Chương : 32
Sáng nào Hazel cũng ngắm những bụi cây vân anh với những bông hoa màu đỏ nhỏ xinh, những đài hoa tím sẫm và nhuỵ hoa đỏ thắm đu đưa trong sự buông thả quyến rũ. Bầy ong đen kéo đến quanh những bông hoa như một con bê con mút vú mẹ. Sức nặng của chúng làm cho những cành hoa mảnh khảnh trĩu xuống gần chạm đất. Những sinh vật lặng lẽ mang đầy mật ngọt cứ say sưa tận hưởng sự lộng lẫy phong phú của cái đẹp và dường như chúng sẽ tiếp tục như thế, như thế mãi. Và rồi đến một buổi sáng quang cảnh đó không còn nữa; màn sương giá ở Undern đã cướp đi tất cả - những nụ hoa đỏ nhòn nhọn mịn như sáp, những đài hoa tím sẫm, những chiếc lá có gân màu đỏ. Lũ ong bỏ đi, và Hazel, trong khi tìm kiếm chúng đã phát hiện ra vài con thoi thóp trong những kẽ nứt trên tường và nhiều con khác đã bị đông cứng. Nàng đặt những con ong còn sống vào một chiếc hộp nhỏ để ở gần lò sưởi trong phòng khách. Chẳng bao lâu sau tiếng vo ve bắt đầu nổi lên khi từng con một hồi lại và bắt đầu khám phá trần nhà. Trong tiếng vo ve đầy mãn nguyện đó, Reddin, người vừa mới đi gặp Sally lần nữa và đang bực mình vì cô ta từ chối không chịu chuyển đi chỗ khác trước tháng Mười một, bước vào.
“Tiếng gì thế hả?” gã hỏi.
“Ong đấy. Tôi đã kịp mang chúng vào nhà trước khi chúng chết.”
“Trò trẻ con!” gã nói, né người tránh một con ong tò mò bay quanh gã. “Trời hỡi, chúng sẽ ở đây suốt mùa đông chắc! Chúng ta sẽ bị ong đốt mất.” Rồi gã nhìn thấy cái bệnh viện ong ở gần lò sưởi.
“Lại ong ư?” gã hỏi. “Chúa ơi!” Gã quẳng chiếc hộp chứa ong vào lửa.
Hazel lặng người vì ghê sợ. Cuối cùng nàng thở hắt ra và nói:
“Tôi là mẹ của chúng!”
“Em háo hức muốn làm mẹ thế kia à! Em không muốn có một đứa trẻ để làm mẹ ư?”
“Không. Tôi thích làm mẹ của những con ong và những con cáo không được ai quan tâm đến. Tôi không ưa trẻ con lắm – tất cả bọn chúng đều hói đầu và nhăn nheo. Martha nói có trẻ con khiến người ta mệt muốn chết, nhưng có một đứa trẻ thì mệt cũng đáng. Tôi thì không nghĩ vậy. Tôi nghĩ trẻ con thật xấu xí. Tôi đã nhìn thấy một đứa trẻ nằm trong nôi bên ngoài căn nhà nhỏ ở thung lũng dưới kia (Reddin giật mình), và thấy nó xấu xí hơn cả một con lợn. Tôi nghĩ ông là một con vật tàn ác, Jack Reddin ạ, ông đã thiêu chết lũ ong của tôi khi chúng đang thật thoải mái, và ông thừa biết tôi đang chăm sóc chúng.”
Nàng không thèm nói chuyện với gã trong suốt thời gian còn lại của ngày. Buổi tối gã buồn chán đến nỗi đã ra ngoài yêu cầu Vessons kiếm cho gã một hộp chứa đầy ong.
“Bà chủ muốn có chúng,” gã nói có vẻ ngượng ngùng.
Vessons đã được chuẩn bị để tỏ ra vui vẻ với mấy chuyện nhỏ nhặt. Lão bắt mấy con trong thùng nuôi ong.
“Ong của ông đây,” lão nói bằng giọng kẻ cả; “nhưng ông không được tìm đến tôi đòi ong nữa đâu đấy.”
Lão quên rằng đó là ong của Reddin.
Reddin đưa hộp ong cho Hazel.
“Đây,” gã nói vẻ cộc cằn; “giờ thì em lại có thể ăn nói lễ độ rồi.”
“Nhưng đây là mấy con ong trong thùng nuôi ong!” Hazel nói, “và chúng vốn đã thoải mái yên ổn rồi! Tôi không muốn những con ong này. Tôi muốn những con ong khốn khổ cơ!”
“Khỉ thật! Tôi biết thế quái nào được cơ chứ?” Reddin tức tối.
“Không. Tôi nghĩ rằng ông không thể biết được đâu,” Hazel nói. “Ông ngu ngốc lắm, Jack Reddin ạ!”
