Chương 65: Ánh sáng duy nhất
Màn đêm buông xuống, thành phố lung linh ngập sắc màu, cơn gió đầu đông thổi qua lành lạnh, cái lạnh xuyên thấu vào từng thớ da thịt, Cố Y Lạc bất giác hơi run run.
Đột nhiên từ sau lưng cô cảm nhận thấy khí nóng ran, một chiếc áo choàng nhẹ khoác qua vai, che chắn những cơn gió thổi từ đằng sau tới, hơi ấm bay phảng phất, trái tim cô lỗi vài nhịp, điệu bộ e ấp như chú thỏ con lạc đường được nâng niu.
Liếc nhìn sang người đàn ông đi bên cạnh, cô sực nhớ về lần đầu gặp mặt, anh ấy chững chạc, kiêu sa, lạnh lùng đúng kiểu không quan tâm đến bất cứ ai, mặc cho cả thế giới đang mê man chìm đắm.
Bây giờ thì anh ấy đã khác đi rất nhiều, biết cúi đầu, biết xuýt xoa, biết quan tâm, biết nói mấy lời ngọt ngào sến súa, vân vân…
Chẳng lẽ tình yêu thật sự có sức mạnh tới như thế?
Đương nhiên, một Cố Y Lạc sau khi bước ra từ những nỗi đau thương có trong quá khứ luôn dè mực khi gần cạnh anh, trong phút chốc bỗng gỡ bỏ đi lớp phòng vệ, tự lao đầu dựa vào lồng ngực anh, cái lao đầy táo bạo và mạo hiểm, chỉ cần cô nghiêng người một tấc cũng có lập tức rơi xuống vực sâu, tạo ra cái chết oái oăn và đầy đau đớn. Nếu không phải vì yêu, vì rung động thì lấy đâu ra chuyện cây nở hoa toả hương sắc mở cánh cửa trái tim sắt đá.
Cơ thể anh run lên bần bật, tê tái đến mức cô đi bên cạnh có thể cảm nhận thấy, cơ thể anh chỉ còn mỗi một chiếc áo sơ mi chống lại cơn gió đầu đông lạnh buốt, mặt tái bệch, cơ bắp gồng cứng để kìm chế cảm xúc.
Cởi chiếc áo trên mình trả lại anh, ánh mắt trong veo liếc nhìn, môi tủm tỉm cười ngốc nghếch: “Anh mau khoác vào đi, thời tiết chuyển mùa này rất dễ bị cảm.”
Dừng chân, anh âu yếm nhìn cô, chất giọng nửa lạnh nửa nóng cất vang: “Đi cạnh em anh không còn thấy lạnh nữa.”
Ánh mắt chị như thiêu đốt, mày nhướng dựng lên, quạo mặt vì anh không chịu nghe lời: “Lục Triết Tiêu mau nghe lời, khoác áo vào.”
Ánh mắt anh còn chần chừ, tay run run nhận lại áo, chầm chậm mặc lên người, dường như hơi ấm cơ thể cô đang truyền vào từng mô da, đốt cháy đi cơn lạnh lẽo, sắc mặt anh cũng nhanh chuyển sắc hồng hào, trắng trẻo tự nhiên.
Bất ngờ Cố Y Lạc ôm chầm lấy anh, cái ôm siết chặt vùng hông, vòng tròn năng lương cơ thể chuyển động, hơi ấm đang truyền về nhau, hoà chung một nhịp thở.
Ánh mắt hạnh phúc cô ngước nhìn lên: “Như này còn ấm hơn khoác áo.”
Lục Triết Tiêu trước nay nổi tiếng là người nắm bắt thời cơ tốt, không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào, đặc biệt là món hời từ trên trời rơi xuống, đập trước mắt.
