Chương 47: Muốn Diểu Diểu gả cho anh
Ngồi lên chân anh?!
"Em không chịu, mọi người sẽ nhìn thấy đấy." Chân Diểu hơi rụt ra sau: "Anh chạy xe tiếp đi, chúng ta về nhà thôi."
Cô vừa tưởng tượng đến việc mình chống tay xuống bò qua, còn phải lách qua một không gian nhỏ bé như thế để ngồi lên đùi anh, cả gương mặt cô đã đỏ ửng lên như bị nướng chín vậy.
Đây là còn đang trên đường đó, lại còn đang ở trong xe nữa!
Tống Lộc Bách không động đậy, dường như anh vẫn còn đang chờ đợi, cho đến khi phát hiện cô thật sự không hề có ý muốn ngồi sang anh mới đột ngột nghiêng người bế cô lên.
" Chân." Anh lời ít ý nhiều nhắc nhở cô.
Bỗng nhiên bị bế khỏi ghế ngồi, Chân Diểu không kịp suy nghĩ gì cả, theo quán tính mà nhẹ nhàng nhấc đôi chân lên, đến khi cô kịp phản ứng lại thì cô đã an vị trên đùi anh rồi.
Anh quả đúng là nói được làm được, cứ thế mà bế cô sang ngồi rồi...
Đầu ngón tay ấm nóng xoẹt qua thái dương của cô, tóc mai lòa xòa bên sườn mặt đã được anh vén ra sau tai, nhiệt độ bên vành tai cô cảm nhận được lại càng nóng bỏng hơn nữa.
Mọi thứ trong ánh mắt cô cũng trở nên rộng mở tươi sáng nhưng cô lại cảm thấy bản thân mình không có nơi nào để trốn.
Tống Lộc Bách nhẹ nhàng thay cô vén tóc mai ra sau, sau đó anh đưa tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài xõa sau lưng cô, hoàn toàn là một bộ dáng vì chăm sóc cho cô mới ôm cô như thế.
Anh rụt tay lại một tí, dùng ngón tay xoa lên vành tai đã đỏ ửng của cô, dần dần lần mò xuống dái tai, bóp nhẹ vào nơi đã đỏ hồng.
Cô ngồi đối mặt với anh, lông mi hơi cụp xuống, giống như đôi cánh bướm đang run rẩy.
Mùi cam quýt thoang thoảng đong đưa, giống như một luồng sáng ấm áp, phá vỡ, làm tan chảy băng tuyết trên cành cây bách.
Anh ôm lấy thắt lưng của cô ôm vào trong lồng ngực mình, chiếc quần tây bị cọ xát tạo ra những vết nhăn nhúm: "Những gì em nói ban nãy, nói lại một lần cho anh nghe đi."
"...Không phải ban nãy đã nói qua một lần rồi sao?"
"Ừ, thế thì nói lại một lần nữa."
"Không muốn nói?"
Chân Diểu không động đây, cánh tay anh vẫn còn đặt bên thắt lưng cô, chỉ cần hơi động đậy một chút là có thể cảm nhận thấy rồi, còn có sự cọ sát của quần áo nữa.
"Em nói rồi anh sẽ để em về lại chỗ cũ ngồi chứ?"
Tống Lộc Bách ừ một tiếng.
Thế là cô đem ba chữ đó nói lại một lần nữa, thế nhưng chữ anh cô còn chưa kịp nói ra, thì trên môi cô cảm thấy được một sự mềm mại áp tới, lấp lấy môi cô, không để chữ cuối cùng đó được thốt ra ngoài.
Anh áp thân mình về trước một tí, dùng tay ấn gáy của cô về phía mình, năm ngón nay giữ cô thật chặt.
Chân Diểu đổ vào trong lồng ngực Tống Lộc Bách, theo bản năng chống hai tay mình lên ngực anh, nhắm chặt đôi mắt lại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, hơi thở yếu ớt lướt qua chóp mũi của anh, hơi thở hai người quyện vào nhau, triền miên.
Nếu như bây giờ mà có người đi ngang qua trước kính chắn gió xe thì sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trên ghế lái bên trong xe.
Người đàn ông trên ghế lái bị thân hình người con gái ngồi trên người che đi quá nửa, một bàn tay của anh trông như tùy ý đặt trên vòng eo mảnh khảnh uyển chuyển của cô, tay còn lại đặt sau gáy người con gái ấy, năm ngón tay thon dài trắng trẻo luồn vào mái tóc đen dài của cô.
Bóng dáng hai người như hòa lại làm một, để lộ ra ánh mắt thâm thúy triền miên.
Nhưng trên cả đoàn đường này không hề có một bóng người, chỉ có mấy nhành lá cây nhẹ nhàng đung đưa trong gió, in bóng nơi kính chắn gió trong suốt.
....
