Chương 2: Hẹn gặp
Anh vừa về tới nhà liền thay quần áo rồi vào thư phòng. Vừa mở máy tính ra đã lập tức xem thông tin báo chí vừa đưa lên sáng nay. Hình ảnh vô cùng rõ khuôn mặt của anh và Hạ An Nhiên. Xem ra là có người cố ý giở trò sau lưng. Những bình luận bên dưới bài báo đó đa số đều công kích, chửi rủa Hạ An Nhiên thậm tệ. Những bình luận khác thì đang an ủi, cảm thông cho Tịch Uyên; phần nhỏ nói Diệp Ân Tuấn không tốt, phụ lòng của Tịch Uyên...Anh xem đến mỏi mắt sau đó gọi điện thoại cho thư kí Kim Lăng. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy
- Chủ tịch có chuyện gì dặn dò?
- Liên hệ bên phía truyên thông ép tin này xuống. Còn nữa, điều tra thông tin cô gái trong ảnh, tôi muốn nửa tiếng sau có thông tin của cô ta. – Giọng nói của Diệp Ân Tuấn lạnh băng.
- Vâng tôi đã rõ!
Anh tắt máy nằm ngửa ra sau, nghĩ lại đêm ngồng nhiệt vừa qua. Quả thực chuyện giương chiếu của cô rất thu hút. Tuy là lúc đang say nhưng anh vẫn nhớ rõ cơ thể xinh đẹp, từng đường cong trên cơ thế cô gái đó. Nghĩ lại có chút luyến tiếc, nếu cô làm người phụ nữ của anh thì tốt. Trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ.
Hạ An Nhiên trở về kí túc xá của trường đại học. Sáng nay khoa của họ có tiết nên mọi người sớm đã lên phòng học. Mặc dù như vậy nhưng khi trên đường đi cô vẫn bị người ta chú ý nhìn với ánh mắt soi mói, khinh ghét. Vừa đến phòng cô đã lăn lên chiếc giường của mình mà than thở. Số cô sao lạ đen đủi như vậy? Hạ thân cô vẫn đang còn hơi đau, dù sao lần đầu tiên của mình đã cho người lạ, lại còn mạnh bạo như vậy. Cô mệt mỏi lê cơ thể của mình vào nhà tắm mong muốn rửa sạch những thứ dơ bẩn trên người rồi ngủ một giấc ngon lành.
Đang ngủ rất ngon thì cô nghe tiếng náo nhiệt trong phòng, mở mắt ra nhìn thì nhận ra bạn cùng phòng đã về. An Nhiên ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ 11 giờ trưa. Tiểu Dĩnh đã nhận ra An Nhiên về liền chạy lại
- An Nhiên... Tớ thật sự xin lỗi, tớ không biết sẽ xảy ra chuyện này. Tớ chỉ muốn cho cậu ở lại đó để nghỉ ngơi. – Tiểu Dĩnh cảm thấy vô cùng có lỗi đối với cô.
Đến chuyện này cô cũng không thể đoán trước được.
- Giờ mọi chuyện đã bị người ta đăng lên báo rồi...thật sự là ảnh hưởng đến thanh danh của cậu rất nhiều.
- Không sao hết, mình không trách cậu, dù sao cũng không phải cậu cố ý.
An Nhiên nhẹ nhàng an ủi Tiểu Dĩnh. Chuyện lớn thế này sớm muộn ba mẹ cô cũng sẽ biết, huống hồ ba cô lại còn là giáo sư dạy trong trường này..
Bình tĩnh được một chút họ liền muốn rủ cô đi ăn cơm, nhưng vừa mới xảy ra chuyện nên cô cũng không dám ra ngoài nên đã từ chối, nhờ Tiểu Dĩnh mua về cho mình.
Đợi bọn họ đi An Nhiên liền mở máy tính ra xem trên weibo. Chuyện của cô được lên trang nhất,bình luận nào cũng cực kì khó nghe, tiêu điểm chính là thương cảm cho Tịch Uyên. Cô gấp máy tính lại tồi suy tư vòng vo, phải làm sao để giải quyết đây? Cô chỉ mới 20 tuổi, chuyện này đến thật bất ngờ khiến cô trở nên bí bách. Nổi tiếng là hoa khôi của trường đại học H, vừa học giỏi, xinh đẹp, đến giáo viên các môn còn quan tâm đến cô. Vậy mà lại dính vết nhơ như thế này thật khiến người ta thấy vọng. An Nhiên cứ ngồi suy nghĩ mãi.
