Chương 10: Sinh nhật 18 tuổi
Mặc dù mọi người trong sảnh tiệc đều cầm ly, nhỏ giọng nói chuyện, nhưng dường như tất cả đều chú ý tới hướng cửa.
Cuối cùng, cánh tay đeo găng trắng để phía sau lưng của người giúp việc cũng cầm lấy nắm cửa, dùng sức đẩy cánh cửa cao và nặng nề ra.
"Một người mù, hơn nữa còn không cầm gậy dò đường đi vào." Có người che miệng mỉa mai.
Ngay sau đó, một người nữa bước vào theo, người đàn ông với thân hình thẳng tắp và dáng vẻ phóng khoáng, tỉ lệ vai rộng và eo hẹp vô cùng hoàn hảo. Rõ ràng trong đám đông có rất nhiều người cao, nhưng anh vẫn như hạc giữa bầy gà, bởi vì cái khí chất này đã không còn bình thường như đám công tử nhà giàu nữa rồi.
Là một cậu quý tử trời sinh chỉ có trong "tưởng tượng", người thừa kế của nhà họ Tống, luôn thuận buồm xuôi gió trong giới kinh doanh, bây giờ trên khuỷu tay lại có một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, vừa nhìn đã biết là tay của phụ nữ.
Hoặc có thể nói là tay của một cô gái.
Tống Tất và Chu Huệ đi trước vài bước, theo sau là Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu, người vừa mới xuất hiện trong sảnh, đã nghe thấy tiếng hít thở mạnh.
Bọn họ đều cho rằng chắc chắn nhà họ Tống sẽ không đến đông đủ, ít nhất thì Tống Lục Bách sẽ không tới.
Chân Yểu cố gắng để bước đi của mình không do dự hay rụt rè quá nhiều, cô gần như để Tống Lục Bách dẫn đi suốt đoạn đường, điều này có hơi khó để bình tĩnh lại.
Hoặc có lẽ điều khiến cô lo lắng... không chỉ là cái này.
Cũng may Tống Tất biết cô không muốn chạm mặt với nhiều người, cho nên chỉ nói vài câu đơn giản rồi để bữa tiệc tiếp tục. Chẳng qua cô biết nhà họ Tống làm tất cả những điều này chỉ để chứng tỏ rằng họ coi trọng và yêu thương cô thế nào, cho cô chỗ dựa giữa những lời bàn tán khắp nơi.
"Chân Yểu này coi như là trong cái rủi thì có cái may nhỉ."
"Cứ như ăn nhờ ở đậu, nhà họ Tưởng thì không ở, rõ ràng là đang nịnh bợ nhà họ Tống, đúng là vô lương tâm."
"Vô lương tâm? Cô không thấy nhà họ Tống coi cô bé như cục cưng đấy à, đến Tống thiếu còn tự nguyện hạ thấp mình, làm sao mà nịnh bợ được?"
Trong bữa tiệc có người hâm mộ mà cũng có người đố kị, chỉ có nét mặt của người nhà họ Tưởng là phức tạp nhất. Bọn họ được nhà họ Tống mời đến như một thông lệ, đối xử cũng không khác gì những người khác trong bữa tiệc, đã có không ít người nhìn bọn họ rồi xì xào bàn tán.
"Mẹ," Tưởng Tư Nghiên bất bình, "Mẹ nhìn Chân Yểu đi, nó không chủ động qua đây nói chuyện với chúng ta, càng khỏi nói đến người nhà họ Tống, nó còn dính chặt lấy Tống thiếu nữa chứ."
"Từ lúc gọi điện cho nó mà bị nó từ chối liên tục, mọi người cũng phải biết con nhỏ đó là đứa vô ơn bạc nghĩa rồi, cũng may mình còn biện pháp khác, tóm lại là không thể để nó thoát khỏi nhà họ Tưởng cùng với đống cổ phần và tài sản đó được."
Ở phía bên kia đại sảnh, khi Chân Yểu cuối cùng cũng được đến gần một chiếc bàn tròn nào đó, cô nhân cơ hội rút tay ra khỏi cánh tay của Tống Lục Bách, vì căng thẳng mà tay cô hơi tê rồi.
"Anh, anh có nhìn thấy Khương Linh không?" Cô không nhịn được hỏi: "Là bạn của em, cô ấy có đến nhà mấy lần."
"Không thấy."
Chân Yểu dừng một chút, giọng hơi nghi ngờ, "Anh, có phải anh... không nhớ cô ấy trông như thế nào đúng không?"
"Nhớ."
Vài mét cách đó có một cô gái nhỏ đang đứng, không ngừng nhìn về phía bên này, ánh mắt như muốn nói rồi lại thôi. Tống Lục Bách nhẹ nhàng quay mặt đi chỗ khác, ngoảnh mặt làm ngơ.
Thế là chỉ có hai người đứng đối diện nhau.
Ngoài việc ăn, Chân Yểu thực sự không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để có thể lấp đầy bầu không khí khô khan và khó xử hiện tại, thế là cô lại đưa tay mò tới đĩa đồ ăn trên bàn.
Trên tay đột nhiên được đặt một đĩa tráng miệng, trong lòng bàn tay lại nhét thêm một chiếc nĩa nhỏ bằng bạc. Cô do dự một lúc, cẩn thận dùng chiếc nĩa chọc vào, nhưng lại ma sát trên đĩa, tạo ra một tiếng động ngắn khó chịu.
Thực ra ở đây thì âm thanh này không lớn, nhưng cái bàn tròn này chỉ có cô và Tống Lục Bách đứng nên có thể nghe thấy rõ ràng.
"Em không đói," Cô bình tĩnh đặt chiếc nĩa xuống, hơi quay sang một bên để che giấu sự khó chịu của mình, "Hay là không ăn nữa."
