Chương 1
Trong phòng hội nghị, hai vị giám đốc đang tranh cãi ồn ào.
Chỉ còn mười phút nữa cuộc họp hàng quý của công ty sẽ bắt đầu nhưng hai quản lý đứng trước bàn họp mà gân cổ cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.
Bên cạnh, những nhân viên đến sớm để tham dự cuộc họp thì ra sức can ngăn, ngoài cửa phòng hội nghị cũng có không ít người đang đứng.
“Nếu anh có thể thuyết phục tổng giám đốc Lâm, coi như anh có bản lĩnh!”
“Tổng giám đốc Lâm vừa mới tiếp nhận công ty, không rõ việc này, anh muốn đi nói liều sao?”
“Anh nghĩ rằng tôi với anh là anh––“
Cách đó không xa, cửa thang máy “Đinh” một tiếng.
Khóe mắt của người vây xem bên ngoài liếc thấy bóng dáng thấp thoáng ở chỗ rẽ liền vội vàng lui về sau một bước, cúi đầu chào: “Chúc tổng giám đốc Lâm buổi sáng tốt lành!”
Một đám người nhanh chóng đứng chào, Lâm Sơ Huỳnh diện một chiếc váy liền thân ngắn, giẫm lên đôi giày cao gót chậm rãi bước tới, mãi tóc dài gợn sóng buông trên vai, nhìn bọn họ với ẩn ý sâu xa.
Bầu không khí trong phòng hội nghị đột ngột im lặng lại.
Kiều Quả tiến lên đẩy cửa ra, nhóm giám đốc trước bàn họp đã ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, giống như vừa nãy không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Sơ Huỳnh nâng mắt: “Muốn cãi nhau thì đi ra ngoài cãi.”
“Tổng giám đốc Lâm.”
Nhóm giám đốc ai nấy đều cúi đầu, im lặng như gà, thầm cảm thấy may mắn vì vừa có nhóm nhân viên nhỏ vây xem ngoài cửa nhắc nhở một chút.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi vào vị trí của mình, ngả người ra sau, cầm tập văn kiện trước mặt lên.
Trợ lý Kiều Quả nói: “Bắt đầu đi.”
Hôm nay là báo cáo hạng mục quý tiếp theo của công ty Giải trí Thiên Nghệ, bao gồm một số kịch bản phim truyền hình, phim điện ảnh và gameshow, còn có vài vấn đề về hợp đồng của mấy nghệ sĩ.
Giám đốc Trương là người đầu tiên đứng lên tường thuật, thoáng nhìn người phụ nữ mặt không cảm xúc đang ngồi phía cuối, vị tổng giám đốc Lâm này chính là người thừa kế duy nhất của Lâm thị.
Sau khi nói xong, anh ta ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, cô cảm thấy hạng mục này thế nào?”
Lâm Sơ Huỳnh lật xem văn kiện trên bàn, hạng mục này không tồi, nhưng có mạo hiểm.
Cô trầm ngâm một lát: “Nếu Thiên Nghệ đầu tư, hạng mục này cần bao lâu để hoàn thành?”
Giám đốc Trương nhanh chóng mở miệng: “Thời gian quay cần ba tháng, hơn nữa sẽ có những chuyện khác, có thể mất khoảng nửa năm tới một năm để phim được công chiếu.”
“Đầu tư bao nhiêu?”
“10 triệu.”
Lâm Sơ Huỳnh nâng cằm: “Đầu tư.”
Giám đốc Trương bị niềm vui bất ngờ ập đến, gần như mừng rớt nước mắt: “Tổng giám đốc Lâm, thật vậy chăng?”
Phòng hội nghị lại im lặng trong phút chốc.
Một người quản lý bên cạnh nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lâm, ngài không cần suy nghĩ lại sao, mạo hiểm này....”
Lâm Sơ Huỳnh liếc anh ta một cái: “Dự án 10 triệu còn phải cân nhắc?”
Giám đốc nào đó: “........”
Lâm Sơ Huỳnh lại động viên: “Làm cho tốt.”
Kiều Quả rất bình tĩnh, bà chủ muốn làm gì thì bọn họ sẽ ủng hộ, không phải chỉ là 10 triệu thôi sao, đối với bà chủ, đó chỉ là tiền tiêu vặt ngày thường mà thôi.
Cuối cùng, vấn đề số một trong nội dung cuộc họp ngày hôm nay chính là chuyện vừa xảy ra hôm qua.
Trên màn hình lớn xuất hiện ảnh chụp một sao nữ trẻ, bên cạnh là phần giới thiệu cùng với tác phẩm cô ta đã từng tham gia.
Cô ta đã leo lên hàng ngũ tiểu hoa đán, mà tác phẩm giúp cô ta hot nhất chính là bộ phim mà Giải trí Thiên Nghệ đầu tư một khoản khổng lồ nên có thể nói Thiên Nghệ là Bá Nhạc của cô ta.
“Mười giờ đêm qua, dưới tình huống không thương lượng với người đại diện, Giang Tuyết Danh đã đưa ra yêu cầu kết thúc hợp đồng, hơn nữa còn trực tiếp tuyên bố công khai trên weibo, tin này đã leo lên hot search rồi.”
