Chương : 9
Sau khi ăn xong bữa trưa trưa, Tào Chính đề nghị buổi chiều đến chỗ nào đó chơi.
Trang Húc Nhiên nói: “Buổi chiều Diệp Lăng có tiết học.” Nếu như không có chuyện gì, cậu cũng muốn quay về công ty.
“Vậy sao.” Tào Chính nói: “Buổi chiều tớ cũng có tiết, nếu không ba chúng ta cùng nhau về trường đi.” Hiện tại cậu và Tiếu Chí Hiên đang thuê phòng bên ngoài, không ở trong trường, nhưng có thể thuận tiện chở Diệp Lăng qua.
“Không cần đâu, anh ấy còn để nhiều đồ trên xe tớ, để tớ chở anh ấy qua.” Trang Húc Nhiên nói, đồ của Diệp Lăng quá nhiều, trực tiếp dùng xe của cậu đưa qua thì tương đối dễ dàng hơn.
“Cũng được.” Tào Chính cũng không miễn cưỡng, cậu xem như đã nhìn ra, Trang Húc Nhiên nhưng đối với Diệp Lăng là vô cùng thỏa mãn. Sau này cậu khẳng định phải hỏi Trang Húc Nhiên một chút, rốt cuộc thì Diệp Lăng tốt ở chỗ nào.
Diệp Lăng lẳng lặng nghe bọn họ an bài, những chuyện như trên, Diệp Lăng không cách nào xen vào được, đều là Trang Húc Nhiên an bài như thế nào thì làm như thế đó.
“Này, chim cút, hôm nay mua cái gì rồi?” Tào Chính lại đến tìm Diệp Lăng nói chuyện, cậu không tin mình không làm gì được với con chim cút này.
Nếu như Tào Chính đã gọi mình là chim cút, Diệp Lăng liền làm chim cút đến cùng, không thèm để ý đến cậu ta như trước.
“Rất nhiều.” Rốt cuộc Trang Húc Nhiên cũng có một câu hỏi ý kiến Diệp Lăng: “Là trực tiếp đưa đến phòng ngủ của anh, hay là đặt ở trước trường.”
Tào Chính xen vào: “Cái gì mà phòng ngủ, trực tiếp đưa đến chỗ ở không phải được rồi sao.” Cậu nhớ rõ Trang Húc Nhiên có cho Diệp Lăng một căn hộ nhỏ, cách nơi bọn họ ở cũng không xa.
“Anh thấy sao?” Trang Húc Nhiên cũng không muốn miễn cưỡng chuyện này.
“Thứ bảy rồi đi.” Diệp Lăng nói, hắn thật vất vả mới có một chút không gian, không hoàn toàn muốn chuyển đi.
“Tùy anh.” Trang Húc Nhiên không miễn cưỡng.
Ngồi cùng nhau một lát, bốn người cùng trở về trường. Trang Húc Nhiên chở Diệp Lăng, Tào Chính chở Tiếu Chí Hiên, hai chiếc xe sang trọng đồng thời tiến vào trường học, chạy đến dưới lầu phòng ngủ của Diệp Lăng.
Đối với việc bọn họ có thể trực tiếp lái xe vào, Diệp Lăng đã sớm bình tĩnh không còn sợ nữa rồi, sau khi xuống xe cầm theo đồ đạc của mình. Nếu như đã mua về, dựa vào tính cách của Diệp Lăng, hắn sẽ mặc hết, tuyệt đối không lãng phí.
“Đến giúp đi.” Trang Húc Nhiên nói với Tào Chính và Tiếu Chí Hiên, mình cũng ôm hai túi.
“Aizz, Húc Nhiên cậu thật không tiếc.” Những vật này đều là những thứ đốt tiền, Tào Chính vừa nhìn đã nhận ra, Trang Húc Nhiên đây là đang dưỡng tiểu bạch kiểm* sao.
(*trai bao/ những chàng trai trắng trẻo, thường mang nghĩa châmchọc)
“Cậu chọn sao?” Tiếu Chí Hiên nhìn xuống, cười hỏi Trang Húc Nhiên.
