Chương : 28
Cảnh Nhân đế vừa nói những lời này xong liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cả người bị đè mạnh xuống giường, dường như có lửa rực lên trong mắt Tiêu Cẩm Ý, mà giữa ngọn lửa kia lại là hình bóng của Cảnh Nhân đế, y còn không kiêng nể gì mà nhìn thẳng vào hắn, chuyện này cũng phạm thượng giống như những gì Nghiêm Húc đã từng làm.
Nhưng Cảnh Nhân đế không hề phẫn nộ, người cùng hắn thân mật là hoàng hậu, hắn không thèm để ý. Hắn thản nhiên nói: “Thẩm Quân Duệ nguyện cùng Tiêu Cẩm Ý nắm tay một đời, đầu bạc không rời, cho dù thế gian khinh khi đoạn tình cảm này, Thẩm Quân Duệ cũng không thèm để ý, nhưng Cảnh Nhân đế phải có truyền nhân nối dõi. Thẩm Quân Duệ có thể tùy ý làm bậy, nhưng Cảnh Nhân đế lại không thể không màng đến giang sơn Hạ quốc.”
Thẩm Quân Duệ là tên của Cảnh Nhân đế, sau khi hắn kế vị thì không ai dám gọi thẳng tên này, cho dù là thái hậu cũng không được. Nhưng hiện tại, ở trước mặt Tiêu Cẩm Ý, hắn không phải là Cảnh Nhân đế, hắn là Thẩm Quân Duệ.
Chỉ Thẩm Quân Duệ mới có thể làm như không biết hoàng hậu là nam, còn Cảnh Nhân đế thì không, thân là một minh quân, tuyệt đối không thể có một nam hoàng hậu.
Tiêu Cẩm Ý vẫn chưa dùng sức, Cảnh Nhân đế nhẹ nhàng đưa tay là đẩy được Tiêu Cẩm Ý tránh ra.
“Ý của bệ hạ là, định làm như không biết thân phận của ta?” Hoàng hậu nhìn Cảnh Nhân đế, ánh mắt có chút thương cảm. Hoàng hậu từ trước đến nay xử sự dứt khoát, không gì có thể làm y dao động, vậy mà lúc này y lại tỏ ra bi thương hiếm thấy.
Cảnh Nhân đế thở dài, như là nhận mệnh mà nhắm hai mắt nói: “Thân là đế vương, cho dù có là thê tử của mình, thì việc nhìn lén nữ tử tắm vẫn là không được. Cho nên ngày ấy nhìn lén ngươi là Thẩm Quân Duệ, không phải trẫm.”
Đây là muốn tự bịt tai che mắt sao! Tiêu Cẩm Ý bị Cảnh Nhân đế làm cho tức giận đến mức không biết khóc hay cười, tiểu hoàng đế lại dùng hết bao dung của mình cho y, chỉ là hắn mang mệnh đế vương không cách gì buông bỏ. Nhưng mà có thể dễ dàng tha thứ một nam tử ngồi lên ngai vị hoàng hậu, đã là cực hạn của Cảnh Nhân đếrồi.
“Bệ hạ tất nhiên có thể tuyển tú, ” hoàng hậu lại khôi phục bình tĩnh, y lãnh tĩnh mà nói, “Nhưng ta thân là chính thê của bệ hạ, cũng là một người có tính ghen tị, chỉ sợ sẽ cản trở tú nữ tiếp cận bệ hạ.”
Nói xong liền xáp tới, không để ý Cảnh Nhân đế phản đối, vẫn cứ ôm lấy hắn hôn xuống môi. Hoàng hậu nói xong không hề tỏ ra chột dạ, ngược lại còn tỏ ra có lý chẳng sợ mà càn rỡ đế vương, giống như hoàn toàn không thèm để ý thân phận của mình.
Cái hôn này không có tính xâm nhập, chỉ là chạm nhẹ vào khoé môi, nhưng Cảnh Nhân đế lại cảm thấy môi hắn tê dại, giống như hoàng hậu hạ lời nguyền lên hắn, làm hắn chỉ vì cái hôn này mà say mê.
