Chương 68: Có sự thay đổi lớn
Men ngấm vào người, đầu hơi lưng lưng, Cố Y Lạc rảo bước trên con phố đông đúc, bỗng nhiên có tiếng gọi từ sau lưng, theo phản xạ cô quay đầu.
“Cố Y Lạc…Y Lạc…”
Người đàn ông soái ca bước đến gần cô, dáng anh ta chuẩn, cao ráo, khuôn mặt đẹp từng góc cạnh, ngũ quan hài hoà, tay ôm bó hoa hồng đỏ rực, miệng cười đôn hậu và hiền hoà.
Bó hoa theo hướng cô đi tới, giọng anh dịu nhẹ trầm ấm: “Ngay từ lần đầu gặp em anh đã ngẩn ngơ trước nụ cười toả nắng của em. Cố Y Lạc, anh yêu em, đồng ý làm bạn gái anh nhé!”
Người đó là Cảnh Sở Minh. Đích thực là anh ta.
Nhất thời Cố Y Lạc tiêu hoá không kịp thông tin, ánh mắt đờ đẫn nhìn, môi hơi hở lộ hàm răng trắng buốt, chân tê cứng, thật sự cô không biết có nên bỏ chạy hay không?
Mọi chuyện đến quá đột ngột…
Đột nhiên một chất giọng quen thuộc vang đến từ sau lưng cô, âm lượng vừa vặn, khẩu khí lạnh lùng: “Không thể được.”
Là Lục Triết Tiêu.
Sao anh ấy cũng tới nơi này.
Chẳng lẽ anh ấy biết trước việc điên rồ trước mắt cô.
Không khác Cố Y Lạc là bao, Cảnh Sở Minh có mấy phần kinh ngạc, hỏi: “Tại sao?”
Đôi chân Lục Triết Tiêu đã kịp bước tới, một cánh tay ôm trọn Cố Y Lạc vào lòng, ánh mắt dè chừng nhìn người đàn ông đối diện: “Vì cô ấy là bạn gái tôi.”
Bạn gái?
Từ lúc nào?
Sao mọi chuyện có thể diễn ra với tốc độ nhanh như thế?
Ánh mắt nghi ngờ Cảnh Sở Minh nhìn về phía Cố Y Lạc, khí bị chặn tại họng, nói không nên lời.
Chỉ đến khi Cố Y Lạc đáp lời Cảnh Sở Minh mới dám tin là thật: “Đúng vậy. Tôi và anh ấy đang yêu nhau.”
Ánh mắt ân ái, nụ cười yêu thương, hơi ấm hạnh phúc, bốc mùi hương nồng nặc, hơn nữa mọi chuyện đến với tốc độ nhanh như một cơn gió khiến Cảnh Sở Minh không tiêu hoá kịp, cười gượng mấy cái rồi lặng lẽ rời đi.
Cảnh Sở Minh ơi Cảnh Sở Minh mày lại chậm bước rồi.
Lòng anh ta trống rỗng, nhất thời chỉ có được suy nghĩ như vậy.
Lần đầu nếm mùi vị thất tình, cảm giác không dễ chịu một chút nào, có lẽ ông trời đang trừng phạt anh ta, ngày trước là anh ta bỏ rơi phụ nữ bây giờ thì hay rồi chính mình nếm dư vị nghiệp tự tạo ra.
Uống mấy ngụm rượu liên tục, càng uống càng tỉnh, càng muốn quên lại càng đắng cay, chua xót vô cùng.
Lần này Cảnh Sở Minh đang thật sự bị thất tình sao?
Tiết lộ tin này chắc chẳng ai tin.
Quán rượu về khuya thưa thớt khách, mùi vị nồng say của các loại rượu quyện vào nhau, giống như nỗi lòng Cảnh Sở Minh hiện tại, chằng chịt với mớ bòng bong.
Bản nhạc “Cuộc tình tựa khói sương” ngân vang, như quyện vào nỗi lòng đắng xót, bóp nghẹn trái tim anh ta.
Nhạc gì vậy?
Đang khiêu khích những người thất tình như tôi sao?
Nhếch môi cười, anh tự mình lẩm bẩm, tự mình nghe.
Mặt đỏ ửng, đầu quay cuồng, trong đôi mắt anh luôn xuất hiện bóng hình Cố Y Lạc, miệng không ngừng lẩm bẩm tên cô, thi thoảng lại cười như một đứa trẻ, rồi lại bật khóc nức nở.
Anh say rồi.
Tôi chưa say. Lấy thêm cho tôi chai rượu nữa tới đây. Mau.
Lí trí anh làm chủ không nổi cảm xúc, đấu võ mồm với nhân viên quán rượu.
