Chương 2: Trở về nước
Khi Đào Tự Luân học đại học, Đào Duy Đăng đã cho cậu ra nước ngoài du học. Mỗi tháng đều chuyển cho cậu rất nhiều tiền để cậu tiêu sài. Thời gian đó, Duy Đăng rất bận rộn. Hầu như chỉ cắm mặt vào làm vào, không hay trở về nhà nữa. Còn Tự Luân ở bên nước ngoài, không có anh trai nên cậu cũng dần dần trở thành một con người khác. Sống xa nhà, xa bố mẹ, xa anh trai nên khiến cậu cảm thấy chán nản. Đã thế, cậu còn chơi chung với những đứa bạn hư hỏng, học theo những thứ không tốt. Sáng thì đi học bình thường, đến tối thì lại vào bar để uống rượu, vui chơi.
Tự Luân trải qua biết bao nhiêu mối tình lúc còn đi học, lên giường với biết bao nhiêu thằng đàn ông khác nhau khiến cậu chẳng còn cảm thấy hứng thú gì nữa.
Đến một ngày, Duy Đăng gọi điện thoại cho Tự Luân để gọi cậu về nước, kết thúc chuyến du học sớm hơn dự định.
- Anh hai, em đang chơi vui mà! Sao anh hai lại gọi em về chứ!?- Tự Luân tỏ vẻ bất mãn nói chuyện với Duy Đăng qua điện thoại.
- Không có chơi nữa. Đi về nước. Anh đặt vé máy bay cho em rồi. Em mau bay về nước đi. Chuyến bay sẽ cất cánh lúc 18 giờ tối nay đấy.- Duy Đăng nhẹ nhàng nói với Tự Luân thông qua điện thoại.
Trong suốt thời gian Tự Luân bay ra nước ngoài du học, mặc dù Duy Đăng rất bận nhưng hắn cũng rất nhớ cậu. Hắn không biết cậu sống ở nước ngoài có tốt không, có bị ai ăn hiếp không. Nhưng điều hắn không ngờ nhất là đứa em trai mà mình yêu quý lại trở nên hư hỏng, khó chiều hơn trước kia rất nhiều. Dù hắn có nói thế nào thì cậu cũng không chịu về.
- Bây giờ em không về đúng không?- Duy Đăng bắt đầu mất kiên nhẫn. Bảo Tự Luân về nước cả nửa tiếng đồng hồ rồi mà cậu vẫn không chịu về.
Nghe Duy Đăng nói thế, Tự Luân cảm thấy điềm chẳng lành rồi nên lập tức nói rằng mình sẽ về ngay. Dù gì bản chất của Duy Đăng cũng là một người sói nên khiến cậu có phần sợ hãi. Thế là đến ngày hôm sau, Tự Luân đã thật sự trở về nước.
Ở nhà riêng của Duy Đăng, Tự Luân kéo vali đi vào, vẻ mặt hậm hực, khó chịu. Nhìn thấy Tự Luân, Duy Đăng đứng dậy đi tới chỗ cậu, ôm cậu vào lòng.
"Tự Luân, anh hai nhớ em quá à."
"Anh hai đột nhiên kêu em về làm gì vậy!? Chẳng phải bảo em học hết đại học ở nước ngoài rồi mới về sao!?" Tự Luân tức giận, đẩy Duy Đăng ra.
"Bây giờ em học ở đây thêm một năm nữa rồi tốt nghiệp, vào công ty của anh hai làm việc." Duy Đăng vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với Tự Luân.
"Hừm, thôi được rồi. Dù gì cũng về đây rồi. Thế thì anh hai đăng ký cho em học đại học năm cuối đi rồi em tốt nghiệp! Em còn đi chơi nữa!"
"Được rồi, anh hai biết rồi! Lên phòng nghỉ ngơi đi." Duy Đăng mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Tự Luân. Sau ba năm không gặp, tính cách của Tự Luân thay đổi khá nhiều khiến Duy Đăng rất bất ngờ.