“Bộ phận quan hệ xã hội đã bắt tay vào xử lý chuyện này.”
Chuyện như vậy được coi là một chuyện lớn đối với Giải trí Thiên Nghệ, cách làm của Giang Tuyết Danh là hoàn toàn trái với hợp đồng.
Công ty Giải trí Thiên Nghệ đã đứng sừng sững gần mười năm không ngã trong giới showbiz, không chỉ bởi sở hữu những nghệ sĩ xuất sắc mà một nguyên nhân trong đó là có nhà họ Lâm chống lưng.
Trong giới thượng lưu ở Thịnh thành, nhà họ Lâm thuộc loại danh gia vọng tộc trăm năm, Lâm Sơ Huỳnh là một danh viện*, mỗi ngày không phải xem diễn thời trang thì chính là đang trên đường đi xem.
(*) Danh viện: các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Tháng trước, Lâm thị giao công ty dưới trướng là Giải trí Thiên Nghệ cho cô toàn quyền phụ trách, lãi hay lỗ thì họ không can thiệp.
Giang Tuyết Danh dám làm như thế thì nhất định sau lưng cô ta có người.
Kiều Quả ho khan một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, có bằng chứng Giang Tuyết Danh và Trình tiểu thiếu gia đi ăn cơm với nhau vào hai ngày trước.”
Lâm Sơ Huỳnh cũng không ngẩng đầu: “Cho nên?”
Kiều Quả ăn ngay nói thật: “Lúc trước Trình tiểu thiếu gia đã gọi điện thoại tới nhưng khi ấy ngài đi vắng, cho nên không nói gì.”
Trong mắt cô, đương nhiên nhà họ Trình không thể so sánh với bà chủ nhà mình được.
Tháng trước khi mới tiếp nhận công ty, một thành viên trong hội đồng quản trị cậy già lên mặt đã bị Lâm Sơ Huỳnh dùng thủ đoạn cứng rắn, trực tiếp cho ông ta về nhà dưỡng lão.
Kiều Quả cảm thấy Giang Tuyết Danh là người không có đầu óc.
Một người được Giải trí Thiên Nghệ nâng thành ngôi sao, chưa từng bị đối xử tệ bạc, vậy mà hiện tại đột nhiên không nói một lời, trực tiếp công khai kết thúc hợp đồng.
“Nhà họ Trình à....”
Lâm Sơ Huỳnh ngâm nga: “Vậy để cô ta cút đi.”
“........”
Bà chủ nói chuyện thực sảng khoái, Kiều Quả cảm thấy với tư cách là một trợ lý, cô ấy không thể làm gì khác hơn ngoài sùng bái.
Lâm Sơ Huỳnh nghiêng đầu, “Cuộc họp kết thúc được chưa?”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Lâm Sơ Huỳnh đứng dậy, “Vậy trở về làm việc đi.”
Cô đẩy ghế dựa ra, lập tức rời khỏi phòng hội nghị, dáng người yểu điệu thướt tha, làn da tuyết trắng, vừa xinh đẹp vừa nuột nà.
Nhóm giám đốc nhìn nhau.
Không thể không nói, vừa nãy thật sảng khoái!
****
Trong khi chuyện tiểu hoa đán Giang Tuyết Danh kết thúc hợp đồng ồn ào huyên náo.
Vô số phóng viên giải trí đều ngồi chồm hổm canh người phụ trách ở Giải trí Thiên Nghệ, muốn đào ra tin tức trong đó.
Lúc Giang Tuyết Danh tuyên bố chấm dứt hợp đồng không có một câu nào nói rằng Giải trí Thiên Nghệ không tốt, nhưng từng câu từng chữ lại ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Hiện giờ, tin tức này đã ở hot search trên weibo một đêm rồi, fans hâm mộ không ngừng spam bình luận khen ngợi bên weibo của cô ta, lại sang weibo của công ty mắng chửi.
“Các người đoán xem Giải trí Thiên Nghệ có bỏ qua Giang Tuyết Danh không?”
“Tôi nghe nói hợp đồng còn hai năm nữa, kết thúc cũng quá sớm rồi, hơn nữa còn chẳng nghe tiếng gió gì cả.”
“Lần này Giải trí Thiên Nghệ làm mọi người trở tay không kịp.”
Các phóng viên truyền thông khiêng máy quay, ngồi ở bồn hoa tán dóc với nhau.
Cho đến khi có người đột nhiên kêu lên ––––
“Giải trí Thiên Nghệ lên tiếng giải thích rồi!”
Sau mấy giờ, cuối cùng thì Giải trí Thiên Nghệ cũng lên tiếng trả lời, hơn nữa còn rất đơn giản, chỉ có một câu:
[Kết thúc, được thôi, theo yêu cầu của hợp đồng mà làm.]
M
Văn phòng tổng giám đốc tất nhiên không phải đẹp và xa hoa bình thường, Kiều Quả đứng trước bàn làm việc, nghiêm túc báo cáo: “Lời thanh minh đã đăng rồi ạ.”
Chuyện kết thúc hợp đồng này giải thích cũng không phiền toái, dù sao cũng là bọn họ chiếm lý, nếu ầm ĩ đến tòa án thì phần thắng cũng là của bọn họ thôi.
