Chương 24: Liếm ngón tay
"Lục Bách, sao anh lại ở đây?" Tống Duyên Từ khó hiểu, "Không vào à?"
Ánh mắt Tống Lục Bách rời khỏi cô gái, đôi môi mím chặt hơi buông lỏng, trên mặt không phát hiện ra sắc thái gì.
"Đang đi công tác." Anh bước vào nhà.
"Đi công tác? Ở Vân Thành?"
"Tiện đi qua, ghé vào xem một chút."
Chân Yểu ôm chiếc bát nông bằng gỗ, ngơ ngác nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ ở ngoài cửa, cũng như động tác đóng cửa và thay giày.
"Yểu Yểu, sao không lên tiếng?" Tống Duyên Từ cười, nói đùa, "Chẳng lẽ mới mấy ngày không gặp mà đã quên giọng Lục Bách rồi à?"
"Không phải! Tại em chưa kịp nhận ra." Cô nhanh chóng phủ nhận, sau đó cười ngượng, "...Anh trai, anh đến rồi."
Khóe môi Tống Lục Bách khẽ nhếch lên, ý cười chỉ thoáng qua trên mặt, không hề có chút ấm áp.
Vậy mà bọn họ lại chào hỏi anh như "người ngoài".
"Có vẻ như anh không được chào đón lắm."
"Làm sao có thể." Chân Yểu vội vàng vịn ghế sofa đứng dậy, đi về phía cửa, trong tay cầm theo đĩa bánh quy để nịnh nọt, "Anh trai, anh ăn cơm chưa, có đói không? Ăn thử bánh anh Duyên Từ làm nhé, ngon lắm."
"Con bé này lại gọi cả tên em ra đấy, còn biết cách mượn hoa hiến Phật nữa." Tống Duyên Từ bật cười, lắc đầu rồi nhỏ giọng nói một mình, quay người đóng cửa. .
Tống Lục Bách cách đó vài mét liếc anh một cái, nhấc chân đi đến trước mặt cô gái nhỏ đang bưng đĩa.
"Anh chưa rửa tay."
Chân Yểu ngẩn người, một giây sau đột nhiên phản ứng lại, đây là... muốn cô đút cho ăn sao?
Cô do dự không muốn đưa cho anh chiếc bánh quy mình vừa cắn, sau đó đặt miếng bánh đang cầm xuống, cẩn thận chọn lại một miếng khác, ngượng ngùng đưa tay lên.
"Anh, ăn thử...?"
Ngay khi giọng nói cất lên, chiếc bánh quy kẹp giữa hai ngón tay cô đột nhiên bị một lực giữ chặt, sau đó có thứ gì đó ấm áp và mềm mại chạm vào đầu ngón tay cô, cùng với một chút hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua, ngay lập tức bàn tay cô như nhũn ra, đầu ngón tay hơi tê tê.
Chân Yểu từ từ thả tay ra, để người đàn ông cắn đi chiếc bánh quy nhỏ.
Mãi cho đến khi thu tay lại, cô mới nhận ra ngón tay mình vừa chạm vào thứ gì.
- Môi của anh.
"Yểu Yểu, sao mặt em đỏ thế?" Tống Duyên Từ ngạc nhiên hỏi.
"Dạ? Thế, thế ạ." Chân Yểu lùi lại đằng sau một bước như bị bỏng, dùng mu bàn tay sờ bừa lên mặt.
Trong lúc bối rối, phía trên chợt truyền tới một tiếng cười nhẹ và ngắn ngủi, gò má cô chợt nóng hơn, càng ngày càng hoang mang.
Anh cười cái gì...
Rõ ràng anh là người vô tình chạm vào ngón tay cô.
Chân Yểu cúi đầu ăn nốt miếng bánh còn dở của mình, quay lưng về phía anh rồi từ từ tiến đến sofa ngồi xuống, nhưng đến lúc muốm ăn thêm bánh thì lại chần chừ, đành phải đặt đĩa lên đùi, dùng tay khác lấy bánh.
