Chương : 10
Cảnh Nhân đế nghĩ hôm nay mình mệt mỏi như vậy chắc chắn sẽ ngủ rất ngon, cho dù nằm mơ, cũng chỉ có thể mơ thấy hoàng hậu, ai dè hắn gặp ác mộng ngàn năm khó ngờ. Trong mộng hắn hóa thân thành ác ma bụng đói ăn quàng, đặt Lâm trạng nguyên dưới thân “ăn” một lần lại một lần, vài lần hắn cố tỉnh lại mà không thể, hắn ở trong mơ cứ như biến thành thành người khác, lại có thể nảy sinh hứng thú với nam nhân, thật đáng sợ!
Mộng rất ngọt ngào, chỉ là nội tâm Cảnh Nhân đế bài xích, hắn không thích giấc mộng thế này. Hắn cảm thấy dù mình thật sự nảy sinh hứng thú với nam nhân, cũng không thể là rường cột nước nhà như Lâm trạng nguyên. Đối với kẻ không có đạo đức thì loại mộng này là một sự hưởng thụ, nhưng đối với Cảnh Nhân đế chính trực, hắn chỉ thấy giấc mơ này thật tệ hại.
Muốn tỉnh mà không được, Cảnh Nhân đế đầu đầy mồ hôi lạnh, cho đến sáng sớm mới bị hoàng hậu lay tỉnh. Hắn kinh hoàng mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc làm người khác an tâm của hoàng hậu, trái tim nhảy loạn của Cảnh Nhân đế mới dần dần bình tĩnh lại.
“Bệ hạ mơ thấy gì vậy?” Hoàng hậu hỏi, “Là mơ thấy thần thiếp sao?”
Lời của nàng lập tức nhắc nhở Cảnh Nhân đế mấy câu hoàng hậu nói với hắn trước khi ngủ, hoàng hậu có nhắc tới Lâm trạng nguyên vài lần, bảo hắn đừng mơ thấy gã. Hắn muốn cùng hoàng hậu đi gặp Chu Công, kết quả lại thấy ác mộng kinh hoàng.
“Trẫm quả là có mơ…”, Cảnh Nhân đế úp mở nói, “Đáng tiếc không phải mộng đẹp, lần sau trước khi ngủ không được nói mấy lời vô nghĩa nữa.”
Hoàng hậu đương nhiên biết Cảnh nhân đế mơ thấy ai, nhưng thấy Hoàng đế không vui vẻ gì ngược lại còn lộ ra vẻ mặt khó tiêu nên cũng yên lòng. Lòng người khó dò, mặc kệ Lâm Bác Viễn tính kế thâm sâu cách mấy, gã cũng sẽ không ngờ rằng Cảnh Nhân đế là một người vô cùng nguyên tắc, mộng xuân khó hiểu không làm Cảnh Nhân đế vui mà còn hóa thành ác cảm. Khác với đám phi tần, ân ái với nữ nhân của mình, dù là vượt khỏi chừng mực cũng sẽ thấy không tệ, vì điều đó phù hợp nguyên tắc của Cảnh Nhân đế, phù hợp với quy tắc của thế giới này, vượt xa một chút cũng không sao. Nhưng mơ thấy triều thần, dựa trên tính cách Cảnh Nhân đế mà nói, không có khoái cảm chỉ có bức bối khó chịu.
“Là lỗi của thần thiếp.” Hoàng hậu lập tức nhận sai dù Cảnh Nhân đế chưa nói vì sao hắn ngủ không ngon.
Cảnh Nhân đế biết việc này không can hệ gì tới hoàng hậu, nàng nhận sai khiến hắn áy náy: “Không liên quan tới hoàng hậu, do trẫm quá mệt mỏi thôi.”
“Vậy Hoàng thượng ngủ thêm chốc lát đi.”, hoàng hậu nhìn sắc trời, “còn một chút thời gian, hôm nay thần thiếp sẽ không luyện thương để nghỉ ngơi cùng hoàng thượng.”
