Chương : 70
Nhâm Lê ngây người đi đến cửa bệnh viện, khi đến khu nhà khám bệnh còn dừng chân lại nhìn lướt ra phía sau.
Không có ai đuổi theo.
Nhâm Lê cười cười tự giễu, sau đó quyết tuyệt đi ra khỏi bệnh viện.
Bất tri bất giác trời đã tối rồi, gió đêm thổi từng cơn, thổi đến mức Nhâm Lê cả người rét run.
‘Tôi là một thợ trát vôi, thợ trát vôi rất mạnh mẽ……tôi muốn đem căn phòng mới kia, trát cho thật là hấp dẫn……’
Nhâm Lê lấy điện thoại di động ra, nhìn cũng không thèm nhìn tháo pin.
Ngọn đèn bên đường bật sáng, Nhâm Lê hai tay đút trong túi áo đi không mục đich về phía trước, gương mặt giữ nguyên vẻ vân đạm phong khinh, nhưng trong đầu đã loạn tung thành một đống tương hồ.
Người đàn ông kia… hẳn là Lâm Cảnh đi…
A Dương hẳn là bị thương vì bảo vệ anh ta?
A..
Nhâm Lê nhìn ánh đèn của vạn nhà bên đường, đột nhiên cảm thấy thật tịch mịch.
Vẫn là về nhà thôi, trong nhà ít nhất vẫn còn một người đang đợi cậu.
Trên đường người qua lại ồn ào đông đúc, Nhâm Lê nhìn bốn phía, kinh ngạc phát hiện ra cậu đã đi đến một nơi xa lạ.
Cậu đi đến ven đường, muốn bắt xe về nhà, nhưng kỳ lạ chính là xe trống đi tới đi lui nhưng không hề có chiếc nào dừng lại, những lái xe này giống như không nhìn thấy cậu.
Nhâm Lê cau mày, lại đi về phía trước một chút, các loại xe xé gió gào thét phóng qua thổi tung vạt áo của cậu. Cậu tiếp tục đi về phía trước, trong đầu đột nhiên hiện ra một suy nghĩ kỳ lạ.
Thử xem đi, thử xem, mấy chiếc xe này có đi xuyên qua thân thể mình không.
Nhâm Lê giống như bị ma ám đi ra giữa đường cái, một chiếc xe con màu trắng gầm rú lao về phía cậu.
‘Kétttt —–‘
Người qua đường kinh ngạc nhìn một thanh niên trẻ tuổi đi ra giữa đường, sau đó một chiếc Santana màu đỏ không kịp phanh lại, ‘rầm’ một tiếng đâm thẳng vào thanh niên kia.
Thanh niên bay ra ngoài, hai ba giây sau liền rơi xuống đất, dưới thân tràn ra vết máu.
Khi Nghiêm Dương biết Nhâm Lê gặp tai nạn xe thì Lâm Cảnh đã đi rồi, chính xác mà nói thì sau khi Nhâm Lê bỏ đi khoảng mười phút thì Lâm Cảnh cũng rời đi.
Nghiêm Dương không ngừng gọi điện thoại cho Nhâm Lê, nhưng ngoại trừ cú điện thoại đầu tiên bị ngắt ngang thì đều ở trạng thái tắt máy.
Thực ra anh có đuổi theo Nhâm Lê, đáng tiếc vừa nhảy xuống giường đã bị Lâm Cảnh ngăn cản, Nghiêm Dương tức giận trả lời câu hỏi ‘Có phải vì cậu ta hay không?’ của Lâm Cảnh, khi tiếp tục đuổi theo thì đã không còn thấy bóng dáng của Nhâm Lê.
Nghiêm Dương biết, tình hình nát bét như bây giờ đều do một tay anh gây nên.
Bắt đầu từ lúc trên đường đến nhà họ Thích, có lẽ là bắt đầu từ lần đầu tiên nhắc tới người tên Lâm Cảnh với Nhâm Lê, giữa họ vẫn còn một lớp ngăn cách không thể hiểu nhau. Lớp không hiểu nhau này không quá dày, dưới tình huống như vậy cũng đủ để vỡ tan phát ra tiếng vang bén nhọn.
Anh nghĩ, hôm nay anh chắc chắn phải giải thích rõ với Nhâm Lê.
Nhưng anh không tìm thấy Nhâm Lê, anh đã hỏi vô số người, nhưng mà những người đó đều không nhìn thấy bóng dáng của Nhâm Lê, cho đến khi điện thoại của Vương Nghị gọi đến.