Cúi đầu nhanh trong mấy giây ngắn ngủi, bờ môi mềm ấm áp anh trao nụ hôn lên làn môi mỏng hơi run run tê tái vì lạnh của cô, đột nhiên khắp người toả ra luồng sáng ấm áp vô cùng, nụ hôn như truyền lửa sưởi ấm lòng.
Trái đất thời điểm đó như ngừng quay, gió ngừng thổi, thời gian đứng yên, con người dừng bước.
“Như vậy đủ ấm chưa?”- Anh khẽ nhếch nhẹ môi như đang cười, rồi hỏi.
Mặt đỏ ửng, e ấp, Cố Y Lạc gật đầu nhẹ: “Ấm lắm!”
Bàn tay anh xuyên qua gáy, chạm nhẹ nên cánh vai trái, kéo sát cô sà vào lòng mình, đôi chân họ cùng nhau bước.
Công viên X tối trời nhưng bước chân người dạo bộ vẫn nườm nượp, thanh niên có, trẻ em có và người trung niên hay người già đều có.
Có lẽ cái tiết trời se se lạnh đầu mùa là thời điểm thích hợp để dạo vòng quanh công viên, chiêm ngưỡng vẻ mỹ lệ, lung linh toàn thành phố.
Ánh mắt Lục Triết Tiêu có lạ lẫm, có bất ngờ cứ đảo quanh liên tục, một lúc lâu sau mới cất lời: “Em biết không, đây là lần đầu tiên anh biết đến tản bộ là như thế nào? Trước đây ngoài ở công ty thì lại một đường thẳng về nhà, hết lao mình vào công việc đến tiếp khách hàng, hầu như anh không có chút thời gian nào cho bản thân.”
Nở nụ cười đôn hậu, tận sâu đáy mắt Cố Y Lạc chứa niềm thương xót: “Thế thì anh phải biết nắm trọn vận may của mình đi.”
“Vận may sao?”- Anh ngờ ngợ hỏi lại.
“Thì lần đầu tiên đi dạo công viên đã được đi cùng em, đó không phải may mắn sao?”- Nét mặt cô tinh nghịch, giọng nói êm dịu như tiếng vĩ cầm.
Đột nhiên Lục Triết Tiêu bật cười thành tiếng, tiếng cười có thể ngắn và khô khan nhưng lại vô tình dẫn lối cho Cố Y Lạc đi vào mộng đẹp, phiêu diêu và si mê không lối thoát.
Hơi khựng lại mấy giây ngắn ngủi, Cố Y Lạc ấp úng hỏi: “Anh…Lục…” vừa thoạt qua cái lườm như dao sắc cứa ngang qua từ đôi mắt long lanh của Lục Triết Tiêu, thái độ cô lập tức chuyển màu nũng nịu: “Anh yêu, anh không muốn biết gì về quá khứ của em sao?”
Ngữ khí anh bình thản, đáp lại nhẹ nhàng: “Nếu em muốn nói thì anh sẽ nghe còn nếu em không muốn nhắc tới thì em có quyền giữ cho riêng mình. Đối với anh quá khứ không quan trọng, chỉ cần hiện tại em ở bên anh, không chê anh nhạt nhẽo mà rời xa anh là đủ.”
Đôi chân vẫn bước, ngọn đèn đường sáng loè nhoè, đôi mắt Cố Y Lạc hơi cay cay, giọng nói run run từng nhịp: “Mẹ mất sớm em sống cùng người cha độc tài, trọng mặt mũi, chỉ yêu quý đứa đứa con biết trau diện, ăn chơi vì ông ta cho rằng đứa quê mùa như em ra đường sẽ làm mất mặt ông ấy. Chỉ chờ có cơ hội để đẩy em ra nước ngoài càng sớm càng tốt, không trở về ông ta càng vui mừng.”