Tống Lục Bách không nói gì, vài giây sau chiếc nĩa lại được nhét trở lại.
"Cứ ăn đi." Anh lạnh nhạt nói.
Chân Yểu không thể tin được, sửng sốt một lúc rồi mới ngập ngừng nâng chiếc nĩa lên môi rồi há miệng cắn xuống. Chiếc bánh su kem nhỏ bằng đốt ngón tay vô cùng mềm và xốp, khi cắn xuống phần nhân kem ngọt ngào và mứt hoa quả sẽ hơi tràn ra ngoài.
Vừa mới nhai vài miếng, chiếc nĩa trên tay cô bỗng nhiên bị lấy mất, hai giây sau lại trở về trong tay cô.
Động tác của cô dừng lại, sau đó nhanh chóng nhai nuốt, nắm chặt nĩa nói: "...Ăn hai cái là được rồi, em thật sự không muốn ăn nữa, anh không cần lấy cái mới cho em đâu."
Được Tống Lục Bách "quan tâm" như vậy khiến cô thấy rất áp lực, hơn nữa tiệc rượu mà ăn nhiều đồ ăn thì cũng không hay lắm.
"No rồi?" Cái giọng nói này, không hiểu sao Chân Yểu lại tưởng tượng ra dáng vẻ hơi nhíu mày của anh.
"Em không đói, chỉ muốn nếm thử thôi."
Người bên kia không nói gì nữa, thế là cô lại thấp thỏm đút miếng su kem thứ hai vào trong miệng, không biết rằng người đàn ông trước mặt đang nhìn cô chằm chằm.
Đôi mày cau có của Tống Lục Bách hơi thả lỏng.
Cô gái nhỏ ăn vội vàng, hai má hồng hồng phồng lên nhanh chóng, tay phải còn giữ chặt cái nĩa vì sợ anh lấy đi, nhìn có chút ngây thơ ngốc nghếch.
Lông mày anh giật giật, lại trở về dáng vẻ lãnh đạm rồi vô tình liếc nhìn một chỗ trong sảnh tiệc, trông thấy Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu bị mắc kẹt ở giữa đám người, trên mặt mới xuất hiện thoáng qua một tia hài lòng.
"Tống thiếu." Một giọng nữ ngọt ngào hơi lo lắng vang lên bên cạnh.
Ánh mắt Tống Lục Bách trở nên lạnh lùng.
Tim Tưởng Tư Nghiên bỗng dưng đập nhanh, trong mắt chỉ có người đàn ông trước mặt, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo lạnh lùng. Khuôn mặt góc cạnh của anh rất sắc sảo, khi nhìn nghiêng lại càng quyến rũ hơn.
"Tống thiếu, em..."
Người đàn ông chỉ hờ hững ngước mắt lên.
"Em là Tư Nghiên, hôm đó Tống thiếu đến nhà họ Tưởng, em cũng ở đó, hẳn là anh vẫn nhớ em -"
"Chị họ."
Bị cắt ngang đột ngột, Tưởng Tư Nghiên dừng lại, nhìn về phía cô gái đứng ngồi không yên phía sau người đàn ông sắc mặt nghiêm túc.
Trong lòng cô ta tức giận, nhưng biểu lộ ra ngoài, "Chân... Yểu Yểu, người lớn nói chuyện trẻ con không được xen vào, nếu em không đợi một mình được thì chị gọi Đường Nguyên ra đây nhé? Chắc em vẫn còn nhớ thằng bé nhỉ, hồi bé em còn nói muốn gả cho nó -"
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng "Cộc", rõ ràng âm thanh không quá lớn nhưng lại vô cùng có sức răn đe.
Tưởng Tư Nghiên sững người.
Tống Lục Bách lạnh mặt thu tay về, cứ như thể dùng ngón tay gõ lên bàn chỉ là một hành động vô tình, nhưng sự thật lại không phải vậy. Anh khẽ nhấc tay lên, đợi người phục vụ tới rồi mới cay nghiệt thốt ra ba chữ.
"Mời ra ngoài."
"Tống thiếu!" Toàn thân Tưởng Tư Nghiên lạnh như băng, khi phục vụ bước tới và yêu cầu cô ta rời đi, ánh mắt của những người xung quanh như muốn đem cô ta ra mổ xẻ vậy.
"Danh sách khách mời không phải do tôi soạn, nếu là tôi, thì hôm nay nhà họ Tưởng cũng không có tư cách bước vào đây." Cuối cùng anh cũng nhìn thẳng mặt cô ta, nhưng trong đôi mắt đen lại hiện lên vẻ khinh thường và mỉa mai, "Mời các người là vì Yểu Yểu, đừng có tự dát vàng lên mặt mình."
Dưới ánh mắt của mọi người, Tưởng Tư Nghiên bị "mời" ra khỏi sảnh tiệc, hai vợ chồng Tưởng Thịnh giận mà không dám nói gì, cuối cùng không thể ở lại được nữa nên vội vàng đứng dậy, kiếm cớ rời đi.
"Sao đi vội thế?" Chu Huệ ngăn người lại, mỉm cười rất thân thiện, "Mấy người chăm sóc Yểu Yểu không có công lao thì cũng phải có khổ lao, đặc biệt mời các người đến để tổ chức sinh nhật cho con bé, sao không đợi đến lúc cắt bánh gato vậy?"
Không có công lao cũng có khổ lao... Tưởng Thịnh nghiến răng, nặn ra một nụ cười nịnh hót, "Tư Nghiên không thoải mái nên đi trước, bọn tôi cũng lo lắng cho con bé."
