Chương 6: Thử làm son phấn
Lần này Tuấn Anh thực ra chính là đang muốn thử làm một ít son phấn theo lối cổ trang xem sao, dù gì thì mấy cái video dạy làm son phấn cổ trang cũng từng một thời quậy banh cái facebook, cậu cũng vừa là vô tình vừa là cố ý mà xem qua được trên dưới mười mấy lần.
- Đầu tiên là nghiền bột ngọc trai cho thật mịn, nụ hoa khô cũng phải nghiền cho kỹ để tránh có cặn.
Còn nấu sáp ong nữa chứ nhỉ, nếu không sao nó thành son được?
Lẩm bẩm tính toán số lượng và cách làm với một đống thứ đồ nằm ngổn ngang trước mắt, Tuấn Anh lúc này chỉ còn chờ Tố Tâm mang đến mấy cái cối đá cùng nồi đá nhỏ để bắt đầu công việc của mình nữa là ổn rồi.
Nhìn một thùng gỗ chứa đầy những tảng lớn mật ong vẫn còn nguyên hình dạng, ước chừng chắc cũng phải có đến tầm mười mấy cân là ít.
Với một lượng lớn mật ong như này, Tuấn Anh thực ra rất muốn lôi kéo Tố Tâm cùng ngồi vắt mật ong với mình, nhưng dù sao thì đây cũng là một món quà bất ngờ nên cậu chỉ đành tự mình lủi thủi hành động.
Chọn một chiếc áo bằng vải bông mỏng mềm sạch sẽ, Tuấn Anh dùng dao cẩn thận đem những tảng lớn mật ong vàng ươm cắt thành từng miếng nhỏ rồi bắt đầu vắt lấy chất dịch mật, cả quá trình này kéo dài tới tận hơn nửa ngày mới xong.
Quẹt thử ngón tay vào nửa thùng mật ong sóng sánh rồi liếm thử, cái cảm giác thơm ngọt ngây ngấy rất nhanh đã truyền khắp khoang miệng khiến cho Tuấn Anh phải trợn trừng mắt lên vì kinh ngạc.
- Ưm...
Ngon quá đi, mật ong này không biết là do loài ong nào làm ra mà ngon thế nhỉ?
Ui ui, mật ngọt nhưng không gắt, lại thơm thơm mùi hoa nữa cơ chứ.
Hè hè, lát phải chiết ra mấy bình để dành sau này còn pha nước mật ong uống, không thì phết lên cá hay thịt nướng cho ngon cũng được.
Sau khi phân ra một nửa số mật ong đem đi cất trữ, lúc này Tuấn Anh mới quay lại kiểm tra một đống lớn những khối bã ong còn sót lại đang nằm thành tảng trong một cái thùng gỗ khác.
Cũng không có nghỉ ngơi nhiều nữa, Tuấn Anh đơn giản chỉ là đi pha một bình nước ấm có cho vào mật ong cùng với hoa cúc khô để giải khát, sau đó liền xoay người đem đống bã ong này đi nấu trong một cái nồi sắt lớn để lấy sáp ong.
Mất đến cả nửa ngày sau mới có thể từ trong nồi sắt thu được một nửa cái chum gốm đựng sáp ong, bây giờ thì Tuấn Anh mới bắt tay vào việc đi nghiền ngọc trai cùng với nụ hoa khô thành bột mịn.
Quá trình này thực sự là còn tốn công tốn sức hơn lúc vắt mật ong rất nhiều, hai tay của Tuấn Anh thiếu điều muốn rụng cả ra ngoài, mấy vết phồng rộp đỏ hồng cũng nhanh chóng mọc ra trên lòng bàn tay nhỏ bé.
Thôi thì tự an ủi bản thân mình là trai tráng khoẻ mạnh không sợ cơ cực, cậu bạn Tuấn Anh của chúng ta chỉ đành cắn răng chịu đau để mài hết một hộp lớn ngọc trai thành bột mịn, đến khi ánh nắng chói chang của ngày mới ló dạng thì cậu mới nghiền xong đống ngọc trai ở trong hộp rồi buông chiếc chày đá xuống thở phì phò than vãn.
- Ôi mẹ ơi, đúng thật là đốt tiền mà, nguyên một hộp lớn ngọc trai như này chắc phải đến mấy chục triệu chứ ít gì?
À, mà không đúng, đây là ngọc trai thiên nhiên đấy nhé, chắc không phải mấy chục triệu đâu.
- Ù ui, nhìn viên nào viên nấy cứ to như viên bi ve ấy, loại này chắc đắt lắm, bán hết nguyên một hộp mấy trăm viên chắc mình giàu to rồi.
Hụ hụ...
Thực ra cũng không thể trách Tuấn Anh cứ ngồi lầu bầu tiếc rẻ được, cả mấy trăm viên ngọc trai to như đầu ngón tay cái đều bị mài thành bột hết, cái này kêu một thanh niên sống trong thời đại 4.0 như cậu làm sao mà chịu nổi đây.
- Ài, may là còn giữ lại được mấy viên tròn tròn sáng sáng.
Cái này mà chế tác thành trang sức hay là làm mô hình pháp khí thì phải nói là đẹp xuất sắc.
Hí hí hí.
Vội giấu đi gần cả trăm viên ngọc trai sáng bóng, Tuấn Anh sau khi kiểm tra qua độ mịn của bột ngọc trai một lúc thì mới tiếp tục đem số nụ hoa khô nhiều màu kia nghiền thành bột rồi để vào từng cái khay riêng biệt.
- Ừm... hoa hồng đỏ dùng làm son, hồng phấn, cúc vàng với thược dược màu cam thì làm phấn má nhỉ?
Ùi, còn mấy nụ hoa mẫu đơn đỏ tươi như máu này nữa, pha thêm ít bột hoa đào với bột thược dược chắc cũng ra được màu đỏ cam hay đỏ hồng gì đấy...
Thế là lại trọn một ngày không ngủ không nghỉ, mãi cho đến tận sáng ngày hôm sau, Tuấn Anh lúc này mới có thời gian nhìn ngắm một bàn đầy những khay với lọ đựng toàn là bột mịn đủ loại màu sắc mà nặng nề thở dốc tự mãn.
- Phù phù.
Cuối cùng thì anh đây cũng làm thịt hết chúng mày nhá, nhưng giờ mà dùng lửa đun thì ám mùi khói chết.
Trước hết cứ thử làm mấy cây nến thơm cái đã, coi như là kiếm cái để thắp sáng với đốt cho thơm phòng luôn.
Hề hề.
Sau khi ăn một ít thịt khô, cộng thêm mấy chén nước mật ong âm ấm thì Tuấn Anh lại hì hục lết cái thân thể gầy gò của mình đi chặt ống trúc để làm khuôn cho nến thơm.
Tiêu tốn mất hai phần ba số sáp ong để đem đi nấu thành nến, với một người ham mê làm đồ handmade như Tuấn Anh thì chắc chắn không thể nào quên cho vào trong sáp nến một ít bột cánh hoa với nụ hoa khô để nến khi đốt lên có mùi thơm hơn.
Dành ra chút thời gian để ăn tạm mấy miếng thịt khô lót dạ, nếu có ai bây giờ nhìn thấy Tuấn Anh thì chắc chắn sẽ bị dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của cậu dọa cho hết hồn.
Giữa căn phòng không mấy rộng rãi, chỉ thấy một thằng nhóc sáu bảy tuổi tóc tai bù xù, hai mắt thâm đen giăng đầy tơ máu vì liên tiếp hai ngày không có ngủ đủ giấc đang lè lưỡi ngồi thở dốc canh chừng mấy chục cái ống trúc xanh biếc xếp đầy trong thau gỗ.
Gục lên gục xuống mấy chục lần, mãi cho đến khi cái trán bị đập vào cạnh bàn thì cậu bạn nhỏ mới vì đau mà giật mình tỉnh lại.
Sau một hồi kiểm kê thành quả, cuối cùng thì cũng có hơn ba mươi cây nến lớn bằng cổ tay được lấy ra khỏi ống trúc, mấy cây nến này ngoại trừ vừa to vừa dài ra thì kể từ lúc được lấy ra khỏi ống trúc đã bắt đầu lan toả một mùi hương hoa khô thơm ngát rồi.
- Oh yeah, thành công mỹ mãn nha mấy cưng.
Phải công nhận là nến này thơm thật đấy, lát nữa chọn ra mấy cây xí nhất đem đi đun sáp ong, cái nào đẹp đẹp thì để dành sau cho con nhỏ kia mấy cây đốt chơi, còn lại thì để dùng dần đốt cho thơm nhà.
Hì hì...
- Ấy quên, còn mấy cái ống trúc to lù lù bên kia quên lấy ra nữa chứ.
Để anh đây đưa các em ra ngoài hít thở nhá.
Thử đốt một cây nến thơm ngát mùi hoa hồng, Tuấn Anh cẩn thận đặt một cái nồi đá nhỏ lên trên giá đỡ rồi dùng ngọn lửa của cây nến bắt đầu đun chảy từng khối sáp ong màu vàng vàng.
Khi sáp ong đã tan chảy thành dạng lỏng, thì ở bên cạnh bàn đã sớm đặt lên một cái bát lớn trộn đều bột hoa hồng cùng hoa thược dược, lần này Tuấn Anh muốn thử làm ra một chút son trước xem xem có thể thành công hay không?
Ngay khi sáp ong lỏng chảy vào chiếc bát lớn đựng đầy bột hoa nghiền nhuyễn, Tuấn Anh lúc này mới vội rót thêm một chút mật ong đã chuẩn bị trước đó vào rồi cẩn thận khuấy đều.