Chân Diểu bước chân vào nhà, Chu Huệ đã vội vàng ra chào đón, bà lo lắng hỏi: "Diểu Diểu, như thế nào rồi?"
Vừa dứt lời bà dường như cũng cảm thấy bản thân mình thể hiện quá rõ ràng cũng không tốt, vội vàng cười trừ chữa lời: "Ý của dì là sức khỏe của bà cụ như thế nào rồi?"
"Đã tốt hơn rất nhiều rồi ạ, dì không cần phải lo đâu."
"Vậy thì tốt." Chu Huệ khó hiểu nhìn Tống Lộc Bách, ho nhẹ một tiếng rồi cười nói: "Diểu Diểu, đầu bếp có làm rất nhiều đồ ngọt chừa cho cháu đấy, còn có một ít trái cây tươi mới vừa được đưa đến nữa, con có muốn đến phòng ăn ăn một chút gì đó không?"
Chân Diểu gật đầu, đi theo Tiểu Giai ở bên cạnh xuống phòng ăn.
Cô cứ thế bị bà dụ đi chỗ khác, mắt thấy Chân Diểu đã đi xa, Chu Huệ xoay người lại: "Lộc Bách, như thế nào? Diểu Diểu có bị đám người đó ức hiếp không?"
"Vô sự hiến ân cần." Tống Lộc Bách không nói nhiều, chỉ nói đến đây: "Cũng may cô ấy không có ngốc đến vậy, biết cách tự bảo vệ bản thân."
Không chỉ bảo vệ bản thân cô, cô còn muốn bảo vệ cả bọn họ.
Chu Huệ vừa nghe đã hiểu ý của anh, biết đám người nhà họ Tưởng cũng không có tốt đẹp gì, còn muốn làm ra cái chuyện gì nữa đây: "Bọn họ đã làm cái gì rồi?"
"Cố ý ly gián cô ấy với nhà họ Tống, còn mộng tưởng muốn kết thân với nhà họ Tống chúng ta."
"Gả vào nhà họ Tống?" Bà ngẩn người: "Bọn họ là muốn gả Diểu Diểu cho ai?"
Ánh mắt Tống Lộc Bách khựng lại, nhận ra bà đã hiểu sai ý mình rồi: "Mẹ nghĩ sẽ là ai chứ."
"Lịch Kiêu? Diên Từ?"
"..."
"Không đúng, là ai có quan trọng đâu chứ? Quan trọng là đám người nhà họ Tưởng đó không có một tí chừng mực nào cả!"
Không quan trọng sao? Tất nhiên là rất quan trọng rồi.
Tống Lộc Bách dựa người ra sau, vô cùng bình thản châm thêm dầu vào lửa: "Thực ra thì người mà bọn họ muốn nhét vào nhà họ Tống chúng ta không phải Diểu Diểu, mà là con gái của Tưởng Thịnh."
"Cái con bé tên Tưởng cái gì đó Nghiên ấy hả? Nó nhìn trúng con rồi à?"
"..."
Anh ngước mắt lên: "Lúc nãy thì không nhớ đến tên con, nói đến loại người này sao lại đẩy lên trên người con rồi?"
"Đám người đó thế mà lại dám ôm cái tư tưởng này, chắc chắn là để mắt đến sản nghiệp nhà họ Tống đây mà, không chọn con thì chọn ai chứ?" Chu Huệ suy đoán suy nghĩ của của đám người già mà không nên nết của nhà họ Tưởng, bọn họ thế mà lại nói những thứ linh tinh thế này với một cô gái nhỏ.
"Cho dù Diểu Diểu biết cách tự bảo vệ bản thân, thì có thể tự bảo vệ được đến đâu cơ chứ? Cả nhà bọn họ có bốn người, con bé chỉ có một mình, nếu mà con bé biết cách chống trả thì trước đây cũng sẽ không bị ức hiếp thành như vậy, sao con lại không giúp đỡ con bé một chút chứ? Để cho con đi cùng con bé chính là vì để cho con có thể bảo vệ cho Diểu Diểu thật tốt mà!"
"Chỉ cần ba mẹ không nhúng tay vào việc này, con sẽ xử lý đám nhà họ Tưởng đó thật sạch sẽ."
".... Con đang tính đánh vào Tưởng thị?"
Tống Lộc Bách thản nhiên gật đầu.
Chu Huệ từ từ ngồi xuống ghế sofa, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn lá trà chìm nổi trong ấm, bà bình tĩnh nói: "Trên thương trường luôn thay đổi không ngừng, chuyện thắng thua càng là chuyện thường tình, không ai nói chắc chắn được gì cả, chỉ cần là chưa thua một cách triệt để, đến căn cơ cũng không còn thì sẽ vẫn còn cơ hội phản đòn đấy."
Mẹ con hai người ngồi trên ghế sofa một lát, sau đó rất tự nhiên mà nói đến chuyện khác rồi.
