Chương 42: Tuyệt đối không
Bằng mọi sự nỗ lực của của hai ba con và toàn thể nhân viên của tập đoàn, chỉ trong một tháng, mọi thứ lại dường như quay về cuồng quay cũ của nó. Khi mọi thứ đã ổn định, ba anh cùng mẹ anh lại tiếp tục hành trình tĩnh dưỡng tại New Zealand.
Hạ Chính Du có cảm giác một tháng vừa rồi như một giấc mộng, mọi thứ diễn ra thật sự là quá mức tưởng tượng của người bình thường. Đang ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ vu vơ thì có người đẩy cửa bước vào. Hàn Phong mệt mỏi ném tập tài liệu lên bàn làm việc của anh rồi tự nhiên ngồi xuống bàn uống nước tự rót nước cho mình 2 cốc liên tiếp, miệng không ngừng than thở:
“Hạ Chính Du, mệt chết ông đây rồi.”
Anh cũng chẳng thèm để ý ông bạn này, tay trực tiếp cầm lấy tập tài liệu mở ra xem. Hàn Phong thấy Hạ Chính Du đang xem tài liệu thì nói chen vào:
“Đúng như cậu dự đoán, mọi sóng gió và tổn thất của chúng ta đều do bên đối thủ làm, lão già An Tự đó lần này ra tay quả thật thâm độc, lão ta bỏ một khoảng tiền lớn ra để thuê hẳn tổ chức sát thủ được mệnh danh là Đế chế Caragat khét tiếng trong thế giới ngầm chỉ để đánh cắp thông tin nhằm lật đổ chúng ta.”
Nghe được những lời này của Hàn Phong cộng với việc đọc thông tin trong tài liệu, đôi lông mày sắc bén kia nhíu nhẹ:
“Vậy Mộc Tiểu Kiều…” Không để anh nói hết câu, Hàn Phong chen vào ngay lập tức.
“Đúng như những gì cậu nghĩ đấy, Mộc Tiểu Kiều chính là sát thủ số 1 của tổ chức đó. Cậu còn nhớ biệt danh 137 không?” Hàn Phong hỏi anh, anh như ngờ ngợ ra điều gì đó.
“Chẳng lẽ là cô ấy.” Anh nói.
“Chính xác Mộc Tiểu Kiều là 137, thật kinh khủng. Tôi nhớ cái năm cuối cùng chúng ta còn học tại lớp tập huấn quân sự khép kín ở Liên Bang Nga, cái biệt danh 137 đã khiến cho trung tâm quân sự đó thiếu chút nữa thì giải thể, lúc đó Mộc Tiểu Kiều mới chỉ 21 tuổi đã khuynh đảo tứ phương, thật không thể tưởng tượng nổi, ấy vậy mà nhờ có biến cố lần này chúng ta lại đc gặp mặt 137 trong truyền thuyết.”
“Biết trước Mộc Tiểu Kiều là 137, ông đây đã chạy đi xin chữ kí của cô ấy từ sớm rồi.” Hàn Phong nói nửa đùa nửa thật mà không chút kiêng dè dám công khai chọc vào ổ kiến lửa đang ngồi ngay ở đó.
Hàn Phong lảm nhảm mỗi lúc một nhiều thêm, càng nói thì anh chàng càng lộ rõ sự ngưỡng mộ khiến Hạ Chính Du ngán ngẩm phải đuổi khách. Khi bị đuổi ra đến cửa, miệng Hàn Phong vẫn không ngừng trách móc:
“Hạ Chính Du cậu được lắm, ông đây vất vả chạy đôn chạy đáo mang thông tin về cho cậu để bây giờ cậu đuổi ông đây thế à. Ông đây nói cho cậu biết, ông đây dỗi rồi, sẽ không nghe lời cậu nữa đâu, nghe chưa.”
Sau khi người đàn ông lắm mồm rời khỏi, văn phòng của anh lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó, nhìn vào bức ảnh đôi nam nữ đặt trên bàn làm việc, bất giác anh đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn làm việc của người con gái kia, càng suy nghĩ thì càng đau đầu, anh đưa tay lên xoa thái dương để làm dịu đi cơn đau nhưng chẳng có mấy tác dụng.
Khoảng thời gian vừa qua quả thực là quá mệt mỏi, từ lúc cô rời đi để lại cho anh cả mớ lộn xộn, chưa một ngày nào anh được nghỉ ngơi tử tế trong vòng một tháng qua. Nghĩ tới nghĩ lui, anh đứng bật dậy bước vào phòng nghỉ riêng ngả người xuống chiếc giường êm ái, mọi kí ức hạnh phúc lại một lần nữa cùng ùa về trong tâm trí anh, ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa nặng hạt như tâm trạng nặng nề của anh ngay lúc này, cả tâm trí và trái tim anh càng ngày càng nhớ về cô, nhớ càng nhớ thì anh lại càng muốn quên đi, nhưng muốn quên đi thì anh lại chẳng nỡ.