Chu Huệ còn lâu mới để cho bọn họ dễ dàng tìm lối thoát, "Ôi, tính Lục Bách là thế, chỉ cần người khác nói một câu khiêu khích thì chút thể diện nó cũng không giữ lại được, tôi cũng không làm gì được nó, mong mấy người bỏ qua nhé."
Tống Lịch Kiêu đứng bên cạnh nín cười.
Những lúc thế này thì anh cả đúng là một viên gạch, đặt ở một chỗ thì rất hữu dụng, đặt ở chỗ khác thì chỉ muốn dẹp đi.
"Em không muốn để cô ta đi?"
Không ngờ Tống Lục Bách lại hỏi vậy, Chân Yểu lắc lắc đầu, "Không phải."
Do dự một lúc, cô nói thêm: "Em biết bọn họ không thực sự tốt với em."
Thậm chí có thể nói rằng nhà họ Tưởng đối xử với cô rất tệ. Lúc ba mẹ chưa xảy ra tai nạn, mối quan hệ giữa hai bên cũng đã gượng gạo, trong trí nhớ của cô, bà ngoại không chỉ khó chịu với đứa cháu ngoại này, mà còn không thực sự quan tâm đến con gái mình, chỉ thiên vị một mình cậu con trai út.
Cho nên, cô không thể lấy ơn báo oán.
"Vẫn chưa ngốc lắm." Nói xong, anh hỏi ngược lại, "Vậy còn chuyện của Đường Nguyên gì thì sao?"
Chân Yểu hơi bối rối, "Hồi bé có gặp nhau mấy lần, còn chơi chung."
"Mới gặp nhau mấy lần đã muốn gả rồi?"
"...Trẻ con nói linh tinh sao coi là thật được!"
Tống Lục Bách dừng một chút, giọng điệu thay đổi như người lớn dạy dỗ trẻ con, "Lúc này lại nhắc đến cái tên đấy, nghe là biết ý đồ của nhà họ Tưởng. Đừng có bị mấy lời nói ngon ngọt đó lừa gạt, tuổi vẫn còn nhỏ, không phải lúc để nghĩ đến những chuyện đó."
Cô nhỏ giọng phản bác: "Anh, anh quên là hôm nay em đã trưởng thành rồi sao?"
"Tuổi tác không phải là thước đo."
"...Được rồi."
Đến thời khắc trọng đại, ánh đèn trong sảnh tiệc đột nhiên tối đi, người phục vụ đẩy chiếc bánh kem to bằng nửa người ra ngoài, ánh nến lung linh khẽ đung đưa.
Nhưng Chân Yểu không biết gì về chuyện này, cô chỉ nhận ra sự im lặng đột ngột trong sảnh và ngay sau đó lại náo nhiệt trở lại, cho đến khi nhà họ Tống vây quanh và bảo cô ước rồi cắt bánh.
"Yểu Yểu!" Khương Linh không biết từ đâu đi tới, khoác lấy tay cô.
"Linh Linh? Sao giờ cậu mới đến?"
"Gì chứ, tớ đến từ lâu rồi, nhưng mà anh trai cậu cứ đứng canh cậu mãi, tớ không dám đi tới." Khương Linh tức giận, than thở rồi lại chuyển sang vui mừng, "Thôi kệ, đừng lo lắng chuyện đó, cậu mau ước đi!"
Chân Yểu hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt rồi chắp hai tay vào nhau. Cô lặng lẽ đứng trước chiếc bánh gato cao tầng trắng như tuyết, bả vai thanh tú phía sau càng thêm bắt mắt vì động tác của cô lúc này.
Lúc nhắm mắt lại, cô có chút hụt hẫng, bởi vì cô thậm chí còn không biết phải ước điều gì, mấy chữ khôi phục thị lực như một tảng đá đè nặng dưới đáy lòng.
Nhưng những điều này chợt lóe lên trong tâm trí cô, cô cúi đầu xuống rồi đọc thầm: Hy vọng tất cả những người yêu thương và đối xử tốt với cô đều mạnh khỏe và bình an.
Thổi nến xong thì phải cắt bánh gato, nhưng khi Chân Yểu cầm vào cán dao, cô lại nhớ đến cảnh hồi nãy chọc không trúng miếng bánh su kem, bóng lưng thẳng tắp hơi cứng ngắc.
Chu Huệ ở bên cạnh định nhờ Tống Duyên Từ lên giúp, nhưng bà còn chưa kịp nói thì người ở đằng sau đã nhấc chân lên trước.
Chỉ là có một người khác còn nhanh hơn anh.
Đến khi người đàn ông bước tới đằng sau lưng cô gái, tư thế như ôm nửa người trong ngực, nhiều vị khách đã phải sửng sốt trong giây lát. Anh nghiêng người rồi hơi cúi đầu xuống, cuối cùng nắm chặt lấy bàn tay đang cầm dao của cô.
Trong sảnh chỉ còn lại ánh đèn màu mờ ảo ấm áp, ánh nến le lói chiếu vào đôi mắt màu hổ phách long lanh tia nước của cô gái. Dáng người cô mảnh mai, bóng người cao lớn phía sau lại càng tôn lên vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
"Đừng căng thẳng." Giọng nói người đàn ông như gió cuốn mây trôi, nhẹ nhàng rơi xuống bên tai cô, dường như có thể liên tưởng đến từ "dịu dàng" mà trước nay chưa từng có.
Chân Yểu cắn môi không nói gì.
Anh cúi người rất gần, năm ngón tay thon dài hơi siết chặt lấy tay cô, rõ ràng cách một lớp quần áo và có khe hở, nhưng phía sau lưng cô như có thể cảm nhận được hơi nóng ở lồng ngực anh.
Đột nhiên cô có cảm giác vừa bình tĩnh, lại vừa lo lắng vì một lý do nào đó.
