Chương 49: Hiểu lầm
Ể? Tiểu Đồ, camera phòng khách quý ở tầng hai sao lại đen thui rồi?"
"...À, lúc nãy gặp trục trặc, tôi phải khởi động lại một lát, tí nữa là tôi mở lại được ngay mà, cậu cứ bận việc của cậu đi."
"Được rồi, vậy thì cậu cũng nhanh đi đấy, trong phòng đó là Tống thiếu, đừng có làm mất thời gian của anh ta, đừng có để anh ta chờ đến mất kiên nhẫn."
"Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi."
Sau khi đáp lời, Tiểu Đồ giả vờ đưa tay gõ gõ vẽ vẽ đống đồ ở trước mặt, thực ra thì mấy thứ này cũng chẳng hỏng hóc gì, vốn dĩ đã được sắp xếp xong xuôi hết cả từ lâu rồi, anh ta
cũng chỉ là giả vờ một chút trước mặt người đồng nghiệp mình mà thôi.
Đợi đến khi người kia đi mất, anh ta mới ngước mắt lên nhìn màn hình camera đã tối đen trước mặt mình.
Lúc nãy trong lúc anh ta đang bận việc của mình, trong lúc vô ý thì thấy được hình ảnh hai người bên trong đang ôm nhau thân mật, giây tiếp theo thì bọn họ đã hôn nhau rồi, anh ta bất ngờ đến mức vội vàng tắt luôn camera, để khỏi phải nhìn thấy những thứ mình không nên thấy, không xâm phạm riêng tư của người khách quý này.
Sau khi tắt camera đi, cô ấy rốt cục cũng hiểu ánh mắt lạnh lẽo của Tống thiếu dành cho mình ban nãy rồi.
"Tình cảm anh em thật tốt?"
Nhưng mà quan hệ giữa bọn họ rõ ràng là anh em với nhau mà!
Tiểu Đồ cảm giác bản thân mình đã khám phá ra một bí mật hào môn nào đó rồi.
...
Anh ta chậm chạp bước lên tầng hai, cẩn thận bước đến phòng dành cho khách quý, sau đó gõ cửa mấy cái.
"Vào đi." Giọng người đàn ông lạnh lẽo truyền ra ngoài.
Lúc Tiểu Đồ mở cửa cũng không dám nhìn lung tung đi đâu, anh ta chỉ cảm thấy không khí của hai người ở đây thoạt nhìn cũng rất bình thường, có lẽ là lúc nãy bọn họ cũng chỉ là thân mật với nhau một lúc thôi, anh ta không hề làm phiền đến bọn họ.
Anh ta vô cùng kính cẩn mà gật đầu nói: "Tống thiếu, cô Chân, mọi thứ đã được đóng gói xong đặt sẵn ở tầng một cho hai người rồi ạ, lúc hai người rời đi sẽ có người mang ra tận xe cho hai người."
"Được."
Chân Diểu điềm nhiên như không ngồi trên ghế sofa, mãi cho đến khi Tống Lộc Bách đưa tay ra nói với cô: "Đi thôi."
Cô trừng mắt nhìn anh, liếc mắt về phía nhân viên cửa tiệm đang đứng một bên, ý nói anh chú ý một chút, sau đó lúc đứng lên cô yên lặng đẩy cánh tay anh sang một bên, không có đặt tay mình vào tay anh: "Đi thôi."
Tống Lộc Bách hơi nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào cô, từ từ thu tay lại.
Cả một đường từ trong tiệm đi ra ngoài xe vẫn luôn có người nhân viên đang ôm hộp đồ theo sau, Chân Diểu vẫn còn đang cảm thấy chột dạ vì những việc ban nãy vì thế mà suốt cả quãng đường vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Cô cụp mắt nhìn mặt đất, chỉ hơi hướng mắt lên đã thấy được đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần tây màu đen, còn có tà áo khoác màu đen bay lất phất trong gió.
Cô chưa từng thấy ai có thể mặc áo vest cùng với áo khoác ngoài đẹp hơn anh cả.
Chân Diểu bỗng nhiên muốn vẽ một bức tranh, dùng chính những họa cụ có ý nghĩa đặc biệt mà anh vừa mới tặng cho cô. Đồng thời cô cũng muốn tặng cho anh một món quà, cũng coi như là một món quà đáp lễ cho bộ họa cụ tối nay.
"Cô Chân, tất cả mọi họa cụ đều được xếp ở đây rồi, nếu như sau này xuất hiện bất kỳ vấn đề nào thì cô cứ việc liên lạc với bên chúng tôi." Một nam nhân viên ôm bộ họa cụ nhét vào cốp sau xe, ngước đầu lên cười một nụ cười thật tươi tắn và thân thiện với Chân Diểu.
"Được, cảm ơn anh."
"Diểu Diểu."
Lời của cô còn chưa dứt, Chân Diểu đã nghe được tiếng người đàn ông sau lưng đang gọi mình, cô liền quay đầu lại, dưới anh nhìn chăm chú của anh mà chui vào trong ghế phụ lái, ngồi xuống.
Tống Lộc Bách ngước đầu lên liếc mắt về phía nam nhân viên vẫn còn trẻ tuổi kia, lúc mà người kia nói Tống thiếu đi thong thả còn chưa kịp dứt câu thì anh đã đóng chặt cửa bên ghế phụ lái lại.
Cô nhìn về phía người đàn ông đang ngồi vào ghế lái, Chân Diểu lúc này mới tò mò mà mở miệng hỏi anh.
