Chương 76: Tim ômg bằng sắt hay bằng đá bằng đồng?
Nắng tắt hẳn, cuối trời váng vàng đặc quánh, mây trắng trôi che mờ đi bầu trời xanh, ánh sáng sắc bạc cuối chiều mờ ảo và buồn tênh.
Vừa nhận được cuộc điện thoại, Cố Y Lạc rời khỏi Over, lên chiếc taxi, đi đến điểm hẹn.
Trời đông nhanh tối, thoáng chốc đã phủ màu đen như mực, một màu âm u, bầu trời không trăng không sao, ảm đạm đến lạ lùng. Thành phố loè lên nhiều thứ ánh sáng hoà quyện, tạo nên màu sắc lung linh, vừa ấm vừa lạnh.
Ngồi thẫn thờ một lát, lúc giật mình tỉnh lại Cố Y Lạc mới nhận ra chiếc xe đang đi trên cao tốc hướng ra khỏi thành phố, sắc mặt chuyển màu xám mịt, đầu trống rỗng, ánh mắt dè chừng nhìn kẻ lái xe.
Trên tấm gương phản chiếu ánh mắt không đàng hoàng của hắn, đôi mắt dữ tợn, thi thoảng liếc nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng hệt một sát thủ máu lạnh, đầu đội chiếc mũ đen tuyền, cách ăn mặc cũng không giống là tài xế.
Linh tính mách bảo cô sắp sửa có chuyện xảy ra, giọng run run hỏi: “Anh là ai? Muốn đưa tôi đi đâu?”
Giọng hắn hắt lại lạnh lẽo và âm u như vọng đến từ âm phủ: “Đến nơi cô sẽ biết.”
Càng đi càng xa, con đường trở về thành phố đang dần khuất, bây giờ mà xuống xe cô cũng chạy không thoát, trên cao tốc hầu như không thể bắt xe.
Không khí trong xe trở nên nghẹt thở, Cố Y Lạc không dám thở mạnh, tay mon men lục tìm điện thoại, nhắn dòng tin vội vã đến cầu cứu Lục Triết Tiêu: “Em bị người ta bắt cóc rồi. Hiện giờ đang đi theo hướng ngoại thành Tây.”
Dòng tin vừa gửi đi còn chưa kịp gửi kèm định vị đã bị tên lái xe thô lỗ giật lấy, một đường quyền ném văng ra ngoài cửa sổ, vỡ tan tành ngay trước mắt cô.
“Anh muốn gì? Tôi và anh không quen không biết sao phải bắt tôi?”- Cố Y Lạc cố gượng hỏi.
Hắn đáp lại cô là câu nói cụt ngủn: “Im miệng.”
Ngoài đường tối đen như mực, hắt hiu vắng tanh với ngọn đèn đường lờ mờ, bóng xe qua lại đếm đầu ngón tay, chiếc điện thoại là vật cầu cứu duy nhất cũng bị hắn vứt đi, bây giờ cô có đến ba đầu sáu tay cũng khó mà thoát khỏi.
Chiếc xe rẽ vào cung đường gập ghềnh, ngoằn ngoèo, đạp phanh ga dừng hẳn lại ở một công xưởng bỏ hoang, hẻo lánh, heo hút, lạnh lẽo.
Tên mũ đen bước xuống xe trước, buộc chặt đôi tay Cố Y Lạc bằng dây thừng, sợi dây vừa cứng vừa to cà xát vào da thịt khiến chị đau đến tái tím mặt mày, hắn thô bạo đẩy chị không chút nương tình phụ nữ.
“Mày bị điên sao? Bắt tao đến đây làm gì?”- Ánh mắt chị trừng trợn, cặp lông mày gần như sắp bám víu vào nhau.
Trong căn phòng tối, không một luồng ánh sáng nào lọt qua, xung quanh là bốn bức tường bưng kín, mùi ẩm mốc và thối rữa của xác động vật bốc lên, trước mặt chị dường như một màu đen mù mịt, không thấy bất cứ thứ gì, luồng gió thổi qua tê tái.
Chẳng khác gì là cái nhà ma bỏ xác, vừa âm u vừa lạnh lẽo, kinh hãi, lại không có bất cứ tiếng động nào lướt qua.
Những lớp da ốc xuất hiện trên nền da lạnh của cô, thi thoảng lại rùng mình ghê rợn, ánh mắt cứ đảo quanh tứ phía dè chừng, thi thoảng có tiếng động nào vang lên khe khẽ lại khiến tim cô thắt lại, như muốn ngừng đập.
“Á…á…á… Có ai không? Cứu tôi với.”
Tất cả trong vô vọng, hắt lại là giọng chính mình.
Trạng thái hiện tại không còn là sợ hãi mà là hoảng hốt vô cùng.