Trang Húc Nhiên nhìn theo bóng lưng của Diệp Lăng mà bĩu môi: “Chính anh ta chọn đấy.”
Tiếu Chí Hiên gật đầu nói: “Thưởng thức không tệ, thật không ngờ.” Cùng Trang Húc Nhiên đi lên lầu, thình lình hỏi một câu: “Cảm giác như thế nào?”
Trang Húc Nhiên im lặng rồi im lặng, liếc mắt qua cậu nói: “Là cậu gọi anh ta tới sao?” Dựa theo cái loại tính cách này của Diệp Lăng, không có khả năng tự đưa mình tới cửa. Trang Húc Nhiên hoài nghi Tiếu Chí Hiên, là vì người này từ nhỏ đã như vậy, nhìn vô thanh vô thức (*âm thầm), làm việc gọn gàng linh hoạt.
“Tớ thấy cậu vất vả mới để ý đến một người.” Nghe Tào Chính nói ngày hôm sau Diệp Lăng liền hẹn Trang Húc Nhiên ra ngoài trả lại mấy món đồ, Tiếu Chí Hiên nổi lên hứng thú với Diệp Lăng. Cứ cho rằng Diệp Lăng là lạt mềm buộc chặt, về sau đặc biệt quan sát nhanh một vòng, Tiếu Chí Hiên phát hiện Diệp Lăng đúng thật là vậy, là một tên ngốc tử.
“Ừ.” Trang Húc Nhiên không nói gì.
“Như thế nào?” Tiếu Chí Hiên hỏi lại.
“Hai người đang thầm thì gì đó?” Tào Chính xen vào giữa, hai tay xách hai túi đồ.
Tiếu Chí Hiên trực tiếp cho cậu ta một đá: “Làm hỏng việc.” Đã nhanh hỏi được rồi, cạy mở miệng Trang Húc Nhiên rất không dễ dàng.
“Móa! Ngay cả cậu cũng vậy sao.” Tào Chính lầm bầm: “Tớ đi tìm chim cút nói chuyện, không cùng các cậu vô nghĩa nữa.”
Nhìn Tào Chính đuổi theo Diệp Lăng, Tiếu Chí Hiên đẩy mắt kính, cố gắng phát huy tính kiên nhẫn của mình: “Hiện tại không có ai rồi, cậu có thể lén nói cho tớ biết.”
Trang Húc Nhiên nói: “Buổi tối mời cậu tự đi trải nghiệm lấy, cậu thử xem chẳng phải sẽ biết.”
Tiếu Chí Hiên cười nói: “Chỉ sợ không ai dám làm cuộc làm ăn này.” Trang Húc Nhiên không đáp lại, cậu nói tiếp: “Dù sao người như Diệp Lăng cũng không nhiều lắm.”
“Anh ấy rất tốt.” Trang Húc Nhiên nói.
“A~” Tiếu Chí Hiên kêu lên một tiếng đầy ý vị thâm trường.
Mấy người bọn họ, là vào hai năm trước thì biết rõ tính hướng của Trang Húc Nhiên không giống người thường, hai năm qua cùng Trang Húc Nhiên nhìn không ít người, Trang Húc Nhiên liếc rồi bỏ qua, có thể gặp mặt lần hai cũng không nhiều lắm.
Với thân phận của Trang Húc Nhiên, cậu thích hợp làm 1, không thích hợp làm o. Bởi vì người dám đè Trang Húc Nhiên, thật không có bao nhiêu. Nhưng hết lần này đến lần khác Trang Húc Nhiên lại là một tuyệt đại 0, hỏi cậu có nghĩ qua muốn đè đàn ông, cậu sẽ nói buồn nôn.
Hiện tại Trang Húc Nhiên có thể tìm thấy người thích hợp, cũng là chuyện tốt.
Phía trước là Tào Chính đang bá vai Diệp Lăng, cố gắng liều mạng dụ hắn nói chuyện: “Chim cút, anh thật là xử nam hả? Trước kia một bóng muội muội (*em gái) cũng không có? Hay là học tỷ?”
“Tôi cũng không phải cậu.” Rốt cuộc Diệp Lăng cũng nói một câu.
