Chương : 18
Quán Danh Cổ là một quán cà phê nổi tiếng ở thành phố T, Nhâm Lê đã từng tới đó một lần, Blue Mountain đặc chế ở đó uống rất ngon, nhưng là vẫn không khỏi sợ hãi mà than một tiếng về giá cả của loại cafe đặc chế kia.
Thực ra địa điểm lần này đúng là vô cùng có lợi với Nhâm Lên, bởi vì đây là sản nghiệp của nhà họ Y.
E rằng giảo hoạt giống như bọn bắt cóc kia cũng không thể ngờ được Nhâm Lê và nhà họ Y có quan hệ.
Đúng mười một giờ, quán Danh Cổ, văn phòng của quản lý.
“Nhâm thiếu gia, tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng, tôi đã cho người đem mấy thứ đồ vật kia dọn dẹp theo đúng như yêu cầu của cậu.”
Quản lý họ Chu khom lưng cúi đầu rất đúng chuẩn nói với Nhâm Lê.
“Ừ.”
Nhâm Lê ngồi ở trước bàn làm việc, trong tay đang nghịch một chiếc bút.
“Tôi không hy vọng phu nhân biết chuyện sẽ xảy ra trong ngày hôm nay.”
Quản lý lại lau lau mồ hôi lạnh trên trán, lưng càng cúi thấp hơn nữa.
“Tất cả sẽ theo yêu cầu của cậu, tất cả sẽ theo yêu cầu của cậu.”
Trời giết, vị tôn đại thần này sao lại đến đây? Người nào không biết cậu là bảo bối được nhà họ Y yêu quý, Y thiếu gia cũng chưa được cưng chiều như cậu ta, nếu như cậu ta bị đụng chạm ở đây một chút, bản thân mình có thể sẽ chết không toàn thây.
“Ông đi xuống đi.”
Nhâm Lê một chút đều không có tự giác rằng đây là văn phòng của người khác, thản nhiên ra lệnh.
Quản lý cười nhẹ rời đi, lúc đi ra còn không quên đóng kỹ cửa cho Nhâm Lê.
Nghiêm Dương tựa ở bên cửa sổ nhìn Nhâm Lê trêu tức.
“Nhâm thiếu gia? Phu nhân?”
Nhâm Lê ừ một tiếng, buông chiếc bút vẫn nghịch trong tay nãy giờ đặt lên bàn.
“Là dì út của tôi.”
Nhâm Lê rầu rĩ nói:
Nghiêm Dương đóng cửa sổ lại.
“Tôi lần trước đã muốn hỏi, dì út của cậu rốt cuộc là đang làm gì? Thoạt nhìn hình như rất có tiền.”
Nhâm Lê đưa tay đỡ trán, bĩu môi, rõ ràng là đối với chuyện linh lực bị phong ấn vẫn còn mang oán niệm.
“Chồng của dì ấy có tiền.”
“Y Vũ Vị sao? Tôi nên sớm nghĩ đến.”
Trách không được cậu ta có một người anh họ họ Y, trách không được cậu ta cả ngày ngây ngốc ở nhà cũng không ai thúc giục cậu ta đi làm, bệnh viện kia căn bản là nhà họ Y dùng để dỗ cho cậu ta vui vẻ.
“A.”
Nhâm Lê không tiếp tục bàn về nhà họ Y nữa liền đổi chủ đề.
“Tôi vừa mới bảo quản lý đem bàn và bồn hoa đặt đến vị trí riêng, vị ‘Tuẫn đạo nhân’ kia quả nhiên là không yên lòng.”
“Làm sao vậy?”
Nghiêm Dương nhìn bộ dáng căm giận của Nhâm Lê, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Vận khí của nơi này sẽ áp chế linh lực, nhưng nếu như đeo ngọc hương đến thì lại không có vấn đề gì, tôi dám cam đoan người kia tuyệt đối sẽ đeo ngọc hương đến.”
Nhâm Lê tức giận phùng má.
“Sau đó cậu liền mặc áo xuất trận?”
Nghiêm Dương nhìn khuôn mặt bánh bao của Nhâm Lê, tự dưng cảm thấy thật nóng, lại mở cửa sổ ra.
“Anh không muốn hỏi ngọc hương là cái gì sao?”
Không có nghe được câu hỏi đã đoán từ trước, Nhâm Lê cảm thấy có chút kỳ quái.