Vậy là cuộc sống ở Undern vẫn tiếp tục, và Hazel thích nghi với nó ở mức tốt nhất có thể. Thật lạ là càng sống ở đó lâu nàng càng nghĩ nhiều đến Edward. Trong tâm trí nàng luôn hiển hiện khuôn mặt của chàng, khuôn mặt điểm những nếp nhăn vì đau khổ, khuôn mặt đã trở nên nhợt nhạt, không rám nắng và hồng hào như nàng từng biết. Cứ như thể tâm hồn của chàng đã vượt qua thung lũng để đến với tâm hồn của nàng và phủ lên nàng nỗi sầu muộn của nó. Đôi lúc nàng rất nhớ Cáo Nhỏ, nhưng nàng không thể mang nó đến Undern được. Nàng không tin cậy nơi này. Nàng chưa bao giờ đi đâu cả, bởi vì mọi người cứ nhìn nàng chằm chằm, và khi Reddin, với đôi chút khó khăn, thuyết phục được nàng đi dạo quanh những cánh đồng với gã trên con ngựa nhỏ mà gã mua được với giá hời cho nàng, nàng chỉ muốn đi quanh quẩn trong lãnh địa của gã.
Phải đến cuối tháng Mười Vessons mới có được cơ hội của lão. Reddin phải tới một hội chợ rất quan trọng. Gã muốn Hazel đi cùng, nhưng nàng nói nàng mệt và, đoán biết được lý do, gã không dám nài ép nàng nữa.
Vessons muốn tiễn gã lên đường thật sớm, nhưng gã lại khởi hành khá muộn. Gã cho ngựa phi nước đại trong hầu hết chặng đường, quyết định sẽ về sớm. Gã thích về nhà uống trà và thích thấy Hazel đợi gã trong ánh lửa.
Ngay khi gã vừa đi khỏi, Vessons liền mò đến chỗ Sally, nghĩ rằng cô ta sẽ hành động khẩn trương. Nhưng Sally không vội. Đó là ngày tắm rửa, giặt giũ và cô ta khăng khăng đòi làm cho bọn trẻ trông thật sáng sủa, không biết rằng vẻ ngoài cực kỳ xấu xí của chúng lại là thế mạnh của cô ta. Ba giờ chiều cô ta mới tới cửa trước, bế trên tay một đứa bé, và bốn đứa lớn hơn, với vẻ háo hức mong chờ, bám gót cô ta, trong khi Vessons giữ vai trò dàn cảnh.
Hazel đang ngắm nghía hai cuốn sách duy nhất ở Undern cuốn Con ngựa và cuốn Con chó, những cuốn sách có hình minh hoạ. Vessons có quan điểm của lão về sách. Lão cho rằng chúng hữu ích ở đúng chỗ của chúng.
“Không gì giống như một quyển sách,” lão thường nói, “một cuốn tiểu thuyết dày cộp hay một cuốn sách thuyết giáo để tạo ra một ngọn lửa tham lam đỏ rực, đẹp đẽ. Một cuốn sách lỏng bìa lỏng gáy một chút, và đấy, xong!”
Và ở đó có những cuốn sách.
Vậy nên Hazel xem kỹ cuốn sách về ngựa cho đến khi nàng nhớ như in tất cả các bức tranh. Nàng gục xuống cuốn sách đó, ngủ thiếp đi, và giật mình hoảng hốt khi Sally lên tiếng.
“Cô là ai?” nàng hỏi bằng giọng sợ hãi khi thấy mẹ con người đàn bà đó đang nhìn mình xét nét.
“Tôi là Sally Haggard, còn đây là các con của tôi.” Cô ta nhìn chúng đầy tự hào. “Cô có thấy chúng giống ai không?”
Hazel nhìn kỹ chúng.
“Chúng giống cô,” nàng nói.
“Không giống ông Reddin sao?”
“Ông Reddin ư?”
“Phải! Hẳn là chúng phải giống ông ấy rồi. Chúng là con của ông ấy mà.”
“Con của ông ấy?”
“Đúng, con vẹt ạ.”
“Cô là người đàn bà mà Martha nói Jack đã sống cùng đấy ư?”
“Ông ấy sống với tôi.”
“Tại sao lại thế nhỉ, cô phải là bà Reddin chứ, phải mặc chiếc váy này, và phải sống ở Undern chứ,” Hazel nói.
“Gì cơ?” Sally hỏi đầy kinh ngạc.
“Ông ấy nói chẳng có người đàn bà nào khác ngoài tôi.”
Sally bật cười.
“Cô tin lời dối trá đó sao? Cô gái tội nghiệp!”
Hazel nhìn mấy bọn trẻ.
“Tất cả bọn chúng đều là con của ông ấy sao?” nàng hỏi.
“Tất cả, và tôi chẳng có gì ngoài một lời cảm ơn!”
Bọn trẻ được sắp xếp ngồi gần mẹ chúng – trên những chiếc ghế cao. Chúng há hốc miệng nhìn Hazel, mặt sưng sỉa và dè bỉu. Một câu hỏi không thể kìm nén được bật ra từ miệng Hazel.