“Ha ha ha, tôi làm sao?” Tào Chính thấy hắn nói được một câu, ha ha nở nụ cười.
Diệp Lăng thầm trợn trắng mắt, hắn cảm thấy Tào Chính tại nơi này cùng với Tào Chính trong ấn tượng của mình chênh lệch rất nhiều, hắn không biết cái nào mới là bộ mặt thật của Tào Chính.
“Đến rồi.” Diệp Lăng móc chìa khóa ra, mở cửa.
Bây giờ là lúc nghỉ trưa, ba người kia đều có mặt trong phòng ngủ. Diệp Lăng cứ phớt lờ bọn họ như vậy, đi thẳng đến vị trí giường của mình, bỏ những thứ kia lên.
“Phòng ngủ các anh thật nhỏ, cái này là giường ngủ của anh, đặt cái này xuống đây đúng không?” Tào Chính nhảy đến, đối với địa bàn của Diệp Lăng mà hiếu kỳ dòm ngó: “Bà mẹ nó, cái này là của anh sao? Con mẹ nó rốt cuộc anh là người của thời đại nào hả?”
Diệp Lăng im lặng nhìn đồ vật Tào Chính cầm trên tay, tạm thời ném lên giường.
Thời điểm Tào Chính vây xem Diệp Lăng, không biết trong phòng ngủ có ba người khác cũng đang vây xem cậu, quả thực là trợn mắt há mồm, quá sợ hãi, bởi vì vừa bước vào thế nhưng lại là Tào Chính a…
Tần Hạo Văn đứng lên, lắp bắp hướng bên này mở miệng: “Xin chào, có phải cậu là Tào Chính học bên khoa luật không?”
Trong phòng im ắng, không ai để ý tới Tần Hạo Văn.
“Tôi là Tần Hạo Văn, là sinh viên khoa kinh tế, cũng đang học năm ba giống như cậu .” Tần Hạo Văn tự nhiên nói tiếp.
Rốt cuộc Tào Chính cũng liếc qua Tần Hạo Văn, nhẹ gật đầu không nói chuyện. Ở trên đường gặp qua loại người này cũng quá nhiều, bình thường cậu không để ý tới. Chỉ có điều vì là bạn cùng phòng với Diệp Lăng, gật đầu một cái đơn thuần cho một cái mặt mũi.
“Như vậy, bạn học Tào Chính, cậu cùng Diệp Lăng là bạn bè sao?” Tần Hạo Văn nhìn hai người bọn họ, quả thực không thể tưởng tượng nổi, cậu không dám tin vào mắt mình, thế nhưng sự thật lại bày ra ngay trước mắt.
Tào Chính tình nguyện làm bạn bè cùng Diệp Lăng, cũng không muốn cùng bọn họ nói một câu, cái này đã hoàn toàn đánh thẳng vào tam quan của Tần Hạo Văn.
“Cũng chưa tính.” Tào Chính dùng vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn Diệp Lăng “Tôi với anh ta làm sao có thể trở thành bạn bè.”
Diệp Lăng cũng phản ứng xấp xỉ cậu, quay lưng đi trợn trắng mắt.
Tần Hạo Văn nghe bọn họ nói vậy, trong lòng rốt cuộc cũng dễ chịu không ít: “Cái kia…” Thế nhưng thế giới quan của cậu đã định trước là bị đánh nát, bởi vì phía sau Trang Húc Nhiên cùng Tiếu Chí Hiên đã đến.
“Diệp Lăng?” Bọn họ nhìn thấy cửa mở ra, liền quay qua nhìn, phát hiện Diệp Lăng cùng Tào Chính đều ở đây, Tiếu Chí Hiên nói: “Các cậu chạy nhanh thật.”
Tào Chính nói: “Là hai người các cậu muốn kề tai nói nhỏ, liên quan chúng tôi cái rắm.” Nắm lấy bả vai Diệp Lăng quay đầu lại hỏi: “Chim cút, anh nói có đúng không?”
“Chúng ta cũng không quen.” Diệp Lăng gỡ tay cậu ra.
“Ha.” Tiếu Chí Hiên vừa cười, vừa mang đồ lại cho Diệp Lăng: “Làm tốt lắm.”
