Chương : 9
Sau khi trời sáng, Khương Xá cùng Lâm Gia đi tới công trường ở ngoại ô một chuyến. Người quản đốc quan sát Lâm Gia một hồi, gật đầu bằng lòng để cậu ở lại. Công việc của bọn họ ở đây là chuyển gạch, tính theo sản lượng, ai chuyển được nhiều thì tiền nhiều, lương cao. Lâm Gia tới muộn, những người khác đã bắt tay vào làm việc. Người quản đốc kí hợp đồng với cậu xong xuôi cũng vội vàng để cậu bắt đầu công việc. Khương Xá trong lúc ấy vẫn một mực ở bên cạnh nhìn cậu, ngồi bên chiếc bàn thấp, hai chân giang rộng, hai tay chống giữa hai chân tì lên mặt bàn, cúi đầu mặt đầy tò mò nhìn bọn họ. Lâm Gia vừa quay đầu liền nhìn thấy tư thế này của hắn, ánh nắng chiếu xiên phủ lên gương mặt của thiếu niên kia một tầng ánh sáng mỏng. Bốn mắt gặp nhau, người thiếu niên mấp máy môi một cái, nhẹ nhàng nói câu: “Cố gắng lên.”
Nếu là trước đây, Lâm Gia sẽ cảm thấy có chút xa lạ và bất an, nhưng ngay lúc này đây, cậu có cảm giác mình có đủ dũng khí để vượt qua tất cả.
Người quản đốc đã rời đi, Lâm Gia đi tới trước mặt Khương Xá, ngửa đầu nhìn hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng chẳng qua là gọi hắn một tiếng.
“A Xá.”
Khương Xá nhảy từ trên bàn xuống, kéo vai Lâm Gia lại ôm một cái: “Vậy, tớ đi trước đây.”
Lâm Gia gật đầu một cái, ngón tay không tự chủ níu lấy vạt áo của Khương Xá.
“Cậu tới đâu làm việc? Nếu như tớ hoàn thành xong sớm, tớ sẽ đi tìm cậu?”
“Cái này…”, Khương Xá gãi gãi mặt, tầm mắt dời đi, “Cậu không thể xong trước tớ được đâu.”
Ánh mắt Lâm Gia chăm chú nhìn hắn, trực giác mách bảo có điểm bất thường, nhưng mà cậu không kịp suy nghĩ nhiều thì người quản đốc đã giục hắn đi mất, không thể làm gì hơn là ôm một bụng đầy nghi vấn. Cậu đứng ở cửa nhìn bóng lưng Khương Xá, trong nắng ban mai, càng lúc càng xa dần.
Trong công trường, phần lớn đều là đàn ông trưởng thành, cường tráng, bền bỉ. Thấy Lâm Gia mải nhìn về hướng Khương Xá rời đi, không khỏi cảm thấy kì lạ: “Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn nhỏ như vậy mà đã bươn trải kiếm sống?”
Lâm Gia gánh cái giỏ, bên trong là những khối đá lớn nhỏ đủ cả, ép lên lưng cậu đầm đìa mồ hôi. Nghe vậy, cậu nhìn về phía người đàn ông đang hỏi mình. Người này vóc người vững chãi, ngũ quan đứng đắn, trên khuôn mặt dài có rất nhiều mụn ruồi. Đàn ông thay đổi chóng vánh, rất nhanh thôi sẽ trở nên tha hóa. Lâm Gia là người ôn hòa nhưng cũng không hướng nội, đem lại sự thoải mái khi nói chuyện với người khác, rất nhanh liền cùng những người nơi này hợp thành một nhóm. Tự nhiên cũng biết người kia, ở chỗ này, được gọi là Lão Chí. (*)
*chí: mụn ruồi, nốt ruồi.
Cậu không tiện đem chuyện trước kia của mình cùng Khương Xá nói ra, không thể làm gì khác hơn là cố giả bộ bất đắc dĩ thở dài nói: “Nhà nghèo, cũng không còn ai, không đọc được sách, chỉ có thể như vậy.”