“Tại sao cô lại sinh ra chúng?”
Sally nhìn nàng chằm chằm.
“Tại sao ư?” cô ta nhắc lại. “Cô gái à, chắc chắn cô không đến nỗi ngây thơ như thế, đúng không?”
“Tôi sẽ không bao giờ sinh con,” Hazel tiếp tục nói bằng giọng kiên quyết khi nàng nhìn những đứa trẻ.
“Lạy Chúa!” Sally lẩm bẩm. “Ông ta lừa gạt cô còn tệ hơn cả lừa gạt tôi!”
“Lại đây mà nhìn đứa bé này,” cô ta nói bằng giọng dịu dàng đáng kinh ngạc. Ánh mắt cô ta nhìn Hazel đầy tinh ranh. “Cô không biết sao?” cô ta hỏi.
“Gì cơ?”
“Cô không biết là cô sắp có con ư?”
Hazel nổi đóa lên, đùng đùng phủ nhận. Nhưng Sally đã bảo bọn trẻ tự chơi rồi thủ thỉ với Hazel một hồi với giọng thật thấp, và cuối cùng cũng làm cho Hazel, với sắc mặt trắng bệch, yếu ớt và run rẩy, tin vào sự thật. Vốn dĩ không phải là người nhạy cảm, cô ta không hiểu được rằng những thông tin chi tiết về sự kiện sắp tới mà cô ta nói với Hazel đã gây ra nổi kinh hoàng khủng khiếp cho nàng.
Hazel trông yếu ớt đến nổi Sally phải cố gắng an ủi nàng. “Có thể đó sẽ là một đứa con trai, và cô sẽ ổn thôi, cô sẽ vui mừng khi thấy đứa trẻ lớn lên thành một người đàn ông cao lớn như Reddin.”
Hazel òa khóc khiến những đứa trẻ ngừng chơi quay ra nhìn nàng và cười.
“Nhưng tôi không muốn nó lớn lên giống Jack,” nàng nói. “Tôi muốn nó lớn lên giống Ed’ard cơ, không giống ai khác!”
“Ôi! Cô là một cô gái kỳ quặc. Nếu cô thích cái người mà cô gọi là Ed’ard thì tại sao cô lại đi quan hệ với Jack?”
“Tôi không biết.”
“Điều tốt nhất cô có thể làm bây giờ,” Sally nói, “là quay lại với Edward của cô. Và nếu anh-ta không chấp nhận cô thì...”
“Có, anh ấy sẽ chấp nhận tôi!” Một nụ cười dịu dàng tuyệt đẹp bung nở trên khuôn mặt của Hazel. “Anh ấy sẽ đi ra cửa, kéo tôi vào nhà và nói, ‘Vào đi Hazel bé nhỏ, hãy uống một tách trà nhé.’ Và tất cả sẽ lại giống như trước kia.”
“Ôi, anh ta chắc hẳn là một kẻ ngốc! Nhưng như thế tốt hơn cho cô đấy. Nếu tôi là cô, tôi sẽ đi khỏi đây ngay lập tức. Cô vừa nói đến một tách trà phải không? Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải ăn uống chút gì đó trong cái phòng khách này rồi!”
Họ dùng trà; và Vessons, đang lượn lờ trong sân, cảm thấy thất vọng. Lão không thể ló mặt ra, bởi vì nếu lão làm thế Hazel ắt hẳn sẽ biết lão có dính líu đến chuyện này. “Ôi chao! Nếu họ mà bắt đầu uống trà, thì rồi lại khổ cái thân Andrew này đây,” lão nói với con thiên nga thủy tùng khi đi ngang qua nó.
Trời đã tối mà Sally vẫn chưa thò mặt ra. Hai cột ống khói tỏa khói đầy mời gọi và lão muốn được uống trà. Lão là một ông già khốn khổ. Lão đi đến góc xa nhất của điền trang và bắt đầu cắt tỉa hàng rào, chốc chốc lại dõi mắt nhìn ra lối đi xuyên cánh đồng. Chẳng bao lâu sau Reddin xuất hiện, và Vessons không thể không cười thầm.
“Cứ để mặc ông ta tự giải quyết!” lão nói.
Reddin, sau khi đã gọi Vessons toáng lên mà chẳng ăn thua, liền tự mình dẫn ngựa vào sân. Rồi gã đi vào nhà. Khi bước vào phòng khách, ngửi thấy mùi trà và mùi bánh mì nướng thơm ngon, cũng là lúc đối diện với bảy đôi mắt trang nghiêm đang trừng trừng nhìn lại, trong chốc lát gã thực sự cảm thấy chao đảo.
Rồi gã bước tới chỗ Sally với nắm tay siết chặt.
“Biến khỏi đây mau!” gã quát.
