Chương 4
10
Nếu tôi đoán không lầm thì Bạch Đường hẳn là đã mang chiếc nhẫn kim cương này đến cửa hàng trang sức bên cạnh để kiểm tra.
Tôi gọi hai tách cà phê và ngồi bên cạnh cửa sổ sát kính để đợi ai đó.
Hôm nay tôi đã hẹn với Thẩm Du An. Công ty của tôi có giao dịch kinh doanh với công ty của anh, và cuộc gặp này là nói về công việc.
Thẩm Du An đến chỗ hẹn đúng giờ.
Sau khi bàn bạc về việc hợp tác, tôi đẩy một bản hợp đồng đến trước mặt anh: “Thẩm tổng, nếu không có vấn đề gì, anh vui lòng đọc hợp đồng và ký vào.”
Thẩm Du An đang đọc hợp đồng, tôi đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Tôi nhìn thấy Bạch Đường từ cửa hàng trang sức bên cạnh đi ra, cô ta đang trong tâm trạng tuyệt vọng, có thể biết kết quả kiểm tra đã ảnh hưởng nặng nề đến tâm trạng cô ta.
Thật là thú vị, Châu Cảnh Thừa dùng viên kim cương Moissanite giả làm nhẫn kim cương, đem Bạch Đường quay vòng tròn.
Moissanite là một viên kim cương tổng hợp và không có giá trị gì cả. Bạn có thể mua nó chỉ với vài trăm nhân dân tệ.
Bạch Đường giận dữ tháo chiếc nhẫn khỏi ngón tay, ném xuống hồ nước.
Cô ta quay lại nhìn tôi đang ngồi trong quán cà phê, thấy tôi như đang ngồi xem kịch, mặt cô ta tái mét vì tức giận.
Tôi mỉm cười hạnh phúc.
Hôm nay trời nắng đẹp, tâm trạng tôi rất tốt.
Thẩm Du An ký vào hợp đồng, ngẩng đầu nhìn tôi: “Đã lâu rồi anh không thấy nụ cười rạng rỡ như vậy trên mặt em, em có chuyện gì vui vẻ sao?”
Tôi quay đầu nhìn lại, không khỏi nhếch lên khóe môi: “Gặp một người quen, thấy cô ta không vui, em liền vui vẻ.”
Thẩm Du An nhìn ra ngoài cửa sổ, Bạch Đường bên đường đang vẫy taxi rời đi.
Thẩm Du An nhìn bóng lưng Bạch Đường, có lẽ cũng hiểu tôi đang nói đến ai.
“Hợp tác vui vẻ!” Tôi đưa tay ra.
Thẩm Du An bắt tay tôi: “Hợp tác vui vẻ!”
Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường đã gửi thiệp mời đám cưới cho bạn bè thân thiết của họ vài ngày trước.
Sau khi Bạch Đường biết được chiếc nhẫn kim cương là giả và Châu Cảnh Thừa đã bị đuổi khỏi nhà khi chúng tôi ly hôn, cô ta đã làm ầm ĩ với Châu Cảnh Thừa: “Châu Cảnh Thừa, sao anh không nói cho em biết chuyện lớn như vậy sớm hơn?”
“Đường Đường, anh sẽ đông sơn tái khởi*. Sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ đưa thẻ lương cho em.”
(*) 东山再起[dōngshānzàiqǐ]: Thua keo này bày keo khác; đợi thời trở lại; trở lại ngày xưa.
Tôi biết rất rõ suy nghĩ của Châu Cảnh Thừa, anh ta sợ Bạch Đường sau khi biết chuyện sẽ không muốn ở bên mình nữa nên đã giữ bí mật với Bạch Đường.
Bạch Đường không hài lòng chút nào: “Thẻ lương của anh lẽ ra phải đưa cho em, nhưng anh chỉ có tiền lương, không có tiền mua ô tô, tại sao em phải cưới anh?”
Châu Cảnh Thừa có chút tổn thương, hỏi ngược lại: “Bạch Đường, em theo anh là vì tiền sao? Không phải là vì con người anh sao?”
Bạch Đường mở mắt, nói dối: “Em theo anh là vì con người anh, nhưng không có nghĩa là anh có thể lừa gạt em!”
Càng nói cô ta càng tức giận: “Còn nữa, anh cầu hôn tôi bằng một viên Moissanite trị giá vài trăm nhân dân tệ giả làm nhẫn kim cương là có ý gì? Anh cho rằng tôi ngu ngốc lắm à?”
“Nhẫn kim cương không thể dùng làm đồ ăn, bây giờ anh không đủ tiền mua nhẫn thật, mới phải dùng nhẫn giả.”
