Chương 40: Cửa sổ giấy 1
Đầu bên kia của điện thoại, Khương Linh không kiềm chế được mà kích động hỏi: "Thực sự nhìn được rồi sao?!"
"Cụ thể tớ cũng không biết nó có tốt hay không, tớ còn chưa đi khám bác sĩ nữa. Nhưng mà từ sáng cho tới bây giờ thị lực vẫn bình thường, tớ vẫn nhìn thấy được."
"Vậy cậu mau đi bác sĩ khám đi! Thật tốt quá, tớ có dự cảm lần này chắc chắn sẽ được! "
Chân Diểu đã bình tĩnh trở lại nhưng lại bị sự háo hức của cô ấy kéo theo, trong lòng cô lại căng thẳng một lần nữa: "Chờ ngày mai đi, tớ muốn xác nhận lại một lần nữa sau đó sẽ thông báo cho những người khác."
"Như vậy cũng được." Khương Linh hiểu rõ tính cách và lo lắng cho cô, cũng không có khuyên nữa, ngược lại có chút cao hứng mà nói: "Bây giờ đã là mùa đông, cũng sắp tới ngày nghỉ đông rồi, chờ tới học kỳ sau thì cậu đã có thể quay trở lại trường để bắt đầu đi học rồi!"
Sau khi bấm vào nút tạm dừng của đời người thì lại đột nhiên có thể tiếp tục bước về phía trước, Chân Diểu thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nhịn được mà lên tiếng: "Lúc trước bác sĩ nói với tớ nguyên nhân làm ảnh hưởng đến việc hồi phục thị lực là tâm lý, đột nhiên bây giờ lại khỏi, chẳng lẽ là vì tớ buông bỏ tất cả mọi chuyện, đem mọi thứ quên hết sao?"
"Diểu Diểu..."
Khương Linh biết rõ cô nói như vậy là vì áy náy, cô ấy cảm thấy mình thật nhẫn tâm khi lộ ra vẻ không tim không phổi như thế này, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mà an ủi, trạng thái của Chân Diểu đang chuyển biến tốt đẹp, chỉ sợ cô suy nghĩ nhiều thì tâm lý lại đi vào ngõ cụt một lần nữa.
"Điều chúng ta cần nhớ chính là đừng đem mình nhốt vào trong sự đau khổ, bởi vì nỗi đau chẳng thay đổi được gì, chỉ có sống tốt và khỏe mạnh mới là niềm an ủi tốt nhất đối với cô chú."
"Những điều này tớ đều hiểu, chỉ là vừa rồi nhịn không được mới nói đôi ba câu." Chân Diểu nhanh chóng nở nụ cười: "Tớ đều biết hết."
Khương Linh bày ra dáng vẻ lo lắng: "Vậy thì tốt. Chẳng qua là tin tức lớn như vậy thì làm sao chỉ có hai người chúng ta chia sẻ với nhau? Ngay cả anh trai cậu cũng không nói sao? Hai ngày nay không phải hai người ở cùng một chỗ sao?"
Nếu như bên cạnh Chân Diểu có thể có ai đó giữ cho tâm trạng của cô luôn tích cực thì hiệu quả chắc chắn sẽ hữu ích hơn vài câu mà cô ấy nói trong điện thoại.
"Tớ... tớ nghĩ bây giờ chưa phải là lúc để nói cho anh ấy biết."
"Tại sao vậy? Nếu cậu không nói, chẳng phải anh ấy cũng sẽ nhìn ra được sao?"
"Tớ giả vờ nhìn không thấy trước mặt anh ấy." Chân Diểu nhỏ giọng nói.
Khương Linh trợn tròn mắt: "Hả?"
"Tớ nói với cậu chuyện này." Chân Diểu do dự rồi cất tiếng: "Cậu không được nói cho người khác."
"Được, chuyện gì vậy?"
Cô cố lựa lời mà nói, ở đoạn giữa có vài lần nghe thấy tiếng hít hơi của Khương Linh, cuối cùng lên tiếng: "Đại khái mọi chuyện là như vậy... Tớ không biết có phải do tớ nghĩ nhiều hay không cho nên mới kể cho cậu nghe."
"Trời ơi, Chân Diểu!" Đối phương bên kia ngay lập tức cắt ngang lời cô " Người mà anh ấy nói đến nếu như không phải là cậu thì tớ liền, tớ liền-------"
"Cậu liền làm sao?" Trái tim Chân Diểu đập bang bang liên hồi
"Thì học kỳ sau tớ liền sẽ xếp hạng thứ nhất từ dưới đếm lên!"
