hơn nữa nếu như vì tiền mà theo nghiệp diễn thì không đúng lắm!
Đúng là cô đang rất cần tiền nhưng không túng thiếu đến mức đó.
Đọc xong từ câu từng chữ trên bản quyết định, cô hỏi ngay: “Đây là ý bên quý công ty hay là của một người nào khác nữa.”
Quản lí cấp cao không ngần ngại mà nói thật: “Là ý ông Cố Thúc Tịnh- bố cô.”
Không nằm ngoài dự đoán, lại là ông ta, nhất định phải đẩy con gái vào đường cùng mới chịu hay sao?
Sẵn sàng bỏ ra hẳn mười tỷ để đẩy cô ra khỏi showbit dẹp đường cho con gái thứ sao? Nhất định cô sẽ không để ông ta đạt được mục đích dễ tới vậy đâu.
Bố cái nỗi gì? Ông ta không xứng.
Nhếch môi cười nhạt, cô cầm bút trực tiếp gạch dòng chữ rời khỏi showbit nhận mười tỷ, giọng nói khẳng định: “Rời khỏi công ty chắc chắn tôi sẽ đi. Nhưng rời khỏi showbit thì không thể nào.”
Dù sao thì công việc của mình đã xong, quản lí cấp cao nói: “Tuỳ cô, việc của tôi đã xong rồi, còn lại cô cứ giải quyết với quản lí của mình đi.”
Sắc mặt Từ Khiết khó chịu vô cùng, trông cứ như thể cô ta mới là người chịu ấm ức vậy, hai bên lông mày nặng trĩu, thi thoảng lại khẽ bặm môi.
Tiếp tục cất bản giọng xảo quyệt, biết mình không thể tiếp tục giữ Cố Y Lạc nữa ả lại cố tình vòi vĩnh: “Muốn ra khỏi Ever cũng được nhưng cô phải bồi thường giá trị tổn thất tinh thần cho Hiểu Đồng, phí khủng hoảng là sáu tỷ, viện phí một tỷ, cộng thêm chi phí tổn thất cho công ty thời gian qua là ba tỷ. Tổng cộng là mười tỷ.”
Không cần giữ cảm xúc, Cố Y Lạc trực tiếp bộc bạch: “Sao không ăn cướp luôn đi?”
Rõ ràng không cần nghĩ cũng biết ả ta muốn làm khó Cố Y Lạc đây mà, đúng là vào thì dễ nhưng ra lại là con đường gập ghềnh khác. Trên dưới Ever ai mà không ả ta cùng một duộc với Cố Hiểu Đồng cơ chứ.
Ánh mắt cô liếc nhìn sang vị luật sư ngồi cạnh, mãi vẫn chẳng thấy ông ta lên tiếng gì cả, chẳng lẽ lại chịu thua như này sao.
Cuối cùng ông ta cũng đã phản ứng, đứng dậy, dõng dạc nói: “Tôi là luật sư đại diện hợp pháp cho Cố Y Lạc, xin thay mặt thân chủ tôi nói mấy điều như sau: thứ nhất cô Cố Hiểu Đồng ngã xuống sông hoàn toàn không liên quan gì đến thân chủ tôi vì đó là sự cố xảy ra trong lúc đóng phim. Thứ hai theo như tôi biết cô Cố Hiểu Đồng hoàn toàn không bị thương nặng như những gì các người nói, việc cô ấy chuyển đến phòng bệnh hạng sang là xuất phát từ ý của cô ấy và gia đình không liên can gì tới thân chủ tôi. Vì thế thân chủ tôi không có nghĩa vụ bồi thường bất cứ một khoản nào giống như cô đề ra.”
Lặp luận chặt chẽ, hợp lí, đám luật sư đối diện câm nín không thể phản bác lại bất cứ lời lẽ nào.
Đứng dậy, vẫy tay chào: “Tạm biệt” rồi bước chân rời khỏi, lòng cô tự nhiên nhẹ nhõm hơn hẳn.