Đúng là còn nửa canh giờ, Cảnh Nhân đế nằm xuống, nhắm mắt lại. Tay hoàng hậu xoa ấn đầu hắn, khiến hắn thấy thoải mái, một hồi liền ngủ. Lúc này hắn ngủ rất ngon, không có nằm mơ, chỉ cảm thấy xúc cảm thô ráp nơi tay Hoàng hậu đang ngủ cùng hắn.
Nghỉ ngơi đủ, Cảnh Nhân đế tinh thần phấn chấn ngự triều, nhưng nhìn thấy Lâm Bác Viễn hắn liền cảm thấy không muốn gặp người này. Kỳ thật Cảnh Nhân đế biết chuyện này không liên can Lâm Bác Viễn, hắn tự nằm mộng, không nên giận cá chém thớt lên người khác. Lý trí là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác, hắn vẫn có thể trọng dụng Lâm Bác Viễn, nhưng muốn hắn ở riêng một chỗ với gã, hắn làm không được, tóm lại là không tự nhiên.
Lâm Bác Viễn vốn tưởng rằng dù hoàng hậu có giở chiêu gì, mình đều có thể để lại ấn tượng không thể phai nhòa trong lòng Hoàng đế. Đáng tiếc ấn tượng thì có, nhưng không phải ấn tượng tốt, không những không thể tiến thêm một bước với Cảnh Nhân đế, ngược lại cầu kiến riêng cũng thành vấn đề. Nên nhớ một ngôn quan lục phẩm như gã không có lệnh triệu kiến không thể vào cung, muốn lưu lại một mình sau khi hạ triều quả là vô vọng. Cố tình kể từ đêm đó, Cảnh Nhân đế không chịu triệu kiến riêng gã nữa, gã không có bất cứ một cơ hội nào.
Lâm Bác Viễn nghĩ rằng như vậy đã rất tệ rồi, ai ngờ việc bi thảm hơn còn ở phía sau.
Lâm trạng nguyên một mình khẩu chiến tứ phương, đứng vững sau mưa bom bão đạn của các quần thần, thành công ủng hộ Tân chính của Cảnh Nhân đế, hơn nữa còn đắc tội cha mình khiến lão thiếu chút trục xuất gã khỏi gia môn. Gã nghĩ lòng trung thành này đã đủ làm Hoàng đế động tâm, đẩy mình lên hàng thần tử thân tín nhất, sau đó gã sẽ có một khối lệnh bài vắt lưng, muốn gặp Hoàng đế lúc nào thì gặp.
Nhưng mà không có.
Điều Lâm trạng nguyên đạt được là nhảy cấp từ lục phẩm ngôn quan lên tứ phẩm hộ bộ thị lang, hơn nữa toàn quyền phụ trách công việc triển khai Tân chính lần này, bị Cảnh Nhân đế phái đi khắp nơi giám sát, chờ sau khi gã về triều còn có thể tăng thêm một cấp, xem như là thần tử trẻ tuổi được trọng dụng của Hoàng đế.
Lâm Bác Viễn: “….”
Thái giám đến Lâm phủ truyền chỉ là Liên công công, chuyện này không phải là trùng hợp, đây là cơ hội lão trăm phương nghìn kế cầu được, chỉ để có thể gặp riêng Lâm Bác Viễn. Lúc Lâm Bác Viễn tiếp chỉ, mặt gã thảm thành nửa trắng nửa xanh, Liên công công lại cười đến cao cao tại thượng.
“Chúng ta thật sự mừng cho Lâm thị lang, Lâm thị lang lần này tuy rằng địch cùng cả triều văn võ, cuối cùng đã có thể chiếm được lòng tin của bệ hạ, ngày sau nhất định thăng quan tiến chức. Không phải Lục bộ đừng mong vào Nội các, Lâm thị lang vào bộ Hộ, ngày sau có hi vọng vào nội các, nói không chừng sẽ còn vượt cả phụ thân.” Liên công công vui vẻ chúc mừng Lâm Bác Viễn, lão cười đến chân thành, còn Lâm Bác Viễn lại không hề cảm thấy vui.
