Chương : 8
Chuyện Cảnh Nhân đế tính toán là mưu lợi.
Chính sách Tân chính đem lại lợi ích rất lớn cho thương gia và nông dân, thương nhân vốn không thiếu tiền, nâng thuế sẽ làm cho bọn họ tổn thất, nhưng đối đám thương nhân mà nói, chút tổn thất nhỏ không đáng gì, bọn họ muốn hậu thế có tiền đồ tươi sáng hơn. Bọn họ có tiền, tiền có thể mua được rất nhiều thứ mà lại không mua được thân phận. Cho dù có vài thương nhân có thể dùng bạc nhiều như tuyết rơi mùa đông mà hối lộ được một cái chức quan, thì chức quan đó cũng chỉ là danh hiệu, không có quyền lợi cũng không có quyền hành, chỉ là một thứ dùng để an ủi nhau.
Nhưng nếu như con cháu của bọn họ có thể tham gia khoa cử, mọi chuyện sẽ khác, đến lúc đó triều đình có thể chọn nhân tài từ bọn họ, vậy những thương gia này ngày sau cũng có chút tiền đồ.
So với Cảnh Nhân đế, nhóm thương gia trọc phú này còn muốn thi hành Tân chính hơn. Bọn họ sẽ không phản đối, ngược lại còn dốc toàn lực giúp hắn vượt qua khó khăn, thi hành Tân chính dễ dàng hơn.
Bất quá có nhiều tiền hơn nữa cũng không có khả năng làm cái đám Thanh Lưu đảng cứng đầu đổi ý, còn muốn thi hành Tân chính thì nhất định phải có người đứng ra dẹp đám đó đi, gánh trên lưng tương lai của đám văn nhân nho sĩ.
Cảnh Nhân đế không thể gánh, Lý tướng quốc thanh danh đã sớm nhuốm chàm lại không thèm để ý. Danh tiếng của lão đã sớm thối, chỉ cần có lợi thì có thể thuận theo Hoàng Thượng một lần, Lý tướng quốc tuyệt đối nguyện ý gánh vác cái tương lai này, đối nghịch với đám Thanh lưu, quyết thi hành Tân chính.
Hiện tại Lý tướng quốc chưa lên tiếng, hiển nhiên là do lão thấy lợi ích không đủ. Chỉ cần Cảnh Nhân đế mở miệng nhân danh Tân chính, tự nhiên sẽ có người dâng cả gia tài bạc triệu tìm đến cửa phủ Lý tướng quốc, đến lúc chuyện gì cũng dễ dàng.
Loại chuyện đút lót hối lộ này theo lý mà nói là phải cấm, hắn thân là đế vương, có chính sách cần thi hành mà còn phải làm loại chuyện này.
Cảnh Nhân đế biết muốn làm một đế vương tâm vì vạn dân đồng nghĩa với không cách gì làm một minh quân dưới ngòi bút sử quan. Chỉ cần dân chúng an bình, hắn nguyện ý làm hôn quân. Cảnh Nhân đế âm thầm đấu tranh một phen, có vài nguyên tắc hắn không thể bỏ, mà mặt khác, vì lợi ích trăm họ, hắn phải làm.
Cảnh Nhân đế tính toán kế hoạch hoàn hảo, theo dự định là sau hai ngày mới bắt đầu gây tin phong thanh. Lúc này chưa được, Lâm đại học sĩ vừa mới đập đầu, bọn Thanh Lưu lại có thời gian ổn định thanh thế. Lúc Lâm đại học sĩ đã khoẻ hẳn, bọn chúng lại cho rằng có thể dùng tính mạng để chiến thắng đế vương, làm hắn phải đánh một thế trận trời long đất lở mới có thể vận hành Tân chính.
Có câu người tính sao bằng trời, Cảnh Nhân đế còn chưa phát phong thanh, giờ thượng triều hôm sau, nhi tử của Lâm đại học sĩ, Ngự Sử Đài ngôn quan Lâm Bác Viễn, liền dâng sớ lên Cảnh Nhân đế.
Lâm Bác Viễn ba năm trước đây thi đỗ trạng nguyên, viết lên một áng văn không tệ, tấu chương bây giờ viết rất có căn cứ, phản bác hết những luận điểm hôm qua của Lâm đại học sĩ.
