Chương : 33
Khi Nhâm Lê đẩy cửa phòng bệnh của Chung Ly Tu ra, Nghiêm Dương cũng vừa lúc đi đến.
Vừa vào cửa, Nhâm Lê kinh ngạc, bởi vì trong phòng bệnh không chỉ có Chung Ly Tu và Y An.
Người đứng bên cửa sổ rõ ràng chính là Nhâm Thiến.
“Dì út…”
Nhâm Lê hoảng sợ nói.
Nhâm Thiến mỉm cười tao nhã.
“Sao nào, nhìn thấy dì út liền không vui? Đến đây.”
Người đẹp hơi chuyển mắt, nhìn thấy Nghiêm Dương đứng sau Nhâm Lê.
Nghiêm Dương đi theo Nhâm Lê vào phòng bệnh, tiện tay đóng cửa lại, nhìn thấy Nhâm Thiến, hơi sửng sốt, sau khi nghe thấy Nhâm Lê gọi người kia là ‘dì út’ liền hiểu rõ thân phận của bà.
“Chào bác gái, cháu là bạn của Tiểu Lê.”
Trên mặt Nhâm Thiến mang theo ba phần cười, gật đầu nói:
“Vị này chính là cảnh sát Nghiêm đúng không? Tiểu Lê nhà chúng tôi phiền cậu phải lo lắng rồi.”
Nhâm Lê muốn nói gì đó, lại bị Y An đưa mắt sang chặn lại, há miệng thở dốc, lại ngậm lại.
“Ha ha, nói cái gì mà chăm sóc chứ, cháu và Nhâm Lê chỉ là bạn tốt thôi, có gì khó khăn liền giúp đỡ nhau hẳn là việc nên làm.”
Nghiêm Dương cười ha ha, thầm nghĩ ‘bác gái’ này chính là người đến không có gì tốt đây.
Ai ngờ Nhâm Thiến chỉ mỉm cười, không kéo dài vấn đề này, ngược lại nhìn về phía Nhâm Lê, trong đôi mắt sáng ngời tràn ngập thương yêu.
“Tiểu Lê cùng cảnh sát Nghiêm đến thăm tiên sinh à?”
“A?… Dạ.”
Nhâm Lê hơi ngây người nhận ra ‘tiên sinh’ trong miệng Nhâm Thiến chính là chỉ Chung Ly Tu, cảm thấy kỳ quái trong lòng.
“Ha ha.”
Nhâm Thiến cười hai tiếng.
“Tất cả mọi người cùng ngồi đi, đứng làm gì?”
Một câu này, liền giảm bớt bầu không khí ngại ngùng vừa rồi với Nghiêm Dương.
“Tiên sinh, mấy đứa nhỏ này gây thêm phiền phức cho ngài rồi.”
Khi nói lời này, giọng nói của Nhâm Thiến tràn đầy sự tôn kính, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Chung Ly Tu thản nhiên nói:
“Không sao, bọn họ đều tốt lắm.”
Nhâm Thiến không đồng tình cười cười.
“Lần này nếu không nhờ có tiên sinh giúp đỡ, mấy đứa nhóc này e rằng không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa. Khuyển tử cũng may mắn được tiên sinh cứu giúp.”
Chung Ly Tu giống như vô tình liếc nhìn Y An một cái, Y An đứng im ở một bên, khẽ cau mày.
“Không cần gọi tôi là tiên sinh gì cả, ở đây, tôi chỉ là bạn của con trai bà và Nhâm Lê thôi.”
Chung Ly Tu dựa ở trên giường, trong mắt không có nửa điểm cảm xúc.
Ánh mắt Nhâm Thiến hơi sáng lên một chút, cười cười, không nhắc lại.
Nhâm Lê không chịu ngồi yên, nhìn thấy trong cái giỏ hoa quả ở cạnh giường có táo liền vươn tay ra lấy, ai ngờ ai vừa mới chạm đến giỏ hoa quả liền bị đánh một cái, âm thanh vang dội, khiến Nhâm Lê đau đến nhe răng nhếch miệng, sau khi nhìn thấy người vừa ‘dạy dỗ’ cậu là Y An, liền không dám nói gì, tủi thân đi đến bên cạnh Nghiêm Dương, cúi đầu không nói lời nào.
