Chương 37: Nuôi ong tay áo - Đại án Sở Gia
Hai canh giờ sau.
Ngọn lửa ngùn ngụn đêm qua cuối cùng cũng đã được dập tắt để lại một mớ hoang tàn đổ nát. Giờ đây phàm dương cũng vừa ló thả dại lụa vàng ấm áp an yên xuống mặt Hoàng Giang lăn tăn gợn sóng lại như dịu dàng an ủi người ta khỏi cái đêm kinh hoàng vừa qua.
Tia nắng nhỏ len lõi qua ô cửa rọi lên đôi đôi phượng của Sở Tuân. Hàng mi mỏng mỏng của y dần mấp máy lay động, mắt cũng nặng nề hé mở nhìn khung cảnh xung quanh.
Đầu óc Sở Tuân vẫn còn chút mê man ngờ nghệch do làn mê hương đêm qua.
Hắn lòm còm ngồi dậy trên tấm thảm thổ cẩm rộng lớn tay đưa lên thái dương xoa nhẹ rồi chợt nghe được thanh âm quen thuộc
“Sở Tuân, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi.”
Nam nhân đứng dậy khỏi chiếc ghế lớn chầm chậm tiến đến bên y tay kẻ ấy cũng que quẩy từng nhịp quạt.
Tuy thần trí Sở Tuân vẫn chưa tỉnh táo hắn nhưng khuôn mặt này, dáng vóc này và cả giọng nói kia nữa chỉ có thể là của một người…
“Tần Khanh?”
“Huynh không nhìn nhầm, là ta. Tần Khanh.”
Sở Tuân đứng dậy nhìn thẳng vào mắt hắn mà lặng thinh chẳng nói nói nên lời. Vị huynh đệ mười mấy năm của y đây sao? Bảy năm, chỉ bảy năm thôi đã có thể biến chàng trài thanh bạch dương quang xán lạn kia trở thành vẻ mưu mô toang tính loạn thần tặc tử như này ư?
Sở Tuân không tin, y không tin. Nhưng mắt thấy tai nghe mọi thứ đều chính là sự thật.
“Tần Khanh, rốt cuộc tại sao huynh lại mưu phản? Huynh biết cái giá phải trả là gì không?”
Tần Khanh nhìn thẳng vào mắt Sở Tuân sắc mặt chẳng đổi mà bình thản buông câu
“Huynh đừng ra vẻ cao cao tại thượng kia với ta. Tạo phản? Ha, là ta tạo phản đó thì sao nào. Ta không giống như huynh suốt đời chỉ có thể làm con chó bán mạng cho kẻ khác! Huynh nhìn xem ta đây cũng là bậc anh tài, văn võ song toàn cớ gì cả đời phải quỳ gối trước kẻ khác. Hạ Lạc Hoàng Vi làm vua được tại sao ta lại không làm được hả?!”
Nói rồi hắn quay lại ung dung ngồi trên chiếc ghế lớn lại hạ mắt ngắm nhìn bức hoạ sơn hà trên quạt.
Sở Tuân thoáng một chốc lặng người cõi lòng này dường như cũng đã hoá đá.
Đây chính là vị huynh đệ mà hắn từng quen đây sao?
Kế hoạch mưu phản này không chỉ ngày một ngày hai mà thành được, rõ là Tần Khanh đã mưu tính trong suốt bao nhiêu năm qua. Thì ra dáng vẽ phong lưu nho nhã ngày thường lại là lớp vỏ bọc hoàn hảo cho một kẻ mưu mô gian sảo.
“Tần Khanh huynh điên rồi! Huynh nghĩ đến nếu bá phụ bá mẫu nhìn thấy cảnh tượng này thì sẽ như thế nào?” Giọng Sở Tuân khàn đặt chân lại vô thức tiến về phía trước nhìn rõ con người kia.
“Ha bá phụ, bá mẫu. Sở Tuân ngươi còn dám nhắc đến phụ mẫu của ta sao, ta cho ngươi biết vị phụ thân một đời liêm khiết kia của ngươi chính là người giết chết cả nhà của ta!”
“Ý huynh là gì? Bá phụ khi xưa không phải là tử trận sa trường hay sao? Còn bá mẫu người là vì đau buồn quá độ mà qua đời. Tần Khanh, phụ thân ta xem huynh như con ruột mà nuôi nấng dạy bảo, huynh đừng có mê muội mà cuồng ngôn vọng ngữ!”
