Chương 74: Tiệc ăn mừng
Ngồi lặng mình rất lâu, rõ ràng Cố Y Lạc đã lường trước được mọi chuyện, chỉ là không ngờ nó lại xảy ra nhanh tới vậy, chỉ là nó đến quá bất ngờ nhất thời khiến cô rối bời, hoang mang.
Người như cô thì đã sao? Người như cô thì không có trái tim hay sao? Không có cơ hội để ở cạnh người mình yêu sao?
Lần này Cố Y Lạc kiên quyết không nhân nhượng, cô sẽ theo đến cùng, nhất định sẽ níu lấy hạnh phúc, anh ấy đã vì cô mà làm nhiều điều như thế, cô không thể phụ lòng được.
Ngoài trời mưa bay lất phất, cơn gió lành lạnh của những ngày cuối thu thổi vào trái tim trống rỗng của cô.
Cũng là một con đường thôi mà, chỉ là nó sẽ gập ghềnh và khắc nghiệt hơn thôi.
Những hạt mưa tuy nhỏ nhưng đủ để ướt nhoè vai áo cô, mỗi bước chân lướt qua đều vội vàng gấp gáp, cô cảm thấy bản thân hơi lạc bước.
Cũng không phải quá buồn phiền chỉ là có chút chạnh lòng, không ngờ nhà họ Lục lại mang nặng thành kiến về muôn đăng hộ đối đến như thế.
Quay trở về phòng làm việc, quản lí mới- Chu Nhiêm đã chờ sẵn trong phòng, cô ấy xinh đẹp, dáng cao, mái tóc ngắn chấm tai, khuôn mặt baby đáng yêu nhưng luôn tỏ ra nghiêm túc, giọng nói trách móc: “Đã quá giờ nghỉ trưa rồi, em nên chú trọng công việc một chút. Đây là mấy kịch bản phim mới, em có thể lựa chọn.”
Ngước đôi mắt đượm buồn nhìn lên, Cố Y Lạc ấp úng hỏi ngược: “Chị là… quản lí mới của em sao?”
Chu Nhiêm ba mươi hai tuổi, quản lí xuất sắc của Over, bao năm qua đóng góp không ít thành tích cho công ty, một tay đào tạo nên những cái tên nổi danh đình đám như Đào Hà, Minh Vân, Joly, Mery Phạm Nguyễn.
Nghe nói lần này cô ta được chọn giữa hai cái tên mới Cố Y Lạc và Chu Tuyết Sương nhưng đến cuối cùng vẫn chọn một diễn viên mới nổi chưa thành danh như Cố Y Lạc, chị ta nói muốn một tay đào tạo nên chứ không phải đã qua tay người khác. Hơn nữa chị ta cũng nhìn ra tài năng và cơ hội, cùng khát vọng trong đôi mắt Y Lạc.
Bàn tay chĩa về trước, Chu Nhiêm giới thiệu: “Chị là Chu Nhiêm, quản lí của em, từ nay sẽ là người sắp xếp mọi công việc cho em. Hi vọng em sẽ có biểu hiện tốt không để chị phải thất vọng.”
Mỉm cười nhẹ nhàng, Cố Y Lạc nắm tay mình vào đôi bàn tay thon dài trước mắt: “Nhất định em sẽ cố gắng hết sức.”
Cánh cửa phòng hé mở, Chu Nhiêm nói: “Đây là Phùng Linh, cô ấy sẽ là trợ lí mới của em.”
“Vâng.”
Phùng Linh vui vẻ chạy tới tiếp chuyện: “Chị Lạc em đã xem phim Bẫy Tình của chị, thật sự chị diễn rất đạt, phim vừa phát sóng mà nhận lại hiệu ứng tích cực lắm!”
Cười hiền hoà, Cố Y Lạc nhìn Phùng Linh âu yếm, nhẹ nhàng: “Cảm ơn em.”
