Chương : 47
Hô Diên Hi không thèm để tâm chuyện của ba cái sọ kia, chiêu thức hèn hạ vừa nãy có dùng lại cũng không còn hiệu quả, có thể thương tổn Định Bắc tướng quân kia một lần là đủ rồi. Còn Tiêu Cẩm Ý lại có thể cảm nhận được đau xót cùng quyết tâm của Tiêu Cẩm Thư.
Y đã sống trong thế giới này bốn năm, tuy rằng thời gian trong thế giới này không giống với bên ngoài, nhưng cảm quan của y đã chứa đủ sự việc bốn năm ở đây. Đối với nơi này mà nói, người chết không toàn thây không có cách gì yên nghỉ, chết rồi linh hồn cũng bị hủy hoại. Hồn phách không trọn vẹn sẽ lang thang vĩnh viễn trong cõi vô thường, bất nhập địa ngục, vô pháp luân hồi. Tiêu Cẩm Thư tự mình hạ lệnh thiêu hủy thủ cấp huynh đệ thân sinh phải có bao nhiêu quyết tâm, bọn họ là người đến từ thế giới bên ngoài vĩnh viễn không hiểu.
Hô Diên Hi không quan tâm, Tiêu Cẩm Ý lại bận lòng.
Thân thủ của Hô Diên Hi cũng ngang ngửa y, chỉ là Hô Diên Hi bị thương chưa lành, Tiêu Cẩm Ý nếu ra tay dùng toàn lực là có thể lấy mệnh Hô Diên Hi. Nhưng y lại muốn bắt sống Hô Diên Hi để gọi tiến sĩ tỉnh lại, cho nên không dốc hết toàn lực. Người ở bên ngoài xem vào chỉ thấy Hô Diên Hi cùng y đều chiến đấu hết sức mình, chỉ có Tiêu Cẩm Ý biết, y đã nương tay.
Y là quân nhân, nhiệm vụ của y là giúp tiến sĩ tỉnh lại, cũng giống như ở nơi này có câu “quân lệnh như núi”, y phải làm tròn nhiệm vụ. Hiện tại người có khả năng cao nhất là tiến sĩ chỉ có Hô Diên Hi, y không thể giết Hô Diên Hi.
Cho nên, y vì nhiệm vụ mà tổn thương đến người ở nơi này.
Không sai, là người.
Sau khi phải lòng Thẩm Quân Duệ, Tiêu Cẩm Ý rốt cuộc không có cách nào xem người ở nơi đây chỉ là số liệu, chỉ là NPC. Giống như trên bản hợp đồng họ phải kí để tiến vào nơi này, “Người” ở thế giới này có tư tưởng bản thân, hệ thống hoàn thiện tính cách và tư duy cơ sở của họ, ý thức là tự họ phát triển đến chân thật.
Tiêu Cẩm Ý không nguyện ý xem ái nhân của y là số liệu, y nguyện ý xem Thẩm Quân Duệ và mọi người nơi này là “người”, giống như bản thân y.
Đây là thế giới do tiến sĩ sáng tạo, y lại càng không thể làm tổn thương một người có khả năng là tiến sĩ. Một khi hệ thống xảy ra vấn đề, người có thể cứu lại cũng chỉ có tiến sĩ.
Vô luận là vì nguyên nhân gì, y cũng không thể thương tổn Hô Diên Hi.
Nhưng đến khi nhìn ngọn lửa thiêu rụi ba cây gậy trúc, Tiêu Cẩm Ý lại cảm thấy đau lòng. Linh hồn sinh động như vậy, đều là do tiến sĩ sáng tạo, phản ánh chính ý thức cùng tính cách của tiến sĩ, người như vậy vì sao có thể tùy tiện biến thành một kẻ không từ thủ đoạn như Hô Diên Hi được?
Y thật hy vọng Hô Diên Hi không phải là tiến sĩ, nhưng chuyện này vẫn phải chờ bắt sống Hô Diên Hi rồi mới có thể xác nhận.
Lỗ tai của Tiêu Cẩm Ý giật giật, y nghe được âm thanh đại quân đã đến. Y đứng dưới ánh lửa, giơ cao trường đao, cất giọng hô: “Tiêu Cẩm Thư, viện quân đã đến! Đừng cho bọn họ ra khỏi thành, lệnh tất cả lên tường thành, bắn tên! Có bao nhiêu phóng bấy nhiêu, đừng quan tâm đến ta!”