Tần Khanh ngồi phắt dậy, bước nhanh đến chỗ Sở Tuân mắt tối sầm chỉ còn màu sát khí còn tay lại nắm lấy bộ y phục mà kéo sát lại như muốn bóp chết y vậy.
Sở Tuân chẳng nói gì mà im lặng, một thoáng sau hắn nhắp chặt lại mắt hít thật sâu rồi buông tay đẩy Sở Tuân ra mà buông câu
“Ha, hay cho câu tử trận sa trường lại hay cho câu xem như con ruột. Cũng đúng chuyện năm đó đã bị ông ta phủi đi như bụi mỏng thì ngươi làm sai biết được! Ta nhớ rõ ngày hôm ấy là một tối mùa thu của mười bảy năm về trước. Năm đó quân ta đại thắng trong trận chiến Bắc Ly mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm. Khi ấy ta nằng nặc muốn đến quân doanh tìm phụ thân nhưng đâu ngờ được đó lại là chính đêm cuối cùng.”
Ngưng một quãng hít một hơi sâu Tần Khanh lại nói tiếp
“Đêm hôm ấy ta lẻn ra khỏi lều nhân lúc mọi người đang đãi tiệc thì đi đến chuồn ngựa xưa thần ô trong lời đồn của thiên hạ bấy giờ. Đến lúc tiệc tàn ta vội vã về lều chỉ sợ phụ thân không thấy mà lo lắng. Nhưng nào ngờ được ta lại chứng khiến Sở Hàn Trung và phụ thân ta đang giằng co qua lại. Ngươi biết ông ta đã làm gì phụ thân ta không?..”
Sở Tuân một thoáng đơ người đôi chân cũng tê lại cứng ngắt như đá chẳng cách nào tiến bước được. Đầu y bây giờ cũng chẳng còn nghĩ được gì nữa. Bá phụ với phụ thân y là huynh đệ kết nghĩa vào sinh ra tử nơi thùy cớ sao lại trở thành lời của Tần Khanh được.
Mắt Tần Khanh bây giờ cũng đã đỏ ngầu in hằn từng sợi tơ máu lại đâu đó áo lớp nước mỏng long lanh. Giọng hắn cũng khàn đặc lại mà nói
“Nếu ngươi không đoán được thì để ta nói cho ngươi biết, chính ta thấy Sở Hàn Trung một kiếm hạ thủ với phụ thân ta. Sở Tuân ngươi biết không, ánh đèn hiện rõ hóng của phụ thân ta ngã xuống rồi còn một dòng huyết dịch chảy theo theo thanh kiếm của Sở Hàn Trung, từng giọt từng giọt nhỏ xuống là máu của phụ thân ta đấy!!!”
Tần Khanh gào lên đau khổ rồi nước mât cũng theo đó tuông dần. Cuối cùng hôm nay hắn cũng có thể nói ra mọi thứ có thể cho cả thiên hạ này biết Sở Hàn Trung chính là giết chết phụ thân của hắn!
“Không thể không thể nào là vậy được. Tần Khanh, huynh nhìn nhầm, chắc chắn là huynh nhìn nhầm!”
Sở Tuân tiến lại nắm lấy áo nam nhân trước giật thật mạnh nhưng rồi chỉ nhận được cái cười chua chát của hắn
“Ngươi tin cũng được không tin cũng chẳng sao. Dù gì cả Sở gia đó cũng đã bị hủy trong tai ta. Há há há…”
Vừa nghe xong lời hắn thì tai Sở Tuân như u đi cả người cũng dường như có luồng điện nhẹ chạy khắp chân lông khẽ tóc. Trong một thoáng Sở Tuân như bức tượng vỡ vụn từng chút mà ngồi khụy xuống dưới sàn.
Mắt hắn nhoè đi chẳng thấy rõ gì nữa còn trái tim dường như đã thắt đến khó thở.
Kẻ ngày xưa phụ thân hắn coi như con đẻ thì lại chính là kẻ ám hại cả Sở Gia. Kẻ bao nhiêu năm qua hắn kề cận dùng mười phân tin tưởng thì ra lại là kẻ khiến hắn đi đến bước đường này.
Người mình tin tưởng nhất cuối cùng lại là người hại mình đến mức nhà tan cửa nát thân bại danh liệt. Thì ra suốt bao nhiêu năm nay là hắn nuôi ong tay áo đến bây giờ hận đã bảy phần thì ba phần còn lại chính là đau thương cùng cực
“Tần Khanh… Người lấy ân thừa tướng từ Lương Bân là huynh…đúng không?”