Lúc lâu sau, một loại hỗn hợp sền sệt màu đỏ hồng thoáng chút ánh cam dần dần hoà quyện rồi đông đặc lại, bấy giờ thì màu son đầu tiên mà Tuấn Anh làm mới tạm coi như là hoàn thành.
Kế đến là mấy màu son đậm nhạt khác cũng được Tuấn Anh tỉ mỉ pha chế thành, tất cả đều được cậu cẩn thật rót vào trong mấy cái bình sứ nhỏ có nắp đậy, đây cũng là một trong những thứ mà cậu kêu Tố Tâm chuẩn bị từ trước.
Đến lúc làm phấn má, bởi vì không biết cách làm phấn nén nên Tuấn Anh chỉ đành làm nó giống với son, khác một chút là thêm vào đó mấy phần bột ngọc trai cùng với ít bột phấn hoa có màu nhạt hơn mà thôi.
Cuối cùng là lúc trộn phấn, cái này mới là cái quan trọng nhất mà Tuấn Anh phải làm.
Tỉ mỉ dùng một cái khay gỗ trộn đều ba loại bột là bột ngọc trai, bột nụ hoa hồng và bột hoa đào, theo tỉ lệ năm hai ba, cho đến khi ba loại bột này tạo thành một thứ bột mịn có màu trắng hồng nhàn nhạt thì Tuấn Anh mới dừng lại.
Thử dùng một miếng vải bông mềm quét vào khay phấn rồi dậm nhẹ lên bàn tay, nhìn làn da trắng nõn dần được phủ lên một tầng phấn mỏng trắng hồng hơi nhạt.
Lại thử dùng tay chà sát cùng phủi mạnh vài cái, đến khi trông thấy lớp phủ màu trắng hồng này không bị thổi bay đi hết thì Tuấn Anh mới vừa lòng gật gù tự mình ăn mừng thành quả.
Nhưng mà, có vẻ cũng chưa được vừa ý cho lắm, nên lại thấy cậu bạn chạy vội ra nhặt lấy một mẩu than đen nhánh vẽ lên mặt, sau đó lại dùng lớp phấn mỏng phủ lên trên để kiểm nghiệm xem sao.
- Ài, vẫn không đủ để che hết vết than đen này à?
Hay là thử làm kem che khuyết điểm hay kem nền gì đó xem như nào nhỉ?
Chắc cũng làm giống son thôi, nhưng muốn nó giữ được trên da thì phải có dầu dừa nữa, ở nơi đây thì tìm đâu ra dầu dừa trời?
Thế là bạn nhỏ lại nhờ Tố Tâm đi tìm giúp quả dừa, nhưng nơi đây thật sự là không có dừa, thế nên Tuấn Anh chỉ đành dùng tạm sáp ong thay thế cho dầu dừa mà thôi.
Hai ngày sau.
Ngắm nhìn gương mặt trắng hồng trong chậu nước hoàn hảo không để lộ ra vết than đen sì trên má, Tuấn Anh vui vẻ cười tươi đến mức suýt chút nữa thì làm đổ cả chậu nước lên người.
Thu xếp lại tất cả đống lộn xộn trên bàn, hình như thấy vẫn còn thiếu thiếu, vậy nên sau đó lại thấy cậu chạy loạn đi tìm nguyên liệu để làm chì kẻ lông mày.
Lần này thì đơn giản hơn, Tuấn Anh chỉ cần nghiền mịn than trúc thành bột rồi cho thêm một chút sáp ong vào nữa là đã làm ra mấy hộp sáp chì kẻ lông mày rồi.
Sau khi nghỉ ngơi trọn một ngày, Tuấn Anh lại tất bật đi tới đi lui hỏi nhờ những người khác mà bản thân gặp được trên đường để mua về một cái rương gỗ dài gần một mét.
Vốn là không có tiền hay linh thạch gì cả, thế nên Tuấn Anh chỉ còn cách trực tiếp dùng một lọ đan dược gì đó gọi là Bồi Khí Tán để đổi lấy rương gỗ về.
Đã qua ba ngày, hôm nay Tố Tâm theo như lời hẹn với Tuấn Anh mà mang tới cho cậu một ít khoáng thạch cùng kim loại đơn giản để cậu sử dụng, sẵn tiện còn nhờ người đến xây cho cậu một cái lò lửa nho nhỏ để cậu tiếp tục hành nghề chế tạo mô hình pháp khí của mình.
Chỉ là, Tuấn Anh cũng không có nghĩ đến người tới lại chính là sư phụ của Tố Tâm, vị thái thượng trưởng lão này dù sao cậu cũng rất kính sợ, vậy nên cậu cũng đâu có dám tiếp đón sơ sài, thậm chí còn dùng dáng vẻ của con ngoan trò giỏi ra tiếp khách để cho người ta không cảm thấy bản thân mình bị xem thường nữa là.
Vội đốt lên hai cây nến thơm nho nhỏ, lại lấy mấy nụ hoa cúc khô cùng với chút mật ong pha gấp một bình trà đem ra mời khách, nghĩ nghĩ một chút thì Tuấn Anh lại có chút tiếc của mà đem lên một đĩa bánh ngũ cốc do chính tay cậu làm ra.
Dù sao thì Người Việt từ xưa cũng đã có câu "Khách đến nhà không trà cũng bánh", nên là đã có trà mà không có bánh thì cũng kỳ, vì vậy cậu bạn Tuấn Anh cũng chỉ đành đem đĩa bánh mà bản thân mới chỉ ăn được hai cái đem ra đãi khách.
Ngơ ngẩn nhìn vị trưởng lão trước mặt cắn một miếng bánh tơi xốp rồi mới uống một ngụm trà nhỏ, Tuấn Anh quả thật là chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như lúc này, cảm giác hệt như là học sinh đang đợi giáo viên đưa ra đáp án cho bài thi cuối kỳ vậy.
- Ừm, mùi vị không tệ.
Bánh này mềm xốp hơi khô, ăn xong lại uống một ngụm trà hoa cúc mật ong thanh mát thì đúng là rất thích hợp.
Nghe thấy vị trưởng lão kia mở lời khen, Tuấn Anh lúc này mới có thể khẽ khàng nuốt xuống một ngụm nước bọt đầy nhẹ nhõm, nhưng mà cọ chưa được bao lâu thì lại nghe vị trưởng lão này quay qua hỏi.
- Ta nghe nói ngươi muốn xây một cái lò lửa ở đây, chẳng lẽ ngươi định luyện chế cái gì sao?
Gãi gãi đầu ngượng ngùng, Tuấn Anh nghĩ tới mấy thứ mô hình pháp khí trước kia mình từng làm ra mà mỉm cười đáp.
- Thực ra thì từ nhỏ tiểu nhân đã có hứng thú với việc luyện chế mấy loại pháp khí linh tinh rồi, sẵn tiện trong công pháp mà trưởng lão ban cho có một quyển Luyện Khí Phổ, vậy nên tiểu nhân mới muốn thử mày mò một chút xem sao.
Cũng còn may là mấy hôm trước có nhìn thấy một cuốn sách kỳ lạ tên là Luyện Khí Phổ, bên trong lại chính là những ghi chép nói về cách luyện chế pháp khí, thế nên lần này Tuấn Anh mới có thể lấy ra một cái lý do cực kỳ thích hợp để trả lời.
Khẽ gật đầu vài cái tỏ vẻ đã hiểu, vị trưởng lão kia sau khi ăn hết hơn phân nửa đĩa bánh, lại uống cạn một bình trà hoa cúc mật ong thì mới đứng dậy phủi phủi tay nói.
- Lão phu vốn dĩ si mê thuật luyện đan, về lò lửa hay là đan đỉnh các loại thì cũng có am hiểu một chút...
"Rầm"
Một chiếc lò lửa có ba góc hệt như một cái kim tự tháp màu đồng chợt từ tay áo của Hạc lão bay ra nặng nệ rơi xuống mặt đất.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc của Tuấn Anh, Hạc lão lại tiếp tục vung tay lên ném vào bên trong của lò lửa hình kim tự tháp đó mấy viên đá lớn cỡ quả trứng gà có màu tím đậm.
"Phừng"
Đá tím vừa vào đến đáy lò thì lập tức tự động bốc cháy, bên ngoài chiếc lò hình kim tự tháp cũng dần dần hiện ra chi chít những hoa văn kỳ lạ màu vàng ròng.
Thấy Tuấn Anh trợn tròn hai mắt vì kinh ngạc, Hạc lão có chút cảm thấy thú vị liền tiến lên bắt đầu giảng giải.
- Đây là một kiệp trung phẩm pháp khí tên là Tam Lăng Ngưng Hoả Đỉnh.
Đỉnh này dùng một loại đá tồn tại sâu trong lòng đất gọi là Tử Viêm Tâm Thạch làm hoả lực, nhiệt độ tuy rằng nóng bỏng hơn các loại lửa bình thường khác nhưng lại vô cùng ổn định, rất thích hợp cho ngươi học luyện khí.
Hai mắt lóng lánh nhìn chằm chằm vào kim tự tháp màu đồng đang bùng lên ngọn lửa đỏ tím, Tuấn Anh sau khi thất thần vội cúi thấp đầu chân thành nói lời cảm tạ.
Sau khi ném cho cậu một cái túi chứa đầy những loại khoáng thách phổ thông cùng với mấy chục viên Tử Viêm Tâm Thạch, Hạc lão bỗng chợt hướng ánh mắt về phía Tố Tâm đang đứng ở bên cạnh một cái rồi hỏi.