Sau khi nhận được điện thoại của Vương Nghị, Nghiêm Dương đi thẳng đến bệnh viện Đông Tân, tới bên ngoài phòng cấp cứu liền thấy các y tá giúp đẩy một chiếc giường bệnh di động ra khỏi phòng cấp cứu, người trên giường bệnh bị che kín bằng vải trắng.
Một giây đó, Nghiêm Dương chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, anh không dám đi đến vén tấm vải trắng kia lên, túm lấy một bác sĩ bịt khẩu trang nói không nên lời.
Bác sĩ kia rõ ràng là đã gặp rất nhiều cảnh tượng sinh ly tử biệt như thế này, dừng lại nói:
“Anh hãy nén bi thương, ra đi đối với cậu ấy mà nói không chừng cũng là một chuyện tốt…”
Nước mắt của Nghiêm Dương tức khắc chảy xuống, nổi giận nói:
“Chuyện tốt quái gì, chuyện tốt gì?! Vợ ông chết ông cũng coi là chuyện tốt chắc?”
Bác sĩ bị Nghiêm Dương bóp chặt đến đau nhức.
“Anh trước tiên hãy bình tĩnh đã, tế bào ung thư của người bệnh đã lan rộng, cậu ấy đi rồi sẽ không bị cơ đau bệnh tật tra tấn nữa…”
Bác sĩ còn chưa nói xong, đã bị Nghiêm Dương chặn lời.
“Tế bào ung thư? Cái gì mà tế bào ung thư? Tiểu Lê không phải là bị tai nạn xe sao?”
Bác sĩ kinh ngạc.
“Là bệnh ung thư. Tiểu Lê…? Anh là nói đến Viện trưởng đi? Ngài ấy không có việc gì đâu…”
Nghiêm Dương nhất thời máu bốc lên não, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, bộ dáng ngây ngốc.
“Không có việc gì? Tiểu Lê, ý tôi là Nhâm Lê cậu ấy không có việc gì sao?”
Bác sĩ nhịn cười nói:
“Anh là bạn của Viện trưởng? Vừa rồi được đẩy đi chính là một bệnh nhân bị ung thư không thể cứu chữa được. Viện trưởng ngài ấy tuy rằng bị tai nạn xe, nhưng may mắn là chỉ bị thương ở tay thôi, lại nói tay bị thương còn là tay trái nữa.”
Nghiêm Dương tức khắc giống như bị năm ngọn sét đánh trúng, cả người mềm nhũn, lung lay trong gió…
Nghiêm Dương sắp điên rồi.
Anh nhìn một lớn một nhỏ nằm trên giường, chỉ hận sao mình cũng không ngất xỉu luôn đi.
Đúng vậy, sau Hi Hi, Nhâm Lê cũng rơi vào hôn mê.
Bởi vì còn muốn chăm sóc Hi Hi, Nghiêm Dương đưa Nhâm Lê đang hôn mê về nhà, đừng nói anh làm vậy kiểu gì, bất tri bất giác anh đã trở thành khách quen của bệnh viện Đông Tân.
Trông ở bên giường Nhâm Lê cả đêm, sáng ngày hôm sau Nghiêm Dương mẫn cảm nhận thấy có điều không bình thường, sau khi anh dùng đủ mọi cách cũng không thể đánh thức được Nhâm Lê, anh nhận ra có thể nhóc con nhà mình bị giống như Hi Hi.
Dưới tình huống đủ loại tứ cố vô thân, Nghiêm Dương lựa chọn cầu xin sự giúp đỡ.
Khi Hạ Tử Triệt nhận được điện thoại của Nghiêm Dương thì vẫn còn nằm trên giường, anh nhìn thấy cuộc gọi đến từ Nghiêm Dương thì đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó không để ý đến Phùng Cổ Tuẫn ở bên cạnh hừ hừ rì rầm nhận cuộc gọi.
Nghiêm Dương ngồi xổm bên giường giống như một con chó lớn canh cục xương của mình mà trông chừng Nhâm Lê.
“Tử Triệt, sớm thế này đã quấy rầy thật sự là ngại quá, nhưng tôi thật là có việc gấp phải nhờ cậu cùng với Phùng Cổ Tuẫn.”
Hạ Tử Triệt đẩy Phùng Cổ Tuẫn đang làm ầm ĩ ra, đặt di động vào trong túi.
“Khách sáo với chúng tôi làm gì, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giọng nói uể oải của Nghiêm Dương truyền đến từ đầu dây điện thoại bên kia vào tai Hạ Tử Triệt.
“Nói ra rất dài dòng, nhưng Tiểu Lê cùng Hi Hi —- chính là đứa trẻ nhà chúng tôi, sau khi tiếp xúc với một cái gương đồng liền hôn mê bất tỉnh. Y An lại mất tích, tôi thật sự không biết tìm ai có thể giúp đỡ được.”
