Chương 34: Ban Hôn
Vân Nhiên thở dài một tiếng ngước mặt lên cao tránh để lớp nước mỏng phủ trên mắt bấy giờ hoá thành lệ sầu mà tuôn xuống. Chân cũng nhẹ cất bước vào trong.
Phù hoa một kiếp nhân sinh ngắn ngủi nào có thể tránh khỏi sự chia ly. Bỏ lỡ rồi là bỏ lỡ một đời một kiếp cho dù có đau lòng khổ sở cách mấy thì việc níu kéo cũng chỉ là lực bất tòng tâm.
"Lòng xuân chớ với hoa đua nở
Một tấc tương tư một tấc tàn."
…----------------…
Bảy ngày nữa lại trôi qua trên chiếc ngự thuyền xa hoa đồ sộ kết thúc chuyến tuần du này tại Thái Châu mà xoay mũi ngược trở về phương Bắc đến Thiên Kinh.
Sáng nay hoàng đế bệ hạ cũng vừa triệu tập chư vị đại thần tại chính điện bàn về kế sách ngoại thương theo đường thủy với các nước lân bang lại thêm việc cắt giảm đi thuế khuyến khích nông nghiệp.
Dạo một thoáng cũng đã đến chiều khi làn sương mỏng tựa lụa trắng giăng nhẹ trên mặt nước phẳng lặng hoà cùng tiếng nhạc du dương trên thuyền tạo nên cảnh sắc lung linh huyền ảo hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.
Trời bên ngoài đã dần dần sập tối nâng ánh nguyệt quang lên cao cũng là lúc những ngọn đèn dầu trên thuyền được cẩn thận thấp sáng. Nhưng chỉ là đèn dầu thì cũng quá đỗi tầm thường, tại nơi ấy còn dùng đến cả mấy mươi viên Dạ Minh Châu quý hiếm.
Ánh sáng dịu nhẹ ấm áp như sưởi ấm lòng người kia như uốn lượn trong không gian rồi lại buông mình trên tà lụa mỏng đang uyển chuyển của nàng mỹ nhân tuyệt sắc.
Nàng khoát lên mình bộ xiêm y lộng lẫy thêu hoa tinh xảo lại được điểm xuyến bằng cây trâm cài thượng hạn trên mái tóc đen óng được búi cao.
Động tác nhẹ nhàng tựa như nhánh liễu mềm mại cong theo ngọn gió xuân thật khiến người ta đem lòng say đắm chìm giữa nhạc khúc du dương.
Người con gái ấy là đích nữ của nhà Lại bộ Thượng thư nổi tiếng nhan sắc sắc kiều diễm sắc nước hương trời. Dạo trước vừa được tuyển vào cung đã thăng lên đến bậc Tần, nổi tiếng được hoàng đế sủng ái.
Nhưng cốt lõi của Hoàng Vi chính là muốn dựa vào thế lực và sức ảnh hưởng của Tề Bình trong triều mà thôi. Cho gã ta chúc quả ngọt thì mọi sự về sau cũng dễ bề sai khiến.
Đoàn sứ thần Tây Lương này vài hôm nữa cũng sẽ trở về phục mệnh với Tát Lệ Thiết. Âm mưu của bọn họ hắn không phải không biết, vài ngày trước có mật báo từ Tây Châu gửi đến báo lại bệnh tình của trưởng công chúa ở đó.
Người ấy vốn là cô mẫu của hắn được gả sang Tây Châu đâu đó vừa tròn hai năm ròng rã. Tha hương nơi xứ người xa lạ ngày ngày ngóng trông về nơi cố quốc quê hương.
Ngày đó Tát Lệ Thiết cũng có chút động tình nam nữ với bà nên ít nhiều cuộc sống của bà tại nơi đó cũng có bề suông sẻ.
Nhưng hỡi ôi chút tơ tình sao giữ được nỗi tham lam cuồng ngạo của con sói thảo nguyên hung mãn, phận đàn bà liễu yếu nào tơ sao nắm được thế vận yên bình của hai nước giao tranh.
Năm năm trước khi Tát Lệ Phong thua cuộc rút về Tây Châu thì hoàng triều hai nước cũng đã ấn định giao ước rằng đến khi nào trưởng công chúa Dung Âm qua đời thì vó ngựa Tây Lương mới lần nữa có thể đặt trên đất Hạ Triều.
Nhưng nay Dung Âm trưởng công chúa giờ đã như đèn treo trước gió còn dã tâm của Tát Lệ Thiết thì ngày ngày như lửa rực. Nếu bây giờ không đề phòng chuẩn bị thì ngày sau chỉ e trở tay không kịp.