....
Ngày hôm sau, Chân Diểu cùng với Khương Linh đi ra ngoài xem triển lãm. Hai người họ trừ hôm cô hồi phục lại ánh sáng gặp nhau được một lần thì chưa hề gặp lại nhau, hôm nay là lần đầu họ có thể vui vẻ chơi bời như ngày trước, vì thế mà bọn họ rất vui.
Hai người họ đều hiểu rất rõ lựa chọn tương lai của đối phương sau khi tốt nghiệp.... một người muốn đi nước ngoài, một người vì không muốn rời xa người thân mà lựa chọn ở lại, nếu như thế thì ít nhất sẽ có vài năm hai người gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.
chính vì thế mà lần gặp mặt này, hai cô gái đều trân trọng mỗi một giây phút ở với nhau.
Cô gái nhỏ luôn cần người ở bên cạnh vừa đi khỏi, tất cả mọi người trong nhà liền bắt đầu bận rộn với công việc của bản thân.
Tống Lịch Kiêu cảm thấy bản thân mình nhất định là người thê thảm nhất, một ngày cuối tuần tốt đẹp đến như vậy, nếu như là lúc trước, một là cậu ta liền vây quanh Diểu Diểu, ở bên cạnh cô, không thì đi ra ngoài chơi bời với bạn bè, hiện tại lại phải khổ sở ngồi đây viết bản kiểm điểm.
Tuy rằng đây là bản kiểm điểm, nhưng cũng không phải là bản kiểm điểm bình thường, mà là một phần kế hoạch để kiểm tra những lỗ hổng sai sót, sau đó sửa đổi mà thôi.
Cái tài khoản Weibo dùng để đăng những tác phẩm nhiếp ảnh của cậu ta đã rất lâu rồi không hề ra bài mới, mấy người hâm mộ cũng ở trong khu bình luận bèn tự giải trí mà kêu la rần trời, nói rằng cậu ta không chụp được tấm ảnh nào ra hồn nên đã bị ra lệnh cưỡng chế về nhà kế thừa tài sản gia đình rồi.
Tống Lịch Kiêu làm gì có thời gian rảnh mà quan tâm tới mấy điều này. Con trỏ chuột di chuyển không ngừng trên màn hình máy tính, trang văn bản trắng tinh dần dần hiện ra từng dòng chữ đen chỉnh tề.
Cậu ta nhìn chăm chú vào màn hình, chỉ có một khoảnh khắc cậu ta hơi phân tâm đã nhớ đến lời Tống Lộc Bách nói chiều nay, anh sẽ đích thân đọc văn kiện, hai đầu mày của cậu ta bất giác nhíu chặt lại.
...
"Còn tưởng rằng cuối cùng thì Tống thiếu cũng nể mặt mà tự mình đến thăm, hóa ra là vì cô bạn gái nhỏ không có thời gian quan tâm đến cậu nên mới đến." Chu Dự cười, mở bình rượu ra rót một ít sang hai cái ly đặt bên cạnh.
Rượu chậm rãi chảy vào trong ly, anh ta đẩy một ly đến trước mặt anh, người đối diện không hề động đậy, anh ta vẫn không phản ứng gì, cầm ly rượu của mình lên uống như thường lệ.
Tống Lộc Bách lạnh lẽo nhìn anh ta không lên tiếng.
"Chẳng qua là lần này cậu quả thực khiến cho tôi phải rửa mắt mà nhìn đấy, không phải chuyện cậu thành công có được cô gái nhỏ, mà là cậu có thể kiên nhẫn đến thế, lại có thể yên tâm đến thế, dám để cho cô ấy đi nước ngoài, nếu như tôi nhớ không lầm thì Chân Hạnh đang ở Anh đúng không? Nhớ lúc đầu cậu bị anh ta khích đến mức nào, bây giờ lại không lo lắng nữa rồi? Không sợ anh ta dùng cái thân phận anh trai này chiếm lấy Chân Diểu sao?"
"Anh ta có thể dùng thân phận anh trai để thân cận cô ấy, tôi cũng có thể."
"...Không hổ danh là cậu."
Tống Lộc Bách đối với mấy lời trào phúng này thì không hề quan tâm, gương mặt không có chút biểu cảm nào: "Hơn nữa so với cuộc sống có được sự an toàn đáng tin của mấy năm về sau này, chút lo lắng này của tôi không là gì cả."
Chu Dự cười một tiếng, đưa một ngón tay cái về phía anh: "Đúng là tình yêu làm thay đổi con người mà. Câu nói đó nói thế nào ấy nhỉ, thích một người là phóng khoáng, yêu một người là kiềm chế bản thân? Câu nói này đúng là đang tả cậu đấy."