Thanh âm của y được nội lực tống xuất, không chỉ có Tiêu Cẩm Thư cùng Cảnh Nhân đế nghe được, đại quân tiếp viện vừa đến cũng có thể nghe thấy mệnh lệnh của Định Bắc tướng quân.
Cho dù võ công của Hô Diên Hi cùng Tiêu Cẩm Ý có cao tới đâu cũng không có cách nào giữ mình bình yên vô sự dưới mưa tên loạn tiễn, đây là hồi chiến đấu thập tử nhất sinh, Tiêu Cẩm Ý muốn liều mạng với Hô Diên Hi đến cùng.
Cảnh Nhân đế quát to trên thành lâu: “Tiêu Cẩm Ý, ngươi dám!!!”
Do không có nội lực, tiếng quát của hắn khó mà truyền ra xa, còn bị thanh âm vang dội của đại quân át mất. Người duy nhất nghe được tiếng quát của hắn chỉ có Tiêu Cẩm Thư đứng bên cạnh.
“Bệ hạ,” giọng nói của Tiêu quân sư giống như hơi lạnh giữa băng tuyết, “Quân lệnh khó cưỡng, vừa nãy là mệnh lệnh của Định Bắc tướng quân do ngài chính tay sắc phong, toàn thể thành Bắc, chỉ có thể tuân theo tướng quân.”
“Tiêu Cẩm Thư!” Cảnh Nhân đế phẫn nộ nhìn Tiêu quân sư.
Tiêu Cẩm Thư hít sâu một hơi, áp chế tất cả cảm xúc trong lòng mà trấn tĩnh nói: “Bệ hạ, Tiêu Cẩm Thư không sợ kháng mệnh, vì chiến sự, để chém được đầu Hô Diên Hi, cả nhà Tiêu gia, đều do bệ hạ xử trí.”
“Cả nhà Tiêu gia, chờ chiến sự chấm dứt, Tiêu gia cả nhà trừ ngươi ra còn dư lại ai?” Cảnh Nhân đế bắt lấy tay Tiêu Cẩm Thư.
Tiêu Cẩm Thư thản nhiên nói: “Bệ hạ, thần muội thuở nhỏ hoạt bát đáng yêu, trên dưới Tiêu gia đều yêu thích nó, mẫu thân nói qua rất nhiều lần không cho chúng ta dẫn nó đến quân doanh, nhưng từ phụ thân đến các huynh đệ, ngay cả chính thần, đều không chịu được khi nó cầu xin mà đưa nó đến quân doanh chơi. Thần không biết nó là nữ phẫn nam trang hay là… nữ phẫn nam trang, nhưng có một việc thần có thể xác nhận, người đó chính là hậu nhân Tiêu gia. Trước khi chết có thể gặp lại muội muội thần yêu thương, lòng rất an ủi.”
Nói xong gã dùng tay đẩy xe lăn, tự mình xuống tường thành để chỉ huy đại quân.
Cái gì gọi là trước khi chết! Cảnh Nhân đế nắm chặt tay, Tiêu Cẩm Thư đây là tính toán chờ Tiêu Cẩm Ý chết, lại để quân sư duy nhất ở Mạc Bắc chết theo sao?
Yên lặng mà nhắm mắt lại, rồi trong khoảnh khắc liền mở mắt ra, lúc này trong ánh mắt hắn ngập tràn kiên định. Cảnh Nhân đế bước đến tường thành, đứng bên cạnh Tiêu Cẩm Thư, lúc này phó tướng viện quân cũng đã leo lên thành lâu, nhìn thấy Cảnh Nhân đế liền lập tức quỳ xuống.
“Lời nói vừa rồi của Tiêu Tướng quân ngươi cũng nghe thấy?” Cảnh Nhân đế thản nhiên nói.
“Thần nghe rõ, nhưng mà…” Trên đường đi, phó tướng vốn không vừa mắt Tiêu Cẩm Ý, nhưng dạng mệnh lệnh này, gã tất phải tuân theo.
