Chương : 12
Giữa tháng tư, trung học Kỳ An sắp xếp một chuyến du lịch học tập, bởi vì nhân số đông, từng nhóm hoàn thành, ba lớp một nhóm, điểm đến là núi Vân Tùng cách thành phố Kỳ An hơn một trăm dặm.
Diệp Hàm Tranh ở lớp số 1, Lục Minh Tiêu ở lớp số 3, vừa khéo phân đến một nhóm, nhưng du lịch kiểu này Lục Minh Tiêu sẽ không tham gia, hắn cảm thấy ngây thơ nhàm chán, thà ở nhà ngủ còn hơn.
Lục Minh Tiêu không đi, Diệp Hàm Tranh cũng sẽ xin phép nghỉ, chẳng biết Trình Thư Uẩn biết được tin từ đâu, gọi điện thoại cho Diệp Hàm Tranh: “Hàm Tranh à, bà nội có thể nhờ cháu một việc không?”
Diệp Hàm Tranh cầm điện thoại cung kính nói: “Mời người nói.” Mặc dù Trình Thư Uẩn tự xưng bà nội, nhưng cậu biết thân phận của mình, vẫn luôn rất hiểu khuôn phép, Trình Thư Uẩn rất thích điểm này của cậu, nhiều năm như vậy, đối xử với cậu cũng không tệ.
“Bà nghe nói, gần đây trường các cháu muốn ra ngoài du lịch đúng không?”
“Vâng.”
“Rất tốt rất tốt, vậy cháu có thể giúp bà nội một chút không, cũng bảo Minh Tiêu cùng tham gia hoạt động tập thể? Nó luôn ở một mình, khi còn bé còn không nhìn ra, lớn rồi ngay cả mấy người bạn thân cũng không có, bà nội rất lo lắng.” Trừ Diệp Hàm Tranh ra, có vẻ như Lục Minh Tiêu thật sự không có bạn bè khác, thỉnh thoảng trong nhà cũng sẽ tổ chức yến hội, Trình Thư Uẩn sẽ bảo bạn bè hợp tác làm ăn dẫn theo con cái cùng tuổi tới chơi, nhưng vào đúng lúc này Lục Minh Tiêu đều khóa cửa phòng không ra, chưa bao giờ thích kết bạn mới, có đôi khi Trình Thư Uẩn vui mừng còn có một Diệp Hàm Tranh, nhưng có lúc lại cảm thấy lo lắng, bà đã tìm một Diệp Hàm Tranh, cũng không thể lại tìm người thứ hai, người thứ ba chứ?
Diệp Hàm Tranh hiểu ý của bà, nhưng mọi người đều biết, căn bản không ai có thể thuyết phục Lục Minh Tiêu, trừ khi chuyện này là bản thân hắn bằng lòng, nếu không thì nói nhiều lần nữa, cũng toi công, nhưng Trình Thư Uẩn tự gọi điện thoại tới, Diệp Hàm Tranh vẫn đồng ý, dự định thử xem.
Đi đến phòng bếp lấy một miếng bánh ngọt, lại rót một cốc trà sữa vừa nấu xong, bưng đến phòng sách.
Lục Minh Tiêu đang đọc sách, mắt cũng không ngước lên.
Diệp Hàm Tranh đợi một lát, thừa dịp hắn lật giấy, gọi một tiếng cậu chủ.
Lục Minh Tiêu: “Ừm?”
Diệp Hàm Tranh nói: “Du lịch học tập vào cuối tuần, cậu muốn đi không?”
“Không đi.” Lục Minh Tiêu không hề nghĩ ngợi, từ chối thẳng thừng.
“Nhưng Kiều Khả nói, chuyến đi này rất thú vị, trên núi cũng có rất nhiều chỗ chơi vui, mọi người có thể đi bộ lên núi, buổi trưa nghỉ ngơi ở sườn núi, có thể vừa ngắm cảnh vừa ăn cơm dã ngoại.”
Lục Minh Tiêu không hứng thú lắm: “Không thú vị.”
Diệp Hàm Tranh chưa nhụt chí, tiếp tục thuyết phục: “Kiều Khả còn nói, trên núi có rất nhiều thực vật hiếm, còn có rất nhiều động vật đáng yêu, năm ngoái bọn nó cũng đến vùng lân cận đó, còn nhìn thấy rất nhiều con thỏ trắng lông nhung trong rừng cây, rất đáng yêu.”
Lục Minh Tiêu thờ ơ, tiếp tục lật sách.