Nơi đây, phần lớn đều là người nghèo, nghe những lời này cũng cảm thấy cảm động lây. Lão chí lại trượng nghĩa vỗ vai cậu một cái: “Không sao, chúng ta như vậy có thể kiếm miếng cơm sống qua ngày cũng không tệ. Trước đây đều là tiết kiệm tiền mấy năm, sau này ắt sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Ở nơi này, chú có chuyện gì không biết cặn kẽ có thể hỏi bọn anh. Chỉ là hai người các chú đúng thật là bạn tâm giao nha, sau này có “thăng quan tiến chức” thuận lợi cũng đừng quên cậu ấy.”
Nhắc một chút về Khương Xá, động tác của Lâm Gia liền theo bản năng dừng lại, nét mặt cũng chân thành hơn rất nhiều.
“A Xá vẫn luôn rất tốt, các anh không biết đâu, cậu ấy trước kia…”. Câu chuyện mở ra không nhịn được càng nói càng nhiều, ngay cả trong gió rét cũng cảm thấy ấm lên. Lão chí nhìn tinh thần phấn chấn của Lâm Gia không nhịn được ngắt lời: “Được rồi, được rồi. Tình cảm bạn bè của cháu cũng tốt quá đi, không trách cậu ấy lại đem công việc này nhường cho chú.”
Lâm Gia đang trên đà say sưa kể, trên mặt còn nở nụ cười, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ.
“Công việc? Nhường cho em?”
“Cái gì? Chú không biết?”, Lão Chí mặt đầy kinh ngạc, “Anh bạn nhỏ kia đúng là lợi hại, người đốc công đoán chừng là cố ý gây khó dễ cho cậu ta, để cậu ta mang bao cát cao bằng sửa người mình, nói là như vậy mới giao công việc cho. Bọn anh cũng nghĩ là cậu ta không làm được, ai mà biết cậu ta thật sự làm được, nhìn cánh tay gầy gò của cậu ta run rẩy đến mà thương! Hết lần này đến lần khác người quản đốc không cho phép thuê đồng thời cả hai người các chú, nếu không phải vì cậu nhóc ấy hai chọn một, cuối cùng giới thiệu chú…Không phải đâu, biểu cảm này của chú là gì đây, chú thật sự không biết hả?”
Viên đá trên lưng trong phút chốc nặng tựa ngàn cân. Hô hấp của Lâm Gia chợt ngưng lại, tim giật giật, càng lúc càng nhanh, cuối cùng nặng nề trầm xuống. Giống như ném đá lớn vào hồ, muôn ngàn gợn sóng còn loang. Cậu biết Khương Xá vì cậu mà tìm công việc này, nhưng không biết trong đó còn xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lão chí lo âu nhìn cậu một cái: “Không sao chứ?”
Qua hồi lâu, Lâm Gia chậm rãi thở phào một cái, thanh âm có chút run rẩy: “Vậy sau đó thì sao, chuyện sau đó thế nào?”
Lão Chí vuốt tay: “Anh nào biết, chỉ biết hắn thật sự vui vẻ, chỉ sợ rằng đầu năm nay công việc khó tìm như vậy, ai biết như thế nào đây, huống chi các chú đang ở lứa tuổi vị thành niên. Thật khó nói!”
Lòng Lâm Gia hoàn toàn trùng xuống.
Không trách cậu hỏi Khương Xá đi đâu làm việc, hắn luôn không nói câu nào.
Ngu ngốc!
Lâm Gia nhỏ giọng mắng một câu, hắn mắng Khương Xá ngốc, cũng chửi mình ngu xuẩn. Biết Khương Xá nhiều năm như vậy, đã sớm biết người này nói dối đạt tới trình độ lão luyện rồi, cậu cũng không nên tin hắn. Cái gì mà tìm được công việc thuận lợi nên tìm thêm cho cậu một công việc khác —–
Căn bản đều không có!
Tên Khương Xá lừa gạt này!
Khương Xá kia giờ đang đi đâu? Giống như kẻ lang thang vật vờ (*), lục tìm khắp các con phố lớn nhỏ, mỗi một nơi, một xó xỉnh sẽ đảo qua một lần. Vì tìm một việc làm, vì để có giường ngủ, có cơm ăn sao? Sau đó đêm về chạm mặt, lại trưng ra bộ dạng dửng dưng, đem chuyện xảy ra ban ngày tiếp tục lừa dối?
*Nguyên văn 游魂野鬼: du hồn dã quỷ
Lâm Gia mím chặt môi, chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh đó, cậu liền cảm giác khó thở.
