Chương 34: Chưa thể
“Thế bây giờ ngài đã trở về cùng chúng tôi được chưa ạ?” Cậu thanh niên kia nhìn Duy Đăng hỏi.
“Bây giờ chưa được. Tôi chưa ly hôn với em ấy.” Duy Đăng cúi xuống, nhìn ly nước trà trong tay mình.
Vẫn còn một tháng nữa mới đến lúc hắn đưa giấy ly hôn. Bây giờ hắn cũng không biết phải làm sao nữa. Hắn thật sự chưa muốn rời xa cậu, thật sự muốn ở bên cạnh cậu thêm một thời gian nữa.
“Ngài chỉ có thể ở lại đây nửa tháng nữa thôi ạ. Mong ngài tranh thủ thu xếp.” Cậu thanh niên đó nhìn Duy Đăng nói.
Duy Đăng cũng biết mình phải trở về nơi mình thuộc về, không thể cứ ở đây được. Bởi thế giới này đâu phải nơi hắn thuộc về đâu. Thời gian hắn ở nơi này cũng không phải ngắn, tận hai mươi mấy năm cơ mà. Sao có thể dễ dàng rời đi được chứ. Vả lại, người mà hắn yêu vẫn còn ở đây, vẫn còn ở bên cạnh hắn. Hắn không cần biết Tự Luân có yêu hắn không. Hắn chỉ cần biết cậu vẫn đang ở nhà chờ mình về. Nhưng rồi hắn cũng phải đồng ý trở về Thiên Giới cùng với cậu thanh niên kia vào nửa tháng sau thôi. Có lẽ trong nửa tháng này, hắn sẽ hoàn thành thủ tục ly hôn với Tự Luân và bàn giao công ty lại cho người mà hắn tin tưởng nhất.
“Mà… Hai người còn lại là ai vậy?” Duy Đăng lên tiếng hỏi cậu thanh niên kia. Hắn cũng tò mò muốn biết hai người đi tìm mình ở Thiên Giới rồi bị xuyên không tới đây là ai.
“À, là ngài Kim Duy với ngài Hạ Khiêm. Thật may làm sao khi hai người họ không bị mất trí nhớ. Lúc tôi mới tới đây, hai người họ đã nhận ra tôi nên đã giúp tôi tìm ngài đấy.” Cậu thanh niên mỉm cười nhìn Duy Đăng.
Hoàng Kim Duy mỉm cười nhìn Duy Đăng. Anh ta cũng định nói với Duy Đăng mấy lần rồi mà tại Hạ Khiêm ngăn cản lại. Cậu ta nghĩ Duy Đăng có lẽ không nhớ chuyện ở Thiên Giới. Nhưng nếu nói ra thì hắn chắc chắn sẽ không tin. Chưa phải lúc thích hợp để nói.
Ba người bọn họ nói chuyện một lúc lâu rồi thì Duy Đăng mới đứng dậy đi về nhà. Hoàng Kim Duy với cậu thanh niên kia cũng trở về nhà luôn.
Về đến nhà của mình, Duy Đăng đi lên phòng, nhìn thấy Tự Luân đang ngồi chờ mình trong phòng. Thấy hắn trở về, cậu lập tức chạy đến, ôm lấy hắn, hỏi hắn sao đi lâu quá vậy. Hắn ôm cậu vào lòng, hôn lên tóc cậu rồi hôn lên môi cậu. Cậu giật mình vì nụ hôn bất ngờ này của hắn nhưng cậu đã không đẩy hắn ra.
Duy Đăng luồn lưỡi vào trong khoang miệng Tự Luân, từ từ quấn lấy lưỡi cậu. Thời gian hai người ở bên cạnh nhau chỉ còn lại nửa tháng thôi nên hắn sẽ trân trọng từng giây, từng phút ở bên cạnh cậu.
Vài phút sau, khi Tự Luân sắp hết không khí rồi thì Duy Đăng rời môi cậu. Hắn nhìn cậu rồi lại ôm cậu vào lòng mà không nói bất cứ lời nào cả.
“Duy Đăng, anh làm sao vậy?” Tự Luân khó hiểu hỏi Duy Đăng. Hắn im lặng một lúc rồi mới nói rằng mình không sao. Hắn buông cậu ra, hỏi cậu có muốn đi chơi với hắn không. Nghe hắn hỏi vậy, cậu lập tức gật đầu lia lịa.
“Thế thì em đi thay đồ đi. Anh sẽ chờ ở ngoài này rồi sẽ đưa em đi chơi.” Duy Đăng mỉm cười nhìn Tự Luân. Cậu vui vẻ chạy vào trong nhà tắm để tắm rửa, thay đồ.
