Chương 4: Yêu - Theo đuổi
Tự Luân làm sao biết được, người anh trai lúc nào cũng yêu thương cậu, quan tâm cậu, chăm sóc cậu từ những điều nhỏ nhặt nhất lại thích thầm cậu trong suốt những năm qua chứ. Nhưng mà cậu cũng chỉ xem Duy Đăng như một người anh trai ruột thôi. Và hắn cũng không biết được cậu đã từng lên giường với rất nhiều người đàn ông ở bên nước ngoài rồi. Đó là do cậu nghĩ thế thôi chứ biết đâu được có phải anh gọi cậu về nước là do biết chuyện cậu ăn chơi ở bên nước ngoài hay không chứ.
"Tự Luân, hôm nay anh hai ngủ chung với em nhé?" Duy Đăng đột nhiên lên tiếng, Tự Luân đang ngồi lướt điện thoại lập tức quay qua nhìn hắn.
"Sao hôm nay anh lại muốn ngủ chung với em?" Tự Luân ngạc nhiên hỏi Duy Đăng.
Lúc nhỏ hai người cũng rất hay ngủ chung với nhau. Nhưng kể từ khi hắn lên đại học, hai người đã không còn ngủ chung với nhau nữa rồi. Bởi vì lúc đó hắn vừa học vừa làm việc để giúp bố mẹ trả nợ, giúp công ty trở nên phát triển nên thật sự không có nhiều thời gian ở nhà. Từ lúc Tự Luân trở về nước tới giờ cũng hơn một năm rồi. Và cũng chưa có ngày nào hai người muốn ngủ chung với nhau cả. Nên khi nghe câu nói đó của Duy Đăng, Tử Luân đã rất bất ngờ.
Duy Đăng không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi nhìn Tự Luân thôi. Tự Luân nhìn Duy Đăng, suy ngẫm một lúc vẫn không nói gì. Không lẽ Tự Luân không muốn cho Duy Đăng ngủ cùng hay sao? Nếu thật là như vậy thì hắn sẽ rất buồn đấy.
Nhưng rồi Tự Luân cũng mỉm cười gật đầu, cho phép Duy Đăng ngủ lại ở phòng mình. Cậu còn nói với hắn rằng: "Nếu sau này anh muốn ngủ cùng em thì cứ việc tới phòng em ngủ như lúc nhỏ ấy!"
Câu nói đó của Tự Luân khiến Duy Đăng rất vui. Hắn thật sự rất muốn ngủ cùng cậu. Chỉ là hắn sợ cậu sẽ không cho phép, sợ cậu nghĩ hắn sẽ làm gì đó với mình. Dù gì thì hai người cũng không phải là anh em ruột với nhau. Nhưng có lẽ đó là do hắn nghĩ nhiều rồi. Cậu còn chả quan tâm đến vấn đề đó nữa cơ mà.
Đến tầm 22 giờ, hai người tắt đèn đi ngủ. Duy Đăng với Tự Luân ngủ cùng nhau trên một chiếc giường nhưng hai người không còn ôm nhau ngủ giống lúc nhỏ nữa, ở giữa hai người là một cái gối ôm.
Màn đêm thanh tĩnh bao trùm lấy căn phòng, không một tiếng động phát ra, chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở và tiếng gió thổi nhè nhẹ bên ngoài cửa sổ thôi. Tự Luân đã ngủ say rồi, còn Duy Đăng thì vẫn chưa. Nằm bên cạnh cậu thế này, hắn không thể nào ngủ được. Lúc nhỏ hai người vẫn như thế. Hai người đã ngủ cùng nhau, ôm lấy nhau mà không bị ngăn cản bởi bất cứ vật cản nào cả. Thế mà vẫn bình thường, không cảm thấy khó ngủ hay gì mà ngược lại còn rất dễ ngủ. Thế mà bây giờ, mặc dù đã ngăn cách bởi cái gối ôm rồi nhưng Duy Đăng vẫn không tài nào ngủ được. Đúng là thật khó chịu. Tình cảm mà Duy Đăng dành cho Tự Luân, liệu nó có sai không?
...
Vài ngày sau đó, Tự Luân đã nhận được thông báo đến công ty thử việc. Vì không muốn phiền phức và bị đánh giá sai năng lực của mình, Duy Đăng đã bảo cậu giữ kín thân phận, đừng nói với ai rằng cậu là em trai của anh. Cậu cũng gật đầu vì muốn tự đi lên bằng sức mình giống như anh hai. Cậu cũng muốn người cậu thích có cái nhìn tốt về cậu chứ không phải là một thằng vào làm vì đam mê, dựa dẫm vào anh trai của mình. Mặc dù cậu vẫn còn dựa dẫm vào Duy Đăng khá nhiều. Nhưng trong công việc thì không có chuyện đó đâu. Cái gì ra cái đó.