“Lâm Gia ơi là Lâm Gia, mày đang làm cái gì vậy?”
Lão chí cảm thấy quái gở nhìn Lâm Gia đi sau lưng mình bỏ thêm vào sọt mấy chồng gạch, trên tay còn bê mấy chồng nữa. Cậu làm một mình như vậy, người lớn nhìn vào đều cảm thấy khổ cực. Lâm Gia bước đi nhanh, cắn răng trầm giọng nói: “Kiếm tiền.”
Lão chí nhất thời không nói: “À thì, người tới nơi này đều là vì kiếm tiền, chú đừng vội thế, chậm một chút cũng không sao đâu mà.”
Lâm Gia lắc đầu một cái, không nói gì.
Cậu như tự ngược mà gánh số đá nhiều hơn bình thường đi về phía trước, mồ hôi nóng từng hàng rơi xuống đất, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Khương Xá là tên lừa gạt, cậu ta là một tên ngốc, nhưng Khương Xá đối với cậu rất rất tốt, cậu không có được sự thông minh như Khương Xá, chỉ có thể vùi đầu cực khổ kiếm tiền, kiếm tiền lại kiếm tiền.
Chạng vạng, quần áo của cậu đã thấm đẫm mồ hôi.
Rõ ràng là trời lạnh như vậy, Lâm Gia một ngày làm việc cật lực, lại không cảm thấy một chút lạnh nào.
Rồi sau đó cậu trông ra xa xa liền nhìn thấy ——
Một người khoanh tay đổ bóng dưới ánh đèn đường, nheo mắt tựa hồ như đang chờ ai.
Lâm Gia đi nhanh tới dùng sức ôm chặt hắn. Trên người Khương Xá tỏa ra một cỗ mùi kì quái, cậu không ngại đem mặt chôn ở cổ hắn, rầu rĩ giống như một đứa trẻ bị thương. Cậu muốn nói, Khương Xá, đừng chỉ nghĩ cho tớ, ích kỉ một chút, tự do phóng khoáng một chút nữa, tớ không muốn nhìn thấy cậu như vậy.
Nhưng trong lòng cậu biết rất rõ, bọn họ cũng không có gì để mà phóng khoáng.
Khương Xá tưởng rằng cậu bị khi dễ, vẻ mặt thâm trầm, đẩy người ra một chút, cúi đầu gần sát mặt: “Có người bắt nạt cậu?”
Lâm Gia lắc đầu một cái, nén chua xót vào trong lòng, lộ ra nụ cười ôn nhu, cằm tay hắn: “Không có ai bắt nạt tớ cả, nơi này rất tốt, chẳng qua là cảm giác thật lâu không thấy cậu. Cậu chờ tớ làm gì, ở đây lạnh như vậy. Cậu nhìn tay mình xem, sắp đóng băng rồi này.”
Khương Xá cười một tiếng, ôm lấy vai của cậu: “Không sao, chỗ tớ tan việc sớm, huống chi hôm nay là ngày đầu tiên tớ có chút lo lắng. Ngày mai sẽ không làm như vậy, trở về thôi.”
“Ừ.” Lúc này Lâm Gia mới yên lòng, “Người cậu có mùi gì vậy?”
“Mùi?”. Khương Xá giơ tay áo lên ngửi một cái, bày ra biểu cảm chán ghét: “Đúng là có mùi thật, công việc của tớ chính là như vậy, cậu không cần bận tâm đâu.”
Trái tim Lâm Gia đập mỗi lúc một nhanh, dò hỏi: “Công việc gì?”
“Ừ…” Khương Xá cau mày trầm ngâm chốc lát, đột nhiên vỗ tay một cái, “Đúng rồi, công việc của tớ hoàn thành, mới vừa rồi được nhận tiền lương. Trên đường về nhìn thấy một tiệm bán kẹo, tớ có mua một ít. Cậu thích ăn không?”
Vừa nói, hắn lấy từ trong túi áo ra một vốc kẹo, đủ mọi màu sắc kẹo giấy, ở trong màn đêm vô cùng chói mắt.
Hắn rốt cuộc vẫn là không nói hắn tìm được công việc gì.
Lâm Gia bĩu môi, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Tớ rất thích, chỉ cần là cậu cho, đều ngon.”