"Không được, lỡ như cậu thực sự nói sai thì làm sao đây a." Cô ngã xuống khỏi giường, bụm mặt vừa cười vừa nói.
Khương Linh mạnh miệng đáp trả: "Không thể nào!"
"Đây có cái gì mà không thể, tớ đối với anh ấy mà nói chẳng lẽ không phải là một đứa con nít hay sao?"
"Cái gì mà con nít chứ, từ khuôn mặt tới vóc dáng cậu thiếu cái nào? Tính cách của cậu y như viên kẹo ngọt, bên ngoài thì mềm nhũn còn bên trong có nhân, vừa chua vừa ngọt, nếu như tớ mà là con trai thì tớ đã sớm theo đuổi cậu rồi, còn chờ đến lượt người khác sao?"
"Dừng một chút, ở đâu mà cậu nói hay như vậy... "
"Đợi đã!" Khương Linh đột nhiên hô to: "Diểu Diểu, nghe giọng điệu này của cậu tớ mới phát hiện, chẳng lẽ cậu... cậu thích Tống Lộc Bách hả?!"
"Tớ nào có nói!"
"Còn nói mình chưa nói, cậu cũng không phủ nhận là tớ nói cậu thích anh ấy!"
"... Có người tới gõ cửa, giờ không nói nữa, tớ cúp máy đi mở cửa đây."
Khương Linh ở bên đầu dây điện thoại vẫn còn đang tố cáo, Chân Diểu cũng đã chột dạ mà cúp điện thoại rồi.
Ngoài cửa phòng yên tĩnh, căn bản không có ai đến gõ cửa. Cô siết điện thoại trong tay nằm ngửa đầu, một hồi lâu cái tay khác dơ lên đặt trên ngực trái, cảm nhận tiếng tim đập từng chút từng chút một có phần dồn dập.
Quả thực từ trước ngày hôm nay cô đã ý thức được tâm ý của mình rồi. Loại chuyện này muốn đánh lừa người khác thì có thể có khả năng, nhưng mà làm thế nào để tự lừa chính mình đây?
Nằm trên giường được một lúc thì Chân Diểu ngồi dậy tựa vào đầu giường, lần lượt lấy tay chạm vào các biểu tượng nhỏ trên điện thoại, đã rất lâu rồi cô mới có thể xem tin tức mà không cần sử dụng trợ lý giọng nói.
Điểm nóng về vấn đề thời sự, tin tức bát quái, còn có các nhiếp thiết kế và các nhiếp ảnh gia đã được quan tâm lúc trước.
Đột nhiên, cô sửng sốt.
Vừa rồi Tống Lịch Kiêu đăng một tin trên weibo, nội dung ngắn gọn chỉ có một câu: "Đã liên hệ với luật sư khởi tố, ảnh chụp riêng tư, đừng phát tán."
Lượt thích trên weibo đã lên tới năm chữ số và các bình luận đều bị khóa lại, phần lớn nội dung trong bài đăng lặp lại nội dung trên weibo, cô thấy mình như rơi vào trong sương mù.
Tuy nhiên, rõ ràng là nội dung liên quan được đứng đầu trong các cụm từ tìm kiếm phổ biến, Chân Diểu vừa bấm vào xem thì hiện lên trên đầu weibo là tin tức về một blogger nói về chân tướng sự việc------
Trước đó không lâu Tống Lịch Kiêu đã được mời và đồng ý hợp tác triển lãm nhiếp ảnh, gần đây nhất còn đi tuyên truyền về thời hạn ấm lên của trái đất, phản ứng của thị trường rất tốt. Mà sáng ngày hôm nay bên ban tổ chức đã tung ra hai tấm hình, tấm hình nhìn thì có vẻ là hình phong cảnh bình thường nhưng trong đó lại xen vào một bóng người, lần này đã đưa tới sóng to gió lớn.
Mọi người ai cũng biết nhiếp ảnh gia Lix nổi tiếng với những tác phẩm nhân văn và chụp phong cảnh, những tác phẩm công khai không bao giờ xuất hiện một thiếu nữ nào trong đó nên khi hai tấm hình này được tung ra đã làm mọi người bàn tán xôn xao về nó.