Tống Lộc Bách nhíu mày: "Mấy thứ cậu xem toàn là mấy thứ linh tinh thế này à?"
"Phải phát triển theo thời đại thì mới có thể khiến những cô gái xinh đẹp vui vẻ chứ, cậu tưởng rằng ai cũng như cậu cổ lỗ sĩ như vậy sao."
Nghe đến đây, đôi mày của anh chau lại, quay mặt đi chỗ khác.
Trầm ngâm một lúc lâu, anh cầm ly rượu lên định nhấp một ngụm nhưng động tác bỗng khựng lại, lại đặt lại ly rượu xuống bàn.
"Sao lại không uống?"
"Lát nữa phải lái xe."
"Lát nữa gọi cho tài xế đến chạy xe là được mà."
"Tôi phải đi đón người."
"Đón người?"
Tống Lộc Bách cúi đầu nhìn đồng hồ, đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, sau đó lấy áo khoác từ trong chiếc tủ ở bên cạnh ra mặc vào, trông bộ dáng là đang chuẩn bị rời đi.
"Cứ thế mà đi rồi à? Cậu chả phải chỉ vừa mới đến thôi sao?"
"Tôi chỉ là tiện đường nên đến đây ngồi chờ một lát thôi."
"..." Chu Dự nhịn không được trợn trắng mắt với anh: "Chuẩn bị đi đón cô bạn gái bé bỏng của cậu chứ gì?"
"Cậu hiểu là tốt."
Xuống lầu đi ra ngoài, lúc này đã có người lái xe đến sẵn đậu ở trước cổng rồi. Tống Lộc Bách ngồi lên ghế lái, lái xe hòa vào đường phố nhộn nhịp.
Không bao lâu sau thì anh đã đến nơi, anh cho xe vào trong bãi đỗ xe, sau đó gọi điện cho người tài xế không cần đến đón Chân Diểu, người nọ biết rằng nhiệm vụ của mình hôm nay đã kết thúc rồi, thế là nhanh chóng lái xe quay trở về.
"Anh đến đón em đây, lát nữa đưa em đến một nơi. Khi nào xong thì gọi điện cho anh nhé."
Một tin nhắn được gửi đi, không bao lâu sau đã nhận được tin nhắn trả lời. Cô gửi cho anh một chữ được, kèm với một mặt cười ở phía sau, cô như muốn truyền hết cả sự vui vẻ của mình vào trong màn hình tin nhắn vậy.
Một nụ cười hiện lên trên gương mặt của Tống Lộc Bách, vừa lúc định đặt điện thoại xuống, anh chợt nhớ đến những lời Chu Dự nói với mình ban nãy và mặt cười mà cô gửi cho mình, thế là anh lại một lần nữa bật cửa sổ chat ra, sau đó nhấn vào biểu tượng nụ cười ở góc bên trái, gửi đi.
Sau khi thoát ra ngoài, anh ngồi trầm ngâm, sau đó bấm vào công cụ tìm kiếm.
Anh nhìn thanh tìm kiếm trống không một hồi lâu, sau đó nhập vào dòng chữ: "Làm sao để có thể phát triển theo thời đại."
Thế nhưng những câu trả lời anh tìm thấy, đều không phải điều anh muốn tìm, anh nhíu mày trở về trang chủ, lại tìm kiếm thêm một lần nữa: "Làm sao để xóa bỏ khoảng cách thế hệ với người nhỏ tuổi hơn."
Kết quả đầu tiên ngay lập tức hiện lên trước mắt anh.
"Khoảng cách thế hệ là sự khác biệt giữa người của hai thời đại khác nhau, hoặc có thể nói là khoảng cách về tư tưởng của các thế hệ khác nhau, điều này ảnh hưởng đến tư tưởng, tình cảm và sự kết nối trong cuộc sống của người già và trẻ...."
Người của hai thế hệ, khoảng cách, giữa người già và trẻ, cuộc sống tình cảm.
Sắc mặt của Tống Lộc Bách lập tức trở nên rất khó coi.
Anh nhanh chóng xóa đi thanh tìm kiếm, đồng thời cũng giải quyết luôn mấy chữ khoảng cách thế hệ trên màn hình, lại một lần nữa nhấn một câu nói: Làm sao để có cùng tiếng nói với một cô gái nhỏ.
Lần này, thứ nhảy ra trên màn hình không phải mấy từ như khoảng cách thế hệ và già trẻ nữa, mà thứ xuất hiện trước nhất ngay trang đầu là một đoạn video quảng cáo.
"Con cái đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, bố mẹ đừng nên lo lắng, xem hết ba điểm này là có thể nhẹ nhàng đối phó!"
Tống Lộc Bách:...
Ngay lúc này đây, Chân Diểu ở trong phòng triển lãm cũng nhận được tin nhắn, nhấn vào xem thử, cô cùng với icon nụ cười chết người của Wechat mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau chằm chằm:...