Vừa mới nói xong, điện thoại nội bộ vang lên: “Tổng giám đốc Lâm, là điện thoại của Trình thiếu gia ạ.”
Cuộc gọi được kết nối.
“Cuối cùng Lâm đại tiểu thư cũng nhận điện thoại rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh quay quay chiếc bút dùng để ký tên, giọng nói mang theo vẻ lười biếng nhưng lời nói ra cũng rất trầm: “Trình tam, cậu rất rảnh rỗi?”
“Sao lại nói như vậy?”
“Nếu không thì sao dám đào người của công ty tôi?”
Người ở đầu bên kia nghe được liền cười hai tiếng: “Chuyện này… nói ra thì cũng dài lắm. Lần này đại tiểu thư cô bán cho tôi mặt mũi, được không?”
“Được chứ.”
Thấy cô sảng khoái đồng ý, gã còn hơi giật mình, sau đó chợt nghe Lâm Sơ Huỳnh bổ sung một câu: “Chỉ cần đền tiền vi phạm hợp đồng.”
Cô cong môi: “Kiều Quả.”
Kiều Quả lập tức nói: “Tiền vi phạm hợp đồng của Giang tiểu thư là 50 triệu, hơn nữa khoảng thời gian trước vừa ký một đại ngôn nên tiền vi phạm hợp đồng tăng thêm 20 triệu nữa.”
“..........”
Bán mặt mũi đâu cần thật sự tiêu nhiều tiền ha??
Gã còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã cúp máy. Giang Tuyết Danh vội vàng hỏi: “Trình thiếu gia, thế nào rồi?”
Trình thiếu gia nghiến răng nghiến lợi: “Thành công.”
Trái tim Trình thiếu gia đang nhỏ máu vì không công tổn thất mấy chục triệu, xem ra chiếc xe mình ưng ý hai ngày trước chắc phải để sau này thôi.
Gã không dám đối phó với Lâm Sơ Huỳnh, vị đại tiểu thư này tính tình không nhỏ đâu, nếu làm cô mất hứng thì kiểu gì ngày mai gã có thể bị người nhà mắng chửi một trận.
Vậy nên, tiền vi phạm hợp đồng này chỉ có thể đưa.
Khác với anh ta, tâm tình của Lâm Sơ Huỳnh đang không tệ lắm.
Tự dưng có mấy chục triệu “chạy” vào sổ sách, dù là dự án như hôm nay thì cũng có thể đầu tư vài cái. Làm bà chủ mới một tháng mà cô đã kiếm được tiền rồi.
Đây là niềm vui khi được làm sếp!
Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Tôi có thể tan làm sớm không?”
Kiều Quả: “........” Trong phút chốc cô ấy không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng mà Lâm Sơ Huỳnh vẫn cọ ở công ty một ngày, đến chạng vạng thì cầm chiếc túi xách màu bạch kim mới mua, tan làm đúng giờ.
Kiều Quả đưa cô đến Hối Cẩm viên.
Lục Nghiêu đã sớm chờ ở bên ngoài để đón cô vào: “Cậu đã đồng ý tham gia, nhất định đêm từ thiện lần này sẽ cực kỳ náo nhiệt.”
Tiếng nhạc trong phòng bao rất nhẹ nhàng thư giãn, giữa mặt bàn bày biện một chiếc hộp gỗ khắc hoa tinh xảo nửa mở, có thể nhìn thấy vòng cổ kim cương bên trong.
Được ánh đèn trong hộp chiếu lên, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu chắc chắn muốn góp cái này sao?” Lục Nghiêu xác nhận lần thứ hai, còn nhắc nhở nói: “Đêm từ thiện lần này mọi người chỉ bán đấu giá túi xách đã dùng, ô dù hay gì đó thôi.”
“Không muốn sao?” Lâm Sơ Huỳnh đưa tay ra.
“Muốn muốn muốn!” Lục Nghiêu sợ cô đổi ý liền nhanh chóng đóng hộp lại và đưa cho cô một tấm thiệp mời mạ vàng.
Thật vất vả mới có một món đồ giá trị lớn, tất nhiên không thể bỏ qua rồi.
Lâm Sơ Huỳnh nhận tấm thiệp, trên đó viết thời gian đêm từ thiện, sau thảm đỏ sẽ là tiệc rượu buổi tối cùng với buổi đấu giá diễn ra vài ngày sau.
Khi những người trong phòng nhìn thấy Lục Nghiêu tỏ vẻ nịnh bợ xum xoe với cô, nhìn qua có vẻ quan hệ hai người rất tốt thì trong lòng thầm cân nhắc, không dám nói thêm cái gì.
Khi sắp tan cuộc, Lục Nghiêu nhận được một cuộc điện thoại. Cậu nói với Lâm Sơ Huỳnh một tiếng rồi đẩy cửa đi ra ngoài, ánh sáng từ hành lang bên ngoài lọt vào bên trong.
“Chú hai?”
Giọng nói nghe không rõ ràng lắm nên Lâm Sơ Huỳnh thuận thế đi qua bên đó xem.
Cô hé hé cửa, nhìn thấy đoàn người đứng bên ngoài.
