Chương 47: Giữ đứa bé
Sau một buổi sáng vất vả, Mộc Tử Niên và Lệ Lệ đi vào văn phòng làm việc, nhìn kết quả mà mình phải cố gắng suốt bao nhiêu năm qua mới có được cả hai vô cùng xúc động. Ôm chặt lấy Lệ Lệ trong lòng, Mộc Tử Niên thủ thỉ:
- Chúc mừng sự thành công của chúng ta. Sau này nhờ cậu chỉ giáo nhiều hơn nhé.
Lệ Lệ cũng vui vẻ ôm lấy cô. Lúc này, Mộc Tử Niên mới nhớ đến chuyện quan trọng hơn. Từ hôm ở nhà của Lệ Lệ trở về, cô vẫn chưa có thời gian để nói chuyện hẳn hoi, tử tế với Lệ Lệ. Bây giờ chính là lúc thích hợp nhất rồi.
- Cậu quyết định như thế nào rồi? Có muốn giữ đứa bé lại không?
Lệ Lệ bị hỏi liền ngây người. Cô thật sự chưa quyết định được chuyện này. Cô cũng muốn giữ đứa bé lại nhưng cô sợ…sợ bản thân mình không thể tròn trách nhiệm của một người mẹ càng sợ hơn là con của cô sau này sẽ bị người đời chỉ trích, chê bai. Rồi còn với Lệ gia nữa. Cô chưa từng nghĩ nếu nói chuyện này với Lệ gia thì cô sẽ rơi vào hoàn cảnh như nào. Với Lệ gia mà nói, việc nhận nuôi cô chính là sai lầm lớn nhất của họ. Giờ đây mà nói chuyện này với họ, họ sẽ đối xử với cô và con cô ra sao?
Thấy được sự khó xử trên khuôn mặt của Lệ Lệ, Mộc Tử Niên cũng hiểu được hoàn cảnh hiện tại của Lệ Lệ. Cô an ủi:
- Không sao. Nếu khó khăn trong việc lựa chọn quá thì chúng ta bỏ đứa bé đi được không?
Lệ Lệ kinh ngạc nhìn Mộc Tử Niên, cô vô thức đưa tay đặt lên bụng mình:
- Bỏ…bỏ đứa bé?
Thật sự trong đầu Lệ Lệ dù thế nào đi nữa cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ bỏ đứa bé. Nhưng nếu không thể đem lại cho bé một cuộc sống tốt thì bỏ đi không phải là lựa chọn hợp lý nhất rồi sao?
Mộc Tử Niên gật đầu:
- Đúng vậy! Cậu nghĩ xem, cuộc đời chúng ta còn dài, cậu vẫn còn có nhiều cơ hội để có những đứa bé khác. Nếu đứa bé này khiến cậu khó xử thì tớ nghĩ nên bỏ sẽ tốt cho cả cậu, cả đứa bé còn cả Adis nữa. Cậu cứ suy nghĩ đi.
- Tớ thấy bỏ đứa bé cũng là một cách…
Lời còn chưa nói xong, cánh cửa bất ngờ mở ra. Adis với khuôn mặt vô cùng tức giận đi vào. Anh không nói không rằng trực tiếp kéo Lệ Lệ rời đi. Thấy vậy, Mộc Tử Niên vội vàng nhắc nhở:
- Adis, cậu nhẹ nhàng thôi, tiểu Lệ còn đang mang thai đó.
Kéo Lệ Lệ đến một chỗ khác. Adis giận dữ hỏi:
- Cậu định bỏ con của chúng ta sao?
Thì ra anh phản ứng mãnh liệt như vậy là vì anh đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của cô và Mộc Tử Niên. Lệ Lệ dửng dưng đáp lại:
- Thì sao?
- Thì sao? Cậu nói vậy mà nghe được à Lệ Lệ? Dù thế nào đi nữa thì đó cũng là một sinh mạng, cũng là con của chúng ta mà. Chẳng lẽ cậu lại có thể nhẫn tâm đến vậy?
Lệ Lệ im lặng không đáp lại. Đây chính là điều mà Adis không hề thích ở cô. Mỗi lần xảy ra vấn đề nào đó thay vì nói ra để giải quyết, Lệ Lệ lại luôn chọn cách im lặng. Điều ấy cành làm cho sự việc khó giải quyết hơn.
- Cậu mau trả lời tôi đi. Cậu đừng có im lặng như vậy nữa được không?
Câu nói lặng lời của Adis khiến cho Lệ Lệ cảm thấy tủi thân. Cô bỗng nhiên bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt long lanh rơi xuống hai bên gò má.
Nhìn Lệ Lệ khóc, Adis bắt đầu lo lắng vội vàng dỗ dành cô. Bao nhiêu khí thế hừng hực lúc đầu giờ đây đều tan thành tro bụi.
- Tiểu Lệ đừng khóc. Tôi không có ý lớn tiếng với cậu. Đừng khóc nữa mà.
Dịu dàng ôm Lệ Lệ vào trong lòng. Lần này Lệ Lệ không hề né tránh. Cô để mặc cho Adis ra sức dỗ. Adis đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô để giúp cô lấy lại bình tĩnh. Nhưng càng lúc tiếng khóc của cô lại càng to hơn. Adis có thể cảm nhận được một mảng áo trước ngực đang ướt đẫm. Trong lòng anh đau xót vô cùng đành lấy tay lau nước mắt cho Lệ Lệ.
- Cậu đừng khóc nữa. Mọi thứ tôi nghe cậu hết có được không?
Lúc này Lệ Lệ mới ngẩng đầu lên nhìn.
- Thật sao?