"Em không chịu, mọi người sẽ nhìn thấy đấy." Chân Diểu hơi rụt ra sau: "Anh chạy xe tiếp đi, chúng ta về nhà thôi."
Cô vừa tưởng tượng đến việc mình chống tay xuống bò qua, còn phải lách qua một không gian nhỏ bé như thế để ngồi lên đùi anh, cả gương mặt cô đã đỏ ửng lên như bị nướng chín vậy.
Đây là còn đang trên đường đó, lại còn đang ở trong xe nữa!
Tống Lộc Bách không động đậy, dường như anh vẫn còn đang chờ đợi, cho đến khi phát hiện cô thật sự không hề có ý muốn ngồi sang anh mới đột ngột nghiêng người bế cô lên.
" Chân." Anh lời ít ý nhiều nhắc nhở cô.
Bỗng nhiên bị bế khỏi ghế ngồi, Chân Diểu không kịp suy nghĩ gì cả, theo quán tính mà nhẹ nhàng nhấc đôi chân lên, đến khi cô kịp phản ứng lại thì cô đã an vị trên đùi anh rồi.
Anh quả đúng là nói được làm được, cứ thế mà bế cô sang ngồi rồi...
Đầu ngón tay ấm nóng xoẹt qua thái dương của cô, tóc mai lòa xòa bên sườn mặt đã được anh vén ra sau tai, nhiệt độ bên vành tai cô cảm nhận được lại càng nóng bỏng hơn nữa.
Mọi thứ trong ánh mắt cô cũng trở nên rộng mở tươi sáng nhưng cô lại cảm thấy bản thân mình không có nơi nào để trốn.
Tống Lộc Bách nhẹ nhàng thay cô vén tóc mai ra sau, sau đó anh đưa tay dịu dàng vuốt ve mái tóc dài xõa sau lưng cô, hoàn toàn là một bộ dáng vì chăm sóc cho cô mới ôm cô như thế.
Anh rụt tay lại một tí, dùng ngón tay xoa lên vành tai đã đỏ ửng của cô, dần dần lần mò xuống dái tai, bóp nhẹ vào nơi đã đỏ hồng.
Cô ngồi đối mặt với anh, lông mi hơi cụp xuống, giống như đôi cánh bướm đang run rẩy.
Mùi cam quýt thoang thoảng đong đưa, giống như một luồng sáng ấm áp, phá vỡ, làm tan chảy băng tuyết trên cành cây bách.
Anh ôm lấy thắt lưng của cô ôm vào trong lồng ngực mình, chiếc quần tây bị cọ xát tạo ra những vết nhăn nhúm: "Những gì em nói ban nãy, nói lại một lần cho anh nghe đi."
"...Không phải ban nãy đã nói qua một lần rồi sao?"
"Ừ, thế thì nói lại một lần nữa."
"Không muốn nói?"
Chân Diểu không động đây, cánh tay anh vẫn còn đặt bên thắt lưng cô, chỉ cần hơi động đậy một chút là có thể cảm nhận thấy rồi, còn có sự cọ sát của quần áo nữa.
"Em nói rồi anh sẽ để em về lại chỗ cũ ngồi chứ?"
Tống Lộc Bách ừ một tiếng.
Thế là cô đem ba chữ đó nói lại một lần nữa, thế nhưng chữ anh cô còn chưa kịp nói ra, thì trên môi cô cảm thấy được một sự mềm mại áp tới, lấp lấy môi cô, không để chữ cuối cùng đó được thốt ra ngoài.
Anh áp thân mình về trước một tí, dùng tay ấn gáy của cô về phía mình, năm ngón nay giữ cô thật chặt.
Chân Diểu đổ vào trong lồng ngực Tống Lộc Bách, theo bản năng chống hai tay mình lên ngực anh, nhắm chặt đôi mắt lại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, hơi thở yếu ớt lướt qua chóp mũi của anh, hơi thở hai người quyện vào nhau, triền miên.
Nếu như bây giờ mà có người đi ngang qua trước kính chắn gió xe thì sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trên ghế lái bên trong xe.
Người đàn ông trên ghế lái bị thân hình người con gái ngồi trên người che đi quá nửa, một bàn tay của anh trông như tùy ý đặt trên vòng eo mảnh khảnh uyển chuyển của cô, tay còn lại đặt sau gáy người con gái ấy, năm ngón tay thon dài trắng trẻo luồn vào mái tóc đen dài của cô.
Bóng dáng hai người như hòa lại làm một, để lộ ra ánh mắt thâm thúy triền miên.
Nhưng trên cả đoàn đường này không hề có một bóng người, chỉ có mấy nhành lá cây nhẹ nhàng đung đưa trong gió, in bóng nơi kính chắn gió trong suốt.
....