Nghiêm Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhâm Lê một cái phong tình vạn chủng.
“Ngọc hương sao, không phải là trong một khoảng không riêng hình thành nên không gian cùng một loại ‘phạm vi’, tùy theo độ lớn nhỏ của ‘phạm vi’ mà thứ bậc của ngọc hương sẽ được quyết định theo năng lực của người sử dụng à?”
“Làm sao anh biết!?”
Nhâm Lê mở to hai mắt nhìn Nghiêm Dương.
Nghiêm Dương nhún nhún vai, giống như không chút để ý nói:
“Tôi thông minh mà.”
Trời mới biết mình vì mấy thứ kiến thức cổ quái kỳ lạ này mà mất thời gian bao lâu.
Nhâm Lê ngây ngốc cười hắc hắc.
“Nếu hắn nghĩ muốn dùng ‘phạm vi’, chúng ta cũng không ngại cùng hắn vui đùa một chút, xem ‘phạm vi’ của ai lớn hơn.”
Nghiêm Dương đắc ý dào dạt đưa lưng về phía Nhâm Lê, ngôn từ cứng rắn giả bộ như đang bình tĩnh.
“Các cậu muốn tôi phối hợp như thế nào?”
Nhâm Lê đau khổ suy tư vài giây.
“Anh đi theo tôi là được, tới thời cơ liền xông lên bắt gọn.”
“Còn nữa không?”
Nghiêm Dương quyết không thừa nhận rằng mình lại chỉ có tác dụng nhỏ như vậy.
“Không có, anh chỉ cần xông ra đánh nhau là tốt rồi.”
Nhâm Lê nhìn nhìn đồng hồ, lấy từ trong túi ra một cái bút lông.
Nghiêm Dương dại ra, vì cái gì trong đầu anh lại hiện ra cảnh một người mặt mũi bầm dập cùng một đám người mặt mũi dữ tợn đang quây lại cùng một chỗ ở góc đường?
Nhâm Lê không chú ý đến sắc mặt của Nghiêm Dương.
“Đưa cho tôi cái tượng đất.”
Nghiêm Dương yên lặng đem tượng đất đặt ở trên bàn trước mặt Nhâm Lê, sau đó anh thấy Nhâm Lê cầm chiếc bút lông kia vẽ phác một bức tranh ở trên tượng đất, sau khi buông bút niệm niệm vài câu, tượng đất kia cư nhiên biến thành một khối đất vuông vức.
“Như vậy là được rồi.”
Nhâm Lê cất bút vào trong túi, một bộ dáng giống như đã chuẩn bị thỏa đáng.
“Làm thế nào lại biến thành như vậy.”
Nghiêm Dương đã hoàn toàn từ một người theo chủ nghĩa duy vật biến thành người theo chủ nghĩa duy tâm rồi.
“Thủ thuật che mắt, bất quá tôi đây là cao cấp, kể cả hắn là thần tiên Đại La đến đây cũng nhìn không ra.”
Lần này người đắc ý dào dạt đổi lại thành Nhâm Lê.
Đúng mười hai giờ.
Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê hiện đang đứng ở cửa quán Danh Cổ, một cậu nhóc ăn mặc thanh lịch đi đến, cười cười với Nhâm Lê, lộ ra một chiếc răng trắng bóng.
“Là ‘Nguyền rủa trước sáng sớm đúng’ không? Tôi là Tuẫn đạo nhân.”
Nhâm Lê gật gật đầu.
“Chúng ta đi vào rồi nói, trời nóng quá.”
Đứa nhóc kia bộ dáng cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, gật gật đầu, đẩy cửa ra đi vào, miếng ngọc đeo trên cổ nhoáng lên một cái.
Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê đều không nghĩ đến ‘Tuẫn đạo nhân’ hóa ra lại là một đứa trẻ, hơn nữa còn thoải mái để lộ ra ngọc hương như vậy.
Nhâm Lê liếc mắt nhìn Nghiêm Dương một cái, đẩy cửa ra theo vào.
‘Tuẫn đạo nhân’ đã tìm được một cái bàn ngồi xuống, Nhâm Lê không nhanh không chậm tiêu sái đi qua ngồi xuống, Nghiêm Dương cũng kéo ghế ra ngồi ở bên cạnh Nhâm Lê.
Người phục vụ đứng một bên nhìn thấy ba người đã ngồi xuống, vội vàng đi qua nghênh tiếp, cười rất nho nhã lễ độ.