Lâm Bác Viễn cho hạ nhân lui ra, cắn răng nói với Liên công công: “Ngươi lúc này mắc gì cười vui như vậy? Ta đi thi hành Tân chính, vài năm sau trở về Hoàng Thượng nhất định sẽ tin ta gấp bội, chờ lúc vào được nội các sẽ càng có cơ hội ở riêng với bệ hạ. Tuy dung mạo của ta còn kém so với phi tần nhưng so trung thành và tận tâm, văn chương lai láng, hoá hiểm thành an, sớm chiều ở chung, cầm đuốc soi lòng, Cảnh Nhân đế sớm muộn gì cũng là của ta. Ngươi thì sao? Nhìn cái mặt già của ngươi đi, y như vỏ quýt sấy, ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội sao? Cảnh Nhân đế cho dù không quan tâm dung mạo nhưng người hắn chọn cũng phải dễ nhìn một chút!”
Mặt Liên công công quả nhiên tái đi, lão sờ sờ mặt mình, trong mắt tràn ngập hận ý. Nhìn chung quanh một đám cung nữ thị vệ xinh đẹp, hắn lại thành lão thái giám da thịt nhăn nheo, căn bản một chút cơ hội cũng không có. Phải biết, vài năm nay ở cùng Cảnh Nhân đế nhiều nhất chính là Liên công công, có vinh sủng như hắn vậy mà ở lâu hơn nữa cũng vô dụng. Người khác dùng hương cũng dùng rất nhiều lần, hắn có cơ hội lại căn bản không dám dùng, hắn sợ dùng xong lại chọc giận Cảnh Nhân đế, từ đó về sau Cảnh Nhân đế sẽ không cần hắn nữa, một chút cơ hội cũng không có.
Đả kích thành công Liên công công rồi, Lâm Bác Viễn tự mình thở dài, gã hỏi: “Hiện tại ta cũng là kẻ thua cuộc thôi, không còn là địch nhân của ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi một chút, đêm đó ta lên kế hoạch tốt như vậy, Cảnh Nhân đế hẳn là cả đêm đều mơ thấy ta, mộng như vậy ít nhất hắn phải đối với ta kính trọng thêm vài phần chứ, nhưng ngược lại còn có cảm giác tránh không kịp là vì sao?”
Liên công công nghĩ nghĩ rồi nói: “Từ sau hôm ấy, Hoàng Thượng chưa từng qua đêm ở chỗ phi tần, vẫn luôn ngủ lại Tê Phượng điện, ngay cả Thần điện cũng ít khi về.”
“Hoàng hậu?” Lâm Bác Viễn khó mà tin nổi, “Diện mạo của nàng so với ngươi thì khá hơn chỗ nào?”
Trái lại mà nói, hoàng hậu tuy thân hình cao lớn uy vũ, nhưng tuổi trẻ anh tuấn, so với Liên công công đúng là tốt hơn gấp trăm lần. Nhưng hoàng hậu anh tuấn lại vận phượng bào, biểu cảm còn duy trì độc một loại đoan trang, loại này tương phản khiến người ta cảm thấy thật thảm không nỡ nhìn, làm sao lại có người cảm thấy xinh đẹp.
Liên công công cũng không biết nói sao, bất quá lão nghĩ đến một chuyện, liền nói với chiến hữu đã từng là địch nhân: “Hoàng hậu từng tịch thu hết hương của đám người trong hậu cung, hương đó rõ ràng chỉ có chủ nhân dùng mới được, người khác dùng đều sẽ bị phản tác dụng, hoàng hậu căn bản không dùng được.”
“Tuy rằng không dùng được, nhưng có thể chặn đường lui của người khác, làm cho đám cung nhân mỗi lần muốn tiếp cận Cảnh Nhân đế đều do dự.” Lâm Bác Viễn phân tích, “Xem ra đêm đó người khiến Cảnh Nhân đế thay đổi thái độ với ta cũng là hoàng hậu, hoá ra nàng ta mới là đại địch của chúng ta.”
Lâm Bác Viễn lâm đi trước một bước, gieo một cái mầm nghi hoặc vào lòng Liên công công, đó cũng là để ngừa vài năm sau gã không có mặt, trong triều sẽ có biến. Có Liên công công ở đó, hoàng hậu không dễ dàng gì dùng thủ đoạn.