"Anh ơi, sao anh biết mấy họa cụ mà em xài là của tiệm này thế?"
"Trên chiếc hòm em đựng họa cụ anh thấy có một chữ Thính nên đã bảo Từ Thừa đi điều tra."
"Vậy, hình dáng chất liệu của cọ cũng là do anh quyết định hết sao?"
"Ừ. Đây là thành phẩm bản thiết kế thứ ba đấy."
"Mẫu mã chất liệu có ý nghĩa gì đặc biệt không ạ?"
Tống Lộc Bách hơi khựng lại, sau đó mới bình tĩnh đáp: "Không có."
Anh thoáng thấy được người con gái đang ngồi bên cạnh mình chỉ gật đầu một cái.
Lúc này thì vừa trùng hợp gặp phải đèn đỏ, anh từ từ đạp phanh xe, để cho xe từ từ dừng lại.
Bên trong xe lúc này yên lặng nhưng cũng vô cùng ấm áp, anh nắm chặt lấy vô lăng trong tay, đầu ngón tay miết nhẹ lên bề mặt của vô lăng, nhất thời lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Lúc trước khi bảo Từ Thừa đi đặt món quá này anh cũng không có để tâm đến như vậy, cho đến khi bản thiết kế được đưa đến trước mặt anh.
Lúc đó vừa đúng lúc anh hiểu được bản thân mình muốn gì.
Thế giới của cô ấy không cần phải nhuốm màu âm u tối tăm như thế, chỉ cần là một màu trắng tươi làm lớp nền, tất cả mọi thứ còn lại sẽ được tô vẽ bằng những thứ màu yêu thích của cô.
Còn anh, sẽ là người đưa cọ cho cô thực hiện điều đó.
...
Sau khi Chu Huệ đi uống trà chiều với bạn thì được tài xế đưa thẳng về nhà.
Vừa mới xuống xe thì bắt gặp ngay tài xế Lão Lâm ở đấy. Bà ngẩn người, kỳ lạ hỏi: "Lão Lâm, chẳng phải anh đang đưa Diểu Diểu đi xem triển lãm sao? Con bé về sớm đến vậy à?"
"Cô ấy vẫn còn ở buổi triển lãm thì Tống thiếu gọi điện cho tôi bảo đang trên đường đến đón người, bảo tôi về nhà trước."
"À, thì ra là vậy." Chu Huệ gật đầu, xoay người đi vào trong nhà, vừa đi bà vừa suy nghĩ.
Trông Tống Lộc Bách lạnh lùng khó gần là thế, nhưng trên thực tế thì có nhiều lúc anh còn chu đáo hơn cả Diên Từ và Lịch Kiêu nữa. Nếu như anh có thể dùng sự nhẫn nại đó khi đối đãi với con gái nhà người ta, thì bà cũng chẳng cần phải lo lắng về chuyện chung thân đại sự của anh.
Lúc trước còn nói là mình đã có ý trung nhân rồi, bây giờ sao lại không nghe gì nữa thế này.
Bà thở dài một hơi, vừa bước vào cửa nhà đã tạm thời vứt hết những thứ đó ra sau đầu, bắt đầu gọi người làm chuẩn bị một ít đồ ăn thức uống đến, đồ ăn tối cũng làm nhiều hơn một phần nữa.
Một lát nữa Lục Sương Kỳ muốn đến thăm bà, tuy rằng chưa chắc cô ta sẽ ở lại ăn cơm nhưng chuẩn bị trước không bao giờ là thừa.
Sau khi đã dặn dò xong hết mọi việc, Chu Huệ liền lên lầu thay một bộ đồ, vừa xuống lầu chưa được bao lâu thì Lục Sương Kỳ đã đến rồi.
Hai người ngồi hàn huyên về tình hình gần đây một lúc, sau đó Lục Sương Kỳ tựa như vô ý hỏi: "Bây giờ chỉ có một mình bác ở nhà thôi ạ?"
"Đúng vậy, mấy đứa tụi nó đứa thì đi gặp bạn bè, không thì có công việc riêng, may là còn có cháu đến đây để nói chuyện với bác."
Vài tia thất vọng vụt qua mặt của Lục Sương Kỳ.
Qua thêm một hồi lâu nữa, một người làm tiến lên cúi người nói với Chu Huệ: "Tống thiếu nói rằng sẽ không trở về ăn cơm ạ, cậu ấy sẽ ở bên ngoài ăn cơm cùng với tiểu thư ạ."
"Vậy mấy đứa kia thì sao?"
"Chỉ có ông chủ một lát nữa đánh golf xong sẽ trở về, Nhị thiếu với Tam thiếu đều không về ạ."
"Tôi đã biết rồi." Chu Huệ gật đầu, quay người lại nói với Lục Sương Kỳ: "Sương Kỳ, buổi tối cháu có muốn ở lại ăn cơm với bác không?"
"Cháu.. Hôm nay cháu có hẹn với bạn mất rồi, sợ là không ở lại ăn cơm với bác được rồi, bác với bác trai cứ hưởng thụ thế giới riêng của hai người đi ạ." Lục Sương Kỳ cười nói.
Chu Huệ trách cô ta một câu: "Cháu nói lung tung cái gì vậy chứ."
Không bao lâu sau, Lục Sương Kỳ đã đứng lên ra về.