Duy Đăng ngồi xuống giường, cầm lấy điện thoại để trên giường rồi mở lên. Hắn bấm số gọi cho ai đó. Vài giây sau, người mà hắn gọi bắt máy.
“Alo, tìm cho tôi một luật sư.” Duy Đăng lên tiếng nói.
“Tôi biết rồi ạ. Ngày mai tôi sẽ mời luật sư tới công ty cho anh.” Người ở đầu dây bên kia nói.
Duy Đăng không nói gì nữa mà tắt máy cái rụp. Đôi khi gọi nhau chỉ cần nói một, hai câu thôi là đủ rồi. Người quan trọng mới cần nói nhiều, người không quan trọng thì không nên nói nhiều làm gì.
Vài phút sau, Tự Luân bước ra. Duy Đăng cùng với cậu rời khỏi nhà rồi hắn lái xe đưa cậu chạy lòng vòng trong thành phố chơi vậy thôi. Trong suốt quãng đường đi, tay hắn lúc nào cũng nắm chặt lấy tay cậu không chịu buông. Thấy biểu hiện của hắn có vẻ lạ lạ, cậu có lên tiếng hỏi thì hắn không trả lời. Cậu cũng không biết hắn bị làm sao nữa. Không biết hắn đã đi gặp ai trở về mà lại trở thành thế này nữa.
Dừng lại ở một bãi đậu xe, Duy Đăng với Tự Luân bước xuống xe. Hai người không đi trung tâm thương mại, không đi khu vui chơi, hai người đi dạo ở trên đường phố. Bây giờ đã bước qua những tháng cuối năm rồi, khí trời cũng trở nên lạnh hơn hai tháng trước rất nhiều. Những người xung quanh cũng đã trang bị cho mình một chiếc áo ấm để đi dạo trong thành phố rồi. Cả Duy Đăng và Tự Luân cũng vậy. Hai người đều mặc hai chiếc áo hoodie không quá mỏng cũng không quá dày, vừa đủ ấm trong cái thời tiết thế này. Điều đặc biệt ở đây là hai cái áo hoodie của hai người là áo cặp, trên áo in hình bàn tay của hai người đang nắm tay nhau. Nhìn thôi đã biết hai người là gì của nhau rồi.
“Bây giờ chưa được. Tôi chưa ly hôn với em ấy.” Duy Đăng cúi xuống, nhìn ly nước trà trong tay mình.
Vẫn còn một tháng nữa mới đến lúc hắn đưa giấy ly hôn. Bây giờ hắn cũng không biết phải làm sao nữa. Hắn thật sự chưa muốn rời xa cậu, thật sự muốn ở bên cạnh cậu thêm một thời gian nữa.
“Ngài chỉ có thể ở lại đây nửa tháng nữa thôi ạ. Mong ngài tranh thủ thu xếp.” Cậu thanh niên đó nhìn Duy Đăng nói.
Duy Đăng cũng biết mình phải trở về nơi mình thuộc về, không thể cứ ở đây được. Bởi thế giới này đâu phải nơi hắn thuộc về đâu. Thời gian hắn ở nơi này cũng không phải ngắn, tận hai mươi mấy năm cơ mà. Sao có thể dễ dàng rời đi được chứ. Vả lại, người mà hắn yêu vẫn còn ở đây, vẫn còn ở bên cạnh hắn. Hắn không cần biết Tự Luân có yêu hắn không. Hắn chỉ cần biết cậu vẫn đang ở nhà chờ mình về. Nhưng rồi hắn cũng phải đồng ý trở về Thiên Giới cùng với cậu thanh niên kia vào nửa tháng sau thôi. Có lẽ trong nửa tháng này, hắn sẽ hoàn thành thủ tục ly hôn với Tự Luân và bàn giao công ty lại cho người mà hắn tin tưởng nhất.
“Mà… Hai người còn lại là ai vậy?” Duy Đăng lên tiếng hỏi cậu thanh niên kia. Hắn cũng tò mò muốn biết hai người đi tìm mình ở Thiên Giới rồi bị xuyên không tới đây là ai.
“À, là ngài Kim Duy với ngài Hạ Khiêm. Thật may làm sao khi hai người họ không bị mất trí nhớ. Lúc tôi mới tới đây, hai người họ đã nhận ra tôi nên đã giúp tôi tìm ngài đấy.” Cậu thanh niên mỉm cười nhìn Duy Đăng.