Chỉ là Lâm Bác Viễn hoàn toàn không ngờ, mấy ngày nay sở dĩ Cảnh Nhân đế vẫn luôn ngủ ở chỗ hoàng hậu, đều là bởi vì gã.
Mộng rất ngọt ngào, chỉ là nội tâm Cảnh Nhân đế bài xích, hắn không thích giấc mộng thế này. Hắn cảm thấy dù mình thật sự nảy sinh hứng thú với nam nhân, cũng không thể là rường cột nước nhà như Lâm trạng nguyên. Đối với kẻ không có đạo đức thì loại mộng này là một sự hưởng thụ, nhưng đối với Cảnh Nhân đế chính trực, hắn chỉ thấy giấc mơ này thật tệ hại.
Muốn tỉnh mà không được, Cảnh Nhân đế đầu đầy mồ hôi lạnh, cho đến sáng sớm mới bị hoàng hậu lay tỉnh. Hắn kinh hoàng mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc làm người khác an tâm của hoàng hậu, trái tim nhảy loạn của Cảnh Nhân đế mới dần dần bình tĩnh lại.
“Bệ hạ mơ thấy gì vậy?” Hoàng hậu hỏi, “Là mơ thấy thần thiếp sao?”
Lời của nàng lập tức nhắc nhở Cảnh Nhân đế mấy câu hoàng hậu nói với hắn trước khi ngủ, hoàng hậu có nhắc tới Lâm trạng nguyên vài lần, bảo hắn đừng mơ thấy gã. Hắn muốn cùng hoàng hậu đi gặp Chu Công, kết quả lại thấy ác mộng kinh hoàng.
“Trẫm quả là có mơ…”, Cảnh Nhân đế úp mở nói, “Đáng tiếc không phải mộng đẹp, lần sau trước khi ngủ không được nói mấy lời vô nghĩa nữa.”
Hoàng hậu đương nhiên biết Cảnh nhân đế mơ thấy ai, nhưng thấy Hoàng đế không vui vẻ gì ngược lại còn lộ ra vẻ mặt khó tiêu nên cũng yên lòng. Lòng người khó dò, mặc kệ Lâm Bác Viễn tính kế thâm sâu cách mấy, gã cũng sẽ không ngờ rằng Cảnh Nhân đế là một người vô cùng nguyên tắc, mộng xuân khó hiểu không làm Cảnh Nhân đế vui mà còn hóa thành ác cảm. Khác với đám phi tần, ân ái với nữ nhân của mình, dù là vượt khỏi chừng mực cũng sẽ thấy không tệ, vì điều đó phù hợp nguyên tắc của Cảnh Nhân đế, phù hợp với quy tắc của thế giới này, vượt xa một chút cũng không sao. Nhưng mơ thấy triều thần, dựa trên tính cách Cảnh Nhân đế mà nói, không có khoái cảm chỉ có bức bối khó chịu.
“Là lỗi của thần thiếp.” Hoàng hậu lập tức nhận sai dù Cảnh Nhân đế chưa nói vì sao hắn ngủ không ngon.
Cảnh Nhân đế biết việc này không can hệ gì tới hoàng hậu, nàng nhận sai khiến hắn áy náy: “Không liên quan tới hoàng hậu, do trẫm quá mệt mỏi thôi.”
“Vậy Hoàng thượng ngủ thêm chốc lát đi.”, hoàng hậu nhìn sắc trời, “còn một chút thời gian, hôm nay thần thiếp sẽ không luyện thương để nghỉ ngơi cùng hoàng thượng.”
Đúng là còn nửa canh giờ, Cảnh Nhân đế nằm xuống, nhắm mắt lại. Tay hoàng hậu xoa ấn đầu hắn, khiến hắn thấy thoải mái, một hồi liền ngủ. Lúc này hắn ngủ rất ngon, không có nằm mơ, chỉ cảm thấy xúc cảm thô ráp nơi tay Hoàng hậu đang ngủ cùng hắn.
