Chương 3
Sáng sớm hôm sau, Lâm Sơ Huỳnh tỉnh dậy với tâm trạng rất tốt.
Trước hội đấu giá ngày mai là đi thảm đỏ, sẽ phát trực tiếp nên tất nhiên cô không thể bỏ qua, phải chuẩn bị lễ phục cùng với trang sức thật tỉ mỉ.
Trong phòng quần áo ở biệt thự bên kia có một đống lễ phục cao cấp, có những bộ đã mặc một lần, một số bộ trước giờ cô chưa mặc qua, cô cũng có váy được đặt làm riêng bên Pháp.
Cô suy nghĩ một chút rồi gọi một cuộc điện thoại, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy. Cam đoan lễ phục sẽ được chuyển đến tận nơi cô ở vào hôm nay.
Khi xuống lầu, trong phòng khách đã có người.
Có lẽ hôm qua cô quá nặng lời nên hốc mắt Tô Nhụy hồng hồng, hình như còn có chút sưng, cô ta đang ngồi cạnh Tô Tân Tuệ.
“Chú Lâm, cháu thực sự rất muốn đến công ty thực tập, học kỳ sau cháu đã năm tư rồi.” Cô ta làm nũng nói.
“Ba.”
Lâm Tồn còn chưa trả lời, Lâm Sơ Huỳnh đã lên tiếng.
Thấy cô đi xuống, Tô Nhụy liếc xéo một cái.
Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày, không muốn để ý đến cô ta, cô kéo ghế ngồi sang một bên khác.
Nhìn thấy con gái mà mình tự hào, Lâm Tồn mỉm cười, “Thế nào, quản lý công ty không đơn giản đúng không?”
Lâm Sơ Huỳnh a một tiếng.
Trước mắt, cô mới tiếp nhận được một tháng, đối với cô mà nói chỉ mới là khởi đầu, hơn nữa có Kiều Quả bên cạnh nên hiện tại cũng xem như đang đi đúng hướng.
Tô Nhụy nhớ tới chuyện gì đó, “Hai ngày nay cháu đọc tin tức, hình như Giang Tuyết Danh muốn kết thúc hợp đồng, tiểu hoa nổi tiếng gây ra chuyện lớn như vậy nên hiện tại trên weibo đều ngập tràn tin tức này.”
Giải trí Thiên Nghệ mặc dù thuộc sở hữu của Lâm thị nhưng không phải công ty quan trọng nhất, chỉ là một công ty giải trí thôi nên nhà họ không để trong lòng, tuy vậy phân lượng trong giới giải trí rất nặng.
Lâm Tồn hỏi: “Là thật sao?”
Lâm Sơ Huỳnh gật đầu: “Thật ạ.”
Cô chậm rãi nhấp một ngụm canh ngọt, vừa ngắm Tô Nhụy đang hào hứng dào dạt muốn vạch trần mình, chỉ cảm thấy buồn cười.
Tính ra Tô Nhụy chỉ nhỏ hơn cô mấy tháng, lại còn đang học đại học, thành tích thì bình thường, hơn nữa vẫn là Lâm Tồn tốn tiền mới nhét cô ta vào. Hiện tại treo cái thanh danh bạch phú mỹ*, những người biết chuyện đều hiểu rõ, còn trong mắt người không biết thì cô ta cũng khá có năng lực.
(*)Bạch phú mỹ: cô gái đẹp, giàu và có làn da trắng bóc.
“Cô ấy nổi tiếng như vậy, có hơn mấy chục triệu fans hâm mộ thì việc rời đi sẽ gây tổn thất rất lớn đến công ty, đúng không?” Tô Nhụy thấy cô thừa nhận liền nhanh chóng mở miệng nói tiếp.
Lâm Tồn nhìn Lâm Sơ Huỳnh.
“Tổn thất? Không có nha.” Lâm Sơ Huỳnh mỉm cười, “Nói cũng khéo, cô ta còn giúp tôi kiếm tiền đấy.”
Lâm Tồn bật cười: “Đúng là con gái của ba.”
Tô Nhụy nghi ngờ hỏi: “Chuyện này không thể nói bừa, trên weibo toàn là câu mắng chửi công ty mà.”
Đêm qua cô ta đã lướt weibo rất lâu, tất cả bình luận đều mắng Giải trí Thiên Nghệ về việc Giang Tuyết Danh kết thúc hợp đồng.
Chờ đến khi nháo lớn hơn, để xem Lâm Sơ Huỳnh sẽ xử lý thế nào.
Mọi người trên bàn đều đang chờ câu trả lời của Lâm Sơ Huỳnh, cô còn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không nhiều lắm, chỉ là buôn bán lời mấy chục triệu thôi.”
“..........”
Mấy chục triệu còn chưa đủ nhiều sao??
Mắt Tô Nhụy càng đỏ.
“Làm tốt lắm!” Lâm Tồn khích lệ một câu, sau đó nhìn Tô Nhụy, sắc mặt cũng nhạt dần, “Sau này khi xem xét việc gì cũng đừng chỉ nhìn một chiều, chuyện thực tập miễn bàn nữa.”
Lâm Sơ Huỳnh nháy mắt với Tô Nhụy.
Loại chuyện vả mặt này trước lạ sau quen, làm càng nhiều càng thấy thích.
Kiếm tiền thật sướng nha.
Lâm Sơ Huỳnh dùng bữa không tồi, lại húp thêm một bát cháo nữa, ăn uống no nê, sau đó cầm túi xách lên, tinh thần sảng khoái ra cửa.
****
Sáng sớm Kiều Quả đã chờ ở nhà chính.
Chủ yếu là sợ hôm nay bà chủ không muốn đi làm cho nên cô ấy trực tiếp đến bên này chờ.
Lâm Sơ Huỳnh lên xe, nhớ tới lời Tô Nhụy vừa nói thì hỏi, “Chuyện của Giang Tuyết Danh có tiến triển gì không?”