Xem ra cậu chủ không thích thỏ trắng, Diệp Hàm Tranh dừng lại hai giây, không ngừng cố gắng: “Kiều Khả còn nói, lần này không ở trong ký túc trường học sắp xếp, sẽ dựng lều trên đỉnh núi, buổi tối có thể dùng kính viễn vọng ngắm sao, buổi sáng còn có thể ngắm mặt trời mọc, mặt trời mọc rất đẹp, Kiều Khả nói…”
Kiều Khả, Kiều Khả, Kiều Khả, “Ngậm miệng!” Lục Minh Tiêu bỗng nhiên đứng lên: “Muốn đi cậu tự đi.” Lại đập sách lên mặt bàn, lạnh lùng rời đi.
Hắn biết người tên Kiều Khả, nhưng từ trước đến giờ chưa cảm thấy cái tên Kiều Khả khó nghe đến vậy.
Quản gia đi ra từ phòng ăn, nhìn thấy Diệp Hàm Tranh ngồi xổm ở đầu bậc thang mặt mày ủ rũ, đi tới hỏi cậu có chuyện gì.
Diệp Hàm Tranh kể sơ sơ chuyện, quản gia hỏi: “Kiều Khả là bạn học của cháu hả?”
“Vâng, bọn cháu ngồi cùng bàn từ lớp bảy, quan hệ rất tốt.” Đang nói trên tầng hai phát ra một tiếng vang rất lớn, Diệp Hàm Tranh và quản gia đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Minh Tiêu đi ra từ phòng trò chơi quay lại phòng sách, lại “rầm” một tiếng, cửa phòng sách cũng bị trọng thương.
Rốt cuộc làm sao vậy… thật sự không muốn đi du lịch như thế à?
Quản gia nhìn dáng vẻ khổ não của Diệp Hàm Tranh, cười nói: “Hoặc là đổi người đi?”
“Dạ?”
“Đổi thành người khác nói với cậu ấy, không phải Kiều Khả, cũng không phải bạn học khác.” Diệp Hàm Tranh nghĩ một lát, nháy mắt hiểu được ý của quản gia, vội vàng chạy đến phòng ngủ, lấy sổ tay du lịch được phát hôm qua ra. Trên sổ tay cũng không có địa điểm hấp dẫn người, phần lớn là các mục chú ý, cậu chưa đến bao giờ, cũng không có cách nào nói rõ ràng đâu ra đấy như Kiều Khả, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, đợi Lục Minh Tiêu về phòng đi ngủ.
Tầm mười giờ, Lục Minh Tiêu rửa mặt sạch sẽ đúng giờ lên giường, Diệp Hàm Tranh vẫn ngủ bên cạnh hắn như cũ, quấn chăn thò ra cái đầu nhỏ tròn vo mỉm cười lấy lòng.
Hình như cơn giận của Lục Minh Tiêu đã tiêu tan một chút, liếc nhìn cậu một cái nói: “Cười gì mà cười.”
Diệp Hàm Tranh nói: “Cậu chủ từng ăn rau dại chưa?”
Lục Minh Tiêu đã ăn ở đâu, đừng nói rau dại, ngay cả rau quả thường gặp hắn cũng không thích, khẩu vị vô cùng kén chọn, Diệp Hàm Tranh nói: “Hồi nhỏ tôi đã ăn mấy lần, là thím Vương lên núi hái lúc không có việc gì làm, có thể rán trứng, cũng có thể làm nhân trong bánh bột ngô, ăn cực kỳ ngon.”
Lục Minh Tiêu lạnh lùng: “Những thứ cậu ăn trước năm tám tuổi còn nhớ rõ hương vị?”
Diệp Hàm Tranh chớp mắt mấy cái, bởi vì thực sự không nhớ rõ, nhưng đây không phải trọng điểm, lại nói tiếp: “Trừ rau dại, trên núi còn có rất nhiều quả dại, trong đó có một loại lá cây rất to, viền lá có răng cưa, hình như chính là mùa này, sẽ mọc ra quả màu đỏ, chua chua ngọt ngọt ăn ngon lắm, loại quả đó ở huyện Thanh Xuyên gọi là địa mai, thật sự rất ngọt rất ngọt.” Cậu nói đặc biệt làm người thèm, còn lén lút nuốt nước miếng một cái, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của Lục Minh Tiêu, Lục Minh Tiêu nói: “Ngọt mới lạ.”
“Là thật đó.”
“Tôi không tin.”