Chân Diểu bước chân vào nhà, Chu Huệ đã vội vàng ra chào đón, bà lo lắng hỏi: "Diểu Diểu, như thế nào rồi?"
Vừa dứt lời bà dường như cũng cảm thấy bản thân mình thể hiện quá rõ ràng cũng không tốt, vội vàng cười trừ chữa lời: "Ý của dì là sức khỏe của bà cụ như thế nào rồi?"
"Đã tốt hơn rất nhiều rồi ạ, dì không cần phải lo đâu."
"Vậy thì tốt." Chu Huệ khó hiểu nhìn Tống Lộc Bách, ho nhẹ một tiếng rồi cười nói: "Diểu Diểu, đầu bếp có làm rất nhiều đồ ngọt chừa cho cháu đấy, còn có một ít trái cây tươi mới vừa được đưa đến nữa, con có muốn đến phòng ăn ăn một chút gì đó không?"
Chân Diểu gật đầu, đi theo Tiểu Giai ở bên cạnh xuống phòng ăn.
Cô cứ thế bị bà dụ đi chỗ khác, mắt thấy Chân Diểu đã đi xa, Chu Huệ xoay người lại: "Lộc Bách, như thế nào? Diểu Diểu có bị đám người đó ức hiếp không?"
"Vô sự hiến ân cần." Tống Lộc Bách không nói nhiều, chỉ nói đến đây: "Cũng may cô ấy không có ngốc đến vậy, biết cách tự bảo vệ bản thân."
Không chỉ bảo vệ bản thân cô, cô còn muốn bảo vệ cả bọn họ.
Chu Huệ vừa nghe đã hiểu ý của anh, biết đám người nhà họ Tưởng cũng không có tốt đẹp gì, còn muốn làm ra cái chuyện gì nữa đây: "Bọn họ đã làm cái gì rồi?"
"Cố ý ly gián cô ấy với nhà họ Tống, còn mộng tưởng muốn kết thân với nhà họ Tống chúng ta."
"Gả vào nhà họ Tống?" Bà ngẩn người: "Bọn họ là muốn gả Diểu Diểu cho ai?"
Ánh mắt Tống Lộc Bách khựng lại, nhận ra bà đã hiểu sai ý mình rồi: "Mẹ nghĩ sẽ là ai chứ."
"Lịch Kiêu? Diên Từ?"
"..."
"Không đúng, là ai có quan trọng đâu chứ? Quan trọng là đám người nhà họ Tưởng đó không có một tí chừng mực nào cả!"
Không quan trọng sao? Tất nhiên là rất quan trọng rồi.
Tống Lộc Bách dựa người ra sau, vô cùng bình thản châm thêm dầu vào lửa: "Thực ra thì người mà bọn họ muốn nhét vào nhà họ Tống chúng ta không phải Diểu Diểu, mà là con gái của Tưởng Thịnh."
"Cái con bé tên Tưởng cái gì đó Nghiên ấy hả? Nó nhìn trúng con rồi à?"
"..."
Anh ngước mắt lên: "Lúc nãy thì không nhớ đến tên con, nói đến loại người này sao lại đẩy lên trên người con rồi?"
"Đám người đó thế mà lại dám ôm cái tư tưởng này, chắc chắn là để mắt đến sản nghiệp nhà họ Tống đây mà, không chọn con thì chọn ai chứ?" Chu Huệ suy đoán suy nghĩ của của đám người già mà không nên nết của nhà họ Tưởng, bọn họ thế mà lại nói những thứ linh tinh thế này với một cô gái nhỏ.
"Cho dù Diểu Diểu biết cách tự bảo vệ bản thân, thì có thể tự bảo vệ được đến đâu cơ chứ? Cả nhà bọn họ có bốn người, con bé chỉ có một mình, nếu mà con bé biết cách chống trả thì trước đây cũng sẽ không bị ức hiếp thành như vậy, sao con lại không giúp đỡ con bé một chút chứ? Để cho con đi cùng con bé chính là vì để cho con có thể bảo vệ cho Diểu Diểu thật tốt mà!"
"Chỉ cần ba mẹ không nhúng tay vào việc này, con sẽ xử lý đám nhà họ Tưởng đó thật sạch sẽ."
".... Con đang tính đánh vào Tưởng thị?"
Tống Lộc Bách thản nhiên gật đầu.
Chu Huệ từ từ ngồi xuống ghế sofa, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn lá trà chìm nổi trong ấm, bà bình tĩnh nói: "Trên thương trường luôn thay đổi không ngừng, chuyện thắng thua càng là chuyện thường tình, không ai nói chắc chắn được gì cả, chỉ cần là chưa thua một cách triệt để, đến căn cơ cũng không còn thì sẽ vẫn còn cơ hội phản đòn đấy."
Mẹ con hai người ngồi trên ghế sofa một lát, sau đó rất tự nhiên mà nói đến chuyện khác rồi.