Đứa bé khóc thét lên. Sally đứng dậy đưa tay lên đỡ cú đấm.
“Jack,” Hazel nói, “cô ấy có quyền được ở Undern. Hãy để cô ấy ở lại! Cô ấy là một người đàn bà tử tế.”
Reddin há hốc miệng vì kinh ngạc. Tại sao Hazel luôn nói và làm những điều trái ngược hoàn toàn với những gì gã nghĩ nhỉ?
“Nhưng em là người cuối cùng...” gã cất lời.
“Ông nghĩ cô ấy chắc hẳn phải ghen với tôi chứ gì, Jack Reddin,” Sally nói. “Nhưng hai chúng tôi chẳng ai ghen với ai hết! Tôi nói thẳng cho ông biết! Cô ấy quá tốt đối với ông. Ông lừa dối tôi; tôi quen với điều đó rồi. Nhưng ông đã lừa dối cô ấy - cô gái bé bỏng ngây thơ tội nghiệp này!”
“Tại sao ông lại lừa dối tôi, Jack?” Hazel hỏi.
Trước những con mắt nhìn chằm chằm của hai người phụ nữ, và tiếng gào khóc không ngừng của đứa bé, Reddin buộc phải lùi bước.
“Quỷ tha ma bắt các người đi!” gã nói rồi đùng đùng đi tìm Vessons. Có một người đàn ông để mà trút giận trong những lúc như thế này quả là một điều rất đỗi xa xỉ. Cuối cùng cũng tìm được Vessons đang tỉa tót hàng rào với vẻ vô tội, gã cảm thấy hơi lúng túng.
“Sao ông dám để Sally bén mảng đến đây hả?” gã bắt đầu.
“Sally ư?”
“Phải. Tại sao ông mò ra đây mà không trông nhà hả?”
“Hàng rào cần phải được sửa sang mà.”
Giọng của lão ngây thơ đến nỗi Reddin đâm ra nghi ngờ.
“Không phải chính ông đã dẫn cô ta đến đây sao?”
“Ô hay, chính tôi,” Vessons nói, nghe chí tình nhưng đầy ấm ức, “đã dẫn cả đám đàn bà ngang ngược đó tới Undern chắc?”
“Tôi tin là ông nói dối, Vessons ạ.”
Vessons mở miệng định nói, “Tôi báo trước tôi sẽ thôi...” nhưng nhận thấy rằng với tâm trạng hiện tại của ông chủ thì thông báo thôi việc của lão rất có thể sẽ được chấp nhận, vì thế lão vội ngậm miệng lại.
Khi Reddin quay vào nhà, Sally đã đi khỏi đó, còn Hazel, gần như thường lệ, đã lại chăm sóc cho sự thoải mái của gã. Dấu hiệu duy nhất của sự xáo trộn vừa rồi là sự im lặng căng thẳng và đám chén đĩa bày ngổn ngang,
“Em nên hiểu rằng,” cuối cùng gã nói, “tôi sẽ không bao giờ để người đàn bà đó bén mảng tới đây nữa.”
“Nếu tôi đi khỏi đây cũng không ư?”
“Không bao giờ! Tôi sẽ giết cô ta trước.”
“Tại sao ông lại lừa dối tôi?”
“Bởi vì em quá xinh đẹp và tôi muốn có em.”
Lời phỉnh nịnh đó chẳng có ý nghĩa gì, cứ như thể nó bay tới một đôi tai điếc.
“Bọn trẻ con đó xấu xí khủng khiếp.” Hazel nói giọng mệt mỏi.
Reddin bước tới bên nàng.
“Nhưng con của em sẽ xinh đẹp!” gã nói.
“Đừng đến gần tôi!” Hazel thét lên. “Cô ta nói tôi sắp sinh ra một đứa con! Đó là trò gian trá của một kẻ lén lút; ông là một con thú độc ác, Jack Reddin ạ, ông thiêu chết những con ong của tôi, giết những con thỏ rừng và khiến tôi phải sinh ra một đứa trẻ mà tôi không hay biết.”
“Nhưng đàn bà ai cũng mong có con mà!”
“Đáng ra ông phải nói cho tôi biết chứ. Cô ta nói đẻ con đau khủng khiếp, tôi sợ lắm… tôi sợ!”
“Hazel,” gã nói vẻ nhún nhường, “tôi có thể nói với em rằng giờ đây tôi muốn cưới em. Tay linh mục đó sẽ phải ly dị em. Sau đó chúng ta sẽ cưới nhau. Và tôi sẽ thay đổi.”
“Tôi sẽ không bao giờ kết hôn với ông!” Hazel nói. “Cho đến ngày tận thế cũng không. Tôi không thích ông. Tôi thích Ed’ard. Và nếu tôi phải sinh ra một đứa bé, thì tôi thích nó giống Ed’ard chứ không giống ông.”