Nhớ lần cạn chén đêm đó, Cảnh Nhân đế cảm thấy dù hắn không uống rượu, hắn cũng sẽ say. Rõ ràng người này trước mặt hắn là muôn vàn dối gian, nhưng hắn vẫn không thể nào kiềm được mà muốn thân cận, khi bờ môi của hoàng hậu rời đi lại đến lượt hắn hôn đến.
Vì hôn mà Cảnh Nhân đế gần như ngồi dậy, rồi lại bị hoàng hậu đẩy ngã, lúc này hắn có tốn sức cỡ nào vẫn không thể bò lên, lại bị hoàng hậu đè xuống hôn, hôn sâu đến mức không thể thở.
Hai người vừa hôn môi, vừa tóm lấy vạt áo đối phương, hoàng hậu dùng sức ôm lấy Cảnh Nhân đế, giống như muốn khảm hắn vào cơ thể mình, vĩnh viễn không xa rời. Cảnh Nhân đế cũng có chút kích động, trong lúc vô tình tay hắn cũng chạm vào cơ ngực rắn chắc của hoàng hậu.
Xúc cảm quen thuộc làm Cảnh Nhân đế thanh tỉnh trong nháy mắt, hắn dùng lực đẩy khuôn ngực của hoàng hậu ra, không cho y lấn lướt.
“Làm càn.” hai gò má Cảnh Nhân đế ửng đỏ, không cứu nổi một chút uy nghiêm.
Hoàng hậu nắm chặt hai tay đang đẩy ngực mình, nhịn không được lại cúi đầu hôn lên mặt hắn, ôn nhu hỏi: “Thật sự không muốn? Không phải đã không thèm để ý ta là nam tử sao?”
Cảnh Nhân đế đẩy hoàng hậu ra rồi đứng dậy sửa sang lại y phục: “Trẫm mặc dù không thèm để ý giới tính của hoàng hậu, nhưng trẫm không muốn bị người lừa gạt. Trẫm biết hoàng hậu có việc giấu trẫm, trừ khi hoàng hậu thẳng thắn trước, trẫm không định ở bên một người tâm tư khó lường.”
Nói xong đứng dậy, chỉnh lý y phục của mình rồi lại chỉnh y phục của hoàng hậu một chút, lúc này mới hướng ra bên ngoài gọi: “Người tới, đưa hoàng hậu hồi cung.”
Đây chính là ưu điểm khi làm đế vương, khi hắn không nguyện ý thì không ai có thể cưỡng ép hắn.
Liên công công cùng Tiểu Thuận Tử vẫn luôn ở gần đó để kịp hầu hạ Cảnh Nhân đế liền tiến vào, thấy Đế hậu sắc mặt đều không tốt, vội vàng hành lễ rồi làm động tác thỉnh với hoàng hậu. Hoàng hậu lặng nhìn Cảnh Nhân đế trong chốc lát, thấy hắn không định đổi ý, liền theo Liên công công đi ra ngoài.
Xuất môn rồi, Liên công công thật cẩn thận mà hỏi: “Hoàng hậu, bệ hạ hắn… Đây là biết giới tính thực của ngươi? Cho dù hắn biết giới tính thực, dựa vào tình cảm của hắn đối với ngươi thì phải không để ý mới đúng.”
Tâm tình hoàng hậu không tốt, ngữ khí của y liền không tốt: “Có biết vì sao các ngươi cho tới nay vẫn chưa có ai được Cảnh Nhân đế để mắt không?”
“Này…” Liên công công không thể trả lời, chẳng lẽ không phải Cảnh Nhân đế đã được định trước sẽ yêu Tô Hoài Linh sao, đối với những người khác đều không phải thật tâm sao? Nếu thật sự là như vậy, bọn họ không ai có khả năng đạt được mục đích. Nói cách khác, tình cảm của Cảnh Nhân đế vẫn có thể thay đổi, hoàng hậu đại khái chính là nắm chắc điểm này mới chiếm được tình cảm của Cảnh Nhân đế.