“Trẫm đã phong Tiêu Cẩm Ý là Định Bắc tướng quân, nắm chưởng ấn soái, lời y nói, chính là quân lệnh.” Cảnh Nhân đế cất cao giọng.
Tiêu Cẩm Thư ngẩng đầu nhìn Cảnh Nhân đế, chỉ nghe hắn nói: “Trẫm hạ lệnh, Mạc Bắc chiến sự toàn quyền Tiêu tướng quân phụ trách, quân lệnh của y đến trẫm cũng không có quyền thay đổi.”
“Quân vô hí ngôn.” Cảnh Nhân đế gằn từng chữ.
Phó tướng tựa cúi đầu thật thấp mà nói: “Thần, tuân mệnh.”
Sau đó gã dập đầu rồi mau chóng đứng dậy đi an bài cung tiễn thủ, mọi người đều bận rộn, người bảo vệ Cảnh Nhân đế chỉ còn Cẩm Y vệ cùng Tiêu Cẩm Thư.
Cảnh Nhân đế nói với Tiêu Cẩm Thư: “Trẫm thân phong tướng quân, trách nhiệm này không cần ngươi lãnh nữa.”
Có y phục hoàng sắc làm nổi bật, sắc mặt của Cảnh Nhân đế càng lúc càng tái nhợt, môi không còn chút huyết sắc nào, giống như giây tiếp theo hắn sẽ ngã xuống, nhưng hắn vẫn đứng vững vàng, giống như Định Hải Thần Châm của cả Hạ quốc, hắn không ngã xuống, thành Mạc Bắc sẽ không bị công phá. Còn hắn một ngày, là một ngày Mục tộc không có khả năng xâm chiếm.
Tiêu Cẩm Thư nhìn Cảnh Nhân đế, gã sống ở biên cảnh nhiều năm, nên năm năm nay Cảnh Nhân đế đăng cơ gã vẫn chưa được diện kiến thiên nhan, cho đến ngày hôm nay, gã mới hiểu được vị quân vương tuổi cũng không lớn ở trước mắt này, là người xứng đáng để gã dùng cả tính mạng bảo hộ.
Gã giơ tay lên, chắp tay với Cảnh Nhân đế: “Thần tuân mệnh.”
Bố trí nhiệm vụ xong, Cảnh Nhân đế lại được Cẩm Y vệ hộ tống vào trong thành lâu, dù lúc này trời đã tối đen như mực khiến tiễn thủ bên Mục tộc thực khó ngắm trúng tường thành, nhưng hắn mặc một thân kim giáp vẫn quá mức bắt mắt, vì tránh Mục tộc phạm thượng, hắn đành phải vào trong thành lâu chủ trì đại cục.
Cẩm Y vệ một phần bảo hộ Cảnh Nhân đế theo vào thành lâu, một phần canh giữ ở ngoài thành lâu. Tỉnh Tây Hiến cả cuộc hành trình lúc nào cũng bịt miệng một tên Cẩm Y vệ gầy yếu, chờ đến khi Cảnh Nhân đế tiến vào thành lâu gã mới buông tay ra.
Tô Hoài Linh phẫn nộ nói: “Ngươi làm gì!”
Tỉnh Tây Hiến mặt không đổi sắc mà nói: “Sợ ngươi nói bừa.”
Không phải gã lo chuyện bao đồng, Tô Hoài Linh kia mỗi lần há mồm đều là gây chuyện, trong tình cảnh này, gã thật sợ Tô Hoài Linh đột nhiên nói ra câu “Ngươi là Hoàng Thượng cũng không có quyền không để ý người chết sống, loạn tiễn sẽ bắn chết Định Bắc tướng quân ở bên dưới”, nếu nói câu đó, ngày hôm nay Tô Hoài Linh phải chết là điều không thể nghi ngờ. Cũng không phải gã không tín nhiệm Tô Hoài Linh, mà là nàng ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là hai chữ “Đại cục”, lòng tràn đầy tinh thần trọng nghĩa tự cho là đúng, thường bênh vực kẻ yếu, ở trong Trấn phủ ti lâu như vậy còn không đổi được cái tật xấu này, lúc vào Cẩm Y vệ còn học được thế nào là cậy quyền … làm việc thiện, trong hoàng thành nàng ta chọc vào không ít kẻ quyền quý, Cẩm Y vệ đi theo lau đít cho nàng cũng phát mệt.
