Chương : 39
Một lát sau, Trảm Hồn Sứ lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có của mình:“Sơn Hà trùy đã ở đây đến mấy ngàn mấy vạn năm, vị cô nương kia nói Tang Tán san bằng bia đá trên đài tế hẳn đã cho rằng làm như vậy là có thể phóng xuất oan hồn bên trong nó, cũng là tính toán giải xong nút kết nơi này, không nghĩ tới…… Linh hồn không có nước mắt, động tĩnh như vậy ắt là bọn họ liều mạng hồn phi phách tán mà phát ra thét gào, trăm vạn oan hồn cùng khóc, đừng nói chúng ta không chịu nổi, mười vạn Tuyết Sơn có lẽ cũng bị chấn sụp.”
Triệu Vân Lan chắp tay sau lưng đứng sau hắn, trầm mặc không nói.
Trảm Hồn Sứ nói:“Thật làm người ta thấy ngoài ý muốn.”
Triệu Vân Lan còn chưa kịp trả lời, đột nhiên, đồng hồ Minh Giám của y chợt lóe lên, một cái bóng trắng nhanh chóng xông ra ngoài, lấy tư thái làm việc nghĩa quyết không quay đầu, sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía Sơn Hà trùy.
Nhưng mà Uông Chủy mới chạy ra chưa được khoảng cách một thước, thân thể còn chưa rời khỏi mặt đồng hồ, trên tay Triệu Vân Lan bỗng nhiên «mọc ra» những sợi dây mảnh trong suốt, trói chặt cô vào một chỗ.
Uông Chủy sửng sốt một lát, cúi đầu, một người một quỷ chạm mắt trong không trung, trong mắt cô có ánh nước long lanh lại bị một lá bùa áp đến khóc cũng không nổi. Triệu Vân Lan trước sau không đổi sắc mặt, có vẻ vô cùng không thấu tình đạt lý.
“Dám không coi tôi ra gì mà chạy mất một lần, cô mà chạy được lần thứ hai, tôi chặt đầu xuống cho cô làm bóng đá.” Triệu Vân Lan lạnh lùng nói.
Uông Chủy yên lặng lùi về một chút, tơ nhện kia vẫn trói chặt cô như bóng với hình.
Triệu Vân Lan khóe mắt rạo rực, sắc mặt không tốt nhìn cô chằm chằm, Uông Chủy theo bản năng sợ hãi, cúi đầu không dám đối mắt với y, cuối cùng vẫn là Trảm Hồn Sứ nhẹ nhàng lôi kéo y, không nóng không lạnh khuyên một câu:“Lệnh chủ, có chuyện từ từ nói, không cần nổi giận.”
Triệu Vân Lan nhìn hắn một cái — cấp dưới thì y có thể tùy tiện mắng, nhưng mà không thể không để mặt mũi cho vị Trảm Hồn Sứ này, vì thế dốc hết khả năng ôn hòa mà nói với Uông Chủy:“Cô cảm thấy lấy mình ra làm vật hi sinh cho Sơn Hà trùy là có thể bình ổn được vạn quỷ đồng khốc phải không? Tôi không thể hiểu nổi, cô thật sự cho rằng ‘lòng thành làm tan vàng đá’ hay tưởng mình là đồ nhắm thế?»
Lúc bắt đầu y còn đè thấp giọng điệu, đến cuối cùng đại khái là càng nói càng điên tiết, thế là hướng về phía Uông Chủy rống ầm lên:“Cô đây là không có não !”
Vết hằn màu đỏ trên cổ Uông Chủy càng thêm đáng chú ý, lá bùa trên trán rung rung theo nhịp độ run rẩy của cô thoạt nhìn như em gái cương thi trong phim kinh dị hạng ba, tạo hình vô cùng khô hài, nhưng ở đây lại không ai cười nổi.
Triệu Vân Lan gào xong một câu cuối cùng rốt cuộc coi như phát tiết xong nỗi lòng, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại một chút, y tìm một chỗ bên cạnh Trảm Hồn Sứ ngồi phịch xuống, sau lại hất cằm với Uông Chủy, nảy lòng từ bi nói:“Cô cũng ngồi đi.”