Lưỡi dao cắt xuống cho đến khi chạm đáy bánh - cô chỉ cần cắt một đường để tượng trưng, còn lại phục vụ sẽ xử lý nốt.
Trước khi buông tay ra, bỗng nhiên Chân Yểu hơi nghiêng mặt sang một bên, nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh."
"Ừ?"
Có lẽ là do tiếng những người xung quanh đang cười nói quá lớn, mà giọng cô thì quá nhỏ, cho nên người bên kia không nghe rõ.
"Em vừa mới nói -"
Chân Yểu chợt im bặt, mọi sự chú ý đều tập trung vào sự ấm áp mà cô đụng phải khi quay mặt lại.
Vừa rồi để nghe rõ lời cô nói, người đàn ông phải cúi đầu xuống để phù hợp với chiều cao của cô, đưa tai đến xuống đến gần vị trí gò má. Nhưng cô lại không phát hiện, gò má hồng hồng trực tiếp chạm vào tai của anh.
Cảm giác hơi ngứa một chút, nhiệt độ hơi thấp hơn nhiệt độ trên mặt cô.
Mùi hương dễ chịu của anh xộc vào khoang mũi cô.
Người đàn ông phía sau cứng đờ trong giây lát.
Chân Yểu nhanh chóng quay đầu trở lại, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Cảm, cảm ơn anh, với cả, em... Em không cố ý, em xin lỗi!"
Nếu vị trí đó dịch ra một chút, hoặc là cô không dừng lại kịp thời, thì nơi đụng tới sẽ không chỉ là má.
"Sinh nhật vui vẻ." Anh đột ngột nói ra bốn chữ này với cô, sau đó đứng thẳng người buông tay cô ra.
Cô đang ngượng ngùng, nghe vậy thì ngây người một giây, "...Cảm ơn anh?"
"Yểu Yểu, em đang thì thầm gì với anh cả thế? Từ nãy giờ không quan tâm bọn anh gì cả." Tống Lịch Kiêu nửa đùa nửa thật, dứt khoát kéo Chân Yểu đi.
Trước mặt đột nhiên trống rỗng, chỉ còn lại chút hương cam quýt của cô gái nhỏ hòa quyện với mùi bánh kem ngọt ngào.
Bàn tay buông thõng bên hông của Tống Lục Bách hơi mất tự nhiên, sau đó bỗng dưng đưa tay lên tai, vừa định chạm vào thì đột nhiên dừng lại, thay vào đó lại miết mất cái lên trán, có chút mất tập trung.
...
Tống Tất sợ Chân Yểu mệt, cho nên không để bữa tiệc kéo dài tới khuya.
Trên đường về, Chân Yểu ngủ một giấc ngắn, lúc xuống xe vẫn còn khá tỉnh táo. Những người khác bước lên trước, Tống Duyên Từ chỉnh lại áo khoác trên người cho cô rồi mới dẫn cô vào trong.
Trong mắt cô không có sự phân biệt giữa ngày và đêm, nhưng không biết có phải vì vừa rời khỏi bầu không khí náo nhiệt hay không, nhưng đột nhiên bây giờ cô thấy hơi cô đơn lẻ loi.
Nếu ba mẹ còn sống thì thật tốt biết bao.
Vừa mới bước vào cửa, chóp mũi chợt mát lạnh, Chân Yểu sửng sốt, vô thức đưa tay lên sờ mũi, mới phát hiện là một ít kem của bánh gato.
"Sinh nhật vui vẻ, mèo con."
"Anh Lịch Kiêu!"
Tất cả mọi người đều vui vẻ cười, Chu Huệ mắng nhẹ: "Lại bắt nạt em gái."
"Trả thù đi," Tống Duyên Từ nắm lấy ngón tay cô quệt lên bánh kem, "Yểu Yểu, trả thù nó."
"Không được, thế thì phải công bằng, bôi lại anh ấy đi."
Nói xong Tống Lịch Kiêu nửa xúi giục nửa ép buộc bắt Chân Yểu hướng cái tay kia về phía Tống Duyên Từ, ba anh em cùng nhìn nhau cười, ngay cả Tống Duyên Từ vốn hiền lành điềm đạm cũng chỉ bất lực cười, để kệ Chân Yểu thích làm gì với mặt anh thì làm.
Trẻ trâu. Tống Lục Bách khinh bỉ trong lòng. Vì dỗ cô nhóc mà phải làm tới mức vậy.
"Anh cả, đến lượt anh." Tống Lịch Kiêu nhướng mày, "Anh không muốn à? Chẳng lẽ anh có thành kiến với Yểu Yểu?"
Ánh mắt Tống Lục Bách dừng lại, đôi đồng tử màu đen liếc nhìn cô gái đang hạ xuống khóe miệng cong cong của mình, trên mặt xuất hiện vẻ băn khoăn.
- Anh trai, có phải anh... không muốn em ở lại nhà họ Tống đúng không?
- Bởi vì anh không thích em hay sao đó.
Câu hỏi đáng thương của cô gái nhỏ lại hiện lên trong đầu, đôi lông mày nhíu lại của anh buông lỏng ra, đưa tay kéo kéo cà vạt, bước tới hai bước rồi cúi người xuống, trực tiếp nắm lấy bàn tay dính đầy kem của cô, đưa thẳng đến trước mặt mình
Tay cô nhỏ đến khó mà tin nổi, chỉ cần một tay anh đã có thể bao bọc lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại hơi nhéo lên đó một cái.
Lúc Tống Lục Bách cúi người, nếp nhăn trên hốc mắt lại càng rõ ràng, anh nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng móc ngón tay cô như đang chơi với một con thú nhỏ.
"Bôi đi."