Nói mới nhớ, mấy ngày nay vì chuyện cá nhân khiến Cố Y Lạc quên khuấy đi chuyện bộ phim đầu tay của mình đã phát sóng, vội vàng kích lên mạng xem raiting, điều khiến cô bất ngờ là cơn mưa lời khen dành cho mình.
“Cố Y Lạc đúng là có tài năng thật, diễn rất đạt tôi xem muốn khóc luôn.”
“Thì ra trước nay Cố Hiểu Đồng mới là kẻ tiểu nhân, chuyên dùng mưu hèn kế bẩn, tưởng là tiểu thư danh giá thế nào. Như thế thì không bằng được Cố Y Lạc, tôi ngày càng khâm phục khả năng của cô ấy.”
“Cố Y Lạc… nữ thần trong tim tôi.”
…
Sau vụ ồn ào của Cố Hiểu Đồng, cộng thêm lối diễn xuất một màu của cô ta thì nữ chính ngay từ mấy tập đầu đã bị nhạt nhoà, ngược lại thứ chính lại vươn lên, để lại ấn tượng sâu sắc.
Kể từ sau khi bộ phim Bẫy Tình phát sóng, cái tên Cố Y Lạc lại trở thành hot tag nhưng đó là kiếm tìm thần tượng, lượng fan vượt lên đông đảo, nhiều nhà sản xuất phim và quảng cáo tìm đến đề nghị hợp tác.
Cuộc gọi tới từ Lục Triết Tiêu, giọng anh hoan hỉ, vọng chút ấm áp: “Chúc mừng em… yêu. Phim Bẫy Tình vượt ra ngoài mong đợi.”
Đột nhiên Cố Y Lạc bật cười một mình, nụ cười tươi như hoa, ngọt ngào như mật, cô đáp lại: “Hôm nay em vui cho nên tối nay cho anh chọn lựa địa điểm ăn mừng.”
“Thật vậy sao?”- Sau một lúc ậm ờ, Lục Triết Tiêu nói: “Ờ… thì… Căn bếp của chúng ta từ sau khi chỉnh đốn lại hình như chưa khai trương, tối nay luôn tiện niềm vui nhân đôi vậy. Sau tan làm anh đón em và Bảo Bảo đi mua đồ về nhà nấu.”
“Được, nghe anh hết.”
Tan làm, Cố Y Lạc bước vội vàng, vừa lúc Tô Nhã Ngọc và Ngô Quyến từ đâu bước tới, hỏi: “Này, Cố Y Lạc cậu định bao giờ tổ chức ăn mừng hả?”
Ngô Quyến tiếp lời: “Hay tối nay luôn đi.”
Cố Y Lạc mỉm cười, gật đầu: “Được thôi.”
“Thật sao?”- Lời nói bỗng nhiên bị ngắt quãng khi Tô Nhã Ngọc chợt nhìn thấy bóng dáng Lục Triết Tiêu lạnh lùng chờ đợi từ đằng xa, quay sang hỏi ngay: “Cố Y Lạc, mối quan hệ của hai người tới mức này luôn rồi sao?”
“Chuyện đó… bọn tôi đã chính thức bên nhau rồi.”- Cố Y Lạc ngượng ngùng thừa nhận.
Đôi chân họ dừng lại trước chiếc BWM sang trọng bên lề, Ngô Quyến miệng nhanh hơn não: “Anh Lục, có tiện cho chúng tôi tham dự lễ chúc mừng với hai người hay không?”
Lục Triết Tiêu vui vẻ, ánh mắt liếc nhẹ nhìn Cố Y Lạc, cái nhìn đưa tình âu yếm: “Nếu hai người không ngại thì có thể.”
Tô Nhã Ngọc vội vàng kéo tay Ngô Quyến: “Cậu điên sao? Muốn làm kì đà à.”
Ngô Quyến vẫn mặt dày không chịu đi, cố ý nói thêm: “Chỉ một đêm không thành kì đà được đâu. Dù sao họ ngày nào cũng bên nhau mà.”
Tô Nhã Ngọc hơi khó hiểu hỏi lại: “Sao cậu biết?”