Châu Cảnh Thừa giơ tay thề: “Anh thề, khi nào anh giàu có, anh nhất định sẽ mua tặng em một chiếc nhẫn kim cương thật sự. Em đừng tức giận.”
Trong mắt Bạch Đường tràn đầy sự chán ghét: “Bỏ đi, không biết anh còn phải dành dụm tiền lương bao lâu để mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương chứ đừng nói đến một ngôi nhà hay một chiếc ô tô.”
“Bạch Đường, ban đầu anh chưa ly hôn với Tri Hoan, em không có nói như vậy.” Hai mắt Châu Cảnh Thừa đỏ lên, đối với Bạch Đường rất thất vọng: “Lúc đầu em còn nói, dù là ăn bào ngư hay ăn cháo, em đều muốn ở bên anh. Em đã nói chỉ cần có thể ở bên anh, em có thể chịu đựng mọi ô nhục, em còn nói…”
Bạch Đường phiền não ngắt lời Châu Cảnh Thừa: “Đừng nói nữa, lời nói ngọt ngào của phụ nữ nói với đàn ông trên giường đều không đáng tin cậy. Không có cơ sở kinh tế, sao tôi lại muốn cùng anh chịu khổ chứ?”
Bạch Đường bình tĩnh nói: “Hủy hôn! Tôi không cưới anh nữa.”
Châu Cảnh Thừa nắm lấy cổ tay Bạch Đường gầm lên: “Thiệp mời đã gửi đi, bây giờ em lại hủy bỏ hôn lễ, bạn bè anh sẽ nghĩ gì về anh? Anh đã phải chịu đựng bao nhiêu lời đàm tiếu vì em rồi?”
Bạch Đường cố gắng thoát khỏi xiềng xích của Châu Cảnh Thừa, cô ta cũng tức giận: “Tôi cũng đã chịu đựng những lời đàm tiếu không kém gì anh. Ngay từ đầu tôi đã mù quáng và nhầm lẫn, bây giờ cũng không muộn để thu hồi tình hình.”
“Bạch Đường, con khốn này! Cô đã hủy hoại gia đình của tôi, bây giờ lại bảo tôi dừng lại ở bờ vực?” Châu Cảnh Thừa trợn mắt.
Bạch Đường bị bộ dáng của anh ta dọa sợ, cô ta yếu ớt nói: “Trước tiên hoãn hôn lễ của chúng ta đi đã. Đợi anh có đủ tiền mua một chiếc nhẫn kim cương thật, em sẽ lại cưới anh. Yêu cầu của em không cao, ít nhất là một carat.”
Châu Cảnh Thừa ném Bạch Đường lên giường.
Sau đó, anh ta châm một điếu thuốc, nhả khói, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.
11
Tôi bận khởi nghiệp nên không để ý đến chuyện của Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường.
Một ngày nọ, người bạn thân nhất của tôi đã chụp ảnh màn hình Khoảnh khắc của Bạch Đường và đưa cho tôi xem.
Bạch Đường khoe chiếc nhẫn kim cương cũng như toàn bộ quá trình Châu Cảnh Thừa đưa cô ta đi mua nhẫn kim cương, còn có phiếu thanh toán thẻ tín dụng trị giá 18,8 nghìn nhân dân tệ.
Cô ta đeo một chiếc nhẫn kim cương, vẻ mặt vui vẻ, dựa vào vai Châu Cảnh Thừa cùng anh ta dùng bữa tối dưới ánh nến.
Bạn thân nhất của tôi nói với tôi: “Cách đây không lâu, tớ nghe bạn bè nói đám cưới của họ đã bị hủy, bây giờ lại nghe nói đám cưới sẽ được tổ chức như dự kiến, không biết họ đang làm cái gì, hai người điên.”
Tôi đã sắp xếp lại nguyên nhân và hậu quả của câu chuyện.
Cách đây không lâu Bạch Đường đã nói muốn hủy hôn lễ, có lẽ cô ta đã phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương là giả, đồng thời cũng biết được Châu Cảnh Thừa đã bị đuổi ra khỏi nhà, không có tiền.
Bây giờ, cô ta đồng ý tổ chức đám cưới như đã định, có lẽ là do Châu Cảnh Thừa đã tặng cô ta chiếc nhẫn kim cương thật trị giá 18,8 nghìn nhân dân tệ này.
Theo tôi được biết, Châu Cảnh Thừa không thể bỏ ra 18,8 nghìn nhân dân tệ để mua một chiếc nhẫn kim cương vào thời điểm này.