- Ta nghe nói ngươi có thứ muốn đưa cho Tâm nhi nhà ta, sao còn chưa lấy ra nữa?
Hít sâu một hơi, Tuấn Anh vội chạy đi ôm rương gỗ mang tới, sau đó nhìn Tố Tâm một cái thật sâu rồi nói.
- Tố sư tỷ, ta biết ngươi vì vết bớt trên mặt mà cảm thấy tự ti xấu hổ.
Vậy nên ta đã dùng phương pháp gia truyền của nhà ta làm cho ngươi một thứ.
"Két"
Nhìn một dãy những chiếc bình sứ nho nhỏ mà bản thân đã giúp tiểu tử này chuẩn bị, Tố Tâm đang định cất tiếng hỏi thì chợt nghe Tuấn Anh nói.
- Tố sư tỷ, ngươi có thể tạm thời bỏ khăn che mặt ra một chút được không?
Thoáng có chút do dự, nhưng sau đó Tố Tâm cũng nghe theo mà tháo bỏ khăn che mặt ra.
Trông thấy vết bớt vì sự bất cẩn của bản thân mà in hằn trên gò má non mịn của ái đồ, trong lòng Hạc lão cũng là ngổn ngang đầy những cảm xúc khó nói.
Chậm rãi bước tới, Tuấn Anh tay cầm một bình ngọc nhỏ đổ ra một ít chất lỏng trong suốt lên miếng bông được may từ vải mềm cùng bông sợi, sau đó nhẹ chấm lên gương mặt của Tố Tâm, vừa làm vừa nhỏ giọng nói.
- Sư tỷ, đắc tội rồi.
Cũng không hiểu tại sao bản thân lại ngoan ngoãn nghe lời đến vậy, Tố Tâm lúc này chỉ là vô thức gật gật đầu một cái rồi ngồi yên trên ghế để mặc cho Tuấn Anh dùng bông vải thoa đều trên mặt.
Cảm giác mát lạnh bất ngờ ập đến khiến cho Tố Tâm có chút rùng mình, nhưng rất nhanh sau đó lại bị mùi hương thơm ngát nhè nhẹ khiến cho an tĩnh lại.
Trải qua bước làm ẩm cho da, Tuấn Anh sau đó lại dùng một miếng bông khác chấm qua một chiếc hộp sứ nhỏ đựng một loại sáp màu hồng rất nhạt.
Nhẹ đem lớp sáp có màu giống với màu da người dàn đều trên gương mặt mịn màng của Tố Tâm, sau khi thấy lớp nền đã hoàn toàn che đi vết bớt đỏ hồng thì Tuấn Anh mới dùng một lớp phấn mỏng khác phủ lên trên.
Không thể không nói Tố Tâm chính là thuộc dạng thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, chẳng những mắt to môi hồng mà ngay cả lông mày cũng là hình dạng lá liễu thanh khiết thoát tục.
Nhìn lớp phấn trắng hồng cùng với kem nền tự chế đã thành công che đi vết bớt đỏ hồng trên gò má của Tố Tâm, Tuấn Anh lại dùng một chiếc chổi nhỏ làm bằng lông đuôi của một con Chồn xám để quét lên gò má một lớp mỏng màu hồng nhạt.
Lông mày cũng là dùng một thứ sáp màu đen đựng trong hộp sứ để vẽ đậm hơn.
Cuối cùng là thoa lên môi của Tố Tâm một lớp son màu đỏ tươi thật mỏng, sau đó mới đưa qua một chiếc gương đồng mỉm cười nói.
- Sư tỷ, thử nhìn xem.
"Á"
Một tiếng hét nhỏ vang lên, ngay cả Hạc lão và Tố Tâm đều bị gương mặt trắng nõn hồng hào cùng những sắc màu tươi tắn nhàn nhạt trên đó doạ cho ngây ngốc.
- Ta... đây chính là ta sao?
Nhìn thấy Tố Tâm như muốn khóc nấc lên, Tuấn Anh đang định ngăn cản thì lại thấy nàng quay qua nắm chặt lấy tay Hạc lão dồn dập hỏi.
- Sư phụ... sư phụ...
Đây là đệ tử... đây thật sự là đệ tử sao?
Hai mắt rưng rưng, Hạc lão run rẩy gật gật đầu xác nhận, nơi gò má luôn khiến cho lão đau lòng giờ đây vậy mà lại trắng hồng đến lạ, thậm chí chẳng hề nhìn ra chút dấu vết nào.
Lão tuy là luyện đan không tệ, nhưng đồ đệ mà lão yêu thương như cháu gái ruột lại bị một loại hoả chủng kỳ lạ đốt trúng, cho dù đã thử qua không ít cách nhưng vẫn không thể nào đem nó xoá bỏ.
Đối với một người luôn thương yêu đồ đệ như lão, đây chẳng khác gì việc lấy dao khoét vào tim lão cả.
Vậy nên ngay lúc nhìn thấy gương mặt trắng hồng mịn màng của Tố Tâm thì lão nhịn không được mà rơi xuống một giọt nước mắt.
- Tâm nhi, đây đích thị là con.
Nhìn thấy Tố Tâm ôm lấy vạt áo của Hạc lão khóc lớn, Tuấn Anh bất chợt lại thấy có chút chạnh lòng, nhưng mà rất nhanh loại cảm xúc này đã bị cậu đem giấu đi.
Một lúc lâu sau, khi đã ổn định lại tâm trạng, Tố Tâm lúc này mới nhìn Tuấn Anh một cái thấp giọng nói.
- Đa tạ ngươi, tiểu Anh.
Cái này...
Hiểu rằng nàng đang muốn hỏi cái gì, Tuấn Anh cũng thành thật đáp.
- Cái này chỉ là ta dùng một loại phương pháp che lên mà thôi, tuyệt không có trị khỏi.
Nhưng mà sư tỷ yên tâm, nếu là làm theo cách của ta thì đảm bảo cho dù có là bị nước mưa dội trúng cũng không có bị trôi mất lớp phấn bên ngoài đâu.
Tuy là phương pháp này không thể trị khỏi, nhưng đối với một cô gái luôn phải đeo khăn che mặt như Tố Tâm thì đây có lẽ đã là ưu ái lớn nhất rồi.
Trông thấy người trước mắt lại muốn khóc lóc, Tuấn Anh nổi đầy một thân da gà liền vội lên tiếng cắt đứt bầu không khí nặng nề.
- Hạc trưởng lão, sư tỷ.
Thực ra ta chuẩn bị mấy cái này mất trọn năm ngày, trong mấy ngày này ta đều không có thật sự nghỉ ngơi qua.
Nên...
Nghe ra ý tứ đuổi người, Hạc lão tuy là có chút không vui nhưng Tố Tâm bên cạnh lại kéo kéo tay áo lão nói.
- Sư phụ, tiểu Anh quả thực không có nói dối, người xem mắt hắn đen thành dạng gì rồi.
Chúng ta cũng nên về thôi, khi khác lại đến tìm hắn.
Biết rõ ái đồ đang nói giúp cho tiểu tử kia, Hạc lão tuy còn muốn nói gì đó nhưng cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
Nhưng có lẽ bởi vì vẫn ghi hận chuyện bị đuổi khéo nên liền nghe lão hướng Tuấn Anh nói.
- Tiểu tử, tâm tư của ngươi đối với Tâm nhi không ít nhỉ?
Hay là ngươi thích nó đúng không, ta cũng không ngại việc đệ tử yêu quý của mình có một lang quân nhỏ tuổi đâu.
"Phụt"
- Sư phụ..
Hai âm thanh cơ hồ là cùng lúc vang lên, Tuấn Anh bên này bị doạ cho hai chân mềm nhũn như muốn ngất ra đấy mà trợn mắt kêu lên.
- Không có, ta không có ý đó...
Như là sợ bị lão già kia hỏi khó, lúc này chỉ thấy Tuấn Anh vội chạy đi lấy mấy cây nến thêm ra cẩn thận gói lại rồi đưa cho Tố Tâm rồi hít sâu một hơi dài nói tiếp.
- Cái này là nến thơm do ta tự tay làm, sư tỷ cùng Hạc lão mời đem về dùng thử.
Với lại, ta năm nay chỉ mới bảy tuổi, vẫn còn rất nhỏ.
Hơn nữa Tố Tâm sư tỷ gọi ta một tiếng tiểu đệ, ta lại gọi cô ấy một tiếng sư tỷ, vậy nên chuyện mà Hạc lão nói tuyệt không có khả năng.
Tố Tâm bên cạnh nghe đến đây thì đã biết là Tuấn Anh không thích bị người ta đùa bỡn như vậy, phút chốc sắc mặt cũng có chút đỏ lên thoáng liếc Hạc lão một cái rồi nói.
- Sư phụ.
Tiểu Anh đã cứu đệ tử hai lần, đệ tử lại thật lòng coi đệ ấy như thân đệ đệ, người đừng có nói loạn như vậy nữa, nếu không sau này đệ tử không thèm làm món ngon cho người ăn nữa đâu.
Quên không nói với người, năng khiếu làm đồ ăn của tiểu Anh còn cao hơn đệ tử nhiều lắm, người cứ chọc hắn nữa đi.
Hừ.
- Ách.
Ta chỉ đùa một chút thôi mà, tiểu tử đừng để ý nha.
Nếu có thời gian thì đến chỗ lão phu chơi một chút, sẵn tiện để ta nếm thử tay nghề của ngươi xem sao.
Chỉ biết mỉm cười gật gật đầu, Tuấn Anh lúc này thật sự là quá mức bất ngờ trước sự cám dỗ của đồ ăn ngon đối với vị tu giả trước mắt.