Hạ Tử Triệt một tay mặc quần áo, một tay cầm điện thoại.
“Anh đừng vội, tôi và Tiểu Tuẫn nửa giờ, không, hai mươi phút nữa sẽ đến.”
Nghiêm Dương nghe xong lời này cuối cùng cũng an tâm hơn chút.
“Được, tôi chuẩn bị bữa sáng cho hai người, xin nhờ cậu…”
Hạ Tử Triệt gác điện thoại, nhéo nhéo cái mũi của Phùng Cổ Tuẫn nói:
“Ngoan, đừng làm nũng, trong nhà Nghiêm Dương xảy ra vài chuyện.”
Phùng Cổ Tuẫn miễn cưỡng ngáp một cái.
“Vẫn còn chưa đến bảy giờ, nhà họ thì xảy ra chuyện gì được chứ? Yêu tinh đánh nhau cũng muốn chúng ta quan tâm sao?”
Hạ Tử Triệt cười khổ.
“Lần này thật sự là việc lớn, Tiểu Lê và một đứa trẻ tên Hi Hi đều hôn mê không rõ lý do, Nghiêm Dương sắp cuống đến chết rồi. À, Hi Hi là ai?”
Phùng Cổ Tuẫn lúc này mới chậm rì rì đứng lên mặc quần áo.
“À, một tiểu quỷ, Nhâm Lê đem nó về coi như con gái. Chậc, cậu ta cũng không sợ bị giảm thọ. Bọn họ hôn mê như thế nào? Tên Nhâm Lê kia coi như xong, nhóc con tên Hi Hi kia cũng không phải là nhân vật đơn giản.”
Hạ Tử Triệt xuống giường.
“Trong điện thoại chưa nói rõ được, hình như là vì một cái gương đồng hay gì đó, nhanh lên, nói hai mươi phút sẽ qua bên đó mà.”
Phùng Cổ Tuẫn vẫn chậm rì rì như trước.
“Không vội, hôn mê cũng đã hôn mê vài ngày, A Triệt em muốn ăn cháo trứng muối…”
Hạ Tử Triệt vào trong phòng làm vệ sinh cá nhân, nghe Phùng Cổ Tuẫn nói liền lớn tiếng đáp lại:
“Nghiêm Dương nói sẽ chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta, cho nên Tiểu Tuẫn em chỉ có đến nhà anh ta rồi mới có thể ăn sáng được.”
Hạ Tử Triệt vừa nói xong liền nghe thấy tiếng Phùng Cổ Tuẫn khóc thét, sau đó nhìn thấy cậu chân trần chạy đến phòng tắm.
“Có nhầm hay không, A Triệt thật là ác, biết rõ ràng tối qua em còn chưa ăn cơm.”
Hạ Tử Triệt chớp chớp mắt, cười nói:
“Cho nên đừng lề mề nữa, đi sớm thì sớm được ăn.”
Cứ nhanh nhanh chậm chậm một hồi, khi Hạ Tử Triệt cùng Phùng Cổ Tuẫn đến được nhà Nhâm Lê thì đã bảy giờ bốn mươi, Hạ Tử Triệt vừa gõ cửa mấy cái thì cửa đã bị mở mạnh ra, Nghiêm Dương sắc mặt tiều tụy dọa Phùng Cổ Tuẫn hú lên quái dị.
Hai người vào phòng, sau khi thấy Nhâm Lê lại không biết nói gì cho phải, Nghiêm Dương cười cười xấu hổ nói với hai người.
“Trong phòng hơi bừa, đúng rồi, hai người đã ăn chưa? Phòng khách có bánh quy đấy.”
Phùng Cổ Tuẫn không nhịn được trừng mắt nhìn Nghiêm Dương.
“Chúng tôi sáng sớm chạy vội đến đây anh lại dùng bánh quy để đãi chúng tôi? Còn nữa, anh với tên đang nằm này định cùng tự tử với nhau hay sao?”
Nghiêm Dương dùng cái tay không bị thương day day trán.
“Thật có lỗi, không chuẩn bị tốt cho hai người, hay là để tôi xuống dưới mua một ít?”
Hạ Tử Triệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Quên đi quên đi, tôi đi xem có thứ gì không rồi làm chút đồ ăn sáng, anh như thế này thực sự không được tiện. Đúng rồi, hai người bị làm sao đây, đều bị thương ở tay.”
Nghiêm Dương cười khổ.
“Tôi đây là bị tai nạn lao động, còn Tiểu Lê là bị tai nạn xe cộ…”