Chân Diểu kéo xuống để xem tấm hình, các bình luận trên weibo cứ như thế mà xuất hiện liên tục làm cho cô không kịp đề phòng.
"Đẹp thì có đẹp, nhưng mà mọi người không cảm thấy ánh mắt của cô ta có chút không đúng sao?"
"Trong nhà tôi có người từng gặp qua... cô gái này hình như là người mù đó."
"Thật tội nghiệp, lớn lên dáng dấp đẹp như thế này thì có ích lợi gì chứ?"
"Quá đáng thật, đã mù mà còn biết tạo dáng, coi chúng ta là kẻ ngu hay sao?"
"Nói không chừng có khi là Lix thương hại cô ta đó."
Ngón tay của Chân Diểu bất động.
Người trong hai tấm hình kia cô không thể không nhận ra, vì người đó chính là cô mà. Mặc dù vào thời điểm đó thị lực của cô vẫn chưa khôi phục nhưng mà cô nhớ lại lúc trước đang cầm cọ vẽ tranh thì chắc đã bị chụp được cảnh như vậy.
Sự châm chọc, khiêu khích trong các bình luận khiến cho cô nhớ lại lần cô đến buổi diễn thuyết trực tuyến, lần đó vừa chật vật vừa lảo đảo đi ra ngoài thị bị người xung quanh bàn tán nói lời giễu cợt.
Cô hít sâu một hơi, đem tấm hình lướt xuống.
Sau khi ban tổ chức tung tấm hình ra được mấy phút thì đã xóa weibo, và tiếp sau đó có người tiết lộ danh tính của tấm ảnh, thậm chí còn tiện thể "đề cập" tới tin tức về chuyện tai nạn xe.
"Chết tiệt, một nhà ba người chỉ còn mình cô ấy sống, sống sót liền thành người mù, thật đáng thương."
"Gia đình nhà này cần sự thương cảm sao?"
"Nhiều tiền thì đã làm sao, không cha không mẹ, đây là muốn làm người phụ nữ thảm nhất hay sao?"
...
Chân Diểu không chịu nổi nữa rồi, bỗng dưng úp điện thoại rồi nằm ra trên giường.
Người ngoài cuộc chỉ nhìn thấy một mặt của vấn đề mà không quan tâm đến việc người trong cuộc có đau khổ hay không, bọn họ đều xem như chuyện không liên quan tới mình mà nói vài câu êm tai hoặc vài câu khó nghe, đều bàn tán về cuộc sống của người khác.
Không ai quan tâm họ có đau khổ hay không, ấm ức hay không, người đời chỉ biết nhìn và cười trên nỗi đau người khác.
Đối với cô mà nói thì đây là bị ép phải nhớ về những quá khứ không mấy tốt đẹp kia.
May mắn thay vì bây giờ thị lực của cô đã được hồi phục, nếu như cô vẫn còn mù vào thời điểm này thì cô không dám tưởng tượng bản thân mình sẽ ra sao nữa.
Ngực cô đột nhiên khó chịu, mới nãy trong lòng còn hưng phấn mà bây giờ tâm trạng đã xuống dốc hoàn toàn, nhiệt độ của hai má và vành tai cũng nhanh chóng giảm xuống.
Chân Diểu đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đem cửa sổ kéo rộng ra một chút và mở to đôi mắt hít thở gió lạnh thổi tới.
Đột nhiên cửa bị gõ liên hồi, ngay sau đó âm thanh người người đàn ông vang lên, âm thanh có chút cứng ngắt giống như là lúc nãy vừa tức giận nhưng bây giờ cơn giận vẫn chưa tiêu tan: " Diểu Diểu. "
"Anh?" Cô vội vàng quay người lại, lên tiếng trả lời nhưng lại nhớ ra là cửa sổ không có đóng, cô tranh thủ quay người lại đóng cửa sổ:P "Có chuyện gì sao?"
"Em đang làm gì vậy?"
"Không làm gì cả, em vừa mới nghe nhạc."
Một lát sau, Tống Lộc Bách mới lên tiếng: "Mở cửa trước đã."
Chân Diểu bước nhanh tới bên ghế sa lon ngồi xuống, ánh mắt hướng ra cửa: "Cửa không có khóa."
Vừa dứt lời, cửa mở ra.