Quan quản chính thường không dám so với quan văn, bọn họ đọc sách rất nhiều, mỗi câu nói đều là nói có sách, mách có chứng, câu nào cũng chữ nghĩa chất đầy năm xe khiến người nghe cảm thấy loạn đầu. Cảnh Nhân đế cũng được giáo dưỡng từ nhỏ mà hôm qua còn bị Lâm đại học sĩ nói đến mức tự hoài nghi hắn học vấn không thông, cái gì cũng không biết. Thanh Lưu đảng mở miệng đều là Khổng nói Tử viết, tất cả đều là thánh nhân truyền dạy, căn bản vô pháp phản bác.
Vậy mà Lâm Bác Viễn hậu sinh khả uý, thắng cả phụ thân, gã cũng là người nói có sách, mách có chứng, cũng luôn nói thánh nhân đã dạy thế nào, vậy mà vẫn có thể phản bác từng lời cha mình đã nói, phản bác hết một lượt luận điểm của lão. Có một người trong Thanh lưu đảng đứng ra chỉ trích gã bất hiếu, gã lại càng điên cuồng lý luận, thiên địa quân thân sư, quân vi thượng, thân vi hạ, gã là thần tử, phải nghe lệnh vua, sau mới đến mệnh cha, vì sao nói hắn bất hiếu.
Lâm Bác Viễn không hổ là hào kiệt của Ngự Sử Đài, chỉ là một viên lục phẩm ngôn quan nhỏ nhoi vẫn có thể nói cho cả đám Thanh Lưu á khẩu, tóm lại chính là gã theo phe Cảnh Nhân đ, phụ thân gã hôm qua đập đầu là do lão già đến hồ đồ, nếu thật không thể dùng lão thì Hoàng Thượng cứ cho lão hồi hương trồng khoai đi, chức vụ đó gã sẽ tiếp nhận.
Cảnh Nhân đế vui vẻ, rất vui vẻ.
Hắn ngồi ở trên điện cao cẩn thận quan sát dung mạo Lâm Bác Viễn một phen, tuy khó nói là mỹ nam tử, nhưng cũng là hào hoa phong nhã, khí chất nhẹ nhàng, khó trách ba năm trước đây lúc gã diễu quanh thành đã có vô số nữ tử ném hoa vào kiệu Trạng Nguyên, quả nhiên là thiếu niên tuấn tú.
Bởi vì sự xuất hiện của Lâm Bác Viễn, Tân chính hôm qua vừa bị Lâm đại học sĩ bác đi lại được gợi lên, hôm nay Cảnh Nhân đế còn chiếm thế thượng phong. Bất quá cái loại đấu trí này không phải ngày một ngày hai là có thể chấm dứt, cho nên đến khi hạ triều, các quan văn còn chưa ngả ngũ.
Hạ triều, Lâm Bác Viễn không rời đi, gã được Cảnh Nhân đế cho mời đến nội điện thảo luận
Để ngừa tai vách mạch rừng, Cảnh Nhân đế đến Liên công công cùng Tiểu Thuận Tử cũng đuổi đi ra ngoài, chỉ để lại ám vệ. Bất quá Lâm Bác Viễn vốn dĩ cũng không thể thấy được ám vệ, có thể ở riêng với Cảnh Nhân đế, Lâm Bác Viễn hết sức kích động!
“Bệ hạ!” Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Bác Viễn quỳ xuống thật mạnh, thuận miệng ca một thiên trường văn diễn tả kính ngưỡng của gã với Cảnh Nhân đế, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, tình cảm lại chân thành, làm Cảnh Nhân đế không thể không hoài nghi đây là do Lâm Bác Viễn sớm có chuẩn bị. Nếu thật như vậy, Cảnh Nhân đế muốn suy xét một chút sau này còn nên trọng dụng Lâm Bác Viễn hay không. Có thể thuận miệng nói ra một đống từ ngữ khoa trương thế này, công lực vuốt mông ngựa thật sự khiến người hoài nghi thiên phú của gã chỉ được dùng trong lúc nịnh bợ, người như vậy học vấn có thể tốt sao, không phải chỉ biết nói suông chứ?