“Bởi vì ấn tượng của hắn là tất cả mọi thứ đều nằm trong nguyên tác, nhưng các ngươi khi tới đây lại quên, tự mình thêm thắt những việc thô thiển quá phận, tính cách của từng nhân vật đều phải dựa vào thiết kế của nguyên tác mới đúng trình tự. Bản thân nguyên tác đã là một câu truyện rất có quy tắc.” Hoàng hậu nói.
Theo sau bọn họ là Tiểu Thuận Tử, lỗ tai đã nhanh dựng thẳng lên, chuyên tâm lắng nghe hoàng hậu chỉ bảo kinh nghiệm.
“Các ngươi không rõ, Cảnh Nhân đế là một vị minh quân thế nào, vì quốc gia này, hắn có thể gạt bỏ tất cả tình cảm của mình. Người như vậy, muốn hắn vì một người khuynh tẫn thiên hạ, cơ hồ là không thể.” Hoàng hậu hít một hơi thật dài.
Y không định khiến Cảnh Nhân đế vì mình khuynh tẫn thiên hạ, y chỉ lấy cớ đó để nguỵ trang mà thôi, mục đích của y căn bản không ở chỗ này. Chỉ là hiện tại, y cư nhiên bạc đãi chính mình ở lại chỗ này, ép buộc bản thân nhẫn nại tỉnh táo vì đã động tâm với tiểu hoàng đế.
“Vậy, chẳng phải là không ai có thể công lược thành công?” Liên công công nóng lòng thốt ra, “Rõ ràng trong nguyên tác Cảnh Nhân đế vì Tô Hoài Linh…”
“Im miệng!” Hoàng hậu lạnh lùng nói.
Liên công công lúc này mới phát hiện mình không cẩn thận nói từ ngữ “Công lược” vi phạm lệnh cấm, dựa theo quy định, vi phạm lệnh cấm từ ngữ vượt qua ba lượt thì sẽ tự động bị đánh rớt, sau đó còn phải bồi thường một số tiền lớn. Trừ chuyện này ra, tử vong cũng sẽ bị đánh rớt, còn không cho phép tự sát để bị đánh rớt. Bọn họ trước khi đến nơi này đều phải ký hợp đồng, không được tự ý bỏ cuộc, cho nên Nghiêm Húc mới phải chịu đựng tra tấn, không thể tự sát để giải thoát, lại càng không dám nói từ ngữ vi phạm lệnh cấm.
Quy định như thế là rất là không hợp lý, tuy rằng không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng sẽ tổn hại đến tinh thần người chơi. Bất quá điểm ấy đã ghi trên hợp đồng, bọn họ mà không tuân theo thì phải bồi thường.
Cho dù có điều không hợp lý, nhưng nếu thành công thì tiền thưởng khá khả quan, cho nên vẫn có không ít người tiến vào nơi này. Hơn nữa Liên công công nhớ rõ, nếu sau một đoạn thời gian mà bọn họ không thể hoàn nhiệm vụ thì sẽ có nhóm người tiếp theo được vào.
Liên công công còn đang trầm tư lại đột nhiên nghe hoàng hậu hỏi: “Tiểu Thuận Tử đâu?”
“Vẫn đi theo chúng ta mà…” Liên công công nhìn lại, Tiểu Thuận Tử vốn dĩ như u linh bám theo bây giờ lại không thấy.
“Có thể hắn nghe chuyện chúng ta nói nên đã nghĩ ra cách rồi chăng?” Liên công công hỏi.
“Mặc kệ hắn đi.” Hoàng hậu không thèm để ý, “Cảnh Nhân đế không phải người ngu ngốc như vậy, hắn chẳng làm gì được đâu.”
Nhớ tới chuyện vừa rồi tại đại lao của Cẩm Y vệ, Cảnh Nhân đế nhìn bộ dạng của Nghiêm Húc mà biết gã không thấy đau, hoàng hậu nhịn không được khẽ nhếch khóe môi. Tiểu hoàng đế này, thông minh hơn tưởng tượng của bọn hắn nhiều, mọi người đều xem thường hắn, hoàn toàn không biết vị hoàng đế này có bao nhiêu cơ trí.