“Cám ơn.” thái độ của Diệp Lăng đối với Tiếu Chí Hiên là hoàn toàn bất đồng, hai tay nhận lấy túi đồ đặt lên giường. Sau đó đi lấy đồ trong tay Trang Húc Nhiên, cũng nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.
“Không cần khách sáo.” Trang Húc Nhiên nói, quan sát phòng ngủ của Diệp Lăng.
“Không có gì đẹp mắt, chỉ là một nơi nhỏ bé.” Tào Chính khoát tay “Đi thôi, buổi chiều ông đây cũng muốn đi học. Chí Hiên cậu thì sao?”
Tiếu Chí Hiên nói: “Tớ không có tiết. Húc Nhiên, cậu cùng Diệp Lăng nói một câu, chúng tớ đi xuống trước.” Cậu lôi kéo Tào Chính đi xuống.
Diệp Lăng vô vị đối diện Trang Húc Nhiên, cảm thấy không có gì hay để nói, thế nhưng lại sợ Trang Húc Nhiên tức giận: “Chúng ta ra ngoài nói.” Diệp Lăng đi qua, dáng người hắn cao, tự nhiên ôm vai Trang Húc Nhiên dẫn ra ngoài.
“Đi đâu?” Trang Húc Nhiên hỏi.
“Tiễn cậu xuống lầu.” Diệp Lăng vừa đi vừa nói.
Trang Húc Nhiên liếc qua bàn tay Diệp Lăng đặt trên vai mình, cậu phát hiện cái tên này dường như rất quen thuộc với cậu, động tác cũng tự nhiên thuần thục như vậy “Quan hệ với bạn cùng phòng như thế nào?”
Diệp Lăng cân nhắc một chút, nói: “Không tốt lắm.”
Nhìn bằng hai mắt, Trang Húc Nhiên cũng nghĩ ra được kết quả này, cậu nói: “Nếu không chuyển ra ngoài.”
Diệp Lăng lắc đầu: “Cũng không nghiêm trọng như vậy.”
Trang Húc Nhiên không khuyên hắn nữa, được hắn ôm vai một đường đi xuống lầu, đưa đến bên cạnh cửa xe “Cậu đi đi, lái xe cẩn thận.” Thói quen là một điều rất đáng sợ, Diệp Lăng ngậm miệng nghĩ.
Thế nhưng lúc này hắn cảm thấy chính mình một đường đã tạo thành quen, không cần phải học lại từ đầu.
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Diệp Lăng đi qua hôn nhẹ một cái lên trán Trang Húc Nhiên, khô khan nói “Tạm biệt.”
Trang Húc Nhiên có chút mơ màng, ngồi vào trên xe lái ra khỏi trường, cậu mới phát hiện mình được Diệp Lăng dỗ. Đây không phải quan trọng, quan trọng là cậu không ghét, không những thế còn có một chút… Vui mừng.
Diêm Chấn Quân đang ở đại học y, lúc này mới lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
Nhận được tin nhắn từ Trang Húc Nhiên khiến Diêm Chân Quân vô cùng bất ngờ, càng bất ngờ hơn khi bên trong là ảnh của một người con trai xa lạ, đây là có ý gì?
Lại tưởng tượng đến lúc trước Tào Chính có phun tào (*là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm) với mình đối tượng của Trang Húc Nhiên, trong lòng Diêm Chân Quân đã nắm chắc, trực tiếp bấm số của Trang Húc Nhiên.
Trang Húc Nhiên đang lái xe, nhìn thấy cuộc gọi của Diêm Chân Quân, đeo tai nghe lên nhận điện thoại: “A Chấn.”
“Húc Nhiên, cậu gửi hình ai cho tớ vậy?” Diêm Chân Quân hỏi thẳng.
Trang Húc Nhiên vừa mới làm dịu bớt tâm tình kỳ quái, lần nữa dâng lên, cậu không muốn cùng Diêm Chân Quân nói Diệp Lăng là tình nhân của mình: “Anh ấy…”
“Ấp úng, người cậu thích?” Diêm Chân Quân nói trúng tim đen.
“…” Trang Húc Nhiên chạy xe đến bên lề, đậu ở đó, rất lâu mới gục xuống tay lái nói: “Chắc là như vậy.”
