Chương : 3
Nghe nói là gọi điện thoại cho Trang Húc Nhiên, đầu Diệp Lăng theo phản xạ bỗng phát đau, hắn nhìn Tào chính há to miệng, nhưng Tào chính đã bấm gọi.
“A lô, Húc Nhiên?” Tào chính dừng một chút rồi nói: “Không có việc gì, chẳng qua là tớ cùng Chí Hiên đến nhà ăn của trường, cậu đoán là chúng tớ gặp ai?” Tào chính đặc biệt liếc mắt qua Diệp Lăng, cười hì hì nói: “Nào, để cho anh ta nói với cậu hai câu.”
Tào chính đưa điện thoại vào lỗ tai Diệp Lăng, nháy mắt với hắn: “Sững sờ cái gì, nói đi a.”
Da đầu Diệp Lăng run lên, nghe thấy đầu dây bên kia phát ra giọng nói: “Diệp Lăng?” là giọng nói của Trang Húc Nhiên, bên kia rất yên tĩnh, chắc là đang ở trong phòng.
“Là tôi.” Diệp Lăng phát hiện giọng nói của mình có chút khô khốc, cũng không biết nghe vào lỗ tai người ta là có dạng gì.
“Đang làm gì đấy?” Trang Húc Nhiên ở bên kia hỏi, kỳ thật cậu đang họp, nhận được điện thoại của Tào chính cũng là ngoài ý muốn. Tối hôm qua nghe nói Diệp Lăng cùng với Tào chính học chung một trường, nhưng mà trường học lớn như vậy, không nghĩ tới ngày hôm sau đã liền gặp mặt, thật là trùng hợp.
“Đang ăn cơm.” Diệp Lăng nói.
Tiếp theo điện thoại bị Tào chính cầm về, cậu ta lập tức hô lớn vào điện thoại: “Cậu có biết hiện tại anh ta đang ăn dưa muối không? Tại sao cậu lại không đưa tiền cho anh ta hả?”
Trang Húc Nhiên ở bên kia nhíu mày, nói với Tào chính: “Đưa điện thoại cho anh ta.”
Một lần nữa Diệp Lăng lại nghe thấy giọng nói của Trang Húc Nhiên: “Nghe Tào chính nói anh đang ăn cơm với dưa muối?” Dựa vào sự hiểu biết của Diệp Lăng về Trang Húc Nhiên, khẳng định hiện tại đối phương đang nhíu mày, thời điểm cậu ta làm ra động tác này thì cái bớt bên má trái lộ ra càng khó nhìn.
Diệp Lăng không nghĩ ra, vì cái gì Trang Húc Nhiên không đi làm phẫu thuật, xóa cái bớt đi. Nhưng mà bây giờ chuyện này đối với hắn cũng không có gì, nghĩ cũng vô dụng.
“Không có.” Hắn liền giải thích một câu: “Không phải dưa muối, là củ cải trắng cùng với thịt viên.”
Tào chính nghe hắn nói như vậy, lập tức đoạt điện thoại: “Vừa rồi chẳng qua là dùng từ khoa trương một chút, nhưng mà củ cải trắng cùng dưa muối cũng xấp xỉ rồi, quan trọng nhất chính là nhìn cách ăn mặc của anh ta giống như kẻ lượm ve chai, tớ nói, đây không phải là ném hết mặt mũi của cậu rồi sao?”
Nhận thấy Trang Húc Nhiên không lên tiếng, Tào chính nói: “Cậu cứ yên tâm, giao anh ta cho tớ cùng Chí Hiên, cam đoan trong vòng một ngày có thể biến anh ta thành một hoa hoa công tử (*công tử nhà giàu, công tử bột.).”
Trang Húc Nhiên nói: “Hoa hoa công tử thì miễn đi, dẫn anh ta đi mua mấy bộ quần áo, tiền tính vào thẻ của tớ.” Dừng một chút lại nói: “Hiện tại tớ đang họp, không nói với cậu nữa, chuyện của anh ta cậu xem giải quyết như thế nào đi.”
Tào Chính biết rõ cậu bận rộn: “Được được, tớ cúp đây.”
“Ừ.” Trang Húc Nhiên cúp điện thoại.
Một người chỉ mới nhận thức có một buổi tối, mặc dù là tự mình nhìn đến, nhưng cũng không đáng được Trang Húc Nhiên đặt quá nhiều tâm tư.