Diệp An Tuấn đã có được thông tin của cô, rất hoàn hảo. Anh cũng không muốn đính hôn cùng Tịch Uyên nên sẽ phải nhờ vả đến cô một chuyến rồi. Anh mỉm cười nhẹ, nụ cười khá nham hiểm.Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra, nhập dãy số trên tờ giấy thông tin rồi gọi.Đầu dây bên kia vừa nghe máy thì đã vội hỏi
- Cho hỏi là ai vậy?
Im lặng một chút không có ai đáp trả cô mới hỏi lại lần nữa. Lúc này Ân Tuấn mới lên tiếng
- Xin chào Hạ tiểu thư! Tôi là người vừa ngủ cùng với cô đêm qua – Giọng nói có chút ma mị, lạnh lùng mà lại xa cách, thậm chí còn có chút trêu chọc.
- Anh là Diệp Ân Tuấn? Sao anh lại có số của tôi?– Anh Nhiên lộ rõ vẻ ngạc nhiên qua giọng nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Giọng điệu có chút trêu đùa này của Diệp Ân Tuấn làm cho người khác cảm thấy bất an lo sợ – Hạ tiểu thư, muốn có số của cô không khó chút nào cả.
- Anh gọi cho tôi có chuyện gì?
- Chỉ là muốn gặp cô để bàn chút chuyện...
- Tôi với anh chẳng có gì để nói cả. Chuyện đêm qua xem như chưa xảy ra đi. Chúng ta đều là người trưởng thành cả, chỉ là tình một đêm thôi mà, tôi cũng không hẳn là quen biết anh để chúng ta gặp mặt riêng.
- Cô cứ yên tâm, tôi chỉ muốn hỏi Hạ tiểu thư đây một vài chuyện đã xảy ra để tiện đường giải quyết thôi, sẽ không làm gì cô.
- Thật sao? Vậy gửi thời gian và địa chỉ đi tôi sẽ đến. – An Nhiên không suy nghĩ nhiều, nếu hắn thật sự giải quyết chuyện này giúp cô thì thực là quá tốt rồi.
–Vậy ngày mai cô rảnh chứ?
–Chiều mai tôi rảnh.
– Được vậy tôi sẽ gửi địa chỉ. Tạm biệt.
Diệp Ân Tuấn ngắt máy trước, ánh mắt sâu xa có vẻ đang tính toán chuyện gì đó. Cảm giác anh rất bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
- Chủ tịch có chuyện gì dặn dò?
- Liên hệ bên phía truyên thông ép tin này xuống. Còn nữa, điều tra thông tin cô gái trong ảnh, tôi muốn nửa tiếng sau có thông tin của cô ta. – Giọng nói của Diệp Ân Tuấn lạnh băng.
- Vâng tôi đã rõ!
Anh tắt máy nằm ngửa ra sau, nghĩ lại đêm ngồng nhiệt vừa qua. Quả thực chuyện giương chiếu của cô rất thu hút. Tuy là lúc đang say nhưng anh vẫn nhớ rõ cơ thể xinh đẹp, từng đường cong trên cơ thế cô gái đó. Nghĩ lại có chút luyến tiếc, nếu cô làm người phụ nữ của anh thì tốt. Trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ.
Hạ An Nhiên trở về kí túc xá của trường đại học. Sáng nay khoa của họ có tiết nên mọi người sớm đã lên phòng học. Mặc dù như vậy nhưng khi trên đường đi cô vẫn bị người ta chú ý nhìn với ánh mắt soi mói, khinh ghét. Vừa đến phòng cô đã lăn lên chiếc giường của mình mà than thở. Số cô sao lạ đen đủi như vậy? Hạ thân cô vẫn đang còn hơi đau, dù sao lần đầu tiên của mình đã cho người lạ, lại còn mạnh bạo như vậy. Cô mệt mỏi lê cơ thể của mình vào nhà tắm mong muốn rửa sạch những thứ dơ bẩn trên người rồi ngủ một giấc ngon lành.