Nghiêm Dương thấy tay Nhâm Lê đỏ lên một mảng, đau lòng cầm lên, đặt cánh tay kia của Nhâm Lê bên miệng thổi thổi, còn liếc mắt mang theo chút trách cứ nhìn Y An.
Nhâm Thiến thấy một màn như vậy, không khỏi nhíu mày, vừa định nói gì, liền nghe thấy Y An nói:
“Anh để ý đến nó làm gì, nó như vậy là đáng đánh, đồ của người bệnh, có thể tùy tiện ăn được sao?”
Việc này đúng là Nhâm Lê thiếu lễ độ, hơn nữa Nhâm Thiến còn đang ở bên cạnh, Nghiêm Dương cũng khó nói được điều gì, nhưng Nhâm Lê lại bĩu môi lầm bầm:
“Em chỉ muốn lấy quả táo nghịch một chút, cũng không định làm gì mà, A Tu cũng không để ý đâu.”
Nghiêm Dương nghe thấy bé cưng nhà mình lầm bầm, cảm thấy buồn cười nhéo nhéo cánh tay nhỏ bé của Nhâm Lê.
Giọng nói của Chung Ly Tu cũng mang theo ý cười:
“Sao tôi lại để ý đến lỗi lầm một đứa bé phạm phải chứ.”
Đương nhiên, lời này liền đổi lại được sự căm tức của Nhâm Lê.
Nhâm Thiến cũng lắc đầu cười cười.
“Đứa nhỏ này bị người trong nhà làm hư, không biết lớn nhỏ, mong tiên sinh… nhân nhượng.”
Chung Ly Tu lắc đầu.
“Tôi chỉ coi như mình nuôi một con mèo nhỏ thôi.”
Nhâm Lê tức đến giơ chân.
“Anh nói ai là con mèo nhỏ chứ?”
Đương nhiên, câu trả lời cậu nghe được chỉ có tiếng ho nhẹ của Nhâm Thiến.
Nhâm Lê liếc mắt xem thường, chạy đến bên Nghiêm Dương làm nũng.
Nhâm Thiến nhìn đồng hồ, nói với Chung Ly Tu:
“Đã vậy, tôi cũng không quấy rầy tiên sinh nữa.”
Chung Ly Tu gật đầu, không nói gì.
Nhâm Thiến quay lại nói với Y An:
“Tiểu An, đi theo mẹ ra ngoài một chút.”
Y An ‘vâng’ một tiếng, chuẩn bị rời đi theo Nhâm Thiến.
Nhâm Lê mở to hai mắt.
“Dì út đã về rồi sao?”
Nhâm Thiến mỉm cười ôn hòa:
“Ừ, đi về với anh trai con có chút việc, Tiểu Lê tối nay cũng về nhà đi.”
Nhâm Lê gật gật đầu, Nghiêm Dương nói:
“Bác gái đi ạ.”
Nhâm Lê mỗi khi giơ tay nhấc chân đều lộ ra một loại khí chất cao quý.
“Ha ha, có cơ hội mời cảnh sát Nghiêm đến nhà chơi, chồng tôi cũng rất biết ơn sự chăm sóc của cậu dành cho hai anh em bọn chúng.”
Nghiêm Dương vội vàng nói:
“Có cơ hội cháu nhất định sẽ đến.”
Nhâm Thiến gật gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh.
YAn ở đằng sau, mắt nhìn Nhâm Lê và Nghiêm Dương, cũng đi theo Nhâm Thiến ra ngoài.
Hai người vừa mới đi, Nhâm Lê rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống ghế sofa trong phòng bệnh.
“Sao dì út lại ở đây chứ, bị dì ấy bắt được rồi, thật đáng ghét mà.”
Nhâm Lê nâng má, vẻ mặt hối hận nhìn Chung Ly Tu.
Nghiêm Dương cùng tùy tiện ngồi xuống ghế sofa, sau đó hỏi Chung Ly Tu:
“Khỏe chứ?”
“Đã ổn cả rồi.”
Sắc mặt của Chung Ly Tu tuy rằng lạnh nhạt, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Nghiêm Dương.
Nhâm Lê thấy không có ai để ý đến mình, bất mãn bĩu môi:
“Đúng rồi, A Tu, vì sao dì út lại gọi anh là tiên sinh?”