Vất vả chờ Lâm Bác Viễn nói xong, Cảnh Nhân đế uống ngụm trà cho đỡ hãi, lúc này mới mở miệng nói: “Lâm ái khanh văn vẻ không tồi, chính là Tân chính của trẫm không cần một người chỉ biết ca công tụng đức, trẫm cần người hữu dụng. Trẫm thấy lúc thượng triều, Lâm ái khanh đối với Tân chính có vẻ rất lĩnh hội, không biết Lâm ái khanh cảm thấy việc này thế nào?”
Lâm Bác Viễn nghe xong lập tức lấy từ trong tay áo ra một … cuộn giấy, độ dày của thứ này làm Cảnh Nhân đế không thể không hoài nghi tay áo của gã có túi Càn Khôn, nếu không tại sao có thể vừa cãi nhau vừa giấu nhiều giấy như vậy?
“Lúc nghe được Tân chính của bệ hạ, thần trắng đêm không ngủ, viết xuống chút ý tưởng thực thi, còn chưa kịp chỉnh lý thành tấu chương để giao cho cục Thông chính thẩm tra, cứ thế trình bệ hạ, thật sự là có chút quá phận.” Lâm Bác Viễn vừa nói, vừa trình lên.
Cảnh Nhân đế: “…”
Nếu không kịp chỉnh thành tấu chương đã mang bên người, vậy phải nói là gã không có ý nộp cho cục Thông chính mà muốn trình trực tiếp, vậy mà vẫn có thể giải thích rất dễ nghe, xem ra vị Lâm Ngự sử này cũng là người khéo đưa đẩy. Bất quá chuyện đã thế này, cục Thông chính đều là người của thanh lưu đảng, nếu bọn họ giam tấu chương này lại, lấy lý do nó chưa thoả đáng mà trả về thì không biết đến bao giờ mới đến tay hắn. Cục thông chính tuy không dám giấu tấu chương, nhưng bọn họ có thể kéo dài thời gian duyệt, người này kéo đến người kia, kéo dài tới lúc tân chính không giải quyết được, vậy cái sớ này có lẽ khó mà thấy được mặt trời.
Xem sơ qua tấu chương của gã, Cảnh Nhân đế rất kinh ngạc. Tân chính của hắn lúc này mới chỉ là ý tưởng, thực thi cụ thể như thế nào còn phải thương nghị. Vậy mà Lâm Bác Viễn đã phân tích rõ bối cảnh, ưu điểm, cách giải quyết khuyết điểm thật rõ ràng, còn tính cả xác suất thành công, sau đó còn nêu vài biện pháp cải tiến khoa cử.
Cảnh Nhân đế lúc đầu còn xem sơ qua, sau đó trở thành xem thật kĩ, xem qua hai canh giờ, cả nước miếng cũng không nuốt, mà Lâm Bác Viễn đứng cúi đầu quá lâu, người còn hơi khom, chân bắt đầu run.
Cảnh Nhân đế khát nước đến không chịu được mới hoàn hồn, thấy chân của Lâm Bác Viễn run rẩy, lập tức gọi người tiến vào đem ghế cho Lâm Bác Viễn ngồi.
Liên công công cùng Tiểu Thuận Tử đen mặt tiến vào, một thì rót trà cho Cảnh Nhân đế, một sắp ghế cho Lâm Bác Viễn.
Tiểu Thuận Tử lớn lên tròn tròn nhìn cưng cưng, mặt tròn cười rộ lên còn có hai cái má lúm đồng tiền, Cảnh Nhân đế thực thích để Tiểu Thuận Tử hầu hạ bên người, nhìn hắn liền thấy vui. Nhưng hiện tại Tiểu Thuận Tử lại làm mặt xấu với Lâm Bác Viễn, Lâm Bác Viễn liền trừng mắt khiêu khích Tiểu Thuận Tử.
Còn Liên công công châm trà cho Cảnh Nhân đế lại ngửi được một mùi hương quen thuộc. Lão dùng khoé mắt nhìn xấp giấy trên án thư của Cảnh Nhân đế, hương kia từ đó truyền tới.
Hương trong cung đều bị hoàng hậu tịch thu, ngoài cung vẫn có. Hoàng Thượng hôm nay hít phải một lúc lâu như vậy, không biết đêm nay sẽ mộng mị thế nào.
