Chương 30: Tự Luân cũng biết giữ của
Sau khi Duy Đăng làm xong việc, hắn đi lên phòng để ngủ chung với Tự Luân. Hắn ôm cậu trong lòng, ngủ rất ngon lành. Đến sáng hôm sau, Duy Đăng mở điện thoại lên xem giờ thì nhìn thấy một tên nhắn từ một tài khoản lạ tên Dạ My. Người đó gửi lời mời kết bạn Facebook với hắn rồi nhắn tin chào hắn. Hắn cũng không quan tâm lắm, tắt điện thoại rồi đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân các thứ để chuẩn bị lên công ty. Còn Tự Luân thì vẫn còn ngủ rất ngon lành.
Trước khi lên công ty làm việc, Duy Đăng hôn lên trán Tự Luân một cái rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. Hắn mỉm cười nhìn cậu nhóc đang ngủ trong chăn rồi mới rời đi. Tầm hơn nửa tiếng sau, Tự Luân thức dậy, ngồi thất thần trên giường nửa tiếng đồng hồ rồi đi vào trong nhà tắm để đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân, thay đồ các thứ. Thay đồ xong, Tự Luân đi ra khỏi nhà tắm, đặt mông xuống giường ngồi chờ đồ ăn được mang lên phòng.
Ting.
Âm thanh tin nhắn từ điện thoại vang lên, Tự Luân nhìn xung quanh phòng để tìm xem âm thanh đó phát ra từ đâu. Nhìn khắp phòng, cậu nhìn thấy điện thoại của Duy Đăng đang để ở cái tủ nhỏ cạnh giường. Tự Luân cầm lấy rồi mở điện thoại lên. Tất nhiên là điện thoại có mật khẩu rồi, ảnh nền màn hình khóa còn là hình của cậu lúc đang ngủ trên máy bay nữa. Cậu nhập ngày sinh nhật của mình vào thì mở khóa được.
- Chào anh! Anh tên là Duy Đăng hả? Là chủ tịch của Đào Thị đúng không? Anh đồng ý kết bạn với em nha! - Tự Luân bấm vào tin nhắn từ tài khoản tên Dạ My rồi đọc. Cậu nhận ra người này là ai ngay.
Dạ My chính là tên của em gái người yêu cũ của cậu. Là cô gái mà hôm qua Duy Đăng với Tự Luân đi chơi gặp. Không ngờ cô ta nhắn tin cho hắn liền vậy đấy. Nhìn thời gian tin nhắn được gửi đến là từ tối hôm qua, Tự Luân cười khẩy. Hóa ra là Duy Đăng thấy nhưng không quan tâm.
- Xin chào. Tôi là Tự Luân đây. - Tự Luân trả lời tin nhắn của Dạ My.
Dạ My xem tin nhắn rồi trả lời rất nhanh. Cô ta ngạc nhiên, hỏi rằng tại sao lại là Tự Luân mà không phải Duy Đăng. Cô ta hỏi hắn đâu rồi.
- Duy Đăng lên công ty rồi. Cô nghĩ anh ấy rảnh rỗi lắm hay sao mà muốn anh ấy trả lời tin nhắn của cô? - Tự Luân trả lời tin nhắn của cô ta.
- Đây là tài khoản của anh ấy mà!? Tại sao cậu lại dùng tài khoản của anh ấy!? - Cô ta lại tiếp tục hỏi cậu.
- Anh ấy để điện thoại ở nhà rồi nên tôi cầm chơi thôi. - Tự Luân tiếp tục nhắn.
- Cậu có biết cậu đang xâm phạm quyền riêng tư của anh ấy không? - Dạ My nhắn tin hỏi Tự Luân.
Cô ta có vẻ khó chịu vì cậu động vào điện thoại của Duy Đăng. Nhưng khó chịu thì làm được gì cậu bây giờ? Cậu đang là bạn đời hợp pháp của Duy Đăng nên việc cậu động vào điện thoại của hắn là chuyện bình thường. Với cả, Duy Đăng không nói gì thì thôi đi chứ cô ta có quyền gì mà lên tiếng nói chứ?
- Hm… Điện thoại của Duy Đăng, tôi muốn làm gì mà chả được. Cô có quyền gì mà lên tiếng cấm tôi không được động vào điện thoại của anh ấy? - Tự Luân trả lời lại.