Thân thể cô dần co ro, run lên bần bật, cảm giác luồng hơi lạnh phát ra từ cơ thể mỗi lúc một lớn thêm, nhịp thở dồn dập, đầu trống rỗng nhất thời lan man, không suy nghĩ nổi điều gì.
Một luồng ánh sáng mỏng dính như ngọn đèn pin giọi vào, một gã đàn ông cao lều khều, khuôn mặt thì cô nhìn không rõ, chỉ thấy dáng vẻ hắn thật sự rất quen thuộc, điệu cười và giọng nói sang sảng bên tai cô: “Mới đó thôi chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Mới đó thôi?
Chẳng lẽ cô và hắn đã từng gặp nhau rồi sao?
Rốt cuộc hắn là ai?
“Anh là ai?”
Hắn đến gần, dùng ánh đèn pin soi vào đôi mắt khiến cô chói loè theo phản xạ nhắm chặt, đôi bàn tay hắn điên cuồng bóp chặt lấy cổ cô, nhưng không dùng nhiều sức.
Đôi tay dơ nhớp hắn lại vuốt ve gò má mềm mại của cô, cảm giác êm ái và khoái cảm, ánh mắt vô liêm sỉ hắn nhìn cô.
Giọng run run nhưng Cố Y Lạc cố gào lớn: “Thả tao ra? Mày là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?”
Điệu cười của hắn vừa gian manh xảo quyệt vừa nguy hiểm khó lường: “Đương nhiên đưa cô tới một nơi âm u này là để thịt rồi, không lẽ tôi lại có thể bỏ qua một miếng mồi béo bở dâng tận miệng như này sao?”- Bàn tay hắn không ngừng chạm lên da thịt khiến cô kinh hãi, giọng nói không chậm cũng không nhanh: “Bây giờ có thể cô vẫn chưa đoán ra tôi là ai đúng không? Quán bar… Mỹ nhân cứu anh hùng… Đánh nhau…”
Cố ghép từng mảng dây xích lại với nhau, Cố Y Lạc giật mình, thốt lên: “Hà Phú Nhị… Là mày…”
Hắn lại cười, nụ cười không dài cũng chẳng ngắn: “Thì ra cô vẫn còn nhớ tới tôi… không quên… nhưng mà hôm nay tôi sẽ khiến cô nhớ tới suốt đời.”
Cố vùng vẫy nhưng chỉ khiến dây thừng sau tay siết chặt làm cô đau đớn, hiện tại chỉ có thể nói cô bất lực đến vô cùng, giọng nói phẫn uất: “Đồ tiểu nhân… lưu manh.”
“Nhưng mà có điều…Trước khi cho cô cảm nhận khoái cảm ấy thì nên cho cô gặp một người khác trước.”
Từ phía cửa một luồng sáng khác giọi tới, bóng dáng một người đàn ông thấp thoáng, dáng người không cao, hơi bầu bĩnh, phong cách ăn mặc đến tướng đi rất giống một người.
Hi vọng không phải là người mà cô nghĩ tới…
Bước chân mỗi lúc một tiến gần hơn, càng nhìn Cố Y Lạc càng thấy giống, cho đến khi ông ta cất tiếng cô mới thật sự chết sững.
“Tao đã cảnh cáo mày rồi, đừng có chọc điên tao. Nếu bây giờ mày đồng ý kí vào bản án miễn tội cho Hiểu Đồng tao sẽ cho mày lành lặn ra khỏi đây. Còn nếu không tao sẽ cho người quay lại clip của mày phốt lên mạng. Để xem mày có hống hách được nữa hay không?”
Đích thực là ông ta… Cố Thúc Tịnh.
Cố Y Lạc chết lâm sàn, đôi mắt trừng trợn sững sờ, người cứng đờ như cành cây khô, bẻ không gãy, chặt không rời, bên tai cô theo vô thức cứ lảng vảng mấy câu nói ban nãy của ông ta, từng câu từng chữ như nhát dao đâm sâu vào trái tim cô, những giọt máu tươi nhỏ xuống biến thành băng tuyết không tan, thâm tâm cô là cả một khoảng trời rộng lạnh lẽo, âm u, vô vọng.
Có chết cô cũng không ngờ Cố Thúc Tịnh lại dùng đến hạ sách này để đối đãi với con gái ruột.
Rốt cuộc ông ta có còn là con người hay không?
Trái tim ông ta bằng sắt hay bằng đá, bằng đồng mà lại nhẫn tâm tới thế.
Ông ta không biết đau nhưng cô thì tuyệt vọng vô cùng, bây giờ thì cô hiểu tính khí Cố Hiểu Đồng từ đâu mà ra, chẳng phải di truyền từ dòng máu nhẫn tâm của ông ta hay sao?