Nhận được điện thoại Lục Triết Tiêu xách áo vội vã rời đi, nghe tiếng bước chân Cố Y Lạc giật mình tỉnh giấc, chạy vội ra xem, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Lục Triết Tiêu dừng chân, đáp: “Cảnh Sở Minh uống say, anh phải tới đó xem sao?”
Giọng hơi áy náy Cố Y Lạc hỏi: “Có phải chúng ta quá đường đột rồi không? Làm như thế anh ấy tổn thương thì sao?”
Anh điềm tĩnh nói: “Cậu ấy dù gì cũng là đàn ông không thể vì một chút chuyện này mà bị đả kích được, có thể tạm thời chưa chấp nhận được thôi. Em đừng lo mau vào ngủ đi.”
Khi Lục Triết Tiêu tới Cảnh Sở Minh đã say bí tỉ, nằm gục trên mặt bàn, không còn chút cảm giác.
Quay sang hỏi phục vụ: “Cậu ấy uống bao nhiêu mà thành ra như này.”
Phục vụ chỉ về đám chai lọ và cốc trước mắt anh: “Chừng đó.”
Ước chừng tầm cỡ năm chai loại lớn, mười lăm ly rượu pha, chả trách lại đánh bại cậu ta gục xuống.
Buổi sáng thức dậy đầu đau như búa bổ, Cảnh Sở Minh vịn vào thành cầu thang từng bước đi xuống, bước chân liêu xiêu.
Giọng nói trong trẻo của Chu Tuyết Sương: “Dậy rồi à.”
Tay ôm lấy đầu, Cảnh Sở Minh khó hiểu hỏi: “Tối qua ai đưa tôi về vậy?”
Giọng Chu Tuyết Sương rất điềm tĩnh: “Là anh Tiêu.”
Húp một ngụm sữa, Cảnh Sở Minh tự nhiên ngây người, ánh mắt đượm buồn toát lên vẻ thiếu tự tin.
Chu Tuyết Sương hỏi tiếp: “Sao cậu uống nhiều rượu thế?”
“Không có gì, chỉ là lâu ngày uống nên quá đà.”
“Thật sao?”
“Ừm…”
Cảnh Sở Minh cũng không biết nói sao với Chu Tuyết Sương để cô ấy không bị tổn thương khi biết chuyện Lục Triết Tiêu và Cố Y Lạc đã bước vào giai đoạn hẹn hò. Ngay đến cả anh còn nhận một cú sốc tâm lí, một đòn đánh chí mạng, chỉ sợ cô ấy thật sự chịu không nổi.
Qua đôi mắt cô ấy có thể dễ dàng nhận thấy tình cảm mà cô ấy dành cho Lục Triết Tiêu càng ngày càng lớn dần lên.
Thật sự Cảnh Sở Minh mở không nổi miệng.
Hai ngày vắng mặt ở công ty, Lục Triết Tiêu xuất hiện với diện mạo hoàn toàn khác, đám nhân viên được phen ngã ngửa, có kẻ sốc đứng toàn tập.
Từ bao giờ mà Lục tổng trở nên màu mè đến thế?
Lần đầu tiên thấy sếp đẹp trai như vậy, rất gì và này nọ.
Tin được không, đây là Lục tổng sao?
…
Lục Triết Tiêu mặc bộ vest xanh lam ánh ngọc, bên trong là tấm sơ mi trắng, thắt cà vạt đỏ, khuôn mặt rạng rỡ, tươi tắn hơn thường, tóc chẻ mái ba tư quyến rũ, bước đi thanh thoát, toát lên vẻ đàn ông đích thực.
Khí chất bình thường đã lớn nay lại càng lớn hơn.
Sếp tổng chắc biết yêu rồi?
Cám dỗ tình yêu đúng thật nguy hiểm quá!
Đi từ thang máy ra, Lục Minh Trí được phen chết lặng, ánh mắt trợn tròn ngạc nhiên khi nhìn diện mạo ngời ngời của anh hai.
Lao nhanh như tên lửa, Lục Minh Trí nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ trong phạm vi chỉ hai người nghe thấy: “Là chị dâu chọn sao?”
“Phải.”
Trời đất….
Ai đó có thể nói cho tôi biết người đứng trước mặt tôi là ông anh hai cao cao tại thượng, điên cuồng theo đuổi phong cách tối giản đen truyền thống nay lại trở nên màu mè khó đỡ thế này.
Thâm tâm Lục Minh Trí thốt lên.
Cố Y Lạc đúng là có tầm ảnh hưởng không hề nhỏ.
Trước đây Lục Minh Trí từng mua cho anh ấy bộ đồ y sì như này nhưng có năn nỉ đến gãy cả cuống lưỡi anh ấy nhất mực không chịu mặc, vứt góc tủ, không một chút quan tâm.