Buổi đêm mùa đông trời tối từ rất sớm, trước khi ăn cơm tối thì sắc trời cũng đã dần tối xuống, màn đêm rất nhanh đã buông xuống, đèn trong sân cũng lần lượt sáng lên.
Bỗng nhiên có một ánh đèn xe sáng choang phá tan màn đêm, một chiếc xe hơi màu đen xuất hiện, hai bóng người cũng xuất hiện ngay sau đó.
Một dáng người cao lớn và một người mảnh khảnh, hai người họ người trước kẻ sau bước đến giữa sân, chỉ trong chốc lát cự ly của hai người họ biến thành đi song song với nhau, bóng của hai người đổ dài dưới đất, hai cái bóng như bị kéo dài ra, đan quyện vào nhau, thân mật trùng điệp, không thể nhìn ra một khoảng cách nào.
Hai người họ cùng nhau bước lên bậc thềm.
"Tống thiếu, tiểu thư, hai người đã trở về rồi." Người làm rất nhanh đã ra tiếp đón, vốn đang chuẩn bị giúp đỡ cô gái cởi bỏ áo khoác và khăn choàng, ai ngờ được người đàn ông ở bên cạnh lại còn nhanh tay hơn.
Người làm rất hiểu ý vội lùi ra sau mấy bước, nhìn người đàn ông không nhanh không chậm mà giúp cô gái cởi bỏ từng vòng khăn choàng cổ. Tuy rằng động tác không được chuyên nghiệp nhưng lại vô cùng cẩn thận và kiên nhẫn.
Chẳng qua là không ai thấy được, lúc mà chiếc áo khoác được cởi ra, một bàn tay nho nhỏ đã mượn cơ hội mà chọc chọc vài cái lên ngón tay thon dài của anh.
Động tác trên tay anh khựng lại, đợi đến khi kịp phản ứng muốn nắm lấy tay cô thì chỉ nắm được không khí.
Chân Diểu giương đôi mắt to tròn ra nhìn anh, muốn dùng ánh mắt để ngăn cản người đàn ông không xem lời nhắc nhở của bản thân mình không ra gì, còn muốn tiếp tục làm tới.
Lẽ nào bọn họ bây giờ không phải nên tránh né những hành động như thế này sao? Rõ ràng là cho dù không có người làm thì cô vẫn có thể tự xử lý được mà.
"Diểu Diểu trở về rồi sao?" Chu Huệ và Tống Tất Xích từ tầng hai đi xuống, cười hỏi cô: "Cháu với anh trai đã đi ăn cái gì ngon rồi nè?"
"Chúng cháu đến một phòng ăn tư nhân, món canh hầm chỗ đó ăn ngon lắm ạ."
Trong lúc nói chuyện thì người làm đã ôm một cái hộp lớn bằng gỗ đi vào, tiếp tục đi thẳng đến tầng bốn.
"Đó là gì thế?" Tống Tất Xích hỏi.
"Là họa cụ mà anh đã mua cho cháu đấy ạ."
Nghe thế, Tống Tất Xích ném một ánh mắt rất tán thưởng về phía Tống Lộc Bách.
Chân Diểu lúc này nhận lấy một chén canh ngọt từ tay người làm, vừa mới nhấp một ngụm thì đã nghe thấy tiếng Chu Huệ nói: "Hôm nay Sương Kỳ có đến chơi, nếu như mà hai đứa có thể trở về trước giờ ăn thì nói không chừng Diểu Diểu còn có thể trò chuyện một lát với con bé đấy."
Cô còn chưa kịp mở miệng đáp thì Tống Lộc Bách đã lên tiếng.
"Cô ta đến đây làm gì?"
Tuy rằng ngữ khí của anh rất bình thường, nhưng hình như cô nghe thấy được điều gì đó rất lạnh lẽo và không có kiên nhẫn.
"Con xem lời con nói kìa, con bé đến đây thăm mẹ, ngồi nói chuyện với mẹ một chút cũng không được hay sao?"
Tống Lộc Bách cụp mắt xuống không để ý đến nữa, một hồi sau anh mới nói: "Diểu Diểu hiện tại cũng không thiếu thầy cô giáo, bọn họ không cần thiết phải gặp nhau."
"Con làm gì mà cứ như đang phòng trộm vậy. Không phải đã từng nói với con rồi sao, người ta đã từng là cô giáo tiếng Anh của Diểu Diểu, tuy rằng hiện tại đã không còn là mối quan hệ cô trò nữa rồi thì gặp nhau trò chuyện hàn huyên một chút đã sao chứ."
Chân Diểu ngồi nghe bọn họ nói chuyện đến thất thần, không để ý đã bị canh ngọt làm bỏng, cô giật nảy người một cái.
"Làm sao thế?" Tống Lộc Bách lập tức nhíu mày hỏi.
Chu Huệ đánh một cái bốp và bàn tay đang đưa ra của anh: "Con hung dữ cái gì chứ? Vừa mới cảm thấy con đối xử với Diểu Diểu dịu dàng được một tí con lại chứng nào tật nấy rồi. Đến đây Diểu Diểu, mau để dì xem thử coi có bị bỏng chưa nào? Tiểu Giai, cô đi lấy mấy viên nước đá ra đây!"
Tống Lộc Bách nhíu mày, yên lặng thu bàn tay mình về.
"Dì Huệ, cháu không sao cả, chẳng qua là lúc nãy cháu uống vội quá nên mới để bỏng môi một ít như thế thôi."