“Ngày hôm qua ekip của cô ta đã liên hệ với bên mình, nói muốn đàm phán, hiện tại bên Trình tiểu thiếu gia có khả năng còn đang xoay tiền bởi anh ta không ngờ tiền vi phạm hợp đồng lại nhiều như vậy. Nhưng chúng ta không đồng ý.” Kiều Quả nhanh chóng cho câu trả lời thuyết phục.
Nghĩ hay thật.
Làm sao Lâm Sơ Huỳnh có thể nhượng bộ để mấy chục triệu bay đi chứ.
Bình thường, nhà họ Trình quản con thứ không nghiêm, Trình tam là tên ăn chơi quần là áo lụa, trước đó còn nháo ra chuyện võng hồng* nên hiện tại tiền tiêu vặt của anh ta bị kiểm soát rất chặt.
*Võng hồng chỉ những người nổi tiếng trên mạng hay còn gọi là sao internet.
“Bên chúng ta không đồng ý.” Kiều Quả tiếp tục báo cáo, “Đúng rồi bà chủ, nếu không thì chị cũng tạo một tài khoản weibo đi.”
“Tôi có rồi.”
Trước kia Lâm Sơ Huỳnh ở nước ngoài nên khó lên weibo, có khi mấy tháng mới đăng một bài về cuộc sống, tổng cộng lại có khi cũng đến trăm bài đấy.
Cô mở di động đưa cho Kiều Quả xem.
0 theo dõi, 8 fans.
Kiều Quả: “......”
Cô ấy thử thăm dò nói: “Nếu không thì thêm chứng thực của công ty chúng ta, sau đó lại mua mấy chục nghìn fans?”
Lâm Sơ Huỳnh chớp mắt: “Hình như mua fans không tốt lắm đâu?”
Kiều Quả: “Đây là chuyện rất bình thường. Giang Tuyết Danh nổi tiếng là thế nhưng fans thực sự của cô ta cũng không được mấy chục triệu đâu.”
Các cô làm trong giới truyền thông nên biết loại chuyện này rất phổ biến, thủy quân cần mua, doanh tiêu hào* cũng cần mua, bản thảo cũng phải mua, đây cũng coi như một dây chuyền công nghiệp hoàn chỉnh rồi.
*Doanh tiêu hào hay còn gọi là Blogger, thuật ngữ này dùng để chỉ những người dùng việc mua bán, tiếp thị trên mạng để kiếm tiền, cũng có thể PR, marketing hoặc tạo tin đồn cho nghệ sĩ nào đó.
“Bỏ đi, không cần mấy chục nghìn người hâm mộ đâu.”
Lâm Sơ Huỳnh khoát tay.
Kiều Quả còn chưa kịp nói gì lại nghe thấy giọng nói nóng lòng muốn thử của bà chủ: “Muốn mua thì mua mấy trăm nghìn đi.”
“.......”
“Cô còn cảm thấy ít hả? Nếu không thì mấy trăm triệu?”
“........”
Bà chủ, ngài quá lợi hại.
Lâm Sơ Huỳnh lên weibo xem, chuyện Giang Tuyết Danh kết thúc hợp đồng đang rất hot, chiếm mấy cái hot search lận.
Tất cả bình luận đều đau lòng cho Giang Tuyết Danh.
Lâm Sơ Huỳnh chú ý đến official weibo của Giải trí Thiên Nghệ, bài viết mới nhất là: “Kết thúc, có thể, theo yêu cầu của hợp đồng mà làm” đã bị nhấn chìm.
Những bình luận đó cơ bản đều đang mắng công ty.
[Tuyết Danh nhà chúng ta làm việc liên tục, cô ấy đã phải vào viện mấy lần rồi!]
[Ủng hộ Tuyết Danh rời khỏi công ty rách nát này!]
[Cay nghiệt với gà nhà như vậy thì sớm hay muộn cũng đóng cửa thôi!]
[Sớm nên kết thúc hợp đồng rồi, mấy năm nay tôi đều đau lòng cho Tuyết Danh]
Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn, vuốt cằm hỏi: “Các cô sắp xếp nhiều việc trong mấy năm này cho cô ta sao? Còn mệt đến nỗi phải nhập viện?”
“Không có ạ.”
“Vậy là fans bịa đặt?”
Kiều Quả nhớ ra: “Rất nhiều lần chính cô ta lén liên lạc (với paparazzi), nhưng công ty đều nhắm một mắt mở một mắt, chuyện nhập viện là vì hơn nửa đêm ăn no quá bị đau bụng.”
“...........”
Lâm Sơ Huỳnh cười lạnh: “Thúc giục bọn họ nhanh chóng xử lý chuyện này, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Kiều Quả: “Bà chủ, có cần xóa bài viết này không?”
Lâm Sơ Huỳnh hỏi ngược lại: “Xóa cái gì?”
Vi phạm hợp đồng thì phải đền tiền, đó là chuyện vô cùng bình thường.
Nhà cô mở công ty là vì kiếm tiền chứ đâu phải làm từ thiện, hơn nữa làm từ thiện cũng có bộ phận khác làm rồi.
******
“Tiểu hoa kết thúc hợp đồng” đang là chuyện hot nhất ở thời điểm hiện tại, các blogger đều muốn tìm biện pháp để bú fame.
Lần này, Giải trí Thiên Nghệ không nhẫn nại nữa.
Chuyện xảy ra quá nhanh, các blogger “đánh hơi” mùi tin tức, đều không chê chuyện lớn nên không lâu sau toàn bộ cộng đồng mạng đều biết.
#Giang Tuyết Danh vi phạm hợp đồng# lên thẳng hot search.
Bài viết này lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chễm chệ ngồi lên vị trí đầu tiên trên hot search. Ekip của Giang Tuyết Danh quăng tiền mua thủy quân cả đêm nhưng cũng chưa giải quyết được gì.