“Cúp.” Tào chính lắc lắc điện thoại, nói với Tiếu Chí Hiên: “Thế nào, buổi chiều cậu lái xe?”
Tiếu Chí Hiên khoanh tay nói: “Tớ có đồng ý là tớ muốn đi sao?” đẩy đẩy gọng kính viền vàng trên mắt: “Thời gian của tớ rất quý báu, chính cậu tự chịu khổ đi.” Sau đó thản nhiên đi thẳng.
“Ài, không phải là nói muốn ăn cơm sao?” Tào chính gọi Tiếu Chí Hiên lại, gia hỏa này, có chuyện gì là liền chuồn đi mất.
“Củ cải trắng cùng thịt viên, cả hai loại tớ đều không thích, cậu tự ăn đi.” Chí Hiên giống như vừa rồi không quay đầu lại mà tiếp tục đi, lần này đi thật.
“Móa!” Tào chính mắng một câu, quay đầu lại trông thấy Diệp Lăng tiếp tục vùi đầu ăn cơm, buồn bực hỏi: “Diệp cái gì, Diệp Lăng? củ cải trắng cùng thịt viên có ngon không?”
Diệp Lăng dừng một chút, không để ý đến cậu ta.
Tào chính đối với hắn cũng có vài phần kính trọng, cái gai nhỏ phiền phức này, rất có ngạo khí, một bộ dạng xa cách, thật sự không để ý đến thân phận của bọn họ, dù cho thế nào.
“Đi a, ăn nhanh lên, ăn xong cùng đi ra ngoài… Trước tiên giải quyết cơm trưa cho ông đây, lại mua quần áo cho anh.” Tào chính đút tay vào túi quần, đứng bên cạnh đợi, đối với ánh mắt hiếu kỳ xung quanh coi như không nhìn thấy.
Chính là dựa vào mức độ Trang Húc Nhiên đặt lên người Diệp Lăng, cũng đáng giá cho bọn họ để tâm, nếu đổi thành người khác bắt mình phải đợi, đã sớm cho một đạp.
“Không cần.” Diệp Lăng nói.
“Anh nói cái gì?” Tào chính liếc mắt nhìn hắn.
“Tôi nói không cần.” Diệp Lăng cũng nhìn Tào chính, chậm rãi dọn dẹp lại khay: “Không cần mua quần áo cho tôi, nếu cần, tôi tự giải quyết.”
Tào chính thầm mắng một câu đệch, trên mặt lại tươi cười: “Anh tự mình giải quyết? Theo kiểu nhìn của anh, anh xác định Trang Húc Nhiên có thể chịu được sao?” Không phải xem thường Diệp Lăng, mà loại người như Diệp Lăng sợ là sống nơi địa phương nhỏ bé mười tám năm mới bước ra ngoài, có thể có thưởng thức như thế nào, nhìn hắn đi rồi sẽ biết. Vừa quê mùa lại vừa cũ rích, chắc hẳn đã mặc nhiều năm.
Không sai, quần áo trên người Diệp Lăng xác thực đã mặc nhiều năm, hắn không nỡ bỏ đi, bởi vì ném đi cũng không có thứ khác.
“Tôi ăn no rồi, cậu cứ chậm rãi.” Diệp Lăng thu dọn khay, không định cùng Tào chính đá chọi đá, hắn không thể trêu vào liền lựa cách trốn đi.
“Này, anh vậy là có ý gì?” Tào chính nhìn theo bóng lưng có chút vội vàng chạy trốn, đáng lẽ nên tức giận, nhưng lại cảm thấy buồn cười. Tào Chính đang nghĩ muốn gọi một cuộc điện thoại cho Trang Húc Nhiên để càm ràm một chút, người tình của cậu làm tớ mất hết sĩ diện cậu có biết không? Nhưng cậu không làm vậy, bởi vì Trang Húc Nhiên rất bận, không giống cậu và Chí Hiên, rõ ràng đã nhiều tuổi nhưng vẫn dừng chân ở trường không có lý tưởng.
Bốn người bọn họ, Trang Húc Nhiên, Tào chính, Tiếu Chí Hiên, Diêm Chấn Quân đều là bạn thân lớn lên cùng nhau ở trong đại viện. Tuổi tác của bốn người không quá chênh lệch, bối cảnh gia đình cũng xấp xỉ, đều là loại người bình thường muốn chạm cũng chạm không được.