Khương Xá nhướn nhướn mày, thu tay về: “Hết rồi, không cho cậu ăn, thật ra đây đều là —–“
Lâm Gia vội vàng giữ lấy tay Khương Xá trong tay mình, “Không được, cho tớ với —– tớ cũng muốn ăn.”
Công việc?
Khương Xá tìm được công việc thật sao?
Cậu bóc đường giấy, đem một viên bỏ vào trong miệng ngậm, mùi vị ngọt ngào tràn ngập trong lòng nhưng lại phảng phất một vị chua nhàn nhạt.
Thật ngọt.
Thật sự ngọt.
Nếu là trước đây, Lâm Gia sẽ cảm thấy có chút xa lạ và bất an, nhưng ngay lúc này đây, cậu có cảm giác mình có đủ dũng khí để vượt qua tất cả.
Người quản đốc đã rời đi, Lâm Gia đi tới trước mặt Khương Xá, ngửa đầu nhìn hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng chẳng qua là gọi hắn một tiếng.
“A Xá.”
Khương Xá nhảy từ trên bàn xuống, kéo vai Lâm Gia lại ôm một cái: “Vậy, tớ đi trước đây.”
Lâm Gia gật đầu một cái, ngón tay không tự chủ níu lấy vạt áo của Khương Xá.
“Cậu tới đâu làm việc? Nếu như tớ hoàn thành xong sớm, tớ sẽ đi tìm cậu?”
“Cái này…”, Khương Xá gãi gãi mặt, tầm mắt dời đi, “Cậu không thể xong trước tớ được đâu.”
Ánh mắt Lâm Gia chăm chú nhìn hắn, trực giác mách bảo có điểm bất thường, nhưng mà cậu không kịp suy nghĩ nhiều thì người quản đốc đã giục hắn đi mất, không thể làm gì hơn là ôm một bụng đầy nghi vấn. Cậu đứng ở cửa nhìn bóng lưng Khương Xá, trong nắng ban mai, càng lúc càng xa dần.
Trong công trường, phần lớn đều là đàn ông trưởng thành, cường tráng, bền bỉ. Thấy Lâm Gia mải nhìn về hướng Khương Xá rời đi, không khỏi cảm thấy kì lạ: “Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn nhỏ như vậy mà đã bươn trải kiếm sống?”
Lâm Gia gánh cái giỏ, bên trong là những khối đá lớn nhỏ đủ cả, ép lên lưng cậu đầm đìa mồ hôi. Nghe vậy, cậu nhìn về phía người đàn ông đang hỏi mình. Người này vóc người vững chãi, ngũ quan đứng đắn, trên khuôn mặt dài có rất nhiều mụn ruồi. Đàn ông thay đổi chóng vánh, rất nhanh thôi sẽ trở nên tha hóa. Lâm Gia là người ôn hòa nhưng cũng không hướng nội, đem lại sự thoải mái khi nói chuyện với người khác, rất nhanh liền cùng những người nơi này hợp thành một nhóm. Tự nhiên cũng biết người kia, ở chỗ này, được gọi là Lão Chí. (*)
*chí: mụn ruồi, nốt ruồi.
Cậu không tiện đem chuyện trước kia của mình cùng Khương Xá nói ra, không thể làm gì khác hơn là cố giả bộ bất đắc dĩ thở dài nói: “Nhà nghèo, cũng không còn ai, không đọc được sách, chỉ có thể như vậy.”
Nơi đây, phần lớn đều là người nghèo, nghe những lời này cũng cảm thấy cảm động lây. Lão chí lại trượng nghĩa vỗ vai cậu một cái: “Không sao, chúng ta như vậy có thể kiếm miếng cơm sống qua ngày cũng không tệ. Trước đây đều là tiết kiệm tiền mấy năm, sau này ắt sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Ở nơi này, chú có chuyện gì không biết cặn kẽ có thể hỏi bọn anh. Chỉ là hai người các chú đúng thật là bạn tâm giao nha, sau này có “thăng quan tiến chức” thuận lợi cũng đừng quên cậu ấy.”
Nhắc một chút về Khương Xá, động tác của Lâm Gia liền theo bản năng dừng lại, nét mặt cũng chân thành hơn rất nhiều.
