Chương : 131
Đêm ba mươi năm thứ tám Văn Thái, ngự liễn của Tần Ca về đến kinh thành. Với Lâm Giáp dẫn đầu bá quan văn võ nghênh đón Hoàng Thượng trước cổng kinh thành trong gió lạnh. Khi Hoàng Thượng rời kinh trong năm tháng qua thì triều đình đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn. An Lăng Vương đã bị xử tử lại chính là người âm thầm liên kết với Đột Quyết có ý đồ mưu phản, trong khi Trần Hí Ngôn trước khi bị bãi chức lại lén lút lui tới với Tần Chính. Việc này bắt nguồn từ khi Lâm Giáp nhận được một phong mật thư từ Nữ Trinh, Lâm Giáp đã phái người âm thầm điều tra, lại không ngờ trong thư đều là sự thật, bởi vậy càng liên lụy rất nhiều quan viên trong triều.
Hoàng Thương không ở kinh thành, Lâm Giáp thống lĩnh Đô Sát Viện điều tra, những quan viên liên lụy vụ án đều bị bắt giữ, mọi người trong kinh đều cảm thấy bất an, lo sợ chỉ cần vô ý sẽ trở thành con thiêu thân. Ngay khi Lâm Giáp đang điều tra việc này thì lại xuất hiện thích khách có ý đồ ám sát, Lâm Giáp bất ngờ được cứu sống. Trong kinh, thần hồn nát thần tín, lúc này lại truyền đến tin mừng Hoàng Thượng có được quý tử và tin tức quý phi rong huyết mà chết. Không khí ở Tị Thử sơn trang đã khẩn trương, nay không khí kinh thành càng khẩn trương hơn. Hiện tại Hoàng Thượng cuối cùng cũng hồi kinh, công đường xử án chính thức sẽ càng thêm ác liệt.
Khi ngự liễn kim hoàng xuất hiện ở trước mặt, Lâm Giáp tựa hồ đã già đi rất nhiều, khóe mắt rưng lệ. Hoàng Thượng trở về, Hoàng Thượng rốt cục đã trở về. Nay thiên hạ Đại Đông có người thừa kế, hắn không phải hổ thẹn khi đi gặp tiên Hoàng. Ngự liễn dừng lại trước cổng thành, Lâm Giáp dẫn đầu bá quan văn võ quỳ xuống, “Thần cung nghênh Hoàng Thượng hồi kinh–” Bá quan hô theo.
“Các vị ái khanh vất vả, hãy bình thân.” Trong ngự liễn truyền ra giọng nói của Tần Ca, “Lão Thái sư lên ngự liễn.”
Thân mình của Lâm Giáp hơi chấn động, dập đầu nói, “Lão thần tiếp chỉ, tạ long ân của Hoàng Thượng.” Ôn Quế tiến lên nâng dậy Lâm Giáp rời mới cùng Thân Mộc dìu Lâm Giáp lên ngự liễn.
Bên trong ngự liễn vô cùng ấm áp, đứng bên ngoài một hồi lâu, khi Lâm Giáp tiến vào thì không khỏi rùng mình một cái. Rèm che thật dày buông xuống sau lưng hắn, cửa ngự liễn được đóng lại. Ngự liễn chậm rãi chạy về hướng hoàng cung. Lâm Giáp ngồi chồm hổm bên cạnh, ngốc lăng nhìn Hoàng Thượng, chính xác là nhìn đứa nhỏ đang ngủ say bên cạnh Hoàng Thượng.
“Thái sư vất vả, bên ngoài rất lạnh, trẫm không đành lòng để Thái sư ở bên ngoài chịu lạnh.” Nằm nghiêng trong ngự liễn, Tần Ca đắp một cái chăn thật dày, hắn khom người về phía trước, cầm lấy noãn lô rồi đặt vào tay của Lâm Giáp.
Hai tay của Lâm giáp run run, ôm chặt noãn lô, lúc này mới khôi phục tinh thần để hành lễ tạ ân, nhưng lại bị một đôi tay ngăn cản.
“Thái sư, ngồi đi.”
Lâm Giáp định cử động, nhưng nghĩ đến Thái tử vừa mới đầy tháng, hắn lại lập tức ngồi chồm hổm trở về, lắc đầu nói, “Trên người lão thần có hàn khí, ngồi ở đây là được rồi.”