Đương nhiên, sau mỗi lần nàng bênh vực kẻ yếu, Cảnh Nhân đế đều có lý do thu phục một kẻ quyền quý, đó cũng là lý do Tô Hoài Linh vẫn có thể sống vui vẻ đến giờ.
Nhưng trong lúc này nàng còn dám trách Cảnh Nhân đế một câu kia, thật sự là ai cũng không giữ được mạng nàng.
“Ngươi tưởng ta ngốc sao?” Tô Hoài Linh trừng mắt, “Lúc Tiêu tướng quân nói ta cũng nghe thấy, Cẩm Y vệ tin tức linh thông, Hô Diên Hi võ công cái thế không ai địch lại ta cũng biết, trong hoàn cảnh này, ta muốn xen vào cũng không có cách, đó là Tiêu tướng quân tự nguyện, vì dân chúng Mạc Bắc…”
Đôi mắt to liền rơi lệ, nước mắt cứ thế đổ xuống, Tô Hoài Linh bĩu môi: “Ta dù có ngồi một góc mà khóc cũng sẽ không để một phen khổ tâm của Tiêu tướng quân uổng phí!”
Tỉnh Tây Hiến trầm mặc một lát, sau đó vươn tay xách Tô Hoài Linh lên, ném vào một góc khuất trên thành lâu không ai để ý, nói rất vô tình: “Chỗ đó, tối, ngươi cứ từ từ khóc, đừng khóc ra tiếng, để người nghe được lại dao động quân tâm.”
Tô Hoài Linh: “…”
–
Hô Diên Hi đứng dưới thành nghe thấy Tiêu Cẩm Ý nói vậy đã định bỏ chạy, lúc hắn toàn sức thật không sợ loạn tiễn, lúc trước Trấn Bắc hầu đã dùng loại phương pháp này để diệt trừ hắn, nhưng Hô Diên Hi chỉ bị xây sát một chút khi chạy khỏi vòng vây.
Nhưng mà hiện tại hắn không chỉ trọng thương chưa lành, bên người còn có một tên Tiêu Cẩm Ý thế lực ngang hắn, chắc chắn hắn không có cơ hội cản loạn tiễn, tốt nhất vẫn là điều binh bỏ chạy, Hạ quốc có câu —— núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.
Nhưng Tiêu Cẩm Ý làm sao lại để hắn có cơ hội chạy trốn, trường đao nặng nề múa nhẹ như kiếm, trong khoảnh khắc tỏa thành hàng loạt đao ảnh vây lấy Hô Diên Hi, triệt để cuốn lấy hắn, căn bản không cho hắn cơ hội chạy trốn.
Hô Diên Hi vút roi đến chấn động không gian, nhưng Tiêu Cẩm Ý căn bản không né, để roi tùy ý quất vào người mình, chỉ vì muốn bắt sống Hô Diên Hi. Dù trường tiên còn cuốn lấy đầu kiếm đánh vào bên hông Tiêu Cẩm Ý toạc một đường máu, cả xương sườn cũng có thể đã bị lực kiếm đánh gãy, y đều không than một tiếng, cứ thế vây lấy Hô Diên Hi.
“Tiêu tướng quân, ngươi không muốn sống nữa sao!” Hô Diên Hi giận dữ hét lên, “Một đám Tiêu gia các ngươi đều không muốn sống, phụ thân ngươi như thế, huynh đệ ngươi cũng như thế!”
“Đối với Tiêu gia mà nói, hiếu đạo cao trọng hơn tính mệnh. Đối với ta mà nói, sứ mệnh cao trọng hơn cả, ta phải bắt sống ngươi!” Tiêu Cẩm Ý kiên định đạo.
“Vì tên tiến sĩ đó có phải không?” Hô Diên Hi đột nhiên nói, “Ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, tiến sĩ đã chết, là bị ta giết chết.”
Tiêu Cẩm Ý bất ngờ đến mức không kịp đề phòng mà bị những lời này tác động, trong nháy mắt, từ cổ tay áo Hô Diên Hi lại xuất ra một thanh đao, đâm thật sâu vào huyệt đạo Tiêu Cẩm Ý, trong khoảnh khắc, đau đớn tê dại truyền khắp toàn thân, Tiêu Cẩm Ý phát hiện mình không động đậy được nữa!