Nghỉ ngơi đủ, Cảnh Nhân đế tinh thần phấn chấn ngự triều, nhưng nhìn thấy Lâm Bác Viễn hắn liền cảm thấy không muốn gặp người này. Kỳ thật Cảnh Nhân đế biết chuyện này không liên can Lâm Bác Viễn, hắn tự nằm mộng, không nên giận cá chém thớt lên người khác. Lý trí là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác, hắn vẫn có thể trọng dụng Lâm Bác Viễn, nhưng muốn hắn ở riêng một chỗ với gã, hắn làm không được, tóm lại là không tự nhiên.
Lâm Bác Viễn vốn tưởng rằng dù hoàng hậu có giở chiêu gì, mình đều có thể để lại ấn tượng không thể phai nhòa trong lòng Hoàng đế. Đáng tiếc ấn tượng thì có, nhưng không phải ấn tượng tốt, không những không thể tiến thêm một bước với Cảnh Nhân đế, ngược lại cầu kiến riêng cũng thành vấn đề. Nên nhớ một ngôn quan lục phẩm như gã không có lệnh triệu kiến không thể vào cung, muốn lưu lại một mình sau khi hạ triều quả là vô vọng. Cố tình kể từ đêm đó, Cảnh Nhân đế không chịu triệu kiến riêng gã nữa, gã không có bất cứ một cơ hội nào.
Lâm Bác Viễn nghĩ rằng như vậy đã rất tệ rồi, ai ngờ việc bi thảm hơn còn ở phía sau.
Lâm trạng nguyên một mình khẩu chiến tứ phương, đứng vững sau mưa bom bão đạn của các quần thần, thành công ủng hộ Tân chính của Cảnh Nhân đế, hơn nữa còn đắc tội cha mình khiến lão thiếu chút trục xuất gã khỏi gia môn. Gã nghĩ lòng trung thành này đã đủ làm Hoàng đế động tâm, đẩy mình lên hàng thần tử thân tín nhất, sau đó gã sẽ có một khối lệnh bài vắt lưng, muốn gặp Hoàng đế lúc nào thì gặp.
Nhưng mà không có.
Điều Lâm trạng nguyên đạt được là nhảy cấp từ lục phẩm ngôn quan lên tứ phẩm hộ bộ thị lang, hơn nữa toàn quyền phụ trách công việc triển khai Tân chính lần này, bị Cảnh Nhân đế phái đi khắp nơi giám sát, chờ sau khi gã về triều còn có thể tăng thêm một cấp, xem như là thần tử trẻ tuổi được trọng dụng của Hoàng đế.
Lâm Bác Viễn: “….”
Thái giám đến Lâm phủ truyền chỉ là Liên công công, chuyện này không phải là trùng hợp, đây là cơ hội lão trăm phương nghìn kế cầu được, chỉ để có thể gặp riêng Lâm Bác Viễn. Lúc Lâm Bác Viễn tiếp chỉ, mặt gã thảm thành nửa trắng nửa xanh, Liên công công lại cười đến cao cao tại thượng.
“Chúng ta thật sự mừng cho Lâm thị lang, Lâm thị lang lần này tuy rằng địch cùng cả triều văn võ, cuối cùng đã có thể chiếm được lòng tin của bệ hạ, ngày sau nhất định thăng quan tiến chức. Không phải Lục bộ đừng mong vào Nội các, Lâm thị lang vào bộ Hộ, ngày sau có hi vọng vào nội các, nói không chừng sẽ còn vượt cả phụ thân.” Liên công công vui vẻ chúc mừng Lâm Bác Viễn, lão cười đến chân thành, còn Lâm Bác Viễn lại không hề cảm thấy vui.