“A Xá vẫn luôn rất tốt, các anh không biết đâu, cậu ấy trước kia…”. Câu chuyện mở ra không nhịn được càng nói càng nhiều, ngay cả trong gió rét cũng cảm thấy ấm lên. Lão chí nhìn tinh thần phấn chấn của Lâm Gia không nhịn được ngắt lời: “Được rồi, được rồi. Tình cảm bạn bè của cháu cũng tốt quá đi, không trách cậu ấy lại đem công việc này nhường cho chú.”
Lâm Gia đang trên đà say sưa kể, trên mặt còn nở nụ cười, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ.
“Công việc? Nhường cho em?”
“Cái gì? Chú không biết?”, Lão Chí mặt đầy kinh ngạc, “Anh bạn nhỏ kia đúng là lợi hại, người đốc công đoán chừng là cố ý gây khó dễ cho cậu ta, để cậu ta mang bao cát cao bằng sửa người mình, nói là như vậy mới giao công việc cho. Bọn anh cũng nghĩ là cậu ta không làm được, ai mà biết cậu ta thật sự làm được, nhìn cánh tay gầy gò của cậu ta run rẩy đến mà thương! Hết lần này đến lần khác người quản đốc không cho phép thuê đồng thời cả hai người các chú, nếu không phải vì cậu nhóc ấy hai chọn một, cuối cùng giới thiệu chú…Không phải đâu, biểu cảm này của chú là gì đây, chú thật sự không biết hả?”
Viên đá trên lưng trong phút chốc nặng tựa ngàn cân. Hô hấp của Lâm Gia chợt ngưng lại, tim giật giật, càng lúc càng nhanh, cuối cùng nặng nề trầm xuống. Giống như ném đá lớn vào hồ, muôn ngàn gợn sóng còn loang. Cậu biết Khương Xá vì cậu mà tìm công việc này, nhưng không biết trong đó còn xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lão chí lo âu nhìn cậu một cái: “Không sao chứ?”
Qua hồi lâu, Lâm Gia chậm rãi thở phào một cái, thanh âm có chút run rẩy: “Vậy sau đó thì sao, chuyện sau đó thế nào?”
Lão Chí vuốt tay: “Anh nào biết, chỉ biết hắn thật sự vui vẻ, chỉ sợ rằng đầu năm nay công việc khó tìm như vậy, ai biết như thế nào đây, huống chi các chú đang ở lứa tuổi vị thành niên. Thật khó nói!”
Lòng Lâm Gia hoàn toàn trùng xuống.
Không trách cậu hỏi Khương Xá đi đâu làm việc, hắn luôn không nói câu nào.
Ngu ngốc!
Lâm Gia nhỏ giọng mắng một câu, hắn mắng Khương Xá ngốc, cũng chửi mình ngu xuẩn. Biết Khương Xá nhiều năm như vậy, đã sớm biết người này nói dối đạt tới trình độ lão luyện rồi, cậu cũng không nên tin hắn. Cái gì mà tìm được công việc thuận lợi nên tìm thêm cho cậu một công việc khác —–
Căn bản đều không có!
Tên Khương Xá lừa gạt này!
Khương Xá kia giờ đang đi đâu? Giống như kẻ lang thang vật vờ (*), lục tìm khắp các con phố lớn nhỏ, mỗi một nơi, một xó xỉnh sẽ đảo qua một lần. Vì tìm một việc làm, vì để có giường ngủ, có cơm ăn sao? Sau đó đêm về chạm mặt, lại trưng ra bộ dạng dửng dưng, đem chuyện xảy ra ban ngày tiếp tục lừa dối?
*Nguyên văn 游魂野鬼: du hồn dã quỷ
Lâm Gia mím chặt môi, chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh đó, cậu liền cảm giác khó thở.
“Lâm Gia ơi là Lâm Gia, mày đang làm cái gì vậy?”
Lão chí cảm thấy quái gở nhìn Lâm Gia đi sau lưng mình bỏ thêm vào sọt mấy chồng gạch, trên tay còn bê mấy chồng nữa. Cậu làm một mình như vậy, người lớn nhìn vào đều cảm thấy khổ cực. Lâm Gia bước đi nhanh, cắn răng trầm giọng nói: “Kiếm tiền.”
Lão chí nhất thời không nói: “À thì, người tới nơi này đều là vì kiếm tiền, chú đừng vội thế, chậm một chút cũng không sao đâu mà.”