Liên công công lẳng lặng rũ mắt, châm trà xong liền lui ra.
Chính sách Tân chính đem lại lợi ích rất lớn cho thương gia và nông dân, thương nhân vốn không thiếu tiền, nâng thuế sẽ làm cho bọn họ tổn thất, nhưng đối đám thương nhân mà nói, chút tổn thất nhỏ không đáng gì, bọn họ muốn hậu thế có tiền đồ tươi sáng hơn. Bọn họ có tiền, tiền có thể mua được rất nhiều thứ mà lại không mua được thân phận. Cho dù có vài thương nhân có thể dùng bạc nhiều như tuyết rơi mùa đông mà hối lộ được một cái chức quan, thì chức quan đó cũng chỉ là danh hiệu, không có quyền lợi cũng không có quyền hành, chỉ là một thứ dùng để an ủi nhau.
Nhưng nếu như con cháu của bọn họ có thể tham gia khoa cử, mọi chuyện sẽ khác, đến lúc đó triều đình có thể chọn nhân tài từ bọn họ, vậy những thương gia này ngày sau cũng có chút tiền đồ.
So với Cảnh Nhân đế, nhóm thương gia trọc phú này còn muốn thi hành Tân chính hơn. Bọn họ sẽ không phản đối, ngược lại còn dốc toàn lực giúp hắn vượt qua khó khăn, thi hành Tân chính dễ dàng hơn.
Bất quá có nhiều tiền hơn nữa cũng không có khả năng làm cái đám Thanh Lưu đảng cứng đầu đổi ý, còn muốn thi hành Tân chính thì nhất định phải có người đứng ra dẹp đám đó đi, gánh trên lưng tương lai của đám văn nhân nho sĩ.
Cảnh Nhân đế không thể gánh, Lý tướng quốc thanh danh đã sớm nhuốm chàm lại không thèm để ý. Danh tiếng của lão đã sớm thối, chỉ cần có lợi thì có thể thuận theo Hoàng Thượng một lần, Lý tướng quốc tuyệt đối nguyện ý gánh vác cái tương lai này, đối nghịch với đám Thanh lưu, quyết thi hành Tân chính.
Hiện tại Lý tướng quốc chưa lên tiếng, hiển nhiên là do lão thấy lợi ích không đủ. Chỉ cần Cảnh Nhân đế mở miệng nhân danh Tân chính, tự nhiên sẽ có người dâng cả gia tài bạc triệu tìm đến cửa phủ Lý tướng quốc, đến lúc chuyện gì cũng dễ dàng.
Loại chuyện đút lót hối lộ này theo lý mà nói là phải cấm, hắn thân là đế vương, có chính sách cần thi hành mà còn phải làm loại chuyện này.
Cảnh Nhân đế biết muốn làm một đế vương tâm vì vạn dân đồng nghĩa với không cách gì làm một minh quân dưới ngòi bút sử quan. Chỉ cần dân chúng an bình, hắn nguyện ý làm hôn quân. Cảnh Nhân đế âm thầm đấu tranh một phen, có vài nguyên tắc hắn không thể bỏ, mà mặt khác, vì lợi ích trăm họ, hắn phải làm.
Cảnh Nhân đế tính toán kế hoạch hoàn hảo, theo dự định là sau hai ngày mới bắt đầu gây tin phong thanh. Lúc này chưa được, Lâm đại học sĩ vừa mới đập đầu, bọn Thanh Lưu lại có thời gian ổn định thanh thế. Lúc Lâm đại học sĩ đã khoẻ hẳn, bọn chúng lại cho rằng có thể dùng tính mạng để chiến thắng đế vương, làm hắn phải đánh một thế trận trời long đất lở mới có thể vận hành Tân chính.
Có câu người tính sao bằng trời, Cảnh Nhân đế còn chưa phát phong thanh, giờ thượng triều hôm sau, nhi tử của Lâm đại học sĩ, Ngự Sử Đài ngôn quan Lâm Bác Viễn, liền dâng sớ lên Cảnh Nhân đế.
Lâm Bác Viễn ba năm trước đây thi đỗ trạng nguyên, viết lên một áng văn không tệ, tấu chương bây giờ viết rất có căn cứ, phản bác hết những luận điểm hôm qua của Lâm đại học sĩ.