Vậy mà giờ lại can tâm tình nguyện diễn nguyên sét đồ nổi trội ấy, còn không ngại lượn mấy vòng quanh công ty.
“Cố Y Lạc…Y Lạc…”
Người đàn ông soái ca bước đến gần cô, dáng anh ta chuẩn, cao ráo, khuôn mặt đẹp từng góc cạnh, ngũ quan hài hoà, tay ôm bó hoa hồng đỏ rực, miệng cười đôn hậu và hiền hoà.
Bó hoa theo hướng cô đi tới, giọng anh dịu nhẹ trầm ấm: “Ngay từ lần đầu gặp em anh đã ngẩn ngơ trước nụ cười toả nắng của em. Cố Y Lạc, anh yêu em, đồng ý làm bạn gái anh nhé!”
Người đó là Cảnh Sở Minh. Đích thực là anh ta.
Nhất thời Cố Y Lạc tiêu hoá không kịp thông tin, ánh mắt đờ đẫn nhìn, môi hơi hở lộ hàm răng trắng buốt, chân tê cứng, thật sự cô không biết có nên bỏ chạy hay không?
Mọi chuyện đến quá đột ngột…
Đột nhiên một chất giọng quen thuộc vang đến từ sau lưng cô, âm lượng vừa vặn, khẩu khí lạnh lùng: “Không thể được.”
Là Lục Triết Tiêu.
Sao anh ấy cũng tới nơi này.
Chẳng lẽ anh ấy biết trước việc điên rồ trước mắt cô.
Không khác Cố Y Lạc là bao, Cảnh Sở Minh có mấy phần kinh ngạc, hỏi: “Tại sao?”
Đôi chân Lục Triết Tiêu đã kịp bước tới, một cánh tay ôm trọn Cố Y Lạc vào lòng, ánh mắt dè chừng nhìn người đàn ông đối diện: “Vì cô ấy là bạn gái tôi.”
Bạn gái?
Từ lúc nào?
Sao mọi chuyện có thể diễn ra với tốc độ nhanh như thế?
Ánh mắt nghi ngờ Cảnh Sở Minh nhìn về phía Cố Y Lạc, khí bị chặn tại họng, nói không nên lời.
Chỉ đến khi Cố Y Lạc đáp lời Cảnh Sở Minh mới dám tin là thật: “Đúng vậy. Tôi và anh ấy đang yêu nhau.”
Ánh mắt ân ái, nụ cười yêu thương, hơi ấm hạnh phúc, bốc mùi hương nồng nặc, hơn nữa mọi chuyện đến với tốc độ nhanh như một cơn gió khiến Cảnh Sở Minh không tiêu hoá kịp, cười gượng mấy cái rồi lặng lẽ rời đi.
Cảnh Sở Minh ơi Cảnh Sở Minh mày lại chậm bước rồi.
Lòng anh ta trống rỗng, nhất thời chỉ có được suy nghĩ như vậy.
Lần đầu nếm mùi vị thất tình, cảm giác không dễ chịu một chút nào, có lẽ ông trời đang trừng phạt anh ta, ngày trước là anh ta bỏ rơi phụ nữ bây giờ thì hay rồi chính mình nếm dư vị nghiệp tự tạo ra.
Uống mấy ngụm rượu liên tục, càng uống càng tỉnh, càng muốn quên lại càng đắng cay, chua xót vô cùng.
Lần này Cảnh Sở Minh đang thật sự bị thất tình sao?
Tiết lộ tin này chắc chẳng ai tin.
Quán rượu về khuya thưa thớt khách, mùi vị nồng say của các loại rượu quyện vào nhau, giống như nỗi lòng Cảnh Sở Minh hiện tại, chằng chịt với mớ bòng bong.
Bản nhạc “Cuộc tình tựa khói sương” ngân vang, như quyện vào nỗi lòng đắng xót, bóp nghẹn trái tim anh ta.
Nhạc gì vậy?
Đang khiêu khích những người thất tình như tôi sao?
Nhếch môi cười, anh tự mình lẩm bẩm, tự mình nghe.
Mặt đỏ ửng, đầu quay cuồng, trong đôi mắt anh luôn xuất hiện bóng hình Cố Y Lạc, miệng không ngừng lẩm bẩm tên cô, thi thoảng lại cười như một đứa trẻ, rồi lại bật khóc nức nở.
Anh say rồi.
Tôi chưa say. Lấy thêm cho tôi chai rượu nữa tới đây. Mau.
Lí trí anh làm chủ không nổi cảm xúc, đấu võ mồm với nhân viên quán rượu.
Nhận được điện thoại Lục Triết Tiêu xách áo vội vã rời đi, nghe tiếng bước chân Cố Y Lạc giật mình tỉnh giấc, chạy vội ra xem, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Lục Triết Tiêu dừng chân, đáp: “Cảnh Sở Minh uống say, anh phải tới đó xem sao?”