Và thế là anh tìm đến rượu, bây giờ là hơn 2 giờ đêm, một mình anh ngồi trong căn phòng VIP của quán bar Tân Nhật. Anh uống rất nhiều rượu chỉ để làm tê liệt tâm trí mình tạm thời không được nhớ đến cô nhưng cũng chẳng có tác dụng, càng uống say thì anh lại càng nhớ cô, anh nhớ lần trước cũng chính tại nơi này, cô vì để chứng minh cho anh thấy cô uống được rượu mà đã ngồi ở đây uống rượu đến mức bệnh dạ dày tái phát, nhớ đên đó anh chợt cười rồi nước mắt cũng rưng rưng miệng bắt đầu lẩm bẩm:
“Em thật nhẫn tâm, em lấp đầy cuộc sống của tôi rồi cứ thế rời đi vứt tôi lại ở đây, nếu biết có ngày hôm nay thì ngày hôm đó tôi tuyệt đối không nhận em vào làm. Tuyệt đối không.”
Anh càng lẩm bẩm thì giọng lại càng yếu đi, lẩm bẩm càng nhiều thì trái tim càng đau nhức. Trong lúc tâm trí rối loạn, thần thức không tỉnh táo, anh đã bước ra ngoài tìm đại một cô gái kéo vào trong phòng, anh không tin anh không thể quên được cô, đôi bàn tay to lớn của anh bắt đầu chạm vào cơ thể của cô gái kia, cô gái kia thuận thế cũng bắt đầu mơn trớn cơ thể anh, bàn tay của cô ta ngày càng quá quắt chạm hết chỗ nọ đến chỗ kia, anh cố chịu đựng cho đến khi cô ta chạm vào thắt lưng của anh, ngay lập tức anh đuổi cô ta ra ngoài vì không chịu được sự động chạm khiến cho anh cả cơ thể lẫn tâm trí và trái tim cảm thấy kinh khủng và bài xích.
Mọi bước đang tiến triển thuận lợi thì đội nhiên bị đuổi ra ngoài, bao công sức ăn mặc trang điểm lộng lẫy của cô gái kia trong tối nay mong gặp được đại gia đều đổ sông đổ bể. Cô ta đứng trước cửa phòng làu bàu chửi một vài câu rồi cũng nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại để tìm một đối tượng mới.
Hạ Chính Du có cảm giác một tháng vừa rồi như một giấc mộng, mọi thứ diễn ra thật sự là quá mức tưởng tượng của người bình thường. Đang ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ vu vơ thì có người đẩy cửa bước vào. Hàn Phong mệt mỏi ném tập tài liệu lên bàn làm việc của anh rồi tự nhiên ngồi xuống bàn uống nước tự rót nước cho mình 2 cốc liên tiếp, miệng không ngừng than thở:
“Hạ Chính Du, mệt chết ông đây rồi.”
Anh cũng chẳng thèm để ý ông bạn này, tay trực tiếp cầm lấy tập tài liệu mở ra xem. Hàn Phong thấy Hạ Chính Du đang xem tài liệu thì nói chen vào:
“Đúng như cậu dự đoán, mọi sóng gió và tổn thất của chúng ta đều do bên đối thủ làm, lão già An Tự đó lần này ra tay quả thật thâm độc, lão ta bỏ một khoảng tiền lớn ra để thuê hẳn tổ chức sát thủ được mệnh danh là Đế chế Caragat khét tiếng trong thế giới ngầm chỉ để đánh cắp thông tin nhằm lật đổ chúng ta.”
Nghe được những lời này của Hàn Phong cộng với việc đọc thông tin trong tài liệu, đôi lông mày sắc bén kia nhíu nhẹ:
“Vậy Mộc Tiểu Kiều…” Không để anh nói hết câu, Hàn Phong chen vào ngay lập tức.
“Đúng như những gì cậu nghĩ đấy, Mộc Tiểu Kiều chính là sát thủ số 1 của tổ chức đó. Cậu còn nhớ biệt danh 137 không?” Hàn Phong hỏi anh, anh như ngờ ngợ ra điều gì đó.
“Chẳng lẽ là cô ấy.” Anh nói.
“Chính xác Mộc Tiểu Kiều là 137, thật kinh khủng. Tôi nhớ cái năm cuối cùng chúng ta còn học tại lớp tập huấn quân sự khép kín ở Liên Bang Nga, cái biệt danh 137 đã khiến cho trung tâm quân sự đó thiếu chút nữa thì giải thể, lúc đó Mộc Tiểu Kiều mới chỉ 21 tuổi đã khuynh đảo tứ phương, thật không thể tưởng tượng nổi, ấy vậy mà nhờ có biến cố lần này chúng ta lại đc gặp mặt 137 trong truyền thuyết.”