Lâm Bác Viễn cho hạ nhân lui ra, cắn răng nói với Liên công công: “Ngươi lúc này mắc gì cười vui như vậy? Ta đi thi hành Tân chính, vài năm sau trở về Hoàng Thượng nhất định sẽ tin ta gấp bội, chờ lúc vào được nội các sẽ càng có cơ hội ở riêng với bệ hạ. Tuy dung mạo của ta còn kém so với phi tần nhưng so trung thành và tận tâm, văn chương lai láng, hoá hiểm thành an, sớm chiều ở chung, cầm đuốc soi lòng, Cảnh Nhân đế sớm muộn gì cũng là của ta. Ngươi thì sao? Nhìn cái mặt già của ngươi đi, y như vỏ quýt sấy, ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội sao? Cảnh Nhân đế cho dù không quan tâm dung mạo nhưng người hắn chọn cũng phải dễ nhìn một chút!”
Mặt Liên công công quả nhiên tái đi, lão sờ sờ mặt mình, trong mắt tràn ngập hận ý. Nhìn chung quanh một đám cung nữ thị vệ xinh đẹp, hắn lại thành lão thái giám da thịt nhăn nheo, căn bản một chút cơ hội cũng không có. Phải biết, vài năm nay ở cùng Cảnh Nhân đế nhiều nhất chính là Liên công công, có vinh sủng như hắn vậy mà ở lâu hơn nữa cũng vô dụng. Người khác dùng hương cũng dùng rất nhiều lần, hắn có cơ hội lại căn bản không dám dùng, hắn sợ dùng xong lại chọc giận Cảnh Nhân đế, từ đó về sau Cảnh Nhân đế sẽ không cần hắn nữa, một chút cơ hội cũng không có.
Đả kích thành công Liên công công rồi, Lâm Bác Viễn tự mình thở dài, gã hỏi: “Hiện tại ta cũng là kẻ thua cuộc thôi, không còn là địch nhân của ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi một chút, đêm đó ta lên kế hoạch tốt như vậy, Cảnh Nhân đế hẳn là cả đêm đều mơ thấy ta, mộng như vậy ít nhất hắn phải đối với ta kính trọng thêm vài phần chứ, nhưng ngược lại còn có cảm giác tránh không kịp là vì sao?”
Liên công công nghĩ nghĩ rồi nói: “Từ sau hôm ấy, Hoàng Thượng chưa từng qua đêm ở chỗ phi tần, vẫn luôn ngủ lại Tê Phượng điện, ngay cả Thần điện cũng ít khi về.”
“Hoàng hậu?” Lâm Bác Viễn khó mà tin nổi, “Diện mạo của nàng so với ngươi thì khá hơn chỗ nào?”
Trái lại mà nói, hoàng hậu tuy thân hình cao lớn uy vũ, nhưng tuổi trẻ anh tuấn, so với Liên công công đúng là tốt hơn gấp trăm lần. Nhưng hoàng hậu anh tuấn lại vận phượng bào, biểu cảm còn duy trì độc một loại đoan trang, loại này tương phản khiến người ta cảm thấy thật thảm không nỡ nhìn, làm sao lại có người cảm thấy xinh đẹp.
Liên công công cũng không biết nói sao, bất quá lão nghĩ đến một chuyện, liền nói với chiến hữu đã từng là địch nhân: “Hoàng hậu từng tịch thu hết hương của đám người trong hậu cung, hương đó rõ ràng chỉ có chủ nhân dùng mới được, người khác dùng đều sẽ bị phản tác dụng, hoàng hậu căn bản không dùng được.”
“Tuy rằng không dùng được, nhưng có thể chặn đường lui của người khác, làm cho đám cung nhân mỗi lần muốn tiếp cận Cảnh Nhân đế đều do dự.” Lâm Bác Viễn phân tích, “Xem ra đêm đó người khiến Cảnh Nhân đế thay đổi thái độ với ta cũng là hoàng hậu, hoá ra nàng ta mới là đại địch của chúng ta.”
Lâm Bác Viễn lâm đi trước một bước, gieo một cái mầm nghi hoặc vào lòng Liên công công, đó cũng là để ngừa vài năm sau gã không có mặt, trong triều sẽ có biến. Có Liên công công ở đó, hoàng hậu không dễ dàng gì dùng thủ đoạn.
Chỉ là Lâm Bác Viễn hoàn toàn không ngờ, mấy ngày nay sở dĩ Cảnh Nhân đế vẫn luôn ngủ ở chỗ hoàng hậu, đều là bởi vì gã.