- -----------------------
Bà tác giả cũng quá đáng, biết người ta cách nhau nhiều tuổi rồi còn tả thêm vết nếp nhăn nữa =)))
Cuối cùng, cánh tay đeo găng trắng để phía sau lưng của người giúp việc cũng cầm lấy nắm cửa, dùng sức đẩy cánh cửa cao và nặng nề ra.
"Một người mù, hơn nữa còn không cầm gậy dò đường đi vào." Có người che miệng mỉa mai.
Ngay sau đó, một người nữa bước vào theo, người đàn ông với thân hình thẳng tắp và dáng vẻ phóng khoáng, tỉ lệ vai rộng và eo hẹp vô cùng hoàn hảo. Rõ ràng trong đám đông có rất nhiều người cao, nhưng anh vẫn như hạc giữa bầy gà, bởi vì cái khí chất này đã không còn bình thường như đám công tử nhà giàu nữa rồi.
Là một cậu quý tử trời sinh chỉ có trong "tưởng tượng", người thừa kế của nhà họ Tống, luôn thuận buồm xuôi gió trong giới kinh doanh, bây giờ trên khuỷu tay lại có một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, vừa nhìn đã biết là tay của phụ nữ.
Hoặc có thể nói là tay của một cô gái.
Tống Tất và Chu Huệ đi trước vài bước, theo sau là Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu, người vừa mới xuất hiện trong sảnh, đã nghe thấy tiếng hít thở mạnh.
Bọn họ đều cho rằng chắc chắn nhà họ Tống sẽ không đến đông đủ, ít nhất thì Tống Lục Bách sẽ không tới.
Chân Yểu cố gắng để bước đi của mình không do dự hay rụt rè quá nhiều, cô gần như để Tống Lục Bách dẫn đi suốt đoạn đường, điều này có hơi khó để bình tĩnh lại.
Hoặc có lẽ điều khiến cô lo lắng... không chỉ là cái này.
Cũng may Tống Tất biết cô không muốn chạm mặt với nhiều người, cho nên chỉ nói vài câu đơn giản rồi để bữa tiệc tiếp tục. Chẳng qua cô biết nhà họ Tống làm tất cả những điều này chỉ để chứng tỏ rằng họ coi trọng và yêu thương cô thế nào, cho cô chỗ dựa giữa những lời bàn tán khắp nơi.
"Chân Yểu này coi như là trong cái rủi thì có cái may nhỉ."
"Cứ như ăn nhờ ở đậu, nhà họ Tưởng thì không ở, rõ ràng là đang nịnh bợ nhà họ Tống, đúng là vô lương tâm."
"Vô lương tâm? Cô không thấy nhà họ Tống coi cô bé như cục cưng đấy à, đến Tống thiếu còn tự nguyện hạ thấp mình, làm sao mà nịnh bợ được?"
Trong bữa tiệc có người hâm mộ mà cũng có người đố kị, chỉ có nét mặt của người nhà họ Tưởng là phức tạp nhất. Bọn họ được nhà họ Tống mời đến như một thông lệ, đối xử cũng không khác gì những người khác trong bữa tiệc, đã có không ít người nhìn bọn họ rồi xì xào bàn tán.
"Mẹ," Tưởng Tư Nghiên bất bình, "Mẹ nhìn Chân Yểu đi, nó không chủ động qua đây nói chuyện với chúng ta, càng khỏi nói đến người nhà họ Tống, nó còn dính chặt lấy Tống thiếu nữa chứ."
"Từ lúc gọi điện cho nó mà bị nó từ chối liên tục, mọi người cũng phải biết con nhỏ đó là đứa vô ơn bạc nghĩa rồi, cũng may mình còn biện pháp khác, tóm lại là không thể để nó thoát khỏi nhà họ Tưởng cùng với đống cổ phần và tài sản đó được."
Ở phía bên kia đại sảnh, khi Chân Yểu cuối cùng cũng được đến gần một chiếc bàn tròn nào đó, cô nhân cơ hội rút tay ra khỏi cánh tay của Tống Lục Bách, vì căng thẳng mà tay cô hơi tê rồi.
"Anh, anh có nhìn thấy Khương Linh không?" Cô không nhịn được hỏi: "Là bạn của em, cô ấy có đến nhà mấy lần."
"Không thấy."
Chân Yểu dừng một chút, giọng hơi nghi ngờ, "Anh, có phải anh... không nhớ cô ấy trông như thế nào đúng không?"
"Nhớ."
Vài mét cách đó có một cô gái nhỏ đang đứng, không ngừng nhìn về phía bên này, ánh mắt như muốn nói rồi lại thôi. Tống Lục Bách nhẹ nhàng quay mặt đi chỗ khác, ngoảnh mặt làm ngơ.
Thế là chỉ có hai người đứng đối diện nhau.
Ngoài việc ăn, Chân Yểu thực sự không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để có thể lấp đầy bầu không khí khô khan và khó xử hiện tại, thế là cô lại đưa tay mò tới đĩa đồ ăn trên bàn.
Trên tay đột nhiên được đặt một đĩa tráng miệng, trong lòng bàn tay lại nhét thêm một chiếc nĩa nhỏ bằng bạc. Cô do dự một lúc, cẩn thận dùng chiếc nĩa chọc vào, nhưng lại ma sát trên đĩa, tạo ra một tiếng động ngắn khó chịu.
Thực ra ở đây thì âm thanh này không lớn, nhưng cái bàn tròn này chỉ có cô và Tống Lục Bách đứng nên có thể nghe thấy rõ ràng.
"Em không đói," Cô bình tĩnh đặt chiếc nĩa xuống, hơi quay sang một bên để che giấu sự khó chịu của mình, "Hay là không ăn nữa."
Tống Lục Bách không nói gì, vài giây sau chiếc nĩa lại được nhét trở lại.