Vừa mới cầm trên tay, đã có người ngồi xuống bên cạnh cô.
Mùi gỗ quen thuộc bao quanh, khiến cô cảm nhận được một loại cảm giác thỏa mãn và yên tâm đã lâu không thấy, sự ngượng ngùng ban nãy cũng vô tình biến mất.
Trong người nhẹ bẫng đi, Chân Yểu liễm môi, thấp giọng hỏi: "Anh muốn ăn nữa không?"
"Em đút cho anh?" Giọng anh như cười mà không phải cười.
Ngón tay phải của cô run lên, tay trái lập tức cho cả miếng bánh quy vào miệng, nhíu mày nhai ngấu nghiến.
Hai má cô gái vừa trắng vừa mịn, khi nhai lại phồng lên trông càng đáng yêu hơn, ánh đèn chiếu lên sáng long lanh như kem bơ, nhìn rõ cả lớp lông tơ mỏng giống quả đào.
Tống Lục Bách thản nhiên quan sát, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi hơi mím lại của cô.
"Lục Bách, lần này anh đi công tác ở đâu thế? Có vội không mà lại đến đây?" Tống Duyên Từ hỏi.
Anh hơi ngả người ra sau, nhìn vào mái tóc xõa trên bờ vai mảnh mai của người bên cạnh, "Đã xong rồi."
"Ở lại một đêm?"
"Ừ."
"Có phải anh biết tối nay em có cuộc họp online, không rảnh để ở với Yểu Yểu đúng không?" Tống Duyên Từ nửa đùa nửa thật nói, "Nếu thế thì tốt quá, anh để ý con bé giúp em đi."
Chân Yểu lập tức nói: "Hai người cứ làm việc của mình đi, em có thể tự -"
"Hiểu rồi." Chưa kịp nói xong thì người bên cạnh đã cắt ngang.
"Vậy em có việc đi trước." Tống Duyên Từ nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là mở họp, thế là anh bước đến cửa phòng làm việc, đẩy cửa bước vào.
Giúp việc không có ở đó, trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ.
Chân Yểu hắng giọng một cái, "Em không còn là trẻ con nữa, không cần người ở cạnh 24/24, bình thường các anh đi công ty hoặc đến bệnh viện thì em cũng toàn ở một mình."
Tống Lục Bách không trả lời cô mà nói, "Anh đến để gặp em, vậy mà em định để anh một mình qua đêm trong phòng làm việc lạnh lẽo à?"
Khi nghe anh nói thẳng rằng đến đây để gặp mình, Chân Yểu không nói gì.
Bỗng nhiên, chỗ ngồi bên cạnh hơi lún xuống, người đàn ông đặt một tay ra sau lưng cô, lặng lẽ tiến lại gần.
Cô không phản ứng gì cho đến khi vai và cánh tay chạm vào ngực anh, giật mình muốn lùi lại, Tống Lục Bách lại trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Cả người Chân Yểu cứng đờ, đầu gối cũng vô thức siết chặt, "Sao vậy?"
"Khóe miệng dính bánh." Giọng nói người đàn ông đã ở rất gần, nhưng hơi nóng từ ngực và cánh tay lại còn gần hơn nữa, trên người còn có mùi mát lạnh dễ ngửi.
Bình tĩnh và kiềm chế.
"Em, em tự làm được." Trái tim Chân Yểu loạn nhịp, nghĩ đến tướng ăn xấu của mình bị anh nhìn thấy liền đỏ mặt, ngửa người về sau để tìm giấy ăn, nhưng hiển nhiên bây giờ hộp giấy đang cách tay cô quá xa.
Vì vậy cô vô thức vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ bên khóe môi.
Nhưng ngón tay của người đàn ông lại nhanh hơn cô một bước.
Ngay lúc lòng bàn tay ấm áp đặt lên má, đầu lưỡi cô liếm phải thứ gì đó.
Hình như là...
Ngón tay của anh?!