"Như vậy thì vẫn cần lấy nước đá chườm một lát, chẳng qua là trời mùa đông có hơi lạnh, dì bảo người làm chỉnh điều hòa lên cao một tí đã."
Chân Diểu lắc đầu liên tục: "Cháu không có yếu đuối như thế đâu."
Bận rộn một hồi, sau khi đã chắc chắn môi cô quả thực không có gì đáng lo ngại Chu Huệ mới yên tâm, bà đưa tay thử độ ấm của chiếc chén sứ, phát hiện nhiệt độ lúc này là vô cùng hoàn hảo liền nói với cô: "Thừa dịp nhiệt độ vừa đủ như thế này thì cháu mau uống đi nhé, chén canh này không chỉ giúp làm ấm cơ thể mà còn rất bổ dưỡng đấy."
"Vâng ạ."
Chân Diểu ngồi trên ghế sofa, chẳng qua là ban nãy lúc ăn cơm cô ăn có hơi nhiều nên bây giờ đã no rồi, bát canh này cô uống cũng có phần gian nan.
Nhân lúc Chu Huệ với Tống Tất Xích không có ở đây, cô mới lén lút sát về phía người đàn ông ở bên cạnh mình, nhỏ giọng cầu cứu: "Anh ơi, hình như em uống không nổi nữa rồi..."
"Môi có còn đau không?"
"Không đau."
"Anh nhìn xem."
"Thật sự không sao rồi..." Cô vội vàng dịch người ra sau, hai tay nâng chén canh mím môi đưa về phía anh: "Anh có thể..."
Lời con chưa kịp nói hết, Tống Lộc Bách đã cầm lấy bát canh sau đó uống một hơi hết sạch.
Chân Diểu không nhịn được nhìn về phía yết hầu đang chuyển động của anh, ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, nói: "Sao anh không đổi vị trí khác để uống, chỗ đó lúc nãy em đã uống rồi đấy."
Hơn nữa, vốn dĩ cô chỉ muốn hỏi uống không nổi nữa rồi thì có thể không uống nữa được không, ai mà ngờ được anh thế mà hiểu thành cô muốn anh uống hộ cô luôn chứ.
"Em nghĩ là anh sẽ để ý mấy điều này sao?" Anh nghiêng người đặt chén canh lên chiếc bàn trà ở trước mặt.
Gương mặt cô đỏ ửng, không nói gì nữa.
Cạch một tiếng, đáy bát đập nhẹ lên mặt bàn. Chân Diểu cũng bị âm thanh này hấp dẫn, bất giác ngước mắt lên nhìn một cái, nhưng vào lúc cô nhìn vào cái bát thì lại nhớ đến mấy lời cô nghe được ban nãy.
Buổi chiều Lục Sương Kỳ có ghé qua, có phải cô ta là vì Tống Lộc Bách mà tới không? Thái độ của anh đối với chuyện này cũng thật là kì lạ.
...
Bởi vì sao? Nếu như không có một nguyên nhân cụ thể nào đó, anh ấy sẽ không thể nào dùng một thái độ đặc biệt như thế để đối đãi với người khác như vậy? Hay là không phải chỉ có Lục Sương Kỳ đơn phương thích anh, mà hai người họ trước đó đã từng yêu nhau rồi chia tay không, vì thế nên khi nghe nhắc đến anh mới bực bội không vui như vậy?
Chân Diểu bỗng nhiên liên tưởng đến khả năng này thì sợ hãi đến cứng cả người.
"Em sao vậy?"
"Không, không có gì." Cô lắc đầu, đứng bật dậy: "Em đi rửa tay cái đã."
Tuy rằng những điều này là suy đoán không có chứng cứ gì cả, nhưng cũng vẫn khiến cô cảm thấy thất vọng và đau lòng. Thật ra thì suy nghĩ kỹ càng một hồi thì cũng không phải không có khả năng, cô Lục vừa trẻ vừa xinh đẹp lại rất thông mình, lại còn có một tầng quan hệ rất thân thiết với nhà họ Tống nữa.
Chân Diểu chầm chậm đi về phía phòng rửa tay ở tầng một, ngước đầu nhìn về hình ảnh bản thân mình buồn bực không vui ở trong gương, một dáng người cao lớn từ bên ngoài bước vào, một tay vẫn còn đặt trên năm cửa, cụp mắt nhìn cô.
"Em sao vậy? Sao bỗng nhiên buồn bực không vui như thế."
"Em đâu có!" Cô hơi hốt hoảng: "Sao anh vào đây thế này, có chuyện gì một lát nữa em ra ngoài rồi nói."
Tống Lộc Bách lại tiến lên một bước, sau đó khóa trái cửa nhà vệ sinh lại.
"...Anh?"
"Em nói đi, em bị sao thế?"
Anh hơi nhíu mày, yên lặng nhìn về phía cô, bộ dáng như muốn nói, nếu không nói thật thì đừng hòng đi ra ngoài.
"Từ lúc nói đến Lục Sương Kỳ thì phản ứng của em kỳ lạ quá, là vì cô ta sao?"
Chân Diểu trốn tránh ánh mắt của anh, vừa lo lắng sẽ có người phát hiện ra cả hai người bọn họ đều biến mất rồi, vừa rối rắm trong lòng không biết có nên hỏi ra hay không.
Cuối cùng thì cô cũng làm liều, ấp a ấp úng mở miệng hỏi anh: "Cô Lục, cô ấy... thích anh, có phải không?"
Vừa nói dứt lời thì ánh mắt của Tống Lộc Bách khựng lại, sắc mặt của anh cũng thay đổi rất kì lạ.