Tôi có một suy đoán táo bạo, có thể anh ta phải vay một khoản vay trực tuyến.
Anh ta là người không thể chịu thua, rất coi trọng thể diện.
Nếu đám cưới bị hủy, anh ta sẽ không thể ngẩng cao đầu trước mặt người thân, bạn bè.
Vì vậy, dù cho có phải đi vay mượn, anh ta cũng phải mua chiếc nhẫn kim cương trước, làm cho Bạch Đường vui vẻ,cưới cô ta về nhà rồi mới nói tiếp.
Buồn cười chết đi được, nếu Bạch Đường biết sau này bọn họ sẽ phải cùng nhau trả nợ, cô ta còn có thể cười được nữa sao?
Ngày hôm nay, tôi lại gặp Bạch Đường ở quán cà phê.
Cô ta khoe chiếc nhẫn kim cương trên tay trước mặt tôi như một kẻ chiến thắng: “Đây là nhẫn kim cương thật, Cảnh Thừa đích thân dẫn em đi mua. Em nhìn anh ấy quẹt thẻ, cả đời chị chưa bao giờ đeo chiếc nhẫn kim cương đắt tiền như vậy phải không?”
“Ồ, thế cũng có gì mà mang ra khoe chứ?” Tôi thờ ơ trợn mắt.
Bạch Đường lấy trong túi ra một tấm thiệp mời đám cưới, đặt vào tay tôi, cười nói: “Ngày mốt chúng tôi sẽ kết hôn, nếu có thời gian thì đến uống rượu mừng đám cưới, nếu không thì thôi.”
“Đừng làm trò hề trước mặt tôi nữa. Tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra với cô.” Tôi ném thiệp mời vào thùng rác bên cạnh trước mặt cô ta.
Cô ta không hiểu lời châm chọc của tôi, nói tiếp: “Gần đây em đang chuẩn bị mang thai. Cảnh Thừa mỗi ngày đều nấu canh bổ dưỡng và tổ yến để em khỏe mạnh. Đúng rồi, chị cũng đã mất một đứa con, phải chăm sóc thật tốt, đừng để bản thân không thể mang thai, thì không thể gả đi rồi.
Lời nói của cô ta chạm chính xác vào chỗ đau của tôi, khiến tôi nhớ lại lần cuối cùng tôi nằm trên bàn mổ lạnh lẽo.
“Vậy thì chúc mừng hai người.” Trên môi tôi nở một nụ cười lạnh lùng: “Hai người kết hôn, tôi sẽ tặng cho hai người một món quà lớn.”
Tôi nói rồi quay người rời đi.
Cô ta cười lớn sau lưng tôi, nói đầy khiêu khích: “Không cần quà, lời chúc của chị chính là món quà tuyệt vời nhất.”
Vào ngày kết hôn của Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường, tôi thật sự đã tặng họ một món quà lớn.
Phân đoạn tuyên thệ trong đám cưới ban đầu rất lãng mạn.
Nhưng màn hình lớn phía sau đột nhiên phát ra một đoạn video dài mười lăm giây.
Trong video, có cảnh Bạch Đường đang mang bụng bầu ngã xuống trong phòng tắm của tôi và được Châu Cảnh Thừa đỡ dậy. Ngoài ra còn có cảnh tôi dẫn người vào khách sạn và đỡ cô ta và Châu Cảnh Thừa lên giường.
Khách dự đám cưới tròn mắt.
Bạn thân nhất của tôi đến dự đám cưới của họ, cô ấy diễn tấu nhịp nhàng: “Năm đó, Bạch Đường mang thai cốt nhục của người đàn ông khác, cô ta đến sống trong nhà Tri Hoan, ép Tri Hoan đi, đồng thời thông đồng với Châu Cảnh Thừa. Tiểu tam thượng vị, thật không biết xấu hổ.”
Sau khi xem xong video, vẻ mặt của Bạch Đường và Châu Cảnh Thừa thay đổi không ngừng, họ nhanh chóng yêu cầu nhân viên khách sạn tắt video.
Nhân viên khách sạn mò mẫm suốt hai phút mới tắt được màn hình.
Nhưng đoạn video dài mười lăm giây đã được phát đi phát lại bảy, tám lần.
Bạch Đường và Châu Cảnh Thừa bị mất mặt trước mặt người thân, bạn bè.
Họ trở thành trò cười trong giới khách mời. Mọi người đều biết Châu Cảnh Thừa là một kẻ cặn bã bỏ rơi vợ con, còn Bạch Đường chính là tiểu tam.
Đám cưới ra về chẳng vui.
Bạch Đường nói sẽ gọi cảnh sát bắt tôi, làm sao tôi có thể để lại manh mối?