–
Cảnh Nhân đế sau khi lật bài với hoàng hậu thì không qua đêm ở Tê Phượng điện nữa. Hắn cũng không ghé qua chỗ các phi tần khác, dù Thục phi đã thử đủ cách, nhưng cả cơ hội đến gần Cảnh Nhân đế nàng cũng không có.
Mấy ngày nay Cảnh Nhân đế vẫn luôn qua đêm ở Tử Thần điện, không có phi tử nào được gọi đến, bên người chỉ có cung nữ cùng thái giám vẫn luôn hầu hạ hắn. Liên công công tuổi đã cao, Cảnh Nhân đế thương cảm hạ nhân, hắn sẽ không để cho lão thái giám gác đêm, dạo gần đây gác đêm đều là Tiểu Thuận Tử cùng một tiểu thái giám khác.
Tiểu Thuận Tử trước kia vốn là người trầm mặc nhưng thực thông minh, bình thường nói không nhiều lắm, nhưng làm việc rất ổn thỏa, mấy ngày nay lại càng thông minh hơn, thường thường Cảnh Nhân đế chỉ cần khoát tay, Tiểu Thuận Tử đã biết hắn muốn làm cái gì, luôn tỏ ra hữu dụng, Cảnh Nhân đế luôn để hắn hầu hạ.
Sau một lần ngẫu nhiên hắn mới phát hiện Tiểu Thuận Tử biết xoa bóp, thủ pháp cũng không tệ lắm. Từ khi nói thẳng với hoàng hậu, Cảnh Nhân đế rất ít khi đi rèn luyện, miễn cho chính mình nhớ lại chuyện trước kia rồi cảm thấy khổ sở. Hắn bình thường hay ngồi lâu lại thiếu rèn luyện, cơ thể tự nhiên dễ mệt lẫn mỏi vô cùng, Tiểu Thuận Tử xoa bóp thực thoải mái, thực dễ chịu.
Tiếp xúc một thời gian, dù trước kia không để ý thì cũng sẽ bất giác mà quan sát người này. Dần dần Cảnh Nhân đế phát hiện tướng mạo Tiểu Thuận Tử không tầm thường, có vẻ nhã nhặn, dung mạo này đặt ở nữ tử chỉ là thanh tú, nhưng đổi thành nam tử thì là mỹ mạo cùng tuấn tú. Lúc thường Tiểu Thuận Tử luôn khiêm tốn, lúc nào cũng cúi đầu, cộng thêm việc không được cao, người khác rất khó xem rõ dung mạo của hắn. Nếu không phải Cảnh Nhân đế khi nằm sấp để hắn đấm bóp thường ngẩng đầu nhìn thì cũng khó mà phát hiện bên mình thế mà còn có một tiểu thái giám tuấn tú như vậy.
Người nào cũng thích cái đẹp, dung mạo Tiểu Thuận Tử quả thực là cảnh đẹp ý vui, lại tri kỷ hiểu chuyện, còn có thể giúp Cảnh Nhân đế xoa bóp giải lao, rất nhanh nâng cao giá trị, từ tiểu thái giám thấp đến mức không có phẩm bậc liền biến thành bát phẩm tiểu quan. Thường được theo hầu Cảnh Nhân đế, tuy rằng chỉ là bát phẩm, nhưng mấy tổng quản thái giám khác đều phải cúi đầu với hắn, ngay cả các phi tần không được sủng hạnh cũng sẽ tìm Tiểu Thuận Tử hỏi thăm chút sự tình của Cảnh Nhân đế.
Hoàng hậu tự nhiên cũng nghe được chuyện này, nghe xong cũng chỉ cười nhạt, không quá để tâm.
Ngày tháng trôi qua, thoáng chốc đã đến cuối năm, các nơi đều đã xử lý xong công việc, lễ bộ liền lên kế hoạch chuẩn bị mừng năm mới. Đêm trừ tịch Cảnh Nhân đế muốn mở tiệc chiêu đãi bá qua, người có uy danh trong kinh đều được mời. Thêm năm nay còn tổ chức mừng thọ thái hậu, phiên vương các nơi đều vào kinh.