Người đàn ông đứng ở giữa bắt mắt nhất, chỉ cần đứng ở đó, áo khoác tây trang vắt lên khuỷu tay, cổ tay áo xắn lên, ngón tay hơi cong lên, khớp xương rõ ràng.
Rất quen.
Lâm Sơ Huỳnh vội vàng đứng dậy đi tới.
Lục Nghiêu đang hỏi: “Chú hai về nước khi nào thế? Nếu không có bọn họ nói thì cháu không nhận được tin tức đâu.”
“Hôm nay.” Lục Yến Lâm hơi hơi gật đầu.
Cửa bỗng mở ra, Lâm Sơ Huỳnh tùy ý dựa vào một bên. Cô vừa uống chút rượu nên đôi mắt ngân ngấn nước, cười nói: “Chú hai Lục.”
Trong giọng nói như chứa rượu, có thể làm say lòng người.
Ánh mắt Lục Yến Lâm lóe lên, nhẹ nhàng híp mắt.
Một luồng khí lạnh khó tả lan ra.
Lục Nghiêu đứng bên cạnh không chịu nổi phải sờ sờ cánh tay, cảm giác không khí có gì đó rất không đúng, hỏi: “Chú hai, chú có muốn vào trong chơi không?”
“Không cần.” Lục Yến Lâm trầm giọng nói.
Bầu không khí này là có chuyện gì xảy ra vậy??
Lục Nghiêu đảo mắt nhìn hai người.
Nhà bọn họ đều ở Thịnh thành nên tất nhiên sẽ qua lại rất nhiều, thế hệ trước có quan hệ tốt với nhau, đến thế hệ trẻ này cũng thường chơi chung.
Nhưng chú hai vẫn luôn ở nước ngoài, số lần về nước trong mấy năm qua có thể đếm trên đầu ngón tay nên Lâm Sơ Huỳnh với chú hai của cậu chỉ gặp nhau vài lần, bình thường chỉ lễ phép chào hỏi rồi thôi.
Hiện tại, xem ra hai người này có vấn đề.
Lâm Sơ Huỳnh đứng thẳng người, chuẩn bị tiến lên, có lẽ do đứng không vững nên trẹo chân một cái, ngã về phía trước.
Cô được một lực chặn ngang ổn định thân thể.
Cánh tay mạnh mẽ có lực đặt bên eo cô, Lâm Sơ Huỳnh ngửi thấy hơi thở quen thuộc, giống như mùi hương cô đã từng ngửi trước đây trong cơn mê muội.
Vòng eo mảnh khảnh thon thả, vô cùng mềm mại.
Lục Yến Lâm thản nhiên buông tay.
Lâm Sơ Huỳnh đè cánh tay anh, bàn tay trắng nõn thon dài của cô trượt xuống, xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, móng tay mượt mà dường như có thể chạm vào làn da bên dưới.
“Cảm ơn chú hai.”
Lần này cô trực tiếp bỏ qua họ.
Vừa dứt lời, cảm giác áp bách đánh úp tới.
Lâm Sơ Huỳnh làm như không phát hiện, cô liếc mắt nhìn Lục Yến Lâm, ý cười trong mắt nồng đậm, còn dừng ở yết hầu của anh trong phút chốc.
Lục Nghiêu đứng một bên không biết vì sao lại cảm thấy mình như không tồn tại liền ho khan vài tiếng: “Chú hai?”
Lục Yến Lâm mím môi: “Chú còn có việc.”
Anh hơi cúi đầu, ngón tay vuốt vuốt cổ áo sơ mi, chậm rãi nói: “Buổi tối nên về nhà sớm một chút.”
Vừa dứt lời liền xoay người rời đi.
Lục Nghiêu trêu chọc: “Cậu đã quen đi giày cao gót rồi nha, còn có thể bị ngã?”
Lâm Sơ Huỳnh liếc nhìn cậu.
Lục Nghiêu nhanh chóng vung tay: “Được rồi, tôi không nói gì nữa. Chỉ là chú hai bảo tôi phải về nhà sớm nên có lẽ buổi tối không thể thức đêm rồi.”
Cậu vừa đi vừa nhỏ giọng lải nhải: “Chú hai tôi chính là như vậy, rất lạnh lùng nên thế hệ bọn tôi đều sợ chú ấy, hơn nữa chú cũng chẳng thân cận với ai.”
“Thật không?” Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày.
Không thân cận với người khác?
Lúc ở Paris, trong đêm hỗn loạn ấy, anh ấy không phải người như vậy nha. Cô vẫn nhớ như in những cảm xúc cuộn trào tận sâu trong đôi mắt đó, thực tủy biết vị*.
*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon, ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
“Cậu hỏi câu đó chính là không tin tôi chút nào sao?” Lục Nghiêu nói: “Cậu với chú hai tôi đâu có quen, làm sao hiểu hơn tôi được.”
Lâm Sơ Huỳnh nhìn về cuối hành lang.
Trùng hợp Lục Yến Lâm đi qua ngã rẽ, hơi nghiêng đầu, cách xa như vậy mà ánh mắt anh vẫn chuẩn xác dừng trên người cô.