Tống Lộc Bách bước vào, dừng lại ở cửa mà không tiến lên thêm bước nào, liếc mắt nhìn người ngồi bất động trên ghế sa lon và đảo mắt nhìn tai nghe đặt ở đầu giường.
Đột nhiên, anh hướng đến chỗ cô mà bước đến: "Em khóc?"
"Không có." Chân Diểu trừng mắt nhìn, tranh thủ lắc đầu: "Vừa nãy có chút buồn bực nên mở cửa sổ ra cho thoáng khí, có thể là do gió bay vào mắt nên mới vậy."
Sau khi nói xong hai người đối diện nhau có chút trái ngược, trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi có thể nghe thấy.
Ngay lúc cô không nhịn được mà mở miệng nói trước thì một giây sau Tống Lục Bách đã lên tiếng: "Những thứ trên weibo em đã nhìn thấy được rồi?"
Bất ngờ không kịp đề phòng, một tiếng sấm nổ bên tai, Chân Diểu nhất thời bối rối.
"... Cái gì?"
"Em đã gỡ cài đặt những phần mềm không cần thiết rồi."
Cô cứng đờ người cười một tiếng: "Em có muốn xem cũng không có cách nào xem được, nhiều phần mềm không đọc được màn hình. Xảy ra chuyện gì sao?"
"Em nhìn thấy được rồi."
"Em không biết anh đang nói cái gì..."
"Đồ đạc anh đã cho người dọn dẹp." Anh có vẻ như đang kiềm chế cơn tức giận của mình, hiển nhiên sự tức giận này không phải đối với cô: "Nhưng không đảm bảo sẽ không có người xuất hiện, nhớ kỹ đừng xem."
Chân Diểu cắn chặt môi khó khăn gật đầu một cái, vẫn như cũ rủ mắt xuống không dám nhìn anh: "Anh, anh...anh khi nào thì... "
Anh biết từ lúc nào?
Tống Lộc Bách bừng tỉnh làm như không nghe thấy: "Xế chiều hôm nay, anh sẽ lái xe đưa em trở về."
Cô sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu lên, tầm mắt bất ngờ không kịp đề phòng mà va vào nhau, ánh mắt từng người tập trung vào nhau.
Giống như có ai đó đạp cô rơi vào bẫy, bất tri bất giác không phát hiện kịp mình đã làm từ lúc nào, sau gáy của Chân Diệu tê dại, trái tim trong nháy mắt nhảy lên một cái.
Đây là lần đầu tiên cô cùng với Tống Lộc Bách mặt đối mặt, cũng là lần đầu tiên chính thức nhìn thấy anh, đối mặt với anh.
Lúc cô còn bị mù cô thường tưởng tượng ra dáng dấp của anh, và người trước mắt cũng từ từ trùng khớp.
Ánh mắt của anh sâu thẳm, cảm xúc trong đôi đồng tử đen đến khó hiểu, rõ ràng người ta chỉ là lẳng lặng đứng ở đó, cự ly cũng không gần, nhưng giống như là muốn đem cô cắn một ngụm rồi nuốt vào...
Trái tim Chân Diểu đập rộn lên, máu dâng trào.
Trong nháy mắt cô tưởng là anh sẽ đi tới đây, thế mà anh chỉ nhìn cô một cái thật sâu rồi xoay người bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chân Diểu ngơ ngác ngồi ở tại chỗ, không thể tin được là anh chỉ nhìn chằm chằm cô rồi đi ra khỏi phòng đóng cửa.
Tống Lộc Bách đã biết cô đã nhìn thấy được rồi sao? Anh biết lúc nào vậy? Chẳng lẽ hôm qua cô không lừa được anh sao?
Thế nhưng mà làm sao biết được chứ? Tại sao anh lại không vạch trần cô?
Nghĩ đến việc bản thân luôn "diễn kịch" trước mặt anh, Chân Diểu muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Lần này thì hay rồi, cô không cần phải lo lắng làm thế nào để thừa nhận chuyện này, nhìn sơ qua thì Tống Lộc Bách dường như không có ý định điều tra nguyên nhân, vậy mà cô lại cho rằng có thể giấu diếm một cách tự nhiên hay, sau này nên làm thế nào để đối mặt với nhau đây?
Bất quá chiều hôm nay bọn họ sẽ về, chắc sẽ không có cơ hội đụng mặt đâu nhỉ.
Biến cố lớn nhất ngày hôm nay là mọi người đều biết tin tức về thị lực của cô đã được hồi phục, và cô cũng không có cơ hội chờ tới ngày mai để kiểm chứng.