Y đã sống trong thế giới này bốn năm, tuy rằng thời gian trong thế giới này không giống với bên ngoài, nhưng cảm quan của y đã chứa đủ sự việc bốn năm ở đây. Đối với nơi này mà nói, người chết không toàn thây không có cách gì yên nghỉ, chết rồi linh hồn cũng bị hủy hoại. Hồn phách không trọn vẹn sẽ lang thang vĩnh viễn trong cõi vô thường, bất nhập địa ngục, vô pháp luân hồi. Tiêu Cẩm Thư tự mình hạ lệnh thiêu hủy thủ cấp huynh đệ thân sinh phải có bao nhiêu quyết tâm, bọn họ là người đến từ thế giới bên ngoài vĩnh viễn không hiểu.
Hô Diên Hi không quan tâm, Tiêu Cẩm Ý lại bận lòng.
Thân thủ của Hô Diên Hi cũng ngang ngửa y, chỉ là Hô Diên Hi bị thương chưa lành, Tiêu Cẩm Ý nếu ra tay dùng toàn lực là có thể lấy mệnh Hô Diên Hi. Nhưng y lại muốn bắt sống Hô Diên Hi để gọi tiến sĩ tỉnh lại, cho nên không dốc hết toàn lực. Người ở bên ngoài xem vào chỉ thấy Hô Diên Hi cùng y đều chiến đấu hết sức mình, chỉ có Tiêu Cẩm Ý biết, y đã nương tay.
Y là quân nhân, nhiệm vụ của y là giúp tiến sĩ tỉnh lại, cũng giống như ở nơi này có câu “quân lệnh như núi”, y phải làm tròn nhiệm vụ. Hiện tại người có khả năng cao nhất là tiến sĩ chỉ có Hô Diên Hi, y không thể giết Hô Diên Hi.
Cho nên, y vì nhiệm vụ mà tổn thương đến người ở nơi này.
Không sai, là người.
Sau khi phải lòng Thẩm Quân Duệ, Tiêu Cẩm Ý rốt cuộc không có cách nào xem người ở nơi đây chỉ là số liệu, chỉ là NPC. Giống như trên bản hợp đồng họ phải kí để tiến vào nơi này, “Người” ở thế giới này có tư tưởng bản thân, hệ thống hoàn thiện tính cách và tư duy cơ sở của họ, ý thức là tự họ phát triển đến chân thật.
Tiêu Cẩm Ý không nguyện ý xem ái nhân của y là số liệu, y nguyện ý xem Thẩm Quân Duệ và mọi người nơi này là “người”, giống như bản thân y.
Đây là thế giới do tiến sĩ sáng tạo, y lại càng không thể làm tổn thương một người có khả năng là tiến sĩ. Một khi hệ thống xảy ra vấn đề, người có thể cứu lại cũng chỉ có tiến sĩ.
Vô luận là vì nguyên nhân gì, y cũng không thể thương tổn Hô Diên Hi.
Nhưng đến khi nhìn ngọn lửa thiêu rụi ba cây gậy trúc, Tiêu Cẩm Ý lại cảm thấy đau lòng. Linh hồn sinh động như vậy, đều là do tiến sĩ sáng tạo, phản ánh chính ý thức cùng tính cách của tiến sĩ, người như vậy vì sao có thể tùy tiện biến thành một kẻ không từ thủ đoạn như Hô Diên Hi được?
Y thật hy vọng Hô Diên Hi không phải là tiến sĩ, nhưng chuyện này vẫn phải chờ bắt sống Hô Diên Hi rồi mới có thể xác nhận.
Lỗ tai của Tiêu Cẩm Ý giật giật, y nghe được âm thanh đại quân đã đến. Y đứng dưới ánh lửa, giơ cao trường đao, cất giọng hô: “Tiêu Cẩm Thư, viện quân đã đến! Đừng cho bọn họ ra khỏi thành, lệnh tất cả lên tường thành, bắn tên! Có bao nhiêu phóng bấy nhiêu, đừng quan tâm đến ta!”