Lâm Sơ Huỳnh thầm nghĩ, quan hệ tình một đêm có tính không?
Chỉ còn mười phút nữa cuộc họp hàng quý của công ty sẽ bắt đầu nhưng hai quản lý đứng trước bàn họp mà gân cổ cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.
Bên cạnh, những nhân viên đến sớm để tham dự cuộc họp thì ra sức can ngăn, ngoài cửa phòng hội nghị cũng có không ít người đang đứng.
“Nếu anh có thể thuyết phục tổng giám đốc Lâm, coi như anh có bản lĩnh!”
“Tổng giám đốc Lâm vừa mới tiếp nhận công ty, không rõ việc này, anh muốn đi nói liều sao?”
“Anh nghĩ rằng tôi với anh là anh––“
Cách đó không xa, cửa thang máy “Đinh” một tiếng.
Khóe mắt của người vây xem bên ngoài liếc thấy bóng dáng thấp thoáng ở chỗ rẽ liền vội vàng lui về sau một bước, cúi đầu chào: “Chúc tổng giám đốc Lâm buổi sáng tốt lành!”
Một đám người nhanh chóng đứng chào, Lâm Sơ Huỳnh diện một chiếc váy liền thân ngắn, giẫm lên đôi giày cao gót chậm rãi bước tới, mãi tóc dài gợn sóng buông trên vai, nhìn bọn họ với ẩn ý sâu xa.
Bầu không khí trong phòng hội nghị đột ngột im lặng lại.
Kiều Quả tiến lên đẩy cửa ra, nhóm giám đốc trước bàn họp đã ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, giống như vừa nãy không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Sơ Huỳnh nâng mắt: “Muốn cãi nhau thì đi ra ngoài cãi.”
“Tổng giám đốc Lâm.”
Nhóm giám đốc ai nấy đều cúi đầu, im lặng như gà, thầm cảm thấy may mắn vì vừa có nhóm nhân viên nhỏ vây xem ngoài cửa nhắc nhở một chút.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi vào vị trí của mình, ngả người ra sau, cầm tập văn kiện trước mặt lên.
Trợ lý Kiều Quả nói: “Bắt đầu đi.”
Hôm nay là báo cáo hạng mục quý tiếp theo của công ty Giải trí Thiên Nghệ, bao gồm một số kịch bản phim truyền hình, phim điện ảnh và gameshow, còn có vài vấn đề về hợp đồng của mấy nghệ sĩ.
Giám đốc Trương là người đầu tiên đứng lên tường thuật, thoáng nhìn người phụ nữ mặt không cảm xúc đang ngồi phía cuối, vị tổng giám đốc Lâm này chính là người thừa kế duy nhất của Lâm thị.
Sau khi nói xong, anh ta ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, cô cảm thấy hạng mục này thế nào?”
Lâm Sơ Huỳnh lật xem văn kiện trên bàn, hạng mục này không tồi, nhưng có mạo hiểm.
Cô trầm ngâm một lát: “Nếu Thiên Nghệ đầu tư, hạng mục này cần bao lâu để hoàn thành?”
Giám đốc Trương nhanh chóng mở miệng: “Thời gian quay cần ba tháng, hơn nữa sẽ có những chuyện khác, có thể mất khoảng nửa năm tới một năm để phim được công chiếu.”
“Đầu tư bao nhiêu?”
“10 triệu.”
Lâm Sơ Huỳnh nâng cằm: “Đầu tư.”
Giám đốc Trương bị niềm vui bất ngờ ập đến, gần như mừng rớt nước mắt: “Tổng giám đốc Lâm, thật vậy chăng?”
Phòng hội nghị lại im lặng trong phút chốc.
Một người quản lý bên cạnh nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lâm, ngài không cần suy nghĩ lại sao, mạo hiểm này....”
Lâm Sơ Huỳnh liếc anh ta một cái: “Dự án 10 triệu còn phải cân nhắc?”
Giám đốc nào đó: “........”
Lâm Sơ Huỳnh lại động viên: “Làm cho tốt.”
Kiều Quả rất bình tĩnh, bà chủ muốn làm gì thì bọn họ sẽ ủng hộ, không phải chỉ là 10 triệu thôi sao, đối với bà chủ, đó chỉ là tiền tiêu vặt ngày thường mà thôi.
Cuối cùng, vấn đề số một trong nội dung cuộc họp ngày hôm nay chính là chuyện vừa xảy ra hôm qua.
Trên màn hình lớn xuất hiện ảnh chụp một sao nữ trẻ, bên cạnh là phần giới thiệu cùng với tác phẩm cô ta đã từng tham gia.
Cô ta đã leo lên hàng ngũ tiểu hoa đán, mà tác phẩm giúp cô ta hot nhất chính là bộ phim mà Giải trí Thiên Nghệ đầu tư một khoản khổng lồ nên có thể nói Thiên Nghệ là Bá Nhạc của cô ta.
“Mười giờ đêm qua, dưới tình huống không thương lượng với người đại diện, Giang Tuyết Danh đã đưa ra yêu cầu kết thúc hợp đồng, hơn nữa còn trực tiếp tuyên bố công khai trên weibo, tin này đã leo lên hot search rồi.”