Tần Ca kéo xuống mũ choàng trên đầu của nhi tử rồi nói, “Không sao, Thái sư ngồi vào đây đi, trẫm có chuyện muốn nói với Thái sư.”
“Dạ.” Ưng thuận nhưng Lâm Giáp vẫn ngồi ở trước cửa ngự liễn trong chốc lát, đến khi trên người tản bớt hàn khí thì mới ngồi vào một góc cách xa Thái tử. Nhìn phong sương trên mặt của Lâm Giáp, Tần Ca kìm lòng không đậu mà nắm tay của đối phương, “Lão Thái sư, mấy năm nay trẫm khiến ngươi vất vả.”
“Hoàng Thượng xin đừng nói như thế.” Ánh mắt của Lâm Giáp không hề ly khai khỏi Thái tử, hốc mắt hơi cay xè, “Lão thần ngày ngày khẩn cầu, hằng đêm khẩn cầu, khẩn cầu Hoàng Thượng có thể có con nối dõi trước khi lão thần xuống mồ, rốt cục lão thần cũng chờ được. Bây giờ lão thần có chết cũng còn mặt mũi để gặp tiên Hoàng.”
“Thái sư không nên nói như vậy, trẫm còn muốn ngài làm Thái sư cho Thái tử kia mà.”
“Dạ, Hoàng Thượng.” Lâm Giáp nâng tay dùng y mệ lau mắt, hắn rất cao hứng.
Tần Ca đợi Lâm Giáp bình phục cảm xúc một chút thì mới mở miệng, “Trẫm ở Tị Thử sơn trang nhưng vẫn biết rõ mọi chuyện trong cung, Thái sư làm vô cùng tốt, chuyện sau này cứ giao cho Đô Sát Viện phụ trách, Thái sư đừng cực nhọc nữa.”
Hoàng Thượng quay về, cũng là lúc Lâm Giáp giao lại quyền lực. Hắn cũng không tham luyến quyền lực nên vui vẻ gật đầu, không hề bất mãn mà chỉ do dự nói, “Hoàng Thượng, danh sách mưu phản….là Lương Vương….phái người giao cho lão thần. Lão thần nghĩ rằng danh sách kia là giả, kết quả lại là thật, thần phái người tìm được thư từ tới lui với Đột Quyết từ trong quý phủ của Trần Hí Ngôn. Trong thư, Đột Quyết nói là Tần Chính đã chết, bọn họ đã phái người liên hệ với Lương Vương, bảo Trần Hí Ngôn tận sức lợi dụng Lương Vương và bộ hạ của hắn. Hoàng Thượng, lão thần…..hồ đồ.” fynnz.wordpress.com
Danh xưng Lương Vương tựa hồ đã dành riêng cho Ngũ Tử Ngang, mặc dù hiện tại hắn không còn là Lương Vương nhưng các quan viên và ngay cả Lâm Giáp vẫn có thói quen xưng hắn là Lương Vương.
Tần Ca nhếch khóe môi, “Thái sư đúng là hồ đồ, nếu Đột Quyết muốn lợi dụng Lương Vương thì vì sao Lương Vương lại giao cho ngươi danh sách kia?”
Trong mắt của Lâm Giáp lộ ra sự khiếp sợ. Tần Ca bình tĩnh nhìn hắn, “Lương Vương trung thành với trẫm không thua gì Thái sư. Cho dù hắn bị trẫm biếm đi Nữ Trinh thì hắn vẫn quan tâm đến triều đình, quan tâm đến an nguy của trẫm. Trẫm nghe nói trong thư Lương Vương từng uy hiếp Thái sư, có chuyện này hay sao?”
Chỉ trong khoảnh khắc Lâm Giáp đột nhiên cảm thấy dường như mình vẫn luôn xem nhẹ Hoàng Thượng. Tám năm qua, Hoàng Thượng đã trở thành đế vương chân chính nắm trong tay toàn bộ thiên hạ, không hề kém cỏi so với tiên Hoàng, thậm chí có thể còn xuất sắc hơn tiên Hoàng.