Thanh âm của y được nội lực tống xuất, không chỉ có Tiêu Cẩm Thư cùng Cảnh Nhân đế nghe được, đại quân tiếp viện vừa đến cũng có thể nghe thấy mệnh lệnh của Định Bắc tướng quân.
Cho dù võ công của Hô Diên Hi cùng Tiêu Cẩm Ý có cao tới đâu cũng không có cách nào giữ mình bình yên vô sự dưới mưa tên loạn tiễn, đây là hồi chiến đấu thập tử nhất sinh, Tiêu Cẩm Ý muốn liều mạng với Hô Diên Hi đến cùng.
Cảnh Nhân đế quát to trên thành lâu: “Tiêu Cẩm Ý, ngươi dám!!!”
Do không có nội lực, tiếng quát của hắn khó mà truyền ra xa, còn bị thanh âm vang dội của đại quân át mất. Người duy nhất nghe được tiếng quát của hắn chỉ có Tiêu Cẩm Thư đứng bên cạnh.
“Bệ hạ,” giọng nói của Tiêu quân sư giống như hơi lạnh giữa băng tuyết, “Quân lệnh khó cưỡng, vừa nãy là mệnh lệnh của Định Bắc tướng quân do ngài chính tay sắc phong, toàn thể thành Bắc, chỉ có thể tuân theo tướng quân.”
“Tiêu Cẩm Thư!” Cảnh Nhân đế phẫn nộ nhìn Tiêu quân sư.
Tiêu Cẩm Thư hít sâu một hơi, áp chế tất cả cảm xúc trong lòng mà trấn tĩnh nói: “Bệ hạ, Tiêu Cẩm Thư không sợ kháng mệnh, vì chiến sự, để chém được đầu Hô Diên Hi, cả nhà Tiêu gia, đều do bệ hạ xử trí.”
“Cả nhà Tiêu gia, chờ chiến sự chấm dứt, Tiêu gia cả nhà trừ ngươi ra còn dư lại ai?” Cảnh Nhân đế bắt lấy tay Tiêu Cẩm Thư.
Tiêu Cẩm Thư thản nhiên nói: “Bệ hạ, thần muội thuở nhỏ hoạt bát đáng yêu, trên dưới Tiêu gia đều yêu thích nó, mẫu thân nói qua rất nhiều lần không cho chúng ta dẫn nó đến quân doanh, nhưng từ phụ thân đến các huynh đệ, ngay cả chính thần, đều không chịu được khi nó cầu xin mà đưa nó đến quân doanh chơi. Thần không biết nó là nữ phẫn nam trang hay là… nữ phẫn nam trang, nhưng có một việc thần có thể xác nhận, người đó chính là hậu nhân Tiêu gia. Trước khi chết có thể gặp lại muội muội thần yêu thương, lòng rất an ủi.”
Nói xong gã dùng tay đẩy xe lăn, tự mình xuống tường thành để chỉ huy đại quân.
Cái gì gọi là trước khi chết! Cảnh Nhân đế nắm chặt tay, Tiêu Cẩm Thư đây là tính toán chờ Tiêu Cẩm Ý chết, lại để quân sư duy nhất ở Mạc Bắc chết theo sao?
Yên lặng mà nhắm mắt lại, rồi trong khoảnh khắc liền mở mắt ra, lúc này trong ánh mắt hắn ngập tràn kiên định. Cảnh Nhân đế bước đến tường thành, đứng bên cạnh Tiêu Cẩm Thư, lúc này phó tướng viện quân cũng đã leo lên thành lâu, nhìn thấy Cảnh Nhân đế liền lập tức quỳ xuống.
“Lời nói vừa rồi của Tiêu Tướng quân ngươi cũng nghe thấy?” Cảnh Nhân đế thản nhiên nói.
“Thần nghe rõ, nhưng mà…” Trên đường đi, phó tướng vốn không vừa mắt Tiêu Cẩm Ý, nhưng dạng mệnh lệnh này, gã tất phải tuân theo.
“Trẫm đã phong Tiêu Cẩm Ý là Định Bắc tướng quân, nắm chưởng ấn soái, lời y nói, chính là quân lệnh.” Cảnh Nhân đế cất cao giọng.