"...À, lúc nãy gặp trục trặc, tôi phải khởi động lại một lát, tí nữa là tôi mở lại được ngay mà, cậu cứ bận việc của cậu đi."
"Được rồi, vậy thì cậu cũng nhanh đi đấy, trong phòng đó là Tống thiếu, đừng có làm mất thời gian của anh ta, đừng có để anh ta chờ đến mất kiên nhẫn."
"Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi."
Sau khi đáp lời, Tiểu Đồ giả vờ đưa tay gõ gõ vẽ vẽ đống đồ ở trước mặt, thực ra thì mấy thứ này cũng chẳng hỏng hóc gì, vốn dĩ đã được sắp xếp xong xuôi hết cả từ lâu rồi, anh ta
cũng chỉ là giả vờ một chút trước mặt người đồng nghiệp mình mà thôi.
Đợi đến khi người kia đi mất, anh ta mới ngước mắt lên nhìn màn hình camera đã tối đen trước mặt mình.
Lúc nãy trong lúc anh ta đang bận việc của mình, trong lúc vô ý thì thấy được hình ảnh hai người bên trong đang ôm nhau thân mật, giây tiếp theo thì bọn họ đã hôn nhau rồi, anh ta bất ngờ đến mức vội vàng tắt luôn camera, để khỏi phải nhìn thấy những thứ mình không nên thấy, không xâm phạm riêng tư của người khách quý này.
Sau khi tắt camera đi, cô ấy rốt cục cũng hiểu ánh mắt lạnh lẽo của Tống thiếu dành cho mình ban nãy rồi.
"Tình cảm anh em thật tốt?"
Nhưng mà quan hệ giữa bọn họ rõ ràng là anh em với nhau mà!
Tiểu Đồ cảm giác bản thân mình đã khám phá ra một bí mật hào môn nào đó rồi.
...
Anh ta chậm chạp bước lên tầng hai, cẩn thận bước đến phòng dành cho khách quý, sau đó gõ cửa mấy cái.
"Vào đi." Giọng người đàn ông lạnh lẽo truyền ra ngoài.
Lúc Tiểu Đồ mở cửa cũng không dám nhìn lung tung đi đâu, anh ta chỉ cảm thấy không khí của hai người ở đây thoạt nhìn cũng rất bình thường, có lẽ là lúc nãy bọn họ cũng chỉ là thân mật với nhau một lúc thôi, anh ta không hề làm phiền đến bọn họ.
Anh ta vô cùng kính cẩn mà gật đầu nói: "Tống thiếu, cô Chân, mọi thứ đã được đóng gói xong đặt sẵn ở tầng một cho hai người rồi ạ, lúc hai người rời đi sẽ có người mang ra tận xe cho hai người."
"Được."
Chân Diểu điềm nhiên như không ngồi trên ghế sofa, mãi cho đến khi Tống Lộc Bách đưa tay ra nói với cô: "Đi thôi."
Cô trừng mắt nhìn anh, liếc mắt về phía nhân viên cửa tiệm đang đứng một bên, ý nói anh chú ý một chút, sau đó lúc đứng lên cô yên lặng đẩy cánh tay anh sang một bên, không có đặt tay mình vào tay anh: "Đi thôi."
Tống Lộc Bách hơi nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào cô, từ từ thu tay lại.
Cả một đường từ trong tiệm đi ra ngoài xe vẫn luôn có người nhân viên đang ôm hộp đồ theo sau, Chân Diểu vẫn còn đang cảm thấy chột dạ vì những việc ban nãy vì thế mà suốt cả quãng đường vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Cô cụp mắt nhìn mặt đất, chỉ hơi hướng mắt lên đã thấy được đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần tây màu đen, còn có tà áo khoác màu đen bay lất phất trong gió.
Cô chưa từng thấy ai có thể mặc áo vest cùng với áo khoác ngoài đẹp hơn anh cả.
Chân Diểu bỗng nhiên muốn vẽ một bức tranh, dùng chính những họa cụ có ý nghĩa đặc biệt mà anh vừa mới tặng cho cô. Đồng thời cô cũng muốn tặng cho anh một món quà, cũng coi như là một món quà đáp lễ cho bộ họa cụ tối nay.
"Cô Chân, tất cả mọi họa cụ đều được xếp ở đây rồi, nếu như sau này xuất hiện bất kỳ vấn đề nào thì cô cứ việc liên lạc với bên chúng tôi." Một nam nhân viên ôm bộ họa cụ nhét vào cốp sau xe, ngước đầu lên cười một nụ cười thật tươi tắn và thân thiện với Chân Diểu.
"Được, cảm ơn anh."
"Diểu Diểu."
Lời của cô còn chưa dứt, Chân Diểu đã nghe được tiếng người đàn ông sau lưng đang gọi mình, cô liền quay đầu lại, dưới anh nhìn chăm chú của anh mà chui vào trong ghế phụ lái, ngồi xuống.
Tống Lộc Bách ngước đầu lên liếc mắt về phía nam nhân viên vẫn còn trẻ tuổi kia, lúc mà người kia nói Tống thiếu đi thong thả còn chưa kịp dứt câu thì anh đã đóng chặt cửa bên ghế phụ lái lại.
Cô nhìn về phía người đàn ông đang ngồi vào ghế lái, Chân Diểu lúc này mới tò mò mà mở miệng hỏi anh.