Không rõ ai ưu tú hơn ai, khi còn bé gần như giống nhau, mọi người cùng nhau kề vai sát cánh. Đến thời điểm thi đại học, Tào chính cùng Tiếu Chí Hiên lựa chọn M đại, cầm tấm bằng lại không có lý tưởng. Bởi vì phía trên đều có anh trai chị gái, hai người bọn họ đều không có áp lực. Sau khi tốt nghiệp, hơn phân nửa là nghe an bài của gia đình, làm một chức vụ nhàn hạ, ung dung rảnh rỗi cả đời.
Trang Húc Nhiên thi vào B đại, xem như cũng có vươn lên, từ năm nhất đã bắt đầu suy tính sản nghiệp của mình, mở công ty làm đầu tư, cuộc sống trôi qua cũng bình bình ổn ổn. Tào Chính cùng Tiếu Chí Hiên trêu chọc cậu là đang đi ngược lại với cha của cậu, tự mình làm ra một thế giới mới.
Kỳ thực Trang Húc Nhiên cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, Tào chính và Tiếu Chí Hiên đều không hiểu được.
Cuối cùng điều khiến cho bọn họ ngạc nhiên nhất chính là Diêm Chấn Quân, bọn họ cho rằng Diêm Chấn Quân đang có một gia đình như vậy, cậu sẽ đi theo con đường của bậc cha chú, thừa kế chức vụ. Không nghĩ tới người anh em này lại quay qua thi vào đại học y, muốn làm bác sĩ.
Học y vô cùng cực khổ, bình thường cũng không có bao nhiêu thời gian cùng bọn họ tụ tập một chỗ, giống như ngày hôm qua tụ tập chỉ có ba thiếu một.
Nhưng mà miệng Tào chính đủ rộng, đã sớm phấn chấn mà đem chuyện Trang Húc Nhiên cùng Diệp Lăng nói ra ngoài. Toàn bộ buổi tối hôm qua chính là không để Diêm Chấn Quân yên mà lôi kéo kể hết với cậu, xem như là một chuyện vô cùng lớn.
Diêm Chấn Quân rất quan tâm đến đại sự của Trang Húc Nhiên, nói tìm ra thời gian hẹn nhau ra ngoài họp mặt, để tới xem mắt.
Tào Chính là một đại lão gia, nhưng mà không ai có thể chịu nổi tính cách tọc mạch lo chuyện bát quái giống như bà cô già của cậu, cái này có khả năng liên quan đến chuyện cậu thích đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Cho nên quan hệ của Trang Húc Nhiên cùng Diệp Lăng, những người khác đều im lặng xem thái độ thế nào, thì cậu ta là hóng hớt nhất, nhiệt tình nhất.
Diệp Lăng ôm khay cơm trở lại phòng ngủ, đồ ăn bên trong đã lạnh ngắt. Hắn nhận ra mình nhăn mày với đồ ăn lạnh, không có khẩu vị. Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra, từ khi được thưởng thức các loại mỹ thực ngập mồm, hắn không còn ham mê đối với đồ ăn như trước.
Đang do dự có ăn hay không, thì nghe được tiếng cười nhạo bên cạnh.
Diệp Lăng rốt cuộc bỏ khay cơm xuống, quyết định không ăn. Hắn lấy điện thoại ra, đi vào toa lét gọi điện.
Nếu như không giải quyết chuyện về Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng căn bản không thể an tâm mà sống. Mắt thấy việc học lại lần nữa bắt đầu, trong lòng hắn có hơi sốt ruột.
Diệp Lăng mới vừa khởi động lại máy, đã nhận đến một đống tin nhắn, đều là Trương mỗ gửi đến. Diệp Lăng mở ra xem, là Trương mỗ hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy tin nhắn thì lập tức gọi điện thoại cho anh ta.
Những tin nhắn này đều bị Diệp Lăng xóa đi, từ trong điện thoại, hắn tìm được số của Trang Húc Nhiên. Con số này đã lưu vào từ tối hôm qua đến giờ, một lần cũng chưa gọi qua.
Diệp Lăng ấn xuống nút gọi, bên kia truyền đến tiếng *tít tít*.