Nhưng dù sao thì lão già này cũng mê đồ ăn ngon, mà cậu thì lại biết làm không ít món ăn hiện đại, đây cũng tạm coi như là chút vốn liếng của cậu khi xuyên không đi.
Cũng không có ý ở lại lâu nữa, chỉ là Hạc lão sau khi ném cho Tuấn Anh thêm ít linh thạch cùng mấy cuốn công pháp thì liền ra ám hiệu cho Tố Tâm thu hết nửa đĩa bánh còn lại trên bàn rồi mới hài lòng rời đi, Tuấn Anh cho dù có tiếc thì cũng chỉ còn biết coi như không nhìn thấy mà thôi.
Ngủ liền một mạch hai ngày, sau khi tỉnh lại thì việc đầu tiên mà Tuấn Anh làm chính là bắt tay vào việc nghiên cứu phương pháp luyện khí của tu giả nơi này.
Đầu tiên, muốn luyện khí thì phải khống chế được lửa trong lò, nếu không thì không có cách nào để nung chảy kim loại thành hình dạng mà bản thân mong muốn được.
Thứ hai chính là linh thức, muốn điều khiển được độ chính xác cũng như sự mạnh yếu của lửa để nung chảy kim loại hay là loại bỏ đi tạp chất trong kim loại thì cần phải có linh thức vô cùng mạnh mẽ...
Đọc đi đọc lại Luyện Khí Phổ đến mấy lần, sau lại thử dùng chút linh lực yếu ớt của mình đi khống chế Tử Viêm Tâm Thạch trong lò nung chảy một thỏi bạc lớn, may mà việc này cũng không quá khó nên Tuấn Anh vẫn có thể làm được.
Sau khi nung nóng thỏi bạc, Tuấn Anh dựa theo ghi chép trong Luyện Khí Phổ mà nhanh chóng dẫn linh lực của bản thân rót vào trong Tam Lăng Ngưng Hỏa Đỉnh, tiếp đó lại thử điều khiển linh lực cùng lửa tím len lỏi trong khắp nơi trên thỏi bạc.
Đến khi toàn bộ thỏi bạc đã bị nung chảy, Tuấn Anh lúc này mới vội thả vào trong đó vài khối kim loại khác có tác dụng đề cao độ cứng rắn cũng như sắc bén cho pháp khí sau khi luyện thành.
Nhìn dòng chất lỏng kim loại dần dần ngưng tụ thành hình dạng của một thanh kiếm ngắn, bấy giờ Tuấn Anh mới ném vào đó một viên ngọc trai lớn nhất rồi cẩn thận dùng lửa đem ngọc trai nhẹ nhàng khảm vào giữa chuôi kiếm.
Nhìn cây kiếm nhỏ đã thành hình nằm lơ lửng phía trên ngọn lửa đỏ tím, nhưng nếu nhìn kỹ thì bên ngoài cây kiếm này lại không có chút hoa văn gì bắt mắt cả.
Vậy nên, chỉ thấy Tuấn Anh thoáng suy nghĩ một chút rồi cố gắng chống chịu cảm giác mệt mỏi do quá sức mà tỉ mỉ dùng lửa điêu khắc lên thân kiếm những đường nét hoa văn nhỏ bé xinh đẹp.
Qua ngày hôm sau, Tuấn Anh giờ đây ngoại trừ cảm giác mệt mỏi như muốn chết đi sống lại ra thì chính là cực kỳ đói bụng, lồm cồm từ dưới đất bò dậy, lại vặn vặn lưng mấy cái, sau đó mới nghe cậu nhỏ giọng than vãn.
- Oáp, ôi cái lưng của mị, gãy mất rồi.
Ùi ui, phải đi xem thử cái cây kiếm nhỏ mới làm xong coi như nào đã.
Từ khoảng trống bên trên đỉnh của chiếc lò kim tự tháp cầm lấy cây kiếm nhỏ đã sớm được luyện thành, ánh mắt chậm rãi quét qua những đường hoa văn kỳ lạ bên ngoài cây kiếm, Tuấn Anh vừa khẽ vuốt ve thân kiếm vừa trầm giọng đánh giá.
- Ừm, cũng đẹp đấy chứ, kiếm này màu bạc sáng loáng, trên lưỡi kiếm còn có hoa văn hình ngọn lửa nữa này.
Mà cây kiếm này là dùng kim loại bạc làm chủ đạo, sau khi đúc thành thì chất lượng đúng là hơn xa mấy cái mô hình làm bằng lá thép mạ bạc trước đây cả trăm lần.
Cầm cây kiếm nhỏ chỉ dài chừng bốn năm mươi phân, Tuấn Anh sau khi suy nghĩ một chút thì liền quyết định dùng nó đi chém thử mấy gốc cây nhỏ ngoài sân xem sao.
Rầm rầm rầm rầm
Trông thấy những gốc cây cao quá đầu người nhẹ nhàng bị cây kiếm nhỏ màu bạc kia chém gãy, hơn nữa tại vết cắt còn lộ ra mặt phẳng vô cùng láng mịn, điều này chứng tỏ lưỡi kiếm bạc mà Tuấn Anh vừa mới luyện ra chính là một thứ cực kỳ sắc bén.
Quay vào nhà tìm một ít bạc vụn với mấy khối kim loại khác luyện nhanh ra một cái vỏ kiếm, lần này bởi vì không có quá mức cầu kỳ nên Tuấn Anh chỉ tốn có gần nửa ngày đã làm xong rồi.
Bỏ cây kiếm bạc vào trong vỏ, lại xoa xoa mấy viên ngọc trai được khảm nạm ở bên ngoài, Tuấn Anh thoáng suy nghĩ đến sự xúc động của Tố Tâm khi nhận được hộp son phấn mà thở dài tự nói.
- Ài, cái con bé kia chắc là vẫn còn chưa thích ứng được với cách dùng son phấn đâu nhỉ?
Thôi vậy, ở nhà lâu quá cũng chán, thử đi tìm nó nói chuyện một chút xem coi sao, sẵn tiện khoe với nó cây kiếm này luôn.
Hề...
- Mà khoan đã, mình còn chưa nghĩ ra cái tên nào tử tế cả.
Nếu mà cứ để cái con bé này gọi mình là tiểu Anh mãi thì ngại chết mất, phải nghĩ ngay một cái tên khác mới được...
Nửa ngày sau, lúc này chỉ thấy Tuấn Anh gục đầu bên một xấp giấy bút ngáp ngủ mấy cái uể oải lầm bầm.
- Oáp.
Thôi vậy, ngoài cái tên Tử Thanh này ra thì hai chữ Tuấn Anh của mình cũng chẳng biết nên đổi thành gì nữa?
Nếu có ai đó gọi mình là Tử Thanh thì còn dễ nghe hơn Tuấn Anh hay là tiểu Anh một chút, cái tên Tuấn Anh này tuy ở Việt Nam thuộc top tên hay cho con trai đấy.
Nhưng mà ở thế giới này mà dùng cái tên đó thì nghe nó cứ sao sao ấy...
- Thôi, từ giờ lấy cái tên Tử Thanh đi cho nó phù hợp với hoàn cảnh sống.
Chứ cứ nghĩ đến cái tên tiểu Anh mà con bé kia đặt cho thì thật là muốn xông lên bẻ cổ nó mấy cái.
Cuối cùng thì Tuấn Anh cũng quyết định đổi tên mình thành Tử Thanh, sau đó bạn nhỏ bởi vì bản thân có thể nghĩ ra được một cái tên mới mà vui vẻ sửa sang lại quần áo chuẩn bị ra ngoài một phen.
Trước lúc ra khỏi nhà còn không quên nhét thêm mấy cây nến thơm vào túi trữ vật rồi mới hiên ngang hỏi đường đi thẳng tới chỗ ở của Tố Tâm.
Cũng kể từ sau mấy lần như vậy mà quan hệ của Tuấn Anh - giờ đã đổi tên thành Tử Thanh với Tố Tâm cũng dần dần trở nên thân thiết hơn.
Dưới ánh mắt sắc như dao cạo cùng sự kiên quyết của Tuấn Anh thì Tố Tâm cũng phải thoả hiệp ngừng gọi cậu là tiểu Anh mà chuyển sang gọi cậu với cái tên mới là Tử Thanh.
Ngay cả Hạc lão cũng đánh giá cao sự kiên cường của cậu, nhưng thân là trưởng bối nên lão cũng không thiếu cách để chọc người tức giận, thậm chí Hạc lão còn không ít lần dụ dỗ cậu bái lão làm sư phụ, ngay cả ái đồ cũng đem ra hứa gả cho cậu bạn nhỏ.
Đến mức Tố Tâm cùng mấy vị sư huynh sư tỷ của nàng trong lúc đang chờ được ăn món ngon do Tử Thanh làm mà có lỡ trông thấy Hạc lão đi tới thì tất cả sẽ co giò bỏ chạy trối chết.
Thời gian cứ như vậy qua đi, cậu bạn Tử Thanh ngoại trừ dành không ít thời gian để làm ra thêm mấy cái mô hình pháp khí khác thì cũng bắt đầu tu luyện một loại công pháp tên là Vô Ảnh Kiếm Quyết.
Mặc dù tu luyện kiếm quyết, thế nhưng pháp khí mà Tử Thanh dùng lại chính là cây roi bạc mà Tố Tâm tặng trước đó, điều này cũng đã khiến cho Tố Tâm và các vị sư huynh sư tỷ của nàng sau khi biết được phải kinh ngạc một phen.