Đó cũng là lí do hắn ngày đêm trong đợi mối liên hôn hai nước Ninh - Yến. Chỉ cần mối hôn sự này thành công Vân Nhiên làm chính hậu Ninh quốc thì cũng xua đi một mối ưu phiền.
Phận nữ nhi sinh ra tại chốn hoàng cung nơi mà tình thân rẻ mạt thì vốn đã định sẵn chỉ là con cờ liên hôn hai nước đáp đền ơn non sông mẫu quốc mà thôi.
Cuộc đời họ có chăng cũng chỉ là một giấc phù hoa.
Đôi tay lạnh lẽo gân guốc nâng chung rượu quý nhấp cạn rồi hạ mắt nhìn về hướng ánh nhìn về Lạc Anh bên dưới.
Hôm nay hắn mặt bộ thanh y đơn giản tối màu ngồi một góc. Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ đường sóng mũi cao cong nhẹ, đôi môi mỏng ứng đỏ cùng đôi mắt biếc trông xa. Từng đường nét trên khuôn mặt thanh thuần trong trẻo như đoá hoa sương chẳng nhiễm chút trần.
Hoàng Vi thích vẻ đẹp ấy hơn 3000 ngàn giai lệ phấn son kiều diễm chốn hậu cung kia hay lại nói đúng hơn hắn thích Lạc Anh hơn ngàn điều tuyệt sắc.
Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi đợi đến ngày hắn lấy được Sơn Thư Đồ thâu tóm cả lục quốc trên tay đứng trên tại nơi tột đỉnh giang sơn chí cao vô thượng thì hắn sẽ cho cả thiên hạ này biết người hắn yêu là Bạch Lạc Anh.
Hắn sẽ dùng kiệu tám người khiên mạ vàng lọng lẫy nhất đưa y về lại lấy ba dặm hồng trang để tỏ mối chân tình.
Dù Lạc Anh có thích hắn hay không, có yêu hắn hay không thì đời này y vẫn là của hắn!
Khúc nhạc ban nãy rồi cũng nhỏ dần rồi ngừng hẳn, giai nhân ban nãy giờ cũng đã lui về sau. Nhưng yến tiệc sau có thể tàn nhanh như thế, kịch hay vừa mới khởi đầu.
Khoé môi Hoàng Vi cong nhẹ, mắt cũng hạ xuống tối dần rồi khàn giọng nói
“Sở Võ hầu cũng đã đến tuổi dựng vợ gả chồng vậy không biết ngươi đã có ý trung nhân chưa nhỉ?”
Thanh âm cất lên chợt làm cả điện xì xào ngạc nhiên, ai cũng tò mò rằng hoàng đế bệ hạ hôm nay có dụng ý gì mà lại quan tâm đến chuyện thành gia lập thất của con cháu tội thần kia chứ.
Vân Nhiên cũng vậy có chút ngạc nhiên rồi cũng thôi ngửa đầu uống trọn chung rượu trên tay mà nào biết Sở Tuân lúc ấy đã đưa mắt nhìn về phía nàng.
Hắn đứng tay vẫn khiêm cung đặt trước ngực mà cúi đầu đáp
“Khởi bẩm bệ hạ thần vẫn chưa có ý trung nhân và hiện tại oan khuất của gia tộc còn chưa rửa sạch nên nào dám nghĩ đến chuyện chung thân đại sự.”
Vân Nhiên cũng chẳng dám nhìn y lấy một cái mà ngẩn đầu trông ra ngoài cửa nơi vầng trăng mảnh.
Bạch Hàn Chi bấy giờ tim đã đạp loạn lên cả ngước lên phía Hoàng Vi mà ra hiệu nháy mắt. Hắn cũng hiểu ý mà tiếp lời nói
“Chuyện của Sở gia khi xưa thời hạn ba tháng cũng sắp đến, thế ngươi đã điều tra được đến đâu rồi?”
“Thưa chỉ còn vài bằng chứng nữa thì có thể kết án.”
Câu nói này của Sở Tuân làm cả điện ngạc nhiên mà bàn tán không ngừng. Vụ án năm đó tuy không nói ra nhưng ai hiểu mọi sự ít nhiều cũng có liên quan đến Thượng phụ nhưng hung thủ thật sự ra tay là kẻ nào thì chẳng ai biết được.
Hoàng Vi nghe vậy cũng thật trông chờ kẻ mà Sở Tuân tìm rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể hại chết được cây định hải thần trâm ấy.
Lặng im lúc rồi hắn lại nói
“Nếu vậy thì tốt. Ta thấy ngươi và Chiêu Quân quận chúa cũng vừa đến tuổi cập kê lại là một đôi trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa. Trẫm định ban hôn cho hai người không biết Sở Võ Hầu thấy sao gì không?”