Trang Húc Nhiên vừa mới chấm dứt cuộc họp, nhân viên công ty đã ra ngoài ăn cơm, chỉ có cậu cùng trợ lý tiểu Trình ở lại phòng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, lại lần nữa nhận được cuộc gọi của Diệp Lăng, cậu nhíu mày.
Diệp Lăng nghe thấy cậu kêu tên của mình: “Diệp Lăng?”
“Là tôi.” Hít sâu một hơi, lo lắng khiến hắn có chút lắp bắp: “Trang Húc Nhiên, tôi muốn gặp cậu.”
Trang Húc Nhiên rồi lại trầm mặc, rất ngoài ý muốn, nhưng mà cậu cũng đáp lại: “Được, lúc nào?”
“Sáng thứ bảy, được không?” Diệp Lăng hỏi ý kiến, ngày mai chính là thứ bảy, đúng ngày nghỉ, không cần lo lắng phải trốn học.
“Được.” Trang Húc Nhiên dùng giọng nói bình thản trả lời: “Đến lúc đó tôi đến đón anh.”
Diệp Lăng nghĩ, đây có thể là lần cuối cùng chung xe với Trang Húc Nhiên, không từ chối: “Ừ.”
Sau khi cúp máy, Diệp Lăng cảm thấy nhẹ nhõm cả người, trở lại trên giường chuẩn bị những món có lẽ phải trả lại cho Trang Húc Nhiên vào buổi gặp mặt ngày mai. Những thứ như là chìa khóa xe, chìa khóa căn hộ, may mà chứng khoán bất động sản còn chưa cầm, cùng với tấm thẻ vàng kia.
Diệp Lăng cảm thấy rất may mắn mình trở lại đúng lúc, tiền bên trong một chút hắn cũng chưa đụng tới. Nếu như chậm thêm hai ngày, hắn cam đoan mình còn phải bù vào số tiền kia, bởi vì hắn sẽ gửi cho em trai cùng em gái ở phía nam một khoản tiền.
Em gái Diệp Vân năm nay hai mươi tuổi, chỉ học đến trung chuyên, đủ mười tám tuổi liền ra ngoài làm việc, tiền kiếm được cơ bản đều là cho Diệp Lăng mua sách học. Em trai Diệp Hào năm nay mười tám tuổi, đậu vào trung chuyên cũng không học, tốt nghiệp trung học liền ra ngoài làm công, tiền kiếm được vẫn là cho Diệp Lăng đi học.
Thật ra Diệp Vân muốn học cao đẳng, thế nhưng trong nhà không có tiền, muốn tập trung cho Diệp Lăng học đại học. Huống chi trong nhà vẫn còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cũng không muốn cho con gái đọc nhiều sách như vậy làm gì, phần lớn đến hai mươi tuổi liền sắp xếp tìm người để lập gia đình.
Diệp Vân tự nghĩ, ra ngoài làm việc sớm một chút, không để cho người nhà có cơ hội bắt cô lấy chồng.
Diệp Lăng cảm động và nhớ nhung em trai cùng em gái tốt, nhưng mà lần này, chỉ sợ phải rất lâu mới trả được chúng nó, bởi vì không có khả năng giống như kiếp trước, có nhiều tiền như vậy để cho bọn nó.
Ngày hôm sau, lúc ra cửa Diệp Lăng hơi do dự một chút, vẫn là mặc vào cái áo sơ mi trắng cùng quân tây màu đen.
Đứng ở ven đường thẳng lưng chờ Trang Húc Nhiên, dáng người cao gầy cùng tướng tá xuất sắc, làm cho Diệp Lăng thoạt nhìn thật sự không giống như đồ nhà quê. Cho dù cùng hắn nói chuyện, cũng sẽ không cảm thấy hắn quê mùa. Bởi vì hắn chính là loại người, nhìn như vô thanh vô tức (*âm thầm, không âm thanh không hơi thở), từ nhỏ đã thiếu thốn vật chất, ngược lại tinh thần lại không phải chịu khổ. Cha mẹ hãnh diện vì hắn, quá cưng chìu hắn, dẫn đến hắn vừa cặn bã vừa ngu ngốc mà không biết.
Trang Húc Nhiên lái xe đến, dừng trước mặt Diệp Lăng.
Muốn hỏi vì sao Trang Húc Nhiên nhìn trúng Diệp Lăng, có lẽ là dựa vào cái loại vừa đơn thuần vừa cố chấp này, chính cậu cũng không biết khí chất nào đã mê hoặc mình.