“Tiên sinh, xin hỏi các vị muốn dùng gì?”
‘Tuẫn đạo nhân’ cười cười với người phục vụ:
“Tôi đã sớm nghe nói Blue Mountain đặc chế của quán Danh Cổ không tệ, hôm nay đương nhiên phải thử một chút rồi.”
Quay đầu lại nhìn Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương.
“Hai vị không ngại chứ?”
Nhâm Lê cũng cười cười.
“Chúng tôi tất nhiên không ngại.”
“Được, xin chờ một lát.”
Người phục vụ lễ độ đáp.
Có lẽ giống như Nhâm Lê đã nói, ‘Tuẫn đạo nhân’ cũng không đưa ra nhiều nghi vấn về việc Nghiêm Dương cũng đến, chỉ cười hì hì nhìn Nhâm Lê.
“Tôi tên là Phùng Cổ Tuẫn, không biết nên xưng hô với ngài như thế nào?”
Nghiêm Dương thấy lúc Phùng Cổ Tuẫn nói ra tên của mình thì Nhâm Lê rõ ràng là hơi sửng sốt một chút, sau đó nói ngắn gọn:
“Nhâm Lê.”
Phùng Cổ Tuẫn cũng sửng sốt, sau đó cười càng vui vẻ:
“Nhà họ Nhâm khi nào thì chuyển sang xem phong thủy vậy? Tiểu thiếu gia nhà họ Nhâm còn tự mình đi bán các loại đất long huyệt nữa?”
Nhâm Lê liếc mắt nhìn Phùng Cổ Tuẫn.
“Tôi đây đến là không biết cậu con bé bỏng mà chú Phùng luôn lo lắng lại làm loại chuyện vào nhà người khác bắt cóc, chẳng lẽ nhà họ Phùng đã đến mức không nuôi nổi con cháu của mình sao?”
Nghiêm Dương nghe xong đoạn đối thoại của hai người này, vẻ mặt là mười phần kinh ngạc, chẳng lẽ hai người này biết nhau? Không giống…nhưng là bầu không khí cổ quái này chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra.
Phùng Cổ Tuẫn hừ khẽ một tiếng, cũng không thèm nhìn Nhâm Lê nữa.
Người phục vụ yên lặng đem ba tách Blue Mountain đến, đặt ở trước mặt ba người, lại yên lặng rời đi.
Phùng Cổ Tuẫn bưng tách Blue Mountain lên rất hưởng thụ uống ngay một ngụm.
“Bắt người có tiền thay người trừ họa thôi, tôi thực ra cũng là muốn tự mình kiếm tiền. Ai……tôi cũng không có một dì út luôn cho tôi cơm ăn.”
“Cậu!”
Nhâm Lê tức đến nhe răng nhếch miệng.
“Tôi cái gì tôi? Tôi đã hết lòng, a, tiểu quỷ ăn hồn kia vẫn còn hoàn hảo không chút thương tổn nào đang quấy rối ở bên kia chính là chứng cớ.”
Phùng Cổ Tuẫn vẻ mặt hỉ hả nhìn sang.
Bóng dáng người phục vụ bận rộn qua lại.
“A.”
Nhâm Lê đột nhiên không tức giận nữa, nở nụ cười với Phùng Cổ Tuẫn:
“Cũng không biết là người nào đó đâu có bản lĩnh, đánh không lại Hi Hi nhà tôi còn giả làm người tốt đâu? Ai……thực ra người nào đó cũng không cần quá tự ti mà.”
Quả nhiên, Phùng Cổ Tuẫn căm tức nhìn Nhâm Lê:
“Anh nói ai đánh không lại! Tôi nói cho anh biết tôi dùng một tay cũng có thể bóp chết tiểu quỷ kia!”
Nhâm Lê nhún nhún vai.
“Ai thừa nhận thì chính là người đó.”
Phùng Cổ Tuẫn đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy người vẫn im lặng ngồi ở một bên dở khóc dở cười nói:
“Tôi nói, các cậu có thể không tranh cãi nữa không?”
Trả lời Nghiêm Dương, tự nhiên là hai tiếng cùng hợp lại:
“Ai tranh cãi với cậu ta chứ!”
Nghiêm Dương sờ sờ mũi, buồn bực nhìn hai người giống như nuốt phải ruồi bọ.