“Bộ phận quan hệ xã hội đã bắt tay vào xử lý chuyện này.”
Chuyện như vậy được coi là một chuyện lớn đối với Giải trí Thiên Nghệ, cách làm của Giang Tuyết Danh là hoàn toàn trái với hợp đồng.
Công ty Giải trí Thiên Nghệ đã đứng sừng sững gần mười năm không ngã trong giới showbiz, không chỉ bởi sở hữu những nghệ sĩ xuất sắc mà một nguyên nhân trong đó là có nhà họ Lâm chống lưng.
Trong giới thượng lưu ở Thịnh thành, nhà họ Lâm thuộc loại danh gia vọng tộc trăm năm, Lâm Sơ Huỳnh là một danh viện*, mỗi ngày không phải xem diễn thời trang thì chính là đang trên đường đi xem.
(*) Danh viện: các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Tháng trước, Lâm thị giao công ty dưới trướng là Giải trí Thiên Nghệ cho cô toàn quyền phụ trách, lãi hay lỗ thì họ không can thiệp.
Giang Tuyết Danh dám làm như thế thì nhất định sau lưng cô ta có người.
Kiều Quả ho khan một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, có bằng chứng Giang Tuyết Danh và Trình tiểu thiếu gia đi ăn cơm với nhau vào hai ngày trước.”
Lâm Sơ Huỳnh cũng không ngẩng đầu: “Cho nên?”
Kiều Quả ăn ngay nói thật: “Lúc trước Trình tiểu thiếu gia đã gọi điện thoại tới nhưng khi ấy ngài đi vắng, cho nên không nói gì.”
Trong mắt cô, đương nhiên nhà họ Trình không thể so sánh với bà chủ nhà mình được.
Tháng trước khi mới tiếp nhận công ty, một thành viên trong hội đồng quản trị cậy già lên mặt đã bị Lâm Sơ Huỳnh dùng thủ đoạn cứng rắn, trực tiếp cho ông ta về nhà dưỡng lão.
Kiều Quả cảm thấy Giang Tuyết Danh là người không có đầu óc.
Một người được Giải trí Thiên Nghệ nâng thành ngôi sao, chưa từng bị đối xử tệ bạc, vậy mà hiện tại đột nhiên không nói một lời, trực tiếp công khai kết thúc hợp đồng.
“Nhà họ Trình à....”
Lâm Sơ Huỳnh ngâm nga: “Vậy để cô ta cút đi.”
“........”
Bà chủ nói chuyện thực sảng khoái, Kiều Quả cảm thấy với tư cách là một trợ lý, cô ấy không thể làm gì khác hơn ngoài sùng bái.
Lâm Sơ Huỳnh nghiêng đầu, “Cuộc họp kết thúc được chưa?”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Lâm Sơ Huỳnh đứng dậy, “Vậy trở về làm việc đi.”
Cô đẩy ghế dựa ra, lập tức rời khỏi phòng hội nghị, dáng người yểu điệu thướt tha, làn da tuyết trắng, vừa xinh đẹp vừa nuột nà.
Nhóm giám đốc nhìn nhau.
Không thể không nói, vừa nãy thật sảng khoái!
****
Trong khi chuyện tiểu hoa đán Giang Tuyết Danh kết thúc hợp đồng ồn ào huyên náo.
Vô số phóng viên giải trí đều ngồi chồm hổm canh người phụ trách ở Giải trí Thiên Nghệ, muốn đào ra tin tức trong đó.
Lúc Giang Tuyết Danh tuyên bố chấm dứt hợp đồng không có một câu nào nói rằng Giải trí Thiên Nghệ không tốt, nhưng từng câu từng chữ lại ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Hiện giờ, tin tức này đã ở hot search trên weibo một đêm rồi, fans hâm mộ không ngừng spam bình luận khen ngợi bên weibo của cô ta, lại sang weibo của công ty mắng chửi.
“Các người đoán xem Giải trí Thiên Nghệ có bỏ qua Giang Tuyết Danh không?”
“Tôi nghe nói hợp đồng còn hai năm nữa, kết thúc cũng quá sớm rồi, hơn nữa còn chẳng nghe tiếng gió gì cả.”
“Lần này Giải trí Thiên Nghệ làm mọi người trở tay không kịp.”
Các phóng viên truyền thông khiêng máy quay, ngồi ở bồn hoa tán dóc với nhau.
Cho đến khi có người đột nhiên kêu lên ––––
“Giải trí Thiên Nghệ lên tiếng giải thích rồi!”
Sau mấy giờ, cuối cùng thì Giải trí Thiên Nghệ cũng lên tiếng trả lời, hơn nữa còn rất đơn giản, chỉ có một câu:
[Kết thúc, được thôi, theo yêu cầu của hợp đồng mà làm.]
M
Văn phòng tổng giám đốc tất nhiên không phải đẹp và xa hoa bình thường, Kiều Quả đứng trước bàn làm việc, nghiêm túc báo cáo: “Lời thanh minh đã đăng rồi ạ.”
Chuyện kết thúc hợp đồng này giải thích cũng không phiền toái, dù sao cũng là bọn họ chiếm lý, nếu ầm ĩ đến tòa án thì phần thắng cũng là của bọn họ thôi.