Vừa dứt lời, những sợi tơ cột lấy Uông Chủy liền kết thành một cái ghế dựa màu bạc trong không trung, vừa đủ cho một người ngồi lên.
Có lẽ là do cuộc đời có quá nhiều tâm sự, trên người Uông Chủy không tìm thấy sự nhiệt tình phóng khoáng đặc hữu của người dân tộc thiểu số trên miền núi cao giá lạnh, cô luôn luôn u buồn trầm mặc lại tràn ngập vẻ nội liễm thâm trầm không một chút thích hợp.
Mái tóc đen dài của thiếu nữ rũ xuống hai bên má, vẫn không nhúc nhích bay giữa không trung
Triệu Vân Lan sau rất nhiều cố gắng đã làm cho giọng nói của mình dịu lại, chậm rãi nói:“Có một số việc, người đứng xem chỉ nghe một chút đã đoán được hết cả tiền căn hậu quả, cô có biết là vì sao không?”
Uông Chủy lẳng lặng ngước mắt.
Triệu Vân Lan thở dài:“Là vì bất luận thế nào nó cũng sẽ xảy ra, là định sẵn, không phải lấy năng lực một mình cô là có thể ngăn cản được.”
Uông Chủy thì thào hỏi:“Anh biết rõ?”
“Tôi chỉ là khá hiểu loại người như Tang Tán này thôi.” Triệu Vân Lan nói,“Mấy trăm đời nô lệ, đời cha chết đi, đời con lại tiếp tục làm trâu làm ngựa, chưa có một ai dám can đảm phản kháng, hắn là kẻ thứ nhất khơi dòng, trong lòng khẳng định là có vô vàn bất cam, người đàn ông có nhiệt huyết lại nổi bật siêu quần như vậy, ngươi muốn mạng của hắn, nói không chừng hắn có thể khẳng khái chịu chết, nhưng ngươi không thể tổn thương tôn nghiêm của hắn. Không đề cập tới công danh lợi lộc hư ảo cũng không nói tới thăng quan phát tài xa xôi làm gì, tôn nghiêm cơ bản nhất của một người đàn ông không phải chính là làm cho vợ con được an ấm, bảo vệ người trong lòng được bình an hay sao?”
Trảm Hồn Sứ nghe xong, nhịn không được ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi:“Lệnh chủ cũng như vậy à?”
“Duyên phận là thứ không thể cưỡng cầu,” Triệu Vân Lan nghĩ không ra Trảm Hồn Sứ sao tự nhiên lại muốn nói mấy cái chuyện phiếm lông gà vỏ tỏi thế này, vì thế thuận miệng đáp,“Nhưng nếu có người nguyện ý một mực theo ta, chăm sóc ta, biết nóng biết lạnh thay ta, mà ta ngay đến lòng bảo vệ người ta chu toàn cũng không có, thế thì tính là thứ gì? Cũng xứng được coi là người sao?”
Bàn tay Trảm Hồn Sứ đặt ở đầu gối rụt vào tay áo, không kìm được mà nắm lại thành nắm chặt ở nơi người khác nhìn không thấy, một hồi lâu, hắn mới cúi đầu nói:“Lệnh chủ tình thâm nghĩa trọng, không biết người nào lại may mắn có được đây.”
“A?” Triệu Vân Lan được hắn khen cho ngẩn người, cảm giác lời này nghe vào sao lại cổ quái thế chứ, vì thế y bật cười,“Ai nha đại nhân ngài đừng nói thế, khen câu này làm ta nổi hết cả da gà đây này.”
Trảm Hồn Sứ nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không tiếp lời y, nói :“Vì người trong tộc, Tang Tán lưng đeo tội nghiệt lớn như vậy, chó cùng rứt giậu, vì muốn cho tất cả mọi người có cuộc sống bình đẳng hạnh phúc mà tự tay biến nguyện vọng bất khả thi này thành hiện thực, nhất định không dự đoán được chuyện xảy ra sau này.”
Triệu Vân Lan:“Nếu là ta, người con gái mình yêu thương chết trong tay những người này, chết dưới quy tắc do chính mình thiết lập nên, thì nhất định ta còn hận họ hơn hận lão tộc trưởng trước kia nữa.”