Chỉ có điều, kinh ngạc là vậy nhưng không một ai biết vì sao Tử Thanh lại chọn dùng trường tiên để tu luyện kiếm quyết, nguyên nhân sâu xa trong đó cuối cùng cũng chỉ có mình Tử Thanh và Tố Tâm biết mà thôi.
- Đầu tiên là nghiền bột ngọc trai cho thật mịn, nụ hoa khô cũng phải nghiền cho kỹ để tránh có cặn.
Còn nấu sáp ong nữa chứ nhỉ, nếu không sao nó thành son được?
Lẩm bẩm tính toán số lượng và cách làm với một đống thứ đồ nằm ngổn ngang trước mắt, Tuấn Anh lúc này chỉ còn chờ Tố Tâm mang đến mấy cái cối đá cùng nồi đá nhỏ để bắt đầu công việc của mình nữa là ổn rồi.
Nhìn một thùng gỗ chứa đầy những tảng lớn mật ong vẫn còn nguyên hình dạng, ước chừng chắc cũng phải có đến tầm mười mấy cân là ít.
Với một lượng lớn mật ong như này, Tuấn Anh thực ra rất muốn lôi kéo Tố Tâm cùng ngồi vắt mật ong với mình, nhưng dù sao thì đây cũng là một món quà bất ngờ nên cậu chỉ đành tự mình lủi thủi hành động.
Chọn một chiếc áo bằng vải bông mỏng mềm sạch sẽ, Tuấn Anh dùng dao cẩn thận đem những tảng lớn mật ong vàng ươm cắt thành từng miếng nhỏ rồi bắt đầu vắt lấy chất dịch mật, cả quá trình này kéo dài tới tận hơn nửa ngày mới xong.
Quẹt thử ngón tay vào nửa thùng mật ong sóng sánh rồi liếm thử, cái cảm giác thơm ngọt ngây ngấy rất nhanh đã truyền khắp khoang miệng khiến cho Tuấn Anh phải trợn trừng mắt lên vì kinh ngạc.
- Ưm...
Ngon quá đi, mật ong này không biết là do loài ong nào làm ra mà ngon thế nhỉ?
Ui ui, mật ngọt nhưng không gắt, lại thơm thơm mùi hoa nữa cơ chứ.
Hè hè, lát phải chiết ra mấy bình để dành sau này còn pha nước mật ong uống, không thì phết lên cá hay thịt nướng cho ngon cũng được.
Sau khi phân ra một nửa số mật ong đem đi cất trữ, lúc này Tuấn Anh mới quay lại kiểm tra một đống lớn những khối bã ong còn sót lại đang nằm thành tảng trong một cái thùng gỗ khác.
Cũng không có nghỉ ngơi nhiều nữa, Tuấn Anh đơn giản chỉ là đi pha một bình nước ấm có cho vào mật ong cùng với hoa cúc khô để giải khát, sau đó liền xoay người đem đống bã ong này đi nấu trong một cái nồi sắt lớn để lấy sáp ong.
Mất đến cả nửa ngày sau mới có thể từ trong nồi sắt thu được một nửa cái chum gốm đựng sáp ong, bây giờ thì Tuấn Anh mới bắt tay vào việc đi nghiền ngọc trai cùng với nụ hoa khô thành bột mịn.
Quá trình này thực sự là còn tốn công tốn sức hơn lúc vắt mật ong rất nhiều, hai tay của Tuấn Anh thiếu điều muốn rụng cả ra ngoài, mấy vết phồng rộp đỏ hồng cũng nhanh chóng mọc ra trên lòng bàn tay nhỏ bé.
Thôi thì tự an ủi bản thân mình là trai tráng khoẻ mạnh không sợ cơ cực, cậu bạn Tuấn Anh của chúng ta chỉ đành cắn răng chịu đau để mài hết một hộp lớn ngọc trai thành bột mịn, đến khi ánh nắng chói chang của ngày mới ló dạng thì cậu mới nghiền xong đống ngọc trai ở trong hộp rồi buông chiếc chày đá xuống thở phì phò than vãn.
- Ôi mẹ ơi, đúng thật là đốt tiền mà, nguyên một hộp lớn ngọc trai như này chắc phải đến mấy chục triệu chứ ít gì?
À, mà không đúng, đây là ngọc trai thiên nhiên đấy nhé, chắc không phải mấy chục triệu đâu.
- Ù ui, nhìn viên nào viên nấy cứ to như viên bi ve ấy, loại này chắc đắt lắm, bán hết nguyên một hộp mấy trăm viên chắc mình giàu to rồi.
Hụ hụ...
Thực ra cũng không thể trách Tuấn Anh cứ ngồi lầu bầu tiếc rẻ được, cả mấy trăm viên ngọc trai to như đầu ngón tay cái đều bị mài thành bột hết, cái này kêu một thanh niên sống trong thời đại 4.0 như cậu làm sao mà chịu nổi đây.
- Ài, may là còn giữ lại được mấy viên tròn tròn sáng sáng.
Cái này mà chế tác thành trang sức hay là làm mô hình pháp khí thì phải nói là đẹp xuất sắc.
Hí hí hí.
Vội giấu đi gần cả trăm viên ngọc trai sáng bóng, Tuấn Anh sau khi kiểm tra qua độ mịn của bột ngọc trai một lúc thì mới tiếp tục đem số nụ hoa khô nhiều màu kia nghiền thành bột rồi để vào từng cái khay riêng biệt.
- Ừm... hoa hồng đỏ dùng làm son, hồng phấn, cúc vàng với thược dược màu cam thì làm phấn má nhỉ?
Ùi, còn mấy nụ hoa mẫu đơn đỏ tươi như máu này nữa, pha thêm ít bột hoa đào với bột thược dược chắc cũng ra được màu đỏ cam hay đỏ hồng gì đấy...
Thế là lại trọn một ngày không ngủ không nghỉ, mãi cho đến tận sáng ngày hôm sau, Tuấn Anh lúc này mới có thời gian nhìn ngắm một bàn đầy những khay với lọ đựng toàn là bột mịn đủ loại màu sắc mà nặng nề thở dốc tự mãn.
- Phù phù.
Cuối cùng thì anh đây cũng làm thịt hết chúng mày nhá, nhưng giờ mà dùng lửa đun thì ám mùi khói chết.
Trước hết cứ thử làm mấy cây nến thơm cái đã, coi như là kiếm cái để thắp sáng với đốt cho thơm phòng luôn.
Hề hề.
Sau khi ăn một ít thịt khô, cộng thêm mấy chén nước mật ong âm ấm thì Tuấn Anh lại hì hục lết cái thân thể gầy gò của mình đi chặt ống trúc để làm khuôn cho nến thơm.
Tiêu tốn mất hai phần ba số sáp ong để đem đi nấu thành nến, với một người ham mê làm đồ handmade như Tuấn Anh thì chắc chắn không thể nào quên cho vào trong sáp nến một ít bột cánh hoa với nụ hoa khô để nến khi đốt lên có mùi thơm hơn.
Dành ra chút thời gian để ăn tạm mấy miếng thịt khô lót dạ, nếu có ai bây giờ nhìn thấy Tuấn Anh thì chắc chắn sẽ bị dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của cậu dọa cho hết hồn.
Giữa căn phòng không mấy rộng rãi, chỉ thấy một thằng nhóc sáu bảy tuổi tóc tai bù xù, hai mắt thâm đen giăng đầy tơ máu vì liên tiếp hai ngày không có ngủ đủ giấc đang lè lưỡi ngồi thở dốc canh chừng mấy chục cái ống trúc xanh biếc xếp đầy trong thau gỗ.
Gục lên gục xuống mấy chục lần, mãi cho đến khi cái trán bị đập vào cạnh bàn thì cậu bạn nhỏ mới vì đau mà giật mình tỉnh lại.
Sau một hồi kiểm kê thành quả, cuối cùng thì cũng có hơn ba mươi cây nến lớn bằng cổ tay được lấy ra khỏi ống trúc, mấy cây nến này ngoại trừ vừa to vừa dài ra thì kể từ lúc được lấy ra khỏi ống trúc đã bắt đầu lan toả một mùi hương hoa khô thơm ngát rồi.
- Oh yeah, thành công mỹ mãn nha mấy cưng.
Phải công nhận là nến này thơm thật đấy, lát nữa chọn ra mấy cây xí nhất đem đi đun sáp ong, cái nào đẹp đẹp thì để dành sau cho con nhỏ kia mấy cây đốt chơi, còn lại thì để dùng dần đốt cho thơm nhà.
Hì hì...
- Ấy quên, còn mấy cái ống trúc to lù lù bên kia quên lấy ra nữa chứ.
Để anh đây đưa các em ra ngoài hít thở nhá.
Thử đốt một cây nến thơm ngát mùi hoa hồng, Tuấn Anh cẩn thận đặt một cái nồi đá nhỏ lên trên giá đỡ rồi dùng ngọn lửa của cây nến bắt đầu đun chảy từng khối sáp ong màu vàng vàng.
Khi sáp ong đã tan chảy thành dạng lỏng, thì ở bên cạnh bàn đã sớm đặt lên một cái bát lớn trộn đều bột hoa hồng cùng hoa thược dược, lần này Tuấn Anh muốn thử làm ra một chút son trước xem xem có thể thành công hay không?
Ngay khi sáp ong lỏng chảy vào chiếc bát lớn đựng đầy bột hoa nghiền nhuyễn, Tuấn Anh lúc này mới vội rót thêm một chút mật ong đã chuẩn bị trước đó vào rồi cẩn thận khuấy đều.
Lúc lâu sau, một loại hỗn hợp sền sệt màu đỏ hồng thoáng chút ánh cam dần dần hoà quyện rồi đông đặc lại, bấy giờ thì màu son đầu tiên mà Tuấn Anh làm mới tạm coi như là hoàn thành.