Tiêu Cẩm Thư ngẩng đầu nhìn Cảnh Nhân đế, chỉ nghe hắn nói: “Trẫm hạ lệnh, Mạc Bắc chiến sự toàn quyền Tiêu tướng quân phụ trách, quân lệnh của y đến trẫm cũng không có quyền thay đổi.”
“Quân vô hí ngôn.” Cảnh Nhân đế gằn từng chữ.
Phó tướng tựa cúi đầu thật thấp mà nói: “Thần, tuân mệnh.”
Sau đó gã dập đầu rồi mau chóng đứng dậy đi an bài cung tiễn thủ, mọi người đều bận rộn, người bảo vệ Cảnh Nhân đế chỉ còn Cẩm Y vệ cùng Tiêu Cẩm Thư.
Cảnh Nhân đế nói với Tiêu Cẩm Thư: “Trẫm thân phong tướng quân, trách nhiệm này không cần ngươi lãnh nữa.”
Có y phục hoàng sắc làm nổi bật, sắc mặt của Cảnh Nhân đế càng lúc càng tái nhợt, môi không còn chút huyết sắc nào, giống như giây tiếp theo hắn sẽ ngã xuống, nhưng hắn vẫn đứng vững vàng, giống như Định Hải Thần Châm của cả Hạ quốc, hắn không ngã xuống, thành Mạc Bắc sẽ không bị công phá. Còn hắn một ngày, là một ngày Mục tộc không có khả năng xâm chiếm.
Tiêu Cẩm Thư nhìn Cảnh Nhân đế, gã sống ở biên cảnh nhiều năm, nên năm năm nay Cảnh Nhân đế đăng cơ gã vẫn chưa được diện kiến thiên nhan, cho đến ngày hôm nay, gã mới hiểu được vị quân vương tuổi cũng không lớn ở trước mắt này, là người xứng đáng để gã dùng cả tính mạng bảo hộ.
Gã giơ tay lên, chắp tay với Cảnh Nhân đế: “Thần tuân mệnh.”
Bố trí nhiệm vụ xong, Cảnh Nhân đế lại được Cẩm Y vệ hộ tống vào trong thành lâu, dù lúc này trời đã tối đen như mực khiến tiễn thủ bên Mục tộc thực khó ngắm trúng tường thành, nhưng hắn mặc một thân kim giáp vẫn quá mức bắt mắt, vì tránh Mục tộc phạm thượng, hắn đành phải vào trong thành lâu chủ trì đại cục.
Cẩm Y vệ một phần bảo hộ Cảnh Nhân đế theo vào thành lâu, một phần canh giữ ở ngoài thành lâu. Tỉnh Tây Hiến cả cuộc hành trình lúc nào cũng bịt miệng một tên Cẩm Y vệ gầy yếu, chờ đến khi Cảnh Nhân đế tiến vào thành lâu gã mới buông tay ra.
Tô Hoài Linh phẫn nộ nói: “Ngươi làm gì!”
Tỉnh Tây Hiến mặt không đổi sắc mà nói: “Sợ ngươi nói bừa.”
Không phải gã lo chuyện bao đồng, Tô Hoài Linh kia mỗi lần há mồm đều là gây chuyện, trong tình cảnh này, gã thật sợ Tô Hoài Linh đột nhiên nói ra câu “Ngươi là Hoàng Thượng cũng không có quyền không để ý người chết sống, loạn tiễn sẽ bắn chết Định Bắc tướng quân ở bên dưới”, nếu nói câu đó, ngày hôm nay Tô Hoài Linh phải chết là điều không thể nghi ngờ. Cũng không phải gã không tín nhiệm Tô Hoài Linh, mà là nàng ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là hai chữ “Đại cục”, lòng tràn đầy tinh thần trọng nghĩa tự cho là đúng, thường bênh vực kẻ yếu, ở trong Trấn phủ ti lâu như vậy còn không đổi được cái tật xấu này, lúc vào Cẩm Y vệ còn học được thế nào là cậy quyền … làm việc thiện, trong hoàng thành nàng ta chọc vào không ít kẻ quyền quý, Cẩm Y vệ đi theo lau đít cho nàng cũng phát mệt.
