Chương 11: Chương 11
Sau khi rời khỏi nhà hàng hai người bị Thiên Ái kéo đến câu lạc bộ xa hoa nhất của thành phố A.Uyển Tình thật không thể ngờ trong hai ngày liên tiếp mình lại đến nơi này lần nữa.Trước kia, hoàn cảnh vô cùng khó khăn sao cô lại có thể đặt chân đến nơi này vui chơi như những cậu ấm cô chiêu được chứ.Kể cả sau khi tốt nghiệp, có được vị trí thư kí tổng giám đốc nhưng cô cũng không dám buông thả bản thân.Tiền cô kiếm được đều để trang trải cuộc sống nhưng phần lớn là tích góp để mua nhà cho mẹ và nuôi đứa em gái đang học trung học.Sau khi li hôn với người chồng tệ bạc kia cô đã đưa mẹ và em gái về quê ngoại.Nhà hiện nay họ đang ở cũng chỉ là sống nhờ cậu mợ.Tuy cậu mợ cũng không có đòi tiền thuê nhà nhưng cô vẫn kiên quyết trả tiền, vì gia đình cô đã nợ họ quá nhiều rồi.Với lại họ còn hai người con trai, sau này cũng sẽ thành gia lập thất cũng cần phải có nơi ở.Cuộc sống đi đến được hôm nay cũng không hề dễ dàng nên đừng nói đến việc ăn chơi với cô.Nhưng gần đây có quá nhiều chuyện, và cả Thiên Ái nên cô mới chấp nhận buông thả bản thân một ngày nghỉ ngơi thật tốt.Lần thứ hai tới đây Uyển Tình vẫn bị choáng bởi không khí náo nhiệt ánh đèn rực rỡ trên sàn nhảy, tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến ba người khẽ nhíu mày.Vừa nhìn là biết họ cũng không kham gì cho lắm nhưng đã nói là đi giải tỏa nên họ nhanh chóng tìm nơi khá yên tĩnh cách xa sàn nhảy ngồi xuống.Mới ngồi xuống Thiên Ái là người nhiệt tình nhất, nhanh chóng gọi rất nhiều bia đến.Hai người còn lại ngạc nhiên không nói lên lời, mặt đờ đẫn.Họ không ngờ cô gái nhỏ này lại gọi nhiều bia như thế, đây là muốn cả lũ không bò về được à?Vẫn là Uyển Tình lên tiếng ngăn cản:- Này, cậu muốn đêm nay bọn mình ngủ ở đây luôn đây à.Lát nữa say rồi làm sao vác xác về?- Tiểu Tình Tình, cậu lo lắng thế là gì.Có chút xíu thôi à, mình đây uống tốt lắm, không gục được đâu.Nói xong cô còn cười hì hì, với tay lấy một chai khui ra.Uyển Tình thật cạn lời với cô bạn này.Nếu cô ấy mà uống tốt thì sao hôm qua lại say đến bất tỉnh nhân sự.Cũng may hôm qua cô gặp người tốt, là anh ta đã gọi cho cô đến đón.Nếu không thì chắc bị ai khiêng đi bán cũng không biết.Cô biết mình không thể ngăn được cô ấy nên chỉ có thể thầm nghĩ mình sẽ uống ít thôi.Nhưng nghĩ đến bộ dạng say khướt như hôm qua của Thiên Ái cô lại cảm thấy có chút… *_*Trình Hạo vẫn im lặng quan sát hai cô gái lúc này mới lên tiếng:- Hai người không cần lo.Nếu say anh nhất định sẽ đưa hai đứa an toàn trở về.- Êy, đúng là đại anh hùng của bọn em.