“Đâu chỉ như vậy,” Trảm Hồn Sứ ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua màn sương xám trắng mà mình tạo ra, nhìn về phía Sơn Hà trùy sừng sững bất động, nhẹ nhàng nói,“Nhất định là thiên đao vạn quả cũng khó tiêu tan mối hận trong lòng.”
Lời hắn nói có hàn ý lạnh lẽo dâng tràn, Uông Chủy sâu sắc cảm giác được, nhịn không được rụt người ra sau Triệu Vân Lan.
Triệu Vân Lan hỏi:“Tang Tán tận mắt nhìn cô bị xử trảm sao?”
“Bọn họ giam lỏng hắn.” Uông Chủy lắc đầu,“Cha của cô gái kia nói hắn bị tôi mê hoặc, đây là vì tốt cho hắn.”
Triệu Vân Lan trầm mặc một lát, lại hỏi:“Là Tang Tán thu hồi thi cốt của cô phải không?”
Uông Chủy gật gật đầu.
Triệu Vân Lan:“Cho nên, cô nói trở về tìm thi cốt của mình để xuống mồ an ổn, kỳ thật là gạt tôi ?”
Uông Chủy cúi đầu, một hồi lâu, mới lại gật đầu.
Triệu Vân Lan cau mày nhìn cô một hồi, chuyển mắt đi, khẩu khí cứng ngắc phán:“Không có lần sau đâu đấy.”
Trảm Hồn Sứ thấy thái độ của y dịu hẳn xuống mới hợp thời mà hỏi chen một câu:“Như vậy Tang Tán hẳn là đem thi cốt của cô đặt vào trong nước nhỉ?”
Uông Chủy hít một hơi thật sâu, bình tĩnh một lát:“Đúng vậy, với bộ tộc của tôi, núi mang ý ‘Giam giữ chấn nhiếp’, mặt nước thì đèn soi ngàn dặm, vạn dặm không có gì ngăn trở, lúc trước nô lệ và tội nhân chết đi đều bị chặt đầu chôn trên đỉnh núi, mà quý tộc hoặc là những người đức cao vọng trọng lúc chết thì thả trôi trong nước, cử hành thủy táng. Hắn nhân lúc đêm tối đào đầu của tôi lên, lại trộm đi di thể tôi sắp bị hỏa táng, cắt bỏ đầu của cô gái chết ngoài ý muốn kia, dùng thân thể của cô ấy đổi cho tôi, cuối cùng bên bờ sông đem đầu và thân thể tôi may lại cùng một chỗ, đặt vào cái túi bọc xác vốn chuẩn bị cho cô gái kia, ôm tôi khóc trọn một đêm, ngày hôm sau, hắn ở bên cạnh nhìn người ta thả tôi vào trong nước.”
Cô nói tới đây thì hơi ngưỡng cổ lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vết hằn màu đỏ, đường may kia khéo léo mịn màng, bình thường nhìn vào chỉ thấy khủng bố đáng sợ, lúc này bỗng dưng làm cho người ta cảm thấy xót xa.
Kẻ kia ôm tâm tình gì mà rửa mặt cho người trong lòng, ôm tâm tình gì mà đưa ngón tay vuốt ve khuôn mặt tràn ngập tử khí trắng bệch của cô, ôm tâm tình gì, đem đầu thân cô vá lại cùng một thể?
Mà có lẽ, hắn còn không kịp nói cho cô biết tâm ý vẫn ẩn sâu của mình đi….
Năm tháng vô tình tàn nhẫn như vậy đó, chỉ hơi trù trừ mà thôi, nó đã thay xà đổi cột làm người ta tê tâm liệt phế, không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Những người đàn ông bên cạnh đều im lặng, cũng không biết phải nói cái gì.
“Dòng nước mang thân thể của tôi đi, nhưng bản thân tôi vẫn không đi,” Uông Chủy nói,“Tôi vẫn nhìn hắn, hắn biến thành một người khác hẳn. Nguyên bản trong tộc có ba người thay phiên nhau chủ trì nghị sự, một là Tang Tán, người nữa là kẻ đi đầu xử tử tôi, còn có một cụ già đức cao vọng trọng, đại sự đều do bọn họ đề ra, mọi người giơ tay đưa ý kiến. Sau này, Tang Tán cưới cháu gái của cụ già kia, hai người bọn họ liên thủ cô lập kẻ bức chết tôi, sau lại thiết kế một cái bẫy vu hãm hắn, hai năm sau mọi người cũng giơ tay xử tử hắn.”