Đoạn video vô tình bị rò rỉ khi tôi đi sửa máy tính, tôi cũng là nạn nhân.
Bạch Đường không bắt được tôi, sắc mặt tức giận tái nhợt.
12
Sự nghiệp của tôi đang thuận buồm xuôi gió, công việc kinh doanh của tôi ngày càng lớn mạnh, tôi kiếm được rất nhiều tiền.
Tôi lên kế hoạch cho bản thân đi hai chuyến du lịch mỗi năm. Bất cứ nơi nào tôi muốn, tôi có thể tự mình kiếm tiền và vui chơi mà không cần ai đi cùng.
Là một người phụ nữ đã ly hôn, cuộc sống của tôi càng trở nên thú vị hơn. Người bạn thân nhất của tôi nói toàn thân tôi tỏa ra ánh hào quang.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường không hề dễ dàng.
Chiếc nhẫn kim cương Châu Cảnh Thừa mua cho Bạch Đường được mua bằng tiền vay, ngoài việc trả nợ gốc hàng tháng còn có lãi suất cao.
Sau khi trả hết khoản vay bằng tiền lương hàng tháng, anh ta còn lại rất ít.
Bạch Đường đã quen sống xa hoa.
Cô ta ăn hoa quả nhập khẩu và tổ yến mỗi ngày, tốn hàng trăm nhân dân tệ mỗi ngày.
Châu Cảnh Thừa thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.
Trong một lần tình cờ tụ tập bạn bè, anh ta nghe thấy một người bạn chung nhắc đến tôi: “Bây giờ Hạ Tri Hoan rất lợi hại, cô ấy đã kiếm được hơn một trăm vạn trong năm đầu tiên mở công ty. Đây chỉ là bước khởi đầu, tôi e rằng cô ấy sẽ kiếm được nhiều hơn trong tương lai.”
Châu Cảnh Thừa nghe xong cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta giả vờ không quan tâm, im lặng lắng nghe.
Người bạn nói thêm: “Tôi nghe nói Thẩm Du An đang theo đuổi cô ấy. Hai người họ khá hợp nhau, công ty của họ có quan hệ làm ăn, anh ấy biết mọi thứ về cô ấy. Tôi không biết khi nào mới có thể uống được ly rượu mừng của họ.”
“Tôi rất bội phục cô ấy, xảy ra nhiều chuyện như vậy mà cô ấy có thể mảy may cho qua chuyện, dùng sự nghiệp của mình để tạo nên một bước ngoặt đẹp đẽ, cô ấy là hình mẫu lý tưởng của tôi. Bây giờ, cô ấy giàu có xinh đẹp, lại còn trẻ. Cô ấy đang tìm người đàn ông như thế nào? Người theo đuổi cô ấy cũng không ít.”
Châu Cảnh Thừa đang ủ rũ ngồi trong góc uống rượu, nghe vậy tức giận đến suýt chút nữa bóp nát ly rượu trong tay.
Sau khi ra khỏi phòng riêng, Châu Cảnh Thừa vốn định đi đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn, để chứng minh mình không túng quẫn đến nỗi như vậy.
Nhưng sau khi tính toán hóa đơn thì thấy có giá hơn hai nghìn. Anh ta nhìn số dư ít ỏi trong thẻ rồi lặng lẽ trả lại hóa đơn cho nhân viên thu ngân.
Người bạn ra khỏi phòng riêng, đang định đi đến quầy lễ tân để thanh toán, tình cờ nhìn thấy Châu Cảnh Thừa đang cầm hóa đơn trên tay đưa cho nhân viên thu ngân.
Anh ta mỉm cười bước tới, vòng tay qua vai Châu Cảnh Thừa: “Cảnh Thừa Thành, cậu cũng quá khách khí rất, vậy thì cảm ơn cậu nhé. Lần này cậu đãi tôi, lần sau tôi cũng đãi lại cậu.”
Châu Cảnh Thừa đứng hình, anh ta đã nói như vậy rồi.
Nếu không thanh toán hóa đơn, trước mặt bạn bè anh ta làm gì còn mặt mũi nữa.
Châu Cảnh Thừa lấy thẻ ra và thanh toán hóa đơn.
“Tôi đi vệ sinh một lát.” Anh ta nói xong liền đi vào phòng vệ sinh.
Châu Cảnh Thừa ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, vừa đi ra ngoài, khóe mắt anh ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh ta cho rằng mình bị hoa mắt, dụi dụi mắt, nhìn thấy Bạch Đường đang bị một người đàn ông ôm vào phòng riêng ở phía xa.
