Chương 8: Người Bệnh Tâm Thần Nặng
Ánh nắng tươi sáng, tâm trạng Trương Mỹ Lan rất tốt, hẹn mấy bà chủ rảnh rỗi cùng nhau làm đẹp ở một spa tư nhân, điện thoại di động vang lên hai tiếng, bà ta thuận tay cầm lên mở ra, là một số điện thoại xa lạ.Mở ra thì thấy mấy tấm hình.Bà ta nhìn kỹ, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt. Mấy tấm hình trên điện thoại là hình một người phụ nữ hai bên tóc mai đều hoa râm, mắt ngẩn ra trống rỗng, mặc quần áo bệnh nhân, mặt mũi tiều tụy, gương mặt vô cùng giống với Đường Thanh Tâm.Phía trên mấy tấm hình là một tin nhắn: "Mẹ ruột của Đường Thanh Tâm, người bệnh tâm thần nặng, hiện ở Viện điều dưỡng tâm thần nặng ở thành phố Hải Phòng."Mà mấy bức ảnh phía sau là hình giấy chẩn đoán không thể sinh con và hình siêu âm của một bệnh viện ở thành phố Hải Phòng.Phía trên có lời chẩn đoán bệnh của bác sĩ, lời ít mà ý nhiều: Đường Thanh Tâm, giới tính nữ, ống dẫn trứng bị tắc, không thể sinh con.Mấy tấm hình đủ sức nổ tung đó làm Trương Mỹ Lan bối rối.Bà ta gọi lại, nhưng không có ai bắt máy.Dựa vào vẻ ngoài của người phụ nữ có trạng thái tinh thần không ổn này là có thể nhìn ra, bà chính là mẹ ruột của Đường Thanh Tâm.Mà trên giấy khám của bệnh viện có ghi rõ ràng số chứng minh và số điện thoại di động của Đường Thanh Tâm, xác nhận không sai.Cộng thêm hai người kết hôn đã lâu nhưng không có một chút động tĩnh, trong lòng Trương Mỹ Lan vốn bất mãn cũng không nhịn được cơn tức trong lòng nữa.Bà ta muốn nhanh chóng gọi con trai về, xem rốt cuộc anh đã lấy kiểu phụ nữ gì thế này.Gia thế không sạch sẽ, mẹ là người bị bệnh thần kinh, kết hôn đã lâu nhưng không sinh con được.Thật may là chưa sinh, nói không chừng cũng là người không bình thường.Loại bệnh tâm thần sẽ di truyền cho cả gia tộc. Nhà họ Lệ tuyệt đối sẽ không công nhận một đứa con dâu không rõ ràng như thế.Cho dù là điểm nào cũng đủ để trục xuất cô ra khỏi nhà họ Lệ.Nghiêng đầu nhìn mấy người phụ nữ cao quý bên cạnh, Trương Mỹ Lan cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, thừa dịp lúc thay quần áo gọi điện thoại cho con trai, Lệ Thiên Minh ở đầu dây bên kia nghe giọng mẹ có vẻ tức giận, anh khẽ cau mày."Thiên Minh, mẹ không quan tâm con bận thế nào, sớm dẫn cô ta về đi, mẹ có lời muốn nói với con".Trương Mỹ Lan nhìn xung quanh, may mà mấy bà chủ cao quý kia không chú ý tới sắc mặt của mình, nếu không chuyện xấu này mà truyền ra ngoài, nhà họ Lệ bọn họ nào còn mặt mũi mà sống ở thành phố này nữa? Đừng nói chi bây giờ bà ta còn là nhân vật được các bà chủ cao quý này hâm mộ.Oán hận cúp điện thoại, lại gửi tin nhắn cho Đường Thanh Tâm, sau đó tươi cười đối mặt với những bà chủ cao quý kia, nhiều năm qua ngầm dần tranh đấu trong chốn hào môn, bà ta đã luyện được một thân bản lĩnh là mặt mũi có bị cắn nát thì cũng phải nuốt cơn tức vào.Mà lúc này Đường Thanh Tâm đang ở trên giường khách sạn, trải qua một đêm giày vò với cường độ cao, mệt đến mức toàn thân đau nhức không dứt.Cô sờ điện thoại di động, đã là một giờ chiều, có thể thấy được tối hôm qua lăn lộn đến mức nào.Trên điện thoại có mấy tin nhắn, cái sớm nhất chính là của Lệ Thiên Minh: Hôm nay nghỉ ngơi đi, lần sau tái phạm thì tự gánh lấy hậu quả.Còn có một tin là của mẹ chồng Trương Mỹ Lan, giọng điệu vội vàng kêu cô buổi tối cần về sớm một chút, cùng Lệ Thiên Minh về ăn cơm tối.Cái thứ ba: “Thanh Tâm, anh về thành phố Hải Phòng rồi”.Hiện rõ tên người gửi là Lệ Bách Nhiên.Đường Thanh Tâm hơi ngẩn ra.Anh ấy về rồi.Lệ Bách Nhiên... một cái tên mà Đường Thanh Tâm quen thuộc và ghi lòng tạc dạ, chỉ là một cái tên cũng đủ khiến cho cô cảm thấy đau đớn.Cô cho là anh ấy rời đi, thời gian dần trôi qua, có vài ký ức và nỗi đau sẽ dần dần bị quên lãng, giảm bớt đi.Cho đến lúc này khi nhìn thấy cái tên đã từng xuất hiện trong những năm tháng tốt đẹp nhất của cuộc đời cô, Đường Thanh Tâm mới biết cái gì gọi là không quên được.Ngẩn người nhìn tên người gửi trên màn hình điện thoại di động, Đường Thanh Tâm rơi vào vòng xoáy ký ức ngắn ngủi, trong chốc lát, cô lắc lắc đầu, trượt đi, xóa tin nhắn Lệ Bách Nhiên gửi.Có người nói đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cô bây giờ có tư cách gì đi gặp Lệ Bách Nhiên đây? Không gặp gỡ, không dây dưa chính là cách ứng đối tốt nhất.