Đọc tin nhắn đó, cô ta có vẻ tức lắm. Nhưng Tự Luân không quan tâm đến nữa. Lúc này đồ ăn cũng đã được người hầu mang lên. Cậu tắt điện thoại rồi đi tới bàn, ngồi xuống sô pha và bắt đầu ăn sáng. Đồ ăn hôm nay ngon thật đấy.
Còn Dạ My, cô ta cứ nhắn tin mãi nhưng không ai trả lời. Tức quá, cô ta gọi tới điện thoại của Duy Đăng luôn. Tự Luân vừa ăn vừa gạt nút trả lời cuộc gọi của cô ta, hỏi cô ta muốn gì.
“Này, Đào Tự Luân, anh Duy Đăng đâu rồi!?” Vừa mở miệng ra, cô ta đã la hét tìm Duy Đăng rồi.
Tự Luân không gấp, ăn một miếng cơm đã rồi nói chuyện. Dù gì đồ ăn cũng ngon, không thể để nhỏ em gái của người yêu cũ làm mất đi vị ngon của đồ ăn được.
“Tôi nói rồi mà. Anh ấy lên công ty rồi. Làm gì có ở nhà đâu mà tìm.” Tự Luân vẫn rất thông thả trả lời Dạ My.
Dạ My tức đến mức xì khói, muốn nói nhưng lại chẳng biết nói gì cả. Còn cậu thì không quan tâm đến cô ta, điện thoại vẫn để đấy, cô ta muốn nói gì thì nói à. Cậu thích thì trả lời, không thích thì thôi.
Đến một lúc sau, Tự Luân ăn xong nên kết thúc cuộc gọi với Dạ My, mặc kệ cô ta vẫn đang nói gì đó cậu chẳng quan tâm đến nữa. Cậu đặt điện thoại của Duy Đăng lên tủ nhỏ cạnh giường, ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ trời cũng đã nắng lên rồi, có lẽ cũng gần 10 giờ rồi. Tự Luân ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ mà chẳng biết nên làm gì cả. Có lẽ vì lâu rồi không dùng điện thoại nên cậu cảm thấy không còn hứng thú với điện thoại nữa.
Đến 11 giờ rưỡi, Duy Đăng trở về nhà. Hắn đi lên phòng lấy ít đồ rồi lên công ty tiếp. Vừa bước vào phòng, Tự Luân đã nói với hắn là hắn để quên điện thoại ở nhà. Nhưng hắn có vẻ không quan tâm lắm: “Em cứ giữ đi. Anh chưa cần dùng đến.”
Trước khi lên công ty làm việc, Duy Đăng hôn lên trán Tự Luân một cái rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. Hắn mỉm cười nhìn cậu nhóc đang ngủ trong chăn rồi mới rời đi. Tầm hơn nửa tiếng sau, Tự Luân thức dậy, ngồi thất thần trên giường nửa tiếng đồng hồ rồi đi vào trong nhà tắm để đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân, thay đồ các thứ. Thay đồ xong, Tự Luân đi ra khỏi nhà tắm, đặt mông xuống giường ngồi chờ đồ ăn được mang lên phòng.
Ting.
Âm thanh tin nhắn từ điện thoại vang lên, Tự Luân nhìn xung quanh phòng để tìm xem âm thanh đó phát ra từ đâu. Nhìn khắp phòng, cậu nhìn thấy điện thoại của Duy Đăng đang để ở cái tủ nhỏ cạnh giường. Tự Luân cầm lấy rồi mở điện thoại lên. Tất nhiên là điện thoại có mật khẩu rồi, ảnh nền màn hình khóa còn là hình của cậu lúc đang ngủ trên máy bay nữa. Cậu nhập ngày sinh nhật của mình vào thì mở khóa được.
- Chào anh! Anh tên là Duy Đăng hả? Là chủ tịch của Đào Thị đúng không? Anh đồng ý kết bạn với em nha! - Tự Luân bấm vào tin nhắn từ tài khoản tên Dạ My rồi đọc. Cậu nhận ra người này là ai ngay.
Dạ My chính là tên của em gái người yêu cũ của cậu. Là cô gái mà hôm qua Duy Đăng với Tự Luân đi chơi gặp. Không ngờ cô ta nhắn tin cho hắn liền vậy đấy. Nhìn thời gian tin nhắn được gửi đến là từ tối hôm qua, Tự Luân cười khẩy. Hóa ra là Duy Đăng thấy nhưng không quan tâm.