Ngày hôm sau, Giang Tuyết Danh vừa thấy hot search này liền tái mặt.
“Nhất định bên công ty kia mua thủy quân!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người nhanh chóng gỡ hot search này xuống đi, tôi không muốn nhìn thấy nó.”
“.....Hình như không phải, vừa nãy tôi mới quan sát, phần lớn đều là tài khoản thật, còn có blogger nữa.” Trợ lý bên cạnh khẽ nhắc.
“Ý anh là gì?”
Giang Tuyết Danh trực tiếp ném vỡ điện thoại, vẻ mặt khó coi.
Có người đẩy cửa tiến vào, cho trợ lý một ánh mắt, sau đó nghiêm túc nhìn cô ta: “Độ nóng không giảm.”
“Quên đi, coi như cho qua.” Giang Tuyết Danh giậm chân, “Nhưng mà, nhanh chóng gỡ hot search này xuống đi, tôi không muốn nhìn thấy nó.”
Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Cô nghĩ tôi không gỡ nó sao? Nhưng Giải trí Thiên Nghệ không phải ngồi không, vừa thay đổi bà chủ mới nên không chịu bỏ qua đâu.”
Dù có trả thêm tiền cũng không gỡ được.
Nếu không có cậu thứ nhà họ Trịnh thì còn lâu bọn họ mới giúp đỡ Giang Tuyết Danh. Tiền vi phạm hợp đồng Trình thiếu gia còn chưa thanh toán đây này.
Giang Tuyết Danh khàn giọng: “Bà chủ mới còn hơn cả Trình thiếu gia?”
Thật sự là đồ không có mắt, đối phương chỉ cảm thấy đau đầu, nói: “Cô nói xem? Trình thiếu gia còn phải nhìn sắc mặt của đối phương đấy.”
“Vậy hiện tại tôi phải làm sao?”
“Tôi nghe nói đêm từ thiện Hoa Thịnh tổ chức lần này, bà chủ mới của Giải trí Thiên Nghệ có tham gia, cô đến nói lời xin lỗi đi.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
Đối phương xem thường: “Đương nhiên phải bồi thường tiền nữa.”
Đêm từ thiện lần này Lục Nghiêu gửi rất nhiều thiệp mời, Trình tiểu thiếu gia – Trình Phi cũng nhận được, còn bạn gái đi cùng vẫn chưa quyết định.
Giang Tuyết Danh phải đi thuyết phục.
Đương nhiên Trình Phi không định mang theo cô ta: “Đùa à, nếu bị Lâm đại tiểu thư nhìn thấy thì tôi còn đường sống sao?”
Mới hai ngày mà đã tổn thất mấy chục triệu, lần tụ hội gần đây nhất đám bạn bè còn ngầm muốn xem trò hay của gã nữa.
Giang Tuyết Danh năn nỉ nửa ngày, cuối cùng mới thành công.
Trình Phi cảnh cáo: “Cô đừng có làm ẩu, nếu không thì không ai cứu được cô đâu, đến lúc đó cô hãy tự thu dọn đồ đạc rời khỏi căn nhà này đi.”
Giang Tuyết Danh ngoài miệng đáp ứng.
*****
Đêm từ thiện cuối cùng khoác lên cái tên là Hoa Thịnh, địa điểm tổ chức là ở khách sạn Bách Tế, trên official weibo đã thông báo danh sách từng vị khách mời.
Nói thế nào thì Lục Nghiêu cũng là con cháu nhà họ Lục, tuy làm thiếu gia ăn chơi hơn hai mươi năm nhưng cũng chuẩn bị tương đối thuận buồm xuôi gió đối với chuyện tiệc rượu, hiện tại lại có người bên cạnh chỉ bảo nên sáng sớm đã bắt đầu tuyên truyền đêm từ thiện hôm nay.
Mới sáng sớm, bên truyền thông đã nhận được bản thảo, hơn phân nửa giới giải trí đều muốn ké fame đêm từ thiện này nhưng đáng tiếc không vào được.
Còn mấy giờ nữa là bắt đầu, hai vị khách quý cuối cùng được công bố.
–––– Lục Yến Lâm.
–––– Lâm Sơ Huỳnh.
Nhìn thấy tin tức trên official weibo, gần như toàn bộ đều sôi trào. Số người biết tin Lục nhị gia về nước không hề ít, tất cả đều đang chờ đợi động thái tiếp theo của anh, lại không ngờ anh lại có thể tham gia đêm từ thiện của cháu mình.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, có vẻ bình thường.
Về phần Lâm Sơ Huỳnh được công bố cùng anh được số ít người trong giới giải trí nhớ kỹ, không biết người này là ai mà lại được công bố long trọng đến vậy.
Lâm Sơ Huỳnh mới về nước, rất ít công khai tuyên bố chuyện gì bên ngoài nên nhiều người chỉ biết Lâm thị có đại tiểu thư, nhưng ảnh chụp lại hiếm.
Chỉ những ai có tâm mới ghi nhớ cái tên này.
Khi Lâm Sơ Huỳnh nhìn danh sách, ngừng lại vài phút.
Cô tùy ý nhận điện thoại của Lục Nghiêu, hình như bên kia đang bận rộn nên hơi ồn ào: “Đại tiểu thư, cậu xuất phát chưa?”
“Còn đang trang điểm.”
“Ồ.” Lục Nghiêu hiểu ra, “Chỉ cần cậu tới là được, hahaha, đến muộn là đặc quyền của mỹ nhân mà.”
Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Chú hai cậu cũng đến?”
Lục Nghiêu cười hai tiếng: “Đúng vậy, thế nào, tôi rất bản lĩnh phải không? Chú hai vừa thấy khung chương trình liền quyết định đến đây đó.”
Lâm Sơ Huỳnh cười thầm.
Cô nhìn vào trong gương, không biết cố ý hay vô tình hỏi: “Bạn nam đồng hành với tôi đã chọn được chưa?”