Nhưng Cảnh Nhân đế không hề phẫn nộ, người cùng hắn thân mật là hoàng hậu, hắn không thèm để ý. Hắn thản nhiên nói: “Thẩm Quân Duệ nguyện cùng Tiêu Cẩm Ý nắm tay một đời, đầu bạc không rời, cho dù thế gian khinh khi đoạn tình cảm này, Thẩm Quân Duệ cũng không thèm để ý, nhưng Cảnh Nhân đế phải có truyền nhân nối dõi. Thẩm Quân Duệ có thể tùy ý làm bậy, nhưng Cảnh Nhân đế lại không thể không màng đến giang sơn Hạ quốc.”
Thẩm Quân Duệ là tên của Cảnh Nhân đế, sau khi hắn kế vị thì không ai dám gọi thẳng tên này, cho dù là thái hậu cũng không được. Nhưng hiện tại, ở trước mặt Tiêu Cẩm Ý, hắn không phải là Cảnh Nhân đế, hắn là Thẩm Quân Duệ.
Chỉ Thẩm Quân Duệ mới có thể làm như không biết hoàng hậu là nam, còn Cảnh Nhân đế thì không, thân là một minh quân, tuyệt đối không thể có một nam hoàng hậu.
Tiêu Cẩm Ý vẫn chưa dùng sức, Cảnh Nhân đế nhẹ nhàng đưa tay là đẩy được Tiêu Cẩm Ý tránh ra.
“Ý của bệ hạ là, định làm như không biết thân phận của ta?” Hoàng hậu nhìn Cảnh Nhân đế, ánh mắt có chút thương cảm. Hoàng hậu từ trước đến nay xử sự dứt khoát, không gì có thể làm y dao động, vậy mà lúc này y lại tỏ ra bi thương hiếm thấy.
Cảnh Nhân đế thở dài, như là nhận mệnh mà nhắm hai mắt nói: “Thân là đế vương, cho dù có là thê tử của mình, thì việc nhìn lén nữ tử tắm vẫn là không được. Cho nên ngày ấy nhìn lén ngươi là Thẩm Quân Duệ, không phải trẫm.”
Đây là muốn tự bịt tai che mắt sao! Tiêu Cẩm Ý bị Cảnh Nhân đế làm cho tức giận đến mức không biết khóc hay cười, tiểu hoàng đế lại dùng hết bao dung của mình cho y, chỉ là hắn mang mệnh đế vương không cách gì buông bỏ. Nhưng mà có thể dễ dàng tha thứ một nam tử ngồi lên ngai vị hoàng hậu, đã là cực hạn của Cảnh Nhân đếrồi.
“Bệ hạ tất nhiên có thể tuyển tú, ” hoàng hậu lại khôi phục bình tĩnh, y lãnh tĩnh mà nói, “Nhưng ta thân là chính thê của bệ hạ, cũng là một người có tính ghen tị, chỉ sợ sẽ cản trở tú nữ tiếp cận bệ hạ.”
Nói xong liền xáp tới, không để ý Cảnh Nhân đế phản đối, vẫn cứ ôm lấy hắn hôn xuống môi. Hoàng hậu nói xong không hề tỏ ra chột dạ, ngược lại còn tỏ ra có lý chẳng sợ mà càn rỡ đế vương, giống như hoàn toàn không thèm để ý thân phận của mình.
Cái hôn này không có tính xâm nhập, chỉ là chạm nhẹ vào khoé môi, nhưng Cảnh Nhân đế lại cảm thấy môi hắn tê dại, giống như hoàng hậu hạ lời nguyền lên hắn, làm hắn chỉ vì cái hôn này mà say mê.