Phát hiện này làm cho tâm tình của Lâm Giáp trở nên sôi trào, có lẽ đã đến lúc hắn không cần lo lắng cho triều đình mà có thể chuyên tâm dạy học. Trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái, Lâm Giáp mở miệng, “Hoàng Thượng, hình như lão thần đã hiểu lầm Lương Vương. Lão thần luôn lo lắng quyền thế trong tay của Lương Vương quá lớn có thể uy hiếp đến ngai vàng của Hoàng Thượng. Nhưng hiện tại suy nghĩ lại một chút thì dường như lão thần đã lo lắng quá nhiều. Lương Vương từng gửi thư uy hiếp lão thần, nếu lão thần không bảo đảm triều đình an ổn thì hắn sẽ lấy xương cốt của lão thần để làm củi đốt lửa.” Nói đến câu cuối cùng, Lâm Giáp nở nụ cười.
Tần Ca nhướng mi nhưng không hé răng, Lâm Giáp nói tiếp, “Hình như Lương Vương cũng an bài người bảo hộ lão thần. Sau khi Lương Vương rời kinh, không ít người vô cùng bất mãn đối với lão thần, có lẽ lão thần quả thật lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Hoàng Thượng, xin ngài hãy triệu hồi Lương Vương.”
Tần Ca thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lâm Giáp thay đổi thái độ. Mấy năm nay, nhất là hai năm hắn điều dưỡng và sinh nở, trong triều nếu không có Thái sư thì e rằng hắn sẽ giống như Phượng Minh Vương, vừa chịu khổ vì thân mình mà còn phải quan tâm chuyện triều chính. Bởi vì có Lâm Giáp giúp đỡ nên hắn mới có thể an tâm điều dưỡng, an tâm sinh nở.
Tần Ca nói, “Chuyện triệu hồi Lương Vương thì trẫm đã có tính toán. Trẫm biếm Lương Vương đến Nữ Trinh cũng là nhân cơ hội muốn hắn làm một việc. Còn những người ở trong triều thì Thái sư cũng không cần lo, không quá bao lâu thì bọn họ sẽ minh bạch.”
Nghe ra ý tứ khác trong lời nói của Hoàng Thượng, Lâm Giáp liền biến sắc, định hỏi thì chợt nghe Hoàng Thượng nói, “Lão Thái sư cứ yên tâm về chuyện của Lương Vương, sau này mặc kệ trẫm làm ra quyết định gì thì trẫm cũng sẽ cho Thái sư một lời công đạo.”
“Hoàng Thượng, ngài nói vậy là tổn thọ lão thần. Sau khi Lương Vương hồi kinh thì lão thần sẽ bồi tội với hắn, chỉ cần Lương Vương trung thành với Hoàng Thượng thì lão thần không còn lời nào để nói.” Lâm Giáp cũng không biết sẽ có một ngày hắn quả thật cần Hoàng Thượng cho hắn một lời công đạo.
Tần Ca cũng không nhiều lời mà chỉ xốc chăn lên rồi cười nhẹ, “Lão Thái sư, bế Thái tử một chút đi.”
Hốc mắt của Lâm Giáp lập tức đỏ ửng, hắn hít sâu vài hơi, hành lễ tạ ân rồi mới vươn ra đôi tay già nua, ôm lấy tiểu Thái tử một cách vô cùng kích động. Khi hắn bế lấy tiểu Thái tử nhỏ nhắn vào trong lòng, ngửi thấy mùi sữa trên người Thái tử thì lão lệ trong mắt lập tức tuôn trào.
“Thái sư, trẫm đặt tên cho hắn là Gia Hữu, Tần Gia Hữu, nhũ danh Tử Quân.”
“Hảo hảo….” Nước mắt của Lâm Giáp rơi xuống lớp khăn bọc đứa nhỏ.
Bánh xe cuồn cuộn lăn về phía trước, ngày hôm sau, Tần Ca tổ chức long trọng yến tiệc đầy tháng cho tiểu Thái tử. Nỗi bi thương vì quý phi qua đời nhanh chóng bị che lấp bởi yến tiệc chúc mừng Thái tử đầy tháng. Trước khi Tần Ca hồi kinh thì Lâm Giáp đã dựa theo ý tứ của hắn mà hậu táng công chúa Nữ Trinh quốc. Đối với vị công chúa đã sinh hạ Thái tử cho Hoàng Thượng, Lâm Giáp thường âm thầm thổn thức, đây là hồng nhan bạc mệnh. Huống chi, hắn nhìn ra, Hoàng Thượng cũng không quan tâm đến công chúa mà chỉ để ý đến cái bụng của nàng.