"Cụ thể tớ cũng không biết nó có tốt hay không, tớ còn chưa đi khám bác sĩ nữa. Nhưng mà từ sáng cho tới bây giờ thị lực vẫn bình thường, tớ vẫn nhìn thấy được."
"Vậy cậu mau đi bác sĩ khám đi! Thật tốt quá, tớ có dự cảm lần này chắc chắn sẽ được! "
Chân Diểu đã bình tĩnh trở lại nhưng lại bị sự háo hức của cô ấy kéo theo, trong lòng cô lại căng thẳng một lần nữa: "Chờ ngày mai đi, tớ muốn xác nhận lại một lần nữa sau đó sẽ thông báo cho những người khác."
"Như vậy cũng được." Khương Linh hiểu rõ tính cách và lo lắng cho cô, cũng không có khuyên nữa, ngược lại có chút cao hứng mà nói: "Bây giờ đã là mùa đông, cũng sắp tới ngày nghỉ đông rồi, chờ tới học kỳ sau thì cậu đã có thể quay trở lại trường để bắt đầu đi học rồi!"
Sau khi bấm vào nút tạm dừng của đời người thì lại đột nhiên có thể tiếp tục bước về phía trước, Chân Diểu thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nhịn được mà lên tiếng: "Lúc trước bác sĩ nói với tớ nguyên nhân làm ảnh hưởng đến việc hồi phục thị lực là tâm lý, đột nhiên bây giờ lại khỏi, chẳng lẽ là vì tớ buông bỏ tất cả mọi chuyện, đem mọi thứ quên hết sao?"
"Diểu Diểu..."
Khương Linh biết rõ cô nói như vậy là vì áy náy, cô ấy cảm thấy mình thật nhẫn tâm khi lộ ra vẻ không tim không phổi như thế này, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mà an ủi, trạng thái của Chân Diểu đang chuyển biến tốt đẹp, chỉ sợ cô suy nghĩ nhiều thì tâm lý lại đi vào ngõ cụt một lần nữa.
"Điều chúng ta cần nhớ chính là đừng đem mình nhốt vào trong sự đau khổ, bởi vì nỗi đau chẳng thay đổi được gì, chỉ có sống tốt và khỏe mạnh mới là niềm an ủi tốt nhất đối với cô chú."
"Những điều này tớ đều hiểu, chỉ là vừa rồi nhịn không được mới nói đôi ba câu." Chân Diểu nhanh chóng nở nụ cười: "Tớ đều biết hết."
Khương Linh bày ra dáng vẻ lo lắng: "Vậy thì tốt. Chẳng qua là tin tức lớn như vậy thì làm sao chỉ có hai người chúng ta chia sẻ với nhau? Ngay cả anh trai cậu cũng không nói sao? Hai ngày nay không phải hai người ở cùng một chỗ sao?"
Nếu như bên cạnh Chân Diểu có thể có ai đó giữ cho tâm trạng của cô luôn tích cực thì hiệu quả chắc chắn sẽ hữu ích hơn vài câu mà cô ấy nói trong điện thoại.
"Tớ... tớ nghĩ bây giờ chưa phải là lúc để nói cho anh ấy biết."
"Tại sao vậy? Nếu cậu không nói, chẳng phải anh ấy cũng sẽ nhìn ra được sao?"
"Tớ giả vờ nhìn không thấy trước mặt anh ấy." Chân Diểu nhỏ giọng nói.
Khương Linh trợn tròn mắt: "Hả?"
"Tớ nói với cậu chuyện này." Chân Diểu do dự rồi cất tiếng: "Cậu không được nói cho người khác."
"Được, chuyện gì vậy?"
Cô cố lựa lời mà nói, ở đoạn giữa có vài lần nghe thấy tiếng hít hơi của Khương Linh, cuối cùng lên tiếng: "Đại khái mọi chuyện là như vậy... Tớ không biết có phải do tớ nghĩ nhiều hay không cho nên mới kể cho cậu nghe."
"Trời ơi, Chân Diểu!" Đối phương bên kia ngay lập tức cắt ngang lời cô " Người mà anh ấy nói đến nếu như không phải là cậu thì tớ liền, tớ liền-------"
"Cậu liền làm sao?" Trái tim Chân Diểu đập bang bang liên hồi
"Thì học kỳ sau tớ liền sẽ xếp hạng thứ nhất từ dưới đếm lên!"