Hai má Chân Yểu bỏng rát, bật người sang một bên như thể bị kim châm, sau đó vừa khua tay vừa xin lỗi rối rít: "Em, em xin lỗi, anh trai, em không cố ý! Em ban đầu chỉ định... vô thức liếm, em không nghĩ anh sẽ..."
"Sợ cái gì." Bàn tay đang đung đưa lung tung đột nhiên bị người đàn ông nắm lấy, cổ tay cô thậm chí còn nhỏ hơn một vòng tay của anh.
Cô như ngồi trên đống lửa, nhưng lại không thể ngoan ngoãn dừng lại, nhịp tim đập rất nhanh.
Giọng Tống Lục Bách không hề dao động, vẫn bình tĩnh như trước, "Anh còn chưa nói, em vội cái gì."
"Em chỉ nghĩ là..." Cô cắn môi, nhiệt độ trên má vẫn chưa giảm, "Em xin lỗi."
"Liếm nhầm ngón tay anh thôi mà, có gì ghê gớm đâu?"
Giọng điệu của anh quá nghiêm túc, thậm chí còn có cảm giác như người lớn đang dạy dỗ trẻ con. Chân Yểu đã bình tĩnh một chút, nhưng khi nghe anh nói "Liếm ngón tay" lại muốn tìm một cái hố chui vào.
Cô lúng túng "À" một tiếng rồi gật đầu, "Anh, anh thả tay em ra đi."
Người trước mặt như không nghe thấy, mấy giây sau mới từ từ thả cổ tay ra.
Chân Yểu quay lưng về phía anh, tay mò mẫm tìm khăn giấy, sau đó liền lấy một tờ ra chà xát lên môi, nhân tiện che đi nửa khuôn mặt vẫn còn đang ửng đỏ.
Phía sau cô, người đàn ông từ từ thu tay lại đặt lên đầu gối, ngón tay co duỗi cứng ngắc.
Tống Lục Bách nhắm mắt lại, hầu kết vô thức trượt lên trượt xuống, cà vạt thắt chặt đến mức khó thở.
Cảm giác mềm mại và ẩm ướt dường như vẫn còn lưu lại trên ngón tay anh, trong khoảnh khắc đó, các giác quan trên người bị tác động khiến da đầu anh tê dại, đến bây giờ trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh chiếc lưỡi hồng nhạt cọ lên.
Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, vành tai vốn đỏ bừng vì dục vọng cũng dần trở lại bình thường.
Bây giờ anh cảm giác mình như một kẻ rình rập tồi tệ, lợi dụng cô không nhìn thấy, giả vờ làm chính nhân quân tử, che giấu đi tâm tư của mình.
Tống Lục Bách nghiêng người, cầm lấy cốc trên bàn rồi tự rót cho mình một cốc nước.
"Anh trai," Chân Yểu ngập ngừng nhắc nhở, "Nước đó cũng lạnh rồi, anh đi đun lại đi."
"Không cần."
Nói xong, tiếng nước rót ra cũng ngừng lại, sau đó là tiếng nuốt đều đặn và mạnh mẽ của người đàn ông.
Cô lập tức nghĩ đến hình ảnh mà mình nhìn thấy khi khôi phục thị giác. Cổ anh thanh mảnh, phía trên áo sơ mi là hầu kết hơi nhô ra, trông vô cùng nam tính và gợi cảm.
Vân vân.
Chân Yểu vo viên khăn giấy thành một quả bóng nhỏ, cô đang nghĩ gì vậy chứ...
"Cạch" một tiếng, chiếc cốc nhẹ nhàng đặt trên bàn, âm thanh này lập tức khiến cô tỉnh táo lại.
Sau đó phải làm gì tiếp? Chẳng lẽ bọn họ cứ ngồi như vậy sao?
Chân Yểu nhúc nhích ngón chân, "Anh, em muốn..."