Diệp Hàm Tranh ngồi dậy nói: “Nếu cậu chủ không tin có thể theo tôi cùng đi tìm xem, vừa khéo chúng ta sẽ đến núi Vân Tùng, ở đó chắc chắn sẽ có rất nhiều, nếu như không ngọt… nếu như không ngọt, tùy ý cậu chủ phạt tôi thế nào.”
A, thì ra đợi hắn ở đây? Lục Minh Tiêu không mắc câu, nằm xuống đi ngủ.
Diệp Hàm Tranh thất bại sụp vai, chỉnh đèn tối một chút, chuẩn bị ngày mai gọi điện cho Trình Thư Uẩn, cũng nhắm hai mắt lại.
Khoảng rạng sáng, Lục Minh Tiêu vẫn chưa ngủ trong lòng hắn có một chút nghi hoặc, nhưng cụ thể tại sao nghi hoặc, lại nói không rõ, chỉ cảm thấy rối bời.
Lúc này, Diệp Hàm Tranh trở mình, mái tóc mềm mại đâm vào cổ hắn, một cái tay chui dưới cánh tay của hắn, vòng chặt eo hắn.
Từ đầu đến cuối Diệp Hàm Tranh có một nhận thức sai lầm, cậu luôn cho rằng sau khi mình ngủ rất ngoan, sẽ không tùy tiện lộn xộn, nhưng chỉ có Lục Minh Tiêu biết, cậu có thể lăn từ phía đông giường sang phía tây giường, còn thích ôm đồ không buông tay, cọ qua cọ lại nói mớ, tám chín phần mười trong mơ đều có hắn, nhưng cụ thể nói cái gì lại nghe không rõ.
Lục Minh Tiêu mở mắt ra, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng sau tai, bỗng dưng nhớ đến một chuyện, nhấc tay Diệp Hàm Tranh ngồi dậy hỏi: “Lều vải mấy người ngủ?”
Diệp Hàm Trang dụi dụi mắt, không tỉnh táo lắm: “Hai người.”
“Hai người?” Lục Minh Tiêu hỏi: “Cậu ở cùng với ai?”
“Giáo viên sắp xếp tôi với Kiều Khả ở chung… sao vậy cậu chủ?” Diệp Hàm Tranh muốn ngồi dậy, lại bị Lục Minh Tiêu ấn vào chăn, loáng thoáng nghe thấy hắn hừ lạnh một tiếng: “Không sao.”
Diệp Hàm Tranh ở lớp số 1, Lục Minh Tiêu ở lớp số 3, vừa khéo phân đến một nhóm, nhưng du lịch kiểu này Lục Minh Tiêu sẽ không tham gia, hắn cảm thấy ngây thơ nhàm chán, thà ở nhà ngủ còn hơn.
Lục Minh Tiêu không đi, Diệp Hàm Tranh cũng sẽ xin phép nghỉ, chẳng biết Trình Thư Uẩn biết được tin từ đâu, gọi điện thoại cho Diệp Hàm Tranh: “Hàm Tranh à, bà nội có thể nhờ cháu một việc không?”
Diệp Hàm Tranh cầm điện thoại cung kính nói: “Mời người nói.” Mặc dù Trình Thư Uẩn tự xưng bà nội, nhưng cậu biết thân phận của mình, vẫn luôn rất hiểu khuôn phép, Trình Thư Uẩn rất thích điểm này của cậu, nhiều năm như vậy, đối xử với cậu cũng không tệ.
“Bà nghe nói, gần đây trường các cháu muốn ra ngoài du lịch đúng không?”
“Vâng.”
“Rất tốt rất tốt, vậy cháu có thể giúp bà nội một chút không, cũng bảo Minh Tiêu cùng tham gia hoạt động tập thể? Nó luôn ở một mình, khi còn bé còn không nhìn ra, lớn rồi ngay cả mấy người bạn thân cũng không có, bà nội rất lo lắng.” Trừ Diệp Hàm Tranh ra, có vẻ như Lục Minh Tiêu thật sự không có bạn bè khác, thỉnh thoảng trong nhà cũng sẽ tổ chức yến hội, Trình Thư Uẩn sẽ bảo bạn bè hợp tác làm ăn dẫn theo con cái cùng tuổi tới chơi, nhưng vào đúng lúc này Lục Minh Tiêu đều khóa cửa phòng không ra, chưa bao giờ thích kết bạn mới, có đôi khi Trình Thư Uẩn vui mừng còn có một Diệp Hàm Tranh, nhưng có lúc lại cảm thấy lo lắng, bà đã tìm một Diệp Hàm Tranh, cũng không thể lại tìm người thứ hai, người thứ ba chứ?