"Không được, lỡ như cậu thực sự nói sai thì làm sao đây a." Cô ngã xuống khỏi giường, bụm mặt vừa cười vừa nói.
Khương Linh mạnh miệng đáp trả: "Không thể nào!"
"Đây có cái gì mà không thể, tớ đối với anh ấy mà nói chẳng lẽ không phải là một đứa con nít hay sao?"
"Cái gì mà con nít chứ, từ khuôn mặt tới vóc dáng cậu thiếu cái nào? Tính cách của cậu y như viên kẹo ngọt, bên ngoài thì mềm nhũn còn bên trong có nhân, vừa chua vừa ngọt, nếu như tớ mà là con trai thì tớ đã sớm theo đuổi cậu rồi, còn chờ đến lượt người khác sao?"
"Dừng một chút, ở đâu mà cậu nói hay như vậy... "
"Đợi đã!" Khương Linh đột nhiên hô to: "Diểu Diểu, nghe giọng điệu này của cậu tớ mới phát hiện, chẳng lẽ cậu... cậu thích Tống Lộc Bách hả?!"
"Tớ nào có nói!"
"Còn nói mình chưa nói, cậu cũng không phủ nhận là tớ nói cậu thích anh ấy!"
"... Có người tới gõ cửa, giờ không nói nữa, tớ cúp máy đi mở cửa đây."
Khương Linh ở bên đầu dây điện thoại vẫn còn đang tố cáo, Chân Diểu cũng đã chột dạ mà cúp điện thoại rồi.
Ngoài cửa phòng yên tĩnh, căn bản không có ai đến gõ cửa. Cô siết điện thoại trong tay nằm ngửa đầu, một hồi lâu cái tay khác dơ lên đặt trên ngực trái, cảm nhận tiếng tim đập từng chút từng chút một có phần dồn dập.
Quả thực từ trước ngày hôm nay cô đã ý thức được tâm ý của mình rồi. Loại chuyện này muốn đánh lừa người khác thì có thể có khả năng, nhưng mà làm thế nào để tự lừa chính mình đây?
Nằm trên giường được một lúc thì Chân Diểu ngồi dậy tựa vào đầu giường, lần lượt lấy tay chạm vào các biểu tượng nhỏ trên điện thoại, đã rất lâu rồi cô mới có thể xem tin tức mà không cần sử dụng trợ lý giọng nói.
Điểm nóng về vấn đề thời sự, tin tức bát quái, còn có các nhiếp thiết kế và các nhiếp ảnh gia đã được quan tâm lúc trước.
Đột nhiên, cô sửng sốt.
Vừa rồi Tống Lịch Kiêu đăng một tin trên weibo, nội dung ngắn gọn chỉ có một câu: "Đã liên hệ với luật sư khởi tố, ảnh chụp riêng tư, đừng phát tán."
Lượt thích trên weibo đã lên tới năm chữ số và các bình luận đều bị khóa lại, phần lớn nội dung trong bài đăng lặp lại nội dung trên weibo, cô thấy mình như rơi vào trong sương mù.
Tuy nhiên, rõ ràng là nội dung liên quan được đứng đầu trong các cụm từ tìm kiếm phổ biến, Chân Diểu vừa bấm vào xem thì hiện lên trên đầu weibo là tin tức về một blogger nói về chân tướng sự việc------
Trước đó không lâu Tống Lịch Kiêu đã được mời và đồng ý hợp tác triển lãm nhiếp ảnh, gần đây nhất còn đi tuyên truyền về thời hạn ấm lên của trái đất, phản ứng của thị trường rất tốt. Mà sáng ngày hôm nay bên ban tổ chức đã tung ra hai tấm hình, tấm hình nhìn thì có vẻ là hình phong cảnh bình thường nhưng trong đó lại xen vào một bóng người, lần này đã đưa tới sóng to gió lớn.
Mọi người ai cũng biết nhiếp ảnh gia Lix nổi tiếng với những tác phẩm nhân văn và chụp phong cảnh, những tác phẩm công khai không bao giờ xuất hiện một thiếu nữ nào trong đó nên khi hai tấm hình này được tung ra đã làm mọi người bàn tán xôn xao về nó.
Chân Diểu kéo xuống để xem tấm hình, các bình luận trên weibo cứ như thế mà xuất hiện liên tục làm cho cô không kịp đề phòng.