Vừa mới nói xong, điện thoại nội bộ vang lên: “Tổng giám đốc Lâm, là điện thoại của Trình thiếu gia ạ.”
Cuộc gọi được kết nối.
“Cuối cùng Lâm đại tiểu thư cũng nhận điện thoại rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh quay quay chiếc bút dùng để ký tên, giọng nói mang theo vẻ lười biếng nhưng lời nói ra cũng rất trầm: “Trình tam, cậu rất rảnh rỗi?”
“Sao lại nói như vậy?”
“Nếu không thì sao dám đào người của công ty tôi?”
Người ở đầu bên kia nghe được liền cười hai tiếng: “Chuyện này… nói ra thì cũng dài lắm. Lần này đại tiểu thư cô bán cho tôi mặt mũi, được không?”
“Được chứ.”
Thấy cô sảng khoái đồng ý, gã còn hơi giật mình, sau đó chợt nghe Lâm Sơ Huỳnh bổ sung một câu: “Chỉ cần đền tiền vi phạm hợp đồng.”
Cô cong môi: “Kiều Quả.”
Kiều Quả lập tức nói: “Tiền vi phạm hợp đồng của Giang tiểu thư là 50 triệu, hơn nữa khoảng thời gian trước vừa ký một đại ngôn nên tiền vi phạm hợp đồng tăng thêm 20 triệu nữa.”
“..........”
Bán mặt mũi đâu cần thật sự tiêu nhiều tiền ha??
Gã còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã cúp máy. Giang Tuyết Danh vội vàng hỏi: “Trình thiếu gia, thế nào rồi?”
Trình thiếu gia nghiến răng nghiến lợi: “Thành công.”
Trái tim Trình thiếu gia đang nhỏ máu vì không công tổn thất mấy chục triệu, xem ra chiếc xe mình ưng ý hai ngày trước chắc phải để sau này thôi.
Gã không dám đối phó với Lâm Sơ Huỳnh, vị đại tiểu thư này tính tình không nhỏ đâu, nếu làm cô mất hứng thì kiểu gì ngày mai gã có thể bị người nhà mắng chửi một trận.
Vậy nên, tiền vi phạm hợp đồng này chỉ có thể đưa.
Khác với anh ta, tâm tình của Lâm Sơ Huỳnh đang không tệ lắm.
Tự dưng có mấy chục triệu “chạy” vào sổ sách, dù là dự án như hôm nay thì cũng có thể đầu tư vài cái. Làm bà chủ mới một tháng mà cô đã kiếm được tiền rồi.
Đây là niềm vui khi được làm sếp!
Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Tôi có thể tan làm sớm không?”
Kiều Quả: “........” Trong phút chốc cô ấy không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng mà Lâm Sơ Huỳnh vẫn cọ ở công ty một ngày, đến chạng vạng thì cầm chiếc túi xách màu bạch kim mới mua, tan làm đúng giờ.
Kiều Quả đưa cô đến Hối Cẩm viên.
Lục Nghiêu đã sớm chờ ở bên ngoài để đón cô vào: “Cậu đã đồng ý tham gia, nhất định đêm từ thiện lần này sẽ cực kỳ náo nhiệt.”
Tiếng nhạc trong phòng bao rất nhẹ nhàng thư giãn, giữa mặt bàn bày biện một chiếc hộp gỗ khắc hoa tinh xảo nửa mở, có thể nhìn thấy vòng cổ kim cương bên trong.
Được ánh đèn trong hộp chiếu lên, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu chắc chắn muốn góp cái này sao?” Lục Nghiêu xác nhận lần thứ hai, còn nhắc nhở nói: “Đêm từ thiện lần này mọi người chỉ bán đấu giá túi xách đã dùng, ô dù hay gì đó thôi.”
“Không muốn sao?” Lâm Sơ Huỳnh đưa tay ra.
“Muốn muốn muốn!” Lục Nghiêu sợ cô đổi ý liền nhanh chóng đóng hộp lại và đưa cho cô một tấm thiệp mời mạ vàng.
Thật vất vả mới có một món đồ giá trị lớn, tất nhiên không thể bỏ qua rồi.
Lâm Sơ Huỳnh nhận tấm thiệp, trên đó viết thời gian đêm từ thiện, sau thảm đỏ sẽ là tiệc rượu buổi tối cùng với buổi đấu giá diễn ra vài ngày sau.
Khi những người trong phòng nhìn thấy Lục Nghiêu tỏ vẻ nịnh bợ xum xoe với cô, nhìn qua có vẻ quan hệ hai người rất tốt thì trong lòng thầm cân nhắc, không dám nói thêm cái gì.
Khi sắp tan cuộc, Lục Nghiêu nhận được một cuộc điện thoại. Cậu nói với Lâm Sơ Huỳnh một tiếng rồi đẩy cửa đi ra ngoài, ánh sáng từ hành lang bên ngoài lọt vào bên trong.
“Chú hai?”
Giọng nói nghe không rõ ràng lắm nên Lâm Sơ Huỳnh thuận thế đi qua bên đó xem.
Cô hé hé cửa, nhìn thấy đoàn người đứng bên ngoài.