Diệp Hàm Tranh hiểu ý của bà, nhưng mọi người đều biết, căn bản không ai có thể thuyết phục Lục Minh Tiêu, trừ khi chuyện này là bản thân hắn bằng lòng, nếu không thì nói nhiều lần nữa, cũng toi công, nhưng Trình Thư Uẩn tự gọi điện thoại tới, Diệp Hàm Tranh vẫn đồng ý, dự định thử xem.
Đi đến phòng bếp lấy một miếng bánh ngọt, lại rót một cốc trà sữa vừa nấu xong, bưng đến phòng sách.
Lục Minh Tiêu đang đọc sách, mắt cũng không ngước lên.
Diệp Hàm Tranh đợi một lát, thừa dịp hắn lật giấy, gọi một tiếng cậu chủ.
Lục Minh Tiêu: “Ừm?”
Diệp Hàm Tranh nói: “Du lịch học tập vào cuối tuần, cậu muốn đi không?”
“Không đi.” Lục Minh Tiêu không hề nghĩ ngợi, từ chối thẳng thừng.
“Nhưng Kiều Khả nói, chuyến đi này rất thú vị, trên núi cũng có rất nhiều chỗ chơi vui, mọi người có thể đi bộ lên núi, buổi trưa nghỉ ngơi ở sườn núi, có thể vừa ngắm cảnh vừa ăn cơm dã ngoại.”
Lục Minh Tiêu không hứng thú lắm: “Không thú vị.”
Diệp Hàm Tranh chưa nhụt chí, tiếp tục thuyết phục: “Kiều Khả còn nói, trên núi có rất nhiều thực vật hiếm, còn có rất nhiều động vật đáng yêu, năm ngoái bọn nó cũng đến vùng lân cận đó, còn nhìn thấy rất nhiều con thỏ trắng lông nhung trong rừng cây, rất đáng yêu.”
Lục Minh Tiêu thờ ơ, tiếp tục lật sách.
Xem ra cậu chủ không thích thỏ trắng, Diệp Hàm Tranh dừng lại hai giây, không ngừng cố gắng: “Kiều Khả còn nói, lần này không ở trong ký túc trường học sắp xếp, sẽ dựng lều trên đỉnh núi, buổi tối có thể dùng kính viễn vọng ngắm sao, buổi sáng còn có thể ngắm mặt trời mọc, mặt trời mọc rất đẹp, Kiều Khả nói…”
Kiều Khả, Kiều Khả, Kiều Khả, “Ngậm miệng!” Lục Minh Tiêu bỗng nhiên đứng lên: “Muốn đi cậu tự đi.” Lại đập sách lên mặt bàn, lạnh lùng rời đi.
Hắn biết người tên Kiều Khả, nhưng từ trước đến giờ chưa cảm thấy cái tên Kiều Khả khó nghe đến vậy.
Quản gia đi ra từ phòng ăn, nhìn thấy Diệp Hàm Tranh ngồi xổm ở đầu bậc thang mặt mày ủ rũ, đi tới hỏi cậu có chuyện gì.
Diệp Hàm Tranh kể sơ sơ chuyện, quản gia hỏi: “Kiều Khả là bạn học của cháu hả?”
“Vâng, bọn cháu ngồi cùng bàn từ lớp bảy, quan hệ rất tốt.” Đang nói trên tầng hai phát ra một tiếng vang rất lớn, Diệp Hàm Tranh và quản gia đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Minh Tiêu đi ra từ phòng trò chơi quay lại phòng sách, lại “rầm” một tiếng, cửa phòng sách cũng bị trọng thương.
Rốt cuộc làm sao vậy… thật sự không muốn đi du lịch như thế à?
Quản gia nhìn dáng vẻ khổ não của Diệp Hàm Tranh, cười nói: “Hoặc là đổi người đi?”
“Dạ?”
“Đổi thành người khác nói với cậu ấy, không phải Kiều Khả, cũng không phải bạn học khác.” Diệp Hàm Tranh nghĩ một lát, nháy mắt hiểu được ý của quản gia, vội vàng chạy đến phòng ngủ, lấy sổ tay du lịch được phát hôm qua ra. Trên sổ tay cũng không có địa điểm hấp dẫn người, phần lớn là các mục chú ý, cậu chưa đến bao giờ, cũng không có cách nào nói rõ ràng đâu ra đấy như Kiều Khả, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, đợi Lục Minh Tiêu về phòng đi ngủ.