- Thật mà. Mọi chuyện đều để cho cậu quyền quyết định. Nhưng riêng việc bỏ đứa bé là tôi sẽ không đồng ý đâu. Tôi nhất định sẽ làm mọi cách để cậu giữ lại đứa bé.
- Chúc mừng sự thành công của chúng ta. Sau này nhờ cậu chỉ giáo nhiều hơn nhé.
Lệ Lệ cũng vui vẻ ôm lấy cô. Lúc này, Mộc Tử Niên mới nhớ đến chuyện quan trọng hơn. Từ hôm ở nhà của Lệ Lệ trở về, cô vẫn chưa có thời gian để nói chuyện hẳn hoi, tử tế với Lệ Lệ. Bây giờ chính là lúc thích hợp nhất rồi.
- Cậu quyết định như thế nào rồi? Có muốn giữ đứa bé lại không?
Lệ Lệ bị hỏi liền ngây người. Cô thật sự chưa quyết định được chuyện này. Cô cũng muốn giữ đứa bé lại nhưng cô sợ…sợ bản thân mình không thể tròn trách nhiệm của một người mẹ càng sợ hơn là con của cô sau này sẽ bị người đời chỉ trích, chê bai. Rồi còn với Lệ gia nữa. Cô chưa từng nghĩ nếu nói chuyện này với Lệ gia thì cô sẽ rơi vào hoàn cảnh như nào. Với Lệ gia mà nói, việc nhận nuôi cô chính là sai lầm lớn nhất của họ. Giờ đây mà nói chuyện này với họ, họ sẽ đối xử với cô và con cô ra sao?
Thấy được sự khó xử trên khuôn mặt của Lệ Lệ, Mộc Tử Niên cũng hiểu được hoàn cảnh hiện tại của Lệ Lệ. Cô an ủi:
- Không sao. Nếu khó khăn trong việc lựa chọn quá thì chúng ta bỏ đứa bé đi được không?
Lệ Lệ kinh ngạc nhìn Mộc Tử Niên, cô vô thức đưa tay đặt lên bụng mình:
- Bỏ…bỏ đứa bé?
Thật sự trong đầu Lệ Lệ dù thế nào đi nữa cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ bỏ đứa bé. Nhưng nếu không thể đem lại cho bé một cuộc sống tốt thì bỏ đi không phải là lựa chọn hợp lý nhất rồi sao?
Mộc Tử Niên gật đầu:
- Đúng vậy! Cậu nghĩ xem, cuộc đời chúng ta còn dài, cậu vẫn còn có nhiều cơ hội để có những đứa bé khác. Nếu đứa bé này khiến cậu khó xử thì tớ nghĩ nên bỏ sẽ tốt cho cả cậu, cả đứa bé còn cả Adis nữa. Cậu cứ suy nghĩ đi.
- Tớ thấy bỏ đứa bé cũng là một cách…
Lời còn chưa nói xong, cánh cửa bất ngờ mở ra. Adis với khuôn mặt vô cùng tức giận đi vào. Anh không nói không rằng trực tiếp kéo Lệ Lệ rời đi. Thấy vậy, Mộc Tử Niên vội vàng nhắc nhở:
- Adis, cậu nhẹ nhàng thôi, tiểu Lệ còn đang mang thai đó.
Kéo Lệ Lệ đến một chỗ khác. Adis giận dữ hỏi:
- Cậu định bỏ con của chúng ta sao?
Thì ra anh phản ứng mãnh liệt như vậy là vì anh đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của cô và Mộc Tử Niên. Lệ Lệ dửng dưng đáp lại:
- Thì sao?
- Thì sao? Cậu nói vậy mà nghe được à Lệ Lệ? Dù thế nào đi nữa thì đó cũng là một sinh mạng, cũng là con của chúng ta mà. Chẳng lẽ cậu lại có thể nhẫn tâm đến vậy?
Lệ Lệ im lặng không đáp lại. Đây chính là điều mà Adis không hề thích ở cô. Mỗi lần xảy ra vấn đề nào đó thay vì nói ra để giải quyết, Lệ Lệ lại luôn chọn cách im lặng. Điều ấy cành làm cho sự việc khó giải quyết hơn.
- Cậu mau trả lời tôi đi. Cậu đừng có im lặng như vậy nữa được không?
Câu nói lặng lời của Adis khiến cho Lệ Lệ cảm thấy tủi thân. Cô bỗng nhiên bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt long lanh rơi xuống hai bên gò má.
Nhìn Lệ Lệ khóc, Adis bắt đầu lo lắng vội vàng dỗ dành cô. Bao nhiêu khí thế hừng hực lúc đầu giờ đây đều tan thành tro bụi.
- Tiểu Lệ đừng khóc. Tôi không có ý lớn tiếng với cậu. Đừng khóc nữa mà.
Dịu dàng ôm Lệ Lệ vào trong lòng. Lần này Lệ Lệ không hề né tránh. Cô để mặc cho Adis ra sức dỗ. Adis đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô để giúp cô lấy lại bình tĩnh. Nhưng càng lúc tiếng khóc của cô lại càng to hơn. Adis có thể cảm nhận được một mảng áo trước ngực đang ướt đẫm. Trong lòng anh đau xót vô cùng đành lấy tay lau nước mắt cho Lệ Lệ.
- Cậu đừng khóc nữa. Mọi thứ tôi nghe cậu hết có được không?
Lúc này Lệ Lệ mới ngẩng đầu lên nhìn.
- Thật sao?
- Thật mà. Mọi chuyện đều để cho cậu quyền quyết định. Nhưng riêng việc bỏ đứa bé là tôi sẽ không đồng ý đâu. Tôi nhất định sẽ làm mọi cách để cậu giữ lại đứa bé.