Quan quản chính thường không dám so với quan văn, bọn họ đọc sách rất nhiều, mỗi câu nói đều là nói có sách, mách có chứng, câu nào cũng chữ nghĩa chất đầy năm xe khiến người nghe cảm thấy loạn đầu. Cảnh Nhân đế cũng được giáo dưỡng từ nhỏ mà hôm qua còn bị Lâm đại học sĩ nói đến mức tự hoài nghi hắn học vấn không thông, cái gì cũng không biết. Thanh Lưu đảng mở miệng đều là Khổng nói Tử viết, tất cả đều là thánh nhân truyền dạy, căn bản vô pháp phản bác.
Vậy mà Lâm Bác Viễn hậu sinh khả uý, thắng cả phụ thân, gã cũng là người nói có sách, mách có chứng, cũng luôn nói thánh nhân đã dạy thế nào, vậy mà vẫn có thể phản bác từng lời cha mình đã nói, phản bác hết một lượt luận điểm của lão. Có một người trong Thanh lưu đảng đứng ra chỉ trích gã bất hiếu, gã lại càng điên cuồng lý luận, thiên địa quân thân sư, quân vi thượng, thân vi hạ, gã là thần tử, phải nghe lệnh vua, sau mới đến mệnh cha, vì sao nói hắn bất hiếu.
Lâm Bác Viễn không hổ là hào kiệt của Ngự Sử Đài, chỉ là một viên lục phẩm ngôn quan nhỏ nhoi vẫn có thể nói cho cả đám Thanh Lưu á khẩu, tóm lại chính là gã theo phe Cảnh Nhân đ, phụ thân gã hôm qua đập đầu là do lão già đến hồ đồ, nếu thật không thể dùng lão thì Hoàng Thượng cứ cho lão hồi hương trồng khoai đi, chức vụ đó gã sẽ tiếp nhận.
Cảnh Nhân đế vui vẻ, rất vui vẻ.
Hắn ngồi ở trên điện cao cẩn thận quan sát dung mạo Lâm Bác Viễn một phen, tuy khó nói là mỹ nam tử, nhưng cũng là hào hoa phong nhã, khí chất nhẹ nhàng, khó trách ba năm trước đây lúc gã diễu quanh thành đã có vô số nữ tử ném hoa vào kiệu Trạng Nguyên, quả nhiên là thiếu niên tuấn tú.
Bởi vì sự xuất hiện của Lâm Bác Viễn, Tân chính hôm qua vừa bị Lâm đại học sĩ bác đi lại được gợi lên, hôm nay Cảnh Nhân đế còn chiếm thế thượng phong. Bất quá cái loại đấu trí này không phải ngày một ngày hai là có thể chấm dứt, cho nên đến khi hạ triều, các quan văn còn chưa ngả ngũ.
Hạ triều, Lâm Bác Viễn không rời đi, gã được Cảnh Nhân đế cho mời đến nội điện thảo luận
Để ngừa tai vách mạch rừng, Cảnh Nhân đế đến Liên công công cùng Tiểu Thuận Tử cũng đuổi đi ra ngoài, chỉ để lại ám vệ. Bất quá Lâm Bác Viễn vốn dĩ cũng không thể thấy được ám vệ, có thể ở riêng với Cảnh Nhân đế, Lâm Bác Viễn hết sức kích động!
“Bệ hạ!” Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Bác Viễn quỳ xuống thật mạnh, thuận miệng ca một thiên trường văn diễn tả kính ngưỡng của gã với Cảnh Nhân đế, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, tình cảm lại chân thành, làm Cảnh Nhân đế không thể không hoài nghi đây là do Lâm Bác Viễn sớm có chuẩn bị. Nếu thật như vậy, Cảnh Nhân đế muốn suy xét một chút sau này còn nên trọng dụng Lâm Bác Viễn hay không. Có thể thuận miệng nói ra một đống từ ngữ khoa trương thế này, công lực vuốt mông ngựa thật sự khiến người hoài nghi thiên phú của gã chỉ được dùng trong lúc nịnh bợ, người như vậy học vấn có thể tốt sao, không phải chỉ biết nói suông chứ?
