Chương 10: Sói Đại Ca Thật Giống Tiểu Bạch Kiểm
Nguyệt Nguyệt nghe xong liền vô cùng vui vẻ tặng cho Long Mặc Uyên một nụ hôn. Rồi lại nắm bàn tay có phần thon dài của anh đùa nghịch rồi cười khúc kha khúc khích.Long Mặc Uyên đưa Nguyệt Nguyệt về nhà của anh, lại sai quản gia chuẩn bị phòng cho Nguyệt Nguyệt và một số đồ đạc cần thiết. Vì có lẽ Lăng gia lần này gặp phải rắc rối lớn rồi nên Nguyệt Nguyệt cũng phải ở chỗ anh lâu dài.Mới đó thoáng một cái đã đến giờ ăn cơm Nguyệt Nguyệt cùng Long Mặc Uyên cùng nhau dùng bữa. Trên chiếc bàn dài bày cả chục món với các cách chế biến phong phú và nguyên liệu đặc sắc. Chiếc bát nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt chất đầy các loại món ăn mỗi thứ ít hệt như một ngọn núi luôn.Nguyệt Nguyệt thấy đồ ăn ngon là cười tít mặt một miếng lại một miếng hệt như con sóc nhỏ ra sức gặm nhấm. Bữa cơm giữa Nguyệt Nguyệt và Long Mặc Uyên cứ thế trôi qua vô cùng hài hòa. Khung cảnh lúc này khiến cho người ta cảm nhận được cái không khí ấm áp của một bữa cơm gia đình. Nhưng bữa cơm gia đình ấm áp đối với những đứa trẻ được sinh ra trong giới thượng là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ.Lăng Du Nguyệt tuy là từ sau khi mất đi ba mẹ vẫn được Lăng lão gia nuông chiều nhưng ông cũng không thể cho cô cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Bởi vì ông là trụ cột của Lăng gia, cũng là người điều hành của Lăng thị mỗi ngày đều diễn ra vô cùng bận rộn.Còn đối với Long Mặc Uyên cũng vậy nhưng chí ít anh còn có ba mẹ. Nhưng hôn nhân của họ chính là hôn nhân ép buộc giữa hai gia tộc trong mắt họ chỉ có tiền tài và hạnh phúc của riêng mình. Họ chưa bao giờ quan tâm hay chăm sóc anh.Có lẽ số phận đã an bài và định sẵn mọi thứ rồi. Cuộc đời này của hai người đã định sẵn là sẽ trói chặt vào nhau mãi không xa rời rồi.Ăn cơm nước xong xuôi Nguyệt Nguyệt nằm trên sô pha xem phim hoạt hình, Long Mặc Uyên vì còn một số công việc xử lý nên đang ở trong thư phòng làm việc.Nguyệt Nguyệt đúng giờ trở về phòng ngủ nhưng tới nửa đêm trời bỗng dưng đổ mưa sấm sét đánh liên tục như đang xé toạc bầu trời ra thành nhiều mảnh. Nguyệt Nguyệt bị tiếng sấm sét làm tỉnh dậy sau liền rơi vào hoảng loạn sợ hãi xô đổ một số đồ đạc trong phòng. Long Mặc Uyên ở trong phòng làm việc bỗng dưng nghe được tiếng đồ đạc rơi vỡ phát ra từ phòng của Nguyệt Nguyệt liền nhanh chóng lao tới hướng phòng của cô.Long Mặc Uyên nhanh chóng ôm Nguyệt Nguyệt đang ngồi co ro khóc nức nở ở một góc trong phòng , liên tục trấn an cô."Nguyệt Nguyệt Nguyệt ngoan có anh đây rồi không cần phải sợ. Anh sẽ mãi ở bên cạnh và bảo vệ Nguyệt Nguyệt!"Nguyệt Nguyệt hai tay ôm chặt đầu ngồi co ro trong mắt trong đôi mắt bình thường tròn xoe hoạt bát bây giờ chỉ còn lại là sự trống rỗng không có tiêu cự. Một lúc sau thì Nguyệt Nguyệt ngất lịm đi trong vòng tay của Long Mặc Uyên.Long Mặc Uyên nhanh chóng gọi quản gia gọi bác sĩ tư nhân tới. Vì căn phòng này bị Nguyệt Nguyệt làm cho lộn xộn rồi không thể ở được nữa nên anh nhanh chóng bế cô về phòng của mình.Bác sĩ tư nhân sau khi nhận được điện thoại của quản gia liền lập tức xuất phát. Trong thời gian chờ bác sĩ tới long Mặc Uyên vẫn luôn nắm chặt tay của Nguyệt Nguyệt không buông. Dường như Long Mặc Uyên sợ, sợ nếu như anh buông tay ra thì cô sẽ biến mất vậy.Bác sĩ tư nhân khám xong thì lắc đầu thở dài. Sau đó nhìn Long Mặc Uyên nghiêm trọng nói về bệnh tình của Nguyệt Nguyệt."Long tổng bệnh tình của cô gái này rất nghiêm trọng. Nếu được ngày mai Long tổng hãy sắp xếp đưa cô ấy tới bệnh viện X để tôi đích thân kiểm tra lại một lần nữa mới có bệnh án cụ thể!"Long Mặc Uyên nhớ lại đây không phải là lần đầu tiên chứng kiến Nguyệt Nguyệt bỗng dưng ngất đi. Anh cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề nên trầm giọng đáp, rồi lại ra hiệu cho quản gia tiễn bác sĩ."Ngày mai sắp xếp lịch đi tôi sẽ đưa cô ấy tới khám!"Sau khi trong phòng chỉ còn lại mình Long Mặc Uyên và Nguyệt Nguyệt anh ôm lấy cô nghẹn ngào nói không thành tiếng. Anh nhẹ nhàng vén chăn nằm xuống bên cạnh rồi ôm lấy cô vào lòng. Long Mặc Uyên tham lam cảm nhận được mùi hương hoa nhài thoang thoảng phát ra từ trên người Nguyệt Nguyệt, rồi lại tham lam cảm nhận hơi ấm từ trên người cô rồi tới gần sáng anh mới chìm vào giấc ngủ.Hôm sau sáng sớm Nguyệt Nguyệt đã tỉnh dậy, vừa mở mắt ra trước mặt cô chính là khuôn mặt đang ngủ say của Long Mặc Uyên. Nguyệt Nguyệt bất giác đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của anh, sau đó cô cười khúc kha khúc khích, khẽ thì thầm."Oa mặt của Uyên thật là dễ thương! Thiệt giống mấy tiểu bạch kiểm trong phim à nha."Giấc ngủ của Long Mặc Uyên thường không sâu, từ lúc Nguyệt Nguyệt cử động thì anh đã tỉnh rồi. Nhưng anh muốn xem cô muốn làm gì những câu nói của Nguyễn lại là một vết thương chí mạng. Khuôn mặt của Long Mặc Uyên đen lại mở mắt ra nhìn chằm chằm vào cái khuôn mặt đang suy nghĩ mấy thứ xấu xa lung tung vớ vẩn kia.