Kế đến là mấy màu son đậm nhạt khác cũng được Tuấn Anh tỉ mỉ pha chế thành, tất cả đều được cậu cẩn thật rót vào trong mấy cái bình sứ nhỏ có nắp đậy, đây cũng là một trong những thứ mà cậu kêu Tố Tâm chuẩn bị từ trước.
Đến lúc làm phấn má, bởi vì không biết cách làm phấn nén nên Tuấn Anh chỉ đành làm nó giống với son, khác một chút là thêm vào đó mấy phần bột ngọc trai cùng với ít bột phấn hoa có màu nhạt hơn mà thôi.
Cuối cùng là lúc trộn phấn, cái này mới là cái quan trọng nhất mà Tuấn Anh phải làm.
Tỉ mỉ dùng một cái khay gỗ trộn đều ba loại bột là bột ngọc trai, bột nụ hoa hồng và bột hoa đào, theo tỉ lệ năm hai ba, cho đến khi ba loại bột này tạo thành một thứ bột mịn có màu trắng hồng nhàn nhạt thì Tuấn Anh mới dừng lại.
Thử dùng một miếng vải bông mềm quét vào khay phấn rồi dậm nhẹ lên bàn tay, nhìn làn da trắng nõn dần được phủ lên một tầng phấn mỏng trắng hồng hơi nhạt.
Lại thử dùng tay chà sát cùng phủi mạnh vài cái, đến khi trông thấy lớp phủ màu trắng hồng này không bị thổi bay đi hết thì Tuấn Anh mới vừa lòng gật gù tự mình ăn mừng thành quả.
Nhưng mà, có vẻ cũng chưa được vừa ý cho lắm, nên lại thấy cậu bạn chạy vội ra nhặt lấy một mẩu than đen nhánh vẽ lên mặt, sau đó lại dùng lớp phấn mỏng phủ lên trên để kiểm nghiệm xem sao.
- Ài, vẫn không đủ để che hết vết than đen này à?
Hay là thử làm kem che khuyết điểm hay kem nền gì đó xem như nào nhỉ?
Chắc cũng làm giống son thôi, nhưng muốn nó giữ được trên da thì phải có dầu dừa nữa, ở nơi đây thì tìm đâu ra dầu dừa trời?
Thế là bạn nhỏ lại nhờ Tố Tâm đi tìm giúp quả dừa, nhưng nơi đây thật sự là không có dừa, thế nên Tuấn Anh chỉ đành dùng tạm sáp ong thay thế cho dầu dừa mà thôi.
Hai ngày sau.
Ngắm nhìn gương mặt trắng hồng trong chậu nước hoàn hảo không để lộ ra vết than đen sì trên má, Tuấn Anh vui vẻ cười tươi đến mức suýt chút nữa thì làm đổ cả chậu nước lên người.
Thu xếp lại tất cả đống lộn xộn trên bàn, hình như thấy vẫn còn thiếu thiếu, vậy nên sau đó lại thấy cậu chạy loạn đi tìm nguyên liệu để làm chì kẻ lông mày.
Lần này thì đơn giản hơn, Tuấn Anh chỉ cần nghiền mịn than trúc thành bột rồi cho thêm một chút sáp ong vào nữa là đã làm ra mấy hộp sáp chì kẻ lông mày rồi.
Sau khi nghỉ ngơi trọn một ngày, Tuấn Anh lại tất bật đi tới đi lui hỏi nhờ những người khác mà bản thân gặp được trên đường để mua về một cái rương gỗ dài gần một mét.
Vốn là không có tiền hay linh thạch gì cả, thế nên Tuấn Anh chỉ còn cách trực tiếp dùng một lọ đan dược gì đó gọi là Bồi Khí Tán để đổi lấy rương gỗ về.
Đã qua ba ngày, hôm nay Tố Tâm theo như lời hẹn với Tuấn Anh mà mang tới cho cậu một ít khoáng thạch cùng kim loại đơn giản để cậu sử dụng, sẵn tiện còn nhờ người đến xây cho cậu một cái lò lửa nho nhỏ để cậu tiếp tục hành nghề chế tạo mô hình pháp khí của mình.
Chỉ là, Tuấn Anh cũng không có nghĩ đến người tới lại chính là sư phụ của Tố Tâm, vị thái thượng trưởng lão này dù sao cậu cũng rất kính sợ, vậy nên cậu cũng đâu có dám tiếp đón sơ sài, thậm chí còn dùng dáng vẻ của con ngoan trò giỏi ra tiếp khách để cho người ta không cảm thấy bản thân mình bị xem thường nữa là.
Vội đốt lên hai cây nến thơm nho nhỏ, lại lấy mấy nụ hoa cúc khô cùng với chút mật ong pha gấp một bình trà đem ra mời khách, nghĩ nghĩ một chút thì Tuấn Anh lại có chút tiếc của mà đem lên một đĩa bánh ngũ cốc do chính tay cậu làm ra.
Dù sao thì Người Việt từ xưa cũng đã có câu "Khách đến nhà không trà cũng bánh", nên là đã có trà mà không có bánh thì cũng kỳ, vì vậy cậu bạn Tuấn Anh cũng chỉ đành đem đĩa bánh mà bản thân mới chỉ ăn được hai cái đem ra đãi khách.
Ngơ ngẩn nhìn vị trưởng lão trước mặt cắn một miếng bánh tơi xốp rồi mới uống một ngụm trà nhỏ, Tuấn Anh quả thật là chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như lúc này, cảm giác hệt như là học sinh đang đợi giáo viên đưa ra đáp án cho bài thi cuối kỳ vậy.
- Ừm, mùi vị không tệ.
Bánh này mềm xốp hơi khô, ăn xong lại uống một ngụm trà hoa cúc mật ong thanh mát thì đúng là rất thích hợp.
Nghe thấy vị trưởng lão kia mở lời khen, Tuấn Anh lúc này mới có thể khẽ khàng nuốt xuống một ngụm nước bọt đầy nhẹ nhõm, nhưng mà cọ chưa được bao lâu thì lại nghe vị trưởng lão này quay qua hỏi.
- Ta nghe nói ngươi muốn xây một cái lò lửa ở đây, chẳng lẽ ngươi định luyện chế cái gì sao?
Gãi gãi đầu ngượng ngùng, Tuấn Anh nghĩ tới mấy thứ mô hình pháp khí trước kia mình từng làm ra mà mỉm cười đáp.
- Thực ra thì từ nhỏ tiểu nhân đã có hứng thú với việc luyện chế mấy loại pháp khí linh tinh rồi, sẵn tiện trong công pháp mà trưởng lão ban cho có một quyển Luyện Khí Phổ, vậy nên tiểu nhân mới muốn thử mày mò một chút xem sao.
Cũng còn may là mấy hôm trước có nhìn thấy một cuốn sách kỳ lạ tên là Luyện Khí Phổ, bên trong lại chính là những ghi chép nói về cách luyện chế pháp khí, thế nên lần này Tuấn Anh mới có thể lấy ra một cái lý do cực kỳ thích hợp để trả lời.
Khẽ gật đầu vài cái tỏ vẻ đã hiểu, vị trưởng lão kia sau khi ăn hết hơn phân nửa đĩa bánh, lại uống cạn một bình trà hoa cúc mật ong thì mới đứng dậy phủi phủi tay nói.
- Lão phu vốn dĩ si mê thuật luyện đan, về lò lửa hay là đan đỉnh các loại thì cũng có am hiểu một chút...
"Rầm"
Một chiếc lò lửa có ba góc hệt như một cái kim tự tháp màu đồng chợt từ tay áo của Hạc lão bay ra nặng nệ rơi xuống mặt đất.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc của Tuấn Anh, Hạc lão lại tiếp tục vung tay lên ném vào bên trong của lò lửa hình kim tự tháp đó mấy viên đá lớn cỡ quả trứng gà có màu tím đậm.
"Phừng"
Đá tím vừa vào đến đáy lò thì lập tức tự động bốc cháy, bên ngoài chiếc lò hình kim tự tháp cũng dần dần hiện ra chi chít những hoa văn kỳ lạ màu vàng ròng.
Thấy Tuấn Anh trợn tròn hai mắt vì kinh ngạc, Hạc lão có chút cảm thấy thú vị liền tiến lên bắt đầu giảng giải.
- Đây là một kiệp trung phẩm pháp khí tên là Tam Lăng Ngưng Hoả Đỉnh.
Đỉnh này dùng một loại đá tồn tại sâu trong lòng đất gọi là Tử Viêm Tâm Thạch làm hoả lực, nhiệt độ tuy rằng nóng bỏng hơn các loại lửa bình thường khác nhưng lại vô cùng ổn định, rất thích hợp cho ngươi học luyện khí.
Hai mắt lóng lánh nhìn chằm chằm vào kim tự tháp màu đồng đang bùng lên ngọn lửa đỏ tím, Tuấn Anh sau khi thất thần vội cúi thấp đầu chân thành nói lời cảm tạ.
Sau khi ném cho cậu một cái túi chứa đầy những loại khoáng thách phổ thông cùng với mấy chục viên Tử Viêm Tâm Thạch, Hạc lão bỗng chợt hướng ánh mắt về phía Tố Tâm đang đứng ở bên cạnh một cái rồi hỏi.
- Ta nghe nói ngươi có thứ muốn đưa cho Tâm nhi nhà ta, sao còn chưa lấy ra nữa?
Hít sâu một hơi, Tuấn Anh vội chạy đi ôm rương gỗ mang tới, sau đó nhìn Tố Tâm một cái thật sâu rồi nói.