Chuyên viên trang điểm thấy cô híp mắt, có chút khó xử.
Lâm Sơ Huỳnh phất tay, ý muốn cô ấy chờ một lát.
“Này......”
Lục Nghiêu vốn là người đi thảm đỏ cùng Lâm Sơ Huỳnh, kết quả là trước đó đột nhiên người phụ trách báo có sự cố xảy ra nên nhanh chóng nói: “Chị hai, là lỗi em, em xin sám hối với chị.”
“Vậy là còn chưa chọn được sao?” Lâm Sơ Huỳnh liếc mắt nhìn, cố ý nói: “Cậu muốn tôi đi thảm đỏ một mình hử?”
“Tất nhiên là không rồi!” Lục Nghiêu vội vàng trả lời.
Cậu có việc, nhưng người khác có thể nha.
Lâm Sơ Huỳnh đạt được mục đích, khóe môi khẽ cong, trong lời nói còn mang theo chút cổ vũ ––––
“Vậy tôi mỏi mắt mong chờ.”
Lục Nghiêu cúp máy, khuôn mặt nhăn nhó.
Cậu nhìn danh sách cả nửa ngày, càng nhìn càng thấy những người này đều không được. Không nói Lâm Sơ Huỳnh sẽ không hài lòng mà chính cậu cũng cảm thấy đám bạn xấu của mình không xứng đi cùng cô.
Lật vài trang danh sách, giở đến trang cuối cùng, ánh mắt Lục Nghiêu sáng lên.
Đêm từ thiện bắt đầu đúng bảy giờ, thảm đỏ là phát trực tiếp, hiện tại đang vội nên cậu phải tranh thủ thời gian.
Lục Nghiêu nhanh chóng quyết định, gọi một cú điện thoại: “Chú hai, bây giờ chú xuất phát chưa? Đã đến nơi sao?”
Bên kia trả lời: “Còn chưa.”
Trong lòng Lục Nghiêu vui vẻ: “Cháu đây có một chuyện làm phiền chú hai, vốn cháu với Lâm đại tiểu thư sẽ cùng đi thảm đỏ nhưng giữa chừng cháu có việc, vừa khéo chú hai không có bạn gái thì ––––“
“Đã biết.”
Lục Nghiêu nghĩ thầm, đây là đồng ý hay không đồng ý?
Vài giây sau, bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lục Yến Lâm: “Địa chỉ.”
Lục Nghiêu nhanh chóng gửi qua.
Lễ phục bên Pháp gửi tới là chiếc váy dài màu nhạt, thiết kế chiết eo, Lâm Sơ Huỳnh mặc vào để lộ xương quai xanh ở bên ngoài, phần xương cánh bướm cực kỳ bắt mắt.
Hai ngày trước vừa được tặng chiếc vòng cổ kim cương, đúng lúc hôm nay dùng tới, làm nổi bật cần cổ thiên nga mảnh mai.
Chuyên viên trang điểm đã từng gặp qua rất nhiều mỹ nhân, ấy vậy mà cũng phải sửng sốt.
Di động đặt trên bàn đột nhiên sáng lên.
Lục Nghiêu: [Bạn nam của ngài đang đến chỗ ngài rồi ạ.]
Tranh thủ có thời gian rảnh cậu lên weibo nhắn một tin, còn chưa kịp nói là ai thì đã bị người phụ trách túm đi.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn di động, sóng mắt lưu chuyển.
Không lâu sau, chuông cửa vang lên, trợ lý đặc biệt Trần đứng ngoài cửa chào hỏi, cách đó không xa là chiếc Rolls-Royce.
Người đàn ông đứng bên xe vẻ mặt nhàn nhạt, một thân tây trang, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua biệt thự xa hoa, không rõ ý tứ.
Lại là dáng vẻ cấm dục đó.
Lâm Sơ Huỳnh nâng váy: “Chào buổi tối trợ lý đặc biệt Trần.”
Trợ lý đặc biệt Trần: “Buổi tối tốt lành Lâm tiểu thư.”
Trong đêm tối chỉ có nơi này có ánh sáng, trợ lý đặc biệt Trần ở phía sau trộm nghĩ, hình như đêm nay Lâm tiểu thư tâm tình rất tốt.
“Chú hai, chú còn tự mình tới đón sao?” Đôi mắt Lâm Sơ Huỳnh cong cong như vầng trăng non, tỏa sáng lấp lánh như vì sao.
Ánh mắt Lục Yến Lâm khẽ động: “Lục Nghiêu có việc.”
Lâm Sơ Huỳnh nháy mắt: “Cháu biết nha.”
Làn mi cong vút rung rung theo chuyển động của cô, một vài sợi tóc rơi xuống xương quai xanh, nửa che nửa hở, trong bóng đêm càng thêm mê người.
Ánh mắt Lục Yến Lầm tối sầm lại.
Ký ức không lâu trước đây hiện ra, hiện giờ trên mặt không còn dấu vết ái muội nữa.
Vài giây sau, anh mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi mở miệng: “Thời gian không còn sớm.”
Lâm Sơ Huỳnh gật đầu, đi đến bên xe.
Sau đó cô phát hiện Lục Yến Lâm vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cô nghi hoặc nhìn qua thì thấy anh nâng cánh tay lên.
Lâm Sơ Huỳnh: “........?”
Thấy cô vẫn bất động, Lục Yến Lâm hơi nhíu mày, nâng mắt nhìn sang một bên.
Trợ lý đặc biệt Trần sắm vai người vô hình đứng sau lưng nãy giờ, cực kỳ hiểu ý tứ tổng giám đốc nhà mình, ho nhẹ một tiếng: “Lâm tiểu thư, tay.”
Tất nhiên là khoác tay lên rồi.