Trang Húc Nhiên nói: “Buổi chiều Diệp Lăng có tiết học.” Nếu như không có chuyện gì, cậu cũng muốn quay về công ty.
“Vậy sao.” Tào Chính nói: “Buổi chiều tớ cũng có tiết, nếu không ba chúng ta cùng nhau về trường đi.” Hiện tại cậu và Tiếu Chí Hiên đang thuê phòng bên ngoài, không ở trong trường, nhưng có thể thuận tiện chở Diệp Lăng qua.
“Không cần đâu, anh ấy còn để nhiều đồ trên xe tớ, để tớ chở anh ấy qua.” Trang Húc Nhiên nói, đồ của Diệp Lăng quá nhiều, trực tiếp dùng xe của cậu đưa qua thì tương đối dễ dàng hơn.
“Cũng được.” Tào Chính cũng không miễn cưỡng, cậu xem như đã nhìn ra, Trang Húc Nhiên nhưng đối với Diệp Lăng là vô cùng thỏa mãn. Sau này cậu khẳng định phải hỏi Trang Húc Nhiên một chút, rốt cuộc thì Diệp Lăng tốt ở chỗ nào.
Diệp Lăng lẳng lặng nghe bọn họ an bài, những chuyện như trên, Diệp Lăng không cách nào xen vào được, đều là Trang Húc Nhiên an bài như thế nào thì làm như thế đó.
“Này, chim cút, hôm nay mua cái gì rồi?” Tào Chính lại đến tìm Diệp Lăng nói chuyện, cậu không tin mình không làm gì được với con chim cút này.
Nếu như Tào Chính đã gọi mình là chim cút, Diệp Lăng liền làm chim cút đến cùng, không thèm để ý đến cậu ta như trước.
“Rất nhiều.” Rốt cuộc Trang Húc Nhiên cũng có một câu hỏi ý kiến Diệp Lăng: “Là trực tiếp đưa đến phòng ngủ của anh, hay là đặt ở trước trường.”
Tào Chính xen vào: “Cái gì mà phòng ngủ, trực tiếp đưa đến chỗ ở không phải được rồi sao.” Cậu nhớ rõ Trang Húc Nhiên có cho Diệp Lăng một căn hộ nhỏ, cách nơi bọn họ ở cũng không xa.
“Anh thấy sao?” Trang Húc Nhiên cũng không muốn miễn cưỡng chuyện này.
“Thứ bảy rồi đi.” Diệp Lăng nói, hắn thật vất vả mới có một chút không gian, không hoàn toàn muốn chuyển đi.
“Tùy anh.” Trang Húc Nhiên không miễn cưỡng.
Ngồi cùng nhau một lát, bốn người cùng trở về trường. Trang Húc Nhiên chở Diệp Lăng, Tào Chính chở Tiếu Chí Hiên, hai chiếc xe sang trọng đồng thời tiến vào trường học, chạy đến dưới lầu phòng ngủ của Diệp Lăng.
Đối với việc bọn họ có thể trực tiếp lái xe vào, Diệp Lăng đã sớm bình tĩnh không còn sợ nữa rồi, sau khi xuống xe cầm theo đồ đạc của mình. Nếu như đã mua về, dựa vào tính cách của Diệp Lăng, hắn sẽ mặc hết, tuyệt đối không lãng phí.
“Đến giúp đi.” Trang Húc Nhiên nói với Tào Chính và Tiếu Chí Hiên, mình cũng ôm hai túi.
“Aizz, Húc Nhiên cậu thật không tiếc.” Những vật này đều là những thứ đốt tiền, Tào Chính vừa nhìn đã nhận ra, Trang Húc Nhiên đây là đang dưỡng tiểu bạch kiểm* sao.
(*trai bao/ những chàng trai trắng trẻo, thường mang nghĩa châmchọc)
“Cậu chọn sao?” Tiếu Chí Hiên nhìn xuống, cười hỏi Trang Húc Nhiên.
Trang Húc Nhiên nhìn theo bóng lưng của Diệp Lăng mà bĩu môi: “Chính anh ta chọn đấy.”