"Anh ơi, sao anh biết mấy họa cụ mà em xài là của tiệm này thế?"
"Trên chiếc hòm em đựng họa cụ anh thấy có một chữ Thính nên đã bảo Từ Thừa đi điều tra."
"Vậy, hình dáng chất liệu của cọ cũng là do anh quyết định hết sao?"
"Ừ. Đây là thành phẩm bản thiết kế thứ ba đấy."
"Mẫu mã chất liệu có ý nghĩa gì đặc biệt không ạ?"
Tống Lộc Bách hơi khựng lại, sau đó mới bình tĩnh đáp: "Không có."
Anh thoáng thấy được người con gái đang ngồi bên cạnh mình chỉ gật đầu một cái.
Lúc này thì vừa trùng hợp gặp phải đèn đỏ, anh từ từ đạp phanh xe, để cho xe từ từ dừng lại.
Bên trong xe lúc này yên lặng nhưng cũng vô cùng ấm áp, anh nắm chặt lấy vô lăng trong tay, đầu ngón tay miết nhẹ lên bề mặt của vô lăng, nhất thời lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Lúc trước khi bảo Từ Thừa đi đặt món quá này anh cũng không có để tâm đến như vậy, cho đến khi bản thiết kế được đưa đến trước mặt anh.
Lúc đó vừa đúng lúc anh hiểu được bản thân mình muốn gì.
Thế giới của cô ấy không cần phải nhuốm màu âm u tối tăm như thế, chỉ cần là một màu trắng tươi làm lớp nền, tất cả mọi thứ còn lại sẽ được tô vẽ bằng những thứ màu yêu thích của cô.
Còn anh, sẽ là người đưa cọ cho cô thực hiện điều đó.
...
Sau khi Chu Huệ đi uống trà chiều với bạn thì được tài xế đưa thẳng về nhà.
Vừa mới xuống xe thì bắt gặp ngay tài xế Lão Lâm ở đấy. Bà ngẩn người, kỳ lạ hỏi: "Lão Lâm, chẳng phải anh đang đưa Diểu Diểu đi xem triển lãm sao? Con bé về sớm đến vậy à?"
"Cô ấy vẫn còn ở buổi triển lãm thì Tống thiếu gọi điện cho tôi bảo đang trên đường đến đón người, bảo tôi về nhà trước."
"À, thì ra là vậy." Chu Huệ gật đầu, xoay người đi vào trong nhà, vừa đi bà vừa suy nghĩ.
Trông Tống Lộc Bách lạnh lùng khó gần là thế, nhưng trên thực tế thì có nhiều lúc anh còn chu đáo hơn cả Diên Từ và Lịch Kiêu nữa. Nếu như anh có thể dùng sự nhẫn nại đó khi đối đãi với con gái nhà người ta, thì bà cũng chẳng cần phải lo lắng về chuyện chung thân đại sự của anh.
Lúc trước còn nói là mình đã có ý trung nhân rồi, bây giờ sao lại không nghe gì nữa thế này.
Bà thở dài một hơi, vừa bước vào cửa nhà đã tạm thời vứt hết những thứ đó ra sau đầu, bắt đầu gọi người làm chuẩn bị một ít đồ ăn thức uống đến, đồ ăn tối cũng làm nhiều hơn một phần nữa.
Một lát nữa Lục Sương Kỳ muốn đến thăm bà, tuy rằng chưa chắc cô ta sẽ ở lại ăn cơm nhưng chuẩn bị trước không bao giờ là thừa.
Sau khi đã dặn dò xong hết mọi việc, Chu Huệ liền lên lầu thay một bộ đồ, vừa xuống lầu chưa được bao lâu thì Lục Sương Kỳ đã đến rồi.
Hai người ngồi hàn huyên về tình hình gần đây một lúc, sau đó Lục Sương Kỳ tựa như vô ý hỏi: "Bây giờ chỉ có một mình bác ở nhà thôi ạ?"
"Đúng vậy, mấy đứa tụi nó đứa thì đi gặp bạn bè, không thì có công việc riêng, may là còn có cháu đến đây để nói chuyện với bác."
Vài tia thất vọng vụt qua mặt của Lục Sương Kỳ.
Qua thêm một hồi lâu nữa, một người làm tiến lên cúi người nói với Chu Huệ: "Tống thiếu nói rằng sẽ không trở về ăn cơm ạ, cậu ấy sẽ ở bên ngoài ăn cơm cùng với tiểu thư ạ."
"Vậy mấy đứa kia thì sao?"
"Chỉ có ông chủ một lát nữa đánh golf xong sẽ trở về, Nhị thiếu với Tam thiếu đều không về ạ."
"Tôi đã biết rồi." Chu Huệ gật đầu, quay người lại nói với Lục Sương Kỳ: "Sương Kỳ, buổi tối cháu có muốn ở lại ăn cơm với bác không?"
"Cháu.. Hôm nay cháu có hẹn với bạn mất rồi, sợ là không ở lại ăn cơm với bác được rồi, bác với bác trai cứ hưởng thụ thế giới riêng của hai người đi ạ." Lục Sương Kỳ cười nói.
Chu Huệ trách cô ta một câu: "Cháu nói lung tung cái gì vậy chứ."
Không bao lâu sau, Lục Sương Kỳ đã đứng lên ra về.
Buổi đêm mùa đông trời tối từ rất sớm, trước khi ăn cơm tối thì sắc trời cũng đã dần tối xuống, màn đêm rất nhanh đã buông xuống, đèn trong sân cũng lần lượt sáng lên.