Thời gian thử việc của Tự Luân là hai tháng. Trong vòng hai tháng đó, cậu luôn tìm cách để nói chuyện với Hoàng Kim Duy, tên Tổng Giám đốc bộ phận Marketing. Lúc đầu thì anh ta rất hay né tránh, không muốn tiếp xúc với cậu vì không thích cậu. Anh ta không thích ai hết. Cũng không muốn tiếp xúc với ai cả. Nhưng vì cậu cứ đeo bám theo anh ta khiến anh ta rất khó chịu.
Vào một ngày như mọi ngày, Tự Luân sau khi kết thúc công việc, cậu lập tức đi tìm Hoàng Kim Duy, rủ anh ta đi ăn trưa.
"Anh Kim Duy ơi, đi ăn trưa với em đi!" Tự Luân lẽo đẽo theo sau Hoàng Kim Duy, năn nỉ anh ta đi ăn trưa cùng mình. Đây không phải là lần đầu tiên Tự Luân như thế nên tất cả mọi người làm việc cùng phòng với cậu cũng đã quen rồi.
"Mau tránh ra đi! Cậu phiền phức thật đấy. Tôi đã bảo là không muốn đi ăn cùng cậu!" Hoàng Kim Duy khó chịu ra mặt, đẩy Tự Luân ra chỗ khác. Lực đẩy của anh ta cũng không nhẹ nhàng gì khiến cậu xém ngã xuống đất.
Anh ta không quan tâm đến cậu, tiếp tục đi về hướng căn tin của công ty. Tự Luân lại chạy theo anh ta, năn nỉ anh ta ăn trưa cùng. Dù Hoàng Kim Duy có xua đuổi cậu cỡ nào thì cậu cũng sẽ không bao giờ buông tha cho anh ta đâu.
Lúc Tự Luân lẽo đẽo theo Hoàng Kim Duy như thế, Duy Đăng đã nhìn thấy hết. Hắn đứng từ xa, nhìn về phía cậu, nhìn cậu theo đuổi một chàng trai khác. Lúc đó, trái tim của hắn đau như có ai đó cầm dao cứa vào trái tim mình vậy. Thật sự rất đau. Nhưng biết làm sao bây giờ? Hắn chỉ là một người anh trai nuôi thôi, hoàn toàn không có quyền xen vào chuyện tình cảm của Tự Luân.
"Tự Luân, hôm nay anh hai ngủ chung với em nhé?" Duy Đăng đột nhiên lên tiếng, Tự Luân đang ngồi lướt điện thoại lập tức quay qua nhìn hắn.
"Sao hôm nay anh lại muốn ngủ chung với em?" Tự Luân ngạc nhiên hỏi Duy Đăng.
Lúc nhỏ hai người cũng rất hay ngủ chung với nhau. Nhưng kể từ khi hắn lên đại học, hai người đã không còn ngủ chung với nhau nữa rồi. Bởi vì lúc đó hắn vừa học vừa làm việc để giúp bố mẹ trả nợ, giúp công ty trở nên phát triển nên thật sự không có nhiều thời gian ở nhà. Từ lúc Tự Luân trở về nước tới giờ cũng hơn một năm rồi. Và cũng chưa có ngày nào hai người muốn ngủ chung với nhau cả. Nên khi nghe câu nói đó của Duy Đăng, Tử Luân đã rất bất ngờ.
Duy Đăng không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi nhìn Tự Luân thôi. Tự Luân nhìn Duy Đăng, suy ngẫm một lúc vẫn không nói gì. Không lẽ Tự Luân không muốn cho Duy Đăng ngủ cùng hay sao? Nếu thật là như vậy thì hắn sẽ rất buồn đấy.
Nhưng rồi Tự Luân cũng mỉm cười gật đầu, cho phép Duy Đăng ngủ lại ở phòng mình. Cậu còn nói với hắn rằng: "Nếu sau này anh muốn ngủ cùng em thì cứ việc tới phòng em ngủ như lúc nhỏ ấy!"
Câu nói đó của Tự Luân khiến Duy Đăng rất vui. Hắn thật sự rất muốn ngủ cùng cậu. Chỉ là hắn sợ cậu sẽ không cho phép, sợ cậu nghĩ hắn sẽ làm gì đó với mình. Dù gì thì hai người cũng không phải là anh em ruột với nhau. Nhưng có lẽ đó là do hắn nghĩ nhiều rồi. Cậu còn chả quan tâm đến vấn đề đó nữa cơ mà.