- Tố sư tỷ, ta biết ngươi vì vết bớt trên mặt mà cảm thấy tự ti xấu hổ.
Vậy nên ta đã dùng phương pháp gia truyền của nhà ta làm cho ngươi một thứ.
"Két"
Nhìn một dãy những chiếc bình sứ nho nhỏ mà bản thân đã giúp tiểu tử này chuẩn bị, Tố Tâm đang định cất tiếng hỏi thì chợt nghe Tuấn Anh nói.
- Tố sư tỷ, ngươi có thể tạm thời bỏ khăn che mặt ra một chút được không?
Thoáng có chút do dự, nhưng sau đó Tố Tâm cũng nghe theo mà tháo bỏ khăn che mặt ra.
Trông thấy vết bớt vì sự bất cẩn của bản thân mà in hằn trên gò má non mịn của ái đồ, trong lòng Hạc lão cũng là ngổn ngang đầy những cảm xúc khó nói.
Chậm rãi bước tới, Tuấn Anh tay cầm một bình ngọc nhỏ đổ ra một ít chất lỏng trong suốt lên miếng bông được may từ vải mềm cùng bông sợi, sau đó nhẹ chấm lên gương mặt của Tố Tâm, vừa làm vừa nhỏ giọng nói.
- Sư tỷ, đắc tội rồi.
Cũng không hiểu tại sao bản thân lại ngoan ngoãn nghe lời đến vậy, Tố Tâm lúc này chỉ là vô thức gật gật đầu một cái rồi ngồi yên trên ghế để mặc cho Tuấn Anh dùng bông vải thoa đều trên mặt.
Cảm giác mát lạnh bất ngờ ập đến khiến cho Tố Tâm có chút rùng mình, nhưng rất nhanh sau đó lại bị mùi hương thơm ngát nhè nhẹ khiến cho an tĩnh lại.
Trải qua bước làm ẩm cho da, Tuấn Anh sau đó lại dùng một miếng bông khác chấm qua một chiếc hộp sứ nhỏ đựng một loại sáp màu hồng rất nhạt.
Nhẹ đem lớp sáp có màu giống với màu da người dàn đều trên gương mặt mịn màng của Tố Tâm, sau khi thấy lớp nền đã hoàn toàn che đi vết bớt đỏ hồng thì Tuấn Anh mới dùng một lớp phấn mỏng khác phủ lên trên.
Không thể không nói Tố Tâm chính là thuộc dạng thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, chẳng những mắt to môi hồng mà ngay cả lông mày cũng là hình dạng lá liễu thanh khiết thoát tục.
Nhìn lớp phấn trắng hồng cùng với kem nền tự chế đã thành công che đi vết bớt đỏ hồng trên gò má của Tố Tâm, Tuấn Anh lại dùng một chiếc chổi nhỏ làm bằng lông đuôi của một con Chồn xám để quét lên gò má một lớp mỏng màu hồng nhạt.
Lông mày cũng là dùng một thứ sáp màu đen đựng trong hộp sứ để vẽ đậm hơn.
Cuối cùng là thoa lên môi của Tố Tâm một lớp son màu đỏ tươi thật mỏng, sau đó mới đưa qua một chiếc gương đồng mỉm cười nói.
- Sư tỷ, thử nhìn xem.
"Á"
Một tiếng hét nhỏ vang lên, ngay cả Hạc lão và Tố Tâm đều bị gương mặt trắng nõn hồng hào cùng những sắc màu tươi tắn nhàn nhạt trên đó doạ cho ngây ngốc.
- Ta... đây chính là ta sao?
Nhìn thấy Tố Tâm như muốn khóc nấc lên, Tuấn Anh đang định ngăn cản thì lại thấy nàng quay qua nắm chặt lấy tay Hạc lão dồn dập hỏi.
- Sư phụ... sư phụ...
Đây là đệ tử... đây thật sự là đệ tử sao?
Hai mắt rưng rưng, Hạc lão run rẩy gật gật đầu xác nhận, nơi gò má luôn khiến cho lão đau lòng giờ đây vậy mà lại trắng hồng đến lạ, thậm chí chẳng hề nhìn ra chút dấu vết nào.
Lão tuy là luyện đan không tệ, nhưng đồ đệ mà lão yêu thương như cháu gái ruột lại bị một loại hoả chủng kỳ lạ đốt trúng, cho dù đã thử qua không ít cách nhưng vẫn không thể nào đem nó xoá bỏ.
Đối với một người luôn thương yêu đồ đệ như lão, đây chẳng khác gì việc lấy dao khoét vào tim lão cả.
Vậy nên ngay lúc nhìn thấy gương mặt trắng hồng mịn màng của Tố Tâm thì lão nhịn không được mà rơi xuống một giọt nước mắt.
- Tâm nhi, đây đích thị là con.
Nhìn thấy Tố Tâm ôm lấy vạt áo của Hạc lão khóc lớn, Tuấn Anh bất chợt lại thấy có chút chạnh lòng, nhưng mà rất nhanh loại cảm xúc này đã bị cậu đem giấu đi.
Một lúc lâu sau, khi đã ổn định lại tâm trạng, Tố Tâm lúc này mới nhìn Tuấn Anh một cái thấp giọng nói.
- Đa tạ ngươi, tiểu Anh.
Cái này...
Hiểu rằng nàng đang muốn hỏi cái gì, Tuấn Anh cũng thành thật đáp.
- Cái này chỉ là ta dùng một loại phương pháp che lên mà thôi, tuyệt không có trị khỏi.
Nhưng mà sư tỷ yên tâm, nếu là làm theo cách của ta thì đảm bảo cho dù có là bị nước mưa dội trúng cũng không có bị trôi mất lớp phấn bên ngoài đâu.
Tuy là phương pháp này không thể trị khỏi, nhưng đối với một cô gái luôn phải đeo khăn che mặt như Tố Tâm thì đây có lẽ đã là ưu ái lớn nhất rồi.
Trông thấy người trước mắt lại muốn khóc lóc, Tuấn Anh nổi đầy một thân da gà liền vội lên tiếng cắt đứt bầu không khí nặng nề.
- Hạc trưởng lão, sư tỷ.
Thực ra ta chuẩn bị mấy cái này mất trọn năm ngày, trong mấy ngày này ta đều không có thật sự nghỉ ngơi qua.
Nên...
Nghe ra ý tứ đuổi người, Hạc lão tuy là có chút không vui nhưng Tố Tâm bên cạnh lại kéo kéo tay áo lão nói.
- Sư phụ, tiểu Anh quả thực không có nói dối, người xem mắt hắn đen thành dạng gì rồi.
Chúng ta cũng nên về thôi, khi khác lại đến tìm hắn.
Biết rõ ái đồ đang nói giúp cho tiểu tử kia, Hạc lão tuy còn muốn nói gì đó nhưng cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
Nhưng có lẽ bởi vì vẫn ghi hận chuyện bị đuổi khéo nên liền nghe lão hướng Tuấn Anh nói.
- Tiểu tử, tâm tư của ngươi đối với Tâm nhi không ít nhỉ?
Hay là ngươi thích nó đúng không, ta cũng không ngại việc đệ tử yêu quý của mình có một lang quân nhỏ tuổi đâu.
"Phụt"
- Sư phụ..
Hai âm thanh cơ hồ là cùng lúc vang lên, Tuấn Anh bên này bị doạ cho hai chân mềm nhũn như muốn ngất ra đấy mà trợn mắt kêu lên.
- Không có, ta không có ý đó...
Như là sợ bị lão già kia hỏi khó, lúc này chỉ thấy Tuấn Anh vội chạy đi lấy mấy cây nến thêm ra cẩn thận gói lại rồi đưa cho Tố Tâm rồi hít sâu một hơi dài nói tiếp.
- Cái này là nến thơm do ta tự tay làm, sư tỷ cùng Hạc lão mời đem về dùng thử.
Với lại, ta năm nay chỉ mới bảy tuổi, vẫn còn rất nhỏ.
Hơn nữa Tố Tâm sư tỷ gọi ta một tiếng tiểu đệ, ta lại gọi cô ấy một tiếng sư tỷ, vậy nên chuyện mà Hạc lão nói tuyệt không có khả năng.
Tố Tâm bên cạnh nghe đến đây thì đã biết là Tuấn Anh không thích bị người ta đùa bỡn như vậy, phút chốc sắc mặt cũng có chút đỏ lên thoáng liếc Hạc lão một cái rồi nói.
- Sư phụ.
Tiểu Anh đã cứu đệ tử hai lần, đệ tử lại thật lòng coi đệ ấy như thân đệ đệ, người đừng có nói loạn như vậy nữa, nếu không sau này đệ tử không thèm làm món ngon cho người ăn nữa đâu.
Quên không nói với người, năng khiếu làm đồ ăn của tiểu Anh còn cao hơn đệ tử nhiều lắm, người cứ chọc hắn nữa đi.
Hừ.
- Ách.
Ta chỉ đùa một chút thôi mà, tiểu tử đừng để ý nha.
Nếu có thời gian thì đến chỗ lão phu chơi một chút, sẵn tiện để ta nếm thử tay nghề của ngươi xem sao.
Chỉ biết mỉm cười gật gật đầu, Tuấn Anh lúc này thật sự là quá mức bất ngờ trước sự cám dỗ của đồ ăn ngon đối với vị tu giả trước mắt.
Nhưng dù sao thì lão già này cũng mê đồ ăn ngon, mà cậu thì lại biết làm không ít món ăn hiện đại, đây cũng tạm coi như là chút vốn liếng của cậu khi xuyên không đi.