Trước khi ra nước ngoài, cậu là một thằng nhóc rất ngoan ngoãn, nghe lời, rất bám lấy hắn. Lúc đi ra nước ngoài, cậu đã khóc rất nhiều vì không muốn xa hắn. Thế mà giờ đây, chỉ sau ba năm ở nước ngoài, cậu không còn muốn ở cạnh hắn nữa, cũng không còn bám lấy hắn như trước khi nữa. Duy Đăng cứ tưởng khi Tự Luân trở về nhà, cậu sẽ vui vẻ ôm lấy hắn, bám lấy hắn không buông. Nhưng sự thật thì không phải như vậy.
Duy Đăng mệt mỏi ngồi xuống sô pha, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính để làm việc. Thời gian gần đây công việc của hắn rất nhiều khiến hắn rất áp lực.
Ngày hôm sau, Duy Đăng đã đăng ký nhập học cho Tự Luân. Vì đăng ký lớp học năm cuối cho cậu nên những người ở trường đại học đó phải kiểm tra cậu trước rồi mới có thể nhận cậu vào học được. Khi Duy Đăng nói lại với Tự Luân, cậu cũng vui vẻ đồng ý thôi. Dù sao thì điểm số ở bên nước ngoài của Tự Luân cũng rất cao. Sau khi làm kiểm tra xong, nhìn thấy kết quả rất tốt, bên trường đại học cũng đồng ý cho Tự Luân vào học năm cuối ở trường mình.
Khi Tự Luân bước vào khóa học, mỗi ngày đều được Duy Đăng đưa rước, đưa cậu đi ăn các thứ. Nhưng cậu không có vẻ gì thích thú cả. Cậu bảo hắn rằng đừng đến rước mình nữa. Nhưng dù có nói thế nào thì hắn vẫn rước cậu về. Làm sao hắn có thể để cậu đi về một mình được chứ. Bởi vì cậu là em trai của hắn mà. Và cũng là người mà hắn đã thích thầm suốt mấy năm qua.
Ở một quán lẩu nào đó, Duy Đăng với Tự Luân ngồi ăn trong đó, vừa ăn vừa nói chuyện với nhau. Nhưng vẻ mặt Tự Luân lại không mấy vui vẻ.
"Anh hai à! Anh đừng có rước em về nữa! Em tự về được mà!" Tự Luân bức xúc, vừa gắp đồ ăn, vừa nói với Duy Đăng.
"Không được. Dù anh có bận thế nào thì anh vẫn phải rước em về." Duy Đăng ngồi lột vỏ tôm cho Tự Luân, nói với cậu với giọng điệu rất nghiêm túc. Trước giờ Duy Đăng vẫn như vậy, nói chuyện lúc nào cũng nghiêm túc cả.
Tự Luân trải qua biết bao nhiêu mối tình lúc còn đi học, lên giường với biết bao nhiêu thằng đàn ông khác nhau khiến cậu chẳng còn cảm thấy hứng thú gì nữa.
Đến một ngày, Duy Đăng gọi điện thoại cho Tự Luân để gọi cậu về nước, kết thúc chuyến du học sớm hơn dự định.
- Anh hai, em đang chơi vui mà! Sao anh hai lại gọi em về chứ!?- Tự Luân tỏ vẻ bất mãn nói chuyện với Duy Đăng qua điện thoại.
- Không có chơi nữa. Đi về nước. Anh đặt vé máy bay cho em rồi. Em mau bay về nước đi. Chuyến bay sẽ cất cánh lúc 18 giờ tối nay đấy.- Duy Đăng nhẹ nhàng nói với Tự Luân thông qua điện thoại.
Trong suốt thời gian Tự Luân bay ra nước ngoài du học, mặc dù Duy Đăng rất bận nhưng hắn cũng rất nhớ cậu. Hắn không biết cậu sống ở nước ngoài có tốt không, có bị ai ăn hiếp không. Nhưng điều hắn không ngờ nhất là đứa em trai mà mình yêu quý lại trở nên hư hỏng, khó chiều hơn trước kia rất nhiều. Dù hắn có nói thế nào thì cậu cũng không chịu về.
- Bây giờ em không về đúng không?- Duy Đăng bắt đầu mất kiên nhẫn. Bảo Tự Luân về nước cả nửa tiếng đồng hồ rồi mà cậu vẫn không chịu về.