Đến tầm 22 giờ, hai người tắt đèn đi ngủ. Duy Đăng với Tự Luân ngủ cùng nhau trên một chiếc giường nhưng hai người không còn ôm nhau ngủ giống lúc nhỏ nữa, ở giữa hai người là một cái gối ôm.
Màn đêm thanh tĩnh bao trùm lấy căn phòng, không một tiếng động phát ra, chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở và tiếng gió thổi nhè nhẹ bên ngoài cửa sổ thôi. Tự Luân đã ngủ say rồi, còn Duy Đăng thì vẫn chưa. Nằm bên cạnh cậu thế này, hắn không thể nào ngủ được. Lúc nhỏ hai người vẫn như thế. Hai người đã ngủ cùng nhau, ôm lấy nhau mà không bị ngăn cản bởi bất cứ vật cản nào cả. Thế mà vẫn bình thường, không cảm thấy khó ngủ hay gì mà ngược lại còn rất dễ ngủ. Thế mà bây giờ, mặc dù đã ngăn cách bởi cái gối ôm rồi nhưng Duy Đăng vẫn không tài nào ngủ được. Đúng là thật khó chịu. Tình cảm mà Duy Đăng dành cho Tự Luân, liệu nó có sai không?
...
Vài ngày sau đó, Tự Luân đã nhận được thông báo đến công ty thử việc. Vì không muốn phiền phức và bị đánh giá sai năng lực của mình, Duy Đăng đã bảo cậu giữ kín thân phận, đừng nói với ai rằng cậu là em trai của anh. Cậu cũng gật đầu vì muốn tự đi lên bằng sức mình giống như anh hai. Cậu cũng muốn người cậu thích có cái nhìn tốt về cậu chứ không phải là một thằng vào làm vì đam mê, dựa dẫm vào anh trai của mình. Mặc dù cậu vẫn còn dựa dẫm vào Duy Đăng khá nhiều. Nhưng trong công việc thì không có chuyện đó đâu. Cái gì ra cái đó.
Thời gian thử việc của Tự Luân là hai tháng. Trong vòng hai tháng đó, cậu luôn tìm cách để nói chuyện với Hoàng Kim Duy, tên Tổng Giám đốc bộ phận Marketing. Lúc đầu thì anh ta rất hay né tránh, không muốn tiếp xúc với cậu vì không thích cậu. Anh ta không thích ai hết. Cũng không muốn tiếp xúc với ai cả. Nhưng vì cậu cứ đeo bám theo anh ta khiến anh ta rất khó chịu.
Vào một ngày như mọi ngày, Tự Luân sau khi kết thúc công việc, cậu lập tức đi tìm Hoàng Kim Duy, rủ anh ta đi ăn trưa.
"Anh Kim Duy ơi, đi ăn trưa với em đi!" Tự Luân lẽo đẽo theo sau Hoàng Kim Duy, năn nỉ anh ta đi ăn trưa cùng mình. Đây không phải là lần đầu tiên Tự Luân như thế nên tất cả mọi người làm việc cùng phòng với cậu cũng đã quen rồi.
"Mau tránh ra đi! Cậu phiền phức thật đấy. Tôi đã bảo là không muốn đi ăn cùng cậu!" Hoàng Kim Duy khó chịu ra mặt, đẩy Tự Luân ra chỗ khác. Lực đẩy của anh ta cũng không nhẹ nhàng gì khiến cậu xém ngã xuống đất.
Anh ta không quan tâm đến cậu, tiếp tục đi về hướng căn tin của công ty. Tự Luân lại chạy theo anh ta, năn nỉ anh ta ăn trưa cùng. Dù Hoàng Kim Duy có xua đuổi cậu cỡ nào thì cậu cũng sẽ không bao giờ buông tha cho anh ta đâu.
Lúc Tự Luân lẽo đẽo theo Hoàng Kim Duy như thế, Duy Đăng đã nhìn thấy hết. Hắn đứng từ xa, nhìn về phía cậu, nhìn cậu theo đuổi một chàng trai khác. Lúc đó, trái tim của hắn đau như có ai đó cầm dao cứa vào trái tim mình vậy. Thật sự rất đau. Nhưng biết làm sao bây giờ? Hắn chỉ là một người anh trai nuôi thôi, hoàn toàn không có quyền xen vào chuyện tình cảm của Tự Luân.