Ngưng lại giây phút nghẹn ngào, cho một thoáng bình ổn nhịp tim, cô nói tiếp: “Khương Nhạc là bạn trai cũ của em. Em đã không ngại phấn đấu vì mong rằng có thể xứng với anh ta, kết quả trong một đêm em lơ là bị chuốc thuốc, đẩy vào tay người lạ, rồi có Bảo Bảo, cha đẩy em ra nước ngoài, một mình em lúc ấy như chống chọi lại cả thế giới, vừa đau vừa mệt, em tại thời điểm ấy không dám nghĩ mình sẽ có thể vượt qua.”
Thấy anh vẫn yên lặng, sắc mặt hơi hững hờ, Cố Y Lạc nhẹ giọng hỏi thêm: “Anh có chê quá khứ em bẩn đục hay không?”
Ánh mắt anh ngập ngừng khó đoán, nhưng hành động dứt khoát, một cái ôm chặt cô vào lòng: “Dù em có nói hay không thì đối với anh quá khứ không quan trọng, nó đã qua, không nên ghim trong lòng làm gì. Em có thể nói ra được, chắc cũng nhẹ lòng hơn nhiều.”
Phải lòng cô nhẹ nhõm hẳn đi, cuối cùng cũng có người chịu nghe cô kể lể, trút bỏ đi bao uất hận mấy năm qua, bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy bản thân mình thời điểm đó quả thực phi thường.
Nếu là cô của hiện tại vượt qua được hay không cũng chưa chắc chắn.
Cố Y Lạc có thể tự hào tại thời điểm ấy, cô không gục ngã, không nghĩ đến bước đường quẩn trí nhất, chỉ có duy nhất một ý niệm bảo vệ tốt cho con trai.
Thời gian thấm thoát đã hơn năm năm qua đi, bây giờ nghĩ lại cô vẫn ngỡ là chỉ mới xảy ra hôm qua.
Ngước mắt nhìn lên bầu trời, một màu xám xịt, mịt mù, không trăng, không sao nhưng trong đôi mắt cô có thể nhìn thấy một luồng sáng len lỏi tít chân trời, cũng giống như cuộc đời cô hiện tại, anh chính là nguồn sáng duy nhất mà cô nhìn thấy trong đôi mắt thần xuyên thấu cuộc đời mình.
Đột nhiên từ sau lưng cô cảm nhận thấy khí nóng ran, một chiếc áo choàng nhẹ khoác qua vai, che chắn những cơn gió thổi từ đằng sau tới, hơi ấm bay phảng phất, trái tim cô lỗi vài nhịp, điệu bộ e ấp như chú thỏ con lạc đường được nâng niu.
Liếc nhìn sang người đàn ông đi bên cạnh, cô sực nhớ về lần đầu gặp mặt, anh ấy chững chạc, kiêu sa, lạnh lùng đúng kiểu không quan tâm đến bất cứ ai, mặc cho cả thế giới đang mê man chìm đắm.
Bây giờ thì anh ấy đã khác đi rất nhiều, biết cúi đầu, biết xuýt xoa, biết quan tâm, biết nói mấy lời ngọt ngào sến súa, vân vân…
Chẳng lẽ tình yêu thật sự có sức mạnh tới như thế?
Đương nhiên, một Cố Y Lạc sau khi bước ra từ những nỗi đau thương có trong quá khứ luôn dè mực khi gần cạnh anh, trong phút chốc bỗng gỡ bỏ đi lớp phòng vệ, tự lao đầu dựa vào lồng ngực anh, cái lao đầy táo bạo và mạo hiểm, chỉ cần cô nghiêng người một tấc cũng có lập tức rơi xuống vực sâu, tạo ra cái chết oái oăn và đầy đau đớn. Nếu không phải vì yêu, vì rung động thì lấy đâu ra chuyện cây nở hoa toả hương sắc mở cánh cửa trái tim sắt đá.
Cơ thể anh run lên bần bật, tê tái đến mức cô đi bên cạnh có thể cảm nhận thấy, cơ thể anh chỉ còn mỗi một chiếc áo sơ mi chống lại cơn gió đầu đông lạnh buốt, mặt tái bệch, cơ bắp gồng cứng để kìm chế cảm xúc.