"Cứ ăn đi." Anh lạnh nhạt nói.
Chân Yểu không thể tin được, sửng sốt một lúc rồi mới ngập ngừng nâng chiếc nĩa lên môi rồi há miệng cắn xuống. Chiếc bánh su kem nhỏ bằng đốt ngón tay vô cùng mềm và xốp, khi cắn xuống phần nhân kem ngọt ngào và mứt hoa quả sẽ hơi tràn ra ngoài.
Vừa mới nhai vài miếng, chiếc nĩa trên tay cô bỗng nhiên bị lấy mất, hai giây sau lại trở về trong tay cô.
Động tác của cô dừng lại, sau đó nhanh chóng nhai nuốt, nắm chặt nĩa nói: "...Ăn hai cái là được rồi, em thật sự không muốn ăn nữa, anh không cần lấy cái mới cho em đâu."
Được Tống Lục Bách "quan tâm" như vậy khiến cô thấy rất áp lực, hơn nữa tiệc rượu mà ăn nhiều đồ ăn thì cũng không hay lắm.
"No rồi?" Cái giọng nói này, không hiểu sao Chân Yểu lại tưởng tượng ra dáng vẻ hơi nhíu mày của anh.
"Em không đói, chỉ muốn nếm thử thôi."
Người bên kia không nói gì nữa, thế là cô lại thấp thỏm đút miếng su kem thứ hai vào trong miệng, không biết rằng người đàn ông trước mặt đang nhìn cô chằm chằm.
Đôi mày cau có của Tống Lục Bách hơi thả lỏng.
Cô gái nhỏ ăn vội vàng, hai má hồng hồng phồng lên nhanh chóng, tay phải còn giữ chặt cái nĩa vì sợ anh lấy đi, nhìn có chút ngây thơ ngốc nghếch.
Lông mày anh giật giật, lại trở về dáng vẻ lãnh đạm rồi vô tình liếc nhìn một chỗ trong sảnh tiệc, trông thấy Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu bị mắc kẹt ở giữa đám người, trên mặt mới xuất hiện thoáng qua một tia hài lòng.
"Tống thiếu." Một giọng nữ ngọt ngào hơi lo lắng vang lên bên cạnh.
Ánh mắt Tống Lục Bách trở nên lạnh lùng.
Tim Tưởng Tư Nghiên bỗng dưng đập nhanh, trong mắt chỉ có người đàn ông trước mặt, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo lạnh lùng. Khuôn mặt góc cạnh của anh rất sắc sảo, khi nhìn nghiêng lại càng quyến rũ hơn.
"Tống thiếu, em..."
Người đàn ông chỉ hờ hững ngước mắt lên.
"Em là Tư Nghiên, hôm đó Tống thiếu đến nhà họ Tưởng, em cũng ở đó, hẳn là anh vẫn nhớ em -"
"Chị họ."
Bị cắt ngang đột ngột, Tưởng Tư Nghiên dừng lại, nhìn về phía cô gái đứng ngồi không yên phía sau người đàn ông sắc mặt nghiêm túc.
Trong lòng cô ta tức giận, nhưng biểu lộ ra ngoài, "Chân... Yểu Yểu, người lớn nói chuyện trẻ con không được xen vào, nếu em không đợi một mình được thì chị gọi Đường Nguyên ra đây nhé? Chắc em vẫn còn nhớ thằng bé nhỉ, hồi bé em còn nói muốn gả cho nó -"
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng "Cộc", rõ ràng âm thanh không quá lớn nhưng lại vô cùng có sức răn đe.
Tưởng Tư Nghiên sững người.
Tống Lục Bách lạnh mặt thu tay về, cứ như thể dùng ngón tay gõ lên bàn chỉ là một hành động vô tình, nhưng sự thật lại không phải vậy. Anh khẽ nhấc tay lên, đợi người phục vụ tới rồi mới cay nghiệt thốt ra ba chữ.
"Mời ra ngoài."
"Tống thiếu!" Toàn thân Tưởng Tư Nghiên lạnh như băng, khi phục vụ bước tới và yêu cầu cô ta rời đi, ánh mắt của những người xung quanh như muốn đem cô ta ra mổ xẻ vậy.
"Danh sách khách mời không phải do tôi soạn, nếu là tôi, thì hôm nay nhà họ Tưởng cũng không có tư cách bước vào đây." Cuối cùng anh cũng nhìn thẳng mặt cô ta, nhưng trong đôi mắt đen lại hiện lên vẻ khinh thường và mỉa mai, "Mời các người là vì Yểu Yểu, đừng có tự dát vàng lên mặt mình."
Dưới ánh mắt của mọi người, Tưởng Tư Nghiên bị "mời" ra khỏi sảnh tiệc, hai vợ chồng Tưởng Thịnh giận mà không dám nói gì, cuối cùng không thể ở lại được nữa nên vội vàng đứng dậy, kiếm cớ rời đi.
"Sao đi vội thế?" Chu Huệ ngăn người lại, mỉm cười rất thân thiện, "Mấy người chăm sóc Yểu Yểu không có công lao thì cũng phải có khổ lao, đặc biệt mời các người đến để tổ chức sinh nhật cho con bé, sao không đợi đến lúc cắt bánh gato vậy?"
Không có công lao cũng có khổ lao... Tưởng Thịnh nghiến răng, nặn ra một nụ cười nịnh hót, "Tư Nghiên không thoải mái nên đi trước, bọn tôi cũng lo lắng cho con bé."
Chu Huệ còn lâu mới để cho bọn họ dễ dàng tìm lối thoát, "Ôi, tính Lục Bách là thế, chỉ cần người khác nói một câu khiêu khích thì chút thể diện nó cũng không giữ lại được, tôi cũng không làm gì được nó, mong mấy người bỏ qua nhé."