Đó, anh Hạo cũng đã nói vậy rồi cậu không phải lo lắng.Thiên Ái vui như một đứa trẻ, đắc ý quay sang nói với Uyển Tình.Anh cũng đã nói như vậy rồi cô cũng không thể phản đối gì thêm.Cô nghĩ coi như lần này như vậy đi.Sau khi gạt bỏ mọi trở ngại trong đầu, cô cũng bắt đầu nhập cuộc nhưng không điên cuồng như Thiên Ái.Tầm một tiếng sau, những chai bia đã lăn lóc trên bàn, còn Thiên Ái sớm đã không còn nhận ra mình đang ở đâu nữa rồi.Không còn tỉnh táo cô bắt đầu làm loạn, đứng dậy hát rồi lại ngồi thụp xuống níu kéo, bám víu vào Uyển Tình lảm nhảm, chốc lát lại ngọ nguậy như con sâu khoai.Cô không bất ngờ lắm với kiểu say rượu làm loạn này của cô ấy.Lần này coi như là nhẹ hơn tối qua rồi, không khóc không nháo là phước lành trời ban cho.Trình Hạo nói là đi cùng bảo vệ hai cô gái nên anh không uống nhiều, bản thân vẫn còn rất tỉnh táo.Anh đề nghị:- Tình Tình, chúng ta đưa em ấy về thôi.Muộn rồi.Uyển Tình không được tỉnh táo bằng anh nhưng cũng tốt hơn con sâu rượu kia nhiều.Khi nghe anh nói vậy cô liền gật đầu đồng ý.Trình Hạo đang định đi tới đỡ Thiên Ái về nhà thì chuông điện thoại bất ngờ vang lên.Là số của mẹ anh, anh chắc là bà gọi đến là muốn hỏi thăm tình hình của anh khi mới về nước.Anh nói với Uyển Tình:- Tiểu Tình em với Thiên Ái ở đây chờ anh chút, anh đi nghe điện thoại.- “Ừm, bọn em ở đây đợi anh.” Cô nhẹ nhàng gật đầu đáp.Sau đó Trình Hạo liền chạy đi nghe điện thoại.Mà sau khi anh rời đi, có mấy tên đã để ý hai cô gái từ lâu.Một người thanh thuần, tinh khiết còn một người quyến rũ, trưởng thành.(Và tất nhiên quyến rũ trưởng thành không phải chỉ Uyển Tình được rồi.)Hai cô gái này bọn chúng đã thèm khát từ khi họ mới bước vào rồi.Đúng là cái tật mê gái đầu thai cũng không hết.Nhân cơ hội Trình Hạo rời khỏi, bọn chúng liền không kiêng kị gì nữa mà bước tới trêu ghẹo.Uyển Tình sớm đã phát hiện có gì không đúng, nhất là khi Trình Hạo rời đi mà lúc này cô lại nhìn thấy ba tên đàn ông đang đi tới chỗ họ.Trên gương mặt chúng là nhìn thấy ba chữ khắc rõ trên trán: “Đồ háo s@c”.Nếu bây giờ không mau chóng rời khỏi e rằng sẽ xảy ra chuyện.Uyển Tình nhanh chóng kéo Thiên Ái đứng dậy chuẩn bị rời đi nhưng vừa đi được mấy bước đã bị chặn lại.- Kìa hai em, đi đâu mà vội vàng thế? Không ở lại chơi với bọn anh một lúc sao?Thái độ vô sỉ của họ làm cô thấy buồn nôn, rất muốn chửi cho bọn chúng một trận.Nhưng bây giờ Trình Hạo không có đây mà Thiên Ái còn đang trong tình trạng như vậy, tốt nhất là bớt một chuyện còn hơn.Cô không muốn để ý tới họ, xoay người muốn đi nhưng chúng nhất định không tha.Mỹ nữ đến tận miệng rồi mà không ăn thì rất lãng phí đó.Uyển Tình có chút phát hỏa, khó chịu hỏi:- Mấy người muốn gì?Ba tên đó nghe cô hỏi như vậy liền quay sang nhau cười ha hả.Tiếng cười thật bỉ ổi khiến tai cô muốn mọc gai luôn.Một tên tóc vàng lên tiếng:- Cô em biết rồi sao còn hỏi làm