Nếu tôi đoán không lầm thì Bạch Đường hẳn là đã mang chiếc nhẫn kim cương này đến cửa hàng trang sức bên cạnh để kiểm tra.
Tôi gọi hai tách cà phê và ngồi bên cạnh cửa sổ sát kính để đợi ai đó.
Hôm nay tôi đã hẹn với Thẩm Du An. Công ty của tôi có giao dịch kinh doanh với công ty của anh, và cuộc gặp này là nói về công việc.
Thẩm Du An đến chỗ hẹn đúng giờ.
Sau khi bàn bạc về việc hợp tác, tôi đẩy một bản hợp đồng đến trước mặt anh: “Thẩm tổng, nếu không có vấn đề gì, anh vui lòng đọc hợp đồng và ký vào.”
Thẩm Du An đang đọc hợp đồng, tôi đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Tôi nhìn thấy Bạch Đường từ cửa hàng trang sức bên cạnh đi ra, cô ta đang trong tâm trạng tuyệt vọng, có thể biết kết quả kiểm tra đã ảnh hưởng nặng nề đến tâm trạng cô ta.
Thật là thú vị, Châu Cảnh Thừa dùng viên kim cương Moissanite giả làm nhẫn kim cương, đem Bạch Đường quay vòng tròn.
Moissanite là một viên kim cương tổng hợp và không có giá trị gì cả. Bạn có thể mua nó chỉ với vài trăm nhân dân tệ.
Bạch Đường giận dữ tháo chiếc nhẫn khỏi ngón tay, ném xuống hồ nước.
Cô ta quay lại nhìn tôi đang ngồi trong quán cà phê, thấy tôi như đang ngồi xem kịch, mặt cô ta tái mét vì tức giận.
Tôi mỉm cười hạnh phúc.
Hôm nay trời nắng đẹp, tâm trạng tôi rất tốt.
Thẩm Du An ký vào hợp đồng, ngẩng đầu nhìn tôi: “Đã lâu rồi anh không thấy nụ cười rạng rỡ như vậy trên mặt em, em có chuyện gì vui vẻ sao?”
Tôi quay đầu nhìn lại, không khỏi nhếch lên khóe môi: “Gặp một người quen, thấy cô ta không vui, em liền vui vẻ.”
Thẩm Du An nhìn ra ngoài cửa sổ, Bạch Đường bên đường đang vẫy taxi rời đi.
Thẩm Du An nhìn bóng lưng Bạch Đường, có lẽ cũng hiểu tôi đang nói đến ai.
“Hợp tác vui vẻ!” Tôi đưa tay ra.
Thẩm Du An bắt tay tôi: “Hợp tác vui vẻ!”
Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường đã gửi thiệp mời đám cưới cho bạn bè thân thiết của họ vài ngày trước.
Sau khi Bạch Đường biết được chiếc nhẫn kim cương là giả và Châu Cảnh Thừa đã bị đuổi khỏi nhà khi chúng tôi ly hôn, cô ta đã làm ầm ĩ với Châu Cảnh Thừa: “Châu Cảnh Thừa, sao anh không nói cho em biết chuyện lớn như vậy sớm hơn?”
“Đường Đường, anh sẽ đông sơn tái khởi*. Sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ đưa thẻ lương cho em.”
(*) 东山再起[dōngshānzàiqǐ]: Thua keo này bày keo khác; đợi thời trở lại; trở lại ngày xưa.
Tôi biết rất rõ suy nghĩ của Châu Cảnh Thừa, anh ta sợ Bạch Đường sau khi biết chuyện sẽ không muốn ở bên mình nữa nên đã giữ bí mật với Bạch Đường.
Bạch Đường không hài lòng chút nào: “Thẻ lương của anh lẽ ra phải đưa cho em, nhưng anh chỉ có tiền lương, không có tiền mua ô tô, tại sao em phải cưới anh?”
Châu Cảnh Thừa có chút tổn thương, hỏi ngược lại: “Bạch Đường, em theo anh là vì tiền sao? Không phải là vì con người anh sao?”
Bạch Đường mở mắt, nói dối: “Em theo anh là vì con người anh, nhưng không có nghĩa là anh có thể lừa gạt em!”
Càng nói cô ta càng tức giận: “Còn nữa, anh cầu hôn tôi bằng một viên Moissanite trị giá vài trăm nhân dân tệ giả làm nhẫn kim cương là có ý gì? Anh cho rằng tôi ngu ngốc lắm à?”
“Nhẫn kim cương không thể dùng làm đồ ăn, bây giờ anh không đủ tiền mua nhẫn thật, mới phải dùng nhẫn giả.”