Làm cho người ta muốn nhốt hắn lại.
“A lô, Húc Nhiên?” Tào chính dừng một chút rồi nói: “Không có việc gì, chẳng qua là tớ cùng Chí Hiên đến nhà ăn của trường, cậu đoán là chúng tớ gặp ai?” Tào chính đặc biệt liếc mắt qua Diệp Lăng, cười hì hì nói: “Nào, để cho anh ta nói với cậu hai câu.”
Tào chính đưa điện thoại vào lỗ tai Diệp Lăng, nháy mắt với hắn: “Sững sờ cái gì, nói đi a.”
Da đầu Diệp Lăng run lên, nghe thấy đầu dây bên kia phát ra giọng nói: “Diệp Lăng?” là giọng nói của Trang Húc Nhiên, bên kia rất yên tĩnh, chắc là đang ở trong phòng.
“Là tôi.” Diệp Lăng phát hiện giọng nói của mình có chút khô khốc, cũng không biết nghe vào lỗ tai người ta là có dạng gì.
“Đang làm gì đấy?” Trang Húc Nhiên ở bên kia hỏi, kỳ thật cậu đang họp, nhận được điện thoại của Tào chính cũng là ngoài ý muốn. Tối hôm qua nghe nói Diệp Lăng cùng với Tào chính học chung một trường, nhưng mà trường học lớn như vậy, không nghĩ tới ngày hôm sau đã liền gặp mặt, thật là trùng hợp.
“Đang ăn cơm.” Diệp Lăng nói.
Tiếp theo điện thoại bị Tào chính cầm về, cậu ta lập tức hô lớn vào điện thoại: “Cậu có biết hiện tại anh ta đang ăn dưa muối không? Tại sao cậu lại không đưa tiền cho anh ta hả?”
Trang Húc Nhiên ở bên kia nhíu mày, nói với Tào chính: “Đưa điện thoại cho anh ta.”
Một lần nữa Diệp Lăng lại nghe thấy giọng nói của Trang Húc Nhiên: “Nghe Tào chính nói anh đang ăn cơm với dưa muối?” Dựa vào sự hiểu biết của Diệp Lăng về Trang Húc Nhiên, khẳng định hiện tại đối phương đang nhíu mày, thời điểm cậu ta làm ra động tác này thì cái bớt bên má trái lộ ra càng khó nhìn.
Diệp Lăng không nghĩ ra, vì cái gì Trang Húc Nhiên không đi làm phẫu thuật, xóa cái bớt đi. Nhưng mà bây giờ chuyện này đối với hắn cũng không có gì, nghĩ cũng vô dụng.
“Không có.” Hắn liền giải thích một câu: “Không phải dưa muối, là củ cải trắng cùng với thịt viên.”
Tào chính nghe hắn nói như vậy, lập tức đoạt điện thoại: “Vừa rồi chẳng qua là dùng từ khoa trương một chút, nhưng mà củ cải trắng cùng dưa muối cũng xấp xỉ rồi, quan trọng nhất chính là nhìn cách ăn mặc của anh ta giống như kẻ lượm ve chai, tớ nói, đây không phải là ném hết mặt mũi của cậu rồi sao?”
Nhận thấy Trang Húc Nhiên không lên tiếng, Tào chính nói: “Cậu cứ yên tâm, giao anh ta cho tớ cùng Chí Hiên, cam đoan trong vòng một ngày có thể biến anh ta thành một hoa hoa công tử (*công tử nhà giàu, công tử bột.).”
Trang Húc Nhiên nói: “Hoa hoa công tử thì miễn đi, dẫn anh ta đi mua mấy bộ quần áo, tiền tính vào thẻ của tớ.” Dừng một chút lại nói: “Hiện tại tớ đang họp, không nói với cậu nữa, chuyện của anh ta cậu xem giải quyết như thế nào đi.”
Tào Chính biết rõ cậu bận rộn: “Được được, tớ cúp đây.”
“Ừ.” Trang Húc Nhiên cúp điện thoại.
Một người chỉ mới nhận thức có một buổi tối, mặc dù là tự mình nhìn đến, nhưng cũng không đáng được Trang Húc Nhiên đặt quá nhiều tâm tư.
