Chương 1: Mở Đầu 1
[Dị xà đặc sản của vùng Vĩnh Châu, màu đen mà hoa văn trắng, chạm vào cây cỏ, chết sạch, nếu cắn người, không cách nào chữa được.]Viết tới đây, Liễu TônG Nguyên đặt cây bút trong tay xuống, thở dài, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, hạ giọng nói: “Dân chúng gian nan, thể chế bạo ngược, mạnh hơn xị xà! Từ năm Thiên Bảo thứ mười bốn đến nay, quốc sự thối nát, ngay cả dị xà cũng hoành hành trong thôn!”Năm Thiên Bảo thứ mười bốn, Chí Đạo Đại Thánh Đại Minh Hiếu Hoàng Đế cuối cùng ngu dốt, Đông Bình Quận Vương khởi binh tạo phản, thời đại hưng thịnh huy hoàng rốt cuộc cũng kết thúc. Sau đó tuy bình định, nhưng chiến loạn nhiều năm quần hùng cát cứ, kết cuộc không còn cảnh phồn thịnh năm xưa.Đến lúc này, yêu khí nổi lên trong Thần Châu Đại Địa, tai họa khắp nơi, trong triều đình cũng bị phường gian nịnh lên nắm quyền, hoạn quan lộng quyền, có kẻ chí sĩ như Liễu Tông Nguyên, thường bị giáng xuống nơi thâm sơn cùng cốc, không cách nào thực hiện hoài bão và tráng chí trong lồng ngực.Liễu Tông Nguyên vừa nghĩ đến đây, đột nhiên gió đen nổi lên ào ào ngoài cửa sổ, một con rắn độc có từng đường vân trắng đen giao nhau từ trong rãnh nước lao lên trên đường, nơi nó đi qua, cỏ cây nhanh chóng khô héo!Đây là dị xà mà hắn vừa viết đến, là thứ độc tới cực điểm!Nhưng con rắn này lớn tới kỳ lạ, dài hơn ba trượng, đuôi quét qua một cái là nhà cửa sụp đổ, há miệng phun một cái là khói độc tràn ngập khắp nơi.Dân chúng trên đường phố gào khóc đào tẩu, không dám dừng lại.Ở góc đường, một con lợn trắng trẻo mập mạp đang gặm cải trắng, không kịp né tránh, hít một hơi khói độc là tứ chi khụy xuống, chết oan chết uổng!Đột nhiên, một thiếu niên quần áo lam lũ từ phía sau lao tới, đấm ra một quyền, quyền phong khuấy động, như một làn gió lớn thổi sạch khỏi độc.Con rắn lớn sợ hãi khó hiểu, nhanh chóng bỏ chạy về phía trước, bị thiếu niên kia đuổi theo, không còn cách nào khác đành phải quay đầu lại liều mạng, nhưng lại bị thanh niên kia bay lên đá một cước vào cằm.Đại xà quay cuồng bay lên trên, thiếu niên nhanh chóng tiến theo, phi thân theo đó, mười ngón trên hai tay như bay, liên tiếp điểm vào phần khớp xương sau lưng con rắn lớn kia. Chỉ nghe tiếng vang răng rắc cất lên, như tiếng pháo nổ, những nơi mười ngón tay của thanh niên kia đi qua, gân cốt của con rắn lớn dồn dập lệch chỗ.Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thiếu niên đã điểm từ đầu đến đuôi của con rắn lớn, đánh lệch toàn bộ xương cốt trên người nó, khiến nó không thể động đậy!Mọi người trên đường thấy vậy lao nhao ủng hộ, hô to: “Tiểu Ứng! Thân thủ tốt lắm!”Thanh niên kia tên Hứa Ứng, chân tay thon dài, mười ngón tay cũng mảnh khảnh, dài mà thanh tú, chỉ có điều thường xuyên phải ra ngoài phơi gió phơi nắng nên làn da hơi đen.Y là người bắt rắn nổi tiếng ở Linh Lăng Huyện trong Vĩnh Châu, mới mười bốn tuổi mà đã luyện được một thân bản lĩnh.Hứa Ứng kéo đuôi rắn, đang định đi ra phía ngoài, Liễu Tông Nguyên lại ra ngoài gọi y lại, dò hỏi: “Hứa Ứng, ngươi bắt xà làm gì?”Thanh niên Hứa Ứng kia dừng bước, thấy là Vĩnh Châu Tư Mã - Liễu Tông Nguyên, vội vàng hành lễ nói: “Liễu Tư Mã, rắn này phơi khô cuộc sống thể làm mồi thuốc, có thể chữa đại phong, luyên luân, lũ lệ, trừ cơ chết, giết tam trùng. Thứ sử nói, ai bắt được loại rắn này thì miễn thuế má cho người đó.”Liễu Tông Nguyên cười nói: “Thế thì tốt lắm.”Hứa Ứng sắc mặt buồn bã nói: “Tổ phụ của ta cũng là người bắt rắn, chết trong lúc bắt rắn, cha ta cũng là người bắt rắn, cũng chết trong chuyện bắt rắn. Ta theo cha ta luyện cách bắt rắn đã sáu năm, chỉ e sẽ chết trong lần bắt rắn nào đó chưa biết.”Liễu Tông