Sau tất niên, Tần Ca trở lại kinh tiếp tục nắm quyền hành, Lâm Giáp lại một lần nữa giao ra toàn bộ quyền hành rồi trở về phủ đệ, an tâm làm phu tử, giáo thụ môn sinh. Tần Ca liên tiếp hạ chỉ thẳng tay trừng phạt đám đại thần âm thầm tới lui cùng Đột Quyết, tính cả thân nhân và bằng hữu của bọn họ đều bị liên lụy. Đây là lần càn quét lớn nhất trong triều kể từ khi Tần Ca cầm quyền cho đến nay. Nhiều năm về sau còn rất nhiều người khi nhớ đến cảnh tượng lúc này mà vẫn không khỏi run sợ.
Tháng hai năm thứ chín Văn Thái, Ngũ Tử Hoa nhận được mật tín của Ngũ Tử Ngang thì liền viện cớ đi ngao du sơn thủy, thưởng ngoạn phong cảnh của Đột Quyết, suốt đêm mang theo đám người của Phùng Duy Châu để trốn khỏi Đột Quyết. Trước đó hắn đã nhận thấy Tra Mộc Nhĩ không tính thả bọn họ hồi kinh. Ngũ Tử Hoa và Phùng Duy Châu sau khi bí mật thương nghị thì tìm cách trốn thoát. Bọn họ bỏ lại tất cả những gì đã đem đến, chỉ dẫn theo ngựa và lương khô. Sau khi phát hiện bọn họ bỏ trốn, Tra Mộc Nhĩ lập tức lệnh cho bộ hạ dẫn binh truy kích, cả đời của Ngũ Tử Hoa chưa từng chật vật như thế. Phùng Duy Châu không biết võ công lại càng nếm đủ mùi vị khổ sở, may mắn Ngũ Tử Ngang đã viết một phong thư cho đại tướng biên quan để bọn họ tiếp ứng Ngũ Tử Hoa, trước khi bị binh lính của Đột Quyết bắt lấy thì đám người của Ngũ Tử Hoa đã thuận lợi trốn về Đại Đông.
Trong khi Ngũ Tử Hoa chạy trối chết thì Phạm Ngũ Thị ở kinh thành lại nhận được hai phong thư, một là Ngũ Tử Ngang viết cho nàng, phong thư còn lại là Ngũ Tử Ngang bảo nàng giao cho Liễu Song. Trong thư Ngũ Tử Ngang nói với cô nãi nãi rằng hắn vẫn xem Liễu Song là muội muội, nay hắn tự thân khó bảo toàn, không muốn tiếp tục liên lụy Liễu Song. Vả lại nhị đệ Ngũ Tử Anh nhiều năm qua vẫn yêu Liễu Song, trong lòng của Liễu Song cũng chỉ có nhị đệ, hắn nguyện ý thành toàn hai người. Còn phong thư hắn viết cho Liễu Song là thư thôi nàng. Ngũ Tử Anh cũng nhận được một phong thư đến từ Nữ Trinh quốc, bị nhốt suốt gần một năm, Ngũ Tử Anh không hề nhiều lời, chỉ ôm lấy Liễu Song đang khóc nức nở.
Phạm Ngũ Thị lão lệ tung hoành, quỳ gối bên trong từ đường của Ngũ gia, khẩn cầu liệt tổ liệt tông phù hộ Ngũ gia, phù hộ Ngũ Tử Ngang. Nàng bất lực đối với chuyện của Ngũ Tử Anh và Liễu Song, cũng không nhẫn tâm trách móc nặng nề, trong thư Ngũ Tử Ngang cũng không quá chứng thật suy đoán của nàng. Chuyện Ngũ Tử Ngang thôi Liễu Song bị người có tâm tư truyền ra ngoài, ngày đó long nhan rất thỏa mãn, ngày đó rất nhiều người đều cảm thấy thương tiếc, ngày đó không ít người lo lắng cho kết cục của Ngũ gia.