“Cúp.” Tào chính lắc lắc điện thoại, nói với Tiếu Chí Hiên: “Thế nào, buổi chiều cậu lái xe?”
Tiếu Chí Hiên khoanh tay nói: “Tớ có đồng ý là tớ muốn đi sao?” đẩy đẩy gọng kính viền vàng trên mắt: “Thời gian của tớ rất quý báu, chính cậu tự chịu khổ đi.” Sau đó thản nhiên đi thẳng.
“Ài, không phải là nói muốn ăn cơm sao?” Tào chính gọi Tiếu Chí Hiên lại, gia hỏa này, có chuyện gì là liền chuồn đi mất.
“Củ cải trắng cùng thịt viên, cả hai loại tớ đều không thích, cậu tự ăn đi.” Chí Hiên giống như vừa rồi không quay đầu lại mà tiếp tục đi, lần này đi thật.
“Móa!” Tào chính mắng một câu, quay đầu lại trông thấy Diệp Lăng tiếp tục vùi đầu ăn cơm, buồn bực hỏi: “Diệp cái gì, Diệp Lăng? củ cải trắng cùng thịt viên có ngon không?”
Diệp Lăng dừng một chút, không để ý đến cậu ta.
Tào chính đối với hắn cũng có vài phần kính trọng, cái gai nhỏ phiền phức này, rất có ngạo khí, một bộ dạng xa cách, thật sự không để ý đến thân phận của bọn họ, dù cho thế nào.
“Đi a, ăn nhanh lên, ăn xong cùng đi ra ngoài… Trước tiên giải quyết cơm trưa cho ông đây, lại mua quần áo cho anh.” Tào chính đút tay vào túi quần, đứng bên cạnh đợi, đối với ánh mắt hiếu kỳ xung quanh coi như không nhìn thấy.
Chính là dựa vào mức độ Trang Húc Nhiên đặt lên người Diệp Lăng, cũng đáng giá cho bọn họ để tâm, nếu đổi thành người khác bắt mình phải đợi, đã sớm cho một đạp.
“Không cần.” Diệp Lăng nói.
“Anh nói cái gì?” Tào chính liếc mắt nhìn hắn.
“Tôi nói không cần.” Diệp Lăng cũng nhìn Tào chính, chậm rãi dọn dẹp lại khay: “Không cần mua quần áo cho tôi, nếu cần, tôi tự giải quyết.”
Tào chính thầm mắng một câu đệch, trên mặt lại tươi cười: “Anh tự mình giải quyết? Theo kiểu nhìn của anh, anh xác định Trang Húc Nhiên có thể chịu được sao?” Không phải xem thường Diệp Lăng, mà loại người như Diệp Lăng sợ là sống nơi địa phương nhỏ bé mười tám năm mới bước ra ngoài, có thể có thưởng thức như thế nào, nhìn hắn đi rồi sẽ biết. Vừa quê mùa lại vừa cũ rích, chắc hẳn đã mặc nhiều năm.
Không sai, quần áo trên người Diệp Lăng xác thực đã mặc nhiều năm, hắn không nỡ bỏ đi, bởi vì ném đi cũng không có thứ khác.
“Tôi ăn no rồi, cậu cứ chậm rãi.” Diệp Lăng thu dọn khay, không định cùng Tào chính đá chọi đá, hắn không thể trêu vào liền lựa cách trốn đi.
“Này, anh vậy là có ý gì?” Tào chính nhìn theo bóng lưng có chút vội vàng chạy trốn, đáng lẽ nên tức giận, nhưng lại cảm thấy buồn cười. Tào Chính đang nghĩ muốn gọi một cuộc điện thoại cho Trang Húc Nhiên để càm ràm một chút, người tình của cậu làm tớ mất hết sĩ diện cậu có biết không? Nhưng cậu không làm vậy, bởi vì Trang Húc Nhiên rất bận, không giống cậu và Chí Hiên, rõ ràng đã nhiều tuổi nhưng vẫn dừng chân ở trường không có lý tưởng.
Bốn người bọn họ, Trang Húc Nhiên, Tào chính, Tiếu Chí Hiên, Diêm Chấn Quân đều là bạn thân lớn lên cùng nhau ở trong đại viện. Tuổi tác của bốn người không quá chênh lệch, bối cảnh gia đình cũng xấp xỉ, đều là loại người bình thường muốn chạm cũng chạm không được.