Tiếu Chí Hiên gật đầu nói: “Thưởng thức không tệ, thật không ngờ.” Cùng Trang Húc Nhiên đi lên lầu, thình lình hỏi một câu: “Cảm giác như thế nào?”
Trang Húc Nhiên im lặng rồi im lặng, liếc mắt qua cậu nói: “Là cậu gọi anh ta tới sao?” Dựa theo cái loại tính cách này của Diệp Lăng, không có khả năng tự đưa mình tới cửa. Trang Húc Nhiên hoài nghi Tiếu Chí Hiên, là vì người này từ nhỏ đã như vậy, nhìn vô thanh vô thức (*âm thầm), làm việc gọn gàng linh hoạt.
“Tớ thấy cậu vất vả mới để ý đến một người.” Nghe Tào Chính nói ngày hôm sau Diệp Lăng liền hẹn Trang Húc Nhiên ra ngoài trả lại mấy món đồ, Tiếu Chí Hiên nổi lên hứng thú với Diệp Lăng. Cứ cho rằng Diệp Lăng là lạt mềm buộc chặt, về sau đặc biệt quan sát nhanh một vòng, Tiếu Chí Hiên phát hiện Diệp Lăng đúng thật là vậy, là một tên ngốc tử.
“Ừ.” Trang Húc Nhiên không nói gì.
“Như thế nào?” Tiếu Chí Hiên hỏi lại.
“Hai người đang thầm thì gì đó?” Tào Chính xen vào giữa, hai tay xách hai túi đồ.
Tiếu Chí Hiên trực tiếp cho cậu ta một đá: “Làm hỏng việc.” Đã nhanh hỏi được rồi, cạy mở miệng Trang Húc Nhiên rất không dễ dàng.
“Móa! Ngay cả cậu cũng vậy sao.” Tào Chính lầm bầm: “Tớ đi tìm chim cút nói chuyện, không cùng các cậu vô nghĩa nữa.”
Nhìn Tào Chính đuổi theo Diệp Lăng, Tiếu Chí Hiên đẩy mắt kính, cố gắng phát huy tính kiên nhẫn của mình: “Hiện tại không có ai rồi, cậu có thể lén nói cho tớ biết.”
Trang Húc Nhiên nói: “Buổi tối mời cậu tự đi trải nghiệm lấy, cậu thử xem chẳng phải sẽ biết.”
Tiếu Chí Hiên cười nói: “Chỉ sợ không ai dám làm cuộc làm ăn này.” Trang Húc Nhiên không đáp lại, cậu nói tiếp: “Dù sao người như Diệp Lăng cũng không nhiều lắm.”
“Anh ấy rất tốt.” Trang Húc Nhiên nói.
“A~” Tiếu Chí Hiên kêu lên một tiếng đầy ý vị thâm trường.
Mấy người bọn họ, là vào hai năm trước thì biết rõ tính hướng của Trang Húc Nhiên không giống người thường, hai năm qua cùng Trang Húc Nhiên nhìn không ít người, Trang Húc Nhiên liếc rồi bỏ qua, có thể gặp mặt lần hai cũng không nhiều lắm.
Với thân phận của Trang Húc Nhiên, cậu thích hợp làm 1, không thích hợp làm o. Bởi vì người dám đè Trang Húc Nhiên, thật không có bao nhiêu. Nhưng hết lần này đến lần khác Trang Húc Nhiên lại là một tuyệt đại 0, hỏi cậu có nghĩ qua muốn đè đàn ông, cậu sẽ nói buồn nôn.
Hiện tại Trang Húc Nhiên có thể tìm thấy người thích hợp, cũng là chuyện tốt.
Phía trước là Tào Chính đang bá vai Diệp Lăng, cố gắng liều mạng dụ hắn nói chuyện: “Chim cút, anh thật là xử nam hả? Trước kia một bóng muội muội (*em gái) cũng không có? Hay là học tỷ?”
“Tôi cũng không phải cậu.” Rốt cuộc Diệp Lăng cũng nói một câu.
“Ha ha ha, tôi làm sao?” Tào Chính thấy hắn nói được một câu, ha ha nở nụ cười.