Nghe Duy Đăng nói thế, Tự Luân cảm thấy điềm chẳng lành rồi nên lập tức nói rằng mình sẽ về ngay. Dù gì bản chất của Duy Đăng cũng là một người sói nên khiến cậu có phần sợ hãi. Thế là đến ngày hôm sau, Tự Luân đã thật sự trở về nước.
Ở nhà riêng của Duy Đăng, Tự Luân kéo vali đi vào, vẻ mặt hậm hực, khó chịu. Nhìn thấy Tự Luân, Duy Đăng đứng dậy đi tới chỗ cậu, ôm cậu vào lòng.
"Tự Luân, anh hai nhớ em quá à."
"Anh hai đột nhiên kêu em về làm gì vậy!? Chẳng phải bảo em học hết đại học ở nước ngoài rồi mới về sao!?" Tự Luân tức giận, đẩy Duy Đăng ra.
"Bây giờ em học ở đây thêm một năm nữa rồi tốt nghiệp, vào công ty của anh hai làm việc." Duy Đăng vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với Tự Luân.
"Hừm, thôi được rồi. Dù gì cũng về đây rồi. Thế thì anh hai đăng ký cho em học đại học năm cuối đi rồi em tốt nghiệp! Em còn đi chơi nữa!"
"Được rồi, anh hai biết rồi! Lên phòng nghỉ ngơi đi." Duy Đăng mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Tự Luân. Sau ba năm không gặp, tính cách của Tự Luân thay đổi khá nhiều khiến Duy Đăng rất bất ngờ.
Trước khi ra nước ngoài, cậu là một thằng nhóc rất ngoan ngoãn, nghe lời, rất bám lấy hắn. Lúc đi ra nước ngoài, cậu đã khóc rất nhiều vì không muốn xa hắn. Thế mà giờ đây, chỉ sau ba năm ở nước ngoài, cậu không còn muốn ở cạnh hắn nữa, cũng không còn bám lấy hắn như trước khi nữa. Duy Đăng cứ tưởng khi Tự Luân trở về nhà, cậu sẽ vui vẻ ôm lấy hắn, bám lấy hắn không buông. Nhưng sự thật thì không phải như vậy.
Duy Đăng mệt mỏi ngồi xuống sô pha, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính để làm việc. Thời gian gần đây công việc của hắn rất nhiều khiến hắn rất áp lực.
Ngày hôm sau, Duy Đăng đã đăng ký nhập học cho Tự Luân. Vì đăng ký lớp học năm cuối cho cậu nên những người ở trường đại học đó phải kiểm tra cậu trước rồi mới có thể nhận cậu vào học được. Khi Duy Đăng nói lại với Tự Luân, cậu cũng vui vẻ đồng ý thôi. Dù sao thì điểm số ở bên nước ngoài của Tự Luân cũng rất cao. Sau khi làm kiểm tra xong, nhìn thấy kết quả rất tốt, bên trường đại học cũng đồng ý cho Tự Luân vào học năm cuối ở trường mình.
Khi Tự Luân bước vào khóa học, mỗi ngày đều được Duy Đăng đưa rước, đưa cậu đi ăn các thứ. Nhưng cậu không có vẻ gì thích thú cả. Cậu bảo hắn rằng đừng đến rước mình nữa. Nhưng dù có nói thế nào thì hắn vẫn rước cậu về. Làm sao hắn có thể để cậu đi về một mình được chứ. Bởi vì cậu là em trai của hắn mà. Và cũng là người mà hắn đã thích thầm suốt mấy năm qua.
Ở một quán lẩu nào đó, Duy Đăng với Tự Luân ngồi ăn trong đó, vừa ăn vừa nói chuyện với nhau. Nhưng vẻ mặt Tự Luân lại không mấy vui vẻ.
"Anh hai à! Anh đừng có rước em về nữa! Em tự về được mà!" Tự Luân bức xúc, vừa gắp đồ ăn, vừa nói với Duy Đăng.
"Không được. Dù anh có bận thế nào thì anh vẫn phải rước em về." Duy Đăng ngồi lột vỏ tôm cho Tự Luân, nói với cậu với giọng điệu rất nghiêm túc. Trước giờ Duy Đăng vẫn như vậy, nói chuyện lúc nào cũng nghiêm túc cả.