Đang ngủ rất ngon thì cô nghe tiếng náo nhiệt trong phòng, mở mắt ra nhìn thì nhận ra bạn cùng phòng đã về. An Nhiên ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ 11 giờ trưa. Tiểu Dĩnh đã nhận ra An Nhiên về liền chạy lại
- An Nhiên... Tớ thật sự xin lỗi, tớ không biết sẽ xảy ra chuyện này. Tớ chỉ muốn cho cậu ở lại đó để nghỉ ngơi. – Tiểu Dĩnh cảm thấy vô cùng có lỗi đối với cô.
Đến chuyện này cô cũng không thể đoán trước được.
- Giờ mọi chuyện đã bị người ta đăng lên báo rồi...thật sự là ảnh hưởng đến thanh danh của cậu rất nhiều.
- Không sao hết, mình không trách cậu, dù sao cũng không phải cậu cố ý.
An Nhiên nhẹ nhàng an ủi Tiểu Dĩnh. Chuyện lớn thế này sớm muộn ba mẹ cô cũng sẽ biết, huống hồ ba cô lại còn là giáo sư dạy trong trường này..
Bình tĩnh được một chút họ liền muốn rủ cô đi ăn cơm, nhưng vừa mới xảy ra chuyện nên cô cũng không dám ra ngoài nên đã từ chối, nhờ Tiểu Dĩnh mua về cho mình.
Đợi bọn họ đi An Nhiên liền mở máy tính ra xem trên weibo. Chuyện của cô được lên trang nhất,bình luận nào cũng cực kì khó nghe, tiêu điểm chính là thương cảm cho Tịch Uyên. Cô gấp máy tính lại tồi suy tư vòng vo, phải làm sao để giải quyết đây? Cô chỉ mới 20 tuổi, chuyện này đến thật bất ngờ khiến cô trở nên bí bách. Nổi tiếng là hoa khôi của trường đại học H, vừa học giỏi, xinh đẹp, đến giáo viên các môn còn quan tâm đến cô. Vậy mà lại dính vết nhơ như thế này thật khiến người ta thấy vọng. An Nhiên cứ ngồi suy nghĩ mãi.
Diệp An Tuấn đã có được thông tin của cô, rất hoàn hảo. Anh cũng không muốn đính hôn cùng Tịch Uyên nên sẽ phải nhờ vả đến cô một chuyến rồi. Anh mỉm cười nhẹ, nụ cười khá nham hiểm.Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra, nhập dãy số trên tờ giấy thông tin rồi gọi.Đầu dây bên kia vừa nghe máy thì đã vội hỏi
- Cho hỏi là ai vậy?
Im lặng một chút không có ai đáp trả cô mới hỏi lại lần nữa. Lúc này Ân Tuấn mới lên tiếng
- Xin chào Hạ tiểu thư! Tôi là người vừa ngủ cùng với cô đêm qua – Giọng nói có chút ma mị, lạnh lùng mà lại xa cách, thậm chí còn có chút trêu chọc.
- Anh là Diệp Ân Tuấn? Sao anh lại có số của tôi?– Anh Nhiên lộ rõ vẻ ngạc nhiên qua giọng nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Giọng điệu có chút trêu đùa này của Diệp Ân Tuấn làm cho người khác cảm thấy bất an lo sợ – Hạ tiểu thư, muốn có số của cô không khó chút nào cả.
- Anh gọi cho tôi có chuyện gì?
- Chỉ là muốn gặp cô để bàn chút chuyện...
- Tôi với anh chẳng có gì để nói cả. Chuyện đêm qua xem như chưa xảy ra đi. Chúng ta đều là người trưởng thành cả, chỉ là tình một đêm thôi mà, tôi cũng không hẳn là quen biết anh để chúng ta gặp mặt riêng.
- Cô cứ yên tâm, tôi chỉ muốn hỏi Hạ tiểu thư đây một vài chuyện đã xảy ra để tiện đường giải quyết thôi, sẽ không làm gì cô.
- Thật sao? Vậy gửi thời gian và địa chỉ đi tôi sẽ đến. – An Nhiên không suy nghĩ nhiều, nếu hắn thật sự giải quyết chuyện này giúp cô thì thực là quá tốt rồi.
–Vậy ngày mai cô rảnh chứ?
–Chiều mai tôi rảnh.
– Được vậy tôi sẽ gửi địa chỉ. Tạm biệt.
Diệp Ân Tuấn ngắt máy trước, ánh mắt sâu xa có vẻ đang tính toán chuyện gì đó. Cảm giác anh rất bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.