Cởi chiếc áo trên mình trả lại anh, ánh mắt trong veo liếc nhìn, môi tủm tỉm cười ngốc nghếch: “Anh mau khoác vào đi, thời tiết chuyển mùa này rất dễ bị cảm.”
Dừng chân, anh âu yếm nhìn cô, chất giọng nửa lạnh nửa nóng cất vang: “Đi cạnh em anh không còn thấy lạnh nữa.”
Ánh mắt chị như thiêu đốt, mày nhướng dựng lên, quạo mặt vì anh không chịu nghe lời: “Lục Triết Tiêu mau nghe lời, khoác áo vào.”
Ánh mắt anh còn chần chừ, tay run run nhận lại áo, chầm chậm mặc lên người, dường như hơi ấm cơ thể cô đang truyền vào từng mô da, đốt cháy đi cơn lạnh lẽo, sắc mặt anh cũng nhanh chuyển sắc hồng hào, trắng trẻo tự nhiên.
Bất ngờ Cố Y Lạc ôm chầm lấy anh, cái ôm siết chặt vùng hông, vòng tròn năng lương cơ thể chuyển động, hơi ấm đang truyền về nhau, hoà chung một nhịp thở.
Ánh mắt hạnh phúc cô ngước nhìn lên: “Như này còn ấm hơn khoác áo.”
Lục Triết Tiêu trước nay nổi tiếng là người nắm bắt thời cơ tốt, không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào, đặc biệt là món hời từ trên trời rơi xuống, đập trước mắt.
Cúi đầu nhanh trong mấy giây ngắn ngủi, bờ môi mềm ấm áp anh trao nụ hôn lên làn môi mỏng hơi run run tê tái vì lạnh của cô, đột nhiên khắp người toả ra luồng sáng ấm áp vô cùng, nụ hôn như truyền lửa sưởi ấm lòng.
Trái đất thời điểm đó như ngừng quay, gió ngừng thổi, thời gian đứng yên, con người dừng bước.
“Như vậy đủ ấm chưa?”- Anh khẽ nhếch nhẹ môi như đang cười, rồi hỏi.
Mặt đỏ ửng, e ấp, Cố Y Lạc gật đầu nhẹ: “Ấm lắm!”
Bàn tay anh xuyên qua gáy, chạm nhẹ nên cánh vai trái, kéo sát cô sà vào lòng mình, đôi chân họ cùng nhau bước.
Công viên X tối trời nhưng bước chân người dạo bộ vẫn nườm nượp, thanh niên có, trẻ em có và người trung niên hay người già đều có.
Có lẽ cái tiết trời se se lạnh đầu mùa là thời điểm thích hợp để dạo vòng quanh công viên, chiêm ngưỡng vẻ mỹ lệ, lung linh toàn thành phố.
Ánh mắt Lục Triết Tiêu có lạ lẫm, có bất ngờ cứ đảo quanh liên tục, một lúc lâu sau mới cất lời: “Em biết không, đây là lần đầu tiên anh biết đến tản bộ là như thế nào? Trước đây ngoài ở công ty thì lại một đường thẳng về nhà, hết lao mình vào công việc đến tiếp khách hàng, hầu như anh không có chút thời gian nào cho bản thân.”
Nở nụ cười đôn hậu, tận sâu đáy mắt Cố Y Lạc chứa niềm thương xót: “Thế thì anh phải biết nắm trọn vận may của mình đi.”
“Vận may sao?”- Anh ngờ ngợ hỏi lại.
“Thì lần đầu tiên đi dạo công viên đã được đi cùng em, đó không phải may mắn sao?”- Nét mặt cô tinh nghịch, giọng nói êm dịu như tiếng vĩ cầm.