Nhớ lần cạn chén đêm đó, Cảnh Nhân đế cảm thấy dù hắn không uống rượu, hắn cũng sẽ say. Rõ ràng người này trước mặt hắn là muôn vàn dối gian, nhưng hắn vẫn không thể nào kiềm được mà muốn thân cận, khi bờ môi của hoàng hậu rời đi lại đến lượt hắn hôn đến.
Vì hôn mà Cảnh Nhân đế gần như ngồi dậy, rồi lại bị hoàng hậu đẩy ngã, lúc này hắn có tốn sức cỡ nào vẫn không thể bò lên, lại bị hoàng hậu đè xuống hôn, hôn sâu đến mức không thể thở.
Hai người vừa hôn môi, vừa tóm lấy vạt áo đối phương, hoàng hậu dùng sức ôm lấy Cảnh Nhân đế, giống như muốn khảm hắn vào cơ thể mình, vĩnh viễn không xa rời. Cảnh Nhân đế cũng có chút kích động, trong lúc vô tình tay hắn cũng chạm vào cơ ngực rắn chắc của hoàng hậu.
Xúc cảm quen thuộc làm Cảnh Nhân đế thanh tỉnh trong nháy mắt, hắn dùng lực đẩy khuôn ngực của hoàng hậu ra, không cho y lấn lướt.
“Làm càn.” hai gò má Cảnh Nhân đế ửng đỏ, không cứu nổi một chút uy nghiêm.
Hoàng hậu nắm chặt hai tay đang đẩy ngực mình, nhịn không được lại cúi đầu hôn lên mặt hắn, ôn nhu hỏi: “Thật sự không muốn? Không phải đã không thèm để ý ta là nam tử sao?”
Cảnh Nhân đế đẩy hoàng hậu ra rồi đứng dậy sửa sang lại y phục: “Trẫm mặc dù không thèm để ý giới tính của hoàng hậu, nhưng trẫm không muốn bị người lừa gạt. Trẫm biết hoàng hậu có việc giấu trẫm, trừ khi hoàng hậu thẳng thắn trước, trẫm không định ở bên một người tâm tư khó lường.”
Nói xong đứng dậy, chỉnh lý y phục của mình rồi lại chỉnh y phục của hoàng hậu một chút, lúc này mới hướng ra bên ngoài gọi: “Người tới, đưa hoàng hậu hồi cung.”
Đây chính là ưu điểm khi làm đế vương, khi hắn không nguyện ý thì không ai có thể cưỡng ép hắn.
Liên công công cùng Tiểu Thuận Tử vẫn luôn ở gần đó để kịp hầu hạ Cảnh Nhân đế liền tiến vào, thấy Đế hậu sắc mặt đều không tốt, vội vàng hành lễ rồi làm động tác thỉnh với hoàng hậu. Hoàng hậu lặng nhìn Cảnh Nhân đế trong chốc lát, thấy hắn không định đổi ý, liền theo Liên công công đi ra ngoài.
Xuất môn rồi, Liên công công thật cẩn thận mà hỏi: “Hoàng hậu, bệ hạ hắn… Đây là biết giới tính thực của ngươi? Cho dù hắn biết giới tính thực, dựa vào tình cảm của hắn đối với ngươi thì phải không để ý mới đúng.”
Tâm tình hoàng hậu không tốt, ngữ khí của y liền không tốt: “Có biết vì sao các ngươi cho tới nay vẫn chưa có ai được Cảnh Nhân đế để mắt không?”
“Này…” Liên công công không thể trả lời, chẳng lẽ không phải Cảnh Nhân đế đã được định trước sẽ yêu Tô Hoài Linh sao, đối với những người khác đều không phải thật tâm sao? Nếu thật sự là như vậy, bọn họ không ai có khả năng đạt được mục đích. Nói cách khác, tình cảm của Cảnh Nhân đế vẫn có thể thay đổi, hoàng hậu đại khái chính là nắm chắc điểm này mới chiếm được tình cảm của Cảnh Nhân đế.