Mà Ngũ Tử Ngang không có thời gian đi bận tâm ngày đó. Nữ trinh lâm vào hỗn loạn sau khi hắn rời đi, Việt Lặc Sở và Việt Lặc Da chính thức đối đầu quyết liệt, Việt Lặc Da mang theo bộ hạ của mình làm phản. Khi Ngũ Tử Ngang xuất hiện trước mặt Việt Lặc Da với một thân bẩn thỉu thì Việt Lặc Da khóc đến mức có thể nói là kinh thiên động địa. Thế cục của Nữ Trinh hoàn toàn thay đổi sau khi Ngũ Tử Ngang trở về, Việt Lặc Da vốn bị Việt Lặc Sở áp chế thì lúc này lại như hổ thêm cánh, thế cục của Nữ Trinh làm cho Tra Mộc Nhĩ phải rục rịch.
…………..
“Oa oa…..oa oa….”
Bãi triều, Tần Ca đi về tẩm cung, còn chưa đến cửa thì đã nghe thấy tiếng khóc của nhi tử. Ôn Quế vội vàng tiến lên đẩy cửa ra, sau khi Hoàng Thượng tiến vào thì hắn lập tức lên tiếng, “Xảy ra chuyện gì? Vì sao Thái tử điện hạ lại khóc?”
Thân Mộc đang giữ Thái tử ở trong phòng liền chạy ra, theo sau là một nhũ mẫu đang khóc và Diêm Nhật với sắc mặt không tốt. Thân Mộc quỳ xuống nói, “Thỉnh Hoàng Thượng ban tội.” Không có gì để biện giải.
Ôn Quế vừa nghe xong thì trong lòng liền khẩn trương, nhưng có Hoàng Thượng ở đây nên hắn không tiện hỏi nhiều. Nhũ mẫu càng không ngừng dập đầu, cầu xin tha thứ, “Hoàng Thượng tha mạng, nô tỳ vô dụng, đút điện hạ uống nước làm điện hạ bị sặc, Hoàng Thượng tha mạng.”
Diêm Nhật cũng quỳ xuống, “Thỉnh Hoàng Thượng ban tội.”
Tần Ca nhíu mày lại, thần sắc vẫn lạnh lùng như thường, nhìn người nhũ mẫu kia rồi nói, “Dẫn nàng đi.” Lập tức có người lôi nhũ mẫu đang khóc lóc cầu xin Hoàng Thượng tha mạng ra ngoài. Để Thân Mộc và Diêm Nhật đứng lên, Tần Ca đi nhanh vào trong phòng, tiểu Thái tử vừa tròn năm tháng đang được một nhũ mẫu khác ôm lấy, khóc đến mức đỏ bừng cả mặt. Vừa thấy phụ Hoàng thì hắn liền vươn tay muốn bế.
Tần Ca tiến lên bế lấy nhi tử rồi hạ lệnh, “Vài người các ngươi lưu lại, những người khác đều lui xuống.” Nhũ mẫu trong phòng nơm nớp lo sợ mà lui xuống, Khổng Tắc Huy, Ôn Quế, Diêm Nhật và Thân Mộc ở lại. Sau khi những người đó rời đi, Tần Ca mới đưa lưng về phía bốn người mà hỏi, “Nhũ mẫu có cho Thái tử bú sữa hay chưa?”
Chuẩn bị sẵn sàng chờ Hoàng Thượng trách phạt, Thân Mộc trả lời, “Đã bú xong, vừa rồi nhũ mẫu đút điện hạ uống nước, nô tài không nhìn kỹ nên làm điện hạ bị sặc.”
“Chỉ là bị sặc?” Tần Ca vẫn đưa lưng về phía bốn người.
“Dạ.” Khẩu khí của Hoàng Thượng thay đổi, Thân Mộc quỳ xuống.
“Đứng lên,”
Trong lòng của Thân Mộc trở nên khẩn trương, hắn chậm rãi đứng lên.
Nào ngờ ngay sau đó Tần Ca lại đặt đứa nhỏ lên giường, nói một cách nghiêm khắc, “Chẳng qua chỉ bị sặc một chút mà đã khóc thành như vậy, sau này có thể làm được cái gì! Cứ để hắn khóc, không ai được phép dỗ hắn.” Mặc kệ nhi tử mới năm tháng tuổi, vẫn còn chưa biết đi.