Phù hoa một kiếp nhân sinh ngắn ngủi nào có thể tránh khỏi sự chia ly. Bỏ lỡ rồi là bỏ lỡ một đời một kiếp cho dù có đau lòng khổ sở cách mấy thì việc níu kéo cũng chỉ là lực bất tòng tâm.
"Lòng xuân chớ với hoa đua nở
Một tấc tương tư một tấc tàn."
…----------------…
Bảy ngày nữa lại trôi qua trên chiếc ngự thuyền xa hoa đồ sộ kết thúc chuyến tuần du này tại Thái Châu mà xoay mũi ngược trở về phương Bắc đến Thiên Kinh.
Sáng nay hoàng đế bệ hạ cũng vừa triệu tập chư vị đại thần tại chính điện bàn về kế sách ngoại thương theo đường thủy với các nước lân bang lại thêm việc cắt giảm đi thuế khuyến khích nông nghiệp.
Dạo một thoáng cũng đã đến chiều khi làn sương mỏng tựa lụa trắng giăng nhẹ trên mặt nước phẳng lặng hoà cùng tiếng nhạc du dương trên thuyền tạo nên cảnh sắc lung linh huyền ảo hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.
Trời bên ngoài đã dần dần sập tối nâng ánh nguyệt quang lên cao cũng là lúc những ngọn đèn dầu trên thuyền được cẩn thận thấp sáng. Nhưng chỉ là đèn dầu thì cũng quá đỗi tầm thường, tại nơi ấy còn dùng đến cả mấy mươi viên Dạ Minh Châu quý hiếm.
Ánh sáng dịu nhẹ ấm áp như sưởi ấm lòng người kia như uốn lượn trong không gian rồi lại buông mình trên tà lụa mỏng đang uyển chuyển của nàng mỹ nhân tuyệt sắc.
Nàng khoát lên mình bộ xiêm y lộng lẫy thêu hoa tinh xảo lại được điểm xuyến bằng cây trâm cài thượng hạn trên mái tóc đen óng được búi cao.
Động tác nhẹ nhàng tựa như nhánh liễu mềm mại cong theo ngọn gió xuân thật khiến người ta đem lòng say đắm chìm giữa nhạc khúc du dương.
Người con gái ấy là đích nữ của nhà Lại bộ Thượng thư nổi tiếng nhan sắc sắc kiều diễm sắc nước hương trời. Dạo trước vừa được tuyển vào cung đã thăng lên đến bậc Tần, nổi tiếng được hoàng đế sủng ái.
Nhưng cốt lõi của Hoàng Vi chính là muốn dựa vào thế lực và sức ảnh hưởng của Tề Bình trong triều mà thôi. Cho gã ta chúc quả ngọt thì mọi sự về sau cũng dễ bề sai khiến.
Đoàn sứ thần Tây Lương này vài hôm nữa cũng sẽ trở về phục mệnh với Tát Lệ Thiết. Âm mưu của bọn họ hắn không phải không biết, vài ngày trước có mật báo từ Tây Châu gửi đến báo lại bệnh tình của trưởng công chúa ở đó.
Người ấy vốn là cô mẫu của hắn được gả sang Tây Châu đâu đó vừa tròn hai năm ròng rã. Tha hương nơi xứ người xa lạ ngày ngày ngóng trông về nơi cố quốc quê hương.
Ngày đó Tát Lệ Thiết cũng có chút động tình nam nữ với bà nên ít nhiều cuộc sống của bà tại nơi đó cũng có bề suông sẻ.
Nhưng hỡi ôi chút tơ tình sao giữ được nỗi tham lam cuồng ngạo của con sói thảo nguyên hung mãn, phận đàn bà liễu yếu nào tơ sao nắm được thế vận yên bình của hai nước giao tranh.
Năm năm trước khi Tát Lệ Phong thua cuộc rút về Tây Châu thì hoàng triều hai nước cũng đã ấn định giao ước rằng đến khi nào trưởng công chúa Dung Âm qua đời thì vó ngựa Tây Lương mới lần nữa có thể đặt trên đất Hạ Triều.
Nhưng nay Dung Âm trưởng công chúa giờ đã như đèn treo trước gió còn dã tâm của Tát Lệ Thiết thì ngày ngày như lửa rực. Nếu bây giờ không đề phòng chuẩn bị thì ngày sau chỉ e trở tay không kịp.
Đó cũng là lí do hắn ngày đêm trong đợi mối liên hôn hai nước Ninh - Yến. Chỉ cần mối hôn sự này thành công Vân Nhiên làm chính hậu Ninh quốc thì cũng xua đi một mối ưu phiền.