________
Tác giả có điều muốn nói:
Trợ lý đặc biệt Trần: Tôi thật sự là một trợ lý đủ tư cách~
Trước hội đấu giá ngày mai là đi thảm đỏ, sẽ phát trực tiếp nên tất nhiên cô không thể bỏ qua, phải chuẩn bị lễ phục cùng với trang sức thật tỉ mỉ.
Trong phòng quần áo ở biệt thự bên kia có một đống lễ phục cao cấp, có những bộ đã mặc một lần, một số bộ trước giờ cô chưa mặc qua, cô cũng có váy được đặt làm riêng bên Pháp.
Cô suy nghĩ một chút rồi gọi một cuộc điện thoại, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy. Cam đoan lễ phục sẽ được chuyển đến tận nơi cô ở vào hôm nay.
Khi xuống lầu, trong phòng khách đã có người.
Có lẽ hôm qua cô quá nặng lời nên hốc mắt Tô Nhụy hồng hồng, hình như còn có chút sưng, cô ta đang ngồi cạnh Tô Tân Tuệ.
“Chú Lâm, cháu thực sự rất muốn đến công ty thực tập, học kỳ sau cháu đã năm tư rồi.” Cô ta làm nũng nói.
“Ba.”
Lâm Tồn còn chưa trả lời, Lâm Sơ Huỳnh đã lên tiếng.
Thấy cô đi xuống, Tô Nhụy liếc xéo một cái.
Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày, không muốn để ý đến cô ta, cô kéo ghế ngồi sang một bên khác.
Nhìn thấy con gái mà mình tự hào, Lâm Tồn mỉm cười, “Thế nào, quản lý công ty không đơn giản đúng không?”
Lâm Sơ Huỳnh a một tiếng.
Trước mắt, cô mới tiếp nhận được một tháng, đối với cô mà nói chỉ mới là khởi đầu, hơn nữa có Kiều Quả bên cạnh nên hiện tại cũng xem như đang đi đúng hướng.
Tô Nhụy nhớ tới chuyện gì đó, “Hai ngày nay cháu đọc tin tức, hình như Giang Tuyết Danh muốn kết thúc hợp đồng, tiểu hoa nổi tiếng gây ra chuyện lớn như vậy nên hiện tại trên weibo đều ngập tràn tin tức này.”
Giải trí Thiên Nghệ mặc dù thuộc sở hữu của Lâm thị nhưng không phải công ty quan trọng nhất, chỉ là một công ty giải trí thôi nên nhà họ không để trong lòng, tuy vậy phân lượng trong giới giải trí rất nặng.
Lâm Tồn hỏi: “Là thật sao?”
Lâm Sơ Huỳnh gật đầu: “Thật ạ.”
Cô chậm rãi nhấp một ngụm canh ngọt, vừa ngắm Tô Nhụy đang hào hứng dào dạt muốn vạch trần mình, chỉ cảm thấy buồn cười.
Tính ra Tô Nhụy chỉ nhỏ hơn cô mấy tháng, lại còn đang học đại học, thành tích thì bình thường, hơn nữa vẫn là Lâm Tồn tốn tiền mới nhét cô ta vào. Hiện tại treo cái thanh danh bạch phú mỹ*, những người biết chuyện đều hiểu rõ, còn trong mắt người không biết thì cô ta cũng khá có năng lực.
(*)Bạch phú mỹ: cô gái đẹp, giàu và có làn da trắng bóc.
“Cô ấy nổi tiếng như vậy, có hơn mấy chục triệu fans hâm mộ thì việc rời đi sẽ gây tổn thất rất lớn đến công ty, đúng không?” Tô Nhụy thấy cô thừa nhận liền nhanh chóng mở miệng nói tiếp.
Lâm Tồn nhìn Lâm Sơ Huỳnh.
“Tổn thất? Không có nha.” Lâm Sơ Huỳnh mỉm cười, “Nói cũng khéo, cô ta còn giúp tôi kiếm tiền đấy.”
Lâm Tồn bật cười: “Đúng là con gái của ba.”
Tô Nhụy nghi ngờ hỏi: “Chuyện này không thể nói bừa, trên weibo toàn là câu mắng chửi công ty mà.”
Đêm qua cô ta đã lướt weibo rất lâu, tất cả bình luận đều mắng Giải trí Thiên Nghệ về việc Giang Tuyết Danh kết thúc hợp đồng.
Chờ đến khi nháo lớn hơn, để xem Lâm Sơ Huỳnh sẽ xử lý thế nào.
Mọi người trên bàn đều đang chờ câu trả lời của Lâm Sơ Huỳnh, cô còn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không nhiều lắm, chỉ là buôn bán lời mấy chục triệu thôi.”
“..........”
Mấy chục triệu còn chưa đủ nhiều sao??
Mắt Tô Nhụy càng đỏ.
“Làm tốt lắm!” Lâm Tồn khích lệ một câu, sau đó nhìn Tô Nhụy, sắc mặt cũng nhạt dần, “Sau này khi xem xét việc gì cũng đừng chỉ nhìn một chiều, chuyện thực tập miễn bàn nữa.”
Lâm Sơ Huỳnh nháy mắt với Tô Nhụy.
Loại chuyện vả mặt này trước lạ sau quen, làm càng nhiều càng thấy thích.
Kiếm tiền thật sướng nha.
Lâm Sơ Huỳnh dùng bữa không tồi, lại húp thêm một bát cháo nữa, ăn uống no nê, sau đó cầm túi xách lên, tinh thần sảng khoái ra cửa.
****
Sáng sớm Kiều Quả đã chờ ở nhà chính.
Chủ yếu là sợ hôm nay bà chủ không muốn đi làm cho nên cô ấy trực tiếp đến bên này chờ.
Lâm Sơ Huỳnh lên xe, nhớ tới lời Tô Nhụy vừa nói thì hỏi, “Chuyện của Giang Tuyết Danh có tiến triển gì không?”