Tống Lịch Kiêu đứng bên cạnh nín cười.
Những lúc thế này thì anh cả đúng là một viên gạch, đặt ở một chỗ thì rất hữu dụng, đặt ở chỗ khác thì chỉ muốn dẹp đi.
"Em không muốn để cô ta đi?"
Không ngờ Tống Lục Bách lại hỏi vậy, Chân Yểu lắc lắc đầu, "Không phải."
Do dự một lúc, cô nói thêm: "Em biết bọn họ không thực sự tốt với em."
Thậm chí có thể nói rằng nhà họ Tưởng đối xử với cô rất tệ. Lúc ba mẹ chưa xảy ra tai nạn, mối quan hệ giữa hai bên cũng đã gượng gạo, trong trí nhớ của cô, bà ngoại không chỉ khó chịu với đứa cháu ngoại này, mà còn không thực sự quan tâm đến con gái mình, chỉ thiên vị một mình cậu con trai út.
Cho nên, cô không thể lấy ơn báo oán.
"Vẫn chưa ngốc lắm." Nói xong, anh hỏi ngược lại, "Vậy còn chuyện của Đường Nguyên gì thì sao?"
Chân Yểu hơi bối rối, "Hồi bé có gặp nhau mấy lần, còn chơi chung."
"Mới gặp nhau mấy lần đã muốn gả rồi?"
"...Trẻ con nói linh tinh sao coi là thật được!"
Tống Lục Bách dừng một chút, giọng điệu thay đổi như người lớn dạy dỗ trẻ con, "Lúc này lại nhắc đến cái tên đấy, nghe là biết ý đồ của nhà họ Tưởng. Đừng có bị mấy lời nói ngon ngọt đó lừa gạt, tuổi vẫn còn nhỏ, không phải lúc để nghĩ đến những chuyện đó."
Cô nhỏ giọng phản bác: "Anh, anh quên là hôm nay em đã trưởng thành rồi sao?"
"Tuổi tác không phải là thước đo."
"...Được rồi."
Đến thời khắc trọng đại, ánh đèn trong sảnh tiệc đột nhiên tối đi, người phục vụ đẩy chiếc bánh kem to bằng nửa người ra ngoài, ánh nến lung linh khẽ đung đưa.
Nhưng Chân Yểu không biết gì về chuyện này, cô chỉ nhận ra sự im lặng đột ngột trong sảnh và ngay sau đó lại náo nhiệt trở lại, cho đến khi nhà họ Tống vây quanh và bảo cô ước rồi cắt bánh.
"Yểu Yểu!" Khương Linh không biết từ đâu đi tới, khoác lấy tay cô.
"Linh Linh? Sao giờ cậu mới đến?"
"Gì chứ, tớ đến từ lâu rồi, nhưng mà anh trai cậu cứ đứng canh cậu mãi, tớ không dám đi tới." Khương Linh tức giận, than thở rồi lại chuyển sang vui mừng, "Thôi kệ, đừng lo lắng chuyện đó, cậu mau ước đi!"
Chân Yểu hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt rồi chắp hai tay vào nhau. Cô lặng lẽ đứng trước chiếc bánh gato cao tầng trắng như tuyết, bả vai thanh tú phía sau càng thêm bắt mắt vì động tác của cô lúc này.
Lúc nhắm mắt lại, cô có chút hụt hẫng, bởi vì cô thậm chí còn không biết phải ước điều gì, mấy chữ khôi phục thị lực như một tảng đá đè nặng dưới đáy lòng.
Nhưng những điều này chợt lóe lên trong tâm trí cô, cô cúi đầu xuống rồi đọc thầm: Hy vọng tất cả những người yêu thương và đối xử tốt với cô đều mạnh khỏe và bình an.
Thổi nến xong thì phải cắt bánh gato, nhưng khi Chân Yểu cầm vào cán dao, cô lại nhớ đến cảnh hồi nãy chọc không trúng miếng bánh su kem, bóng lưng thẳng tắp hơi cứng ngắc.
Chu Huệ ở bên cạnh định nhờ Tống Duyên Từ lên giúp, nhưng bà còn chưa kịp nói thì người ở đằng sau đã nhấc chân lên trước.
Chỉ là có một người khác còn nhanh hơn anh.
Đến khi người đàn ông bước tới đằng sau lưng cô gái, tư thế như ôm nửa người trong ngực, nhiều vị khách đã phải sửng sốt trong giây lát. Anh nghiêng người rồi hơi cúi đầu xuống, cuối cùng nắm chặt lấy bàn tay đang cầm dao của cô.
Trong sảnh chỉ còn lại ánh đèn màu mờ ảo ấm áp, ánh nến le lói chiếu vào đôi mắt màu hổ phách long lanh tia nước của cô gái. Dáng người cô mảnh mai, bóng người cao lớn phía sau lại càng tôn lên vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
"Đừng căng thẳng." Giọng nói người đàn ông như gió cuốn mây trôi, nhẹ nhàng rơi xuống bên tai cô, dường như có thể liên tưởng đến từ "dịu dàng" mà trước nay chưa từng có.
Chân Yểu cắn môi không nói gì.
Anh cúi người rất gần, năm ngón tay thon dài hơi siết chặt lấy tay cô, rõ ràng cách một lớp quần áo và có khe hở, nhưng phía sau lưng cô như có thể cảm nhận được hơi nóng ở lồng ngực anh.
Đột nhiên cô có cảm giác vừa bình tĩnh, lại vừa lo lắng vì một lý do nào đó.
Lưỡi dao cắt xuống cho đến khi chạm đáy bánh - cô chỉ cần cắt một đường để tượng trưng, còn lại phục vụ sẽ xử lý nốt.