Châu Cảnh Thừa giơ tay thề: “Anh thề, khi nào anh giàu có, anh nhất định sẽ mua tặng em một chiếc nhẫn kim cương thật sự. Em đừng tức giận.”
Trong mắt Bạch Đường tràn đầy sự chán ghét: “Bỏ đi, không biết anh còn phải dành dụm tiền lương bao lâu để mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương chứ đừng nói đến một ngôi nhà hay một chiếc ô tô.”
“Bạch Đường, ban đầu anh chưa ly hôn với Tri Hoan, em không có nói như vậy.” Hai mắt Châu Cảnh Thừa đỏ lên, đối với Bạch Đường rất thất vọng: “Lúc đầu em còn nói, dù là ăn bào ngư hay ăn cháo, em đều muốn ở bên anh. Em đã nói chỉ cần có thể ở bên anh, em có thể chịu đựng mọi ô nhục, em còn nói…”
Bạch Đường phiền não ngắt lời Châu Cảnh Thừa: “Đừng nói nữa, lời nói ngọt ngào của phụ nữ nói với đàn ông trên giường đều không đáng tin cậy. Không có cơ sở kinh tế, sao tôi lại muốn cùng anh chịu khổ chứ?”
Bạch Đường bình tĩnh nói: “Hủy hôn! Tôi không cưới anh nữa.”
Châu Cảnh Thừa nắm lấy cổ tay Bạch Đường gầm lên: “Thiệp mời đã gửi đi, bây giờ em lại hủy bỏ hôn lễ, bạn bè anh sẽ nghĩ gì về anh? Anh đã phải chịu đựng bao nhiêu lời đàm tiếu vì em rồi?”
Bạch Đường cố gắng thoát khỏi xiềng xích của Châu Cảnh Thừa, cô ta cũng tức giận: “Tôi cũng đã chịu đựng những lời đàm tiếu không kém gì anh. Ngay từ đầu tôi đã mù quáng và nhầm lẫn, bây giờ cũng không muộn để thu hồi tình hình.”
“Bạch Đường, con khốn này! Cô đã hủy hoại gia đình của tôi, bây giờ lại bảo tôi dừng lại ở bờ vực?” Châu Cảnh Thừa trợn mắt.
Bạch Đường bị bộ dáng của anh ta dọa sợ, cô ta yếu ớt nói: “Trước tiên hoãn hôn lễ của chúng ta đi đã. Đợi anh có đủ tiền mua một chiếc nhẫn kim cương thật, em sẽ lại cưới anh. Yêu cầu của em không cao, ít nhất là một carat.”
Châu Cảnh Thừa ném Bạch Đường lên giường.
Sau đó, anh ta châm một điếu thuốc, nhả khói, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.
11
Tôi bận khởi nghiệp nên không để ý đến chuyện của Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường.
Một ngày nọ, người bạn thân nhất của tôi đã chụp ảnh màn hình Khoảnh khắc của Bạch Đường và đưa cho tôi xem.
Bạch Đường khoe chiếc nhẫn kim cương cũng như toàn bộ quá trình Châu Cảnh Thừa đưa cô ta đi mua nhẫn kim cương, còn có phiếu thanh toán thẻ tín dụng trị giá 18,8 nghìn nhân dân tệ.
Cô ta đeo một chiếc nhẫn kim cương, vẻ mặt vui vẻ, dựa vào vai Châu Cảnh Thừa cùng anh ta dùng bữa tối dưới ánh nến.
Bạn thân nhất của tôi nói với tôi: “Cách đây không lâu, tớ nghe bạn bè nói đám cưới của họ đã bị hủy, bây giờ lại nghe nói đám cưới sẽ được tổ chức như dự kiến, không biết họ đang làm cái gì, hai người điên.”
Tôi đã sắp xếp lại nguyên nhân và hậu quả của câu chuyện.
Cách đây không lâu Bạch Đường đã nói muốn hủy hôn lễ, có lẽ cô ta đã phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương là giả, đồng thời cũng biết được Châu Cảnh Thừa đã bị đuổi ra khỏi nhà, không có tiền.
Bây giờ, cô ta đồng ý tổ chức đám cưới như đã định, có lẽ là do Châu Cảnh Thừa đã tặng cô ta chiếc nhẫn kim cương thật trị giá 18,8 nghìn nhân dân tệ này.
Theo tôi được biết, Châu Cảnh Thừa không thể bỏ ra 18,8 nghìn nhân dân tệ để mua một chiếc nhẫn kim cương vào thời điểm này.