Vẻ mặt Ngô Quyến điềm tĩnh đáp: “Hôm bữa tôi vô tình nghe Cảnh Sở Minh và Chu Tuyết Sương nói chuyện.”
Buổi tối phủ đen mịt, bóng đèn trong khu vườn xanh toả ánh sáng rực rỡ, tô đậm thêm màu xanh mướt của hoa cỏ.
Bàn thức ăn dọn sẵn, Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc vừa tới trên tay xách thêm một ít bia: “Hôm nay là ngày vui có thể uống nhiều chút không Lục tổng.”
“Đương nhiên.”- Lục Triết Tiêu đáp.
Mọi người ngồi vào vị trí, Bảo Bảo thì thầm vào tai Lục Triết Tiêu hỏi nhỏ: “Bố, có thể cho con thử một chút bia có được không?”
Lục Triết Tiêu cố ý hỏi lại: “Con vừa gọi gì cơ?”
“Bố…”- Giọng thằng bé thảnh thót cất lên trước ánh mắt ngạc nhiên tột độ của những người chung quanh.
Tô Nhã Ngọc vỗ bên vai Cố Y Lạc, giọng láy luyến: “Hai người nhanh tới vậy sao? Quá nguy hiểm.”
Đôi môi Cố Y Lạc mím chặt tủm tỉm cười, ngượng ngùng bối rối.
Vừa lúc Lục Triết Tiêu đưa sang con trai một lon bia dở, căn dặn: “Chỉ được thử một ngụm thôi.”
Bảo Bảo gật đầu: “Dạ” dốc lon lên uống một ngụm nhỏ, nuốt ực xuống, lè lưỡi khò ra lửa, mặt nhăn rúm lại: “Đắng quá…”
Tất cả mọi người được phen cười hớn hở, tiếng cười vang dội lại cả không gian yên tĩnh, tạo nên màu rộn rã, ấm áp.
Những lon bia trong tay họ nâng lên cao chụm lại chạm chung một điểm, uống ngụm bia nồng say, cảm giác thoải mái, trút bỏ bao gánh nặng phiền ưu, nở nụ cười vui vẻ, thoả mãn.
Người như cô thì đã sao? Người như cô thì không có trái tim hay sao? Không có cơ hội để ở cạnh người mình yêu sao?
Lần này Cố Y Lạc kiên quyết không nhân nhượng, cô sẽ theo đến cùng, nhất định sẽ níu lấy hạnh phúc, anh ấy đã vì cô mà làm nhiều điều như thế, cô không thể phụ lòng được.
Ngoài trời mưa bay lất phất, cơn gió lành lạnh của những ngày cuối thu thổi vào trái tim trống rỗng của cô.
Cũng là một con đường thôi mà, chỉ là nó sẽ gập ghềnh và khắc nghiệt hơn thôi.
Những hạt mưa tuy nhỏ nhưng đủ để ướt nhoè vai áo cô, mỗi bước chân lướt qua đều vội vàng gấp gáp, cô cảm thấy bản thân hơi lạc bước.
Cũng không phải quá buồn phiền chỉ là có chút chạnh lòng, không ngờ nhà họ Lục lại mang nặng thành kiến về muôn đăng hộ đối đến như thế.
Quay trở về phòng làm việc, quản lí mới- Chu Nhiêm đã chờ sẵn trong phòng, cô ấy xinh đẹp, dáng cao, mái tóc ngắn chấm tai, khuôn mặt baby đáng yêu nhưng luôn tỏ ra nghiêm túc, giọng nói trách móc: “Đã quá giờ nghỉ trưa rồi, em nên chú trọng công việc một chút. Đây là mấy kịch bản phim mới, em có thể lựa chọn.”
Ngước đôi mắt đượm buồn nhìn lên, Cố Y Lạc ấp úng hỏi ngược: “Chị là… quản lí mới của em sao?”