Triệu Vân Lan lấy ra một điếu thuốc đặt dưới mũi, nhẹ nhàng hít hà .
“Lại qua một năm, vị lão tiên sinh đức cao vọng trọng đó cũng chết, người khác đều tưởng rằng ông ấy tuổi già sức yếu đau bệnh mà chết, tôi lại tận mắt thấy Tang Tán hạ độc ông ấy.” Mi gian Uông Chủy giật giật một hồi, phảng phất đến vẫn không thể thừa nhận một sự thật như vậy — độc dược là vũ khí của kẻ nhu nhược, một người đàn ông đội trời đạp đất, sao lại có thể trở thành một tên tiệu nhân chỉ biết âm thầm hạ độc hại người?
Như thể hắn đang dùng cách này mà tận hết khả năng hạ nhục kẻ bị hắn thần không biết quỷ không hay hại chết, cũng đang vũ nhục chính mình.
“Sau này là vợ của hắn, cùng với đứa con trai mới tập tễnh bước đi….. cốt nhục của hắn đó.” Uông Chủy dùng ngón tay mơ hồ trong suốt nắm lấy ống quần cũng đồng dạng sắp trở thành vô hình của cô, “Mỗi một người bị hắn hại chết, hắn đều sẽ cắt trôm đầu của họ trước khi họ được đưa xuống nước một ngày, dùng một hòn đá thế vào đó, sau đó đem đầu họ vùi trên núi, làm cho bọn họ dù đã chìm thân đáy nước nhưng vẫn không thể siêu thoát được. Như vậy cho đến khi trong tộc không còn ai chống lại hắn nữa, danh vọng của hắn lên đến đỉnh điểm, hắn dùng nhiều năm thời gian, trăm phương ngàn kế khiến tất cả mọi người tự cho là giơ tay trong bình đẳng, đồng ý một chuyện mà hắn muốn họ đồng ý nhất, hắn thành thủ lĩnh mới.”
Một thủ lĩnh nắm quyền cao, lại thầm muốn hủy diệt dân tộc này.
Sau đó là phe phái tranh đấu không ngừng, mâu thuẫn mà Tang Tán chèn ép, bồi dưỡng, thậm chí cố ý dựng ra càng ngày càng gay gắt……
Một tên nhóc thuần phác dũng cảm vô sự tự thông trở thành một nhà âm mưu, thanh niên ôm thi thể người yêu khóc suốt đêm trường kia trở thành một kẻ lãnh huyết mà nguy hiểm….Thật giống như những con người vừa múa vừa hát, đơn thuần muốn sống sót qua ngày khi đó cũng sẽ cùng giơ tay, cùng cầm dao, chặt bỏ đầu của một thiếu nữ vô tội, còn muốn vĩnh viễn đày đọa linh hồn cô thành nô lệ ở nơi hắc ám khôn cùng.
“Mười năm sau khi tôi chết, Hãn Cát tộc lại nội loạn, những nô lệ đời đời kiếp kiếp bị áp bức lại phân thành hai phái, chĩa vũ khí về phía đồng bào mình, một trận chiến này, so với dĩ vãng càng thảm hại hơn, càng kịch liệt hơn, đánh suốt một ngày một đêm, người chết lấp đầy sơn cốc, trẻ con đầy đầu máu me ngồi cạnh thi thể mà lớn tiếng khóc gào, kền kền bị mùi vị xác người hấp dẫn bay đầy trên cao mà không dám xuống gần…Bởi vì Tang Tán đem những người còn sống lên tế đàn, sau đó châm mồi lửa vào dầu hỏa hắn đã đổ sẵn, đứng trong lửa bỏng, hắn dựng lại tấm bia đá đã đổ dưới Sơn Hà trùy.”