"Cái gì đây." Thấy cô gái nhỏ vội vàng muốn rời đi, Tống Lục Bách bình tĩnh mà nhìn cô một lúc, đột nhiên nói.
"...Cái gì?"
Anh nhíu mày, biểu cảm cười nửa miệng như chứa đầy cảm xúc khác, đưa tay lên vuốt nhẹ tóc mai bên tai cô, "Anh nói, trên tóc em dính cái gì."
"Tóc? Tóc em làm gì có gì -"
"Đừng nhúc nhích, có bọ."
Giọng nói run rẩy của cô gái chợt im bặt đi, một giây sau nhảy dựng lên hét ầm.
Tống Lục Bách khẽ cong môi, giơ tay kéo cổ tay cô, đứa nhỏ đáng thương đang sợ hãi đến mức "vô cùng tuyệt vọng" kia đột nhiên nhào vào lòng anh, "Anh ơi!"
Anh cúi đầu thỏa mãn ôm chặt cô, một tay gắt gao siết chặt eo, một tay che lấy miệng.
Chân Yểu trợn tròn mắt, tim đập "thình thịch" vì sợ.
Lần đầu tiên hơi thở ấm áp của người đàn ông lướt qua tai cô gần như vậy, trào lên một cảm giác ngứa ngáy như muốn khoan vào tai cô, khiến cả người cô run rẩy không khống chế được.
Chân Yểu muốn trốn sang một bên, nhưng lại phát hiện mình không thể cử động được - lúc này cô đang bị người kia ôm chặt trong vòng tay. Lồng ngực nóng bỏng xuyên qua lớp áo sơ mi kề sát cánh tay cô, gần như cô có thể cảm nhận được cơ bắp đang ẩn núp trong đó.
Tống Lục Bách cúi người ghé sát tai cô rồi khẽ "suỵt" một tiếng để ra hiệu cho cô giữ im lặng.
"Nói nhỏ thôi." Giọng nói trầm thấp của anh vô cùng 'dính' và dễ chịu, phát ra ngay sát bên tai cô, khiến cả người cô như nhũn ra, "Duyên Từ đang họp, đừng làm phiền nó."
Ánh mắt Tống Lục Bách rời khỏi cô gái, đôi môi mím chặt hơi buông lỏng, trên mặt không phát hiện ra sắc thái gì.
"Đang đi công tác." Anh bước vào nhà.
"Đi công tác? Ở Vân Thành?"
"Tiện đi qua, ghé vào xem một chút."
Chân Yểu ôm chiếc bát nông bằng gỗ, ngơ ngác nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ ở ngoài cửa, cũng như động tác đóng cửa và thay giày.
"Yểu Yểu, sao không lên tiếng?" Tống Duyên Từ cười, nói đùa, "Chẳng lẽ mới mấy ngày không gặp mà đã quên giọng Lục Bách rồi à?"
"Không phải! Tại em chưa kịp nhận ra." Cô nhanh chóng phủ nhận, sau đó cười ngượng, "...Anh trai, anh đến rồi."
Khóe môi Tống Lục Bách khẽ nhếch lên, ý cười chỉ thoáng qua trên mặt, không hề có chút ấm áp.
Vậy mà bọn họ lại chào hỏi anh như "người ngoài".
"Có vẻ như anh không được chào đón lắm."
"Làm sao có thể." Chân Yểu vội vàng vịn ghế sofa đứng dậy, đi về phía cửa, trong tay cầm theo đĩa bánh quy để nịnh nọt, "Anh trai, anh ăn cơm chưa, có đói không? Ăn thử bánh anh Duyên Từ làm nhé, ngon lắm."
"Con bé này lại gọi cả tên em ra đấy, còn biết cách mượn hoa hiến Phật nữa." Tống Duyên Từ bật cười, lắc đầu rồi nhỏ giọng nói một mình, quay người đóng cửa. .
Tống Lục Bách cách đó vài mét liếc anh một cái, nhấc chân đi đến trước mặt cô gái nhỏ đang bưng đĩa.
"Anh chưa rửa tay."