"Đẹp thì có đẹp, nhưng mà mọi người không cảm thấy ánh mắt của cô ta có chút không đúng sao?"
"Trong nhà tôi có người từng gặp qua... cô gái này hình như là người mù đó."
"Thật tội nghiệp, lớn lên dáng dấp đẹp như thế này thì có ích lợi gì chứ?"
"Quá đáng thật, đã mù mà còn biết tạo dáng, coi chúng ta là kẻ ngu hay sao?"
"Nói không chừng có khi là Lix thương hại cô ta đó."
Ngón tay của Chân Diểu bất động.
Người trong hai tấm hình kia cô không thể không nhận ra, vì người đó chính là cô mà. Mặc dù vào thời điểm đó thị lực của cô vẫn chưa khôi phục nhưng mà cô nhớ lại lúc trước đang cầm cọ vẽ tranh thì chắc đã bị chụp được cảnh như vậy.
Sự châm chọc, khiêu khích trong các bình luận khiến cho cô nhớ lại lần cô đến buổi diễn thuyết trực tuyến, lần đó vừa chật vật vừa lảo đảo đi ra ngoài thị bị người xung quanh bàn tán nói lời giễu cợt.
Cô hít sâu một hơi, đem tấm hình lướt xuống.
Sau khi ban tổ chức tung tấm hình ra được mấy phút thì đã xóa weibo, và tiếp sau đó có người tiết lộ danh tính của tấm ảnh, thậm chí còn tiện thể "đề cập" tới tin tức về chuyện tai nạn xe.
"Chết tiệt, một nhà ba người chỉ còn mình cô ấy sống, sống sót liền thành người mù, thật đáng thương."
"Gia đình nhà này cần sự thương cảm sao?"
"Nhiều tiền thì đã làm sao, không cha không mẹ, đây là muốn làm người phụ nữ thảm nhất hay sao?"
...
Chân Diểu không chịu nổi nữa rồi, bỗng dưng úp điện thoại rồi nằm ra trên giường.
Người ngoài cuộc chỉ nhìn thấy một mặt của vấn đề mà không quan tâm đến việc người trong cuộc có đau khổ hay không, bọn họ đều xem như chuyện không liên quan tới mình mà nói vài câu êm tai hoặc vài câu khó nghe, đều bàn tán về cuộc sống của người khác.
Không ai quan tâm họ có đau khổ hay không, ấm ức hay không, người đời chỉ biết nhìn và cười trên nỗi đau người khác.
Đối với cô mà nói thì đây là bị ép phải nhớ về những quá khứ không mấy tốt đẹp kia.
May mắn thay vì bây giờ thị lực của cô đã được hồi phục, nếu như cô vẫn còn mù vào thời điểm này thì cô không dám tưởng tượng bản thân mình sẽ ra sao nữa.
Ngực cô đột nhiên khó chịu, mới nãy trong lòng còn hưng phấn mà bây giờ tâm trạng đã xuống dốc hoàn toàn, nhiệt độ của hai má và vành tai cũng nhanh chóng giảm xuống.
Chân Diểu đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đem cửa sổ kéo rộng ra một chút và mở to đôi mắt hít thở gió lạnh thổi tới.
Đột nhiên cửa bị gõ liên hồi, ngay sau đó âm thanh người người đàn ông vang lên, âm thanh có chút cứng ngắt giống như là lúc nãy vừa tức giận nhưng bây giờ cơn giận vẫn chưa tiêu tan: " Diểu Diểu. "
"Anh?" Cô vội vàng quay người lại, lên tiếng trả lời nhưng lại nhớ ra là cửa sổ không có đóng, cô tranh thủ quay người lại đóng cửa sổ:P "Có chuyện gì sao?"
"Em đang làm gì vậy?"
"Không làm gì cả, em vừa mới nghe nhạc."
Một lát sau, Tống Lộc Bách mới lên tiếng: "Mở cửa trước đã."
Chân Diểu bước nhanh tới bên ghế sa lon ngồi xuống, ánh mắt hướng ra cửa: "Cửa không có khóa."
Vừa dứt lời, cửa mở ra.
Tống Lộc Bách bước vào, dừng lại ở cửa mà không tiến lên thêm bước nào, liếc mắt nhìn người ngồi bất động trên ghế sa lon và đảo mắt nhìn tai nghe đặt ở đầu giường.