Chung Ly tu liếc mắt nhìn Nhâm Lê một cái, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Nhâm Lê tức, lại không thể làm gì Chung Ly Tu, vì thế chỉ có thể tự hờn dỗi một mình.
Nghiêm Dương nhìn mà buồn cười, thấp giọng hỏi Nhâm Lê:
“Câu hỏi vừa rồi của anh trong thang máy, em nghĩ thế nào?”
“A?…”
Nhâm Lê vốn tưởng rằng Nghiêm Dương sẽ không hỏi cậu nữa, tối thiểu sẽ không hỏi cậu ở dưới trường hợp này, nên biết rằng, tuy đã hạ giọng, nhưng vị đang nhắm mắt dưỡng thần kia vẫn có thể nghe thấy.
“Ừ? Thế nào?”
Nghiêm Dương ép sát từng bước, không để lại cho Nhâm Lê chút đường sống để thả lỏng.
“Cứ, cứ như vậy đi.”
Nhâm Lê mơ hồ không nói rõ, làm cái gì, chỉ có bản thân hiểu rõ, hiểu rõ…
“Cứ như vậy là thế nào? Nếu như không nói, anh sẽ coi như là em đã đồng ý rồi nhé.”
Nghiêm Dương ghé sát vào Nhâm Lê, cao giọng.
Nhâm Lê trầm mặc, gương mặt có chút nghiêm túc, Nghiêm Dương thấy vậy không khỏi kinh ngạc thu hồi lại gương mặt tươi cười.
Rốt cuộc có nên đồng ý hay không? Tuy rằng quen biết anh ta chưa lâu, nhưng mình rõ ràng biết anh ta là một người tốt, hơn nữa còn là một người tốt đối xử với mình rất tốt.
Quan trọng nhất là, mình, cũng thích anh ta…
Nhưng mà, hai người đàn ông, thật sự sẽ có hạnh phúc sao? Nếu như tình cảm mãnh liệt do tình yêu mang đến cháy hết rồi, hai người đàn ông, còn có lý do ở cùng với nhau sao?
Nghiêm Dương dường như nhìn thấu sự do dự của Nhâm Lê, nhẹ giọng nói:
“Tin tưởng anh, anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em.”
Nhâm Lê vẫn không nói lời nào, lòng bàn tay của Nghiêm Dương hơi toát mồ hôi.
Đồng ý với anh ấy đi, anh ấy nói có thể mang hạnh phúc đến cho mình, anh ấy sẽ không nói dối mình.
Nhưng mà, đồng ý rồi sẽ là cả đời.
Mày cũng thương anh ấy, không phải sao? Hẳn là nên nghe theo lòng mình đi.
Nhưng, đó là yêu sao? Mình chỉ là… Chỉ là khi không nhìn thấy anh ấy thì sẽ nhớ đến anh, nhìn thấy anh sẽ rất vui vẻ, anh ấy bị thương mình sẽ rất đau lòng, khi anh ấy cưng chiều mình thì thấy thật thỏa mãn…
Đồ ngốc, đây không phải yêu thì là cái gì?
Cuối cùng, tình cảm chiến thắng lý trí, Nhâm Lê cắn môi, dường như đã nghĩ rõ ràng rồi, khẽ gật đầu.
Trong nháy mắt Nghiêm Dương được vây trong sự vui sướng cực độ, lại âm thầm thề sẽ càng cưng chiều Nhâm Lê hơn nữa.
Nhâm Lê hơi do dự, nhẹ nhàng chạm lên môi Nghiêm Dương.
Lý trí của Nghiêm Dương vào giây phút đó hóa thành hư ảo, lập tức đè ngã Nhâm Lê lên ghế sofa, cả người đè lên người Nhâm Lê, hung hăng gặm cắn đôi môi hồng nhuận kia.
Nhâm Lê bị cắn đau, miệng tràn ngập vị của rỉ sắt, mặt đỏ hồng lên, sau khi giãy dụa không có hiệu quả liền yếu đuối tiếp nhận nụ hôn dã man này.
Không khí giữa hai người dần trở nên ấm áp, một bàn tay của Nghiêm Dương chậm rãi chui vào trong quần áo của Nhâm Lê, đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền đến.
“Hai người, đang làm gì đấy?”