Vừa ra khỏi cánh cửa Ever đám phóng viên đã bao cứng Cố Y Lạc, vô vàn cô hỏi nối tiếp nhau:
“Cô Cố có phải bên Ever đã chấm dứt hợp đồng với cô rồi không? Hay chỉ là tạm thời đóng băng.”
“Cô Cố liệu có phải cô chủ ý đẩy một diễn viên của Ever xuống sông hay không? Đó có phải vì cô ghen tỵ với tài năng diễn xuất của cô ấy.”
“Theo như tôi biết người cô đẩy xuống sông là em gái cô, lẽ nào mối quan hệ giữa hai chị em cô không tốt đẹp như lời đồn.”
Hơi khó xử nhưng bị lọt vào giữa đám phóng viên Cố Y Lạc khó lòng thoát ra được, bất ngờ có đến năm bảy vệ sĩ lao ra giải vây.
Trước khi rời khỏi, cô dừng bước trả lời ngắn gọn: “Là tôi chủ động rời khỏi Ever không phải bị đuổi. Còn mối quan hệ giữa tôi và Cố Hiểu Đồng có tốt như lời đồn hay không thì tôi nghĩ mọi người nên trực tiếp đến hỏi cô ta thì hơn.”
Bước lên chiếc xe Mec hạng sang dời đi, nhanh chóng cắt đuôi đám “chó săn” bám dai như đỉa kia.
Ngồi dựa lựng vào nệm ghế êm ái, Cố Y Lạc hít thở một hơi thật sâu: “Lục tiên sinh anh cũng biết cách sắp xếp đó, luật sư chúng ta quả thực rất giỏi nói lời nào là bên đó câm nín không phản biện lại được lời nào cả.”
Tiếng cười Lục Minh Trí khanh khách phát ra từ phía trước buồng lái: “Còn gì nữa, là luật sư cấp cao của Lục Thị cơ mà.”
Hơi chững lại, cô bất ngờ thốt lên: “Sao cơ?”
Lục Triết Tiêu nhẹ giọng giải thích: “Để đảm bảo chắc chắn thôi mà.”
Chả trách lời lẽ lại sắc bén như thế, hoá ra là luật sư cấp cao bên Lục thị, mà đâu phải ai cũng vươn lên được vị thế đó.
Xem ra Lục thị không chỉ là hư danh mà mọi quản lí, chức vụ cũng cao cấp tới vậy kia mà, bảo sao không lọt top tập đoàn lớn trong và ngoài nước.
Vẻ mặt Từ Khiết đắc chí hơn hẳn, môi ả nhếch nhẹ nụ cười xảo quyệt, ánh mắt như muốn nuốt trọn cả thế giới, liếc nhìn sang phía Cố Y Lạc, rõ ràng muốn giễu võ giương oai, giọng ả vẫn hơi chìm: “Thế nào hả? Bên cô chỉ có một còn bên tôi có tới ba người lận. Cứ ngoan ngoãn nghe lời tôi thì chắc chắn cô vẫn bảo toàn được công việc hiện tại, nếu không chỉ e là Ever không nhận thì sẽ không có công ty nào dám nhận cô cả.”
Thấy Cố Y Lạc vẫn ngồi yên bất động, không chút động tĩnh gì thì Từ Khiết lại tiếp tục dở giọng: “Em cứ ngoan ngoãn ở dưới trướng chị chắc chắn sẽ không thiệt thòi đâu. Chẳng phải bộ “bẫy tình” của em sắp kết thúc rồi sao? Chị sẽ sắp xếp cho em cast mấy bộ tốt hơn nữa.”
Nghe đến đây thực sự Cố Y Lạc không lọt tai chút nào nữa, cô nhìn trực diện vào đôi mắt Từ Khiết trực tiếp khiêu chiến: “Là phim của đạo diễn Hà Tịnh hay của Lâm Ma.”
Từ Khiết vẫn ra sức thuyết phục: “Chị thấy hai đạo diễn này cũng tiềm năng mà.”
Cô lại cười, nụ cười như không cười, đầy nhạt nhẽo: “Ai chẳng biết ngày đầu tới đây chị đã đẩy tôi cho đạo diễn Hà Tịnh biến tái, dê xồm.”