“Ngày hôm qua ekip của cô ta đã liên hệ với bên mình, nói muốn đàm phán, hiện tại bên Trình tiểu thiếu gia có khả năng còn đang xoay tiền bởi anh ta không ngờ tiền vi phạm hợp đồng lại nhiều như vậy. Nhưng chúng ta không đồng ý.” Kiều Quả nhanh chóng cho câu trả lời thuyết phục.
Nghĩ hay thật.
Làm sao Lâm Sơ Huỳnh có thể nhượng bộ để mấy chục triệu bay đi chứ.
Bình thường, nhà họ Trình quản con thứ không nghiêm, Trình tam là tên ăn chơi quần là áo lụa, trước đó còn nháo ra chuyện võng hồng* nên hiện tại tiền tiêu vặt của anh ta bị kiểm soát rất chặt.
*Võng hồng chỉ những người nổi tiếng trên mạng hay còn gọi là sao internet.
“Bên chúng ta không đồng ý.” Kiều Quả tiếp tục báo cáo, “Đúng rồi bà chủ, nếu không thì chị cũng tạo một tài khoản weibo đi.”
“Tôi có rồi.”
Trước kia Lâm Sơ Huỳnh ở nước ngoài nên khó lên weibo, có khi mấy tháng mới đăng một bài về cuộc sống, tổng cộng lại có khi cũng đến trăm bài đấy.
Cô mở di động đưa cho Kiều Quả xem.
0 theo dõi, 8 fans.
Kiều Quả: “......”
Cô ấy thử thăm dò nói: “Nếu không thì thêm chứng thực của công ty chúng ta, sau đó lại mua mấy chục nghìn fans?”
Lâm Sơ Huỳnh chớp mắt: “Hình như mua fans không tốt lắm đâu?”
Kiều Quả: “Đây là chuyện rất bình thường. Giang Tuyết Danh nổi tiếng là thế nhưng fans thực sự của cô ta cũng không được mấy chục triệu đâu.”
Các cô làm trong giới truyền thông nên biết loại chuyện này rất phổ biến, thủy quân cần mua, doanh tiêu hào* cũng cần mua, bản thảo cũng phải mua, đây cũng coi như một dây chuyền công nghiệp hoàn chỉnh rồi.
*Doanh tiêu hào hay còn gọi là Blogger, thuật ngữ này dùng để chỉ những người dùng việc mua bán, tiếp thị trên mạng để kiếm tiền, cũng có thể PR, marketing hoặc tạo tin đồn cho nghệ sĩ nào đó.
“Bỏ đi, không cần mấy chục nghìn người hâm mộ đâu.”
Lâm Sơ Huỳnh khoát tay.
Kiều Quả còn chưa kịp nói gì lại nghe thấy giọng nói nóng lòng muốn thử của bà chủ: “Muốn mua thì mua mấy trăm nghìn đi.”
“.......”
“Cô còn cảm thấy ít hả? Nếu không thì mấy trăm triệu?”
“........”
Bà chủ, ngài quá lợi hại.
Lâm Sơ Huỳnh lên weibo xem, chuyện Giang Tuyết Danh kết thúc hợp đồng đang rất hot, chiếm mấy cái hot search lận.
Tất cả bình luận đều đau lòng cho Giang Tuyết Danh.
Lâm Sơ Huỳnh chú ý đến official weibo của Giải trí Thiên Nghệ, bài viết mới nhất là: “Kết thúc, có thể, theo yêu cầu của hợp đồng mà làm” đã bị nhấn chìm.
Những bình luận đó cơ bản đều đang mắng công ty.
[Tuyết Danh nhà chúng ta làm việc liên tục, cô ấy đã phải vào viện mấy lần rồi!]
[Ủng hộ Tuyết Danh rời khỏi công ty rách nát này!]
[Cay nghiệt với gà nhà như vậy thì sớm hay muộn cũng đóng cửa thôi!]
[Sớm nên kết thúc hợp đồng rồi, mấy năm nay tôi đều đau lòng cho Tuyết Danh]
Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn, vuốt cằm hỏi: “Các cô sắp xếp nhiều việc trong mấy năm này cho cô ta sao? Còn mệt đến nỗi phải nhập viện?”
“Không có ạ.”
“Vậy là fans bịa đặt?”
Kiều Quả nhớ ra: “Rất nhiều lần chính cô ta lén liên lạc (với paparazzi), nhưng công ty đều nhắm một mắt mở một mắt, chuyện nhập viện là vì hơn nửa đêm ăn no quá bị đau bụng.”
“...........”
Lâm Sơ Huỳnh cười lạnh: “Thúc giục bọn họ nhanh chóng xử lý chuyện này, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Kiều Quả: “Bà chủ, có cần xóa bài viết này không?”
Lâm Sơ Huỳnh hỏi ngược lại: “Xóa cái gì?”
Vi phạm hợp đồng thì phải đền tiền, đó là chuyện vô cùng bình thường.
Nhà cô mở công ty là vì kiếm tiền chứ đâu phải làm từ thiện, hơn nữa làm từ thiện cũng có bộ phận khác làm rồi.
******
“Tiểu hoa kết thúc hợp đồng” đang là chuyện hot nhất ở thời điểm hiện tại, các blogger đều muốn tìm biện pháp để bú fame.
Lần này, Giải trí Thiên Nghệ không nhẫn nại nữa.
Chuyện xảy ra quá nhanh, các blogger “đánh hơi” mùi tin tức, đều không chê chuyện lớn nên không lâu sau toàn bộ cộng đồng mạng đều biết.
#Giang Tuyết Danh vi phạm hợp đồng# lên thẳng hot search.
Bài viết này lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chễm chệ ngồi lên vị trí đầu tiên trên hot search. Ekip của Giang Tuyết Danh quăng tiền mua thủy quân cả đêm nhưng cũng chưa giải quyết được gì.
Ngày hôm sau, Giang Tuyết Danh vừa thấy hot search này liền tái mặt.