Ngọn lửa ngùn ngụn đêm qua cuối cùng cũng đã được dập tắt để lại một mớ hoang tàn đổ nát. Giờ đây phàm dương cũng vừa ló thả dại lụa vàng ấm áp an yên xuống mặt Hoàng Giang lăn tăn gợn sóng lại như dịu dàng an ủi người ta khỏi cái đêm kinh hoàng vừa qua.
Tia nắng nhỏ len lõi qua ô cửa rọi lên đôi đôi phượng của Sở Tuân. Hàng mi mỏng mỏng của y dần mấp máy lay động, mắt cũng nặng nề hé mở nhìn khung cảnh xung quanh.
Đầu óc Sở Tuân vẫn còn chút mê man ngờ nghệch do làn mê hương đêm qua.
Hắn lòm còm ngồi dậy trên tấm thảm thổ cẩm rộng lớn tay đưa lên thái dương xoa nhẹ rồi chợt nghe được thanh âm quen thuộc
“Sở Tuân, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi.”
Nam nhân đứng dậy khỏi chiếc ghế lớn chầm chậm tiến đến bên y tay kẻ ấy cũng que quẩy từng nhịp quạt.
Tuy thần trí Sở Tuân vẫn chưa tỉnh táo hắn nhưng khuôn mặt này, dáng vóc này và cả giọng nói kia nữa chỉ có thể là của một người…
“Tần Khanh?”
“Huynh không nhìn nhầm, là ta. Tần Khanh.”
Sở Tuân đứng dậy nhìn thẳng vào mắt hắn mà lặng thinh chẳng nói nói nên lời. Vị huynh đệ mười mấy năm của y đây sao? Bảy năm, chỉ bảy năm thôi đã có thể biến chàng trài thanh bạch dương quang xán lạn kia trở thành vẻ mưu mô toang tính loạn thần tặc tử như này ư?
Sở Tuân không tin, y không tin. Nhưng mắt thấy tai nghe mọi thứ đều chính là sự thật.
“Tần Khanh, rốt cuộc tại sao huynh lại mưu phản? Huynh biết cái giá phải trả là gì không?”
Tần Khanh nhìn thẳng vào mắt Sở Tuân sắc mặt chẳng đổi mà bình thản buông câu
“Huynh đừng ra vẻ cao cao tại thượng kia với ta. Tạo phản? Ha, là ta tạo phản đó thì sao nào. Ta không giống như huynh suốt đời chỉ có thể làm con chó bán mạng cho kẻ khác! Huynh nhìn xem ta đây cũng là bậc anh tài, văn võ song toàn cớ gì cả đời phải quỳ gối trước kẻ khác. Hạ Lạc Hoàng Vi làm vua được tại sao ta lại không làm được hả?!”
Nói rồi hắn quay lại ung dung ngồi trên chiếc ghế lớn lại hạ mắt ngắm nhìn bức hoạ sơn hà trên quạt.
Sở Tuân thoáng một chốc lặng người cõi lòng này dường như cũng đã hoá đá.
Đây chính là vị huynh đệ mà hắn từng quen đây sao?
Kế hoạch mưu phản này không chỉ ngày một ngày hai mà thành được, rõ là Tần Khanh đã mưu tính trong suốt bao nhiêu năm qua. Thì ra dáng vẽ phong lưu nho nhã ngày thường lại là lớp vỏ bọc hoàn hảo cho một kẻ mưu mô gian sảo.
“Tần Khanh huynh điên rồi! Huynh nghĩ đến nếu bá phụ bá mẫu nhìn thấy cảnh tượng này thì sẽ như thế nào?” Giọng Sở Tuân khàn đặt chân lại vô thức tiến về phía trước nhìn rõ con người kia.
“Ha bá phụ, bá mẫu. Sở Tuân ngươi còn dám nhắc đến phụ mẫu của ta sao, ta cho ngươi biết vị phụ thân một đời liêm khiết kia của ngươi chính là người giết chết cả nhà của ta!”
“Ý huynh là gì? Bá phụ khi xưa không phải là tử trận sa trường hay sao? Còn bá mẫu người là vì đau buồn quá độ mà qua đời. Tần Khanh, phụ thân ta xem huynh như con ruột mà nuôi nấng dạy bảo, huynh đừng có mê muội mà cuồng ngôn vọng ngữ!”