Trước khi buông tay ra, bỗng nhiên Chân Yểu hơi nghiêng mặt sang một bên, nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh."
"Ừ?"
Có lẽ là do tiếng những người xung quanh đang cười nói quá lớn, mà giọng cô thì quá nhỏ, cho nên người bên kia không nghe rõ.
"Em vừa mới nói -"
Chân Yểu chợt im bặt, mọi sự chú ý đều tập trung vào sự ấm áp mà cô đụng phải khi quay mặt lại.
Vừa rồi để nghe rõ lời cô nói, người đàn ông phải cúi đầu xuống để phù hợp với chiều cao của cô, đưa tai đến xuống đến gần vị trí gò má. Nhưng cô lại không phát hiện, gò má hồng hồng trực tiếp chạm vào tai của anh.
Cảm giác hơi ngứa một chút, nhiệt độ hơi thấp hơn nhiệt độ trên mặt cô.
Mùi hương dễ chịu của anh xộc vào khoang mũi cô.
Người đàn ông phía sau cứng đờ trong giây lát.
Chân Yểu nhanh chóng quay đầu trở lại, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Cảm, cảm ơn anh, với cả, em... Em không cố ý, em xin lỗi!"
Nếu vị trí đó dịch ra một chút, hoặc là cô không dừng lại kịp thời, thì nơi đụng tới sẽ không chỉ là má.
"Sinh nhật vui vẻ." Anh đột ngột nói ra bốn chữ này với cô, sau đó đứng thẳng người buông tay cô ra.
Cô đang ngượng ngùng, nghe vậy thì ngây người một giây, "...Cảm ơn anh?"
"Yểu Yểu, em đang thì thầm gì với anh cả thế? Từ nãy giờ không quan tâm bọn anh gì cả." Tống Lịch Kiêu nửa đùa nửa thật, dứt khoát kéo Chân Yểu đi.
Trước mặt đột nhiên trống rỗng, chỉ còn lại chút hương cam quýt của cô gái nhỏ hòa quyện với mùi bánh kem ngọt ngào.
Bàn tay buông thõng bên hông của Tống Lục Bách hơi mất tự nhiên, sau đó bỗng dưng đưa tay lên tai, vừa định chạm vào thì đột nhiên dừng lại, thay vào đó lại miết mất cái lên trán, có chút mất tập trung.
...
Tống Tất sợ Chân Yểu mệt, cho nên không để bữa tiệc kéo dài tới khuya.
Trên đường về, Chân Yểu ngủ một giấc ngắn, lúc xuống xe vẫn còn khá tỉnh táo. Những người khác bước lên trước, Tống Duyên Từ chỉnh lại áo khoác trên người cho cô rồi mới dẫn cô vào trong.
Trong mắt cô không có sự phân biệt giữa ngày và đêm, nhưng không biết có phải vì vừa rời khỏi bầu không khí náo nhiệt hay không, nhưng đột nhiên bây giờ cô thấy hơi cô đơn lẻ loi.
Nếu ba mẹ còn sống thì thật tốt biết bao.
Vừa mới bước vào cửa, chóp mũi chợt mát lạnh, Chân Yểu sửng sốt, vô thức đưa tay lên sờ mũi, mới phát hiện là một ít kem của bánh gato.
"Sinh nhật vui vẻ, mèo con."
"Anh Lịch Kiêu!"
Tất cả mọi người đều vui vẻ cười, Chu Huệ mắng nhẹ: "Lại bắt nạt em gái."
"Trả thù đi," Tống Duyên Từ nắm lấy ngón tay cô quệt lên bánh kem, "Yểu Yểu, trả thù nó."
"Không được, thế thì phải công bằng, bôi lại anh ấy đi."
Nói xong Tống Lịch Kiêu nửa xúi giục nửa ép buộc bắt Chân Yểu hướng cái tay kia về phía Tống Duyên Từ, ba anh em cùng nhìn nhau cười, ngay cả Tống Duyên Từ vốn hiền lành điềm đạm cũng chỉ bất lực cười, để kệ Chân Yểu thích làm gì với mặt anh thì làm.
Trẻ trâu. Tống Lục Bách khinh bỉ trong lòng. Vì dỗ cô nhóc mà phải làm tới mức vậy.
"Anh cả, đến lượt anh." Tống Lịch Kiêu nhướng mày, "Anh không muốn à? Chẳng lẽ anh có thành kiến với Yểu Yểu?"
Ánh mắt Tống Lục Bách dừng lại, đôi đồng tử màu đen liếc nhìn cô gái đang hạ xuống khóe miệng cong cong của mình, trên mặt xuất hiện vẻ băn khoăn.
- Anh trai, có phải anh... không muốn em ở lại nhà họ Tống đúng không?
- Bởi vì anh không thích em hay sao đó.
Câu hỏi đáng thương của cô gái nhỏ lại hiện lên trong đầu, đôi lông mày nhíu lại của anh buông lỏng ra, đưa tay kéo kéo cà vạt, bước tới hai bước rồi cúi người xuống, trực tiếp nắm lấy bàn tay dính đầy kem của cô, đưa thẳng đến trước mặt mình
Tay cô nhỏ đến khó mà tin nổi, chỉ cần một tay anh đã có thể bao bọc lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại hơi nhéo lên đó một cái.
Lúc Tống Lục Bách cúi người, nếp nhăn trên hốc mắt lại càng rõ ràng, anh nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng móc ngón tay cô như đang chơi với một con thú nhỏ.
"Bôi đi."
- -----------------------
Bà tác giả cũng quá đáng, biết người ta cách nhau nhiều tuổi rồi còn tả thêm vết nếp nhăn nữa =)))