Lâm Gia lắc đầu một cái, không nói gì.
Cậu như tự ngược mà gánh số đá nhiều hơn bình thường đi về phía trước, mồ hôi nóng từng hàng rơi xuống đất, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Khương Xá là tên lừa gạt, cậu ta là một tên ngốc, nhưng Khương Xá đối với cậu rất rất tốt, cậu không có được sự thông minh như Khương Xá, chỉ có thể vùi đầu cực khổ kiếm tiền, kiếm tiền lại kiếm tiền.
Chạng vạng, quần áo của cậu đã thấm đẫm mồ hôi.
Rõ ràng là trời lạnh như vậy, Lâm Gia một ngày làm việc cật lực, lại không cảm thấy một chút lạnh nào.
Rồi sau đó cậu trông ra xa xa liền nhìn thấy ——
Một người khoanh tay đổ bóng dưới ánh đèn đường, nheo mắt tựa hồ như đang chờ ai.
Lâm Gia đi nhanh tới dùng sức ôm chặt hắn. Trên người Khương Xá tỏa ra một cỗ mùi kì quái, cậu không ngại đem mặt chôn ở cổ hắn, rầu rĩ giống như một đứa trẻ bị thương. Cậu muốn nói, Khương Xá, đừng chỉ nghĩ cho tớ, ích kỉ một chút, tự do phóng khoáng một chút nữa, tớ không muốn nhìn thấy cậu như vậy.
Nhưng trong lòng cậu biết rất rõ, bọn họ cũng không có gì để mà phóng khoáng.
Khương Xá tưởng rằng cậu bị khi dễ, vẻ mặt thâm trầm, đẩy người ra một chút, cúi đầu gần sát mặt: “Có người bắt nạt cậu?”
Lâm Gia lắc đầu một cái, nén chua xót vào trong lòng, lộ ra nụ cười ôn nhu, cằm tay hắn: “Không có ai bắt nạt tớ cả, nơi này rất tốt, chẳng qua là cảm giác thật lâu không thấy cậu. Cậu chờ tớ làm gì, ở đây lạnh như vậy. Cậu nhìn tay mình xem, sắp đóng băng rồi này.”
Khương Xá cười một tiếng, ôm lấy vai của cậu: “Không sao, chỗ tớ tan việc sớm, huống chi hôm nay là ngày đầu tiên tớ có chút lo lắng. Ngày mai sẽ không làm như vậy, trở về thôi.”
“Ừ.” Lúc này Lâm Gia mới yên lòng, “Người cậu có mùi gì vậy?”
“Mùi?”. Khương Xá giơ tay áo lên ngửi một cái, bày ra biểu cảm chán ghét: “Đúng là có mùi thật, công việc của tớ chính là như vậy, cậu không cần bận tâm đâu.”
Trái tim Lâm Gia đập mỗi lúc một nhanh, dò hỏi: “Công việc gì?”
“Ừ…” Khương Xá cau mày trầm ngâm chốc lát, đột nhiên vỗ tay một cái, “Đúng rồi, công việc của tớ hoàn thành, mới vừa rồi được nhận tiền lương. Trên đường về nhìn thấy một tiệm bán kẹo, tớ có mua một ít. Cậu thích ăn không?”
Vừa nói, hắn lấy từ trong túi áo ra một vốc kẹo, đủ mọi màu sắc kẹo giấy, ở trong màn đêm vô cùng chói mắt.
Hắn rốt cuộc vẫn là không nói hắn tìm được công việc gì.
Lâm Gia bĩu môi, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Tớ rất thích, chỉ cần là cậu cho, đều ngon.”
Khương Xá nhướn nhướn mày, thu tay về: “Hết rồi, không cho cậu ăn, thật ra đây đều là —–“
Lâm Gia vội vàng giữ lấy tay Khương Xá trong tay mình, “Không được, cho tớ với —– tớ cũng muốn ăn.”
Công việc?
Khương Xá tìm được công việc thật sao?
Cậu bóc đường giấy, đem một viên bỏ vào trong miệng ngậm, mùi vị ngọt ngào tràn ngập trong lòng nhưng lại phảng phất một vị chua nhàn nhạt.
Thật ngọt.
Thật sự ngọt.