Đột nhiên Lục Triết Tiêu bật cười thành tiếng, tiếng cười có thể ngắn và khô khan nhưng lại vô tình dẫn lối cho Cố Y Lạc đi vào mộng đẹp, phiêu diêu và si mê không lối thoát.
Hơi khựng lại mấy giây ngắn ngủi, Cố Y Lạc ấp úng hỏi: “Anh…Lục…” vừa thoạt qua cái lườm như dao sắc cứa ngang qua từ đôi mắt long lanh của Lục Triết Tiêu, thái độ cô lập tức chuyển màu nũng nịu: “Anh yêu, anh không muốn biết gì về quá khứ của em sao?”
Ngữ khí anh bình thản, đáp lại nhẹ nhàng: “Nếu em muốn nói thì anh sẽ nghe còn nếu em không muốn nhắc tới thì em có quyền giữ cho riêng mình. Đối với anh quá khứ không quan trọng, chỉ cần hiện tại em ở bên anh, không chê anh nhạt nhẽo mà rời xa anh là đủ.”
Đôi chân vẫn bước, ngọn đèn đường sáng loè nhoè, đôi mắt Cố Y Lạc hơi cay cay, giọng nói run run từng nhịp: “Mẹ mất sớm em sống cùng người cha độc tài, trọng mặt mũi, chỉ yêu quý đứa đứa con biết trau diện, ăn chơi vì ông ta cho rằng đứa quê mùa như em ra đường sẽ làm mất mặt ông ấy. Chỉ chờ có cơ hội để đẩy em ra nước ngoài càng sớm càng tốt, không trở về ông ta càng vui mừng.”
Ngưng lại giây phút nghẹn ngào, cho một thoáng bình ổn nhịp tim, cô nói tiếp: “Khương Nhạc là bạn trai cũ của em. Em đã không ngại phấn đấu vì mong rằng có thể xứng với anh ta, kết quả trong một đêm em lơ là bị chuốc thuốc, đẩy vào tay người lạ, rồi có Bảo Bảo, cha đẩy em ra nước ngoài, một mình em lúc ấy như chống chọi lại cả thế giới, vừa đau vừa mệt, em tại thời điểm ấy không dám nghĩ mình sẽ có thể vượt qua.”
Thấy anh vẫn yên lặng, sắc mặt hơi hững hờ, Cố Y Lạc nhẹ giọng hỏi thêm: “Anh có chê quá khứ em bẩn đục hay không?”
Ánh mắt anh ngập ngừng khó đoán, nhưng hành động dứt khoát, một cái ôm chặt cô vào lòng: “Dù em có nói hay không thì đối với anh quá khứ không quan trọng, nó đã qua, không nên ghim trong lòng làm gì. Em có thể nói ra được, chắc cũng nhẹ lòng hơn nhiều.”
Phải lòng cô nhẹ nhõm hẳn đi, cuối cùng cũng có người chịu nghe cô kể lể, trút bỏ đi bao uất hận mấy năm qua, bây giờ nghĩ lại cô cảm thấy bản thân mình thời điểm đó quả thực phi thường.
Nếu là cô của hiện tại vượt qua được hay không cũng chưa chắc chắn.
Cố Y Lạc có thể tự hào tại thời điểm ấy, cô không gục ngã, không nghĩ đến bước đường quẩn trí nhất, chỉ có duy nhất một ý niệm bảo vệ tốt cho con trai.
Thời gian thấm thoát đã hơn năm năm qua đi, bây giờ nghĩ lại cô vẫn ngỡ là chỉ mới xảy ra hôm qua.
Ngước mắt nhìn lên bầu trời, một màu xám xịt, mịt mù, không trăng, không sao nhưng trong đôi mắt cô có thể nhìn thấy một luồng sáng len lỏi tít chân trời, cũng giống như cuộc đời cô hiện tại, anh chính là nguồn sáng duy nhất mà cô nhìn thấy trong đôi mắt thần xuyên thấu cuộc đời mình.