Phận nữ nhi sinh ra tại chốn hoàng cung nơi mà tình thân rẻ mạt thì vốn đã định sẵn chỉ là con cờ liên hôn hai nước đáp đền ơn non sông mẫu quốc mà thôi.
Cuộc đời họ có chăng cũng chỉ là một giấc phù hoa.
Đôi tay lạnh lẽo gân guốc nâng chung rượu quý nhấp cạn rồi hạ mắt nhìn về hướng ánh nhìn về Lạc Anh bên dưới.
Hôm nay hắn mặt bộ thanh y đơn giản tối màu ngồi một góc. Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ đường sóng mũi cao cong nhẹ, đôi môi mỏng ứng đỏ cùng đôi mắt biếc trông xa. Từng đường nét trên khuôn mặt thanh thuần trong trẻo như đoá hoa sương chẳng nhiễm chút trần.
Hoàng Vi thích vẻ đẹp ấy hơn 3000 ngàn giai lệ phấn son kiều diễm chốn hậu cung kia hay lại nói đúng hơn hắn thích Lạc Anh hơn ngàn điều tuyệt sắc.
Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi đợi đến ngày hắn lấy được Sơn Thư Đồ thâu tóm cả lục quốc trên tay đứng trên tại nơi tột đỉnh giang sơn chí cao vô thượng thì hắn sẽ cho cả thiên hạ này biết người hắn yêu là Bạch Lạc Anh.
Hắn sẽ dùng kiệu tám người khiên mạ vàng lọng lẫy nhất đưa y về lại lấy ba dặm hồng trang để tỏ mối chân tình.
Dù Lạc Anh có thích hắn hay không, có yêu hắn hay không thì đời này y vẫn là của hắn!
Khúc nhạc ban nãy rồi cũng nhỏ dần rồi ngừng hẳn, giai nhân ban nãy giờ cũng đã lui về sau. Nhưng yến tiệc sau có thể tàn nhanh như thế, kịch hay vừa mới khởi đầu.
Khoé môi Hoàng Vi cong nhẹ, mắt cũng hạ xuống tối dần rồi khàn giọng nói
“Sở Võ hầu cũng đã đến tuổi dựng vợ gả chồng vậy không biết ngươi đã có ý trung nhân chưa nhỉ?”
Thanh âm cất lên chợt làm cả điện xì xào ngạc nhiên, ai cũng tò mò rằng hoàng đế bệ hạ hôm nay có dụng ý gì mà lại quan tâm đến chuyện thành gia lập thất của con cháu tội thần kia chứ.
Vân Nhiên cũng vậy có chút ngạc nhiên rồi cũng thôi ngửa đầu uống trọn chung rượu trên tay mà nào biết Sở Tuân lúc ấy đã đưa mắt nhìn về phía nàng.
Hắn đứng tay vẫn khiêm cung đặt trước ngực mà cúi đầu đáp
“Khởi bẩm bệ hạ thần vẫn chưa có ý trung nhân và hiện tại oan khuất của gia tộc còn chưa rửa sạch nên nào dám nghĩ đến chuyện chung thân đại sự.”
Vân Nhiên cũng chẳng dám nhìn y lấy một cái mà ngẩn đầu trông ra ngoài cửa nơi vầng trăng mảnh.
Bạch Hàn Chi bấy giờ tim đã đạp loạn lên cả ngước lên phía Hoàng Vi mà ra hiệu nháy mắt. Hắn cũng hiểu ý mà tiếp lời nói
“Chuyện của Sở gia khi xưa thời hạn ba tháng cũng sắp đến, thế ngươi đã điều tra được đến đâu rồi?”
“Thưa chỉ còn vài bằng chứng nữa thì có thể kết án.”
Câu nói này của Sở Tuân làm cả điện ngạc nhiên mà bàn tán không ngừng. Vụ án năm đó tuy không nói ra nhưng ai hiểu mọi sự ít nhiều cũng có liên quan đến Thượng phụ nhưng hung thủ thật sự ra tay là kẻ nào thì chẳng ai biết được.
Hoàng Vi nghe vậy cũng thật trông chờ kẻ mà Sở Tuân tìm rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể hại chết được cây định hải thần trâm ấy.
Lặng im lúc rồi hắn lại nói
“Nếu vậy thì tốt. Ta thấy ngươi và Chiêu Quân quận chúa cũng vừa đến tuổi cập kê lại là một đôi trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa. Trẫm định ban hôn cho hai người không biết Sở Võ Hầu thấy sao gì không?”