CHƯƠNG 3 CON NGƯỜI TÙY TIỆN
CHƯƠNG 3 CON NGƯỜI TÙY TIỆN
Phó Nhi Thương căn bản có ác ý muốn bóp méo cô, anh nhận định Cố Thanh Hà chính là một con người tùy tiện đưa tiền là có thể.
Cố Thanh Hà lúc này cũng không thể giải thích, chiếc xe ở trước cổng công ty, rất nhiều người qua lại.
Cô xấu hổ không chịu nổi, trách rằng không thể nào biến mất ngay lập tức.
“Phó Nhi Thương, đừng có ở đây... Tôi xin anh...”
Nhưng người đàn ông đang ở trên cơ thể, căn bản không nghe lời cô.
Cố Thanh Hà bị ép đến chảy cả nước mắt, đôi mắt ướt đẫm vừa bất lực vừa đáng thương: “Đừng... Phó Nhi Thương, chúng ta đổi chỗ khác...”
Chưa kịp nói hết lời đã bị Phó Nhi Thương bóp lấy hai má, buộc cô phải mở miệng ra, dừng ngay lời nói nói lại.
“Cô có tư cách gì mà ra điều kiện với tôi? Chẳng phải cô cần tiền sao? Muốn tôi kí bản hợp đồng này, vậy thì hãy lấy lòng tôi ở đây đi.”
Cố Thanh Hà mở mắt to, nước mắt rơi xuống trong bất lực ướt hết cả tóc mai.
Cô lắc đầu, muốn giải thích nhưng Phó Nhi Thương vốn dĩ không bỏ tay ra, không để cho cô có cơ hội nói.
“Không muốn, vậy thì giờ hãy cút ra khỏi xe!”
Anh vừa nói, quả nhiên thật sự nắm lấy cánh tay cô định đẩy cô xuống xe.
Cố Thanh Hà bị làm cho hoảng sợ, bộ dạng cô bây giờ mà đi ra khỏi xe, mọi người nhìn thấy sẽ nghĩ cô thế nào chứ?
“Đừng...” Cô vội vàng ôm lấy lưng Phó Nhi Thương, tay chân cố gắng không buông ra, “Đừng, Phó Nhi Thương.”
Phó Nhi Thương nắm chặt lấy cánh tay cô, đẩy cô ra khỏi lòng mình, ấn xuống ghế.
“Đừng ôm tôi, cô không xứng động vào tôi!” Anh trước giờ chưa từng để cho cô động vào anh.
Cố Thanh Hà không thể kiềm chế mà khóc òa lên: “Tôi không cần hợp đồng đó nữa, được không? Anh để cho tôi mặc đồ lại, tôi sẽ cút ngay.”
“Có cút hay không, không phải cô nói là được.” Phó Nhi Thương nói. Cô cứng đờ người ra, Phó Nhi Thương cũng cảm thấy không có hứng thú, bỗng nhiên đưa tay ra, nâng vách ngăn ghế trước sau của xe lên.
Không lâu sau, lái xe mở cửa đi vào, khởi động xe.
Chiếc xe đi ra khỏi cổng lớn của công ty.
Cố Thanh Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể ra một chút.
Nhưng Phó Nhi Thương bỗng nhiên rút ra, một tay hất cô ra, ngồi sang một chỗ khác.
Cố Thanh Hà vội vàng sửa soạn lại chiếc váy.
Phó Nhi Thương không nói lời nào, anh hạ cửa sổ xe xuống, bắt đầu hút thuốc.
Khói thuốc và sự yên lặng bao phủ lấy bầu không khí.
Cố Thanh Hà rũ lông mi xuống, một lúc lâu sau vẫn nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, Nhi Thương...”
Cảm ơn anh, không làm đến cùng ở trong xe.
Chỉ bố thí có một chút dịu dàng như vậy nhưng Cố Thanh Hà cũng cảm nhận được vị ngọt như đường.
Cô yêu anh, nên mới thấp hèn đến mức như này.
Phó Nhi Thương cười lạnh lùng, căn bản cũng chẳng thèm nhìn cô.
Cố Thanh Hà cắn chặt môi dưới, cũng không nói thêm lời nào.
Bản hợp đồng đó, bị rơi xuống dưới chân của cô, cô cúi người, nhặt bản hợp đồng lên, đang định bỏ vào trong túi thì chiếc xe bỗng nhiên dừng lại.
Cố Thanh Hà ngước mắt lên nhìn bên ngoài chiếc xe, chính là một khách sạn.
Ngón tay cầm tập tài liệu, bỗng dưng nắm chặt lại.
“Cút ra khỏi xe, mở sẵn cửa phòng đi.”
Cố Thanh Hà cúi đầu xuống, mắt đỏ ửng lên, nhất thời không thể cử động được.
Phó Nhi Thương mỉa mai nói: “Sao, không muốn kí hợp đồng nữa sao, số tiền phần trăm kia, cô không muốn nữa hả?”
Cố Thanh Hà cười bi thảm.
Sao lại không cần chứ?
Cô còn đợi dùng số tiền đó để cứu vớt sinh mạng này, để mua cho cô một phần mộ nữa mà.