Không rõ ai ưu tú hơn ai, khi còn bé gần như giống nhau, mọi người cùng nhau kề vai sát cánh. Đến thời điểm thi đại học, Tào chính cùng Tiếu Chí Hiên lựa chọn M đại, cầm tấm bằng lại không có lý tưởng. Bởi vì phía trên đều có anh trai chị gái, hai người bọn họ đều không có áp lực. Sau khi tốt nghiệp, hơn phân nửa là nghe an bài của gia đình, làm một chức vụ nhàn hạ, ung dung rảnh rỗi cả đời.
Trang Húc Nhiên thi vào B đại, xem như cũng có vươn lên, từ năm nhất đã bắt đầu suy tính sản nghiệp của mình, mở công ty làm đầu tư, cuộc sống trôi qua cũng bình bình ổn ổn. Tào Chính cùng Tiếu Chí Hiên trêu chọc cậu là đang đi ngược lại với cha của cậu, tự mình làm ra một thế giới mới.
Kỳ thực Trang Húc Nhiên cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, Tào chính và Tiếu Chí Hiên đều không hiểu được.
Cuối cùng điều khiến cho bọn họ ngạc nhiên nhất chính là Diêm Chấn Quân, bọn họ cho rằng Diêm Chấn Quân đang có một gia đình như vậy, cậu sẽ đi theo con đường của bậc cha chú, thừa kế chức vụ. Không nghĩ tới người anh em này lại quay qua thi vào đại học y, muốn làm bác sĩ.
Học y vô cùng cực khổ, bình thường cũng không có bao nhiêu thời gian cùng bọn họ tụ tập một chỗ, giống như ngày hôm qua tụ tập chỉ có ba thiếu một.
Nhưng mà miệng Tào chính đủ rộng, đã sớm phấn chấn mà đem chuyện Trang Húc Nhiên cùng Diệp Lăng nói ra ngoài. Toàn bộ buổi tối hôm qua chính là không để Diêm Chấn Quân yên mà lôi kéo kể hết với cậu, xem như là một chuyện vô cùng lớn.
Diêm Chấn Quân rất quan tâm đến đại sự của Trang Húc Nhiên, nói tìm ra thời gian hẹn nhau ra ngoài họp mặt, để tới xem mắt.
Tào Chính là một đại lão gia, nhưng mà không ai có thể chịu nổi tính cách tọc mạch lo chuyện bát quái giống như bà cô già của cậu, cái này có khả năng liên quan đến chuyện cậu thích đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Cho nên quan hệ của Trang Húc Nhiên cùng Diệp Lăng, những người khác đều im lặng xem thái độ thế nào, thì cậu ta là hóng hớt nhất, nhiệt tình nhất.
Diệp Lăng ôm khay cơm trở lại phòng ngủ, đồ ăn bên trong đã lạnh ngắt. Hắn nhận ra mình nhăn mày với đồ ăn lạnh, không có khẩu vị. Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra, từ khi được thưởng thức các loại mỹ thực ngập mồm, hắn không còn ham mê đối với đồ ăn như trước.
Đang do dự có ăn hay không, thì nghe được tiếng cười nhạo bên cạnh.
Diệp Lăng rốt cuộc bỏ khay cơm xuống, quyết định không ăn. Hắn lấy điện thoại ra, đi vào toa lét gọi điện.
Nếu như không giải quyết chuyện về Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng căn bản không thể an tâm mà sống. Mắt thấy việc học lại lần nữa bắt đầu, trong lòng hắn có hơi sốt ruột.
Diệp Lăng mới vừa khởi động lại máy, đã nhận đến một đống tin nhắn, đều là Trương mỗ gửi đến. Diệp Lăng mở ra xem, là Trương mỗ hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy tin nhắn thì lập tức gọi điện thoại cho anh ta.
Những tin nhắn này đều bị Diệp Lăng xóa đi, từ trong điện thoại, hắn tìm được số của Trang Húc Nhiên. Con số này đã lưu vào từ tối hôm qua đến giờ, một lần cũng chưa gọi qua.
Diệp Lăng ấn xuống nút gọi, bên kia truyền đến tiếng *tít tít*.
Trang Húc Nhiên vừa mới chấm dứt cuộc họp, nhân viên công ty đã ra ngoài ăn cơm, chỉ có cậu cùng trợ lý tiểu Trình ở lại phòng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, lại lần nữa nhận được cuộc gọi của Diệp Lăng, cậu nhíu mày.