Nói xong nàng bước ra khỏi phòng, và gã nhận thấy rằng nàng đang mặc trên người chiếc váy mà nàng đã mặc khi đến Undern, chứ không phải chiếc váy lụa màu xanh của gã.
Gã ngồi bên lò sưởi, suy nghĩ ủ ê; nhưng cuối cùng gã cũng làm cho mình phấn chấn bởi ý nghĩ rằng sớm muộn nàng cũng sẽ vượt qua được chuyện này. Hiện giờ dĩ nhiên nàng đang buồn bực vì Sally.
“Và, dĩ nhiên, tay mục sư đó sẽ không bao giờ chấp nhận nàng nữa, cả cha nàng cũng vậy,” gã nghĩ. “Phải, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả.”
Gã càng vững tin vào suy nghĩ của mình bởi ngày hôm sau thái độ của Hazel đã gần như trở lại bình thường, nàng chỉ hơi trầm lặng mà thôi.
“Tiếng gì thế hả?” gã hỏi.
“Ong đấy. Tôi đã kịp mang chúng vào nhà trước khi chúng chết.”
“Trò trẻ con!” gã nói, né người tránh một con ong tò mò bay quanh gã. “Trời hỡi, chúng sẽ ở đây suốt mùa đông chắc! Chúng ta sẽ bị ong đốt mất.” Rồi gã nhìn thấy cái bệnh viện ong ở gần lò sưởi.
“Lại ong ư?” gã hỏi. “Chúa ơi!” Gã quẳng chiếc hộp chứa ong vào lửa.
Hazel lặng người vì ghê sợ. Cuối cùng nàng thở hắt ra và nói:
“Tôi là mẹ của chúng!”
“Em háo hức muốn làm mẹ thế kia à! Em không muốn có một đứa trẻ để làm mẹ ư?”
“Không. Tôi thích làm mẹ của những con ong và những con cáo không được ai quan tâm đến. Tôi không ưa trẻ con lắm – tất cả bọn chúng đều hói đầu và nhăn nheo. Martha nói có trẻ con khiến người ta mệt muốn chết, nhưng có một đứa trẻ thì mệt cũng đáng. Tôi thì không nghĩ vậy. Tôi nghĩ trẻ con thật xấu xí. Tôi đã nhìn thấy một đứa trẻ nằm trong nôi bên ngoài căn nhà nhỏ ở thung lũng dưới kia (Reddin giật mình), và thấy nó xấu xí hơn cả một con lợn. Tôi nghĩ ông là một con vật tàn ác, Jack Reddin ạ, ông đã thiêu chết lũ ong của tôi khi chúng đang thật thoải mái, và ông thừa biết tôi đang chăm sóc chúng.”
Nàng không thèm nói chuyện với gã trong suốt thời gian còn lại của ngày. Buổi tối gã buồn chán đến nỗi đã ra ngoài yêu cầu Vessons kiếm cho gã một hộp chứa đầy ong.
“Bà chủ muốn có chúng,” gã nói có vẻ ngượng ngùng.
Vessons đã được chuẩn bị để tỏ ra vui vẻ với mấy chuyện nhỏ nhặt. Lão bắt mấy con trong thùng nuôi ong.
“Ong của ông đây,” lão nói bằng giọng kẻ cả; “nhưng ông không được tìm đến tôi đòi ong nữa đâu đấy.”
Lão quên rằng đó là ong của Reddin.
Reddin đưa hộp ong cho Hazel.
“Đây,” gã nói vẻ cộc cằn; “giờ thì em lại có thể ăn nói lễ độ rồi.”
“Nhưng đây là mấy con ong trong thùng nuôi ong!” Hazel nói, “và chúng vốn đã thoải mái yên ổn rồi! Tôi không muốn những con ong này. Tôi muốn những con ong khốn khổ cơ!”
“Khỉ thật! Tôi biết thế quái nào được cơ chứ?” Reddin tức tối.
“Không. Tôi nghĩ rằng ông không thể biết được đâu,” Hazel nói. “Ông ngu ngốc lắm, Jack Reddin ạ!”
Vậy là cuộc sống ở Undern vẫn tiếp tục, và Hazel thích nghi với nó ở mức tốt nhất có thể. Thật lạ là càng sống ở đó lâu nàng càng nghĩ nhiều đến Edward. Trong tâm trí nàng luôn hiển hiện khuôn mặt của chàng, khuôn mặt điểm những nếp nhăn vì đau khổ, khuôn mặt đã trở nên nhợt nhạt, không rám nắng và hồng hào như nàng từng biết. Cứ như thể tâm hồn của chàng đã vượt qua thung lũng để đến với tâm hồn của nàng và phủ lên nàng nỗi sầu muộn của nó. Đôi lúc nàng rất nhớ Cáo Nhỏ, nhưng nàng không thể mang nó đến Undern được. Nàng không tin cậy nơi này. Nàng chưa bao giờ đi đâu cả, bởi vì mọi người cứ nhìn nàng chằm chằm, và khi Reddin, với đôi chút khó khăn, thuyết phục được nàng đi dạo quanh những cánh đồng với gã trên con ngựa nhỏ mà gã mua được với giá hời cho nàng, nàng chỉ muốn đi quanh quẩn trong lãnh địa của gã.