Bỗng nhiên có một ánh đèn xe sáng choang phá tan màn đêm, một chiếc xe hơi màu đen xuất hiện, hai bóng người cũng xuất hiện ngay sau đó.
Một dáng người cao lớn và một người mảnh khảnh, hai người họ người trước kẻ sau bước đến giữa sân, chỉ trong chốc lát cự ly của hai người họ biến thành đi song song với nhau, bóng của hai người đổ dài dưới đất, hai cái bóng như bị kéo dài ra, đan quyện vào nhau, thân mật trùng điệp, không thể nhìn ra một khoảng cách nào.
Hai người họ cùng nhau bước lên bậc thềm.
"Tống thiếu, tiểu thư, hai người đã trở về rồi." Người làm rất nhanh đã ra tiếp đón, vốn đang chuẩn bị giúp đỡ cô gái cởi bỏ áo khoác và khăn choàng, ai ngờ được người đàn ông ở bên cạnh lại còn nhanh tay hơn.
Người làm rất hiểu ý vội lùi ra sau mấy bước, nhìn người đàn ông không nhanh không chậm mà giúp cô gái cởi bỏ từng vòng khăn choàng cổ. Tuy rằng động tác không được chuyên nghiệp nhưng lại vô cùng cẩn thận và kiên nhẫn.
Chẳng qua là không ai thấy được, lúc mà chiếc áo khoác được cởi ra, một bàn tay nho nhỏ đã mượn cơ hội mà chọc chọc vài cái lên ngón tay thon dài của anh.
Động tác trên tay anh khựng lại, đợi đến khi kịp phản ứng muốn nắm lấy tay cô thì chỉ nắm được không khí.
Chân Diểu giương đôi mắt to tròn ra nhìn anh, muốn dùng ánh mắt để ngăn cản người đàn ông không xem lời nhắc nhở của bản thân mình không ra gì, còn muốn tiếp tục làm tới.
Lẽ nào bọn họ bây giờ không phải nên tránh né những hành động như thế này sao? Rõ ràng là cho dù không có người làm thì cô vẫn có thể tự xử lý được mà.
"Diểu Diểu trở về rồi sao?" Chu Huệ và Tống Tất Xích từ tầng hai đi xuống, cười hỏi cô: "Cháu với anh trai đã đi ăn cái gì ngon rồi nè?"
"Chúng cháu đến một phòng ăn tư nhân, món canh hầm chỗ đó ăn ngon lắm ạ."
Trong lúc nói chuyện thì người làm đã ôm một cái hộp lớn bằng gỗ đi vào, tiếp tục đi thẳng đến tầng bốn.
"Đó là gì thế?" Tống Tất Xích hỏi.
"Là họa cụ mà anh đã mua cho cháu đấy ạ."
Nghe thế, Tống Tất Xích ném một ánh mắt rất tán thưởng về phía Tống Lộc Bách.
Chân Diểu lúc này nhận lấy một chén canh ngọt từ tay người làm, vừa mới nhấp một ngụm thì đã nghe thấy tiếng Chu Huệ nói: "Hôm nay Sương Kỳ có đến chơi, nếu như mà hai đứa có thể trở về trước giờ ăn thì nói không chừng Diểu Diểu còn có thể trò chuyện một lát với con bé đấy."
Cô còn chưa kịp mở miệng đáp thì Tống Lộc Bách đã lên tiếng.
"Cô ta đến đây làm gì?"
Tuy rằng ngữ khí của anh rất bình thường, nhưng hình như cô nghe thấy được điều gì đó rất lạnh lẽo và không có kiên nhẫn.
"Con xem lời con nói kìa, con bé đến đây thăm mẹ, ngồi nói chuyện với mẹ một chút cũng không được hay sao?"
Tống Lộc Bách cụp mắt xuống không để ý đến nữa, một hồi sau anh mới nói: "Diểu Diểu hiện tại cũng không thiếu thầy cô giáo, bọn họ không cần thiết phải gặp nhau."
"Con làm gì mà cứ như đang phòng trộm vậy. Không phải đã từng nói với con rồi sao, người ta đã từng là cô giáo tiếng Anh của Diểu Diểu, tuy rằng hiện tại đã không còn là mối quan hệ cô trò nữa rồi thì gặp nhau trò chuyện hàn huyên một chút đã sao chứ."
Chân Diểu ngồi nghe bọn họ nói chuyện đến thất thần, không để ý đã bị canh ngọt làm bỏng, cô giật nảy người một cái.
"Làm sao thế?" Tống Lộc Bách lập tức nhíu mày hỏi.
Chu Huệ đánh một cái bốp và bàn tay đang đưa ra của anh: "Con hung dữ cái gì chứ? Vừa mới cảm thấy con đối xử với Diểu Diểu dịu dàng được một tí con lại chứng nào tật nấy rồi. Đến đây Diểu Diểu, mau để dì xem thử coi có bị bỏng chưa nào? Tiểu Giai, cô đi lấy mấy viên nước đá ra đây!"
Tống Lộc Bách nhíu mày, yên lặng thu bàn tay mình về.
"Dì Huệ, cháu không sao cả, chẳng qua là lúc nãy cháu uống vội quá nên mới để bỏng môi một ít như thế thôi."
"Như vậy thì vẫn cần lấy nước đá chườm một lát, chẳng qua là trời mùa đông có hơi lạnh, dì bảo người làm chỉnh điều hòa lên cao một tí đã."