Giọng hơi áy náy Cố Y Lạc hỏi: “Có phải chúng ta quá đường đột rồi không? Làm như thế anh ấy tổn thương thì sao?”
Anh điềm tĩnh nói: “Cậu ấy dù gì cũng là đàn ông không thể vì một chút chuyện này mà bị đả kích được, có thể tạm thời chưa chấp nhận được thôi. Em đừng lo mau vào ngủ đi.”
Khi Lục Triết Tiêu tới Cảnh Sở Minh đã say bí tỉ, nằm gục trên mặt bàn, không còn chút cảm giác.
Quay sang hỏi phục vụ: “Cậu ấy uống bao nhiêu mà thành ra như này.”
Phục vụ chỉ về đám chai lọ và cốc trước mắt anh: “Chừng đó.”
Ước chừng tầm cỡ năm chai loại lớn, mười lăm ly rượu pha, chả trách lại đánh bại cậu ta gục xuống.
Buổi sáng thức dậy đầu đau như búa bổ, Cảnh Sở Minh vịn vào thành cầu thang từng bước đi xuống, bước chân liêu xiêu.
Giọng nói trong trẻo của Chu Tuyết Sương: “Dậy rồi à.”
Tay ôm lấy đầu, Cảnh Sở Minh khó hiểu hỏi: “Tối qua ai đưa tôi về vậy?”
Giọng Chu Tuyết Sương rất điềm tĩnh: “Là anh Tiêu.”
Húp một ngụm sữa, Cảnh Sở Minh tự nhiên ngây người, ánh mắt đượm buồn toát lên vẻ thiếu tự tin.
Chu Tuyết Sương hỏi tiếp: “Sao cậu uống nhiều rượu thế?”
“Không có gì, chỉ là lâu ngày uống nên quá đà.”
“Thật sao?”
“Ừm…”
Cảnh Sở Minh cũng không biết nói sao với Chu Tuyết Sương để cô ấy không bị tổn thương khi biết chuyện Lục Triết Tiêu và Cố Y Lạc đã bước vào giai đoạn hẹn hò. Ngay đến cả anh còn nhận một cú sốc tâm lí, một đòn đánh chí mạng, chỉ sợ cô ấy thật sự chịu không nổi.
Qua đôi mắt cô ấy có thể dễ dàng nhận thấy tình cảm mà cô ấy dành cho Lục Triết Tiêu càng ngày càng lớn dần lên.
Thật sự Cảnh Sở Minh mở không nổi miệng.
Hai ngày vắng mặt ở công ty, Lục Triết Tiêu xuất hiện với diện mạo hoàn toàn khác, đám nhân viên được phen ngã ngửa, có kẻ sốc đứng toàn tập.
Từ bao giờ mà Lục tổng trở nên màu mè đến thế?
Lần đầu tiên thấy sếp đẹp trai như vậy, rất gì và này nọ.
Tin được không, đây là Lục tổng sao?
…
Lục Triết Tiêu mặc bộ vest xanh lam ánh ngọc, bên trong là tấm sơ mi trắng, thắt cà vạt đỏ, khuôn mặt rạng rỡ, tươi tắn hơn thường, tóc chẻ mái ba tư quyến rũ, bước đi thanh thoát, toát lên vẻ đàn ông đích thực.
Khí chất bình thường đã lớn nay lại càng lớn hơn.
Sếp tổng chắc biết yêu rồi?
Cám dỗ tình yêu đúng thật nguy hiểm quá!
Đi từ thang máy ra, Lục Minh Trí được phen chết lặng, ánh mắt trợn tròn ngạc nhiên khi nhìn diện mạo ngời ngời của anh hai.
Lao nhanh như tên lửa, Lục Minh Trí nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ trong phạm vi chỉ hai người nghe thấy: “Là chị dâu chọn sao?”
“Phải.”
Trời đất….
Ai đó có thể nói cho tôi biết người đứng trước mặt tôi là ông anh hai cao cao tại thượng, điên cuồng theo đuổi phong cách tối giản đen truyền thống nay lại trở nên màu mè khó đỡ thế này.
Thâm tâm Lục Minh Trí thốt lên.
Cố Y Lạc đúng là có tầm ảnh hưởng không hề nhỏ.
Trước đây Lục Minh Trí từng mua cho anh ấy bộ đồ y sì như này nhưng có năn nỉ đến gãy cả cuống lưỡi anh ấy nhất mực không chịu mặc, vứt góc tủ, không một chút quan tâm.
Vậy mà giờ lại can tâm tình nguyện diễn nguyên sét đồ nổi trội ấy, còn không ngại lượn mấy vòng quanh công ty.