Đột nhiên, anh hướng đến chỗ cô mà bước đến: "Em khóc?"
"Không có." Chân Diểu trừng mắt nhìn, tranh thủ lắc đầu: "Vừa nãy có chút buồn bực nên mở cửa sổ ra cho thoáng khí, có thể là do gió bay vào mắt nên mới vậy."
Sau khi nói xong hai người đối diện nhau có chút trái ngược, trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi có thể nghe thấy.
Ngay lúc cô không nhịn được mà mở miệng nói trước thì một giây sau Tống Lục Bách đã lên tiếng: "Những thứ trên weibo em đã nhìn thấy được rồi?"
Bất ngờ không kịp đề phòng, một tiếng sấm nổ bên tai, Chân Diểu nhất thời bối rối.
"... Cái gì?"
"Em đã gỡ cài đặt những phần mềm không cần thiết rồi."
Cô cứng đờ người cười một tiếng: "Em có muốn xem cũng không có cách nào xem được, nhiều phần mềm không đọc được màn hình. Xảy ra chuyện gì sao?"
"Em nhìn thấy được rồi."
"Em không biết anh đang nói cái gì..."
"Đồ đạc anh đã cho người dọn dẹp." Anh có vẻ như đang kiềm chế cơn tức giận của mình, hiển nhiên sự tức giận này không phải đối với cô: "Nhưng không đảm bảo sẽ không có người xuất hiện, nhớ kỹ đừng xem."
Chân Diểu cắn chặt môi khó khăn gật đầu một cái, vẫn như cũ rủ mắt xuống không dám nhìn anh: "Anh, anh...anh khi nào thì... "
Anh biết từ lúc nào?
Tống Lộc Bách bừng tỉnh làm như không nghe thấy: "Xế chiều hôm nay, anh sẽ lái xe đưa em trở về."
Cô sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu lên, tầm mắt bất ngờ không kịp đề phòng mà va vào nhau, ánh mắt từng người tập trung vào nhau.
Giống như có ai đó đạp cô rơi vào bẫy, bất tri bất giác không phát hiện kịp mình đã làm từ lúc nào, sau gáy của Chân Diệu tê dại, trái tim trong nháy mắt nhảy lên một cái.
Đây là lần đầu tiên cô cùng với Tống Lộc Bách mặt đối mặt, cũng là lần đầu tiên chính thức nhìn thấy anh, đối mặt với anh.
Lúc cô còn bị mù cô thường tưởng tượng ra dáng dấp của anh, và người trước mắt cũng từ từ trùng khớp.
Ánh mắt của anh sâu thẳm, cảm xúc trong đôi đồng tử đen đến khó hiểu, rõ ràng người ta chỉ là lẳng lặng đứng ở đó, cự ly cũng không gần, nhưng giống như là muốn đem cô cắn một ngụm rồi nuốt vào...
Trái tim Chân Diểu đập rộn lên, máu dâng trào.
Trong nháy mắt cô tưởng là anh sẽ đi tới đây, thế mà anh chỉ nhìn cô một cái thật sâu rồi xoay người bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chân Diểu ngơ ngác ngồi ở tại chỗ, không thể tin được là anh chỉ nhìn chằm chằm cô rồi đi ra khỏi phòng đóng cửa.
Tống Lộc Bách đã biết cô đã nhìn thấy được rồi sao? Anh biết lúc nào vậy? Chẳng lẽ hôm qua cô không lừa được anh sao?
Thế nhưng mà làm sao biết được chứ? Tại sao anh lại không vạch trần cô?
Nghĩ đến việc bản thân luôn "diễn kịch" trước mặt anh, Chân Diểu muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Lần này thì hay rồi, cô không cần phải lo lắng làm thế nào để thừa nhận chuyện này, nhìn sơ qua thì Tống Lộc Bách dường như không có ý định điều tra nguyên nhân, vậy mà cô lại cho rằng có thể giấu diếm một cách tự nhiên hay, sau này nên làm thế nào để đối mặt với nhau đây?
Bất quá chiều hôm nay bọn họ sẽ về, chắc sẽ không có cơ hội đụng mặt đâu nhỉ.
Biến cố lớn nhất ngày hôm nay là mọi người đều biết tin tức về thị lực của cô đã được hồi phục, và cô cũng không có cơ hội chờ tới ngày mai để kiểm chứng.