Nguyên động lòng trắc ẩn, nói: “Ta và thứ sử là hảo hữu, có thể nhờ thứ sử miễn chuyện lao dịch của ngươi, khôi phục lại tiền thuế cho ngươi.”Con rắn lớn nghe vậy, miệng nói tiếng người, kêu lên: “Liễu đại nhân nói hay lắm. Hứa Ứng, ta khổ tu nhiều năm cũng chẳng dễ dàng gì, ngươi tha cho ta một mạng, ngươi trả tiền thuế của ngươi, ta ở trong núi luyện yêu pháp của ta!”Liễu Tông Nguyên kinh hãi la lên thất thanh: “Đây là một con xà yêu!”Con rắn lớn kêu lên: “Ông ngoại ta là xà yêu, chết trong tay người bắt rắn, cha mẹ ta cũng là xà yêu, cũng chết trong tay người bắt rắn. Bây giờ ta một trăm hai mươi tuổi, tưởng rằng có thể tránh được một kiếp, tu thành giao long tới ăn lũ khốn kiếp này, không ngờ hôm nay cũng phải chết dưới tay người bắt rắn...”Hứa Ứng giơ tay, kéo nhẹ trên cằm nó một cái, tháo quai hàm nó xuống, con rắn không nói được nữa.Vành mắt Hứa Ứng đỏ ửng, nói: “Liễu đại nhân, ta có thể bắt rắn để sinh sống, nếu khôi phục tiền thuế, e rằng không sống được bao lâu sẽ chết đói. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, có ai muốn liều cả tính mạng đi bắt xà yêu cơ chứ?”Y kéo con xà yêu, ảm đạm rời khỏi.Liễu Tông Nguyên không nhìn được rơi lệ, cảm khái nói: “Không ngờ độc của tô thuế còn nặng hơn cả rắn rết! Dị xà tuy độc, nhưng có thứ độc hơn, chính là sưu cao thuế nặng!”Hắn trở lại trong phòng, múa bút như gió, viết quyển sách lưu truyền hậu thế “Bộ Xà Giả Thuyết”.Hứa Ứng kéo con xà yêu này về nhà, ném vào trong lu lớn. Sắc trời đã tối, y không đưa rắn tới nha môn báo cáo kết quả kịp, đành phải đợi trời sáng rồi mới đi.Hứa Ứng thổi lửa nấu cơm, ăn hết đồ ăn rồi ngủ say như chết.Con rắn lớn ra sức nhúc nhích trong lu lớn, cố gắng nối liền xương cốt bị đánh lệch, lăn qua lộn lại tới nửa đêm, chỉ nghe quan lại hung hãn lao vào trong thôn như thổ phỉ, đánh đập đốt pháp bóc, hô hào liên tục bắt thôn dân nộp tiền thuế.Hứa Ứng bị đánh thức, rời giường lấy đèn, nhìn vào trong lu, phát hiện xà yêu vẫn còn đó mới khẽ thở phào một tiếng, lúc này mới nằm xuống giường ngủ tiếp.Con rắn yêu kia lại ra sức nối xương, không biết bao lâu sau mới nối được phần xương cằm, lại nghe thấy tiếng Hứa Ứng rời giường.Xà yêu chán nản.Hứa Ứng ăn mặc chỉnh tề, lại tới bên cái lu nhìn xà yêu bên trong. Xà yêu không nhúc nhích, thầm nghĩ: “Đợi ta nối xong phần xương ót, cắn cho hắn một cái thật nặng, tiễn hắn gặp tổ phụ và cha mẹ!”Hứa Ứng quay mặt về phía mặt trời mọc, từ từ hít thở, lặng lẽ vận chuyển Thái Nhất Đạo Dẫn Công.Trong lúc hít thở, chỉ thấy ánh mặt trời trên mặt y như theo nhịp thở dần dần sáng rực lên, thậm chí có thể thấy trong không khí có từng hạt ánh sáng nho nhỏ theo hô hấp biến mất trong cơ thể y. Trong bụng Hứa Ứng vang lên tiếng sấm mơ hồ, ầm ầm ầm, từ trong đan điền bay lên, dần dần đi tới yết hầu, xoang mũi, sau đó tiếng sấm lại chậm rãi trầm xuống, từ từ trở lại đan điền.Chỉ trong chốc lát, thân thể Hứa Ứng đã nóng nổi, từng làn sương mù màu trắng bốc lên.Bản lĩnh của y không phải là tổ phụ hay cha dạy dỗ.Thật ra y không phải cốt nhục thân sinh của cha hắn mà là tổ phụ nhặt về.Phụ thân và tổ phụ họ Tưởng, Hứa Ứng họ Ứng. Bảy năm trước Hứa gia gặp một trận hỏa hoạn, tổ phụ cứu Hứa Ứng ra khỏi đám cháy, dẫn Hứa Ứng tới nơi này.Ký ức của Hứa Ứng về trận hỏa hoạn đó rất mơ hồ, nhưng vẫn nhớ mang máng một pháp môn hô hấp, chính là Thái Nhất Đạo Dẫn Công.Lúc bình thường rảnh rỗi, Hứa Ứng dựa theo Thái Nhất Đạo Dẫn Công tu luyện, tới giờ đã luyện bảy năm ròng rã.Hứa Ứng cũng không biết tu luyện thứ này có ích lợi gì, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, sáng sớm luyện một lần, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.