Chân Yểu ngẩn người, một giây sau đột nhiên phản ứng lại, đây là... muốn cô đút cho ăn sao?
Cô do dự không muốn đưa cho anh chiếc bánh quy mình vừa cắn, sau đó đặt miếng bánh đang cầm xuống, cẩn thận chọn lại một miếng khác, ngượng ngùng đưa tay lên.
"Anh, ăn thử...?"
Ngay khi giọng nói cất lên, chiếc bánh quy kẹp giữa hai ngón tay cô đột nhiên bị một lực giữ chặt, sau đó có thứ gì đó ấm áp và mềm mại chạm vào đầu ngón tay cô, cùng với một chút hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua, ngay lập tức bàn tay cô như nhũn ra, đầu ngón tay hơi tê tê.
Chân Yểu từ từ thả tay ra, để người đàn ông cắn đi chiếc bánh quy nhỏ.
Mãi cho đến khi thu tay lại, cô mới nhận ra ngón tay mình vừa chạm vào thứ gì.
- Môi của anh.
"Yểu Yểu, sao mặt em đỏ thế?" Tống Duyên Từ ngạc nhiên hỏi.
"Dạ? Thế, thế ạ." Chân Yểu lùi lại đằng sau một bước như bị bỏng, dùng mu bàn tay sờ bừa lên mặt.
Trong lúc bối rối, phía trên chợt truyền tới một tiếng cười nhẹ và ngắn ngủi, gò má cô chợt nóng hơn, càng ngày càng hoang mang.
Anh cười cái gì...
Rõ ràng anh là người vô tình chạm vào ngón tay cô.
Chân Yểu cúi đầu ăn nốt miếng bánh còn dở của mình, quay lưng về phía anh rồi từ từ tiến đến sofa ngồi xuống, nhưng đến lúc muốm ăn thêm bánh thì lại chần chừ, đành phải đặt đĩa lên đùi, dùng tay khác lấy bánh.
Vừa mới cầm trên tay, đã có người ngồi xuống bên cạnh cô.
Mùi gỗ quen thuộc bao quanh, khiến cô cảm nhận được một loại cảm giác thỏa mãn và yên tâm đã lâu không thấy, sự ngượng ngùng ban nãy cũng vô tình biến mất.
Trong người nhẹ bẫng đi, Chân Yểu liễm môi, thấp giọng hỏi: "Anh muốn ăn nữa không?"
"Em đút cho anh?" Giọng anh như cười mà không phải cười.
Ngón tay phải của cô run lên, tay trái lập tức cho cả miếng bánh quy vào miệng, nhíu mày nhai ngấu nghiến.
Hai má cô gái vừa trắng vừa mịn, khi nhai lại phồng lên trông càng đáng yêu hơn, ánh đèn chiếu lên sáng long lanh như kem bơ, nhìn rõ cả lớp lông tơ mỏng giống quả đào.
Tống Lục Bách thản nhiên quan sát, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi hơi mím lại của cô.
"Lục Bách, lần này anh đi công tác ở đâu thế? Có vội không mà lại đến đây?" Tống Duyên Từ hỏi.
Anh hơi ngả người ra sau, nhìn vào mái tóc xõa trên bờ vai mảnh mai của người bên cạnh, "Đã xong rồi."
"Ở lại một đêm?"
"Ừ."
"Có phải anh biết tối nay em có cuộc họp online, không rảnh để ở với Yểu Yểu đúng không?" Tống Duyên Từ nửa đùa nửa thật nói, "Nếu thế thì tốt quá, anh để ý con bé giúp em đi."
Chân Yểu lập tức nói: "Hai người cứ làm việc của mình đi, em có thể tự -"
"Hiểu rồi." Chưa kịp nói xong thì người bên cạnh đã cắt ngang.
"Vậy em có việc đi trước." Tống Duyên Từ nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là mở họp, thế là anh bước đến cửa phòng làm việc, đẩy cửa bước vào.