Khoé mi cay cay nhưng cô không thể rơi được hạt lệ nào, thân thể cô như sắp bị cái lạnh lẽo đóng băng, người tê tái, lòng hiu quạnh.
Vừa nhận được cuộc điện thoại, Cố Y Lạc rời khỏi Over, lên chiếc taxi, đi đến điểm hẹn.
Trời đông nhanh tối, thoáng chốc đã phủ màu đen như mực, một màu âm u, bầu trời không trăng không sao, ảm đạm đến lạ lùng. Thành phố loè lên nhiều thứ ánh sáng hoà quyện, tạo nên màu sắc lung linh, vừa ấm vừa lạnh.
Ngồi thẫn thờ một lát, lúc giật mình tỉnh lại Cố Y Lạc mới nhận ra chiếc xe đang đi trên cao tốc hướng ra khỏi thành phố, sắc mặt chuyển màu xám mịt, đầu trống rỗng, ánh mắt dè chừng nhìn kẻ lái xe.
Trên tấm gương phản chiếu ánh mắt không đàng hoàng của hắn, đôi mắt dữ tợn, thi thoảng liếc nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng hệt một sát thủ máu lạnh, đầu đội chiếc mũ đen tuyền, cách ăn mặc cũng không giống là tài xế.
Linh tính mách bảo cô sắp sửa có chuyện xảy ra, giọng run run hỏi: “Anh là ai? Muốn đưa tôi đi đâu?”
Giọng hắn hắt lại lạnh lẽo và âm u như vọng đến từ âm phủ: “Đến nơi cô sẽ biết.”
Càng đi càng xa, con đường trở về thành phố đang dần khuất, bây giờ mà xuống xe cô cũng chạy không thoát, trên cao tốc hầu như không thể bắt xe.
Không khí trong xe trở nên nghẹt thở, Cố Y Lạc không dám thở mạnh, tay mon men lục tìm điện thoại, nhắn dòng tin vội vã đến cầu cứu Lục Triết Tiêu: “Em bị người ta bắt cóc rồi. Hiện giờ đang đi theo hướng ngoại thành Tây.”
Dòng tin vừa gửi đi còn chưa kịp gửi kèm định vị đã bị tên lái xe thô lỗ giật lấy, một đường quyền ném văng ra ngoài cửa sổ, vỡ tan tành ngay trước mắt cô.
“Anh muốn gì? Tôi và anh không quen không biết sao phải bắt tôi?”- Cố Y Lạc cố gượng hỏi.
Hắn đáp lại cô là câu nói cụt ngủn: “Im miệng.”
Ngoài đường tối đen như mực, hắt hiu vắng tanh với ngọn đèn đường lờ mờ, bóng xe qua lại đếm đầu ngón tay, chiếc điện thoại là vật cầu cứu duy nhất cũng bị hắn vứt đi, bây giờ cô có đến ba đầu sáu tay cũng khó mà thoát khỏi.
Chiếc xe rẽ vào cung đường gập ghềnh, ngoằn ngoèo, đạp phanh ga dừng hẳn lại ở một công xưởng bỏ hoang, hẻo lánh, heo hút, lạnh lẽo.
Tên mũ đen bước xuống xe trước, buộc chặt đôi tay Cố Y Lạc bằng dây thừng, sợi dây vừa cứng vừa to cà xát vào da thịt khiến chị đau đến tái tím mặt mày, hắn thô bạo đẩy chị không chút nương tình phụ nữ.
“Mày bị điên sao? Bắt tao đến đây làm gì?”- Ánh mắt chị trừng trợn, cặp lông mày gần như sắp bám víu vào nhau.
Trong căn phòng tối, không một luồng ánh sáng nào lọt qua, xung quanh là bốn bức tường bưng kín, mùi ẩm mốc và thối rữa của xác động vật bốc lên, trước mặt chị dường như một màu đen mù mịt, không thấy bất cứ thứ gì, luồng gió thổi qua tê tái.
Chẳng khác gì là cái nhà ma bỏ xác, vừa âm u vừa lạnh lẽo, kinh hãi, lại không có bất cứ tiếng động nào lướt qua.
Những lớp da ốc xuất hiện trên nền da lạnh của cô, thi thoảng lại rùng mình ghê rợn, ánh mắt cứ đảo quanh tứ phía dè chừng, thi thoảng có tiếng động nào vang lên khe khẽ lại khiến tim cô thắt lại, như muốn ngừng đập.
“Á…á…á… Có ai không? Cứu tôi với.”
Tất cả trong vô vọng, hắt lại là giọng chính mình.
Trạng thái hiện tại không còn là sợ hãi mà là hoảng hốt vô cùng.
Thân thể cô dần co ro, run lên bần bật, cảm giác luồng hơi lạnh phát ra từ cơ thể mỗi lúc một lớn thêm, nhịp thở dồn dập, đầu trống rỗng nhất thời lan man, không suy nghĩ nổi điều gì.