Diệp Lăng nghe thấy cậu kêu tên của mình: “Diệp Lăng?”
“Là tôi.” Hít sâu một hơi, lo lắng khiến hắn có chút lắp bắp: “Trang Húc Nhiên, tôi muốn gặp cậu.”
Trang Húc Nhiên rồi lại trầm mặc, rất ngoài ý muốn, nhưng mà cậu cũng đáp lại: “Được, lúc nào?”
“Sáng thứ bảy, được không?” Diệp Lăng hỏi ý kiến, ngày mai chính là thứ bảy, đúng ngày nghỉ, không cần lo lắng phải trốn học.
“Được.” Trang Húc Nhiên dùng giọng nói bình thản trả lời: “Đến lúc đó tôi đến đón anh.”
Diệp Lăng nghĩ, đây có thể là lần cuối cùng chung xe với Trang Húc Nhiên, không từ chối: “Ừ.”
Sau khi cúp máy, Diệp Lăng cảm thấy nhẹ nhõm cả người, trở lại trên giường chuẩn bị những món có lẽ phải trả lại cho Trang Húc Nhiên vào buổi gặp mặt ngày mai. Những thứ như là chìa khóa xe, chìa khóa căn hộ, may mà chứng khoán bất động sản còn chưa cầm, cùng với tấm thẻ vàng kia.
Diệp Lăng cảm thấy rất may mắn mình trở lại đúng lúc, tiền bên trong một chút hắn cũng chưa đụng tới. Nếu như chậm thêm hai ngày, hắn cam đoan mình còn phải bù vào số tiền kia, bởi vì hắn sẽ gửi cho em trai cùng em gái ở phía nam một khoản tiền.
Em gái Diệp Vân năm nay hai mươi tuổi, chỉ học đến trung chuyên, đủ mười tám tuổi liền ra ngoài làm việc, tiền kiếm được cơ bản đều là cho Diệp Lăng mua sách học. Em trai Diệp Hào năm nay mười tám tuổi, đậu vào trung chuyên cũng không học, tốt nghiệp trung học liền ra ngoài làm công, tiền kiếm được vẫn là cho Diệp Lăng đi học.
Thật ra Diệp Vân muốn học cao đẳng, thế nhưng trong nhà không có tiền, muốn tập trung cho Diệp Lăng học đại học. Huống chi trong nhà vẫn còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cũng không muốn cho con gái đọc nhiều sách như vậy làm gì, phần lớn đến hai mươi tuổi liền sắp xếp tìm người để lập gia đình.
Diệp Vân tự nghĩ, ra ngoài làm việc sớm một chút, không để cho người nhà có cơ hội bắt cô lấy chồng.
Diệp Lăng cảm động và nhớ nhung em trai cùng em gái tốt, nhưng mà lần này, chỉ sợ phải rất lâu mới trả được chúng nó, bởi vì không có khả năng giống như kiếp trước, có nhiều tiền như vậy để cho bọn nó.
Ngày hôm sau, lúc ra cửa Diệp Lăng hơi do dự một chút, vẫn là mặc vào cái áo sơ mi trắng cùng quân tây màu đen.
Đứng ở ven đường thẳng lưng chờ Trang Húc Nhiên, dáng người cao gầy cùng tướng tá xuất sắc, làm cho Diệp Lăng thoạt nhìn thật sự không giống như đồ nhà quê. Cho dù cùng hắn nói chuyện, cũng sẽ không cảm thấy hắn quê mùa. Bởi vì hắn chính là loại người, nhìn như vô thanh vô tức (*âm thầm, không âm thanh không hơi thở), từ nhỏ đã thiếu thốn vật chất, ngược lại tinh thần lại không phải chịu khổ. Cha mẹ hãnh diện vì hắn, quá cưng chìu hắn, dẫn đến hắn vừa cặn bã vừa ngu ngốc mà không biết.
Trang Húc Nhiên lái xe đến, dừng trước mặt Diệp Lăng.
Muốn hỏi vì sao Trang Húc Nhiên nhìn trúng Diệp Lăng, có lẽ là dựa vào cái loại vừa đơn thuần vừa cố chấp này, chính cậu cũng không biết khí chất nào đã mê hoặc mình.
Làm cho người ta muốn nhốt hắn lại.