Diệp Lăng thầm trợn trắng mắt, hắn cảm thấy Tào Chính tại nơi này cùng với Tào Chính trong ấn tượng của mình chênh lệch rất nhiều, hắn không biết cái nào mới là bộ mặt thật của Tào Chính.
“Đến rồi.” Diệp Lăng móc chìa khóa ra, mở cửa.
Bây giờ là lúc nghỉ trưa, ba người kia đều có mặt trong phòng ngủ. Diệp Lăng cứ phớt lờ bọn họ như vậy, đi thẳng đến vị trí giường của mình, bỏ những thứ kia lên.
“Phòng ngủ các anh thật nhỏ, cái này là giường ngủ của anh, đặt cái này xuống đây đúng không?” Tào Chính nhảy đến, đối với địa bàn của Diệp Lăng mà hiếu kỳ dòm ngó: “Bà mẹ nó, cái này là của anh sao? Con mẹ nó rốt cuộc anh là người của thời đại nào hả?”
Diệp Lăng im lặng nhìn đồ vật Tào Chính cầm trên tay, tạm thời ném lên giường.
Thời điểm Tào Chính vây xem Diệp Lăng, không biết trong phòng ngủ có ba người khác cũng đang vây xem cậu, quả thực là trợn mắt há mồm, quá sợ hãi, bởi vì vừa bước vào thế nhưng lại là Tào Chính a…
Tần Hạo Văn đứng lên, lắp bắp hướng bên này mở miệng: “Xin chào, có phải cậu là Tào Chính học bên khoa luật không?”
Trong phòng im ắng, không ai để ý tới Tần Hạo Văn.
“Tôi là Tần Hạo Văn, là sinh viên khoa kinh tế, cũng đang học năm ba giống như cậu .” Tần Hạo Văn tự nhiên nói tiếp.
Rốt cuộc Tào Chính cũng liếc qua Tần Hạo Văn, nhẹ gật đầu không nói chuyện. Ở trên đường gặp qua loại người này cũng quá nhiều, bình thường cậu không để ý tới. Chỉ có điều vì là bạn cùng phòng với Diệp Lăng, gật đầu một cái đơn thuần cho một cái mặt mũi.
“Như vậy, bạn học Tào Chính, cậu cùng Diệp Lăng là bạn bè sao?” Tần Hạo Văn nhìn hai người bọn họ, quả thực không thể tưởng tượng nổi, cậu không dám tin vào mắt mình, thế nhưng sự thật lại bày ra ngay trước mắt.
Tào Chính tình nguyện làm bạn bè cùng Diệp Lăng, cũng không muốn cùng bọn họ nói một câu, cái này đã hoàn toàn đánh thẳng vào tam quan của Tần Hạo Văn.
“Cũng chưa tính.” Tào Chính dùng vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn Diệp Lăng “Tôi với anh ta làm sao có thể trở thành bạn bè.”
Diệp Lăng cũng phản ứng xấp xỉ cậu, quay lưng đi trợn trắng mắt.
Tần Hạo Văn nghe bọn họ nói vậy, trong lòng rốt cuộc cũng dễ chịu không ít: “Cái kia…” Thế nhưng thế giới quan của cậu đã định trước là bị đánh nát, bởi vì phía sau Trang Húc Nhiên cùng Tiếu Chí Hiên đã đến.
“Diệp Lăng?” Bọn họ nhìn thấy cửa mở ra, liền quay qua nhìn, phát hiện Diệp Lăng cùng Tào Chính đều ở đây, Tiếu Chí Hiên nói: “Các cậu chạy nhanh thật.”
Tào Chính nói: “Là hai người các cậu muốn kề tai nói nhỏ, liên quan chúng tôi cái rắm.” Nắm lấy bả vai Diệp Lăng quay đầu lại hỏi: “Chim cút, anh nói có đúng không?”
“Chúng ta cũng không quen.” Diệp Lăng gỡ tay cậu ra.
“Ha.” Tiếu Chí Hiên vừa cười, vừa mang đồ lại cho Diệp Lăng: “Làm tốt lắm.”