Chu Nhiêm ba mươi hai tuổi, quản lí xuất sắc của Over, bao năm qua đóng góp không ít thành tích cho công ty, một tay đào tạo nên những cái tên nổi danh đình đám như Đào Hà, Minh Vân, Joly, Mery Phạm Nguyễn.
Nghe nói lần này cô ta được chọn giữa hai cái tên mới Cố Y Lạc và Chu Tuyết Sương nhưng đến cuối cùng vẫn chọn một diễn viên mới nổi chưa thành danh như Cố Y Lạc, chị ta nói muốn một tay đào tạo nên chứ không phải đã qua tay người khác. Hơn nữa chị ta cũng nhìn ra tài năng và cơ hội, cùng khát vọng trong đôi mắt Y Lạc.
Bàn tay chĩa về trước, Chu Nhiêm giới thiệu: “Chị là Chu Nhiêm, quản lí của em, từ nay sẽ là người sắp xếp mọi công việc cho em. Hi vọng em sẽ có biểu hiện tốt không để chị phải thất vọng.”
Mỉm cười nhẹ nhàng, Cố Y Lạc nắm tay mình vào đôi bàn tay thon dài trước mắt: “Nhất định em sẽ cố gắng hết sức.”
Cánh cửa phòng hé mở, Chu Nhiêm nói: “Đây là Phùng Linh, cô ấy sẽ là trợ lí mới của em.”
“Vâng.”
Phùng Linh vui vẻ chạy tới tiếp chuyện: “Chị Lạc em đã xem phim Bẫy Tình của chị, thật sự chị diễn rất đạt, phim vừa phát sóng mà nhận lại hiệu ứng tích cực lắm!”
Cười hiền hoà, Cố Y Lạc nhìn Phùng Linh âu yếm, nhẹ nhàng: “Cảm ơn em.”
Nói mới nhớ, mấy ngày nay vì chuyện cá nhân khiến Cố Y Lạc quên khuấy đi chuyện bộ phim đầu tay của mình đã phát sóng, vội vàng kích lên mạng xem raiting, điều khiến cô bất ngờ là cơn mưa lời khen dành cho mình.
“Cố Y Lạc đúng là có tài năng thật, diễn rất đạt tôi xem muốn khóc luôn.”
“Thì ra trước nay Cố Hiểu Đồng mới là kẻ tiểu nhân, chuyên dùng mưu hèn kế bẩn, tưởng là tiểu thư danh giá thế nào. Như thế thì không bằng được Cố Y Lạc, tôi ngày càng khâm phục khả năng của cô ấy.”
“Cố Y Lạc… nữ thần trong tim tôi.”
…
Sau vụ ồn ào của Cố Hiểu Đồng, cộng thêm lối diễn xuất một màu của cô ta thì nữ chính ngay từ mấy tập đầu đã bị nhạt nhoà, ngược lại thứ chính lại vươn lên, để lại ấn tượng sâu sắc.
Kể từ sau khi bộ phim Bẫy Tình phát sóng, cái tên Cố Y Lạc lại trở thành hot tag nhưng đó là kiếm tìm thần tượng, lượng fan vượt lên đông đảo, nhiều nhà sản xuất phim và quảng cáo tìm đến đề nghị hợp tác.
Cuộc gọi tới từ Lục Triết Tiêu, giọng anh hoan hỉ, vọng chút ấm áp: “Chúc mừng em… yêu. Phim Bẫy Tình vượt ra ngoài mong đợi.”
Đột nhiên Cố Y Lạc bật cười một mình, nụ cười tươi như hoa, ngọt ngào như mật, cô đáp lại: “Hôm nay em vui cho nên tối nay cho anh chọn lựa địa điểm ăn mừng.”
“Thật vậy sao?”- Sau một lúc ậm ờ, Lục Triết Tiêu nói: “Ờ… thì… Căn bếp của chúng ta từ sau khi chỉnh đốn lại hình như chưa khai trương, tối nay luôn tiện niềm vui nhân đôi vậy. Sau tan làm anh đón em và Bảo Bảo đi mua đồ về nhà nấu.”