Uông Chủy nhẹ nhàng nói:“Khối đá kia từng bị san bằng, tấm bia tượng trưng cho trọn kiếp nô lệ, khắc lại tên của mỗi người. Ngọn lửa vẫn bất diệt, giống như muốn hỏa táng cả sơn cốc. Chỉ có Sơn Hà trùy kia, nó tựa như một cái cột trụ lạnh lùng sỉ nhục, vẫn đứng nơi đó, vẫn….”
Vạn quỷ đồng khốc, là có nguyên do .
Triệu Vân Lan chắp tay sau lưng đứng sau hắn, trầm mặc không nói.
Trảm Hồn Sứ nói:“Thật làm người ta thấy ngoài ý muốn.”
Triệu Vân Lan còn chưa kịp trả lời, đột nhiên, đồng hồ Minh Giám của y chợt lóe lên, một cái bóng trắng nhanh chóng xông ra ngoài, lấy tư thái làm việc nghĩa quyết không quay đầu, sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía Sơn Hà trùy.
Nhưng mà Uông Chủy mới chạy ra chưa được khoảng cách một thước, thân thể còn chưa rời khỏi mặt đồng hồ, trên tay Triệu Vân Lan bỗng nhiên «mọc ra» những sợi dây mảnh trong suốt, trói chặt cô vào một chỗ.
Uông Chủy sửng sốt một lát, cúi đầu, một người một quỷ chạm mắt trong không trung, trong mắt cô có ánh nước long lanh lại bị một lá bùa áp đến khóc cũng không nổi. Triệu Vân Lan trước sau không đổi sắc mặt, có vẻ vô cùng không thấu tình đạt lý.
“Dám không coi tôi ra gì mà chạy mất một lần, cô mà chạy được lần thứ hai, tôi chặt đầu xuống cho cô làm bóng đá.” Triệu Vân Lan lạnh lùng nói.
Uông Chủy yên lặng lùi về một chút, tơ nhện kia vẫn trói chặt cô như bóng với hình.
Triệu Vân Lan khóe mắt rạo rực, sắc mặt không tốt nhìn cô chằm chằm, Uông Chủy theo bản năng sợ hãi, cúi đầu không dám đối mắt với y, cuối cùng vẫn là Trảm Hồn Sứ nhẹ nhàng lôi kéo y, không nóng không lạnh khuyên một câu:“Lệnh chủ, có chuyện từ từ nói, không cần nổi giận.”
Triệu Vân Lan nhìn hắn một cái — cấp dưới thì y có thể tùy tiện mắng, nhưng mà không thể không để mặt mũi cho vị Trảm Hồn Sứ này, vì thế dốc hết khả năng ôn hòa mà nói với Uông Chủy:“Cô cảm thấy lấy mình ra làm vật hi sinh cho Sơn Hà trùy là có thể bình ổn được vạn quỷ đồng khốc phải không? Tôi không thể hiểu nổi, cô thật sự cho rằng ‘lòng thành làm tan vàng đá’ hay tưởng mình là đồ nhắm thế?»
Lúc bắt đầu y còn đè thấp giọng điệu, đến cuối cùng đại khái là càng nói càng điên tiết, thế là hướng về phía Uông Chủy rống ầm lên:“Cô đây là không có não !”
Vết hằn màu đỏ trên cổ Uông Chủy càng thêm đáng chú ý, lá bùa trên trán rung rung theo nhịp độ run rẩy của cô thoạt nhìn như em gái cương thi trong phim kinh dị hạng ba, tạo hình vô cùng khô hài, nhưng ở đây lại không ai cười nổi.
Triệu Vân Lan gào xong một câu cuối cùng rốt cuộc coi như phát tiết xong nỗi lòng, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại một chút, y tìm một chỗ bên cạnh Trảm Hồn Sứ ngồi phịch xuống, sau lại hất cằm với Uông Chủy, nảy lòng từ bi nói:“Cô cũng ngồi đi.”
Vừa dứt lời, những sợi tơ cột lấy Uông Chủy liền kết thành một cái ghế dựa màu bạc trong không trung, vừa đủ cho một người ngồi lên.
Có lẽ là do cuộc đời có quá nhiều tâm sự, trên người Uông Chủy không tìm thấy sự nhiệt tình phóng khoáng đặc hữu của người dân tộc thiểu số trên miền núi cao giá lạnh, cô luôn luôn u buồn trầm mặc lại tràn ngập vẻ nội liễm thâm trầm không một chút thích hợp.