Cũng không có ý ở lại lâu nữa, chỉ là Hạc lão sau khi ném cho Tuấn Anh thêm ít linh thạch cùng mấy cuốn công pháp thì liền ra ám hiệu cho Tố Tâm thu hết nửa đĩa bánh còn lại trên bàn rồi mới hài lòng rời đi, Tuấn Anh cho dù có tiếc thì cũng chỉ còn biết coi như không nhìn thấy mà thôi.
Ngủ liền một mạch hai ngày, sau khi tỉnh lại thì việc đầu tiên mà Tuấn Anh làm chính là bắt tay vào việc nghiên cứu phương pháp luyện khí của tu giả nơi này.
Đầu tiên, muốn luyện khí thì phải khống chế được lửa trong lò, nếu không thì không có cách nào để nung chảy kim loại thành hình dạng mà bản thân mong muốn được.
Thứ hai chính là linh thức, muốn điều khiển được độ chính xác cũng như sự mạnh yếu của lửa để nung chảy kim loại hay là loại bỏ đi tạp chất trong kim loại thì cần phải có linh thức vô cùng mạnh mẽ...
Đọc đi đọc lại Luyện Khí Phổ đến mấy lần, sau lại thử dùng chút linh lực yếu ớt của mình đi khống chế Tử Viêm Tâm Thạch trong lò nung chảy một thỏi bạc lớn, may mà việc này cũng không quá khó nên Tuấn Anh vẫn có thể làm được.
Sau khi nung nóng thỏi bạc, Tuấn Anh dựa theo ghi chép trong Luyện Khí Phổ mà nhanh chóng dẫn linh lực của bản thân rót vào trong Tam Lăng Ngưng Hỏa Đỉnh, tiếp đó lại thử điều khiển linh lực cùng lửa tím len lỏi trong khắp nơi trên thỏi bạc.
Đến khi toàn bộ thỏi bạc đã bị nung chảy, Tuấn Anh lúc này mới vội thả vào trong đó vài khối kim loại khác có tác dụng đề cao độ cứng rắn cũng như sắc bén cho pháp khí sau khi luyện thành.
Nhìn dòng chất lỏng kim loại dần dần ngưng tụ thành hình dạng của một thanh kiếm ngắn, bấy giờ Tuấn Anh mới ném vào đó một viên ngọc trai lớn nhất rồi cẩn thận dùng lửa đem ngọc trai nhẹ nhàng khảm vào giữa chuôi kiếm.
Nhìn cây kiếm nhỏ đã thành hình nằm lơ lửng phía trên ngọn lửa đỏ tím, nhưng nếu nhìn kỹ thì bên ngoài cây kiếm này lại không có chút hoa văn gì bắt mắt cả.
Vậy nên, chỉ thấy Tuấn Anh thoáng suy nghĩ một chút rồi cố gắng chống chịu cảm giác mệt mỏi do quá sức mà tỉ mỉ dùng lửa điêu khắc lên thân kiếm những đường nét hoa văn nhỏ bé xinh đẹp.
Qua ngày hôm sau, Tuấn Anh giờ đây ngoại trừ cảm giác mệt mỏi như muốn chết đi sống lại ra thì chính là cực kỳ đói bụng, lồm cồm từ dưới đất bò dậy, lại vặn vặn lưng mấy cái, sau đó mới nghe cậu nhỏ giọng than vãn.
- Oáp, ôi cái lưng của mị, gãy mất rồi.
Ùi ui, phải đi xem thử cái cây kiếm nhỏ mới làm xong coi như nào đã.
Từ khoảng trống bên trên đỉnh của chiếc lò kim tự tháp cầm lấy cây kiếm nhỏ đã sớm được luyện thành, ánh mắt chậm rãi quét qua những đường hoa văn kỳ lạ bên ngoài cây kiếm, Tuấn Anh vừa khẽ vuốt ve thân kiếm vừa trầm giọng đánh giá.
- Ừm, cũng đẹp đấy chứ, kiếm này màu bạc sáng loáng, trên lưỡi kiếm còn có hoa văn hình ngọn lửa nữa này.
Mà cây kiếm này là dùng kim loại bạc làm chủ đạo, sau khi đúc thành thì chất lượng đúng là hơn xa mấy cái mô hình làm bằng lá thép mạ bạc trước đây cả trăm lần.
Cầm cây kiếm nhỏ chỉ dài chừng bốn năm mươi phân, Tuấn Anh sau khi suy nghĩ một chút thì liền quyết định dùng nó đi chém thử mấy gốc cây nhỏ ngoài sân xem sao.
Rầm rầm rầm rầm
Trông thấy những gốc cây cao quá đầu người nhẹ nhàng bị cây kiếm nhỏ màu bạc kia chém gãy, hơn nữa tại vết cắt còn lộ ra mặt phẳng vô cùng láng mịn, điều này chứng tỏ lưỡi kiếm bạc mà Tuấn Anh vừa mới luyện ra chính là một thứ cực kỳ sắc bén.
Quay vào nhà tìm một ít bạc vụn với mấy khối kim loại khác luyện nhanh ra một cái vỏ kiếm, lần này bởi vì không có quá mức cầu kỳ nên Tuấn Anh chỉ tốn có gần nửa ngày đã làm xong rồi.
Bỏ cây kiếm bạc vào trong vỏ, lại xoa xoa mấy viên ngọc trai được khảm nạm ở bên ngoài, Tuấn Anh thoáng suy nghĩ đến sự xúc động của Tố Tâm khi nhận được hộp son phấn mà thở dài tự nói.
- Ài, cái con bé kia chắc là vẫn còn chưa thích ứng được với cách dùng son phấn đâu nhỉ?
Thôi vậy, ở nhà lâu quá cũng chán, thử đi tìm nó nói chuyện một chút xem coi sao, sẵn tiện khoe với nó cây kiếm này luôn.
Hề...
- Mà khoan đã, mình còn chưa nghĩ ra cái tên nào tử tế cả.
Nếu mà cứ để cái con bé này gọi mình là tiểu Anh mãi thì ngại chết mất, phải nghĩ ngay một cái tên khác mới được...
Nửa ngày sau, lúc này chỉ thấy Tuấn Anh gục đầu bên một xấp giấy bút ngáp ngủ mấy cái uể oải lầm bầm.
- Oáp.
Thôi vậy, ngoài cái tên Tử Thanh này ra thì hai chữ Tuấn Anh của mình cũng chẳng biết nên đổi thành gì nữa?
Nếu có ai đó gọi mình là Tử Thanh thì còn dễ nghe hơn Tuấn Anh hay là tiểu Anh một chút, cái tên Tuấn Anh này tuy ở Việt Nam thuộc top tên hay cho con trai đấy.
Nhưng mà ở thế giới này mà dùng cái tên đó thì nghe nó cứ sao sao ấy...
- Thôi, từ giờ lấy cái tên Tử Thanh đi cho nó phù hợp với hoàn cảnh sống.
Chứ cứ nghĩ đến cái tên tiểu Anh mà con bé kia đặt cho thì thật là muốn xông lên bẻ cổ nó mấy cái.
Cuối cùng thì Tuấn Anh cũng quyết định đổi tên mình thành Tử Thanh, sau đó bạn nhỏ bởi vì bản thân có thể nghĩ ra được một cái tên mới mà vui vẻ sửa sang lại quần áo chuẩn bị ra ngoài một phen.
Trước lúc ra khỏi nhà còn không quên nhét thêm mấy cây nến thơm vào túi trữ vật rồi mới hiên ngang hỏi đường đi thẳng tới chỗ ở của Tố Tâm.
Cũng kể từ sau mấy lần như vậy mà quan hệ của Tuấn Anh - giờ đã đổi tên thành Tử Thanh với Tố Tâm cũng dần dần trở nên thân thiết hơn.
Dưới ánh mắt sắc như dao cạo cùng sự kiên quyết của Tuấn Anh thì Tố Tâm cũng phải thoả hiệp ngừng gọi cậu là tiểu Anh mà chuyển sang gọi cậu với cái tên mới là Tử Thanh.
Ngay cả Hạc lão cũng đánh giá cao sự kiên cường của cậu, nhưng thân là trưởng bối nên lão cũng không thiếu cách để chọc người tức giận, thậm chí Hạc lão còn không ít lần dụ dỗ cậu bái lão làm sư phụ, ngay cả ái đồ cũng đem ra hứa gả cho cậu bạn nhỏ.
Đến mức Tố Tâm cùng mấy vị sư huynh sư tỷ của nàng trong lúc đang chờ được ăn món ngon do Tử Thanh làm mà có lỡ trông thấy Hạc lão đi tới thì tất cả sẽ co giò bỏ chạy trối chết.
Thời gian cứ như vậy qua đi, cậu bạn Tử Thanh ngoại trừ dành không ít thời gian để làm ra thêm mấy cái mô hình pháp khí khác thì cũng bắt đầu tu luyện một loại công pháp tên là Vô Ảnh Kiếm Quyết.
Mặc dù tu luyện kiếm quyết, thế nhưng pháp khí mà Tử Thanh dùng lại chính là cây roi bạc mà Tố Tâm tặng trước đó, điều này cũng đã khiến cho Tố Tâm và các vị sư huynh sư tỷ của nàng sau khi biết được phải kinh ngạc một phen.
Chỉ có điều, kinh ngạc là vậy nhưng không một ai biết vì sao Tử Thanh lại chọn dùng trường tiên để tu luyện kiếm quyết, nguyên nhân sâu xa trong đó cuối cùng cũng chỉ có mình Tử Thanh và Tố Tâm biết mà thôi.