“Nhất định bên công ty kia mua thủy quân!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người nhanh chóng gỡ hot search này xuống đi, tôi không muốn nhìn thấy nó.”
“.....Hình như không phải, vừa nãy tôi mới quan sát, phần lớn đều là tài khoản thật, còn có blogger nữa.” Trợ lý bên cạnh khẽ nhắc.
“Ý anh là gì?”
Giang Tuyết Danh trực tiếp ném vỡ điện thoại, vẻ mặt khó coi.
Có người đẩy cửa tiến vào, cho trợ lý một ánh mắt, sau đó nghiêm túc nhìn cô ta: “Độ nóng không giảm.”
“Quên đi, coi như cho qua.” Giang Tuyết Danh giậm chân, “Nhưng mà, nhanh chóng gỡ hot search này xuống đi, tôi không muốn nhìn thấy nó.”
Người đàn ông trung niên cười lạnh: “Cô nghĩ tôi không gỡ nó sao? Nhưng Giải trí Thiên Nghệ không phải ngồi không, vừa thay đổi bà chủ mới nên không chịu bỏ qua đâu.”
Dù có trả thêm tiền cũng không gỡ được.
Nếu không có cậu thứ nhà họ Trịnh thì còn lâu bọn họ mới giúp đỡ Giang Tuyết Danh. Tiền vi phạm hợp đồng Trình thiếu gia còn chưa thanh toán đây này.
Giang Tuyết Danh khàn giọng: “Bà chủ mới còn hơn cả Trình thiếu gia?”
Thật sự là đồ không có mắt, đối phương chỉ cảm thấy đau đầu, nói: “Cô nói xem? Trình thiếu gia còn phải nhìn sắc mặt của đối phương đấy.”
“Vậy hiện tại tôi phải làm sao?”
“Tôi nghe nói đêm từ thiện Hoa Thịnh tổ chức lần này, bà chủ mới của Giải trí Thiên Nghệ có tham gia, cô đến nói lời xin lỗi đi.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
Đối phương xem thường: “Đương nhiên phải bồi thường tiền nữa.”
Đêm từ thiện lần này Lục Nghiêu gửi rất nhiều thiệp mời, Trình tiểu thiếu gia – Trình Phi cũng nhận được, còn bạn gái đi cùng vẫn chưa quyết định.
Giang Tuyết Danh phải đi thuyết phục.
Đương nhiên Trình Phi không định mang theo cô ta: “Đùa à, nếu bị Lâm đại tiểu thư nhìn thấy thì tôi còn đường sống sao?”
Mới hai ngày mà đã tổn thất mấy chục triệu, lần tụ hội gần đây nhất đám bạn bè còn ngầm muốn xem trò hay của gã nữa.
Giang Tuyết Danh năn nỉ nửa ngày, cuối cùng mới thành công.
Trình Phi cảnh cáo: “Cô đừng có làm ẩu, nếu không thì không ai cứu được cô đâu, đến lúc đó cô hãy tự thu dọn đồ đạc rời khỏi căn nhà này đi.”
Giang Tuyết Danh ngoài miệng đáp ứng.
*****
Đêm từ thiện cuối cùng khoác lên cái tên là Hoa Thịnh, địa điểm tổ chức là ở khách sạn Bách Tế, trên official weibo đã thông báo danh sách từng vị khách mời.
Nói thế nào thì Lục Nghiêu cũng là con cháu nhà họ Lục, tuy làm thiếu gia ăn chơi hơn hai mươi năm nhưng cũng chuẩn bị tương đối thuận buồm xuôi gió đối với chuyện tiệc rượu, hiện tại lại có người bên cạnh chỉ bảo nên sáng sớm đã bắt đầu tuyên truyền đêm từ thiện hôm nay.
Mới sáng sớm, bên truyền thông đã nhận được bản thảo, hơn phân nửa giới giải trí đều muốn ké fame đêm từ thiện này nhưng đáng tiếc không vào được.
Còn mấy giờ nữa là bắt đầu, hai vị khách quý cuối cùng được công bố.
–––– Lục Yến Lâm.
–––– Lâm Sơ Huỳnh.
Nhìn thấy tin tức trên official weibo, gần như toàn bộ đều sôi trào. Số người biết tin Lục nhị gia về nước không hề ít, tất cả đều đang chờ đợi động thái tiếp theo của anh, lại không ngờ anh lại có thể tham gia đêm từ thiện của cháu mình.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, có vẻ bình thường.
Về phần Lâm Sơ Huỳnh được công bố cùng anh được số ít người trong giới giải trí nhớ kỹ, không biết người này là ai mà lại được công bố long trọng đến vậy.
Lâm Sơ Huỳnh mới về nước, rất ít công khai tuyên bố chuyện gì bên ngoài nên nhiều người chỉ biết Lâm thị có đại tiểu thư, nhưng ảnh chụp lại hiếm.
Chỉ những ai có tâm mới ghi nhớ cái tên này.
Khi Lâm Sơ Huỳnh nhìn danh sách, ngừng lại vài phút.
Cô tùy ý nhận điện thoại của Lục Nghiêu, hình như bên kia đang bận rộn nên hơi ồn ào: “Đại tiểu thư, cậu xuất phát chưa?”
“Còn đang trang điểm.”
“Ồ.” Lục Nghiêu hiểu ra, “Chỉ cần cậu tới là được, hahaha, đến muộn là đặc quyền của mỹ nhân mà.”
Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Chú hai cậu cũng đến?”
Lục Nghiêu cười hai tiếng: “Đúng vậy, thế nào, tôi rất bản lĩnh phải không? Chú hai vừa thấy khung chương trình liền quyết định đến đây đó.”
Lâm Sơ Huỳnh cười thầm.
Cô nhìn vào trong gương, không biết cố ý hay vô tình hỏi: “Bạn nam đồng hành với tôi đã chọn được chưa?”