Hoàng Kim Duy mỉm cười nhìn Duy Đăng. Anh ta cũng định nói với Duy Đăng mấy lần rồi mà tại Hạ Khiêm ngăn cản lại. Cậu ta nghĩ Duy Đăng có lẽ không nhớ chuyện ở Thiên Giới. Nhưng nếu nói ra thì hắn chắc chắn sẽ không tin. Chưa phải lúc thích hợp để nói.
Ba người bọn họ nói chuyện một lúc lâu rồi thì Duy Đăng mới đứng dậy đi về nhà. Hoàng Kim Duy với cậu thanh niên kia cũng trở về nhà luôn.
Về đến nhà của mình, Duy Đăng đi lên phòng, nhìn thấy Tự Luân đang ngồi chờ mình trong phòng. Thấy hắn trở về, cậu lập tức chạy đến, ôm lấy hắn, hỏi hắn sao đi lâu quá vậy. Hắn ôm cậu vào lòng, hôn lên tóc cậu rồi hôn lên môi cậu. Cậu giật mình vì nụ hôn bất ngờ này của hắn nhưng cậu đã không đẩy hắn ra.
Duy Đăng luồn lưỡi vào trong khoang miệng Tự Luân, từ từ quấn lấy lưỡi cậu. Thời gian hai người ở bên cạnh nhau chỉ còn lại nửa tháng thôi nên hắn sẽ trân trọng từng giây, từng phút ở bên cạnh cậu.
Vài phút sau, khi Tự Luân sắp hết không khí rồi thì Duy Đăng rời môi cậu. Hắn nhìn cậu rồi lại ôm cậu vào lòng mà không nói bất cứ lời nào cả.
“Duy Đăng, anh làm sao vậy?” Tự Luân khó hiểu hỏi Duy Đăng. Hắn im lặng một lúc rồi mới nói rằng mình không sao. Hắn buông cậu ra, hỏi cậu có muốn đi chơi với hắn không. Nghe hắn hỏi vậy, cậu lập tức gật đầu lia lịa.
“Thế thì em đi thay đồ đi. Anh sẽ chờ ở ngoài này rồi sẽ đưa em đi chơi.” Duy Đăng mỉm cười nhìn Tự Luân. Cậu vui vẻ chạy vào trong nhà tắm để tắm rửa, thay đồ.
Duy Đăng ngồi xuống giường, cầm lấy điện thoại để trên giường rồi mở lên. Hắn bấm số gọi cho ai đó. Vài giây sau, người mà hắn gọi bắt máy.
“Alo, tìm cho tôi một luật sư.” Duy Đăng lên tiếng nói.
“Tôi biết rồi ạ. Ngày mai tôi sẽ mời luật sư tới công ty cho anh.” Người ở đầu dây bên kia nói.
Duy Đăng không nói gì nữa mà tắt máy cái rụp. Đôi khi gọi nhau chỉ cần nói một, hai câu thôi là đủ rồi. Người quan trọng mới cần nói nhiều, người không quan trọng thì không nên nói nhiều làm gì.
Vài phút sau, Tự Luân bước ra. Duy Đăng cùng với cậu rời khỏi nhà rồi hắn lái xe đưa cậu chạy lòng vòng trong thành phố chơi vậy thôi. Trong suốt quãng đường đi, tay hắn lúc nào cũng nắm chặt lấy tay cậu không chịu buông. Thấy biểu hiện của hắn có vẻ lạ lạ, cậu có lên tiếng hỏi thì hắn không trả lời. Cậu cũng không biết hắn bị làm sao nữa. Không biết hắn đã đi gặp ai trở về mà lại trở thành thế này nữa.
Dừng lại ở một bãi đậu xe, Duy Đăng với Tự Luân bước xuống xe. Hai người không đi trung tâm thương mại, không đi khu vui chơi, hai người đi dạo ở trên đường phố. Bây giờ đã bước qua những tháng cuối năm rồi, khí trời cũng trở nên lạnh hơn hai tháng trước rất nhiều. Những người xung quanh cũng đã trang bị cho mình một chiếc áo ấm để đi dạo trong thành phố rồi. Cả Duy Đăng và Tự Luân cũng vậy. Hai người đều mặc hai chiếc áo hoodie không quá mỏng cũng không quá dày, vừa đủ ấm trong cái thời tiết thế này. Điều đặc biệt ở đây là hai cái áo hoodie của hai người là áo cặp, trên áo in hình bàn tay của hai người đang nắm tay nhau. Nhìn thôi đã biết hai người là gì của nhau rồi.