“Được, nghe anh hết.”
Tan làm, Cố Y Lạc bước vội vàng, vừa lúc Tô Nhã Ngọc và Ngô Quyến từ đâu bước tới, hỏi: “Này, Cố Y Lạc cậu định bao giờ tổ chức ăn mừng hả?”
Ngô Quyến tiếp lời: “Hay tối nay luôn đi.”
Cố Y Lạc mỉm cười, gật đầu: “Được thôi.”
“Thật sao?”- Lời nói bỗng nhiên bị ngắt quãng khi Tô Nhã Ngọc chợt nhìn thấy bóng dáng Lục Triết Tiêu lạnh lùng chờ đợi từ đằng xa, quay sang hỏi ngay: “Cố Y Lạc, mối quan hệ của hai người tới mức này luôn rồi sao?”
“Chuyện đó… bọn tôi đã chính thức bên nhau rồi.”- Cố Y Lạc ngượng ngùng thừa nhận.
Đôi chân họ dừng lại trước chiếc BWM sang trọng bên lề, Ngô Quyến miệng nhanh hơn não: “Anh Lục, có tiện cho chúng tôi tham dự lễ chúc mừng với hai người hay không?”
Lục Triết Tiêu vui vẻ, ánh mắt liếc nhẹ nhìn Cố Y Lạc, cái nhìn đưa tình âu yếm: “Nếu hai người không ngại thì có thể.”
Tô Nhã Ngọc vội vàng kéo tay Ngô Quyến: “Cậu điên sao? Muốn làm kì đà à.”
Ngô Quyến vẫn mặt dày không chịu đi, cố ý nói thêm: “Chỉ một đêm không thành kì đà được đâu. Dù sao họ ngày nào cũng bên nhau mà.”
Tô Nhã Ngọc hơi khó hiểu hỏi lại: “Sao cậu biết?”
Vẻ mặt Ngô Quyến điềm tĩnh đáp: “Hôm bữa tôi vô tình nghe Cảnh Sở Minh và Chu Tuyết Sương nói chuyện.”
Buổi tối phủ đen mịt, bóng đèn trong khu vườn xanh toả ánh sáng rực rỡ, tô đậm thêm màu xanh mướt của hoa cỏ.
Bàn thức ăn dọn sẵn, Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc vừa tới trên tay xách thêm một ít bia: “Hôm nay là ngày vui có thể uống nhiều chút không Lục tổng.”
“Đương nhiên.”- Lục Triết Tiêu đáp.
Mọi người ngồi vào vị trí, Bảo Bảo thì thầm vào tai Lục Triết Tiêu hỏi nhỏ: “Bố, có thể cho con thử một chút bia có được không?”
Lục Triết Tiêu cố ý hỏi lại: “Con vừa gọi gì cơ?”
“Bố…”- Giọng thằng bé thảnh thót cất lên trước ánh mắt ngạc nhiên tột độ của những người chung quanh.
Tô Nhã Ngọc vỗ bên vai Cố Y Lạc, giọng láy luyến: “Hai người nhanh tới vậy sao? Quá nguy hiểm.”
Đôi môi Cố Y Lạc mím chặt tủm tỉm cười, ngượng ngùng bối rối.
Vừa lúc Lục Triết Tiêu đưa sang con trai một lon bia dở, căn dặn: “Chỉ được thử một ngụm thôi.”
Bảo Bảo gật đầu: “Dạ” dốc lon lên uống một ngụm nhỏ, nuốt ực xuống, lè lưỡi khò ra lửa, mặt nhăn rúm lại: “Đắng quá…”
Tất cả mọi người được phen cười hớn hở, tiếng cười vang dội lại cả không gian yên tĩnh, tạo nên màu rộn rã, ấm áp.
Những lon bia trong tay họ nâng lên cao chụm lại chạm chung một điểm, uống ngụm bia nồng say, cảm giác thoải mái, trút bỏ bao gánh nặng phiền ưu, nở nụ cười vui vẻ, thoả mãn.