Tầm mười giờ, Lục Minh Tiêu rửa mặt sạch sẽ đúng giờ lên giường, Diệp Hàm Tranh vẫn ngủ bên cạnh hắn như cũ, quấn chăn thò ra cái đầu nhỏ tròn vo mỉm cười lấy lòng.
Hình như cơn giận của Lục Minh Tiêu đã tiêu tan một chút, liếc nhìn cậu một cái nói: “Cười gì mà cười.”
Diệp Hàm Tranh nói: “Cậu chủ từng ăn rau dại chưa?”
Lục Minh Tiêu đã ăn ở đâu, đừng nói rau dại, ngay cả rau quả thường gặp hắn cũng không thích, khẩu vị vô cùng kén chọn, Diệp Hàm Tranh nói: “Hồi nhỏ tôi đã ăn mấy lần, là thím Vương lên núi hái lúc không có việc gì làm, có thể rán trứng, cũng có thể làm nhân trong bánh bột ngô, ăn cực kỳ ngon.”
Lục Minh Tiêu lạnh lùng: “Những thứ cậu ăn trước năm tám tuổi còn nhớ rõ hương vị?”
Diệp Hàm Tranh chớp mắt mấy cái, bởi vì thực sự không nhớ rõ, nhưng đây không phải trọng điểm, lại nói tiếp: “Trừ rau dại, trên núi còn có rất nhiều quả dại, trong đó có một loại lá cây rất to, viền lá có răng cưa, hình như chính là mùa này, sẽ mọc ra quả màu đỏ, chua chua ngọt ngọt ăn ngon lắm, loại quả đó ở huyện Thanh Xuyên gọi là địa mai, thật sự rất ngọt rất ngọt.” Cậu nói đặc biệt làm người thèm, còn lén lút nuốt nước miếng một cái, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của Lục Minh Tiêu, Lục Minh Tiêu nói: “Ngọt mới lạ.”
“Là thật đó.”
“Tôi không tin.”
Diệp Hàm Tranh ngồi dậy nói: “Nếu cậu chủ không tin có thể theo tôi cùng đi tìm xem, vừa khéo chúng ta sẽ đến núi Vân Tùng, ở đó chắc chắn sẽ có rất nhiều, nếu như không ngọt… nếu như không ngọt, tùy ý cậu chủ phạt tôi thế nào.”
A, thì ra đợi hắn ở đây? Lục Minh Tiêu không mắc câu, nằm xuống đi ngủ.
Diệp Hàm Tranh thất bại sụp vai, chỉnh đèn tối một chút, chuẩn bị ngày mai gọi điện cho Trình Thư Uẩn, cũng nhắm hai mắt lại.
Khoảng rạng sáng, Lục Minh Tiêu vẫn chưa ngủ trong lòng hắn có một chút nghi hoặc, nhưng cụ thể tại sao nghi hoặc, lại nói không rõ, chỉ cảm thấy rối bời.
Lúc này, Diệp Hàm Tranh trở mình, mái tóc mềm mại đâm vào cổ hắn, một cái tay chui dưới cánh tay của hắn, vòng chặt eo hắn.
Từ đầu đến cuối Diệp Hàm Tranh có một nhận thức sai lầm, cậu luôn cho rằng sau khi mình ngủ rất ngoan, sẽ không tùy tiện lộn xộn, nhưng chỉ có Lục Minh Tiêu biết, cậu có thể lăn từ phía đông giường sang phía tây giường, còn thích ôm đồ không buông tay, cọ qua cọ lại nói mớ, tám chín phần mười trong mơ đều có hắn, nhưng cụ thể nói cái gì lại nghe không rõ.
Lục Minh Tiêu mở mắt ra, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng sau tai, bỗng dưng nhớ đến một chuyện, nhấc tay Diệp Hàm Tranh ngồi dậy hỏi: “Lều vải mấy người ngủ?”
Diệp Hàm Trang dụi dụi mắt, không tỉnh táo lắm: “Hai người.”
“Hai người?” Lục Minh Tiêu hỏi: “Cậu ở cùng với ai?”
“Giáo viên sắp xếp tôi với Kiều Khả ở chung… sao vậy cậu chủ?” Diệp Hàm Tranh muốn ngồi dậy, lại bị Lục Minh Tiêu ấn vào chăn, loáng thoáng nghe thấy hắn hừ lạnh một tiếng: “Không sao.”