gì.Vui vẻ với anh đêm nay anh, cả đời này cho em sống sung sướng.Hề hề.Nghe mấy lời ghê tởm này, đầu cô như muốn bốc hỏa, kích động muốn đánh cho hắn một trận.Nhưng vừa mới định tiến tới chơi cùng hắn thì lại nhớ ra mình còn đang vác theo một tiểu quỷ say mềm.Cô sợ cô buông tay Thiên Ái sẽ bị chúng mang đi mất.Cuối cùng cô đành kiềm chế lại, cố gắng thoát khỏi nhưng cánh tay lại bị một tên giữ lại còn tên khác nhân lúc cô bận rộn cướp lấy Thiên Ái.Nhìn bạn mình bị chúng bắt lại cô gấp tới độ không biết làm sao.Trong khi bên này đang ồn ào, ở một góc khuất Lâm Trạch Dương đang cùng với một người đàn ông thưởng thức rượu ngon.Người đàn ông ngồi cạnh anh cũng không hề kém cạnh, ngoại hình cùng khí chất vô cùng xuất chúng, không thể coi thường.Thái độ của Lâm Trạch Dương vẫn luôn lạnh nhạt với mọi chuyện xung quanh nhưng người ngồi bên cạnh lại không trầm tĩnh như vậy.- Trạch Dương cậu có thấy mấy tên mắt chó không biết nơi này là đâu không? Dám đến đây làm loạn.Âu Dương Hàn – anh em chí cốt của Lâm tổng tài cười cười nói với anh.Anh ta không chỉ là anh em tốt của anh mà còn là chủ nhân bí ẩn của câu lạc bộ này.Thường ngày tính tình của anh ta rất tốt nhưng hôm nay lại có ba tên không biết lượng sức mình vi phạm quy tắc mà anh đề ra khiến anh ta vô cùng không hài lòng.Anh ta đã quan sát được một lúc rồi chợt nhận ra cô gái đang say mèm kia rất quen mặt, cảm thấy như đã từng gặp.Sau khi suy nghĩ một hồi cuối cùng anh ta đã nhớ ra.- Êy… Nhớ ra rồi, thì ra là cô ta.Lâm Trạch Dương phớt lờ cậu ta từ nãy giờ, lúc này mới khẽ ngẩng đầu hỏi một câu cụt ngủn:- Câu quen?- Đúng rồi.Không những vậy mình có lòng tốt gọi người đón cô ta đang say bất tỉnh nhân sự vậy mà còn bị người yêu cô ta mắng cho một trận nữa.Đúng là không nên lo chuyện bao đồng mà.Âu Dương Hàn nhỏ giọng oán hận.Vốn anh ta định ra mặt xử lí việc này nhưng khi nhận ra cô thì lại muốn xem kịch hay thêm một chút nữa.Nhưng anh ta không thể ngờ được việc ngày hôm nay sẽ trở thành nỗi hận tương lai.Vì vậy đôi chân muốn đi bây giờ lại ngồi xuống tiếp tục xem vở kịch hay.Mà bên kia Thiên Ái bị một tên đàn ông giữ lấy còn bị hắn sờ mó lung tung khiến cô cảm thấy khó chịu.Cô cố gắng mở mắt xem rốt cuộc là tên bi3n thái nào thì nhìn thấy một tên vừa lùn vừa hói xấu xí khiến cô thấy buồn nôn.Vì vậy một giây sau khi hắn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị cô ói dội hết lên đầu.Chuyện này cũng không thể trách cô, có trách thì trách hắn quá lùn mà thôi.Nói gì đi nữa cô cũng là người mẫu, không cao sao được.Vậy thì phải trách ông trời nữa, ai bảo ông cho cô chiều cao như vậy làm gì.Tên lùn bị cô ói lên vừa nhơ nhuốc vừa hôi, hắn thẹn quá hóa giận liền đánh cho cô một bạt tai.Thấy Thiên Ái bị tát Uyển Tình đau lòng không thôi muốn xông lên đánh hắn ta một trận.