“Hoàng Thượng?” Ngay cả Khổng Tắc Huy lãnh huyết mà cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Không ai được phép dỗ hắn.” Vẫn là câu đó, Tần Ca bỏ lại nhi tử rồi ly khai. Bị phụ Hoàng vô tình vứt bỏ ở trên giường, tiểu Thái tử Tần Gia Hữu càng khóc lớn hơn nữa.
“Như vậy, như vậy, như vậy là sao?” Ôn Quế nhìn ra cửa, lại nhìn Thái tử đang khóc rống trên giường, sốt ruột muốn chết.
Diêm Nhật nhanh chóng đi đến bên cửa, xốc lên rèm cửa để nhìn xem, Hoàng Thượng không ở đây, chắc là đã đi vào phòng ngủ. Hắn vội vàng quay đầu rồi gầm nhẹ, “Còn không mau bế điện hạ lên!”
Thân Mộc giật mình, vội vàng bổ nhào lên giường mà bế Thái tử lên, tiểu Thái tử được bế lên càng ủy khuất mà khóc oa oa.
“Không ai được phép bế hắn, cứ để hắn khóc.” Từ gian phòng bên cạnh truyền đến giọng nói của Hoàng Thượng, Thân Mộc quay đầu liếc nhìn Ôn Quế một cái, sốt ruột muốn chết. Ôn Quế nháy mắt với Diêm Nhật rồi đi ra ngoài, Khổng Tắc Huy bất đắc dĩ thở dài, đi đến trước mặt Thân Mộc, dùng ngón tay lau nước mắt của tiểu Thái tử rồi thấp giọng nói, “Phụ Hoàng của ngươi cũng không sủng ngươi như phụ thân của ngươi đâu, đừng khóc nữa.”
Lớn mật vén lên rèm cửa, Ôn Quế cất tiếng, “Hoàng Thượng, nô tài đi vào.”
“Châm trà.”
Tần Ca đang đọc tấu chương, không hề ngẩng đầu. Ôn Quế vội vàng tiến lên, cầm lấy ấm trà rồi châm trà cho Hoàng Thượng. Tiết thanh minh đã qua, trời cũng ấm áp, nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Hoàng Thượng, mắt điếc tai ngơ đối với tiếng khóc ở kế bên phòng, hắn thấp giọng nói, “Hoàng Thượng, điện hạ….còn nhỏ, bị sặc thì đương nhiên sẽ khóc.” Dù gì điện hạ cũng là do Hoàng Thượng liều mạng sinh ra, Hoàng Thượng có thể nào nhẫn tâm như vậy?
Tần Ca vừa phê tấu chương vừa thản nhiên nói, “Hắn là Thái tử, trẫm sủng ái hắn chính là hủy hoại Đại Đông. Bất quá chỉ bị sặc một chút mà đã khóc thành như vậy, sau này hắn sẽ gặp càng nhiều chuyện khốn khó hơn nữa, chẳng lẽ mỗi lần như thế đều đến khóc lóc với trẫm hay sao? Khổng thể bởi vì hắn còn nhỏ mà tập hư hắn. Hắn té dập đầu cũng không được khóc.”
Ôn Quế đau lòng, Hoàng Thượng quá nhẫn tâm, không chỉ nhẫn tâm đối với chính mình mà còn nhẫn tâm hơn đối với con ruột của mình.
“Nói với Thân Mộc, nếu hắn còn khóc thì trẫm sẽ ném hắn ra ngoài.” Tần Ca tuyệt đối là người lạnh lùng cứng rắn.
Ôn Quế vội vàng chạy đi, phòng kế bên liền truyền đến vài tiếng dịu dàng của Thân Mộc và Ôn Quế, “Đừng khóc, đừng khóc…..điện hạ đừng khóc…..”
Trước khi Tần Ca ném đứa nhỏ ra ngoài thì Ôn Quế và Thân Mộc cũng thành công dỗ dành Thái tử. Vỗ nhẹ Thái tử chỉ còn khóc thút thít, Thân Mộc, Ôn Quế và Diêm Nhật vô cùng chua xót, không hẹn mà cùng âm thầm kêu trong lòng: Vương gia, ngài mau quay về đi!
…………..