Tần Khanh ngồi phắt dậy, bước nhanh đến chỗ Sở Tuân mắt tối sầm chỉ còn màu sát khí còn tay lại nắm lấy bộ y phục mà kéo sát lại như muốn bóp chết y vậy.
Sở Tuân chẳng nói gì mà im lặng, một thoáng sau hắn nhắp chặt lại mắt hít thật sâu rồi buông tay đẩy Sở Tuân ra mà buông câu
“Ha, hay cho câu tử trận sa trường lại hay cho câu xem như con ruột. Cũng đúng chuyện năm đó đã bị ông ta phủi đi như bụi mỏng thì ngươi làm sai biết được! Ta nhớ rõ ngày hôm ấy là một tối mùa thu của mười bảy năm về trước. Năm đó quân ta đại thắng trong trận chiến Bắc Ly mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm. Khi ấy ta nằng nặc muốn đến quân doanh tìm phụ thân nhưng đâu ngờ được đó lại là chính đêm cuối cùng.”
Ngưng một quãng hít một hơi sâu Tần Khanh lại nói tiếp
“Đêm hôm ấy ta lẻn ra khỏi lều nhân lúc mọi người đang đãi tiệc thì đi đến chuồn ngựa xưa thần ô trong lời đồn của thiên hạ bấy giờ. Đến lúc tiệc tàn ta vội vã về lều chỉ sợ phụ thân không thấy mà lo lắng. Nhưng nào ngờ được ta lại chứng khiến Sở Hàn Trung và phụ thân ta đang giằng co qua lại. Ngươi biết ông ta đã làm gì phụ thân ta không?..”
Sở Tuân một thoáng đơ người đôi chân cũng tê lại cứng ngắt như đá chẳng cách nào tiến bước được. Đầu y bây giờ cũng chẳng còn nghĩ được gì nữa. Bá phụ với phụ thân y là huynh đệ kết nghĩa vào sinh ra tử nơi thùy cớ sao lại trở thành lời của Tần Khanh được.
Mắt Tần Khanh bây giờ cũng đã đỏ ngầu in hằn từng sợi tơ máu lại đâu đó áo lớp nước mỏng long lanh. Giọng hắn cũng khàn đặc lại mà nói
“Nếu ngươi không đoán được thì để ta nói cho ngươi biết, chính ta thấy Sở Hàn Trung một kiếm hạ thủ với phụ thân ta. Sở Tuân ngươi biết không, ánh đèn hiện rõ hóng của phụ thân ta ngã xuống rồi còn một dòng huyết dịch chảy theo theo thanh kiếm của Sở Hàn Trung, từng giọt từng giọt nhỏ xuống là máu của phụ thân ta đấy!!!”
Tần Khanh gào lên đau khổ rồi nước mât cũng theo đó tuông dần. Cuối cùng hôm nay hắn cũng có thể nói ra mọi thứ có thể cho cả thiên hạ này biết Sở Hàn Trung chính là giết chết phụ thân của hắn!
“Không thể không thể nào là vậy được. Tần Khanh, huynh nhìn nhầm, chắc chắn là huynh nhìn nhầm!”
Sở Tuân tiến lại nắm lấy áo nam nhân trước giật thật mạnh nhưng rồi chỉ nhận được cái cười chua chát của hắn
“Ngươi tin cũng được không tin cũng chẳng sao. Dù gì cả Sở gia đó cũng đã bị hủy trong tai ta. Há há há…”
Vừa nghe xong lời hắn thì tai Sở Tuân như u đi cả người cũng dường như có luồng điện nhẹ chạy khắp chân lông khẽ tóc. Trong một thoáng Sở Tuân như bức tượng vỡ vụn từng chút mà ngồi khụy xuống dưới sàn.
Mắt hắn nhoè đi chẳng thấy rõ gì nữa còn trái tim dường như đã thắt đến khó thở.
Kẻ ngày xưa phụ thân hắn coi như con đẻ thì lại chính là kẻ ám hại cả Sở Gia. Kẻ bao nhiêu năm qua hắn kề cận dùng mười phân tin tưởng thì ra lại là kẻ khiến hắn đi đến bước đường này.
Người mình tin tưởng nhất cuối cùng lại là người hại mình đến mức nhà tan cửa nát thân bại danh liệt. Thì ra suốt bao nhiêu năm nay là hắn nuôi ong tay áo đến bây giờ hận đã bảy phần thì ba phần còn lại chính là đau thương cùng cực
“Tần Khanh… Người lấy ân thừa tướng từ Lương Bân là huynh…đúng không?”