Mái tóc đen dài của thiếu nữ rũ xuống hai bên má, vẫn không nhúc nhích bay giữa không trung
Triệu Vân Lan sau rất nhiều cố gắng đã làm cho giọng nói của mình dịu lại, chậm rãi nói:“Có một số việc, người đứng xem chỉ nghe một chút đã đoán được hết cả tiền căn hậu quả, cô có biết là vì sao không?”
Uông Chủy lẳng lặng ngước mắt.
Triệu Vân Lan thở dài:“Là vì bất luận thế nào nó cũng sẽ xảy ra, là định sẵn, không phải lấy năng lực một mình cô là có thể ngăn cản được.”
Uông Chủy thì thào hỏi:“Anh biết rõ?”
“Tôi chỉ là khá hiểu loại người như Tang Tán này thôi.” Triệu Vân Lan nói,“Mấy trăm đời nô lệ, đời cha chết đi, đời con lại tiếp tục làm trâu làm ngựa, chưa có một ai dám can đảm phản kháng, hắn là kẻ thứ nhất khơi dòng, trong lòng khẳng định là có vô vàn bất cam, người đàn ông có nhiệt huyết lại nổi bật siêu quần như vậy, ngươi muốn mạng của hắn, nói không chừng hắn có thể khẳng khái chịu chết, nhưng ngươi không thể tổn thương tôn nghiêm của hắn. Không đề cập tới công danh lợi lộc hư ảo cũng không nói tới thăng quan phát tài xa xôi làm gì, tôn nghiêm cơ bản nhất của một người đàn ông không phải chính là làm cho vợ con được an ấm, bảo vệ người trong lòng được bình an hay sao?”
Trảm Hồn Sứ nghe xong, nhịn không được ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi:“Lệnh chủ cũng như vậy à?”
“Duyên phận là thứ không thể cưỡng cầu,” Triệu Vân Lan nghĩ không ra Trảm Hồn Sứ sao tự nhiên lại muốn nói mấy cái chuyện phiếm lông gà vỏ tỏi thế này, vì thế thuận miệng đáp,“Nhưng nếu có người nguyện ý một mực theo ta, chăm sóc ta, biết nóng biết lạnh thay ta, mà ta ngay đến lòng bảo vệ người ta chu toàn cũng không có, thế thì tính là thứ gì? Cũng xứng được coi là người sao?”
Bàn tay Trảm Hồn Sứ đặt ở đầu gối rụt vào tay áo, không kìm được mà nắm lại thành nắm chặt ở nơi người khác nhìn không thấy, một hồi lâu, hắn mới cúi đầu nói:“Lệnh chủ tình thâm nghĩa trọng, không biết người nào lại may mắn có được đây.”
“A?” Triệu Vân Lan được hắn khen cho ngẩn người, cảm giác lời này nghe vào sao lại cổ quái thế chứ, vì thế y bật cười,“Ai nha đại nhân ngài đừng nói thế, khen câu này làm ta nổi hết cả da gà đây này.”
Trảm Hồn Sứ nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không tiếp lời y, nói :“Vì người trong tộc, Tang Tán lưng đeo tội nghiệt lớn như vậy, chó cùng rứt giậu, vì muốn cho tất cả mọi người có cuộc sống bình đẳng hạnh phúc mà tự tay biến nguyện vọng bất khả thi này thành hiện thực, nhất định không dự đoán được chuyện xảy ra sau này.”
Triệu Vân Lan:“Nếu là ta, người con gái mình yêu thương chết trong tay những người này, chết dưới quy tắc do chính mình thiết lập nên, thì nhất định ta còn hận họ hơn hận lão tộc trưởng trước kia nữa.”
“Đâu chỉ như vậy,” Trảm Hồn Sứ ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua màn sương xám trắng mà mình tạo ra, nhìn về phía Sơn Hà trùy sừng sững bất động, nhẹ nhàng nói,“Nhất định là thiên đao vạn quả cũng khó tiêu tan mối hận trong lòng.”