Phải đến cuối tháng Mười Vessons mới có được cơ hội của lão. Reddin phải tới một hội chợ rất quan trọng. Gã muốn Hazel đi cùng, nhưng nàng nói nàng mệt và, đoán biết được lý do, gã không dám nài ép nàng nữa.
Vessons muốn tiễn gã lên đường thật sớm, nhưng gã lại khởi hành khá muộn. Gã cho ngựa phi nước đại trong hầu hết chặng đường, quyết định sẽ về sớm. Gã thích về nhà uống trà và thích thấy Hazel đợi gã trong ánh lửa.
Ngay khi gã vừa đi khỏi, Vessons liền mò đến chỗ Sally, nghĩ rằng cô ta sẽ hành động khẩn trương. Nhưng Sally không vội. Đó là ngày tắm rửa, giặt giũ và cô ta khăng khăng đòi làm cho bọn trẻ trông thật sáng sủa, không biết rằng vẻ ngoài cực kỳ xấu xí của chúng lại là thế mạnh của cô ta. Ba giờ chiều cô ta mới tới cửa trước, bế trên tay một đứa bé, và bốn đứa lớn hơn, với vẻ háo hức mong chờ, bám gót cô ta, trong khi Vessons giữ vai trò dàn cảnh.
Hazel đang ngắm nghía hai cuốn sách duy nhất ở Undern cuốn Con ngựa và cuốn Con chó, những cuốn sách có hình minh hoạ. Vessons có quan điểm của lão về sách. Lão cho rằng chúng hữu ích ở đúng chỗ của chúng.
“Không gì giống như một quyển sách,” lão thường nói, “một cuốn tiểu thuyết dày cộp hay một cuốn sách thuyết giáo để tạo ra một ngọn lửa tham lam đỏ rực, đẹp đẽ. Một cuốn sách lỏng bìa lỏng gáy một chút, và đấy, xong!”
Và ở đó có những cuốn sách.
Vậy nên Hazel xem kỹ cuốn sách về ngựa cho đến khi nàng nhớ như in tất cả các bức tranh. Nàng gục xuống cuốn sách đó, ngủ thiếp đi, và giật mình hoảng hốt khi Sally lên tiếng.
“Cô là ai?” nàng hỏi bằng giọng sợ hãi khi thấy mẹ con người đàn bà đó đang nhìn mình xét nét.
“Tôi là Sally Haggard, còn đây là các con của tôi.” Cô ta nhìn chúng đầy tự hào. “Cô có thấy chúng giống ai không?”
Hazel nhìn kỹ chúng.
“Chúng giống cô,” nàng nói.
“Không giống ông Reddin sao?”
“Ông Reddin ư?”
“Phải! Hẳn là chúng phải giống ông ấy rồi. Chúng là con của ông ấy mà.”
“Con của ông ấy?”
“Đúng, con vẹt ạ.”
“Cô là người đàn bà mà Martha nói Jack đã sống cùng đấy ư?”
“Ông ấy sống với tôi.”
“Tại sao lại thế nhỉ, cô phải là bà Reddin chứ, phải mặc chiếc váy này, và phải sống ở Undern chứ,” Hazel nói.
“Gì cơ?” Sally hỏi đầy kinh ngạc.
“Ông ấy nói chẳng có người đàn bà nào khác ngoài tôi.”
Sally bật cười.
“Cô tin lời dối trá đó sao? Cô gái tội nghiệp!”
Hazel nhìn mấy bọn trẻ.
“Tất cả bọn chúng đều là con của ông ấy sao?” nàng hỏi.
“Tất cả, và tôi chẳng có gì ngoài một lời cảm ơn!”
Bọn trẻ được sắp xếp ngồi gần mẹ chúng – trên những chiếc ghế cao. Chúng há hốc miệng nhìn Hazel, mặt sưng sỉa và dè bỉu. Một câu hỏi không thể kìm nén được bật ra từ miệng Hazel.
“Tại sao cô lại sinh ra chúng?”
Sally nhìn nàng chằm chằm.
“Tại sao ư?” cô ta nhắc lại. “Cô gái à, chắc chắn cô không đến nỗi ngây thơ như thế, đúng không?”
“Tôi sẽ không bao giờ sinh con,” Hazel tiếp tục nói bằng giọng kiên quyết khi nàng nhìn những đứa trẻ.
“Lạy Chúa!” Sally lẩm bẩm. “Ông ta lừa gạt cô còn tệ hơn cả lừa gạt tôi!”
“Lại đây mà nhìn đứa bé này,” cô ta nói bằng giọng dịu dàng đáng kinh ngạc. Ánh mắt cô ta nhìn Hazel đầy tinh ranh. “Cô không biết sao?” cô ta hỏi.