Vất vả chờ Lâm Bác Viễn nói xong, Cảnh Nhân đế uống ngụm trà cho đỡ hãi, lúc này mới mở miệng nói: “Lâm ái khanh văn vẻ không tồi, chính là Tân chính của trẫm không cần một người chỉ biết ca công tụng đức, trẫm cần người hữu dụng. Trẫm thấy lúc thượng triều, Lâm ái khanh đối với Tân chính có vẻ rất lĩnh hội, không biết Lâm ái khanh cảm thấy việc này thế nào?”
Lâm Bác Viễn nghe xong lập tức lấy từ trong tay áo ra một … cuộn giấy, độ dày của thứ này làm Cảnh Nhân đế không thể không hoài nghi tay áo của gã có túi Càn Khôn, nếu không tại sao có thể vừa cãi nhau vừa giấu nhiều giấy như vậy?
“Lúc nghe được Tân chính của bệ hạ, thần trắng đêm không ngủ, viết xuống chút ý tưởng thực thi, còn chưa kịp chỉnh lý thành tấu chương để giao cho cục Thông chính thẩm tra, cứ thế trình bệ hạ, thật sự là có chút quá phận.” Lâm Bác Viễn vừa nói, vừa trình lên.
Cảnh Nhân đế: “…”
Nếu không kịp chỉnh thành tấu chương đã mang bên người, vậy phải nói là gã không có ý nộp cho cục Thông chính mà muốn trình trực tiếp, vậy mà vẫn có thể giải thích rất dễ nghe, xem ra vị Lâm Ngự sử này cũng là người khéo đưa đẩy. Bất quá chuyện đã thế này, cục Thông chính đều là người của thanh lưu đảng, nếu bọn họ giam tấu chương này lại, lấy lý do nó chưa thoả đáng mà trả về thì không biết đến bao giờ mới đến tay hắn. Cục thông chính tuy không dám giấu tấu chương, nhưng bọn họ có thể kéo dài thời gian duyệt, người này kéo đến người kia, kéo dài tới lúc tân chính không giải quyết được, vậy cái sớ này có lẽ khó mà thấy được mặt trời.
Xem sơ qua tấu chương của gã, Cảnh Nhân đế rất kinh ngạc. Tân chính của hắn lúc này mới chỉ là ý tưởng, thực thi cụ thể như thế nào còn phải thương nghị. Vậy mà Lâm Bác Viễn đã phân tích rõ bối cảnh, ưu điểm, cách giải quyết khuyết điểm thật rõ ràng, còn tính cả xác suất thành công, sau đó còn nêu vài biện pháp cải tiến khoa cử.
Cảnh Nhân đế lúc đầu còn xem sơ qua, sau đó trở thành xem thật kĩ, xem qua hai canh giờ, cả nước miếng cũng không nuốt, mà Lâm Bác Viễn đứng cúi đầu quá lâu, người còn hơi khom, chân bắt đầu run.
Cảnh Nhân đế khát nước đến không chịu được mới hoàn hồn, thấy chân của Lâm Bác Viễn run rẩy, lập tức gọi người tiến vào đem ghế cho Lâm Bác Viễn ngồi.
Liên công công cùng Tiểu Thuận Tử đen mặt tiến vào, một thì rót trà cho Cảnh Nhân đế, một sắp ghế cho Lâm Bác Viễn.
Tiểu Thuận Tử lớn lên tròn tròn nhìn cưng cưng, mặt tròn cười rộ lên còn có hai cái má lúm đồng tiền, Cảnh Nhân đế thực thích để Tiểu Thuận Tử hầu hạ bên người, nhìn hắn liền thấy vui. Nhưng hiện tại Tiểu Thuận Tử lại làm mặt xấu với Lâm Bác Viễn, Lâm Bác Viễn liền trừng mắt khiêu khích Tiểu Thuận Tử.
Còn Liên công công châm trà cho Cảnh Nhân đế lại ngửi được một mùi hương quen thuộc. Lão dùng khoé mắt nhìn xấp giấy trên án thư của Cảnh Nhân đế, hương kia từ đó truyền tới.
Hương trong cung đều bị hoàng hậu tịch thu, ngoài cung vẫn có. Hoàng Thượng hôm nay hít phải một lúc lâu như vậy, không biết đêm nay sẽ mộng mị thế nào.
Liên công công lẳng lặng rũ mắt, châm trà xong liền lui ra.