Một luồng ánh sáng mỏng dính như ngọn đèn pin giọi vào, một gã đàn ông cao lều khều, khuôn mặt thì cô nhìn không rõ, chỉ thấy dáng vẻ hắn thật sự rất quen thuộc, điệu cười và giọng nói sang sảng bên tai cô: “Mới đó thôi chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Mới đó thôi?
Chẳng lẽ cô và hắn đã từng gặp nhau rồi sao?
Rốt cuộc hắn là ai?
“Anh là ai?”
Hắn đến gần, dùng ánh đèn pin soi vào đôi mắt khiến cô chói loè theo phản xạ nhắm chặt, đôi bàn tay hắn điên cuồng bóp chặt lấy cổ cô, nhưng không dùng nhiều sức.
Đôi tay dơ nhớp hắn lại vuốt ve gò má mềm mại của cô, cảm giác êm ái và khoái cảm, ánh mắt vô liêm sỉ hắn nhìn cô.
Giọng run run nhưng Cố Y Lạc cố gào lớn: “Thả tao ra? Mày là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?”
Điệu cười của hắn vừa gian manh xảo quyệt vừa nguy hiểm khó lường: “Đương nhiên đưa cô tới một nơi âm u này là để thịt rồi, không lẽ tôi lại có thể bỏ qua một miếng mồi béo bở dâng tận miệng như này sao?”- Bàn tay hắn không ngừng chạm lên da thịt khiến cô kinh hãi, giọng nói không chậm cũng không nhanh: “Bây giờ có thể cô vẫn chưa đoán ra tôi là ai đúng không? Quán bar… Mỹ nhân cứu anh hùng… Đánh nhau…”
Cố ghép từng mảng dây xích lại với nhau, Cố Y Lạc giật mình, thốt lên: “Hà Phú Nhị… Là mày…”
Hắn lại cười, nụ cười không dài cũng chẳng ngắn: “Thì ra cô vẫn còn nhớ tới tôi… không quên… nhưng mà hôm nay tôi sẽ khiến cô nhớ tới suốt đời.”
Cố vùng vẫy nhưng chỉ khiến dây thừng sau tay siết chặt làm cô đau đớn, hiện tại chỉ có thể nói cô bất lực đến vô cùng, giọng nói phẫn uất: “Đồ tiểu nhân… lưu manh.”
“Nhưng mà có điều…Trước khi cho cô cảm nhận khoái cảm ấy thì nên cho cô gặp một người khác trước.”
Từ phía cửa một luồng sáng khác giọi tới, bóng dáng một người đàn ông thấp thoáng, dáng người không cao, hơi bầu bĩnh, phong cách ăn mặc đến tướng đi rất giống một người.
Hi vọng không phải là người mà cô nghĩ tới…
Bước chân mỗi lúc một tiến gần hơn, càng nhìn Cố Y Lạc càng thấy giống, cho đến khi ông ta cất tiếng cô mới thật sự chết sững.
“Tao đã cảnh cáo mày rồi, đừng có chọc điên tao. Nếu bây giờ mày đồng ý kí vào bản án miễn tội cho Hiểu Đồng tao sẽ cho mày lành lặn ra khỏi đây. Còn nếu không tao sẽ cho người quay lại clip của mày phốt lên mạng. Để xem mày có hống hách được nữa hay không?”
Đích thực là ông ta… Cố Thúc Tịnh.
Cố Y Lạc chết lâm sàn, đôi mắt trừng trợn sững sờ, người cứng đờ như cành cây khô, bẻ không gãy, chặt không rời, bên tai cô theo vô thức cứ lảng vảng mấy câu nói ban nãy của ông ta, từng câu từng chữ như nhát dao đâm sâu vào trái tim cô, những giọt máu tươi nhỏ xuống biến thành băng tuyết không tan, thâm tâm cô là cả một khoảng trời rộng lạnh lẽo, âm u, vô vọng.
Có chết cô cũng không ngờ Cố Thúc Tịnh lại dùng đến hạ sách này để đối đãi với con gái ruột.
Rốt cuộc ông ta có còn là con người hay không?
Trái tim ông ta bằng sắt hay bằng đá, bằng đồng mà lại nhẫn tâm tới thế.
Ông ta không biết đau nhưng cô thì tuyệt vọng vô cùng, bây giờ thì cô hiểu tính khí Cố Hiểu Đồng từ đâu mà ra, chẳng phải di truyền từ dòng máu nhẫn tâm của ông ta hay sao?
Khoé mi cay cay nhưng cô không thể rơi được hạt lệ nào, thân thể cô như sắp bị cái lạnh lẽo đóng băng, người tê tái, lòng hiu quạnh.