“Cám ơn.” thái độ của Diệp Lăng đối với Tiếu Chí Hiên là hoàn toàn bất đồng, hai tay nhận lấy túi đồ đặt lên giường. Sau đó đi lấy đồ trong tay Trang Húc Nhiên, cũng nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.
“Không cần khách sáo.” Trang Húc Nhiên nói, quan sát phòng ngủ của Diệp Lăng.
“Không có gì đẹp mắt, chỉ là một nơi nhỏ bé.” Tào Chính khoát tay “Đi thôi, buổi chiều ông đây cũng muốn đi học. Chí Hiên cậu thì sao?”
Tiếu Chí Hiên nói: “Tớ không có tiết. Húc Nhiên, cậu cùng Diệp Lăng nói một câu, chúng tớ đi xuống trước.” Cậu lôi kéo Tào Chính đi xuống.
Diệp Lăng vô vị đối diện Trang Húc Nhiên, cảm thấy không có gì hay để nói, thế nhưng lại sợ Trang Húc Nhiên tức giận: “Chúng ta ra ngoài nói.” Diệp Lăng đi qua, dáng người hắn cao, tự nhiên ôm vai Trang Húc Nhiên dẫn ra ngoài.
“Đi đâu?” Trang Húc Nhiên hỏi.
“Tiễn cậu xuống lầu.” Diệp Lăng vừa đi vừa nói.
Trang Húc Nhiên liếc qua bàn tay Diệp Lăng đặt trên vai mình, cậu phát hiện cái tên này dường như rất quen thuộc với cậu, động tác cũng tự nhiên thuần thục như vậy “Quan hệ với bạn cùng phòng như thế nào?”
Diệp Lăng cân nhắc một chút, nói: “Không tốt lắm.”
Nhìn bằng hai mắt, Trang Húc Nhiên cũng nghĩ ra được kết quả này, cậu nói: “Nếu không chuyển ra ngoài.”
Diệp Lăng lắc đầu: “Cũng không nghiêm trọng như vậy.”
Trang Húc Nhiên không khuyên hắn nữa, được hắn ôm vai một đường đi xuống lầu, đưa đến bên cạnh cửa xe “Cậu đi đi, lái xe cẩn thận.” Thói quen là một điều rất đáng sợ, Diệp Lăng ngậm miệng nghĩ.
Thế nhưng lúc này hắn cảm thấy chính mình một đường đã tạo thành quen, không cần phải học lại từ đầu.
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Diệp Lăng đi qua hôn nhẹ một cái lên trán Trang Húc Nhiên, khô khan nói “Tạm biệt.”
Trang Húc Nhiên có chút mơ màng, ngồi vào trên xe lái ra khỏi trường, cậu mới phát hiện mình được Diệp Lăng dỗ. Đây không phải quan trọng, quan trọng là cậu không ghét, không những thế còn có một chút… Vui mừng.
Diêm Chấn Quân đang ở đại học y, lúc này mới lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
Nhận được tin nhắn từ Trang Húc Nhiên khiến Diêm Chân Quân vô cùng bất ngờ, càng bất ngờ hơn khi bên trong là ảnh của một người con trai xa lạ, đây là có ý gì?
Lại tưởng tượng đến lúc trước Tào Chính có phun tào (*là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm) với mình đối tượng của Trang Húc Nhiên, trong lòng Diêm Chân Quân đã nắm chắc, trực tiếp bấm số của Trang Húc Nhiên.
Trang Húc Nhiên đang lái xe, nhìn thấy cuộc gọi của Diêm Chân Quân, đeo tai nghe lên nhận điện thoại: “A Chấn.”
“Húc Nhiên, cậu gửi hình ai cho tớ vậy?” Diêm Chân Quân hỏi thẳng.
Trang Húc Nhiên vừa mới làm dịu bớt tâm tình kỳ quái, lần nữa dâng lên, cậu không muốn cùng Diêm Chân Quân nói Diệp Lăng là tình nhân của mình: “Anh ấy…”
“Ấp úng, người cậu thích?” Diêm Chân Quân nói trúng tim đen.
“…” Trang Húc Nhiên chạy xe đến bên lề, đậu ở đó, rất lâu mới gục xuống tay lái nói: “Chắc là như vậy.”