“Biết trước Mộc Tiểu Kiều là 137, ông đây đã chạy đi xin chữ kí của cô ấy từ sớm rồi.” Hàn Phong nói nửa đùa nửa thật mà không chút kiêng dè dám công khai chọc vào ổ kiến lửa đang ngồi ngay ở đó.
Hàn Phong lảm nhảm mỗi lúc một nhiều thêm, càng nói thì anh chàng càng lộ rõ sự ngưỡng mộ khiến Hạ Chính Du ngán ngẩm phải đuổi khách. Khi bị đuổi ra đến cửa, miệng Hàn Phong vẫn không ngừng trách móc:
“Hạ Chính Du cậu được lắm, ông đây vất vả chạy đôn chạy đáo mang thông tin về cho cậu để bây giờ cậu đuổi ông đây thế à. Ông đây nói cho cậu biết, ông đây dỗi rồi, sẽ không nghe lời cậu nữa đâu, nghe chưa.”
Sau khi người đàn ông lắm mồm rời khỏi, văn phòng của anh lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó, nhìn vào bức ảnh đôi nam nữ đặt trên bàn làm việc, bất giác anh đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn làm việc của người con gái kia, càng suy nghĩ thì càng đau đầu, anh đưa tay lên xoa thái dương để làm dịu đi cơn đau nhưng chẳng có mấy tác dụng.
Khoảng thời gian vừa qua quả thực là quá mệt mỏi, từ lúc cô rời đi để lại cho anh cả mớ lộn xộn, chưa một ngày nào anh được nghỉ ngơi tử tế trong vòng một tháng qua. Nghĩ tới nghĩ lui, anh đứng bật dậy bước vào phòng nghỉ riêng ngả người xuống chiếc giường êm ái, mọi kí ức hạnh phúc lại một lần nữa cùng ùa về trong tâm trí anh, ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa nặng hạt như tâm trạng nặng nề của anh ngay lúc này, cả tâm trí và trái tim anh càng ngày càng nhớ về cô, nhớ càng nhớ thì anh lại càng muốn quên đi, nhưng muốn quên đi thì anh lại chẳng nỡ.
Và thế là anh tìm đến rượu, bây giờ là hơn 2 giờ đêm, một mình anh ngồi trong căn phòng VIP của quán bar Tân Nhật. Anh uống rất nhiều rượu chỉ để làm tê liệt tâm trí mình tạm thời không được nhớ đến cô nhưng cũng chẳng có tác dụng, càng uống say thì anh lại càng nhớ cô, anh nhớ lần trước cũng chính tại nơi này, cô vì để chứng minh cho anh thấy cô uống được rượu mà đã ngồi ở đây uống rượu đến mức bệnh dạ dày tái phát, nhớ đên đó anh chợt cười rồi nước mắt cũng rưng rưng miệng bắt đầu lẩm bẩm:
“Em thật nhẫn tâm, em lấp đầy cuộc sống của tôi rồi cứ thế rời đi vứt tôi lại ở đây, nếu biết có ngày hôm nay thì ngày hôm đó tôi tuyệt đối không nhận em vào làm. Tuyệt đối không.”
Anh càng lẩm bẩm thì giọng lại càng yếu đi, lẩm bẩm càng nhiều thì trái tim càng đau nhức. Trong lúc tâm trí rối loạn, thần thức không tỉnh táo, anh đã bước ra ngoài tìm đại một cô gái kéo vào trong phòng, anh không tin anh không thể quên được cô, đôi bàn tay to lớn của anh bắt đầu chạm vào cơ thể của cô gái kia, cô gái kia thuận thế cũng bắt đầu mơn trớn cơ thể anh, bàn tay của cô ta ngày càng quá quắt chạm hết chỗ nọ đến chỗ kia, anh cố chịu đựng cho đến khi cô ta chạm vào thắt lưng của anh, ngay lập tức anh đuổi cô ta ra ngoài vì không chịu được sự động chạm khiến cho anh cả cơ thể lẫn tâm trí và trái tim cảm thấy kinh khủng và bài xích.
Mọi bước đang tiến triển thuận lợi thì đội nhiên bị đuổi ra ngoài, bao công sức ăn mặc trang điểm lộng lẫy của cô gái kia trong tối nay mong gặp được đại gia đều đổ sông đổ bể. Cô ta đứng trước cửa phòng làu bàu chửi một vài câu rồi cũng nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại để tìm một đối tượng mới.