....
Ngày hôm sau, Chân Diểu cùng với Khương Linh đi ra ngoài xem triển lãm. Hai người họ trừ hôm cô hồi phục lại ánh sáng gặp nhau được một lần thì chưa hề gặp lại nhau, hôm nay là lần đầu họ có thể vui vẻ chơi bời như ngày trước, vì thế mà bọn họ rất vui.
Hai người họ đều hiểu rất rõ lựa chọn tương lai của đối phương sau khi tốt nghiệp.... một người muốn đi nước ngoài, một người vì không muốn rời xa người thân mà lựa chọn ở lại, nếu như thế thì ít nhất sẽ có vài năm hai người gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.
chính vì thế mà lần gặp mặt này, hai cô gái đều trân trọng mỗi một giây phút ở với nhau.
Cô gái nhỏ luôn cần người ở bên cạnh vừa đi khỏi, tất cả mọi người trong nhà liền bắt đầu bận rộn với công việc của bản thân.
Tống Lịch Kiêu cảm thấy bản thân mình nhất định là người thê thảm nhất, một ngày cuối tuần tốt đẹp đến như vậy, nếu như là lúc trước, một là cậu ta liền vây quanh Diểu Diểu, ở bên cạnh cô, không thì đi ra ngoài chơi bời với bạn bè, hiện tại lại phải khổ sở ngồi đây viết bản kiểm điểm.
Tuy rằng đây là bản kiểm điểm, nhưng cũng không phải là bản kiểm điểm bình thường, mà là một phần kế hoạch để kiểm tra những lỗ hổng sai sót, sau đó sửa đổi mà thôi.
Cái tài khoản Weibo dùng để đăng những tác phẩm nhiếp ảnh của cậu ta đã rất lâu rồi không hề ra bài mới, mấy người hâm mộ cũng ở trong khu bình luận bèn tự giải trí mà kêu la rần trời, nói rằng cậu ta không chụp được tấm ảnh nào ra hồn nên đã bị ra lệnh cưỡng chế về nhà kế thừa tài sản gia đình rồi.
Tống Lịch Kiêu làm gì có thời gian rảnh mà quan tâm tới mấy điều này. Con trỏ chuột di chuyển không ngừng trên màn hình máy tính, trang văn bản trắng tinh dần dần hiện ra từng dòng chữ đen chỉnh tề.
Cậu ta nhìn chăm chú vào màn hình, chỉ có một khoảnh khắc cậu ta hơi phân tâm đã nhớ đến lời Tống Lộc Bách nói chiều nay, anh sẽ đích thân đọc văn kiện, hai đầu mày của cậu ta bất giác nhíu chặt lại.
...
"Còn tưởng rằng cuối cùng thì Tống thiếu cũng nể mặt mà tự mình đến thăm, hóa ra là vì cô bạn gái nhỏ không có thời gian quan tâm đến cậu nên mới đến." Chu Dự cười, mở bình rượu ra rót một ít sang hai cái ly đặt bên cạnh.
Rượu chậm rãi chảy vào trong ly, anh ta đẩy một ly đến trước mặt anh, người đối diện không hề động đậy, anh ta vẫn không phản ứng gì, cầm ly rượu của mình lên uống như thường lệ.
Tống Lộc Bách lạnh lẽo nhìn anh ta không lên tiếng.
"Chẳng qua là lần này cậu quả thực khiến cho tôi phải rửa mắt mà nhìn đấy, không phải chuyện cậu thành công có được cô gái nhỏ, mà là cậu có thể kiên nhẫn đến thế, lại có thể yên tâm đến thế, dám để cho cô ấy đi nước ngoài, nếu như tôi nhớ không lầm thì Chân Hạnh đang ở Anh đúng không? Nhớ lúc đầu cậu bị anh ta khích đến mức nào, bây giờ lại không lo lắng nữa rồi? Không sợ anh ta dùng cái thân phận anh trai này chiếm lấy Chân Diểu sao?"
"Anh ta có thể dùng thân phận anh trai để thân cận cô ấy, tôi cũng có thể."
"...Không hổ danh là cậu."
Tống Lộc Bách đối với mấy lời trào phúng này thì không hề quan tâm, gương mặt không có chút biểu cảm nào: "Hơn nữa so với cuộc sống có được sự an toàn đáng tin của mấy năm về sau này, chút lo lắng này của tôi không là gì cả."
Chu Dự cười một tiếng, đưa một ngón tay cái về phía anh: "Đúng là tình yêu làm thay đổi con người mà. Câu nói đó nói thế nào ấy nhỉ, thích một người là phóng khoáng, yêu một người là kiềm chế bản thân? Câu nói này đúng là đang tả cậu đấy."
Tống Lộc Bách nhíu mày: "Mấy thứ cậu xem toàn là mấy thứ linh tinh thế này à?"