Đương nhiên, sau mỗi lần nàng bênh vực kẻ yếu, Cảnh Nhân đế đều có lý do thu phục một kẻ quyền quý, đó cũng là lý do Tô Hoài Linh vẫn có thể sống vui vẻ đến giờ.
Nhưng trong lúc này nàng còn dám trách Cảnh Nhân đế một câu kia, thật sự là ai cũng không giữ được mạng nàng.
“Ngươi tưởng ta ngốc sao?” Tô Hoài Linh trừng mắt, “Lúc Tiêu tướng quân nói ta cũng nghe thấy, Cẩm Y vệ tin tức linh thông, Hô Diên Hi võ công cái thế không ai địch lại ta cũng biết, trong hoàn cảnh này, ta muốn xen vào cũng không có cách, đó là Tiêu tướng quân tự nguyện, vì dân chúng Mạc Bắc…”
Đôi mắt to liền rơi lệ, nước mắt cứ thế đổ xuống, Tô Hoài Linh bĩu môi: “Ta dù có ngồi một góc mà khóc cũng sẽ không để một phen khổ tâm của Tiêu tướng quân uổng phí!”
Tỉnh Tây Hiến trầm mặc một lát, sau đó vươn tay xách Tô Hoài Linh lên, ném vào một góc khuất trên thành lâu không ai để ý, nói rất vô tình: “Chỗ đó, tối, ngươi cứ từ từ khóc, đừng khóc ra tiếng, để người nghe được lại dao động quân tâm.”
Tô Hoài Linh: “…”
–
Hô Diên Hi đứng dưới thành nghe thấy Tiêu Cẩm Ý nói vậy đã định bỏ chạy, lúc hắn toàn sức thật không sợ loạn tiễn, lúc trước Trấn Bắc hầu đã dùng loại phương pháp này để diệt trừ hắn, nhưng Hô Diên Hi chỉ bị xây sát một chút khi chạy khỏi vòng vây.
Nhưng mà hiện tại hắn không chỉ trọng thương chưa lành, bên người còn có một tên Tiêu Cẩm Ý thế lực ngang hắn, chắc chắn hắn không có cơ hội cản loạn tiễn, tốt nhất vẫn là điều binh bỏ chạy, Hạ quốc có câu —— núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.
Nhưng Tiêu Cẩm Ý làm sao lại để hắn có cơ hội chạy trốn, trường đao nặng nề múa nhẹ như kiếm, trong khoảnh khắc tỏa thành hàng loạt đao ảnh vây lấy Hô Diên Hi, triệt để cuốn lấy hắn, căn bản không cho hắn cơ hội chạy trốn.
Hô Diên Hi vút roi đến chấn động không gian, nhưng Tiêu Cẩm Ý căn bản không né, để roi tùy ý quất vào người mình, chỉ vì muốn bắt sống Hô Diên Hi. Dù trường tiên còn cuốn lấy đầu kiếm đánh vào bên hông Tiêu Cẩm Ý toạc một đường máu, cả xương sườn cũng có thể đã bị lực kiếm đánh gãy, y đều không than một tiếng, cứ thế vây lấy Hô Diên Hi.
“Tiêu tướng quân, ngươi không muốn sống nữa sao!” Hô Diên Hi giận dữ hét lên, “Một đám Tiêu gia các ngươi đều không muốn sống, phụ thân ngươi như thế, huynh đệ ngươi cũng như thế!”
“Đối với Tiêu gia mà nói, hiếu đạo cao trọng hơn tính mệnh. Đối với ta mà nói, sứ mệnh cao trọng hơn cả, ta phải bắt sống ngươi!” Tiêu Cẩm Ý kiên định đạo.
“Vì tên tiến sĩ đó có phải không?” Hô Diên Hi đột nhiên nói, “Ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, tiến sĩ đã chết, là bị ta giết chết.”
Tiêu Cẩm Ý bất ngờ đến mức không kịp đề phòng mà bị những lời này tác động, trong nháy mắt, từ cổ tay áo Hô Diên Hi lại xuất ra một thanh đao, đâm thật sâu vào huyệt đạo Tiêu Cẩm Ý, trong khoảnh khắc, đau đớn tê dại truyền khắp toàn thân, Tiêu Cẩm Ý phát hiện mình không động đậy được nữa!