“Gì cơ?”
“Cô không biết là cô sắp có con ư?”
Hazel nổi đóa lên, đùng đùng phủ nhận. Nhưng Sally đã bảo bọn trẻ tự chơi rồi thủ thỉ với Hazel một hồi với giọng thật thấp, và cuối cùng cũng làm cho Hazel, với sắc mặt trắng bệch, yếu ớt và run rẩy, tin vào sự thật. Vốn dĩ không phải là người nhạy cảm, cô ta không hiểu được rằng những thông tin chi tiết về sự kiện sắp tới mà cô ta nói với Hazel đã gây ra nổi kinh hoàng khủng khiếp cho nàng.
Hazel trông yếu ớt đến nổi Sally phải cố gắng an ủi nàng. “Có thể đó sẽ là một đứa con trai, và cô sẽ ổn thôi, cô sẽ vui mừng khi thấy đứa trẻ lớn lên thành một người đàn ông cao lớn như Reddin.”
Hazel òa khóc khiến những đứa trẻ ngừng chơi quay ra nhìn nàng và cười.
“Nhưng tôi không muốn nó lớn lên giống Jack,” nàng nói. “Tôi muốn nó lớn lên giống Ed’ard cơ, không giống ai khác!”
“Ôi! Cô là một cô gái kỳ quặc. Nếu cô thích cái người mà cô gọi là Ed’ard thì tại sao cô lại đi quan hệ với Jack?”
“Tôi không biết.”
“Điều tốt nhất cô có thể làm bây giờ,” Sally nói, “là quay lại với Edward của cô. Và nếu anh-ta không chấp nhận cô thì...”
“Có, anh ấy sẽ chấp nhận tôi!” Một nụ cười dịu dàng tuyệt đẹp bung nở trên khuôn mặt của Hazel. “Anh ấy sẽ đi ra cửa, kéo tôi vào nhà và nói, ‘Vào đi Hazel bé nhỏ, hãy uống một tách trà nhé.’ Và tất cả sẽ lại giống như trước kia.”
“Ôi, anh ta chắc hẳn là một kẻ ngốc! Nhưng như thế tốt hơn cho cô đấy. Nếu tôi là cô, tôi sẽ đi khỏi đây ngay lập tức. Cô vừa nói đến một tách trà phải không? Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải ăn uống chút gì đó trong cái phòng khách này rồi!”
Họ dùng trà; và Vessons, đang lượn lờ trong sân, cảm thấy thất vọng. Lão không thể ló mặt ra, bởi vì nếu lão làm thế Hazel ắt hẳn sẽ biết lão có dính líu đến chuyện này. “Ôi chao! Nếu họ mà bắt đầu uống trà, thì rồi lại khổ cái thân Andrew này đây,” lão nói với con thiên nga thủy tùng khi đi ngang qua nó.
Trời đã tối mà Sally vẫn chưa thò mặt ra. Hai cột ống khói tỏa khói đầy mời gọi và lão muốn được uống trà. Lão là một ông già khốn khổ. Lão đi đến góc xa nhất của điền trang và bắt đầu cắt tỉa hàng rào, chốc chốc lại dõi mắt nhìn ra lối đi xuyên cánh đồng. Chẳng bao lâu sau Reddin xuất hiện, và Vessons không thể không cười thầm.
“Cứ để mặc ông ta tự giải quyết!” lão nói.
Reddin, sau khi đã gọi Vessons toáng lên mà chẳng ăn thua, liền tự mình dẫn ngựa vào sân. Rồi gã đi vào nhà. Khi bước vào phòng khách, ngửi thấy mùi trà và mùi bánh mì nướng thơm ngon, cũng là lúc đối diện với bảy đôi mắt trang nghiêm đang trừng trừng nhìn lại, trong chốc lát gã thực sự cảm thấy chao đảo.
Rồi gã bước tới chỗ Sally với nắm tay siết chặt.
“Biến khỏi đây mau!” gã quát.
Đứa bé khóc thét lên. Sally đứng dậy đưa tay lên đỡ cú đấm.
“Jack,” Hazel nói, “cô ấy có quyền được ở Undern. Hãy để cô ấy ở lại! Cô ấy là một người đàn bà tử tế.”
Reddin há hốc miệng vì kinh ngạc. Tại sao Hazel luôn nói và làm những điều trái ngược hoàn toàn với những gì gã nghĩ nhỉ?
“Nhưng em là người cuối cùng...” gã cất lời.
“Ông nghĩ cô ấy chắc hẳn phải ghen với tôi chứ gì, Jack Reddin,” Sally nói. “Nhưng hai chúng tôi chẳng ai ghen với ai hết! Tôi nói thẳng cho ông biết! Cô ấy quá tốt đối với ông. Ông lừa dối tôi; tôi quen với điều đó rồi. Nhưng ông đã lừa dối cô ấy - cô gái bé bỏng ngây thơ tội nghiệp này!”