Lời hắn nói có hàn ý lạnh lẽo dâng tràn, Uông Chủy sâu sắc cảm giác được, nhịn không được rụt người ra sau Triệu Vân Lan.
Triệu Vân Lan hỏi:“Tang Tán tận mắt nhìn cô bị xử trảm sao?”
“Bọn họ giam lỏng hắn.” Uông Chủy lắc đầu,“Cha của cô gái kia nói hắn bị tôi mê hoặc, đây là vì tốt cho hắn.”
Triệu Vân Lan trầm mặc một lát, lại hỏi:“Là Tang Tán thu hồi thi cốt của cô phải không?”
Uông Chủy gật gật đầu.
Triệu Vân Lan:“Cho nên, cô nói trở về tìm thi cốt của mình để xuống mồ an ổn, kỳ thật là gạt tôi ?”
Uông Chủy cúi đầu, một hồi lâu, mới lại gật đầu.
Triệu Vân Lan cau mày nhìn cô một hồi, chuyển mắt đi, khẩu khí cứng ngắc phán:“Không có lần sau đâu đấy.”
Trảm Hồn Sứ thấy thái độ của y dịu hẳn xuống mới hợp thời mà hỏi chen một câu:“Như vậy Tang Tán hẳn là đem thi cốt của cô đặt vào trong nước nhỉ?”
Uông Chủy hít một hơi thật sâu, bình tĩnh một lát:“Đúng vậy, với bộ tộc của tôi, núi mang ý ‘Giam giữ chấn nhiếp’, mặt nước thì đèn soi ngàn dặm, vạn dặm không có gì ngăn trở, lúc trước nô lệ và tội nhân chết đi đều bị chặt đầu chôn trên đỉnh núi, mà quý tộc hoặc là những người đức cao vọng trọng lúc chết thì thả trôi trong nước, cử hành thủy táng. Hắn nhân lúc đêm tối đào đầu của tôi lên, lại trộm đi di thể tôi sắp bị hỏa táng, cắt bỏ đầu của cô gái chết ngoài ý muốn kia, dùng thân thể của cô ấy đổi cho tôi, cuối cùng bên bờ sông đem đầu và thân thể tôi may lại cùng một chỗ, đặt vào cái túi bọc xác vốn chuẩn bị cho cô gái kia, ôm tôi khóc trọn một đêm, ngày hôm sau, hắn ở bên cạnh nhìn người ta thả tôi vào trong nước.”
Cô nói tới đây thì hơi ngưỡng cổ lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vết hằn màu đỏ, đường may kia khéo léo mịn màng, bình thường nhìn vào chỉ thấy khủng bố đáng sợ, lúc này bỗng dưng làm cho người ta cảm thấy xót xa.
Kẻ kia ôm tâm tình gì mà rửa mặt cho người trong lòng, ôm tâm tình gì mà đưa ngón tay vuốt ve khuôn mặt tràn ngập tử khí trắng bệch của cô, ôm tâm tình gì, đem đầu thân cô vá lại cùng một thể?
Mà có lẽ, hắn còn không kịp nói cho cô biết tâm ý vẫn ẩn sâu của mình đi….
Năm tháng vô tình tàn nhẫn như vậy đó, chỉ hơi trù trừ mà thôi, nó đã thay xà đổi cột làm người ta tê tâm liệt phế, không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Những người đàn ông bên cạnh đều im lặng, cũng không biết phải nói cái gì.
“Dòng nước mang thân thể của tôi đi, nhưng bản thân tôi vẫn không đi,” Uông Chủy nói,“Tôi vẫn nhìn hắn, hắn biến thành một người khác hẳn. Nguyên bản trong tộc có ba người thay phiên nhau chủ trì nghị sự, một là Tang Tán, người nữa là kẻ đi đầu xử tử tôi, còn có một cụ già đức cao vọng trọng, đại sự đều do bọn họ đề ra, mọi người giơ tay đưa ý kiến. Sau này, Tang Tán cưới cháu gái của cụ già kia, hai người bọn họ liên thủ cô lập kẻ bức chết tôi, sau lại thiết kế một cái bẫy vu hãm hắn, hai năm sau mọi người cũng giơ tay xử tử hắn.”