Giúp việc không có ở đó, trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ.
Chân Yểu hắng giọng một cái, "Em không còn là trẻ con nữa, không cần người ở cạnh 24/24, bình thường các anh đi công ty hoặc đến bệnh viện thì em cũng toàn ở một mình."
Tống Lục Bách không trả lời cô mà nói, "Anh đến để gặp em, vậy mà em định để anh một mình qua đêm trong phòng làm việc lạnh lẽo à?"
Khi nghe anh nói thẳng rằng đến đây để gặp mình, Chân Yểu không nói gì.
Bỗng nhiên, chỗ ngồi bên cạnh hơi lún xuống, người đàn ông đặt một tay ra sau lưng cô, lặng lẽ tiến lại gần.
Cô không phản ứng gì cho đến khi vai và cánh tay chạm vào ngực anh, giật mình muốn lùi lại, Tống Lục Bách lại trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Cả người Chân Yểu cứng đờ, đầu gối cũng vô thức siết chặt, "Sao vậy?"
"Khóe miệng dính bánh." Giọng nói người đàn ông đã ở rất gần, nhưng hơi nóng từ ngực và cánh tay lại còn gần hơn nữa, trên người còn có mùi mát lạnh dễ ngửi.
Bình tĩnh và kiềm chế.
"Em, em tự làm được." Trái tim Chân Yểu loạn nhịp, nghĩ đến tướng ăn xấu của mình bị anh nhìn thấy liền đỏ mặt, ngửa người về sau để tìm giấy ăn, nhưng hiển nhiên bây giờ hộp giấy đang cách tay cô quá xa.
Vì vậy cô vô thức vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ bên khóe môi.
Nhưng ngón tay của người đàn ông lại nhanh hơn cô một bước.
Ngay lúc lòng bàn tay ấm áp đặt lên má, đầu lưỡi cô liếm phải thứ gì đó.
Hình như là...
Ngón tay của anh?!
Hai má Chân Yểu bỏng rát, bật người sang một bên như thể bị kim châm, sau đó vừa khua tay vừa xin lỗi rối rít: "Em, em xin lỗi, anh trai, em không cố ý! Em ban đầu chỉ định... vô thức liếm, em không nghĩ anh sẽ..."
"Sợ cái gì." Bàn tay đang đung đưa lung tung đột nhiên bị người đàn ông nắm lấy, cổ tay cô thậm chí còn nhỏ hơn một vòng tay của anh.
Cô như ngồi trên đống lửa, nhưng lại không thể ngoan ngoãn dừng lại, nhịp tim đập rất nhanh.
Giọng Tống Lục Bách không hề dao động, vẫn bình tĩnh như trước, "Anh còn chưa nói, em vội cái gì."
"Em chỉ nghĩ là..." Cô cắn môi, nhiệt độ trên má vẫn chưa giảm, "Em xin lỗi."
"Liếm nhầm ngón tay anh thôi mà, có gì ghê gớm đâu?"
Giọng điệu của anh quá nghiêm túc, thậm chí còn có cảm giác như người lớn đang dạy dỗ trẻ con. Chân Yểu đã bình tĩnh một chút, nhưng khi nghe anh nói "Liếm ngón tay" lại muốn tìm một cái hố chui vào.
Cô lúng túng "À" một tiếng rồi gật đầu, "Anh, anh thả tay em ra đi."
Người trước mặt như không nghe thấy, mấy giây sau mới từ từ thả cổ tay ra.
Chân Yểu quay lưng về phía anh, tay mò mẫm tìm khăn giấy, sau đó liền lấy một tờ ra chà xát lên môi, nhân tiện che đi nửa khuôn mặt vẫn còn đang ửng đỏ.
Phía sau cô, người đàn ông từ từ thu tay lại đặt lên đầu gối, ngón tay co duỗi cứng ngắc.
Tống Lục Bách nhắm mắt lại, hầu kết vô thức trượt lên trượt xuống, cà vạt thắt chặt đến mức khó thở.