Chân Diểu lắc đầu liên tục: "Cháu không có yếu đuối như thế đâu."
Bận rộn một hồi, sau khi đã chắc chắn môi cô quả thực không có gì đáng lo ngại Chu Huệ mới yên tâm, bà đưa tay thử độ ấm của chiếc chén sứ, phát hiện nhiệt độ lúc này là vô cùng hoàn hảo liền nói với cô: "Thừa dịp nhiệt độ vừa đủ như thế này thì cháu mau uống đi nhé, chén canh này không chỉ giúp làm ấm cơ thể mà còn rất bổ dưỡng đấy."
"Vâng ạ."
Chân Diểu ngồi trên ghế sofa, chẳng qua là ban nãy lúc ăn cơm cô ăn có hơi nhiều nên bây giờ đã no rồi, bát canh này cô uống cũng có phần gian nan.
Nhân lúc Chu Huệ với Tống Tất Xích không có ở đây, cô mới lén lút sát về phía người đàn ông ở bên cạnh mình, nhỏ giọng cầu cứu: "Anh ơi, hình như em uống không nổi nữa rồi..."
"Môi có còn đau không?"
"Không đau."
"Anh nhìn xem."
"Thật sự không sao rồi..." Cô vội vàng dịch người ra sau, hai tay nâng chén canh mím môi đưa về phía anh: "Anh có thể..."
Lời con chưa kịp nói hết, Tống Lộc Bách đã cầm lấy bát canh sau đó uống một hơi hết sạch.
Chân Diểu không nhịn được nhìn về phía yết hầu đang chuyển động của anh, ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, nói: "Sao anh không đổi vị trí khác để uống, chỗ đó lúc nãy em đã uống rồi đấy."
Hơn nữa, vốn dĩ cô chỉ muốn hỏi uống không nổi nữa rồi thì có thể không uống nữa được không, ai mà ngờ được anh thế mà hiểu thành cô muốn anh uống hộ cô luôn chứ.
"Em nghĩ là anh sẽ để ý mấy điều này sao?" Anh nghiêng người đặt chén canh lên chiếc bàn trà ở trước mặt.
Gương mặt cô đỏ ửng, không nói gì nữa.
Cạch một tiếng, đáy bát đập nhẹ lên mặt bàn. Chân Diểu cũng bị âm thanh này hấp dẫn, bất giác ngước mắt lên nhìn một cái, nhưng vào lúc cô nhìn vào cái bát thì lại nhớ đến mấy lời cô nghe được ban nãy.
Buổi chiều Lục Sương Kỳ có ghé qua, có phải cô ta là vì Tống Lộc Bách mà tới không? Thái độ của anh đối với chuyện này cũng thật là kì lạ.
...
Bởi vì sao? Nếu như không có một nguyên nhân cụ thể nào đó, anh ấy sẽ không thể nào dùng một thái độ đặc biệt như thế để đối đãi với người khác như vậy? Hay là không phải chỉ có Lục Sương Kỳ đơn phương thích anh, mà hai người họ trước đó đã từng yêu nhau rồi chia tay không, vì thế nên khi nghe nhắc đến anh mới bực bội không vui như vậy?
Chân Diểu bỗng nhiên liên tưởng đến khả năng này thì sợ hãi đến cứng cả người.
"Em sao vậy?"
"Không, không có gì." Cô lắc đầu, đứng bật dậy: "Em đi rửa tay cái đã."
Tuy rằng những điều này là suy đoán không có chứng cứ gì cả, nhưng cũng vẫn khiến cô cảm thấy thất vọng và đau lòng. Thật ra thì suy nghĩ kỹ càng một hồi thì cũng không phải không có khả năng, cô Lục vừa trẻ vừa xinh đẹp lại rất thông mình, lại còn có một tầng quan hệ rất thân thiết với nhà họ Tống nữa.
Chân Diểu chầm chậm đi về phía phòng rửa tay ở tầng một, ngước đầu nhìn về hình ảnh bản thân mình buồn bực không vui ở trong gương, một dáng người cao lớn từ bên ngoài bước vào, một tay vẫn còn đặt trên năm cửa, cụp mắt nhìn cô.
"Em sao vậy? Sao bỗng nhiên buồn bực không vui như thế."
"Em đâu có!" Cô hơi hốt hoảng: "Sao anh vào đây thế này, có chuyện gì một lát nữa em ra ngoài rồi nói."
Tống Lộc Bách lại tiến lên một bước, sau đó khóa trái cửa nhà vệ sinh lại.
"...Anh?"
"Em nói đi, em bị sao thế?"
Anh hơi nhíu mày, yên lặng nhìn về phía cô, bộ dáng như muốn nói, nếu không nói thật thì đừng hòng đi ra ngoài.
"Từ lúc nói đến Lục Sương Kỳ thì phản ứng của em kỳ lạ quá, là vì cô ta sao?"
Chân Diểu trốn tránh ánh mắt của anh, vừa lo lắng sẽ có người phát hiện ra cả hai người bọn họ đều biến mất rồi, vừa rối rắm trong lòng không biết có nên hỏi ra hay không.
Cuối cùng thì cô cũng làm liều, ấp a ấp úng mở miệng hỏi anh: "Cô Lục, cô ấy... thích anh, có phải không?"
Vừa nói dứt lời thì ánh mắt của Tống Lộc Bách khựng lại, sắc mặt của anh cũng thay đổi rất kì lạ.