"Phải phát triển theo thời đại thì mới có thể khiến những cô gái xinh đẹp vui vẻ chứ, cậu tưởng rằng ai cũng như cậu cổ lỗ sĩ như vậy sao."
Nghe đến đây, đôi mày của anh chau lại, quay mặt đi chỗ khác.
Trầm ngâm một lúc lâu, anh cầm ly rượu lên định nhấp một ngụm nhưng động tác bỗng khựng lại, lại đặt lại ly rượu xuống bàn.
"Sao lại không uống?"
"Lát nữa phải lái xe."
"Lát nữa gọi cho tài xế đến chạy xe là được mà."
"Tôi phải đi đón người."
"Đón người?"
Tống Lộc Bách cúi đầu nhìn đồng hồ, đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, sau đó lấy áo khoác từ trong chiếc tủ ở bên cạnh ra mặc vào, trông bộ dáng là đang chuẩn bị rời đi.
"Cứ thế mà đi rồi à? Cậu chả phải chỉ vừa mới đến thôi sao?"
"Tôi chỉ là tiện đường nên đến đây ngồi chờ một lát thôi."
"..." Chu Dự nhịn không được trợn trắng mắt với anh: "Chuẩn bị đi đón cô bạn gái bé bỏng của cậu chứ gì?"
"Cậu hiểu là tốt."
Xuống lầu đi ra ngoài, lúc này đã có người lái xe đến sẵn đậu ở trước cổng rồi. Tống Lộc Bách ngồi lên ghế lái, lái xe hòa vào đường phố nhộn nhịp.
Không bao lâu sau thì anh đã đến nơi, anh cho xe vào trong bãi đỗ xe, sau đó gọi điện cho người tài xế không cần đến đón Chân Diểu, người nọ biết rằng nhiệm vụ của mình hôm nay đã kết thúc rồi, thế là nhanh chóng lái xe quay trở về.
"Anh đến đón em đây, lát nữa đưa em đến một nơi. Khi nào xong thì gọi điện cho anh nhé."
Một tin nhắn được gửi đi, không bao lâu sau đã nhận được tin nhắn trả lời. Cô gửi cho anh một chữ được, kèm với một mặt cười ở phía sau, cô như muốn truyền hết cả sự vui vẻ của mình vào trong màn hình tin nhắn vậy.
Một nụ cười hiện lên trên gương mặt của Tống Lộc Bách, vừa lúc định đặt điện thoại xuống, anh chợt nhớ đến những lời Chu Dự nói với mình ban nãy và mặt cười mà cô gửi cho mình, thế là anh lại một lần nữa bật cửa sổ chat ra, sau đó nhấn vào biểu tượng nụ cười ở góc bên trái, gửi đi.
Sau khi thoát ra ngoài, anh ngồi trầm ngâm, sau đó bấm vào công cụ tìm kiếm.
Anh nhìn thanh tìm kiếm trống không một hồi lâu, sau đó nhập vào dòng chữ: "Làm sao để có thể phát triển theo thời đại."
Thế nhưng những câu trả lời anh tìm thấy, đều không phải điều anh muốn tìm, anh nhíu mày trở về trang chủ, lại tìm kiếm thêm một lần nữa: "Làm sao để xóa bỏ khoảng cách thế hệ với người nhỏ tuổi hơn."
Kết quả đầu tiên ngay lập tức hiện lên trước mắt anh.
"Khoảng cách thế hệ là sự khác biệt giữa người của hai thời đại khác nhau, hoặc có thể nói là khoảng cách về tư tưởng của các thế hệ khác nhau, điều này ảnh hưởng đến tư tưởng, tình cảm và sự kết nối trong cuộc sống của người già và trẻ...."
Người của hai thế hệ, khoảng cách, giữa người già và trẻ, cuộc sống tình cảm.
Sắc mặt của Tống Lộc Bách lập tức trở nên rất khó coi.
Anh nhanh chóng xóa đi thanh tìm kiếm, đồng thời cũng giải quyết luôn mấy chữ khoảng cách thế hệ trên màn hình, lại một lần nữa nhấn một câu nói: Làm sao để có cùng tiếng nói với một cô gái nhỏ.
Lần này, thứ nhảy ra trên màn hình không phải mấy từ như khoảng cách thế hệ và già trẻ nữa, mà thứ xuất hiện trước nhất ngay trang đầu là một đoạn video quảng cáo.
"Con cái đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, bố mẹ đừng nên lo lắng, xem hết ba điểm này là có thể nhẹ nhàng đối phó!"
Tống Lộc Bách:...
Ngay lúc này đây, Chân Diểu ở trong phòng triển lãm cũng nhận được tin nhắn, nhấn vào xem thử, cô cùng với icon nụ cười chết người của Wechat mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau chằm chằm:...