Tôi có một suy đoán táo bạo, có thể anh ta phải vay một khoản vay trực tuyến.
Anh ta là người không thể chịu thua, rất coi trọng thể diện.
Nếu đám cưới bị hủy, anh ta sẽ không thể ngẩng cao đầu trước mặt người thân, bạn bè.
Vì vậy, dù cho có phải đi vay mượn, anh ta cũng phải mua chiếc nhẫn kim cương trước, làm cho Bạch Đường vui vẻ,cưới cô ta về nhà rồi mới nói tiếp.
Buồn cười chết đi được, nếu Bạch Đường biết sau này bọn họ sẽ phải cùng nhau trả nợ, cô ta còn có thể cười được nữa sao?
Ngày hôm nay, tôi lại gặp Bạch Đường ở quán cà phê.
Cô ta khoe chiếc nhẫn kim cương trên tay trước mặt tôi như một kẻ chiến thắng: “Đây là nhẫn kim cương thật, Cảnh Thừa đích thân dẫn em đi mua. Em nhìn anh ấy quẹt thẻ, cả đời chị chưa bao giờ đeo chiếc nhẫn kim cương đắt tiền như vậy phải không?”
“Ồ, thế cũng có gì mà mang ra khoe chứ?” Tôi thờ ơ trợn mắt.
Bạch Đường lấy trong túi ra một tấm thiệp mời đám cưới, đặt vào tay tôi, cười nói: “Ngày mốt chúng tôi sẽ kết hôn, nếu có thời gian thì đến uống rượu mừng đám cưới, nếu không thì thôi.”
“Đừng làm trò hề trước mặt tôi nữa. Tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra với cô.” Tôi ném thiệp mời vào thùng rác bên cạnh trước mặt cô ta.
Cô ta không hiểu lời châm chọc của tôi, nói tiếp: “Gần đây em đang chuẩn bị mang thai. Cảnh Thừa mỗi ngày đều nấu canh bổ dưỡng và tổ yến để em khỏe mạnh. Đúng rồi, chị cũng đã mất một đứa con, phải chăm sóc thật tốt, đừng để bản thân không thể mang thai, thì không thể gả đi rồi.
Lời nói của cô ta chạm chính xác vào chỗ đau của tôi, khiến tôi nhớ lại lần cuối cùng tôi nằm trên bàn mổ lạnh lẽo.
“Vậy thì chúc mừng hai người.” Trên môi tôi nở một nụ cười lạnh lùng: “Hai người kết hôn, tôi sẽ tặng cho hai người một món quà lớn.”
Tôi nói rồi quay người rời đi.
Cô ta cười lớn sau lưng tôi, nói đầy khiêu khích: “Không cần quà, lời chúc của chị chính là món quà tuyệt vời nhất.”
Vào ngày kết hôn của Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường, tôi thật sự đã tặng họ một món quà lớn.
Phân đoạn tuyên thệ trong đám cưới ban đầu rất lãng mạn.
Nhưng màn hình lớn phía sau đột nhiên phát ra một đoạn video dài mười lăm giây.
Trong video, có cảnh Bạch Đường đang mang bụng bầu ngã xuống trong phòng tắm của tôi và được Châu Cảnh Thừa đỡ dậy. Ngoài ra còn có cảnh tôi dẫn người vào khách sạn và đỡ cô ta và Châu Cảnh Thừa lên giường.
Khách dự đám cưới tròn mắt.
Bạn thân nhất của tôi đến dự đám cưới của họ, cô ấy diễn tấu nhịp nhàng: “Năm đó, Bạch Đường mang thai cốt nhục của người đàn ông khác, cô ta đến sống trong nhà Tri Hoan, ép Tri Hoan đi, đồng thời thông đồng với Châu Cảnh Thừa. Tiểu tam thượng vị, thật không biết xấu hổ.”
Sau khi xem xong video, vẻ mặt của Bạch Đường và Châu Cảnh Thừa thay đổi không ngừng, họ nhanh chóng yêu cầu nhân viên khách sạn tắt video.
Nhân viên khách sạn mò mẫm suốt hai phút mới tắt được màn hình.
Nhưng đoạn video dài mười lăm giây đã được phát đi phát lại bảy, tám lần.
Bạch Đường và Châu Cảnh Thừa bị mất mặt trước mặt người thân, bạn bè.
Họ trở thành trò cười trong giới khách mời. Mọi người đều biết Châu Cảnh Thừa là một kẻ cặn bã bỏ rơi vợ con, còn Bạch Đường chính là tiểu tam.
Đám cưới ra về chẳng vui.
Bạch Đường nói sẽ gọi cảnh sát bắt tôi, làm sao tôi có thể để lại manh mối?