Âu Dương Hàn nhìn thấy cảnh này cũng không còn tâm trạng xem kịch vui nữa xắn tay áo chuẩn bị làm một trận.- Mẹ nó.Ông đây ghét nhất là loại đàn ông đánh phụ nữ.Xem ông xử mày thế nào.Nhưng cả hai còn chưa kịp ra tay thì…- Ây, dám đánh chị đây sao.Tới số rồi.Bang…bang…bang…bang…bangggg…Ôi mẹ ơi.Cả một lũ ngây người.Còn tên kia chưa kịp phản ứng cái mặt đã xưng lên không khác gì trư bát giới.Tất cả mọi người thấy một màn này đều kinh hoàng cảm thấy người phụ nữ này thật đáng sợ.Nhưng còn người nào đó vừa đánh xong vẫn tỉnh bơ, lại tiếp tục nói:- Nè, sao mới có mấy cái mà mặt anh đã như vậy rồi.Da mặt mỏng thật.Bị một người phụ nữ đánh thành như vậy là nỗi sỉ nhục không thể chấp nhận được.Điều này khiến bọn chúng càng muốn có hai cô gái này, rồi sẽ từ từ dạy dỗ.Vì vậy bọn chúng định kéo hai người đi.Nhưng Thiên Ái bị chọc giận nên liền đá chỗ hiểm tên đang lôi kéo mình.Tên đó bị cô đá đau đến nỗi hít thở không thông, hai chân không vững ngã xuống đất.Hai tên còn lại thấy vậy liền muốn túm đánh cô.Uyển Tình cuối cùng không chịu được nữa tung cước đánh bay bọn chúng.Thật ra đến nơi xa học tập cô đã học taekwondo để tự bảo vệ bản thân.Không chỉ có cô đâu mà Thiên Ái cũng biết bởi vì hai ngươi đã cùng nhau học.Chỉ mất một vài phút Thiên Ái và cô đã hạ gục ba tên háo sắc.Nhìn chúng nằm r3n rỉ trên đất cô thầm khinh bỉ.Thấy Thiên Ái đánh xong đã tỉnh táo hơn nhiều, liền tới kéo cô ấy rời đi.Đúng lúc này Trình Hạo nghe mẹ càm nhàm xong chạy vào thì đã thấy một đống hỗn loạn.Nhìn bộ dạng hai cô gái với ba tên lăn ra đất kia anh liền hiểu chuyện gì xảy ra.Anh bước nhanh đến, lo lắng hỏi họ thế nào, có bị thương không.Nhìn thấy sự lo lắng của anh Uyển Tình rất cảm động, cô cười nói với anh:- Anh xem.Bọn em không sao.Hì.Trình Hạo thầm nghĩ cũng may là họ không sao, nấu không anh sẽ hối hận cả đời mất.- Không sao là tốt rồi.Anh đưa bọn em về.Nhìn thấy họ rời khỏi Âu Dương Hàn mới hoàn hồn.Một màn lúc nãy cũng quá là đỉnh rồi.- Không ngờ nha, hai cô gái nhỏ lại có sức lớn như vậy.Tưởng hôm nay được làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ.- Này sao cậu không có phản ứng gì à?…Im lặng.- Hừ.Không nói với tên mặt lạnh như cậu nữa.Tôi phải đi thu dọn tàn cuộc đây.Nói xong Âu Dương Hàn lập tức biến đi mất, để lại một mình Lâm Trạch Dương đang rơi vào trầm tư.Thật ra không phải anh không ngạc nhiên nhưng chỉ không biểu hiện ra mà thôi.Anh không ngờ cô thư kí đồng hành cùng anh hai năm qua lại có một mặt khác mà anh chưa từng được thấy.Anh không rõ cô rốt cuộc là người thế nào.Nhưng một cô gái thú vị như vậy thật khiến người khác phải tò mò.