Cảm giác mềm mại và ẩm ướt dường như vẫn còn lưu lại trên ngón tay anh, trong khoảnh khắc đó, các giác quan trên người bị tác động khiến da đầu anh tê dại, đến bây giờ trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh chiếc lưỡi hồng nhạt cọ lên.
Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, vành tai vốn đỏ bừng vì dục vọng cũng dần trở lại bình thường.
Bây giờ anh cảm giác mình như một kẻ rình rập tồi tệ, lợi dụng cô không nhìn thấy, giả vờ làm chính nhân quân tử, che giấu đi tâm tư của mình.
Tống Lục Bách nghiêng người, cầm lấy cốc trên bàn rồi tự rót cho mình một cốc nước.
"Anh trai," Chân Yểu ngập ngừng nhắc nhở, "Nước đó cũng lạnh rồi, anh đi đun lại đi."
"Không cần."
Nói xong, tiếng nước rót ra cũng ngừng lại, sau đó là tiếng nuốt đều đặn và mạnh mẽ của người đàn ông.
Cô lập tức nghĩ đến hình ảnh mà mình nhìn thấy khi khôi phục thị giác. Cổ anh thanh mảnh, phía trên áo sơ mi là hầu kết hơi nhô ra, trông vô cùng nam tính và gợi cảm.
Vân vân.
Chân Yểu vo viên khăn giấy thành một quả bóng nhỏ, cô đang nghĩ gì vậy chứ...
"Cạch" một tiếng, chiếc cốc nhẹ nhàng đặt trên bàn, âm thanh này lập tức khiến cô tỉnh táo lại.
Sau đó phải làm gì tiếp? Chẳng lẽ bọn họ cứ ngồi như vậy sao?
Chân Yểu nhúc nhích ngón chân, "Anh, em muốn..."
"Cái gì đây." Thấy cô gái nhỏ vội vàng muốn rời đi, Tống Lục Bách bình tĩnh mà nhìn cô một lúc, đột nhiên nói.
"...Cái gì?"
Anh nhíu mày, biểu cảm cười nửa miệng như chứa đầy cảm xúc khác, đưa tay lên vuốt nhẹ tóc mai bên tai cô, "Anh nói, trên tóc em dính cái gì."
"Tóc? Tóc em làm gì có gì -"
"Đừng nhúc nhích, có bọ."
Giọng nói run rẩy của cô gái chợt im bặt đi, một giây sau nhảy dựng lên hét ầm.
Tống Lục Bách khẽ cong môi, giơ tay kéo cổ tay cô, đứa nhỏ đáng thương đang sợ hãi đến mức "vô cùng tuyệt vọng" kia đột nhiên nhào vào lòng anh, "Anh ơi!"
Anh cúi đầu thỏa mãn ôm chặt cô, một tay gắt gao siết chặt eo, một tay che lấy miệng.
Chân Yểu trợn tròn mắt, tim đập "thình thịch" vì sợ.
Lần đầu tiên hơi thở ấm áp của người đàn ông lướt qua tai cô gần như vậy, trào lên một cảm giác ngứa ngáy như muốn khoan vào tai cô, khiến cả người cô run rẩy không khống chế được.
Chân Yểu muốn trốn sang một bên, nhưng lại phát hiện mình không thể cử động được - lúc này cô đang bị người kia ôm chặt trong vòng tay. Lồng ngực nóng bỏng xuyên qua lớp áo sơ mi kề sát cánh tay cô, gần như cô có thể cảm nhận được cơ bắp đang ẩn núp trong đó.
Tống Lục Bách cúi người ghé sát tai cô rồi khẽ "suỵt" một tiếng để ra hiệu cho cô giữ im lặng.
"Nói nhỏ thôi." Giọng nói trầm thấp của anh vô cùng 'dính' và dễ chịu, phát ra ngay sát bên tai cô, khiến cả người cô như nhũn ra, "Duyên Từ đang họp, đừng làm phiền nó."