Vẫn sắc thái bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì, Từ Khiết nói: “Được rồi nếu em không muốn nhận phim của hai đạo diễn đó thì chị có thể sắp xếp cho em nhiều bộ tốt hơn nữa.”
Giọng giễu cợt, Cố Y Lạc trực tiếp từ chối: “Tôi không dám nhận mấy bộ phim tốt của chị.”
Không kìm nén cơn tức giận, chất giọng Từ Khiết lớn hẳn: “Cô muốn sao? Muốn đổi quản lí à. Thế thì hỏi xem có ai trong Ever muốn nhận cô hay không?”
Nở nụ cười tươi rói, Cố Y Lạc đáp: “Thứ tôi muốn đổi không phải là quản lí mà là công ty.”
Vừa lúc quản lí cấp cao Ever đã tới, ông ta trạc tuổi ngũ tuần, uy nghi bước đến ngồi cạnh Từ Khiết, mở lời trước: “Cố Y Lạc cô thật sự muốn rời Ever.”
Không ngần ngại Cố Y Lạc gật đầu, vẻ mặt vẫn chắc nịch: “Phải”.
Từ trong tập hồ sơ ông ấy lấy ra bản giấy quyết định nghỉ việc của Ever, cô được phép ra khỏi công ty không phải bồi thường bất cứ một khoản chi phí nào cả, hơn nữa nếu như rút hoàn toàn khỏi ngành giải trí thì sẽ nhận được số tiền mười tỷ.
Mười tỷ là con số lớn, nhưng làm sao đủ để lay động tâm ý Cố Y Lạc, hơn nữa nếu như vì tiền mà theo nghiệp diễn thì không đúng lắm!
Đúng là cô đang rất cần tiền nhưng không túng thiếu đến mức đó.
Đọc xong từ câu từng chữ trên bản quyết định, cô hỏi ngay: “Đây là ý bên quý công ty hay là của một người nào khác nữa.”
Quản lí cấp cao không ngần ngại mà nói thật: “Là ý ông Cố Thúc Tịnh- bố cô.”
Không nằm ngoài dự đoán, lại là ông ta, nhất định phải đẩy con gái vào đường cùng mới chịu hay sao?
Sẵn sàng bỏ ra hẳn mười tỷ để đẩy cô ra khỏi showbit dẹp đường cho con gái thứ sao? Nhất định cô sẽ không để ông ta đạt được mục đích dễ tới vậy đâu.
Bố cái nỗi gì? Ông ta không xứng.
Nhếch môi cười nhạt, cô cầm bút trực tiếp gạch dòng chữ rời khỏi showbit nhận mười tỷ, giọng nói khẳng định: “Rời khỏi công ty chắc chắn tôi sẽ đi. Nhưng rời khỏi showbit thì không thể nào.”
Dù sao thì công việc của mình đã xong, quản lí cấp cao nói: “Tuỳ cô, việc của tôi đã xong rồi, còn lại cô cứ giải quyết với quản lí của mình đi.”
Sắc mặt Từ Khiết khó chịu vô cùng, trông cứ như thể cô ta mới là người chịu ấm ức vậy, hai bên lông mày nặng trĩu, thi thoảng lại khẽ bặm môi.
Tiếp tục cất bản giọng xảo quyệt, biết mình không thể tiếp tục giữ Cố Y Lạc nữa ả lại cố tình vòi vĩnh: “Muốn ra khỏi Ever cũng được nhưng cô phải bồi thường giá trị tổn thất tinh thần cho Hiểu Đồng, phí khủng hoảng là sáu tỷ, viện phí một tỷ, cộng thêm chi phí tổn thất cho công ty thời gian qua là ba tỷ. Tổng cộng là mười tỷ.”
Không cần giữ cảm xúc, Cố Y Lạc trực tiếp bộc bạch: “Sao không ăn cướp luôn đi?”