“Bởi vì ấn tượng của hắn là tất cả mọi thứ đều nằm trong nguyên tác, nhưng các ngươi khi tới đây lại quên, tự mình thêm thắt những việc thô thiển quá phận, tính cách của từng nhân vật đều phải dựa vào thiết kế của nguyên tác mới đúng trình tự. Bản thân nguyên tác đã là một câu truyện rất có quy tắc.” Hoàng hậu nói.
Theo sau bọn họ là Tiểu Thuận Tử, lỗ tai đã nhanh dựng thẳng lên, chuyên tâm lắng nghe hoàng hậu chỉ bảo kinh nghiệm.
“Các ngươi không rõ, Cảnh Nhân đế là một vị minh quân thế nào, vì quốc gia này, hắn có thể gạt bỏ tất cả tình cảm của mình. Người như vậy, muốn hắn vì một người khuynh tẫn thiên hạ, cơ hồ là không thể.” Hoàng hậu hít một hơi thật dài.
Y không định khiến Cảnh Nhân đế vì mình khuynh tẫn thiên hạ, y chỉ lấy cớ đó để nguỵ trang mà thôi, mục đích của y căn bản không ở chỗ này. Chỉ là hiện tại, y cư nhiên bạc đãi chính mình ở lại chỗ này, ép buộc bản thân nhẫn nại tỉnh táo vì đã động tâm với tiểu hoàng đế.
“Vậy, chẳng phải là không ai có thể công lược thành công?” Liên công công nóng lòng thốt ra, “Rõ ràng trong nguyên tác Cảnh Nhân đế vì Tô Hoài Linh…”
“Im miệng!” Hoàng hậu lạnh lùng nói.
Liên công công lúc này mới phát hiện mình không cẩn thận nói từ ngữ “Công lược” vi phạm lệnh cấm, dựa theo quy định, vi phạm lệnh cấm từ ngữ vượt qua ba lượt thì sẽ tự động bị đánh rớt, sau đó còn phải bồi thường một số tiền lớn. Trừ chuyện này ra, tử vong cũng sẽ bị đánh rớt, còn không cho phép tự sát để bị đánh rớt. Bọn họ trước khi đến nơi này đều phải ký hợp đồng, không được tự ý bỏ cuộc, cho nên Nghiêm Húc mới phải chịu đựng tra tấn, không thể tự sát để giải thoát, lại càng không dám nói từ ngữ vi phạm lệnh cấm.
Quy định như thế là rất là không hợp lý, tuy rằng không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng sẽ tổn hại đến tinh thần người chơi. Bất quá điểm ấy đã ghi trên hợp đồng, bọn họ mà không tuân theo thì phải bồi thường.
Cho dù có điều không hợp lý, nhưng nếu thành công thì tiền thưởng khá khả quan, cho nên vẫn có không ít người tiến vào nơi này. Hơn nữa Liên công công nhớ rõ, nếu sau một đoạn thời gian mà bọn họ không thể hoàn nhiệm vụ thì sẽ có nhóm người tiếp theo được vào.
Liên công công còn đang trầm tư lại đột nhiên nghe hoàng hậu hỏi: “Tiểu Thuận Tử đâu?”
“Vẫn đi theo chúng ta mà…” Liên công công nhìn lại, Tiểu Thuận Tử vốn dĩ như u linh bám theo bây giờ lại không thấy.
“Có thể hắn nghe chuyện chúng ta nói nên đã nghĩ ra cách rồi chăng?” Liên công công hỏi.
“Mặc kệ hắn đi.” Hoàng hậu không thèm để ý, “Cảnh Nhân đế không phải người ngu ngốc như vậy, hắn chẳng làm gì được đâu.”
Nhớ tới chuyện vừa rồi tại đại lao của Cẩm Y vệ, Cảnh Nhân đế nhìn bộ dạng của Nghiêm Húc mà biết gã không thấy đau, hoàng hậu nhịn không được khẽ nhếch khóe môi. Tiểu hoàng đế này, thông minh hơn tưởng tượng của bọn hắn nhiều, mọi người đều xem thường hắn, hoàn toàn không biết vị hoàng đế này có bao nhiêu cơ trí.