Hít một hơi thật sâu, Cố Thanh Hà đi xuống xe, đi vào khách sạn, mở sẵn cửa phòng...
Phó Nhi Thương căn bản có ác ý muốn bóp méo cô, anh nhận định Cố Thanh Hà chính là một con người tùy tiện đưa tiền là có thể.
Cố Thanh Hà lúc này cũng không thể giải thích, chiếc xe ở trước cổng công ty, rất nhiều người qua lại.
Cô xấu hổ không chịu nổi, trách rằng không thể nào biến mất ngay lập tức.
“Phó Nhi Thương, đừng có ở đây... Tôi xin anh...”
Nhưng người đàn ông đang ở trên cơ thể, căn bản không nghe lời cô.
Cố Thanh Hà bị ép đến chảy cả nước mắt, đôi mắt ướt đẫm vừa bất lực vừa đáng thương: “Đừng... Phó Nhi Thương, chúng ta đổi chỗ khác...”
Chưa kịp nói hết lời đã bị Phó Nhi Thương bóp lấy hai má, buộc cô phải mở miệng ra, dừng ngay lời nói nói lại.
“Cô có tư cách gì mà ra điều kiện với tôi? Chẳng phải cô cần tiền sao? Muốn tôi kí bản hợp đồng này, vậy thì hãy lấy lòng tôi ở đây đi.”
Cố Thanh Hà mở mắt to, nước mắt rơi xuống trong bất lực ướt hết cả tóc mai.
Cô lắc đầu, muốn giải thích nhưng Phó Nhi Thương vốn dĩ không bỏ tay ra, không để cho cô có cơ hội nói.
“Không muốn, vậy thì giờ hãy cút ra khỏi xe!”
Anh vừa nói, quả nhiên thật sự nắm lấy cánh tay cô định đẩy cô xuống xe.
Cố Thanh Hà bị làm cho hoảng sợ, bộ dạng cô bây giờ mà đi ra khỏi xe, mọi người nhìn thấy sẽ nghĩ cô thế nào chứ?
“Đừng...” Cô vội vàng ôm lấy lưng Phó Nhi Thương, tay chân cố gắng không buông ra, “Đừng, Phó Nhi Thương.”
Phó Nhi Thương nắm chặt lấy cánh tay cô, đẩy cô ra khỏi lòng mình, ấn xuống ghế.
“Đừng ôm tôi, cô không xứng động vào tôi!” Anh trước giờ chưa từng để cho cô động vào anh.
Cố Thanh Hà không thể kiềm chế mà khóc òa lên: “Tôi không cần hợp đồng đó nữa, được không? Anh để cho tôi mặc đồ lại, tôi sẽ cút ngay.”
“Có cút hay không, không phải cô nói là được.” Phó Nhi Thương nói. Cô cứng đờ người ra, Phó Nhi Thương cũng cảm thấy không có hứng thú, bỗng nhiên đưa tay ra, nâng vách ngăn ghế trước sau của xe lên.
Không lâu sau, lái xe mở cửa đi vào, khởi động xe.
Chiếc xe đi ra khỏi cổng lớn của công ty.
Cố Thanh Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể ra một chút.
Nhưng Phó Nhi Thương bỗng nhiên rút ra, một tay hất cô ra, ngồi sang một chỗ khác.
Cố Thanh Hà vội vàng sửa soạn lại chiếc váy.
Phó Nhi Thương không nói lời nào, anh hạ cửa sổ xe xuống, bắt đầu hút thuốc.
Khói thuốc và sự yên lặng bao phủ lấy bầu không khí.
Cố Thanh Hà rũ lông mi xuống, một lúc lâu sau vẫn nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, Nhi Thương...”
Cảm ơn anh, không làm đến cùng ở trong xe.
Chỉ bố thí có một chút dịu dàng như vậy nhưng Cố Thanh Hà cũng cảm nhận được vị ngọt như đường.
Cô yêu anh, nên mới thấp hèn đến mức như này.
Phó Nhi Thương cười lạnh lùng, căn bản cũng chẳng thèm nhìn cô.
Cố Thanh Hà cắn chặt môi dưới, cũng không nói thêm lời nào.
Bản hợp đồng đó, bị rơi xuống dưới chân của cô, cô cúi người, nhặt bản hợp đồng lên, đang định bỏ vào trong túi thì chiếc xe bỗng nhiên dừng lại.
Cố Thanh Hà ngước mắt lên nhìn bên ngoài chiếc xe, chính là một khách sạn.
Ngón tay cầm tập tài liệu, bỗng dưng nắm chặt lại.
“Cút ra khỏi xe, mở sẵn cửa phòng đi.”
Cố Thanh Hà cúi đầu xuống, mắt đỏ ửng lên, nhất thời không thể cử động được.
Phó Nhi Thương mỉa mai nói: “Sao, không muốn kí hợp đồng nữa sao, số tiền phần trăm kia, cô không muốn nữa hả?”
Cố Thanh Hà cười bi thảm.
Sao lại không cần chứ?
Cô còn đợi dùng số tiền đó để cứu vớt sinh mạng này, để mua cho cô một phần mộ nữa mà.
Hít một hơi thật sâu, Cố Thanh Hà đi xuống xe, đi vào khách sạn, mở sẵn cửa phòng...