Triệu Vân Lan lấy ra một điếu thuốc đặt dưới mũi, nhẹ nhàng hít hà .
“Lại qua một năm, vị lão tiên sinh đức cao vọng trọng đó cũng chết, người khác đều tưởng rằng ông ấy tuổi già sức yếu đau bệnh mà chết, tôi lại tận mắt thấy Tang Tán hạ độc ông ấy.” Mi gian Uông Chủy giật giật một hồi, phảng phất đến vẫn không thể thừa nhận một sự thật như vậy — độc dược là vũ khí của kẻ nhu nhược, một người đàn ông đội trời đạp đất, sao lại có thể trở thành một tên tiệu nhân chỉ biết âm thầm hạ độc hại người?
Như thể hắn đang dùng cách này mà tận hết khả năng hạ nhục kẻ bị hắn thần không biết quỷ không hay hại chết, cũng đang vũ nhục chính mình.
“Sau này là vợ của hắn, cùng với đứa con trai mới tập tễnh bước đi….. cốt nhục của hắn đó.” Uông Chủy dùng ngón tay mơ hồ trong suốt nắm lấy ống quần cũng đồng dạng sắp trở thành vô hình của cô, “Mỗi một người bị hắn hại chết, hắn đều sẽ cắt trôm đầu của họ trước khi họ được đưa xuống nước một ngày, dùng một hòn đá thế vào đó, sau đó đem đầu họ vùi trên núi, làm cho bọn họ dù đã chìm thân đáy nước nhưng vẫn không thể siêu thoát được. Như vậy cho đến khi trong tộc không còn ai chống lại hắn nữa, danh vọng của hắn lên đến đỉnh điểm, hắn dùng nhiều năm thời gian, trăm phương ngàn kế khiến tất cả mọi người tự cho là giơ tay trong bình đẳng, đồng ý một chuyện mà hắn muốn họ đồng ý nhất, hắn thành thủ lĩnh mới.”
Một thủ lĩnh nắm quyền cao, lại thầm muốn hủy diệt dân tộc này.
Sau đó là phe phái tranh đấu không ngừng, mâu thuẫn mà Tang Tán chèn ép, bồi dưỡng, thậm chí cố ý dựng ra càng ngày càng gay gắt……
Một tên nhóc thuần phác dũng cảm vô sự tự thông trở thành một nhà âm mưu, thanh niên ôm thi thể người yêu khóc suốt đêm trường kia trở thành một kẻ lãnh huyết mà nguy hiểm….Thật giống như những con người vừa múa vừa hát, đơn thuần muốn sống sót qua ngày khi đó cũng sẽ cùng giơ tay, cùng cầm dao, chặt bỏ đầu của một thiếu nữ vô tội, còn muốn vĩnh viễn đày đọa linh hồn cô thành nô lệ ở nơi hắc ám khôn cùng.
“Mười năm sau khi tôi chết, Hãn Cát tộc lại nội loạn, những nô lệ đời đời kiếp kiếp bị áp bức lại phân thành hai phái, chĩa vũ khí về phía đồng bào mình, một trận chiến này, so với dĩ vãng càng thảm hại hơn, càng kịch liệt hơn, đánh suốt một ngày một đêm, người chết lấp đầy sơn cốc, trẻ con đầy đầu máu me ngồi cạnh thi thể mà lớn tiếng khóc gào, kền kền bị mùi vị xác người hấp dẫn bay đầy trên cao mà không dám xuống gần…Bởi vì Tang Tán đem những người còn sống lên tế đàn, sau đó châm mồi lửa vào dầu hỏa hắn đã đổ sẵn, đứng trong lửa bỏng, hắn dựng lại tấm bia đá đã đổ dưới Sơn Hà trùy.”
Uông Chủy nhẹ nhàng nói:“Khối đá kia từng bị san bằng, tấm bia tượng trưng cho trọn kiếp nô lệ, khắc lại tên của mỗi người. Ngọn lửa vẫn bất diệt, giống như muốn hỏa táng cả sơn cốc. Chỉ có Sơn Hà trùy kia, nó tựa như một cái cột trụ lạnh lùng sỉ nhục, vẫn đứng nơi đó, vẫn….”
Vạn quỷ đồng khốc, là có nguyên do .