Đoạn video vô tình bị rò rỉ khi tôi đi sửa máy tính, tôi cũng là nạn nhân.
Bạch Đường không bắt được tôi, sắc mặt tức giận tái nhợt.
12
Sự nghiệp của tôi đang thuận buồm xuôi gió, công việc kinh doanh của tôi ngày càng lớn mạnh, tôi kiếm được rất nhiều tiền.
Tôi lên kế hoạch cho bản thân đi hai chuyến du lịch mỗi năm. Bất cứ nơi nào tôi muốn, tôi có thể tự mình kiếm tiền và vui chơi mà không cần ai đi cùng.
Là một người phụ nữ đã ly hôn, cuộc sống của tôi càng trở nên thú vị hơn. Người bạn thân nhất của tôi nói toàn thân tôi tỏa ra ánh hào quang.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường không hề dễ dàng.
Chiếc nhẫn kim cương Châu Cảnh Thừa mua cho Bạch Đường được mua bằng tiền vay, ngoài việc trả nợ gốc hàng tháng còn có lãi suất cao.
Sau khi trả hết khoản vay bằng tiền lương hàng tháng, anh ta còn lại rất ít.
Bạch Đường đã quen sống xa hoa.
Cô ta ăn hoa quả nhập khẩu và tổ yến mỗi ngày, tốn hàng trăm nhân dân tệ mỗi ngày.
Châu Cảnh Thừa thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.
Trong một lần tình cờ tụ tập bạn bè, anh ta nghe thấy một người bạn chung nhắc đến tôi: “Bây giờ Hạ Tri Hoan rất lợi hại, cô ấy đã kiếm được hơn một trăm vạn trong năm đầu tiên mở công ty. Đây chỉ là bước khởi đầu, tôi e rằng cô ấy sẽ kiếm được nhiều hơn trong tương lai.”
Châu Cảnh Thừa nghe xong cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta giả vờ không quan tâm, im lặng lắng nghe.
Người bạn nói thêm: “Tôi nghe nói Thẩm Du An đang theo đuổi cô ấy. Hai người họ khá hợp nhau, công ty của họ có quan hệ làm ăn, anh ấy biết mọi thứ về cô ấy. Tôi không biết khi nào mới có thể uống được ly rượu mừng của họ.”
“Tôi rất bội phục cô ấy, xảy ra nhiều chuyện như vậy mà cô ấy có thể mảy may cho qua chuyện, dùng sự nghiệp của mình để tạo nên một bước ngoặt đẹp đẽ, cô ấy là hình mẫu lý tưởng của tôi. Bây giờ, cô ấy giàu có xinh đẹp, lại còn trẻ. Cô ấy đang tìm người đàn ông như thế nào? Người theo đuổi cô ấy cũng không ít.”
Châu Cảnh Thừa đang ủ rũ ngồi trong góc uống rượu, nghe vậy tức giận đến suýt chút nữa bóp nát ly rượu trong tay.
Sau khi ra khỏi phòng riêng, Châu Cảnh Thừa vốn định đi đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn, để chứng minh mình không túng quẫn đến nỗi như vậy.
Nhưng sau khi tính toán hóa đơn thì thấy có giá hơn hai nghìn. Anh ta nhìn số dư ít ỏi trong thẻ rồi lặng lẽ trả lại hóa đơn cho nhân viên thu ngân.
Người bạn ra khỏi phòng riêng, đang định đi đến quầy lễ tân để thanh toán, tình cờ nhìn thấy Châu Cảnh Thừa đang cầm hóa đơn trên tay đưa cho nhân viên thu ngân.
Anh ta mỉm cười bước tới, vòng tay qua vai Châu Cảnh Thừa: “Cảnh Thừa Thành, cậu cũng quá khách khí rất, vậy thì cảm ơn cậu nhé. Lần này cậu đãi tôi, lần sau tôi cũng đãi lại cậu.”
Châu Cảnh Thừa đứng hình, anh ta đã nói như vậy rồi.
Nếu không thanh toán hóa đơn, trước mặt bạn bè anh ta làm gì còn mặt mũi nữa.
Châu Cảnh Thừa lấy thẻ ra và thanh toán hóa đơn.
“Tôi đi vệ sinh một lát.” Anh ta nói xong liền đi vào phòng vệ sinh.
Châu Cảnh Thừa ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, vừa đi ra ngoài, khóe mắt anh ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh ta cho rằng mình bị hoa mắt, dụi dụi mắt, nhìn thấy Bạch Đường đang bị một người đàn ông ôm vào phòng riêng ở phía xa.