–
Cảnh Nhân đế sau khi lật bài với hoàng hậu thì không qua đêm ở Tê Phượng điện nữa. Hắn cũng không ghé qua chỗ các phi tần khác, dù Thục phi đã thử đủ cách, nhưng cả cơ hội đến gần Cảnh Nhân đế nàng cũng không có.
Mấy ngày nay Cảnh Nhân đế vẫn luôn qua đêm ở Tử Thần điện, không có phi tử nào được gọi đến, bên người chỉ có cung nữ cùng thái giám vẫn luôn hầu hạ hắn. Liên công công tuổi đã cao, Cảnh Nhân đế thương cảm hạ nhân, hắn sẽ không để cho lão thái giám gác đêm, dạo gần đây gác đêm đều là Tiểu Thuận Tử cùng một tiểu thái giám khác.
Tiểu Thuận Tử trước kia vốn là người trầm mặc nhưng thực thông minh, bình thường nói không nhiều lắm, nhưng làm việc rất ổn thỏa, mấy ngày nay lại càng thông minh hơn, thường thường Cảnh Nhân đế chỉ cần khoát tay, Tiểu Thuận Tử đã biết hắn muốn làm cái gì, luôn tỏ ra hữu dụng, Cảnh Nhân đế luôn để hắn hầu hạ.
Sau một lần ngẫu nhiên hắn mới phát hiện Tiểu Thuận Tử biết xoa bóp, thủ pháp cũng không tệ lắm. Từ khi nói thẳng với hoàng hậu, Cảnh Nhân đế rất ít khi đi rèn luyện, miễn cho chính mình nhớ lại chuyện trước kia rồi cảm thấy khổ sở. Hắn bình thường hay ngồi lâu lại thiếu rèn luyện, cơ thể tự nhiên dễ mệt lẫn mỏi vô cùng, Tiểu Thuận Tử xoa bóp thực thoải mái, thực dễ chịu.
Tiếp xúc một thời gian, dù trước kia không để ý thì cũng sẽ bất giác mà quan sát người này. Dần dần Cảnh Nhân đế phát hiện tướng mạo Tiểu Thuận Tử không tầm thường, có vẻ nhã nhặn, dung mạo này đặt ở nữ tử chỉ là thanh tú, nhưng đổi thành nam tử thì là mỹ mạo cùng tuấn tú. Lúc thường Tiểu Thuận Tử luôn khiêm tốn, lúc nào cũng cúi đầu, cộng thêm việc không được cao, người khác rất khó xem rõ dung mạo của hắn. Nếu không phải Cảnh Nhân đế khi nằm sấp để hắn đấm bóp thường ngẩng đầu nhìn thì cũng khó mà phát hiện bên mình thế mà còn có một tiểu thái giám tuấn tú như vậy.
Người nào cũng thích cái đẹp, dung mạo Tiểu Thuận Tử quả thực là cảnh đẹp ý vui, lại tri kỷ hiểu chuyện, còn có thể giúp Cảnh Nhân đế xoa bóp giải lao, rất nhanh nâng cao giá trị, từ tiểu thái giám thấp đến mức không có phẩm bậc liền biến thành bát phẩm tiểu quan. Thường được theo hầu Cảnh Nhân đế, tuy rằng chỉ là bát phẩm, nhưng mấy tổng quản thái giám khác đều phải cúi đầu với hắn, ngay cả các phi tần không được sủng hạnh cũng sẽ tìm Tiểu Thuận Tử hỏi thăm chút sự tình của Cảnh Nhân đế.
Hoàng hậu tự nhiên cũng nghe được chuyện này, nghe xong cũng chỉ cười nhạt, không quá để tâm.
Ngày tháng trôi qua, thoáng chốc đã đến cuối năm, các nơi đều đã xử lý xong công việc, lễ bộ liền lên kế hoạch chuẩn bị mừng năm mới. Đêm trừ tịch Cảnh Nhân đế muốn mở tiệc chiêu đãi bá qua, người có uy danh trong kinh đều được mời. Thêm năm nay còn tổ chức mừng thọ thái hậu, phiên vương các nơi đều vào kinh.