Chuyên viên trang điểm thấy cô híp mắt, có chút khó xử.
Lâm Sơ Huỳnh phất tay, ý muốn cô ấy chờ một lát.
“Này......”
Lục Nghiêu vốn là người đi thảm đỏ cùng Lâm Sơ Huỳnh, kết quả là trước đó đột nhiên người phụ trách báo có sự cố xảy ra nên nhanh chóng nói: “Chị hai, là lỗi em, em xin sám hối với chị.”
“Vậy là còn chưa chọn được sao?” Lâm Sơ Huỳnh liếc mắt nhìn, cố ý nói: “Cậu muốn tôi đi thảm đỏ một mình hử?”
“Tất nhiên là không rồi!” Lục Nghiêu vội vàng trả lời.
Cậu có việc, nhưng người khác có thể nha.
Lâm Sơ Huỳnh đạt được mục đích, khóe môi khẽ cong, trong lời nói còn mang theo chút cổ vũ ––––
“Vậy tôi mỏi mắt mong chờ.”
Lục Nghiêu cúp máy, khuôn mặt nhăn nhó.
Cậu nhìn danh sách cả nửa ngày, càng nhìn càng thấy những người này đều không được. Không nói Lâm Sơ Huỳnh sẽ không hài lòng mà chính cậu cũng cảm thấy đám bạn xấu của mình không xứng đi cùng cô.
Lật vài trang danh sách, giở đến trang cuối cùng, ánh mắt Lục Nghiêu sáng lên.
Đêm từ thiện bắt đầu đúng bảy giờ, thảm đỏ là phát trực tiếp, hiện tại đang vội nên cậu phải tranh thủ thời gian.
Lục Nghiêu nhanh chóng quyết định, gọi một cú điện thoại: “Chú hai, bây giờ chú xuất phát chưa? Đã đến nơi sao?”
Bên kia trả lời: “Còn chưa.”
Trong lòng Lục Nghiêu vui vẻ: “Cháu đây có một chuyện làm phiền chú hai, vốn cháu với Lâm đại tiểu thư sẽ cùng đi thảm đỏ nhưng giữa chừng cháu có việc, vừa khéo chú hai không có bạn gái thì ––––“
“Đã biết.”
Lục Nghiêu nghĩ thầm, đây là đồng ý hay không đồng ý?
Vài giây sau, bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lục Yến Lâm: “Địa chỉ.”
Lục Nghiêu nhanh chóng gửi qua.
Lễ phục bên Pháp gửi tới là chiếc váy dài màu nhạt, thiết kế chiết eo, Lâm Sơ Huỳnh mặc vào để lộ xương quai xanh ở bên ngoài, phần xương cánh bướm cực kỳ bắt mắt.
Hai ngày trước vừa được tặng chiếc vòng cổ kim cương, đúng lúc hôm nay dùng tới, làm nổi bật cần cổ thiên nga mảnh mai.
Chuyên viên trang điểm đã từng gặp qua rất nhiều mỹ nhân, ấy vậy mà cũng phải sửng sốt.
Di động đặt trên bàn đột nhiên sáng lên.
Lục Nghiêu: [Bạn nam của ngài đang đến chỗ ngài rồi ạ.]
Tranh thủ có thời gian rảnh cậu lên weibo nhắn một tin, còn chưa kịp nói là ai thì đã bị người phụ trách túm đi.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn di động, sóng mắt lưu chuyển.
Không lâu sau, chuông cửa vang lên, trợ lý đặc biệt Trần đứng ngoài cửa chào hỏi, cách đó không xa là chiếc Rolls-Royce.
Người đàn ông đứng bên xe vẻ mặt nhàn nhạt, một thân tây trang, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua biệt thự xa hoa, không rõ ý tứ.
Lại là dáng vẻ cấm dục đó.
Lâm Sơ Huỳnh nâng váy: “Chào buổi tối trợ lý đặc biệt Trần.”
Trợ lý đặc biệt Trần: “Buổi tối tốt lành Lâm tiểu thư.”
Trong đêm tối chỉ có nơi này có ánh sáng, trợ lý đặc biệt Trần ở phía sau trộm nghĩ, hình như đêm nay Lâm tiểu thư tâm tình rất tốt.
“Chú hai, chú còn tự mình tới đón sao?” Đôi mắt Lâm Sơ Huỳnh cong cong như vầng trăng non, tỏa sáng lấp lánh như vì sao.
Ánh mắt Lục Yến Lâm khẽ động: “Lục Nghiêu có việc.”
Lâm Sơ Huỳnh nháy mắt: “Cháu biết nha.”
Làn mi cong vút rung rung theo chuyển động của cô, một vài sợi tóc rơi xuống xương quai xanh, nửa che nửa hở, trong bóng đêm càng thêm mê người.
Ánh mắt Lục Yến Lầm tối sầm lại.
Ký ức không lâu trước đây hiện ra, hiện giờ trên mặt không còn dấu vết ái muội nữa.
Vài giây sau, anh mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi mở miệng: “Thời gian không còn sớm.”
Lâm Sơ Huỳnh gật đầu, đi đến bên xe.
Sau đó cô phát hiện Lục Yến Lâm vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cô nghi hoặc nhìn qua thì thấy anh nâng cánh tay lên.
Lâm Sơ Huỳnh: “........?”
Thấy cô vẫn bất động, Lục Yến Lâm hơi nhíu mày, nâng mắt nhìn sang một bên.
Trợ lý đặc biệt Trần sắm vai người vô hình đứng sau lưng nãy giờ, cực kỳ hiểu ý tứ tổng giám đốc nhà mình, ho nhẹ một tiếng: “Lâm tiểu thư, tay.”
Tất nhiên là khoác tay lên rồi.
________
Tác giả có điều muốn nói:
Trợ lý đặc biệt Trần: Tôi thật sự là một trợ lý đủ tư cách~