- Xin chào. Tôi là Tự Luân đây. - Tự Luân trả lời tin nhắn của Dạ My.
Dạ My xem tin nhắn rồi trả lời rất nhanh. Cô ta ngạc nhiên, hỏi rằng tại sao lại là Tự Luân mà không phải Duy Đăng. Cô ta hỏi hắn đâu rồi.
- Duy Đăng lên công ty rồi. Cô nghĩ anh ấy rảnh rỗi lắm hay sao mà muốn anh ấy trả lời tin nhắn của cô? - Tự Luân trả lời tin nhắn của cô ta.
- Đây là tài khoản của anh ấy mà!? Tại sao cậu lại dùng tài khoản của anh ấy!? - Cô ta lại tiếp tục hỏi cậu.
- Anh ấy để điện thoại ở nhà rồi nên tôi cầm chơi thôi. - Tự Luân tiếp tục nhắn.
- Cậu có biết cậu đang xâm phạm quyền riêng tư của anh ấy không? - Dạ My nhắn tin hỏi Tự Luân.
Cô ta có vẻ khó chịu vì cậu động vào điện thoại của Duy Đăng. Nhưng khó chịu thì làm được gì cậu bây giờ? Cậu đang là bạn đời hợp pháp của Duy Đăng nên việc cậu động vào điện thoại của hắn là chuyện bình thường. Với cả, Duy Đăng không nói gì thì thôi đi chứ cô ta có quyền gì mà lên tiếng nói chứ?
- Hm… Điện thoại của Duy Đăng, tôi muốn làm gì mà chả được. Cô có quyền gì mà lên tiếng cấm tôi không được động vào điện thoại của anh ấy? - Tự Luân trả lời lại.
Đọc tin nhắn đó, cô ta có vẻ tức lắm. Nhưng Tự Luân không quan tâm đến nữa. Lúc này đồ ăn cũng đã được người hầu mang lên. Cậu tắt điện thoại rồi đi tới bàn, ngồi xuống sô pha và bắt đầu ăn sáng. Đồ ăn hôm nay ngon thật đấy.
Còn Dạ My, cô ta cứ nhắn tin mãi nhưng không ai trả lời. Tức quá, cô ta gọi tới điện thoại của Duy Đăng luôn. Tự Luân vừa ăn vừa gạt nút trả lời cuộc gọi của cô ta, hỏi cô ta muốn gì.
“Này, Đào Tự Luân, anh Duy Đăng đâu rồi!?” Vừa mở miệng ra, cô ta đã la hét tìm Duy Đăng rồi.
Tự Luân không gấp, ăn một miếng cơm đã rồi nói chuyện. Dù gì đồ ăn cũng ngon, không thể để nhỏ em gái của người yêu cũ làm mất đi vị ngon của đồ ăn được.
“Tôi nói rồi mà. Anh ấy lên công ty rồi. Làm gì có ở nhà đâu mà tìm.” Tự Luân vẫn rất thông thả trả lời Dạ My.
Dạ My tức đến mức xì khói, muốn nói nhưng lại chẳng biết nói gì cả. Còn cậu thì không quan tâm đến cô ta, điện thoại vẫn để đấy, cô ta muốn nói gì thì nói à. Cậu thích thì trả lời, không thích thì thôi.
Đến một lúc sau, Tự Luân ăn xong nên kết thúc cuộc gọi với Dạ My, mặc kệ cô ta vẫn đang nói gì đó cậu chẳng quan tâm đến nữa. Cậu đặt điện thoại của Duy Đăng lên tủ nhỏ cạnh giường, ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ trời cũng đã nắng lên rồi, có lẽ cũng gần 10 giờ rồi. Tự Luân ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ mà chẳng biết nên làm gì cả. Có lẽ vì lâu rồi không dùng điện thoại nên cậu cảm thấy không còn hứng thú với điện thoại nữa.
Đến 11 giờ rưỡi, Duy Đăng trở về nhà. Hắn đi lên phòng lấy ít đồ rồi lên công ty tiếp. Vừa bước vào phòng, Tự Luân đã nói với hắn là hắn để quên điện thoại ở nhà. Nhưng hắn có vẻ không quan tâm lắm: “Em cứ giữ đi. Anh chưa cần dùng đến.”