“Tại sao ông lại lừa dối tôi, Jack?” Hazel hỏi.
Trước những con mắt nhìn chằm chằm của hai người phụ nữ, và tiếng gào khóc không ngừng của đứa bé, Reddin buộc phải lùi bước.
“Quỷ tha ma bắt các người đi!” gã nói rồi đùng đùng đi tìm Vessons. Có một người đàn ông để mà trút giận trong những lúc như thế này quả là một điều rất đỗi xa xỉ. Cuối cùng cũng tìm được Vessons đang tỉa tót hàng rào với vẻ vô tội, gã cảm thấy hơi lúng túng.
“Sao ông dám để Sally bén mảng đến đây hả?” gã bắt đầu.
“Sally ư?”
“Phải. Tại sao ông mò ra đây mà không trông nhà hả?”
“Hàng rào cần phải được sửa sang mà.”
Giọng của lão ngây thơ đến nỗi Reddin đâm ra nghi ngờ.
“Không phải chính ông đã dẫn cô ta đến đây sao?”
“Ô hay, chính tôi,” Vessons nói, nghe chí tình nhưng đầy ấm ức, “đã dẫn cả đám đàn bà ngang ngược đó tới Undern chắc?”
“Tôi tin là ông nói dối, Vessons ạ.”
Vessons mở miệng định nói, “Tôi báo trước tôi sẽ thôi...” nhưng nhận thấy rằng với tâm trạng hiện tại của ông chủ thì thông báo thôi việc của lão rất có thể sẽ được chấp nhận, vì thế lão vội ngậm miệng lại.
Khi Reddin quay vào nhà, Sally đã đi khỏi đó, còn Hazel, gần như thường lệ, đã lại chăm sóc cho sự thoải mái của gã. Dấu hiệu duy nhất của sự xáo trộn vừa rồi là sự im lặng căng thẳng và đám chén đĩa bày ngổn ngang,
“Em nên hiểu rằng,” cuối cùng gã nói, “tôi sẽ không bao giờ để người đàn bà đó bén mảng tới đây nữa.”
“Nếu tôi đi khỏi đây cũng không ư?”
“Không bao giờ! Tôi sẽ giết cô ta trước.”
“Tại sao ông lại lừa dối tôi?”
“Bởi vì em quá xinh đẹp và tôi muốn có em.”
Lời phỉnh nịnh đó chẳng có ý nghĩa gì, cứ như thể nó bay tới một đôi tai điếc.
“Bọn trẻ con đó xấu xí khủng khiếp.” Hazel nói giọng mệt mỏi.
Reddin bước tới bên nàng.
“Nhưng con của em sẽ xinh đẹp!” gã nói.
“Đừng đến gần tôi!” Hazel thét lên. “Cô ta nói tôi sắp sinh ra một đứa con! Đó là trò gian trá của một kẻ lén lút; ông là một con thú độc ác, Jack Reddin ạ, ông thiêu chết những con ong của tôi, giết những con thỏ rừng và khiến tôi phải sinh ra một đứa trẻ mà tôi không hay biết.”
“Nhưng đàn bà ai cũng mong có con mà!”
“Đáng ra ông phải nói cho tôi biết chứ. Cô ta nói đẻ con đau khủng khiếp, tôi sợ lắm… tôi sợ!”
“Hazel,” gã nói vẻ nhún nhường, “tôi có thể nói với em rằng giờ đây tôi muốn cưới em. Tay linh mục đó sẽ phải ly dị em. Sau đó chúng ta sẽ cưới nhau. Và tôi sẽ thay đổi.”
“Tôi sẽ không bao giờ kết hôn với ông!” Hazel nói. “Cho đến ngày tận thế cũng không. Tôi không thích ông. Tôi thích Ed’ard. Và nếu tôi phải sinh ra một đứa bé, thì tôi thích nó giống Ed’ard chứ không giống ông.”
Nói xong nàng bước ra khỏi phòng, và gã nhận thấy rằng nàng đang mặc trên người chiếc váy mà nàng đã mặc khi đến Undern, chứ không phải chiếc váy lụa màu xanh của gã.
Gã ngồi bên lò sưởi, suy nghĩ ủ ê; nhưng cuối cùng gã cũng làm cho mình phấn chấn bởi ý nghĩ rằng sớm muộn nàng cũng sẽ vượt qua được chuyện này. Hiện giờ dĩ nhiên nàng đang buồn bực vì Sally.
“Và, dĩ nhiên, tay mục sư đó sẽ không bao giờ chấp nhận nàng nữa, cả cha nàng cũng vậy,” gã nghĩ. “Phải, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả.”
Gã càng vững tin vào suy nghĩ của mình bởi ngày hôm sau thái độ của Hazel đã gần như trở lại bình thường, nàng chỉ hơi trầm lặng mà thôi.