Người đàn ông đứng ở giữa bắt mắt nhất, chỉ cần đứng ở đó, áo khoác tây trang vắt lên khuỷu tay, cổ tay áo xắn lên, ngón tay hơi cong lên, khớp xương rõ ràng.
Rất quen.
Lâm Sơ Huỳnh vội vàng đứng dậy đi tới.
Lục Nghiêu đang hỏi: “Chú hai về nước khi nào thế? Nếu không có bọn họ nói thì cháu không nhận được tin tức đâu.”
“Hôm nay.” Lục Yến Lâm hơi hơi gật đầu.
Cửa bỗng mở ra, Lâm Sơ Huỳnh tùy ý dựa vào một bên. Cô vừa uống chút rượu nên đôi mắt ngân ngấn nước, cười nói: “Chú hai Lục.”
Trong giọng nói như chứa rượu, có thể làm say lòng người.
Ánh mắt Lục Yến Lâm lóe lên, nhẹ nhàng híp mắt.
Một luồng khí lạnh khó tả lan ra.
Lục Nghiêu đứng bên cạnh không chịu nổi phải sờ sờ cánh tay, cảm giác không khí có gì đó rất không đúng, hỏi: “Chú hai, chú có muốn vào trong chơi không?”
“Không cần.” Lục Yến Lâm trầm giọng nói.
Bầu không khí này là có chuyện gì xảy ra vậy??
Lục Nghiêu đảo mắt nhìn hai người.
Nhà bọn họ đều ở Thịnh thành nên tất nhiên sẽ qua lại rất nhiều, thế hệ trước có quan hệ tốt với nhau, đến thế hệ trẻ này cũng thường chơi chung.
Nhưng chú hai vẫn luôn ở nước ngoài, số lần về nước trong mấy năm qua có thể đếm trên đầu ngón tay nên Lâm Sơ Huỳnh với chú hai của cậu chỉ gặp nhau vài lần, bình thường chỉ lễ phép chào hỏi rồi thôi.
Hiện tại, xem ra hai người này có vấn đề.
Lâm Sơ Huỳnh đứng thẳng người, chuẩn bị tiến lên, có lẽ do đứng không vững nên trẹo chân một cái, ngã về phía trước.
Cô được một lực chặn ngang ổn định thân thể.
Cánh tay mạnh mẽ có lực đặt bên eo cô, Lâm Sơ Huỳnh ngửi thấy hơi thở quen thuộc, giống như mùi hương cô đã từng ngửi trước đây trong cơn mê muội.
Vòng eo mảnh khảnh thon thả, vô cùng mềm mại.
Lục Yến Lâm thản nhiên buông tay.
Lâm Sơ Huỳnh đè cánh tay anh, bàn tay trắng nõn thon dài của cô trượt xuống, xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, móng tay mượt mà dường như có thể chạm vào làn da bên dưới.
“Cảm ơn chú hai.”
Lần này cô trực tiếp bỏ qua họ.
Vừa dứt lời, cảm giác áp bách đánh úp tới.
Lâm Sơ Huỳnh làm như không phát hiện, cô liếc mắt nhìn Lục Yến Lâm, ý cười trong mắt nồng đậm, còn dừng ở yết hầu của anh trong phút chốc.
Lục Nghiêu đứng một bên không biết vì sao lại cảm thấy mình như không tồn tại liền ho khan vài tiếng: “Chú hai?”
Lục Yến Lâm mím môi: “Chú còn có việc.”
Anh hơi cúi đầu, ngón tay vuốt vuốt cổ áo sơ mi, chậm rãi nói: “Buổi tối nên về nhà sớm một chút.”
Vừa dứt lời liền xoay người rời đi.
Lục Nghiêu trêu chọc: “Cậu đã quen đi giày cao gót rồi nha, còn có thể bị ngã?”
Lâm Sơ Huỳnh liếc nhìn cậu.
Lục Nghiêu nhanh chóng vung tay: “Được rồi, tôi không nói gì nữa. Chỉ là chú hai bảo tôi phải về nhà sớm nên có lẽ buổi tối không thể thức đêm rồi.”
Cậu vừa đi vừa nhỏ giọng lải nhải: “Chú hai tôi chính là như vậy, rất lạnh lùng nên thế hệ bọn tôi đều sợ chú ấy, hơn nữa chú cũng chẳng thân cận với ai.”
“Thật không?” Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày.
Không thân cận với người khác?
Lúc ở Paris, trong đêm hỗn loạn ấy, anh ấy không phải người như vậy nha. Cô vẫn nhớ như in những cảm xúc cuộn trào tận sâu trong đôi mắt đó, thực tủy biết vị*.
*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon, ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
“Cậu hỏi câu đó chính là không tin tôi chút nào sao?” Lục Nghiêu nói: “Cậu với chú hai tôi đâu có quen, làm sao hiểu hơn tôi được.”
Lâm Sơ Huỳnh nhìn về cuối hành lang.
Trùng hợp Lục Yến Lâm đi qua ngã rẽ, hơi nghiêng đầu, cách xa như vậy mà ánh mắt anh vẫn chuẩn xác dừng trên người cô.
Lâm Sơ Huỳnh thầm nghĩ, quan hệ tình một đêm có tính không?