Rõ ràng không cần nghĩ cũng biết ả ta muốn làm khó Cố Y Lạc đây mà, đúng là vào thì dễ nhưng ra lại là con đường gập ghềnh khác. Trên dưới Ever ai mà không ả ta cùng một duộc với Cố Hiểu Đồng cơ chứ.
Ánh mắt cô liếc nhìn sang vị luật sư ngồi cạnh, mãi vẫn chẳng thấy ông ta lên tiếng gì cả, chẳng lẽ lại chịu thua như này sao.
Cuối cùng ông ta cũng đã phản ứng, đứng dậy, dõng dạc nói: “Tôi là luật sư đại diện hợp pháp cho Cố Y Lạc, xin thay mặt thân chủ tôi nói mấy điều như sau: thứ nhất cô Cố Hiểu Đồng ngã xuống sông hoàn toàn không liên quan gì đến thân chủ tôi vì đó là sự cố xảy ra trong lúc đóng phim. Thứ hai theo như tôi biết cô Cố Hiểu Đồng hoàn toàn không bị thương nặng như những gì các người nói, việc cô ấy chuyển đến phòng bệnh hạng sang là xuất phát từ ý của cô ấy và gia đình không liên can gì tới thân chủ tôi. Vì thế thân chủ tôi không có nghĩa vụ bồi thường bất cứ một khoản nào giống như cô đề ra.”
Lặp luận chặt chẽ, hợp lí, đám luật sư đối diện câm nín không thể phản bác lại bất cứ lời lẽ nào.
Đứng dậy, vẫy tay chào: “Tạm biệt” rồi bước chân rời khỏi, lòng cô tự nhiên nhẹ nhõm hơn hẳn.
Vừa ra khỏi cánh cửa Ever đám phóng viên đã bao cứng Cố Y Lạc, vô vàn cô hỏi nối tiếp nhau:
“Cô Cố có phải bên Ever đã chấm dứt hợp đồng với cô rồi không? Hay chỉ là tạm thời đóng băng.”
“Cô Cố liệu có phải cô chủ ý đẩy một diễn viên của Ever xuống sông hay không? Đó có phải vì cô ghen tỵ với tài năng diễn xuất của cô ấy.”
“Theo như tôi biết người cô đẩy xuống sông là em gái cô, lẽ nào mối quan hệ giữa hai chị em cô không tốt đẹp như lời đồn.”
Hơi khó xử nhưng bị lọt vào giữa đám phóng viên Cố Y Lạc khó lòng thoát ra được, bất ngờ có đến năm bảy vệ sĩ lao ra giải vây.
Trước khi rời khỏi, cô dừng bước trả lời ngắn gọn: “Là tôi chủ động rời khỏi Ever không phải bị đuổi. Còn mối quan hệ giữa tôi và Cố Hiểu Đồng có tốt như lời đồn hay không thì tôi nghĩ mọi người nên trực tiếp đến hỏi cô ta thì hơn.”
Bước lên chiếc xe Mec hạng sang dời đi, nhanh chóng cắt đuôi đám “chó săn” bám dai như đỉa kia.
Ngồi dựa lựng vào nệm ghế êm ái, Cố Y Lạc hít thở một hơi thật sâu: “Lục tiên sinh anh cũng biết cách sắp xếp đó, luật sư chúng ta quả thực rất giỏi nói lời nào là bên đó câm nín không phản biện lại được lời nào cả.”
Tiếng cười Lục Minh Trí khanh khách phát ra từ phía trước buồng lái: “Còn gì nữa, là luật sư cấp cao của Lục Thị cơ mà.”
Hơi chững lại, cô bất ngờ thốt lên: “Sao cơ?”
Lục Triết Tiêu nhẹ giọng giải thích: “Để đảm bảo chắc chắn thôi mà.”
Chả trách lời lẽ lại sắc bén như thế, hoá ra là luật sư cấp cao bên Lục thị, mà đâu phải ai cũng vươn lên được vị thế đó.
Xem ra Lục thị không chỉ là hư danh mà mọi quản lí, chức vụ cũng cao cấp tới vậy kia mà, bảo sao không lọt top tập đoàn lớn trong và ngoài nước.